[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám

Chương 813 : Vội vàng (1)

Ngày đăng: 05:02 22/08/19

Chỉ có cường giả Binh Gia, dựa vào lực lượng đại quân của bản thân, mới có thể không để ý tới loại sát khí này. Đương nhiên, kẻ địch binh sĩ quá yếu, tập kết được sát khí có gì nổi bật. Thật ra, loạn khí lại dễ dàng tập trung hơn. Đường Hà liền một hơi mang theo đạo binh của hắn giết từ cầu tới cuối. Mộ Ngân Mâu ở phía sau lấp vào chỗ trống. Bởi vì vừa rồi chiến sĩ này đánh bất ngờ, Tô Mộ nói cái gì cũng không rời khỏi Tô Kính, luôn ở bên cạnh coi chừng. Sau hai canh giờ rưỡi sau, Đường Hà mới ở dưới sự trợ giúp của vũ khí tầm xa phía trên đầu tường thành, tiêu diệt tất cả kẻ địch. Tâm tình hắn bỗng nhiên lại khá hơn. Chuyện này, cũng không có cái gì quá khó khăn. Nói cho cùng là không qua được một cửa ải trong lòng kia. Bản thân hắn đối với chuyện này, cũng không phải đặc biệt khó có thể tiếp nhận, ở trong quá trình tấn công, hắn cảm giác được, những linh hồn tiêu tan này, còn có mấy phần cảm giác sảng khoái. Đều nói không quan tâm là sinh linh gì, đối với cuộc sống đều có sự theo đuổi chấp nhất. Nhưng bản thân linh hồn là không thể gạt người. Nnhững binh lính bị giết kia, thời khắc cuối cùng, là cảm giác giải thoát. Linh hồn của bọn họ cũng không hoàn chỉnh. Loại không hoàn chỉnh này, hình như không phải là trời sinh, mà là sau này bị con người gây ra. Đường Hà đặc biệt chuẩn bị hơn một ngàn thi thể hoàn chỉnh, mang về giao cho Tô Kính, để cho Luyện Khí Sĩ thủ hạ của Tô Kính giải phẫu nghiên cứu. Đó là một chuyện rất quan trọng. Nếu như linh hồn của đối phương không được đầy đủ, là bởi vì con người, vậy khẳng định là có liên quan đến Nguyệt Cung. Thiếu sót linh hồn, không cách nào phản kháng sự thống trị của Nguyệt Cung. Hài cốt ở khắp nơi trên đất. Hơn mười vạn đội quân, chưa tới ba canh giờ đã bị phá hủy. Tốc độ tương đối nhanh. Binh sĩ Tiên Cảnh không chỗ nào có thể trốn. Ở phía xa xuất hiện âm binh. Lúc này đám người Tô Kính lui lại, cũng không chiến đấu cùng những âm binh này, trực tiếp đi đường vòng, rời khỏi di tích Vũ Thánh. Lên Thần Mộc Hạm, Tô Kính lập tức liên lạc với Thông Thiên Tháp. Sau đó Thần Mộc Hạm dứt khoát đi nghênh đón hạm đội của công chúa Vô Ưu. Đế quốc Thiên Thần đã không có lực quản chế toàn bộ hòn đảo. Vũ Thánh Đảo này lớn như thế, một chiến hạm nhỏ của nhỏ Tô Kính, muốn rời khỏi, quá dễ dàng. Thần Mộc Hạm đi về hướng bắc, dọc theo đường ven biển của Vũ Thánh Đảo. Dọc đường đi, Tô Kính sử dụng Quan Tinh Thuật quan sát, dò xét toàn bộ thành thị hải cảng của Vũ Thánh Đảo. Những thành thị ở sát phía đông, bị hắn nhìn thấy rõ ràng. Địa đồ đã dần dần được bổ sung. Đạo thuật sa bàn thông thường, có thể dò xét khoảng cách hơn một trăm cây số. Muốn dò xét khoảng cách xa hơn, thì không thể là hoàn cảnh xa lạ, cần sớm vẽ địa đồ. Hoặc là ở trên không có thiết bị theo dõi. Vẽ địa đồ là chuyện tương đối phiền phức, thiết bị trên không trung thường thấy nhất chính là phi thuyền, nhưng năng lực sinh tồn thấp. Lần này Tô Kính sử dụng Thần Mộc Hạm tiến hành đo vẽ bản đồ, xem như đã giải quyết xong một phía của Vũ Thánh Đảo. Bên phía đông có hai mươi bốn tòa thành thị cỡ lớn. Mỗi tòa đều có hải cảng không tệ. Tô Kính lúc này mới phát giác được, Vũ Thánh Đảo là một căn cứ rất lý tưởng. Ngoại trừ vị trí địa lý không tốt lắm ra, hoàn cảnh thiên nhiên đơn giản là không cần phải nói. Cho dù hạm đội của hắn mở rộng gấp năm lần, cũng sẽ không sản xuất được quá nhiều chiến hạm di chuyển trên không trung. Rất nhiều chiến hạm đều phải là tàu chiến trên mặt nước. Vũ Thánh Đảo hoàn toàn có thể chứa nạp đủ lượng hải quân Tô Kính mong muốn. Nhất là Kim Ngọc Phù Đồ được Vô Địch Hạm cải tạo, trên cơ bản chỉ có hòn đảo khổng lồ như Vũ Thánh Đảo, mới có thể nghỉ ngơi dưỡng sức rất tốt. Những chiếc chiến hạm này, sớm hay muộn cũng phải di chuyển qua. Có Kim Ngọc Phù Đồ, lực lượng hải quân của Vũ Thánh Đảo, lại thành hình. Tô Kính không cần đặt quá nhiều tâm tư ở phía trên chuyện này, có thể tập trung ý chí tới quốc gia Tà Thần. Đi ở trên biển sáu ngày. Trong đó năm ngày, đều đang nghiên cứu đường ven biển của Vũ Thánh Đảo. Ở ngày thứ sáu, Tô Kính phát hiện ra hạm đội của công chúa Vô Ưu. Hạm đội của công chúa Vô Ưu, không giống với dự đoán của Tô Kính. Phi Xà Hạm ban đầu đều được cải tạo, số lượng thu nhỏ lại. Rất nhiều chiến hạm hắn chưa từng thấy qua liên kết với nhau, kéo dài mấy trăm dặm, cách nhau rất xa. Lúc này Tô Kính phát ra tín hiệu. Thần Mộc Hạm trồi lên mặt nước, liên lạc với kỳ hạm của công chúa Vô Ưu. Thoạt nhìn kỳ hạm của công chúa Vô Ưu, thật sự... Thật sự hoa lệ tới cực điểm. Nhìn qua, những phù văn trải rộng trên thân hạm, giống như đang điên cuồng hét lên đối với kẻ địch, tới đánh ta đi, tới đánh ta đi. Nguyên soái của hạm đội ở trên thuyền này! Chiều dài của kỳ hạm này chỉ có tám mươi trượng. Tô Kính nhìn thấy được phù văn liên hoàn ở hai bên kỳ hạm, trong lòng có chút kích động. Đây không phải là phù văn tấm lá chắn thứ nguyên sao? Tô Kính đưt khoát từ trong Thần Mộc Hạm bay lên, trực tiếp lao về phía kỳ hạm. Trên soái hạm, đứng ở đầu thuyền là công chúa Vô Ưu cùng hai mươi mấy người nữ quan của nàng. Công chúa Vô Ưu không có mặc nhung trang. Toàn thân là quan phục đế quốc Đông Tần. Thoạt nhìn, nàng là mới được phong thưởng. Mũ trên đầu cũng đổi hình thức, nhưng không phải là kiểu dáng nữ nhân. Tô Kính rơi vào trên boong thuyền, đứng ở đối diện công chúa Vô Ưu, cười to. - Cười cái gì? Công chúa Vô Ưu cáu giận nói: - Y phục này, cũng không phải là ta muốn mặc. Chỉ có điều có thánh chỉ cho ngươi, ngươi tiếp nhận đi. Trong lòng Tô Kính thoáng động, bất đắc dĩ, quỳ xuống. Loại quỳ lễ Đạo Môn này, là phong thái kính thiên. Trên thân thẳng tắp, không được cúi người xuống. Công chúa Vô Ưu lấy từ trong vòng tay ra một thư chú. Mặt trái thư chú là phù văn với ánh sáng màu xanh rực rỡ. Nàng cũng không tuyên đọc, dứt khoát ném xuống phía dưới, nhắm trúng vào trong tay của Tô Kính. Thư chú này tự nhiên bốc cháy lên, biến mất. Lòng bàn tay Tô Kính đau xó. Thứ nắm trong tay, lại là thứ cất giấu bên trong thư chú. Hắn trực tiếp thu vào trong Long Xà Bát Cảnh Hồ. Không cần kỹ càng tỉ mỉ tra xét, Tô Kính đã biết đó là cái gì. Đó là một khối tiên ngọc. Trong thư chú, còn có một ít lời của hoàng đế bệ hạ, đều trực tiếp đưa vào thức hải của Tô Kính. Tô Kính đứng dậy, lặng lẽ không nói gì.