[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 962 : Nguyên gia thỏa hiệp (2)
Ngày đăng: 05:04 22/08/19
Cường giả ở vị diện khác, chỉ cần có năng lực triệu hoán thì sẽ có thể liên tục không ngừng mang đến quân đội, là tồn tại khiến cho người ta nhức đầu nhất. Mà Tà Thần quốc độ, hết lần này tới lần khác chính là dạng tồn tại như vậy.
Người nào cũng không nghĩ ra được, vị Mông Bạch này lại trực tiếp chạy đi, cũng không quản tới quân đội còn lại ở nơi này.
Bất quá chiến đấu kế tiếp lại khiến cho tất cả mọi người hiểu ra nguyên nhân này là gì. Quân đội mất đi Thống soái, vẫn chiến đấu hăng hái, khổ chiến, thậm chí là huyết chiến.
Không có một người binh lính nào bởi vì chủ soái rời đi mà buông tha cho chiến đấu. Chiến đấu ở dưới mặt đất lại trở nên vô cùng máu tanh. Cường giả Kim Đan của Nguyên gia đành phải gia nhập chiến trường sát phạt.
Sau khi ở trong quân đoàn tinh nhuệ của Nguyên gia tổn thất hơn một ngàn thì thương vong mới hạ thấp xuống. Lúc này cường giả Kim Đan đều vây quanh quân đoàn hạch tâm này mà chiến đấu, binh lính có được sát khí ủng hộ, tuyệt đối không cần phải băn khoăn tới lực lượng lĩnh vực của Địa Ngục tam đảo nữa.
Nguyên gia quân xông lên từ phía sau sẽ không may mắn như vậy nữa. Bọn họ kết trận, uy lực hơi thấp một chút. Mà số lượng Kim Đan trong quân thưa thớt, dựa vào một lượng lớn Luyện Khí sĩ cảnh giới Trúc Cơ để duy trì, mà địch nhân dứt khoát bỏ qua phòng ngự của bản thân để điên cuồng tấn công mọi người.
Cũng may có bố trí của Tô Kính lúc trước, lúc này cũng không che dấu nữa. Tất cả thực vật nhanh chóng được thúc dục, sinh trưởng. Nguyên Thiên Y nhìn đến đây đã không còn có kiên nhẫn tiếp tục dây dưa nữa. Sau khi hắn xác định cường giả của đối phương đã rời đi, Nguyên Thiên Y lập tức bay lên trên không trung. Ở bên cạnh hắn có mấy chục cường giả Kim Đan thủ hộ, Nguyên Thiên Y lại lấy ra một tờ trận đồ màu vàng nhạt, lan tràn ra ở trên không trung.
Không có thực lực dùng chân khí để thôi động, loại biện pháp ngốc nghếch này cũng chỉ có sau khi toàn bộ cường giả địch nhân rời đi thì mới có hiệu quả.
Trên mặt đất lập tức trở nên cát bay đá chạy, Cự Nhân chiến xa của đám người Tô Kính rút lui. Lúc này cả đám nhìn Nguyên Thiên Y triển khai trận đồ, trong nháy mắt đã khuếch trương ra tới mấy trăm trượng, mà vẫn còn đang không ngừng bành trướng ra bên ngoài.
Đám người Tô Kính nhìn thấy một màn như vậy đã biết rõ Nguyên Thiên Y không còn kiên nhẫn nữa. Hắn vội vàng ra lệnh cho những binh sĩ tới gần nơi này rút lui.
Quân đội ở dưới mặt đất điên cuồng, loại đại chiêu này của Nguyên Thiên Y chẳng phân biệt được địch ta. Cho nên thời gian mà hắn có thể khống chế cũng sẽ không quá dài, công kích lập tức đánh đến nơi. Nguyên gia quân nhanh chóng rút lui về phía sau, trưởng quan cao nhất của bọn hắn đang nổi điên. Cho nên dù là ai cũng không muốn chết. Lúc này bộ đội pháp hôi cũng còn dư lại hơn một vạn, bọn họ là người bi thảm nhất, cần phải cản ở phía sau cho quân đoàn tinh nhuệ.
Từ lúc quân đoàn tinh nhuệ chiến đấu cho đến bây giờ cũng đã tử thương hơn hai ngàn người. Số lượng địch nhân bị giết cũng không nhiều, bọn họ chiến đấu ở phía chính diện chiến trường, làm tiêu hao cơ hồ tất cả lực lượng nòng cốt của địch nhân. Sau đó mới để cho quân đội chung quanh từng chút một đánh vào, như là tằm ăn rỗi vậy.
Chiến pháp của Nguyên gia quân vẫn hữu hiệu như vậy. Bởi vì bọn hắn tham khảo các loại chiến pháp của các môn phái trong lịch sử của Đông Tần. Còn có Luyện Khí sĩ khống chế mà không thể sụp đổ. Chẳng qua là tình huống như thế cũng không được coi là kết quả tốt nhất, địch nhân lần này còn chưa đủ cường đại mà vẫn khiến cho Nguyên gia quân bị tổn thất mấy vạn binh sĩ. Quân đoàn tinh nhuệ tổn thất rất ít, đó là bởi vì còn có cường giả trấn giữ.
Tình huống chung quanh cũng vậy, nếu như không có Tô Kính trợ giúp. Số lượng tử thương của Nguyên gia quân thậm chí còn có thể đạt tới mười vạn. Cho nên Nguyên Thiên Y muốn đảnh a đại chiêu, trực tiếp xử lý tất cả địch nhân trước mắt.
Nếu như tiếp tục để như thế mà nói, tổn thất của bọn hắn cũng sẽ tăng lên.
Trong Nguyên gia quân, Luyện Khí sĩ trẻ tuổi có địa vị gần với Nguyên Thiên Y kia, lúc này tới gặp đám người Tô Kính. Lần này là Tô Kính và Đường Hà ra mặt, bởi vì Vô Ưu công chúa đã đi Kim Ngọc Phù Đồ rồi.
- Phò mã.
- Đừng như vậy a. Cứ gọi ta là Tô Kính là được rồi.
Tô Kính theo thói quen, có chút khách khí nói.
- Không thể a, ngài là Minh Chủ của liên minh, Lục thúc phái ta tới đây thương lượng cùng ngài một chút.
Mí mắt của Tô Kính nhảy lên. Chuyện hắn là Minh Chủ chứ không phải là Vô Ưu công chúa cầm trịch. Không ngờ nhanh như vậy mà đối phương đã có thể nhìn ra được. Lúc này hắn chỉ khẽ mỉm cười một chút, coi như đã chấp nhận kết quả quan sát của đối phương.
- Địa Ngục tam đảo, dựa vào một mình Nguyên gia quân sẽ không thể nào đánh hạ toàn bộ được. Cho nên nếu muốn công chiếm thần miếu hạch tâm, như vậy tất cả mọi người phải đồng tâm hợp lực. Chúng ta nghe nói, ở vòng ngoài hải vực có người của Chu gia Dương châu cũng tới. . .
Hắn mới nói nửa câu thì Tô Kính lại rất phối hợp, nói:
- Không sai, hẳn là một người tên là Chu Tương suất lĩnh quân đội. Người này là người như thế nào?
Luyện Khí sĩ trẻ tuổi này ngây người ra một lúc. Chẳng lẽ Tô Kính lại không biết Chu Tương này hay sao? Thế nhưng sao hắn lại biết tên đối phương được chứ?
- Thực lực của Chu Tương không kém nhiều với ta. Bất quá địa vị của hắn ở Chu gia, nếu so với ta thì còn cao hơn nhiều. Trang bị ở trên người, cần cái gì sẽ có cái đó. Hơn nữa lại có bí pháp truyền thừa, là một loại tốt nhất ở trong đám Luyện Khí sĩ.
- Ồ, ta quên mất chưa hỏi tên của ngươi a.
Bỗng nhiên Tô Kính lại nói ra một câu như vậy, Luyện Khí sĩ trẻ tuổi kia dường như cũng không có vì vậy mà cảm thấy bị vũ nhục. Ngược lại hắn còn cười nói:
- Ta chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi. Phò mã không nhớ được tên ta cũng là chuyện rất bình thường, ta gọi là Nguyên Lục Dương.
- Ồ? Hóa ra là Lục Dương chân nhân!
Tô Kính ra vẻ đã nhớ tên, liên tục nói lời xin lỗi.
Nguyên Lục Dương cười khổ, nói:
- Là Nguyên gia chúng ta mạo muội. Chuyện tình tấn công Địa Ngục tam đảo, không có bao nhiêu chuẩn bị. Nếu như cứ tiếp tục đánh hạ như vậy, chúng ta sẽ bị tổn thất thảm trọng. Cũng may nhờ có Phò mã kiên nhẫn, lại bố trí chiến trường từ trước đó. Cho nên chuyện này, Nguyên gia chúng ta rất là cảm tạ tâm ý của Phò mã.