Hồng Phúc Dao
Chương 2 :
Ngày đăng: 23:07 21/04/20
Dọn vào cung ở nửa tháng, Lưu Tích Tứ ở không được, không phải là cảm thấy nhàm chán, mà là hoàng gia gia ngày nào cũng nói hắn gầy, mỗi ngày bắt hắn ăn cơm nhiều gấp đôi so với ngày thường, còn chưa kể thuốc thuốc thang thang khác, làm cho hắn tưởng là có thai không phải cha hắn, mà là chính hắn. Phụ thân tự dưng mang thai, phụ hoàng cùng phụ vương liền giao phần lớn sự tình cho thái tử ca ca cùng nhị ca, canh giữ ở bên cạnh phụ thân cơ hồ một tấc cũng không rời, làm cho hắn thấy có chút ước ao.
Hắn biết hắn và các ca ca khác với người khác, “mẹ” của bọn họ là một nam tử, mà bọn họ có hai người cha. Hồi còn bé không hiểu, còn chạy tới hỏi phụ hoàng mẫu thân hắn là ai, lúc ấy phụ hoàng nói cho hắn phụ thân chính là mẫu thân hắn, khi đó hắn không rõ phụ thân như thế nào biến thành mẫu thân, đợi khi trưởng thành, hắn mới biết mình thật là được phụ thân sinh ra. Nhất là vì biết trước kia phụ thân đã từng chịu khổ, sau đó còn vì sinh bọn họ mà chịu khổ hơn, hắn cùng các ca ca lại càng không dám nhạ phụ thân sinh khí, sợ phụ thân bị bệnh.
Trong trí nhớ phụ thân mặc dù ôn nhuận thanh nhã, nhưng đối với bọn họ lại phi thường nghiêm khắc, ngoại trừ đối với Hãn Triệt, có lẽ là các ca ca thường thường “khi dễ” Hãn Triệt, cho nên phụ thân hiểu rõ cậu nhất. Thân mình phụ thân không tốt, có lúc ngực lại đau nhức, hắn biết nơi đó của phụ thân từng bị thương. Chỉ có điều hắn thực sự tò mò, vì sao phụ hoàng nguyện ý cùng phụ vương chia sẻ phụ thân, mà phụ hoàng không nói cho hắn, phụ vương cũng không nói, phụ thân lại nói người cũng không biết, điều này làm cho hắn càng thêm khó hiểu. Bất quá một năm nay, hắn cũng chậm rãi nhìn ra chút ý tứ.
Mang theo thị vệ tùy thân của mình xuất cung, Lưu Tích Tứ chạy thẳng tới hiệu thuốc của Bạch Hãn Triệt. “Hãn Triệt, Hãn Triệt.” Người còn chưa tới, thanh âm đã tới rồi.
“Tích Tứ? Ngươi xuất cung?” Bạch Hãn Triệt đang ở dược gian chuẩn bị thảo dược, trên người mang hương thuốc nhàn nhạt. Hắn đi theo nhị thúc Ngũ Mặc học y đã mười năm, vốn định có thể ở trong cung chăm sóc phụ thân, lại không nghĩ bọn họ nhưng lại cho hắn mở gian hiệu thuốc. Nghĩ đến hai người kia, trong lòng Bạch Hãn Triệt có chút khổ tâm.
“Hoàng gia gia sai ngự thiện phòng chưng dược thiện, ta không chạy mới là lạ.” Phụ thân có thai, không thể ăn, rõ ràng là làm cho hắn. Lưu Tích Tứ tự châm trà cho mình, lục lọi điểm tâm.
Bạch Hãn Triệt rửa tay, trên mặt để lộ ra lo lắng, “Nhị thúc nói lúc trước phụ thân sinh sản dị thường nguy hiểm, ta rất sợ lần này phụ thân cũng có nguy hiểm.”
Lưu Tích Tứ mặc dù cũng lo lắng, nhưng an ủi nói: “Đừng lo lắng, có nhị thúc phụ thân sẽ không có việc gì đâu. Phụ hoàng nói ta lúc trước có lẽ không giữ được, sau nhị thúc lại giữ ta được? Ngươi xem, ta bây giờ thân mình thật sự khoẻ mạnh.” Ai giống hắn uống mấy chục năm bổ thang, đều sẽ khoẻ mạnh. “Hơn nữa nhị thúc cũng nói, thai lần này của phụ thân có thể sinh, vậy không thành vấn đề.”
Bạch Hãn Triệt gật đầu, nhưng hắn lại vẫn là lo lắng, may ra chỉ có đến khi phụ thân bình an sinh sản hắn mới có thể yên lòng.
“Được rồi được rồi, Hãn Triệt, đừng nghĩ những chuyện chúng ta không có cách nào. Ta nghe nói ‘Cầu Tri thư cục’ mấy ngày nay in mấy cuốn sách mới, chúng ta đi xem một cái, nếu có cuốn hay chọn hai cuốn về cho phụ thân.” Lưu Tích Tứ nghỉ ngơi đủ đề nghị, hắn hôm nay đi ra một là tránh dược thiện của hoàng gia gia, hai cũng là nghĩ muốn kéo Hãn Triệt đi ra ngoài khuây khoả.
“Ta ngày mai phải đi Giang Bắc, có lẽ phải nửa tháng.” Lam Vận Vanh sờ lên thân mình Bạch Hãn Triệt, sau khi nghe được tiếng thở dốc động tình của Bạch Hãn Triệt hắn đứng dậy cởi y phục của mình, “Ngày mai đại ca sẽ phái người đón ngươi đến Đông cung, chờ thân mình ngươi dưỡng khỏe hẵng trở về.” Bạch Hãn Triệt mới vừa mở miệng, đã bị ngăn chặn.
“Nửa tháng không thể đụng vào ngươi, đêm nay ta sẽ không lưu tình.” Biết mình sẽ khiến cho Bạch Hãn Triệt nằm vài ngày trên giường, Lam Vận Vanh lại không cho phép mình bị mềm lòng.
“Vận Vanh…” Trong chốc lát bị tiến vào, Bạch Hãn Triệt la nhỏ một tiếng, khóe mắt vẽ lên một giọt nước.
“Hãn Triệt…đau?” Liếm nước mắt Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh ngừng lại.
Bạch Hãn Triệt lắc đầu, ôm Lam Vận Vanh, “Vận Vanh… Trở về sớm chút…”
“Ừ.” Thấy Bạch Hãn Triệt thích ứng, Lam Vận Vanh thong thả động, hôn thật sâu lên Bạch Hãn Triệt, hắn để chính mình rơi vào giữa sự ấm áp của Bạch Hãn Triệt.
Chú thích
(1) Cầu Tri: ham học hỏi; Tri Cầu: chạy theo nhu cầu ↑
(2) xuân cung đồ: tranh khiêu dâm; xuân cung thư: sách khiêu dâm ↑
(3) phòng chữ thiên: phòng hạng nhất ↑