Hồng Phúc Dao
Chương 6 :
Ngày đăng: 23:07 21/04/20
Ngủ một giấc, Lưu Tích Tứ thấy được sức lực toàn thân đều đã trở lại, cơn sốt cũng không biết khi nào hạ, thấy ba người quỳ gối bên giường, Lưu Tích Tứ chộp lấy một chiếc gối ném qua, “Đừng để cho bổn vương ở trên giường liền sinh khí, đứng lên! Bổn vương còn chưa có chết đâu, quỳ cái gì mà quỳ.”
“Vương gia, thuộc hạ đêm qua bảo vệ chủ nhân chưa tận lực!” Ba gã ám vệ dập đầu thỉnh tội.
“Thôi đi thôi đi, cái gì mà bảo vệ chủ nhân chưa tận lực, bổn vương bị thương sao?” Lưu Tích Tứ xuống giường trước tiên là uống một cốc nước lớn, “Công phu Ly Nghiêu kia các ngươi cũng rõ ràng, hắn muốn đến muốn đi, trong cung ngoại trừ phụ hoàng cùng phụ vương ai có thể ngăn được? Bổn vương mới vừa khỏi bệnh, các ngươi liền chọc tức ta. Phái người đem nước nóng cùng đồ ăn sáng lại đây, bổn vương dùng xong bữa muốn tắm rửa một chút, sau đó đi thỉnh an.”
“Dạ, vương gia!”
Lưu Tích Tứ thu thập thỏa đáng trước là đi thỉnh an hoàng gia gia, bồi hoàng gia gia một canh giờ, liền lập tức đi đến tẩm cung của phụ thân.
“Cha…” Vào cửa nhìn thấy Bạch Hãn Triệt đang ôm phụ thân khóc, chân Lưu Tích Tứ mềm xuống, “Cha!”
“Tứ nhi… Sao lại chạy đến đây?” Lưu Hoài Diệp tiến lên sờ sờ trán nhi tử, phát hiện sốt đã lui, sinh khí nói, “Tứ nhi, tỉnh sao không ở trên giường hảo hảo nằm!”
“Phụ hoàng, con khỏe rồi. Còn Hãn Triệt, ngươi khóc cái gì a.” Thấy phụ thân hảo hảo mà đứng ở nơi đó, Lưu Tích Tứ vội vàng hỏi.
“Hãn Triệt hôm nay xuất kinh, luyến tiếc phụ thân.” Lam Khuyết Dương kéo tiểu nhi tử đến một bên để hắn ngồi xuống, bắt mạch cho hắn.
“Xuất kinh?!” Lưu Tích Tứ thế nào cũng không ngờ ngủ một giấc dậy lại nghe được tin này, Lưu Tích Tứ trực giác hỏi, “Thái tử ca ca và nhị ca đồng ý?” Mới vừa nói xong hắn liền phát giác chính mình nói sai, vội vàng dừng miệng.
“Triệt nhi muốn xuất kinh, chỉ cần được phụ thân đồng ý là được, từ khi nào cần được hai người kia đồng ý?” Bạch Tang Vận thản nhiên nói một câu, Lưu Tích Tứ lập tức nghe ra vài phần không bình thường.
Bạch Tang Vận cũng là quyết tâm muốn trừng phải hai nhi tử, sai người chuyển lời đến cho hai đứa, bảo bọn chúng hảo hảo xét lại mình, nhưng lại vẫn chưa tính gặp hai đứa. Mỗi ngày không phải ở trong cung tản bộ, cùng tiểu hài tử chơi cờ, xem sách, thì chính là bồi Lưu Tuyên. Chỉ toàn như vậy, không ngờ đã qua năm ngày.
Một ngày, Bạch Tang Vận lại sai người truyền lời, hắn cuối cùng đồng ý gặp trưởng tử cùng thứ tử, vẫn như lần hắn cùng Bạch Hãn Triệt nói chuyện, hắn một mình ở tẩm cung triệu kiến Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh. Nhưng lần nói chuyện này lại cực kỳ không thoải mái, khi người ngoài cửa nghe được tiếng kêu la trong phòng chạy ào vào, chỉ thấy trên vạt áo Bạch Tang Vận toàn bộ đều là máu, hai vị tiểu chủ tử lại sợ tới mức không ngừng gọi người, Bạch Tang Vận hư thai!
Chuyện lần này càng ngày càng ầm ĩ, biết được Bạch Tang Vận bị hai nghịch tử làm phát bực mà có khả năng sẩy thai, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương bắt hai nhi tử quỳ gối ngoài cửa không cho phép bọn họ xuất hiện trước mặt Bạch Tang Vận. Cũng may Ngũ Mặc vì từ sau khi Bạch Tang Vận có thai liền mỗi ngày ở trong cung, hài tử tuy là đã được bảo vệ, nhưng Bạch Tang Vận là bị động thai, bất cứ lúc nào cũng có thể hư thai.
“Hoàng thượng, đại ca lần này chỉ sợ thật sự là bị chọc tức, mấy ngày nay hoàng thượng cùng vương gia tốt nhất nên bồi bồi đại ca, đại ca có chút tâm tư tích tụ, nếu tiếp tục như vậy, hài tử không chỉ không bảo đảm, sợ rằng thân mình đại ca lại tổn thương.” Khẩu khí của Ngũ Mặc càng sinh khí, không nghĩ tới hai hài tử nên hiểu chuyện nhất mà lại làm ra loại sự tình này.
“Khuyết Dương, ngươi ở chỗ này cùng Tang Vận, trẫm đi ra ngoài.” Biểu tình trên mặt Lưu Hoài Diệp không phải phẫn nộ là có thể hình dung được. Hôn lên khóe mắt chứa bóng nước của Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp ghé vào bên tai hắn nói, “Tang Vận, đừng tức giận… Ngươi coi như mình không sinh ra hai đứa nghiệt súc kia, Tang Vận… Vì ta cùng Khuyết Dương, không giận được chứ?” Lưu Hoài Diệp không ngừng khẽ hôn mặt Bạch Tang Vận, để cho hắn không khổ sở.
Bạch Tang Vận mở mắt, bi thương trong lòng khiến cho nước mắt hắn không ngừng rơi xuống, hắn không nghĩ mình ở trong lòng mấy hài tử lại kinh khủng như vậy. Lam Khuyết Dương cùng Lưu Hoài Diệp càng không ngừng giúp hắn lau nước mắt, ghé vào bên tai hắn nhỏ nhẹ an ủi. Lưu Tích Tứ đứng một bên che miệng nhỏ giọng khóc, vì chuyện hôm nay, vì phụ thân yếu ớt, vì thâm tình của phụ hoàng cùng phụ vương đối với phụ thân, hắn cuối cùng hiểu phụ thân vì sao muốn đưa Hãn Triệt đi, cuối cùng hiểu Hãn Triệt vì sao không vui.
Cho Bạch Tang Vận uống thuốc, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương chờ đến khi hắn ngủ mới đứng lên. “Tứ nhi, con trông coi phụ thân, phụ vương chốc lát liền quay lại. Ngũ Mặc, mấy ngày này ngươi ở trong cung, ta phái người đi nói cho Hoài Uyên.” Lam Khuyết Dương phân phó một cấu, xoay người ra khỏi nội gian, Lưu Hoài Diệp để đôi tay lạnh ngắt của Bạch Tang Vận vào giữa chăn gấm, sau khi hôn Bạch Tang Vận cũng đi ra ngoài.
Lưu Tích Tứ chưa bao giờ sợ hãi như vậy, hắn không biết phụ hoàng cùng phụ vương sẽ xử trí huynh trưởng như thế nào, hắn muốn đi xin tha thứ thay cho mấy huynh trưởng, lại không dám chống lại mệnh lệnh của phụ hoàng cùng phụ vương, hắn lúc này mới biết được, vị trí của phụ thân ở trong lòng phụ hoàng cùng phụ vương quan trọng biết bao nhiêu, quan trọng đến mức mà một khi bọn hắn thực sự nhạ phụ thân nổi giận, phụ hoàng cùng phụ vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho bọn hắn.
Chú thích
(1) thâm tàng bất lộ: sâu sắc khó dò ↑