Hồng Phúc Dao
Chương 12 :
Ngày đăng: 23:07 21/04/20
“Ha…” Duỗi lưng, Lưu Tích Tứ ngồi dậy trên giường, bên người đã sớm không có người, hắn cũng không thèm để ý, hắn cảm thấy chính mình có chút phóng túng đối với Ly Nghiêu, ngẫm lại, trong lòng có chút tư vị không phải, vậy cũng không giống hắn, lại cho phép kẻ khác leo lên trên đầu mình.
Trời nóng, màn không buông, Lưu Tích Tứ thấy người quỳ gối bên giường, không để ý, tự xuống giường, sai người bưng tới nước rửa mặt. Chậm rãi ăn điểm tâm, uống chén trà, lại chơi với chú chó một lúc, Lưu Tích Tứ mới một lần nữa trở lại phòng ngủ, nằm trên giường mềm đá đá người đang quỳ trên mặt đất.
“Lão Nhất, ngươi thế nào lại bắt chước không nghe lời? Bổn vương đã nói, đừng có sáng sớm lại quỳ cạnh giường bổn vương, bổn vương còn chưa có chết đâu, ngươi quỳ như vậy là có ý gì? Thật mong bổn vương sớm chết sao.”
“Thuộc hạ không dám.” Lão Nhất mặc thường phục dập đầu nói, “Thuộc hạ phạm lỗi lớn, thỉnh vương gia trách phạt.”
“Lỗi? Ngươi làm cái gì?” Trong mắt Lưu Tích Tứ hiện lên suy đoán, bất quá rất nhanh thu hồi.
“Thuộc hạ… Thuộc hạ đêm qua không khống chế được… đụng vào… người của vương gia.” Giữa lời nói của lão Nhất mang theo tức tối, rốt cuộc đêm qua hắn là bị hạ dược lúc nào.
“Cái gì?! Ngươi… Ngươi tên hỗn đản này, đụng vào Liên Y?!” Phẫn nộ của Lưu Tích Tứ làm lão Nhất vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ không phải vương gia hạ dược hắn?
“… Dạ, thuộc hạ đáng chết!” Lão Nhất lại dập đầu một cái.
“Lão Nhất ơi lão Nhất, nhìn không ra a, ngày thường trong mấy người các ngươi thì ngươi thận trọng nhất, nếu không bổn vương cũng sẽ không gọi ngươi lão Nhất, không nghĩ bổn vương chỉ là bảo ngươi đưa một người đi, ngươi nhưng lại… Ngươi thật đúng là to gan lớn mật, Liên Y chính là thanh quan, bổn vương còn chưa có hưởng qua, ngươi đã ra tay. Nếu không phải bổn vương đêm qua thân mình khó chịu, làm sao bảo ngươi đưa người!” Lưu Tích Tứ “giận giữ” đạp mạnh lão Nhất.
“Thuộc hạ đáng chết, thỉnh vương gia trách phạt!” Lão Nhất cũng hồ đồ, dù có cho hắn mười cái mật hắn cũng sẽ không đụng vào người của vương gia.
“Hừ! Quên đi,” Lưu Tích Tứ ngồi xuống, “Đứng lên đi, Liên Y cũng bất quá là một tiểu quan, dù gì bổn vương cũng sẽ đổi người, hắn đã không còn sạch, bổn vương cũng sẽ không đụng tới hắn. Ta hỏi ngươi, ngươi đêm qua có làm người ta bị thương không.”
“Bắt, vì sao không bắt.” Lưu Tích Tứ lộ ra tâm tình thực không tốt, “Hắn chọc bổn vương, bổn vương có thể để hắn dễ chịu sao? Hắn cứ trốn thoát lần nào, ngươi liền bắt hắn lại lần đó, đến khi bổn vương thu hồi mệnh lệnh mới thôi.”
“Dạ, vương gia, hạ quan đã biết.” Nghiêm Thụy không hỏi lại, trong lòng biết người nọ là thật chọc giận vị vương gia tính nết hay thay đổi nhất này.
“Được rồi, ngươi về đi.” Lưu Tích Tứ không kiên nhẫn phất tay, bắt đầu đuổi người, Nghiêm Thụy lập tức lĩnh mệnh rời đi. Hắn vừa mới đi, một người liền ngồi bên cạnh Lưu Tích Tứ.
“Ly Nghiêu tưởng rằng vương gia đã hết giận.” Trong mắt Ly Nghiêu có tia dò xét, người này, càng ở chung với hắn, càng nhìn không ra hắn, điều này khiến cho y xác thực có chút nghi hoặc, mê hoặc vì tình huống chưa từng có này.
“Con mắt nào của ngươi nhìn ra bổn vương hết giận?” Lưu Tích Tứ hừ lạnh một tiếng, “Ngươi hôm qua quấy nhiễu nhã hứng của bổn vương, càng khiến cho bổn vương tức chết. Mà ngươi, muốn đến thì đến, còn muốn đi thì đi, coi bổn vương không ra gì. Lại đừng nói ngươi ngay từ đầu chỉ cho bổn vương một nửa sách, cố ý khơi mào hứng thú của bổn vương… Ly Nghiêu, bổn vương là người thù dai, tất cả chuyện này… ngươi cho rằng bổn vương sẽ nguôi giận sao?”
“Ồ? Vậy Ly Nghiêu nên làm như thế nào, vương gia mới có thể nguôi giận?” Nụ cười khóe miệng Ly Nghiêu lộ ra hứng thú, ánh sáng trong mắt lóe lên tia phục tùng.
“Vậy bổn vương nên suy nghĩ thật kỹ…” Đứng lên, Lưu Tích Tứ hô, “Vương Thuận nhi, bổn vương muốn tiến cung, chuẩn bị xe.”
“Ly Nghiêu vừa tới, vương gia đã muốn đi, là không muốn nhìn thấy Ly Nghiêu sao?” Nhãn thần Ly Nghiêu thay đổi.
“Sao không thử đoán xem?” Tâm tình Lưu Tích Tứ vô cùng tốt tiêu sái, bỏ lại Ly Nghiêu lộ ra lãnh ý.
Chú thích
(1) vô tâm vô phế: không tim không phổi ↑