Hồng Phúc Dao

Chương 38 :

Ngày đăng: 23:07 21/04/20


Khi Ly Nghiêu che chở Lưu Tích Tứ chuẩn bị giết đi ra, càng nhiều hắc y nhân xông tới, đồng thời còn cả thủ hạ của Ly Nghiêu. Người Ly giáo lộ ra có chút bối rối, nhận thấy mình trúng mai phục. Lúc Ly Nghiêu nhìn thấy người dẫn đầu kia, lửa giận trong mắt hắn có thể thiêu cháy người nọ.



“Các ngươi là mắt thấy Tích Tứ gặp nguy hiểm?!” Ly Nghiêu bị chọc tức, những người này rõ ràng ở ngay phụ cận, còn mặc cho Nguyễn Hương thương tổn hắn!



“Đây là ý tứ của Tích Tứ, hắn nói nếu chúng ta ai dám phá hủy chuyện tốt của hắn, hắn liền dọn vào cung chăm sóc tiểu Dụ Đầu.” Ngụ ý, nếu bọn họ không nghe Lưu Tích Tứ, vậy bọn họ cũng đừng nghĩ muốn ôm tiểu Dụ Đầu, đây đối với bọn họ mà nói là trừng phạt tàn khốc nhất. Lời của Lưu Vận Tranh nghe qua có chút hoang đường, nhưng Ly Nghiêu lại chỉ có thể nuốt cơn giận vào.



“Vạn nhất Nguyễn Hương đả thương Tích Tứ thì sao?!” Ly Nghiêu vẫn là không cam lòng, nghĩ đến người trong lòng này lại gạt mình làm chuyện nguy hiểm như thế, hắn là vừa tức… vừa…



“Vậy chính là trách nhiệm của ngươi.” Lưu Vận Tranh hiển nhiên rất muốn nhìn thấy Ly Nghiêu hộc máu.



“Một người cũng không để lại.” Lưu Vận Tranh lạnh lùng hạ lệnh, sau đó đi đến trước mặt Nguyễn Hương, đẩy miệng của nàng ra cho nàng nuốt một viên thuốc, “Mặc dù không cứu được ngươi, bất quá có thể cho ngươi sống lâu thêm một lúc.” Nói xong, hắn điểm mấy cái trên người Nguyễn Hương, cầm máu cho nàng.



Mà giáo chúng cùng mấy vị trưởng lão của Ly giáo, ở trước mặt Lam Vận Vanh cùng tử sĩ của hắn là không chịu nổi một kích, hơn nữa còn có mấy vị thuộc hạ phi thường lợi hại của Ly Nghiêu kia. Lam Vận Vanh mang người bao vây tiễu trừ tàn dư của Ly giáo, Nguyễn Hương lại vì đám người đột nhiên mọc lên kia mà dâng lên một cỗ hàn ý.



“Ly Nghiêu… Ly Nghiêu…” Lưu Tích Tứ dần dần bị dược vật khống chế hôn Ly Nghiêu, cũng bắt đầu xé quần áo của mình, hắn muốn Ly Nghiêu ôm hắn. Ly Nghiêu đè Lưu Tích Tứ lại, trong lòng y cũng thực loạn. “Huyễn vụ” vỡ, trên người y có vết thương, y sao có thể muốn người này, sao có thể để cho người này mang đứa nhỏ của y… Thế nhưng… nghĩ đến cần người khác giải tỏa cho người này, Ly Nghiêu liền muốn giết người. Hắn nên làm cái gì bây giờ, dù sao đi nữa hắn cũng không thể.



“Ly Nghiêu, ôm ta…” Lưu Tích Tứ thì thầm, khó chịu rên rỉ, “Mạng của ngươi cho ta… Ta há có thể không che chở cho tốt? Hô… Ly Nghiêu… Ưm…” Hai tròng mắt mê loạn nhìn về phía Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ từ trong ngực y tìm ra cây trâm gỗ đào bất ly thân của mình, “Ngươi không biết… Vì tìm được một viên ngọc giống như ‘huyễn vụ’… ta mất… bao nhiêu công phu…” Tách cây trâm ra, bên trong nhưng lại bất ngờ có một viên huyết ngọc!



“Tích Tứ!” Ly Nghiêu sửng sốt, kinh ngạc. Nguyễn Hương… ngây người, choáng váng.
“Vậy còn không mau đi?” Lam Vận Vanh vừa nghe, vội vàng lên ngựa.



Chưa đầy một lát, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh dẫn theo mấy người liền chạy. Thúy Thúy nhìn phương hướng không còn bóng người, bất mãn nói: “Các ngươi mấy chủ tử này là càng ngày càng quá đáng.”



Quay đầu lại nhìn Nguyễn Hương đã chết, Thúy Thúy ôm nàng ta đi. Có lẽ đối với Nguyễn Hương mà nói, chết là giải thoát tốt nhất.



Lưu Tích Tứ vốn chính là một người cực kỳ nhiệt tình, mà giờ phút này bị chuốc xuân dược, lại càng nhiệt tình mà đem gian phòng cũng có thể kêu lật lên. Ly Nghiêu cũng không để ý, Lưu Tích Tứ toàn thân lộ ra xuân ý khiến cho lửa giận cùng nôn nóng nguyên bản trong cơ thể hắn biến thành dục hỏa nồng đậm, hắn cần từng lần tiến vào để cảm thụ sự tồn tại của Lưu Tích Tứ, cảm thụ sự tồn tại của chính mình.



“Ly Nghiêu, Ly Nghiêu…” Lưu Tích Tứ đã mất đi ý thức ngoại trừ rên rỉ kêu ra chính là gọi tên Ly Nghiêu, càng làm cho Ly Nghiêu kích động vô cùng, động tác dưới thân cơ hồ muốn xỏ xuyên qua Lưu Tích Tứ.



Không biết là lần thứ mấy, Ly Nghiêu phóng thứ nóng rực của mình vào trong cơ thể Lưu Tích Tứ. Nghĩ đến Lưu Tích Tứ uống phải “đồng đan”, hắn rõ ràng biết đứa nhỏ sẽ giống như mình, nhưng không cách nào khống chế đưa mầm móng vào trong cơ thể Lưu Tích Tứ. Đứa con, đứa con của hắn và Tích Tứ… Nếu Lưu Tích Tứ không có uống “đồng đan”, hắn còn không nghĩ, nhưng… Hắn chỉ cần đứa con Lưu Tích Tứ sinh hạ cho hắn.



“Tích Tứ… Sinh con cho ta, ta muốn ngươi sinh con cho ta…” Lặp lại từng lần một bên tai Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu lại động lên, lần này, Tích Tứ nhất định có thể mang đứa nhỏ.



“Ly Nghiêu… Cho ta… Ly Nghiêu…” Chân Lưu Tích Tứ vắt trên cánh tay Ly Nghiêu, khẽ rên, không biết là bảo Ly Nghiêu cho hắn đứa nhỏ, hay là giảm bớt khô nóng trong cơ thể cho hắn.



“Cho ngươi, Tích Tứ, ta toàn bộ đều cho ngươi.” Không để ý vết thương đang chảy máu trên chân mình, Ly Nghiêu lại vùi chính mình vào trong cơ thể Lưu Tích Tứ, con của hắn, sẽ là bộ dáng gì. Nếu con giống hắn, hắn sẽ nghĩ biện pháp đi tìm người kia, tìm người có thể giải lời nguyền kia. Hắn cùng với Tích Tứ của hắn, con của hắn sẽ sống hạnh phúc, đây là trời cao nợ hắn.