[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 915 : Dư nghiệt (thượng) (1)
Ngày đăng: 05:03 22/08/19
Sau khi Tô Kính đắc thủ, lại triển khai ra Quan Tinh Thuật. Hắn phát hiện cột đồ đằng cũng sắp cầm cự không nổi. Hắn nhanh chóng thu hồi cột đồ đằng, tiếp tục nhìn về phía ba đảo Địa Ngục bên kia. Núi lửa không triển khai công kích. Hiển nhiên, loại công kích này cũng có hạn chế.
Thời điểm đối phương công kích đảo chậu, đã dốc hết sức làm, không giữ lại. Bằng không trên đảo chậu, cũng không đến mức biến thành bộ dạng như vậy. Lần này thần miếu bị phá hủy, ba đảo Địa Ngục không sử dụng trận pháp tới công kích dọn dẹp, Tô Kính cũng không dám khinh thường. Hắn vẫn khiến cho các binh sĩ một đơn vị hai trăm người, mỗi một người đi phá hủy những pháo đài trên đảo này.
Hòn đảo này, Tô Kính cũng nghĩ xong có thể dùng làm gì.
Bởi vì mình có chiến hạm di chuyển trên không trung. Vậy chỗ này hoàn toàn có thể làm kho vũ khí. Địa phương ba đảo Địa Ngục xây dựng pháo đài, đều có thể xây dựng nhà kho lớn hơn nữa. Hơn nữa từ phía trên chiến hạm di chuyển trên không trung cỡ vừa có thể nhảy dù xuống.
Đương nhiên, thời điểm ba đảo Địa Ngục còn không có đánh xuống, Tô Kính cũng không dám làm như vậy. Gặp phải công kích, những pháo đài này không bất kỳ chỗ nào là góc chết, đều ở bên trong phạm vi công kích của ngọn núi lửa kia.
Cũng may hòn đảo này cách ba đảo Địa Ngục, khoảng cách chỉ có chưa đầy hai trăm dặm. Tô Kính lựa chọn điểm tấn công, lại là chỗ yếu kém nhất. Chỉ cần đánh ba tầng hòn đảo, lại có thể đi vào. Nếu như là ở trên những phương hướng khác, ít nhất phải xuất hiện thêm gấp mấy lần thời gian, để xử lý bên ngoài hòn đảo.
Bởi vì rất nhiều nơi, hòn đảo dày đặc, công kích một chỗ, các hòn đảo khác sẽ trợ giúp, cũng không thể để cho ngươi có thể tiến quân thần tốc.
Cho dù là ở trên một điểm này, Tô Kính cũng tổn thất không nhỏ. Ngoại trừ tổn thất binh sĩ, ngọc thạch dự trữ cho tròn tám vạn binh sĩ, gần như tiêu hao hầu như không còn. Cuộc chiến tranh tiếp theo, những binh sĩ này cần phải một lần nữa tu chỉnh bổ sung cấp dưỡng, mơi có khả năng lại một lần nữa ra trận.
Nếu như luân phiên khổ chiến, quân đội như vậy nhất định phải nhanh chóng lui lại, rời ra ngoài khu vực chiến đấu mới được.
May mà đội quân của ba đảo Địa Ngục phái ra, quy mô không lớn.
Tô Kính lặng lẽ rời khỏi trung tâm hòn đảo, ở bên trong soái hạm tiếp tục quan sát cảnh tượng chiến đấu. Trong lòng của hắn cũng đang suy tư. Kiếm tu, thủ hạ của Đường Hà tương đối cường hãn. Nhưng nếu như không có túi kiếm kia, muốn đánh giết sơn thần, căn bản là không có khả năng.
Đối mặt với Tà Thần đẳng cấp càng cao hơn, cho dù có túi kiếm kia, nhưng tổn thương tạo thành cũng sẽ không quá lớn.
Tương lai, mình đối mặt với kẻ địch, nhất định sẽ xuất hiện cùng loại với sơn thần. Cột đồ đằng trong tay mình, cũng chỉ có thể kìm chế loại thần cùng hoàn cảnh tự nhiên hòa làm một thể.
Đối mặt với Luyện Khí Sĩ, tác dụng là không lớn.
Muốn chiến thắng loại kẻ địch này, vẫn cần phải có vũ khí càng cường đại hơn mới được.
Mũi tên Địa Long cũng chỉ có thể đối phó được với Kim Đan bình thường. Ma tinh pháo cũng vậy. Đại pháo ngũ hành, uy lực thì cũng đủ, lại không bắn chết được sơn thần này.
Túi kiếm, kiếm ý, kiếm hồn?
Tô Kính nghĩ đến kiếm hồn. Trong thần binh khôi lỗi, có loại vũ khí khôi lỗi chuyên môn sử dụng kiếm. Nếu như trang bị kiếm hồn cho loại khôi lỗi này, lại phối hợp thêm một túi kiếm, uy lực lại càng lớn hơn.
Nhưng kiếm hồn, biện pháp chế luyện dễ dàng nhất, chính là chém giết kiếm tu, đoạt hồn phách của hắn. Đây là biện pháp của ma đạo gây ra. Nếu như mình sử dụng, sợ là sẽ khiến cho người khác cảnh giác. Biện pháp chế luyện kiếm hồn của Binh gia, thời gian tương đối nhiều. Cho dù mỗi đệ tử Binh gia chế luyện loại kiếm khôi lỗi này, cũng chẳng qua là một hai cái mà thôi.
Xem ra rốt cuộc là yêu cầu Tàng Kiếm Đạo Cung đổi lấy một biện pháp chế luyện kiếm hồn, yêu cầu giảm xuống một ít cũng không tệ. Mình nắm giữ bộ xương khô thần binh khôi lỗi, cờ Bạch Hổ, chế luyện âm binh bên trong thành kiếm hồn, dung hợp ở trong mỗi một thần binh khôi lỗi, lại phân phối túi kiếm, chi phí tuy rằng cao hơn rất nhiều, năng lực sinh tồn lại tăng lên không chỉ gấp mười lần.
Hơn nữa số lượng âm binh của mình cũng đủ, lại có mảnh nhỏ sơn thần ở trong cờ Bạch Hổ, quay đầu lại chế phục, dùng để làm nguyên liệu kiếm hồn, cũng là tốt nhất.
Tô Kính vẫn đau khổ vì không có nổi một lực lượng cường đại của riêng mình. Hiện tại cuối cùng hắn đã nhìn thấy được ánh rạng đông.
Toàn bộ số lượng pháo đài trên đảo nhỏ là khoảng tám nghìn đến chín ngàn. Tô Kính không có khả năng kiểm tra được tất cả, Quan Tinh Thuật cũng có nơi không nhìn thấy được. Điều này không quan trọng. Quan trọng chính là hòn đảo này cũng không thích hợp làm hải cảng. Nếu như mình không có để ý, vòng qua, bị sơn thần này ở sau lưng công kích, tổn thất lại quá lớn.
Cho nên Tô Kính có kiên trì, nhất định phải hoàn toàn đánh xuống hòn đảo này, cắt đứt bất kỳ liên hệ nào với ba đảo Địa Ngục. Hắn phát hiện, trên những đảo nhỏ, lực lượng lĩnh vực của ba đảo Địa Ngục vẫn cường đại. Nếu không phải mình phái ra chính là binh sĩ tinh nhuệ, một đơn vị duy trì hai trăm người, sợ rằng sẽ bị lực lượng này ăn mòn, đã không có cách nào chiến đấu.
Đang nghĩ như vậy, từ trên đỉnh núi chỗ sơn thần này, từng ánh sáng bay lên. Những ánh sáng màu vàng đất hóa thành từng chiến sĩ được võ trang đầy đủ, phóng về phía bốn phương tám.
Lực chiến đấu của những chiến sĩ này cũng chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, chỉ là bay không có vấn đề gì. Tinh binh của Tô Kính chưa chắc đã là đối thủ.
Thực sự phiền phức!
Tô Kính cảm thấy rất bất đắc dĩ. Những chiến sĩ rõ ràng là thân thể linh mẫn, là thứ sơn thần này trấn áp. Mà thứ này lại giống như ma cọp vồ, quay đầu lại, sẽ giúp đỡ sơn thần chiến đấu. Cho dù sơn thần đã chết, bọn họ sẽ còn tiếp tục.
Giải quyết những dư nghiệt này cần tiêu hao rất nhiều tinh lực, cũng phải hi sinh không ít binh sĩ.
Tô Kính cảm thấy không có lời. Ánh mắt hắn, rơi vào đỉnh của ngọn núi kia đỉnh núi, đã đập bị đập bằng. Đỉnh núi này chính là thư tịch màu đen biến thành nham thạch. Khi sơn thần bị chém giết, tồn tại cường đại do sơn thần thả ra, trong nháy mắt biến mất, chắc là tiến vào trong đỉnh núi này.
Bản thân đỉnh núi là món thần khí.
Nếu như có thể thu được thần khí này, thì tốt biết bao. Nhưng cảnh giới của bản thân mình, nói cái gì cũng không có cách nào luyện hóa một thần khí lớn như vậy. Đáng tiếc, đáng tiếc.