Hồng Phúc Dao

Chương 4 :

Ngày đăng: 23:07 21/04/20


Bầu trời tối đen, Lưu Tích Tứ cùng phụ vương đánh tiếng chào, thay đổi y phục hằng ngày mang theo ám vệ liền xuất cung đến thẳng “Hồng phúc khách điếm”. Ở chỗ cách khách điếm năm trăm thước, Lưu Tích Tứ nhảy lên nóc nhà, trước đó hắn đã sai người tra qua phòng chữ thiên số ba ở hướng nào, hắn cũng không định từ cửa chính đi vào. Một nhóm tám người vừa đến khách điếm, liền thấy mấy người từ cửa sổ nhảy ra ngoài, khóe miệng Lưu Tích Tứ nhếch lên mang người liền đi theo, nếu hắn không nhìn lầm, người dẫn đầu chính là Ly Nghiêu kia, thật sự là rất có ý tứ.



Lưu Tích Tứ mặc dù võ nghệ không cao cường bằng hai vị huynh trưởng, nhưng từ nhỏ được phụ vương đích thân dạy, sở trường nhất chính là ám khí cùng dụng độc. Để cho hắn lúc gặp nạn có thể thoát thân, Lưu Tích Tứ càng bị phụ vương buộc đem khinh công học thành chín phần. Tối nay, Lưu Tích Tứ đặc biệt cảm kích tính toán trước của phụ vương, mấy lần hắn thậm chí suýt nữa bị người phía trước bỏ xa. Tuy là có thể để ám vệ mang theo mình chạy, nhưng Lưu Tích Tứ dù thế nào cũng là một vương gia, không muốn đánh mất thể diện.



Đi theo một cái chính là một canh giờ, thẳng tắp ra khỏi cửa thành tới ngoài thành, cơ thể yếu ớt từ khi sinh ra làm cho dưới chân Lưu Tích Tứ càng ngày càng mềm, ngay lúc hắn gần như không theo kịp, người phía trước ngừng lại, Lưu Tích Tứ vội thu mình lại trốn trong bụi cỏ ở bên đường nhìn mấy người cách đó không xa.



Khóe miệng Ly Nghiêu vẫn như trước mang theo mạt cười, nhưng trong mắt hắn đã sớm bị tà nịnh cắn nuốt. Xung quanh bụi cỏ phát ra thanh âm sột soạt, không phải bởi gió, mà là bởi sát ý từ trong người Ly Nghiêu lan ra. Hai tay được rửa cực kỳ sạch sẽ nhẹ nhàng vân vê tóc, tay trái Ly Nghiêu rút ra kiếm bên hông, mấy người bên cạnh hắn đều lấy vũ khí ra. Sau khi từ bụi cỏ lại phát ra vài tiếng “sột soạt”, mấy chục tên hắc y nhân từ trên cây bên cạnh nhảy xuống, không nói lời nào tất cả liền vọt tới hướng về Ly Nghiêu.



Lưu Tích Tứ ngừng thở, nhưng không phải bởi vì sợ hãi, mà là lần đầu tiên nhìn thấy cái gọi là giang hồ tranh đấu, làm cho hắn cực kỳ hưng phấn. Nếu không phải mấy vị “lão nhân gia” trong cung không ưng thuận, hắn đã sớm bước chân vào giang hồ, nếu xông vào không được, nhìn xem có lẽ không sao.



“Ly Nghiêu, giao ra ‘huyễn vụ’, chủ tử tha cho ngươi không phải chết!” Người cầm đầu vung ra dây xích mềm trong tay vừa nói vừa hô lên hướng Ly Nghiêu, dây xích trên tay tựa như có sinh mệnh hướng tới chỗ hiểm của Ly Nghiêu.



Người bên cạnh bị những người khác quấn lấy, Ly Nghiêu một mình cùng lúc đối mặt năm người, đã thấy kiếm trong tay hắn bao chặt chẽ quanh cơ thể chính mình, bất luận vũ khí đối phương ra sao, cũng không thể đụng một mẩu đến hắn. Nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, kiếm trong tay Ly Nghiêu càng lúc càng nhanh.



“Chủ tử?” Ly Nghiêu xoay tay lại một cái, mũi kiếm điểm thẳng lên trán một người, chỉ thấy người nọ ngay cả kêu cũng không kịp liền chết, lúc hắn ngã xuống, hắn cũng không chảy xuống một giọt máu. “Ly giáo từ khi nào thay đổi chủ tử, ta đây giáo chủ sao lại không biết chứ?” Dứt lời, lại hai người chết trên thân kiếm của y, mà y phục Ly Nghiêu lại vẫn sạch như khi y đến.



“Ly Nghiêu, ngươi giết hại lão giáo chủ, cướp lấy ‘huyễn vụ’, hôm nay giáo chủ niệm ở tình cảm ngày xưa sẵn lòng tha cho ngươi một mạng, chỉ cần ngươi giao ra ‘huyễn vụ’, nhưng nếu ngươi một mực không chịu tỉnh ngộ, vậy cũng đừng trách giáo chủ vô tình!” Không thèm để ý chút nào đến những người bị chết, người cầm đầu huýt gió một tiếng, lại có mấy chục tên hắc y nhân vọt ra, bọn họ mỗi người trên tay đều cầm xích mềm, dùng trận pháp kỳ quái vây đám người của Ly Nghiêu ở bên trong, đúng là định dùng cách này đàn áp Ly Nghiêu.




“Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong.” Ám vệ che mặt nói.



“Ừm.” Bước đi thong thả chân hướng ra phía ngoài, mới vừa tới cửa Lưu Tích Tứ lại bị người ôm, giương mắt, trong mắt Lưu Tích Tứ hiện lên tức giận. Ly Nghiêu ôm Lưu Tích Tứ từ cửa sổ nhảy xuống phía dưới thả người lên xe ngựa, sau đó buông tay.



“Ly Nghiêu, niệm ở sách bổn vương lần này không truy cứu, nếu lại có lần sau, bổn vương liền đổ hóa thi phấn (1) lên đầu ngươi.” Ra sức kéo màn xe xuống, “Hồi cung!”



Xe ngựa chạy hướng về phía cửa cung, Ly Nghiêu khẽ mở miệng: “Đi tra.” Hắn chưa nói tra cái gì, nhưng lại có một người biến mất ở khách điếm.



Chú thích



(1) hóa thi phấn: tên một loại bột xuất phát từ “Lộc đỉnh ký” ↑



Thuốc tán này lợi hại phi thường! Nó dính vào da thịt nguyên vẹn thì không sao, nhưng bất hạnh gặp một giọt máu là huyết dịch liền hóa thành nước vàng, loang ra rất mau làm rữa da nát thịt.



Nước vàng này như vết dầu loang mau lẹ vô cùng, chẳng khác gì một tia lửa đủ thiêu rụi cả một khu rừng cỏ thành tro tàn. Hóa thi phấn gặp máu còn biến thành chất độc, có thể nói là một chất độc ghê gớm nhất thiên hạ. Lạ một điều: chất độc đó chỉ công hiệu bên ngoài, còn nuốt vào bụng lại không hề gì.