Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 1006 : Câu Nói Trong Lúc Vô Ý
Ngày đăng: 00:54 02/08/20
Gần đây rõ ràng tâm trạng của Vi Hoành Thạch không tốt, trầm lắng ngồi trong nhà, khiến cho người của Vi gia bước vào cũng không dám nói lớn tiếng.
Ánh mắt nhìn qua đứa con và con dâu, Vi Hoành Thạch trầm giọng nói:
- Các con cũng đã trưởng thành nên để tâm chút!
Vi Nhĩ Chí không yên lòng nói:
- Ba nói làm như thế nào thì làm như thế đó đi!
Trần Xảo Tú rất khôn ngoan lanh lợi nói:
- Ba, chúng con đều nghe theo ba.
Lúc này Vi Hoành Thạch mới khẽ gật đầu nói:
- Có một số chuyện khi ba còn chức quyền thì dễ nói, nếu ba không còn giữ được chức vị nữa, thì các con không dễ dàng như thế đâu!
Khi nói xong lời này, sắc mặt của Vi Hoành Thạch càng khó coi, nhìn đứa con trai này của mình, sự tức giận trong lòng dâng lên, cũng vì đứa con này nhập quốc tịch Mỹ, khiến cho Hô Diên Ngạo Bác nắm hoài không buông, nhất định phải lôi mình xuống ngựa.
Vi Hoành Thạch cũng biết, cho nên hai bên đã đấu nhau rất kịch liệt, hiện nay không còn một cơ hội xoay chuyển lớn, căn bản không có biện pháp thay đổi tình hình hiện nay, thủ đoạn của Bí thư Hạo Vũ kia cũng rất hung mãnh.
Thật sự Vi Hoành Thạch chưa nghĩ đến chuyện về hưu, ông ta biết rõ kết quả sau khi mình lui xuống, nhìn Tôn Tường Quân thì biết, có rất nhiều quyền hành lúc còn giữ chức, sau khi lui xuống thì không còn gì nữa.
Cầm ly trà lên nhấp một miếng, sau khi Vi Hoành Thạch đuổi hai người đi thì thư ký cầm di động bước vào nói:
- Bí thư, điện thoại của ông.
Nhìn thoáng qua thư ký, Vi Hoành Thạch biết, không phải cuộc gọi quan trọng thì thư ký sẽ không cầm điện thoại qua đây.
Vừa nhận và nhìn thì thấy người thân tín ở thủ đô gọi tới, Vi Hoành Thạch nhận nghe điện thoại, lúc đầu Vi Hoành Thạch không để ý và chỉ biết nói ừ vài tiếng, rất nhanh Vi Hoành Thạch ngồi thẳng người nói vào điện thoại: - Anh chắc chắn từng cái ghế đều có cái giá của nó rồi hả?
Sau khi nói chuyện vài câu Vi Hoành Thạch nói:
- Nếu đề giá cả cao quá, thì thực sự có thể xảy ra chuyện!
Ông ta nói câu này đương nhiên đối phương sẽ hiểu ý ông ta, không ngoài chính là tìm một số ông chủ làm cho chuyện này náo nhiệt lên.
Rất nhanh Vi Hoành Thạch đã nói xong điện thoại, sau cuộc gọi này vẻ mặt bình tĩnh của Vi Hoành Thạch có sự thay đổi lớn, tươi cười hẳn lên, ngồi đó ôm bụng, những ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên bụng một hồi.
Nhìn về hướng Vi Nhĩ Chí bọn họ phất phất tay, kêu hai người rời đi.
Ra khỏi Vi gia, rất tự do, Vi Nhĩ Chí và Trần Xảo Tú nhìn thoáng qua nhau, hai người tự mình chạy xe riêng mà rời đi.
Trong lúc lái xe, Trần Xảo Tú liền suy nghĩ cuộc gọi vừa rồi của Vi Hoành Thạch.
Vị trí ngồi của cô rất gần Vi Hoành Thạch, tuy rằng không nghe rõ lắm nội dung trong điện thoại, nhưng vẫn nghe được một tí.
Nhiều lần nhắc tới Diệp Trạch Đào, còn nhắc tới tình huống vài cái ghế được chào giá mấy triệu, mấy trăm nghìn.
Chẳng lẽ Vi Hoành Thạch nhằm vào Diệp Trạch Đào làm ra chuyện gì sao?
Khi nghĩ đến Diệp Trạch Đào, đột nhiên Trần Xảo Tú hốt hoảng.
Cho xe dừng ở ven đường, ngồi trong xe trước mặt Trần Xảo Tú liền xuất hiện hình bóng của Diệp Trạch Đào.
Mình cùng Vi Nhĩ Chí cũng đã như thế, Vi Nhĩ Chí này là một người đồng tình luyến ái, căn bản là không có thích khi có sự hiện hữu của mình, ở Vi gia cũng chỉ là diễn để cho ba mẹ y xem, sau khi bước ra thì không biết đi tìm người đàn ông nào!
Trần Xảo Tú liền nghĩ đến những lời đã nói của ba mình, từ lúc Vi Hoành Thạch lui ra, thế lực kia chắc chắn đã bị rửa sạch, bước tiếp theo phát triển của ba sẽ càng khó khăn, vào lúc này nếu như có được thế lực của Diệp Trạch Đào ủng hộ, ba sẽ ổn hơn.
Đã đến thời điểm tính toán cho mình thôi!
Trần Xảo Tú khẽ thở dài một tiếng, sớm đã thất vọng đối với cuộc hôn nhân của mình.
Ngay lúc Trần Xảo Tú đang ngồi trong xe suy nghĩ miên man, Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng chuyện của Hội đấu giá kia đang gặp vấn đề, từ nhà của Trịnh Tiểu Nhu bước ra, Diệp Trạch Đào đến nhà của Hô Diên Ngạo Bác.
Biết Diệp Trạch Đào sắp tới, Tô Thiến Ảnh sớm đã chờ sẵn trong nhà.
- Cha nuôi bọn họ đâu rồi?
Diệp Trạch Đào vừa bước vào cửa đã không thấy Hô Diên Ngạo Bác.
Tô Thiến Ảnh vừa giúp Diệp Trạch Đào treo áo khoác vừa nói:
- Cha nuôi không ở thủ đô, mẹ nuôi có việc phải ra ngoài.
Thấy cách ăn mặc rất tỉ mỉ và vô cùng diễm lệ của Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào ôm lấy cô nói:
- Gần đây em còn bận không?
Dù sao cũng là người một nhà, nơi này cũng không có người ngoài nên cũng có thể nói chuyện tình cảm.
Hai tay ôm Diệp Trạch Đào, Tô Thiến Ảnh động tình, hai người đang có tình cảm mãnh liệt từ bốn phía.
Thời gian còn sớm, hai người làm xong chuyện đó liền nằm trên giường nói chuyện.
Thấy bộ dạng thoả mãn của Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Sao hôm nay không thấy em mặc quân trang?
Tô Thiến Ảnh thấy bộ dạng rất tò mò của Diệp Trạch Đào, nghiêng người đứng lên, tìm một bộ quân trang trong tủ và lập tức mặc vào.
Thấy quân trang trên người, Tô Thiến Ảnh hoàn toàn có phong thái của một người lính, tâm trạng vốn đã bình tĩnh của Diệp Trạch Đào nhưng giờ lại có dục tình.
Đang muốn ôm lấy Tô Thiến Ảnh tái chiến một hồi thì di động liền vang lên.
Khi cầm lấy di động, thì ra là Chủ tịch hội đồng quản trị Trường Hà - Vương Khởi gọi tới.
- Ông Vương, xin chào!
Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
Vương Khởi cười ha ha nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, chuyện là như vậy, nghe nói anh muốn tham gia một hội đấu giá từ thiện, tôi có mấy người bạn cũng muốn tham gia.
- Chuyện tốt mà, đây là một việc thiện!
Diệp Trạch Đào cao hứng nói.
- Chủ tịch thành phố Diệp, hiện nay muốn tham gia cũng rất khó, từng cái ghế đều có giá, cho dù như thế cũng không thể ngồi cùng một bàn với anh, tôi không phải là muốn tìm mối quan hệ mà đến, nếu không để họ vào thì mặt mũi của tôi cũng không còn!
Hai người đã rất thân quen rồi, Vương Khởi nhân cơ hội lần này để tạo ấn tượng với Diệp Trạch Đào.
Cầu mong có một phiếu cũng khó!
Diệp Trạch Đào bị những lời này làm cho sửng sốt.
- Anh nói sao, còn bán vé? Cho dù bán vé chắc cũng không đắt đâu!
Diệp Trạch Đào liền suy nghĩ mấy tấm vé mà thôi, mỗi phiếu cũng chỉ có mấy chục ngàn mà thôi, đối với họ cũng không phải là vấn đề lớn, sao lại gọi điện tới đây.
Vương Khởi cười nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, là như thế này, những người này là bạn bè của tôi muốn đến Giáp Hà đầu tư, lần này tới thủ đô thì nghe được tin anh muốn tham gia Hội đấu giá, vốn muốn nhân buổi đấu giá này để gặp anh, kết quả vừa hỏi mới biết được, từng cái ghế đều đã được bán đấu giá, ngồi cùng bàn với anh giá cả đã lên tới chục triệu rồi, việc này khiến cho mọi người cảm thấy không thoải mái!
Lúc này Diệp Trạch Đào mới hơi hiểu dụng ý mà Vương Khởi gọi điện thoại tới đây, Vương Khởi mượn chuyện này gọi đến để nói với mình, việc làm này đúng là không tốt! - Ông Vương như vậy đi, anh nói với mọi người đừng có đến Hội đấu giá đó nữa, ngày mai tôi sẽ mời họ ăn cơm, có chuyện gì đợi mọi người đến rồi bàn, anh thấy thế nào?
Vương Khởi vốn muốn hỏi một chút về nguyên nhân mà Diệp Trạch Đào làm chuyện này, cũng lo lắng cho Diệp Trạch Đào không hiểu về việc ảnh hưởng của chuyện này, nên cố tình gọi điện đến nói với Diệp Trạch Đào, khi thấy Diệp Trạch Đào đã chú ý đến chuyện này liền âm thầm gật đầu.
Vương Khởi hiểu tính cách của Diệp Trạch Đào, ông ta biết Diệp Trạch Đào không phải là một người thích tiền, ông ta biết chuyện này Diệp Trạch Đào cũng không hiểu rõ ràng, nếu để cho chuyện này truyền ra, rất có hại cho danh tiếng của Diệp Trạch Đào.
Gọi xong cuộc điện thoại này Diệp Trạch Đào cau mày, không ngờ lại có chuyện như thế, xem ra đối với Diệp Trạch Đào đây không còn là chuyện nhỏ rồi.
Cầm điện thoại lên rất nhanh Diệp Trạch Đào đã gọi điện cho Trương Phong, trầm giọng nói:
- Trương Phong, tại sao vậy, nghe nói ghế ở hội đấu giá đều được bán ra với giá lên đến hàng triệu?
Trương Phong nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, đây là một quy tắc ngầm, trong tình huống bình thường, vị trí quan trọng đều có giá cả đấy, chỉ có điều lần này cao hơn một chút mà thôi.
Đối với họ mà nói việc này là quy tắc ngầm gì đó, vị trí càng quan trọng thì giá càng cao, một chuyện rất bình thường, chỉ là không ngờ tới lần đấu giá này giá lại mắc đến thế, dường như các loại giá cả đều cao.
Xem ra hiện nay nhận được các cuộc điện thoại, việc tranh giành vị trí này vẫn chưa dứt, bộ dạng càng ngày càng cao.
- Nói lung tung!
Tuy rằng nghe nói là quy tắc ngầm, Diệp Trạch Đào vẫn tức giận, chuyện này đối với đám người Trương Phong mà nói là một chuyện bình thường, nếu đặt lên người mình thì không còn là chuyện nhỏ rồi, nếu để cho người có tâm biết thì chuyện này đủ làm xôn xao dư luận.
Nếu như trong thời điểm mấu chốt mình lại có chuyện, chắc chắn sẽ để cho người có tâm nắm lấy thời cơ để cùng Trịnh Thành Trung bọn họ trao đổi.
Nếu không phải Vương Khởi báo lại thì chuyện này sẽ phức tạp đây!
Diệp Trạch Đào chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, cúp điện thoại liền trầm tư ở đây.
Điện thoại ở đây vừa dứt lại nghe có cuộc gọi khác reo lên.
Diệp Trạch Đào vừa thấy thì cảm thấy kì lạ, số điện thoại này là số điện thoại của Trần Xảo Tú.
Lần trước Trần Xảo Tú đã tự lưu số điện thoại của cô vào điện thoại của mình.
Nhìn về phía Tô Thiến Ảnh, thì thấy Tô Thiến Ảnh đã ra ngoài.
Đối với bộ dạng nhu thuận của Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào rất vui mừng, Lúc mình có điện thoại Tô Thiến Ảnh đã cố ý đi ra ngoài, cũng không có chộn rộn chuyện của mình, người phụ nữ này không tồi. - Tiểu Tú về nước rồi sao?
- Anh Diệp anh hãy nghe em nói, em nghe được một chuyện, ba của Nhĩ Chí và người nào đó nói chuyện điện thoại, đề cập đến tên của anh, còn nhắc đến chuyện hội đấu giá, còn nói để giá vị trí ghế ngồi của đối phương lên cao, em nghe được chuyện này liên quan đến anh nên gọi để báo cho anh biết. Được rồi, em cũng không muốn nói nhiều, anh cẩn thận chút.
Nói xong những lời này, Trần Xảo Tú liền cúp điện thoại.
Khi thấy Trần Xảo Tú vội cúp điện thoại, Diệp Trạch Đào thực sự không biết Trần Xảo Tú đang suy nghĩ chuyện gì, đối với cô nếu có thể cố tình gọi điện để báo cho mình biết về chuyện của mình, trong lòng Diệp Trạch Đào rất cảm kích, mặc kệ người phụ nữ này mang tâm trạng gì khi nói với mình chuyện này, cô có thể làm được như thế, món nợ này cũng rất lớn rồi.
Mấy cuộc điện thoại vừa tới, Diệp Trạch Đào ngồi đó, sau khi suy nghĩ toàn bộ sự tình, trên đầu có chút đổ mồ hôi, hoàn toàn không ngờ tới lại xảy ra chuyện này, ngay thời điểm mình không chú ý, có người cố tình tạo ra cái bẫy để mình nhảy vào trong đó.
Ánh mắt nhìn qua đứa con và con dâu, Vi Hoành Thạch trầm giọng nói:
- Các con cũng đã trưởng thành nên để tâm chút!
Vi Nhĩ Chí không yên lòng nói:
- Ba nói làm như thế nào thì làm như thế đó đi!
Trần Xảo Tú rất khôn ngoan lanh lợi nói:
- Ba, chúng con đều nghe theo ba.
Lúc này Vi Hoành Thạch mới khẽ gật đầu nói:
- Có một số chuyện khi ba còn chức quyền thì dễ nói, nếu ba không còn giữ được chức vị nữa, thì các con không dễ dàng như thế đâu!
Khi nói xong lời này, sắc mặt của Vi Hoành Thạch càng khó coi, nhìn đứa con trai này của mình, sự tức giận trong lòng dâng lên, cũng vì đứa con này nhập quốc tịch Mỹ, khiến cho Hô Diên Ngạo Bác nắm hoài không buông, nhất định phải lôi mình xuống ngựa.
Vi Hoành Thạch cũng biết, cho nên hai bên đã đấu nhau rất kịch liệt, hiện nay không còn một cơ hội xoay chuyển lớn, căn bản không có biện pháp thay đổi tình hình hiện nay, thủ đoạn của Bí thư Hạo Vũ kia cũng rất hung mãnh.
Thật sự Vi Hoành Thạch chưa nghĩ đến chuyện về hưu, ông ta biết rõ kết quả sau khi mình lui xuống, nhìn Tôn Tường Quân thì biết, có rất nhiều quyền hành lúc còn giữ chức, sau khi lui xuống thì không còn gì nữa.
Cầm ly trà lên nhấp một miếng, sau khi Vi Hoành Thạch đuổi hai người đi thì thư ký cầm di động bước vào nói:
- Bí thư, điện thoại của ông.
Nhìn thoáng qua thư ký, Vi Hoành Thạch biết, không phải cuộc gọi quan trọng thì thư ký sẽ không cầm điện thoại qua đây.
Vừa nhận và nhìn thì thấy người thân tín ở thủ đô gọi tới, Vi Hoành Thạch nhận nghe điện thoại, lúc đầu Vi Hoành Thạch không để ý và chỉ biết nói ừ vài tiếng, rất nhanh Vi Hoành Thạch ngồi thẳng người nói vào điện thoại: - Anh chắc chắn từng cái ghế đều có cái giá của nó rồi hả?
Sau khi nói chuyện vài câu Vi Hoành Thạch nói:
- Nếu đề giá cả cao quá, thì thực sự có thể xảy ra chuyện!
Ông ta nói câu này đương nhiên đối phương sẽ hiểu ý ông ta, không ngoài chính là tìm một số ông chủ làm cho chuyện này náo nhiệt lên.
Rất nhanh Vi Hoành Thạch đã nói xong điện thoại, sau cuộc gọi này vẻ mặt bình tĩnh của Vi Hoành Thạch có sự thay đổi lớn, tươi cười hẳn lên, ngồi đó ôm bụng, những ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên bụng một hồi.
Nhìn về hướng Vi Nhĩ Chí bọn họ phất phất tay, kêu hai người rời đi.
Ra khỏi Vi gia, rất tự do, Vi Nhĩ Chí và Trần Xảo Tú nhìn thoáng qua nhau, hai người tự mình chạy xe riêng mà rời đi.
Trong lúc lái xe, Trần Xảo Tú liền suy nghĩ cuộc gọi vừa rồi của Vi Hoành Thạch.
Vị trí ngồi của cô rất gần Vi Hoành Thạch, tuy rằng không nghe rõ lắm nội dung trong điện thoại, nhưng vẫn nghe được một tí.
Nhiều lần nhắc tới Diệp Trạch Đào, còn nhắc tới tình huống vài cái ghế được chào giá mấy triệu, mấy trăm nghìn.
Chẳng lẽ Vi Hoành Thạch nhằm vào Diệp Trạch Đào làm ra chuyện gì sao?
Khi nghĩ đến Diệp Trạch Đào, đột nhiên Trần Xảo Tú hốt hoảng.
Cho xe dừng ở ven đường, ngồi trong xe trước mặt Trần Xảo Tú liền xuất hiện hình bóng của Diệp Trạch Đào.
Mình cùng Vi Nhĩ Chí cũng đã như thế, Vi Nhĩ Chí này là một người đồng tình luyến ái, căn bản là không có thích khi có sự hiện hữu của mình, ở Vi gia cũng chỉ là diễn để cho ba mẹ y xem, sau khi bước ra thì không biết đi tìm người đàn ông nào!
Trần Xảo Tú liền nghĩ đến những lời đã nói của ba mình, từ lúc Vi Hoành Thạch lui ra, thế lực kia chắc chắn đã bị rửa sạch, bước tiếp theo phát triển của ba sẽ càng khó khăn, vào lúc này nếu như có được thế lực của Diệp Trạch Đào ủng hộ, ba sẽ ổn hơn.
Đã đến thời điểm tính toán cho mình thôi!
Trần Xảo Tú khẽ thở dài một tiếng, sớm đã thất vọng đối với cuộc hôn nhân của mình.
Ngay lúc Trần Xảo Tú đang ngồi trong xe suy nghĩ miên man, Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng chuyện của Hội đấu giá kia đang gặp vấn đề, từ nhà của Trịnh Tiểu Nhu bước ra, Diệp Trạch Đào đến nhà của Hô Diên Ngạo Bác.
Biết Diệp Trạch Đào sắp tới, Tô Thiến Ảnh sớm đã chờ sẵn trong nhà.
- Cha nuôi bọn họ đâu rồi?
Diệp Trạch Đào vừa bước vào cửa đã không thấy Hô Diên Ngạo Bác.
Tô Thiến Ảnh vừa giúp Diệp Trạch Đào treo áo khoác vừa nói:
- Cha nuôi không ở thủ đô, mẹ nuôi có việc phải ra ngoài.
Thấy cách ăn mặc rất tỉ mỉ và vô cùng diễm lệ của Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào ôm lấy cô nói:
- Gần đây em còn bận không?
Dù sao cũng là người một nhà, nơi này cũng không có người ngoài nên cũng có thể nói chuyện tình cảm.
Hai tay ôm Diệp Trạch Đào, Tô Thiến Ảnh động tình, hai người đang có tình cảm mãnh liệt từ bốn phía.
Thời gian còn sớm, hai người làm xong chuyện đó liền nằm trên giường nói chuyện.
Thấy bộ dạng thoả mãn của Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Sao hôm nay không thấy em mặc quân trang?
Tô Thiến Ảnh thấy bộ dạng rất tò mò của Diệp Trạch Đào, nghiêng người đứng lên, tìm một bộ quân trang trong tủ và lập tức mặc vào.
Thấy quân trang trên người, Tô Thiến Ảnh hoàn toàn có phong thái của một người lính, tâm trạng vốn đã bình tĩnh của Diệp Trạch Đào nhưng giờ lại có dục tình.
Đang muốn ôm lấy Tô Thiến Ảnh tái chiến một hồi thì di động liền vang lên.
Khi cầm lấy di động, thì ra là Chủ tịch hội đồng quản trị Trường Hà - Vương Khởi gọi tới.
- Ông Vương, xin chào!
Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
Vương Khởi cười ha ha nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, chuyện là như vậy, nghe nói anh muốn tham gia một hội đấu giá từ thiện, tôi có mấy người bạn cũng muốn tham gia.
- Chuyện tốt mà, đây là một việc thiện!
Diệp Trạch Đào cao hứng nói.
- Chủ tịch thành phố Diệp, hiện nay muốn tham gia cũng rất khó, từng cái ghế đều có giá, cho dù như thế cũng không thể ngồi cùng một bàn với anh, tôi không phải là muốn tìm mối quan hệ mà đến, nếu không để họ vào thì mặt mũi của tôi cũng không còn!
Hai người đã rất thân quen rồi, Vương Khởi nhân cơ hội lần này để tạo ấn tượng với Diệp Trạch Đào.
Cầu mong có một phiếu cũng khó!
Diệp Trạch Đào bị những lời này làm cho sửng sốt.
- Anh nói sao, còn bán vé? Cho dù bán vé chắc cũng không đắt đâu!
Diệp Trạch Đào liền suy nghĩ mấy tấm vé mà thôi, mỗi phiếu cũng chỉ có mấy chục ngàn mà thôi, đối với họ cũng không phải là vấn đề lớn, sao lại gọi điện tới đây.
Vương Khởi cười nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, là như thế này, những người này là bạn bè của tôi muốn đến Giáp Hà đầu tư, lần này tới thủ đô thì nghe được tin anh muốn tham gia Hội đấu giá, vốn muốn nhân buổi đấu giá này để gặp anh, kết quả vừa hỏi mới biết được, từng cái ghế đều đã được bán đấu giá, ngồi cùng bàn với anh giá cả đã lên tới chục triệu rồi, việc này khiến cho mọi người cảm thấy không thoải mái!
Lúc này Diệp Trạch Đào mới hơi hiểu dụng ý mà Vương Khởi gọi điện thoại tới đây, Vương Khởi mượn chuyện này gọi đến để nói với mình, việc làm này đúng là không tốt! - Ông Vương như vậy đi, anh nói với mọi người đừng có đến Hội đấu giá đó nữa, ngày mai tôi sẽ mời họ ăn cơm, có chuyện gì đợi mọi người đến rồi bàn, anh thấy thế nào?
Vương Khởi vốn muốn hỏi một chút về nguyên nhân mà Diệp Trạch Đào làm chuyện này, cũng lo lắng cho Diệp Trạch Đào không hiểu về việc ảnh hưởng của chuyện này, nên cố tình gọi điện đến nói với Diệp Trạch Đào, khi thấy Diệp Trạch Đào đã chú ý đến chuyện này liền âm thầm gật đầu.
Vương Khởi hiểu tính cách của Diệp Trạch Đào, ông ta biết Diệp Trạch Đào không phải là một người thích tiền, ông ta biết chuyện này Diệp Trạch Đào cũng không hiểu rõ ràng, nếu để cho chuyện này truyền ra, rất có hại cho danh tiếng của Diệp Trạch Đào.
Gọi xong cuộc điện thoại này Diệp Trạch Đào cau mày, không ngờ lại có chuyện như thế, xem ra đối với Diệp Trạch Đào đây không còn là chuyện nhỏ rồi.
Cầm điện thoại lên rất nhanh Diệp Trạch Đào đã gọi điện cho Trương Phong, trầm giọng nói:
- Trương Phong, tại sao vậy, nghe nói ghế ở hội đấu giá đều được bán ra với giá lên đến hàng triệu?
Trương Phong nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, đây là một quy tắc ngầm, trong tình huống bình thường, vị trí quan trọng đều có giá cả đấy, chỉ có điều lần này cao hơn một chút mà thôi.
Đối với họ mà nói việc này là quy tắc ngầm gì đó, vị trí càng quan trọng thì giá càng cao, một chuyện rất bình thường, chỉ là không ngờ tới lần đấu giá này giá lại mắc đến thế, dường như các loại giá cả đều cao.
Xem ra hiện nay nhận được các cuộc điện thoại, việc tranh giành vị trí này vẫn chưa dứt, bộ dạng càng ngày càng cao.
- Nói lung tung!
Tuy rằng nghe nói là quy tắc ngầm, Diệp Trạch Đào vẫn tức giận, chuyện này đối với đám người Trương Phong mà nói là một chuyện bình thường, nếu đặt lên người mình thì không còn là chuyện nhỏ rồi, nếu để cho người có tâm biết thì chuyện này đủ làm xôn xao dư luận.
Nếu như trong thời điểm mấu chốt mình lại có chuyện, chắc chắn sẽ để cho người có tâm nắm lấy thời cơ để cùng Trịnh Thành Trung bọn họ trao đổi.
Nếu không phải Vương Khởi báo lại thì chuyện này sẽ phức tạp đây!
Diệp Trạch Đào chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, cúp điện thoại liền trầm tư ở đây.
Điện thoại ở đây vừa dứt lại nghe có cuộc gọi khác reo lên.
Diệp Trạch Đào vừa thấy thì cảm thấy kì lạ, số điện thoại này là số điện thoại của Trần Xảo Tú.
Lần trước Trần Xảo Tú đã tự lưu số điện thoại của cô vào điện thoại của mình.
Nhìn về phía Tô Thiến Ảnh, thì thấy Tô Thiến Ảnh đã ra ngoài.
Đối với bộ dạng nhu thuận của Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào rất vui mừng, Lúc mình có điện thoại Tô Thiến Ảnh đã cố ý đi ra ngoài, cũng không có chộn rộn chuyện của mình, người phụ nữ này không tồi. - Tiểu Tú về nước rồi sao?
- Anh Diệp anh hãy nghe em nói, em nghe được một chuyện, ba của Nhĩ Chí và người nào đó nói chuyện điện thoại, đề cập đến tên của anh, còn nhắc đến chuyện hội đấu giá, còn nói để giá vị trí ghế ngồi của đối phương lên cao, em nghe được chuyện này liên quan đến anh nên gọi để báo cho anh biết. Được rồi, em cũng không muốn nói nhiều, anh cẩn thận chút.
Nói xong những lời này, Trần Xảo Tú liền cúp điện thoại.
Khi thấy Trần Xảo Tú vội cúp điện thoại, Diệp Trạch Đào thực sự không biết Trần Xảo Tú đang suy nghĩ chuyện gì, đối với cô nếu có thể cố tình gọi điện để báo cho mình biết về chuyện của mình, trong lòng Diệp Trạch Đào rất cảm kích, mặc kệ người phụ nữ này mang tâm trạng gì khi nói với mình chuyện này, cô có thể làm được như thế, món nợ này cũng rất lớn rồi.
Mấy cuộc điện thoại vừa tới, Diệp Trạch Đào ngồi đó, sau khi suy nghĩ toàn bộ sự tình, trên đầu có chút đổ mồ hôi, hoàn toàn không ngờ tới lại xảy ra chuyện này, ngay thời điểm mình không chú ý, có người cố tình tạo ra cái bẫy để mình nhảy vào trong đó.