Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 1010 : Vô Cùng Coi Trọng

Ngày đăng: 00:54 02/08/20

Bí thư Tỉnh ủy Nam Điền, Lăng Đãi Tranh cũng quan tâm đến chuyện tái xây dựng sau thiên tai của Nam Điền. Lần này đặc biệt đến thủ đô tham gia chương trình của Đài truyền hình Trung ương, đột nhiên nhận được điện thoại của Nhan Lục Cúc, Thứ trưởng Ban tuyên giáo Tỉnh ủy công tác tại Đài truyền hình Trung ương mở rộng. - Cô nói cái gì?
Lăng Đãi Tranh nghe nội dung trong cuộc điện thoại của Nhan Lục Cúc cũng thực sự kinh ngạc.
Một lần nữa xác nhận nội dung Nhan Lục Cúc nói, Lăng Đãi Tranh vui mừng, hoàn toàn không nghĩ tình hình sẽ như thế này, thật sự không nghĩ các cấp lại quan tâm đến như vậy. Không ngờ một vài bộ phận của Trung ương đã cử những nhân vật quan trọng tới tham gia chương trình này của Nam Điền.
Đã lâu lắm rồi Nam Điền không có điểm sáng nào, trước giờ tuyên truyền cũng không có đột phá gì lớn. Lần này các Bộ trưởng đều quan tâm như vậy, nếu tuyên truyền đúng chỗ, đối với Nam Điền mà nói chính là một sự đột phá trong công tác tuyên truyền. Đây là một chuyện tốt. - Tôi lập tức chạy qua!
Lăng Đãi Tranh vui mừng mà. Như vậy thì chuyện của Nam Điền sẽ trở thành một đại sự.
Hoàn toàn trái ngược với tâm trạng của Lăng Đãi Tranh là Hầu Thăng Tương của Đài truyền hình Trung ương. Ngồi đó xem hết chương trình, cả người đều chìm vào suy tư. Ông ta cảm thấy một hơi thở lớn mạnh đang bao trùm lấy mình.
Làm sao bây giờ?
Đây là chuyện mà Hầu Thắng Tương phải quyết định.
Lập lại trật tự rồi!
Trong lòng Hầu Thắng Tương thầm khổ sở.
- Tổng giám đốc đài, một vài Phó tổng giám đốc đài đều đã đến, bày tỏ sẽ tham gia chương trình này.
Lục Tu Ứng ghé tai Hầu Thắng Tương nhỏ giọng nói.
Câu nói này giống như tiếng chuông vang lên bên tai Hầu Thắng Tương.
Suy nghĩ có chút cao ngạo của Hầu Thắng Tương bỗng nhiên biến mất. Một lần nữa, Hầu Thắng Tương phát hiện mình có một sai lầm. Trước giờ ông ta luôn cho rằng sự phát triển của Đài truyền hình Trung ương là kết quả sự nỗ lực của mình. Thực ra, bản thân mình căn bản đóng một vài trò có cũng được, không có cũng xong. Nếu cấp trên muốn thay mình, bất kỳ Phó tổng giám đốc nào ở dưới ngoi lên đều hoàn toàn có thể được. Dù điều người ngoài vào thì Đài truyền hình Trung ương cũng không thể bị lung lay.
Các Phó tổng giám đốc đài cũng đang rục rịch hành động!
Đã quá đề cao mình rồi!
Hầu Thắng Tương cười khổ một tiếng.
Nhìn về phía Lục Tu Ứng, Hầu Thắng Tương nói:
- Đồng chí Lâm Tài Thời đến rồi chứ?
- Chắc là đang trên đường tới !
- Chúng ta đi đón tiếp thôi!
Nhìn Tổng giám đốc đài sải bước phía trước, tâm trạng thấp thỏm của Lục Tu Ứng cuối cùng đã ổn định.
Lục Tu Ứng biết Tổng giám đốc đài đang lựa chọn, trước giờ không bày tỏ thái độ, ông ta cũng đang nóng lòng. Nếu cứ tiếp tục không lựa chọn thì có thể cấp trên sẽ chọn Tổng giám đốc đài. Bây giờ thấy Tổng giám đốc đài cuối cùng đã quyết định, hơn nữa lại đứng về phía Bí thư Hạo Vũ, tâm trạng của Lục Tu Ứng cũng rất vui.
Thứ trưởng Lâm Tài Thời của Ban Tuyên giáo Trung ương này là Thứ trưởng ban thường trực. Nghe nói rất có khả năng sẽ thay thế Bộ trưởng. Quan trọng là Lâm Tài Thời này là người của Bí thư Hạo Vũ!
Thái độ này của Hầu Thắng Tương là rõ ràng rồi, đặc biệt đi đón Lâm Tài Thời, chính là có ý đứng về phía Bí thư Hạo Vũ.
Vốn dĩ, dựa vào vị trí của Hầu Thắng Tương, cũng là một Thứ trưởng. Bây giờ nếu dựa vào Bí thư Hạo Vũ, làm tốt có lẽ còn có cơ hội phát triển. Lục Tu Ứng vừa nghĩ tới đây, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.
Hai người đứng ở cổng Đài truyền hình Trung ương, người qua lại rất nhiều. Hầu Thắng Tương biết, chỉ như vậy mới có thể truyền đạt được tâm ý của mình.
Thực ra, nắm lấy Đài truyền hình Trung ương cũng là nhiệm vụ của Lâm Tài Thời. Là cấp dưới đắc lực nhất của Bí thư Hạo Vũ, trước giờ Lâm Tài Thời vẫn luôn suy nghĩ làm sao để nắm bắt những bộ phận trọng yếu vào tay mình. Lần này Bí thư Hạo Vũ chỉ thị ông ta đến tham gia chương trình của Đài truyền hình Trung ương này, Lâm Tài Thời cũng cố gắng suy nghĩ cách nghĩ của Bí thư Hạo Vũ. Biết Bí thư Hạo Vũ muốn mình hiểu hơn về tình hình của Đài truyền hình Trung ương.
Đang ngồi trong xe suy tư, sau khi thư ký nhận một cuộc điện thoại, nhỏ giọng nói:
- Bộ trưởng Lâm, đồng chí Chánh văn phòng Lục Tu Ứng của Đài truyền hình Trung ương gọi điện thoại tới, nói là ông ta và Tổng giám đốc đài, Hầu Thắng Tương đã đợi ở cổng, đặc biệt tới đón Bộ trưởng.
Tuy chỉ là một câu nói đơn giản, ánh mắt của Lâm Tài Thời lại sáng lên, thầm gật đầu, trong lòng nghĩ xem ra Hầu Thắng Tương này đã có quyết định rồi.
Lâm Tài Thời không hiểu lắm. Hầu Thắng Tương này rốt cuộc như thế nào, sao đột nhiên lại có sự chuyển biến cực lớn đến như vậy.
Về phần Hầu Thắng Tương, đang đứng ở cổng Đài truyền hình Trung ương thì điện thoại đột nhiên reo lên. Cầm lên xem, sắc mặt của Hầu Thắng Tương hơi thay dổi, dù sao cũng là điện thoại của Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương. - Trưởng ban Hoắc!
Hầu Thắng Tương cảm thấy khó chịu, dù sao cũng là điện thoại của Trưởng ban Hoắc Trường Tranh gọi tới.
Tuy không nghe được nội dung nhưng Hầu Thắng Tương đã đoán được tình hình như thế nào.
- Thắng Tương à, nghe nói các anh thực hiện hạng mục xây dựng lại Nam Điền. Rất tốt. Đây chính là nội dung của các đề tài. Chúng ta làm chương trình thì phải như vậy, phải theo sát tình hình, phải có lực quan sát nhạy bén. Một Tổng giám đốc đài, điều cần là tố chất hơn người về mọi mặt!
Hầu Thắng Tương thầm khổ sở. Những lời này rất có thâm ý!
- Trưởng ban Hoắc nói rất đúng!
- Thắng Tương à, làm bất cứ chuyện gì cũng có áp lực, áp lực càng lớn thì càng có thể kiểm tra được tố chất về mọi mặt của đồng chí. Chúng tôi tin là anh có thể chịu đựng được áp lực!
Nói xong câu này, Hoắc Trường Tranh liền tắt máy.
Lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán. Hầu Thắng Tương đương nhiên hiểu ý tứ trong cuộc điện thoại này của Hoắc Trường Tranh. Hẳn là Hoắc Trường Tranh cũng đã biết tình hình ở đây, lo là mình bị khuất phục đầu quân. Cuộc điện thoại này có thể nói là có ý cảnh cáo.
Cắn răng, Hầu Thắng Tương đứng đó không lui về sau nữa. Ông ta biết, lần này mình mà không quyết định thì muốn đứng ở đây cũng không có cơ hội nữa.
Lục Tu Ứng đứng bên cạnh nhìn thấy hết tất cả, cũng đang suy nghĩ.
Từ tình hình phát sinh lần này, Lục Tu Ứng cảm nhận được một vài điều khác lạ.
Là Chánh văn phòng, ông ta cũng biết đôi chút về những chuyện xảy ra ở thủ đô. Đặc biệt, sau khi được biết những người này đến tham dự cuộc họp, Lục Tu Ứng liền xem xét tình hình một lượt. Sau khi xem xét, Lục Tu Ứng phát hiện ra một nhân vật then chốt.
Diệp Trạch Đào!
Lục Tu Ứng đứng ở đó, cẩn thận suy nghĩ về cậu Diệp Trạch Đào này.
Lúc đầu, Diệp Trạch Đào muốn tham gia buổi đấu giá từ thiện của tỉnh Dương Sơn, kết quả buổi đấu giá đó lại trắng trợn biển thủ tiền. Có thể là Diệp Trạch Đào đã phát hiện ra nên mới chuyển sang tham gia Đài truyền hình Trung ương.
Đương nhiên, rốt cuộc ở đây có suy nghĩ như thế nào cũng chỉ có Diệp Trạch Đào bọn họ mới rõ.
Nhưng, đối với Lục Tu Ứng mà nói, Diệp Trạch Đào này đã trở thành nhân vật trọng điểm cần chú ý của ông ta. Bản lĩnh của người này quá lớn, lớn đến mức ông ta phải có suy nghĩ.
Nếu mình và Diệp Trạch Đào liên kết với nhau, có lẽ sự phát triển của mình sẽ nhanh như xe tốc hành.
Lần này, Diệp Trạch Đào đến là cơ hội của mình. Nếu có thể, mình muốn nhanh chóng nghiêng về đó mới đúng.
Đang suy nghĩ thì thấy chiếc xe của Lâm Tài Thời đã đến.
Hầu Thắng Tương cũng không dè dặt nữa, chạy chầm chậm tới đón.
Vừa chạy chầm chậm theo Hầu Thắng Tương, Lục Tu Ứng vừa quan sát xung quanh.
- Tổng giám đốc đài, phía sau lại có xe chạy tới!
Theo sát phía sau, lại có xe chạy tới.
Lúc này Hầu Thắng Tương nói:
- Tôi muốn nói chuyện với Trưởng ban Lâm, anh chào hỏi mọi người một chút.
Lúc này hai người đều phát hiện ra các Phó tổng giám đốc đài đều ra đón, khuôn mặt mỗi người đều lộ vẻ tươi cười.
Thấy tình hình này, Hầu Thắng Tường mắng thầm một tiếng, không thể không lấy tinh thần cười đón những người đang đến.
Diệp Trạch Đào cũng đến sớm, đến sát sau xe của Lâm Tài Thời.
Diệp Trạch Đào cũng không ngờ người của Đài truyền hình Trung ương lại nhiệt tình như vậy, gần như là toàn bộ nhân viên của đài đều ra đón tiếp.
Lâm Tài Thời đang bắt tay Hầu Thắng Tương bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Trạch Đào xuống xe.
Đối với Diệp Trạch Đào, chỉ cần những người có quan tâm đến các phương diện ở thủ đô đều sẽ ghi nhớ hình tượng của người đó trong máy tính. Lâm Tài Thời cũng không phải là ngoại lệ, đã chú ý cậu Diệp Trạch Đào này lâu rồi.
Vốn dĩ biết Diệp Trạch Đào sẽ tới, lúc này gặp nhau, Lâm Tài Thời buông tay Hầu Thắng Tương, mỉm cười với Diệp Trạch Đào đang đứng ở đó, nói:
- Là đồng chí Diệp Trạch Đào phải không?
Diệp Trạch Đào hơi nghi ngờ. Hắn quả thực là không biết ông Lâm Tài Thời này.
Lục Tu Ứng là người thông minh, nhanh chóng giới thiệu:
- Trưởng ban Lâm, cậu ấy là đồng chí Diệp Trạch Đào!
Lại mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch thành phố Diệp, vị này là Trưởng ban thường trực ban tuyên giáo Trung ương, Lâm Tài Thời.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào chợt sáng. Biết hôm nay có thể là phía Trịnh Thành Trung sẽ phái người đến, vội bước lên trước, nắm lấy cánh tay đã đưa ra từ lâu của Lâm Tài Thời, nói: - Trưởng ban Lâm, tôi là Diệp Trạch Đào.
Lâm Tài Thời vỗ vai Diệp Trạch Đào nói:
- Nghe danh cậu đã lâu, vẫn chưa gặp mặt. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.
Lâm Tài Thời tỏ ra rất thân thiết, Diệp Trạch Đào cũng vui vẻ, vội nói:
- Trưởng ban Lâm, mời.
Đúng lúc này, liền nghe phía sau có người lớn tiếng nói:
- Anh Diệp, anh tới sớm vậy?
Diệp Trạch Đào quay người nhìn, chỉ thấy một nhân vật công tử từ trong xe bước xuống.
Đang lúc nghi ngờ, người thanh niên đó đã cười tự giới thiệu:
- Anh Diệp, em là Phùng Lượng!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Ông Phùng có nhắc tới cậu, ngưỡng mộ đã lâu!
Hai người thanh niên đã bắt chặt tay nhau từ lâu.
Thấy tình hình của hai người, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào của mọi người càng thêm phần khó hiểu.
Mọi người đều biết ông Phùng mà Diệp Trạch Đào nói là ai, lại nghĩ tới tình hình của Phùng Minh Bang, họ rất tôn kính Phùng gia. Bây giờ tiểu bối của Phùng gia lại gọi Diệp Trạch Đào là “anh Diệp”. Mối quan hệ này càng không phải tầm thường.
Không ngờ Diệp Trạch Đào lại có quan hệ tốt với Phùng gia như vậy!
Hầu Thắng Tương vốn còn chút do dự lại càng kiên định ý nghĩ đứng về phe Bí thư Hạo Vũ. Đồng thời, ông ta cũng càng coi trọng Diệp Trạch Đào, trong lòng cũng đang nghĩ, phải tranh thủ thời gian giao lưu với những thanh niên này mới được.
Ánh mắt Lục Tu Ứng đã sáng lên. Nếu mình có thể tạo được mối quan hệ với Diệp Trạch Đào, đối với mình mà nói đây là một cơ hội lớn.
Vừa nói chuyện, một vài người đã lục tục tới.
Thấy những người như thế này tập trung lại cùng tham gia một chương trình, người của Đài truyền hình Trung ương đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào nhiều hơn.