Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 1015 : Quán Trọ Đen Tối
Ngày đăng: 00:54 02/08/20
- Ngu thiếu gia, việc này đã sắp xếp ổn thỏa rồi!
Trong gian phòng, một người trung niên cung kính đứng nhìn hai thanh niên.
Người thanh niên được gọi là Ngu thiếu gia gác chân nhìn bức ảnh cười ha hả:
- Chuyện này xong xuôi thì cậu hãy di cư sang nước ngoài, làm tốt chuyện của cậu là được.
Người thanh niên còn lại hừ một tiếng:
- Đồ chó hoang Diệp Trạch Đào, tôi sẽ trống mắt lên xem lần này anh sẽ làm được cái gì.
Trên màn ảnh là hình ảnh Diệp Trạch Đào đang theo người đàn bà mặc bikini đi vào trong.
Ngu thiếu gia cũng cười ha hả nói:
- Lần này chỉ cần lấy được chứng cứ Diệp Trạch Đào chơi gái, chúng ta sẽ vạch mặt hắn, chỉ cần làm cho hắn thân bại danh liệt, chỉ cần hắn có chuyện thì sẽ có vô khối chuyện có khả năng xoay chuyển! - Ha ha, Diệp Trạch Đào dù thế nào đi nữa cũng không thể nghĩ được đó lại là một cái bẫy!
- Để hắn mắc bẫy chúng ta cũng tốn không ít công sức, tên nhóc Lưu Phàm làm việc cũng không tồi!
- Hắn ta lăn lộn ngoài kia không được mới quay về, với đầu óc của hắn về cơ bản cũng không đủ để hiểu ra vấn đề!
Cả ba người cùng cười lớn.
- Ngu thiếu gia, việc của ba tôi có cơ hội chuyển biến gì không?
Người thanh niên ngồi cạnh Ngu thiếu gia nhìn màn hình, lo lắng hỏi.
- Hừ, tên nhóc này có vị thế rất quan trọng, hắn ngoài con rể là Lưu Đống Lưu còn là con nuôi của Hô Diên Ngạo Bác, hơn nữa còn là học trò của Điền Lâm Hỉ, tôi nghi ngờ rằng hắn và Trịnh Tiểu Nhu thông đồng với nhau, không biết chừng Trịnh Thành Trung là người đồng tình với mối quan hệ giữa hắn và Trịnh Tiểu Nhu, chỉ cần tìm ra được yếu điểm của hắn, bố cậu có thể lợi dụng nó để đến áp chế, uy hiếp mấy người bọn họ, nếu như chúng ta phối hợp tốt, thật sự rất có khả năng xoay chuyển tình thế cũng không biết chừng!
Đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên, Ngu Thiếu gia khoát khoát tay:
- Ông đi làm việc của ông đi, cho dù thế nào đi nữa thì cũng phải làm xong chuyện này.
Người đàn ông trung niên gật đầu một cái sau đó đi ra ngoài.
Sau khi người trung niên đi ra ngoài, người thanh niên tên Ngu Thiếu nói:
- Huyền Sâm, cha cậu lần này rất nguy hiểm, lần này nếu cậu làm tốt thì nhất định sẽ giúp được cha cậu!
- Ngu thiếu gia, may mà có cậu thu xếp, nếu không thì sẽ không thể có được cơ hội như vậy!
- Ha ha, tên Lưu Phàm đó rất ngu ngốc, anh ta cho rằng trong số người của anh ta bố trí không có người của chúng ta, ha ha, thật nực cười là Diệp Trạch Đào lại coi trọng một kẻ như Lưu Phàm, cơ hội lần này rất hiếm có, bất luận làm thế nào cũng phải nắm được điểm yếu của Diệp Trạch Đào.
Đang nói thì nhìn thấy trong màn ảnh Diệp Trạch Đào đang khoát khoát tay, nói một vài câu, thì nhìn thấy mấy người phụ nữ mặc áo bikini từ bên trong đi ra.
- Có chuyện gì vậy?
Hai người nghi hoặc nhìn vào màn ảnh.
- Lẽ nào Diệp Trạch Đào này không phải là kẻ háo sắc?
Kim Huyền Sâm là con trai của Kim Bản Thành, nhìn thấy tình thế đó, không hiểu nổi quay sang nhìn Ngu thiếu gia.
Ngu thiếu gia cũng cau mày nói:
- Từ trước đến giờ không nắm được điểm yếu Diệp Trạch Đào là tên háo sắc, tên nhóc này từ trước tới nay không hề có lời đàm tiếu nào, không lẽ hắn thật sự không háo sắc?
Nhìn Ngu thiếu gia, Kim Huyền Sâm kỳ thực có chút lo sợ, biết rằng cha của tên nhóc này mặc dù chỉ là một phó bí thư Đảng ủy công an nhưng thủ đoạn vô biên, hội sở này cũng chính là sản nghiệp của ông ta, chỉ là kêu người đàn ông trung niên kia đứng ra kinh doanh mà thôi, những cán bộ quan chức đến đây cũng nhiều, có không ít người vụng trộm, lén lút bị ông nắm được mấu chốt.
Kim Huyền Sâm cũng chỉ vì bị đối phương nắm được điểm yếu, một phần cũng vì bố của Ngu thiếu gia, vẫn giận mà không dám nói ra, dần dần thì bị lôi kéo trở thành hạt nhân của nơi này.
Cũng vì số lượng cậu ấm bị lôi kéo vào hội này ngày càng nhiều, theo đó cán bộ xuống nước cũng rất nhiều, Ngu thiếu gia cũng rất lợi hại, xây dựng được cục diện rất lớn. Đối với những người có thể lôi kéo vào ông ta đều lôi kéo, những người không thể bị lôi kéo, dụ dỗ thì dùng mọi thủ đoạn nguy hiểm, ông ta đã lấy đi mất mấy mạng người. - Ngu thiếu gia, lần này máy quay bị điều chỉnh rồi sao?
- Đúng thế, để đón tiếp Diệp Trạch Đào, tôi đã cho lắp thêm thiết bị, chỉ với một mục đích duy nhất, đó là nhất định phải lấy cho được cảnh hắn chơi gái!
- Lưu Phàm và mấy tên khác không hề hay biết nội tình, vẫn cho rằng đây chỉ là một nơi hội sở bình thường thôi!
Nói tới đây, mặt Kim Huyền Sâm lộ vẻ châm biếm.
Người thanh niên đi cùng Lưu Phàm chính là gián điệp trong hội của Ngu thiếu gia khích động việc mời Diệp Trạch Đào đến đây.
Lúc đó trong màn hình chỉ còn mình Diệp Trạch Đào, đến lúc này vẫn không hề cởi quần áo, người thiếu nữ xinh đẹp cũng không ở trong phòng mà đi ra ngoài.
- Có chuyện gì vậy?
Gọi người trung niên vào, sắc mặt Ngu Siêu trở nên khó coi!
- Tôi đã hỏi, Diệp Trạch Đào nói hắn không cần đàn bà phục vụ, hắn tự mình xông hơi một lát, hắn đã đuổi hết những người mà chúng ta sắp xếp ra ngoài rồi.
Vẻ mặt Ngu Siêu đầy nghi hoặc, anh ta lẩm bẩm:
- Hắn không háo sắc hay là không ưng ý với mấy người này?
Tiếp tục nhìn vào màn ảnh, mọi người lại nghi ngờ, tên Diệp Trạch Đào này không hề vội vàng cởi quần áo gì hết, đột nhiên nhìn ngó xung quanh thăm dò.
Nhìn thấy bộ dạng đó của Diệp Trạch Đào, sắc mặt Kim Huyền Sâm thay đổi:
- Lẽ nào hắn đang kiểm tra tình hình trong này?
Mặt Ngu Siêu cũng biến sắc, nhìn người trung niên nói:
- Việc lắp đặt của các ông thế nào?
Thực ra, tình hình ở trong này hắn là người nắm rõ hơn ai hết, chỉ là lúc đó có chút bất an nên mới bụt miệng hỏi như vậy.
Từ trước tời giờ chưa bao giờ gặp qua chuyện như thế này, bình thường mọi người đến đây đều đã cởi quần áo ra và lao vào nước, căn bản không có ai cẩn thận tìm hiểu, dò xét xung quanh.
Người đàn ông trung niên đáp:
- Chúng tôi từ trước tới giờ làm việc rất cẩn mật, những thiết bị ghi hình này nếu không phải là những người trong nghề căn bản sẽ không thể nào phát hiện ra được!
Câu nói này làm Ngu Siêu nổi khùng, anh ta quát:
- Ông nói cái đếch gì thế, cái gì mà không phải người trong nghề? Tôi đã dặn dò ngay từ đầu rồi, nhất định phải làm việc một cách cẩn mật mới được!
- Ngu thiếu gia an tâm, cách lắp đặt những thiết bị này chúng tôi đều học từ cục Cảnh Vệ Trung Ương, đều là những thủ đoạn rất tinh vi, chuyên nghiệp, những người bình thường cơ bản không thể biết được những cái này!
Ngu Siêu lúc này mới khẽ gật đầu, anh ta biết cục Cảnh vệ Trung Ương chính là nhân viên bảo vệ, về lĩnh vực này họ chuyên nghiệp hơn tất cả mọi người, Diệp Trạch Đào suy cho cùng cũng chỉ là một cán bộ nhà quê mà thôi.
Kim Huyền Không có vẻ bất an nhìn xung quanh rồi nói:
- Có khi nào hắn phát hiện ra chuyện này không?
Chỗ mà họ ở cách không xa nơi đó, phòng này ở ngay bên cạnh phòng đó.
Đây hoàn toàn là một cái sân, không hề có sự phân biệt tầng trên tầng dưới, nếu như bị phát hiện, rất có thể sẽ bị suy xét.
Ngu Siêu lắc lắc đầu đáp:
- Chỉ dựa vào mình hắn ta thôi sao, không dễ như vậy đâu?
Người trung niên đáp:
- Tốt hơn là tôi đi bố trí mấy tên thủ hạ trước.
Ngu Siêu gật gật đầu cho phép người trung niên mới đi ra.
- Mềm không được thì ta sẽ sử dụng biện pháp mạnh!
Ngu Siêu nghiến răng nói.
Kim Huyền Sâm cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Thiết bị này của chúng ta cũng đã được kiểm tra rất nhiều lần rồi, biết bao nhiêu lần rồi, nhiều loại ngay cả đội bảo an đặc chủng cũng không phát hiện ra.
Ngu Siêu cũng gật đầu đáp:
- Đúng vậy, Diệp Trạch Đào chắc cũng sẽ chẳng thể phát hiện ra điều gì đâu.
Đúng lúc đó, sắc mặt của hai người đồng loạt biến đổi.
Diệp Trạch Đào không hề biết mình đang ở trong một nhà trọ đen tối, hơn nữa nơi này đang muốn tìm sơ hở để nắm điểm yếu hắn.
Cảm nhận được sự phục vụ chuyên nghiệp của nơi này, trong lòng của Diệp trạch Đào cảm thấy nhẹ nhõm.
Biết địa điểm này là Lưu Phàm chọn, Diệp Trạch Đào đang nghĩ, dù sao đây cũng là điểm bọn họ lui tới thường xuyên, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Bước vào đây, đang trong lúc chuẩn bị cởi bỏ quần áo thì hắn liền nhìn thấy một vài người thiếu nữ cũng chuẩn bị cởi đồ.
Mặc dù chỉ là hành vi rất tự nhiên nhưng sự cảnh giác của Diệp Trạch Đào liền trỗi dậy.
Từ trước đến nay Diệp Trạch Đào thường rất cẩn thận, đặc biệt không thích đến những nơi đông người, hắn sợ trong lúc sơ ý sẽ để người khác nắm được điểm yếu.
Diệp Trạch Đào cũng biết một việc, rất nhiều vị quan chức không phải là không đến những khu vui chơi giải trí, mà là có sự cảnh giác đối với sự phức tạp của những tụ điểm vui chơi này. Bọn họ đa phần chọn một nơi tin tưởng được, hôm nay là do Lưu Phàm mời hắn, bản thân hắn vẫn nên cẩn thận là hơn.
Chính trong cái lúc Diệp Trạch Đào bắt đầu đi xem xét tình hình ở khu này, Lưu Phàm cùng một vài người cởi hết quần áo, mình trần tiến vào.
- Anh Diệp, sao thế?
Bọn họ cũng chính vì không nhìn thấy Diệp Trạch Đào nên mới đi đến đây tìm.
Mấy người thiếu nữ đi cùng mấy người này cũng đã cởi bỏ bikini trên người, ngay lúc đó có chút ngượng ngùng.
Diệp Trạch Đào quả thực cũng không nghĩ đến tình cảnh này, sắc mặt liền trầm xuống.
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, cứ cho là bản thân hắn không làm gì đi chăng nữa thì cũng sẽ vẫn có lời đồn tiếng đại.
Nhìn mấy người đó, Diệp Trạch Đào phát hiện ra trong đó thiếu mất một người.
- Đồ chó hoang Hà thiếu gia, tại sao vẫn chưa xuất hiện?
- Hình như anh ta ôm một cô em nào đó kêu là đi đánh lẻ.
Mấy người thanh niên liền cười cợt mắng mỏ mấy câu.
Diệp Trạch Đào bất luận thế nào cũng không ở chung với nhiều người như vậy, lăn lộn với nhiều người như vậy trong này, mặc kệ mọi người như nào, riêng hắn thì hắn không thể làm những chuyện như thế được.
Lúc mới đầu còn nghĩ nơi này thanh tĩnh, thật không thể ngờ rằng lại có cảnh này!
Lưu Phàm nhận ra suy nghĩ của Trạch Đào, cười đáp:
- Anh Diệp, không sao đâu, ở đây tuyệt đối không xảy ra chuyện gì được đâu!
Quan Tiểu Thụ cũng cười nói:
- Ai dám làm càn thì kẻ đó không muốn sống nữa!
Câu nói này tỏ vẻ rất tự tin.
Chính ngay lúc đó, ánh mắt Diệp Trạch Đào chợt nhìn về một vị trí bí mật.
Nhìn thấy chỗ đó, Diệp Trạch Đào liền tiến đến vài bước.
Mọi người đều không hiểu tại sao Diệp Trạch Đào lại chú ý đến chỗ đó, nghi hoặc dõi theo Diệp Trạch Đào.
Trong lòng Diệp Trạch Đào lúc đó cảm nhận được sự nguy hiểm.
Vừa rồi là hành vi tự nhiên của một thiếu nữ làm cho lòng cảnh giác của Diệp Trạch Đào nổi lên.
Cô gái đó vỗn dĩ ở cùng Lê Việt Lâu, cô ta không rõ vô tình hay cố ý chạm nhẹ vào Lê Việt làm lộ ra một chỗ.
Ngay khi bọn họ phát hiện ra chỗ đó, Diệp Trạch Đào liền phát hiện ra chỗ khác.
Phương Minh Dũng trước kia đã từng giới thiệu qua về vị trí đặt trộm thiết bị ghi hình, chỗ đó thường là chỗ mọi người ít để ý đến.
Ngay khi Diệp trạch Đào nhấc một đồ trang trí tinh xảo ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy một lỗ nhỏ ở đó.
Một món đồ để treo đồ, xem ra là vật làm bằng pha lê, nhìn bề ngoài thì rõ ràng không có gì hết, hoàn toàn không thể ngờ được rằng ở trên đó lại có thiết bị, nơi này vừa khéo lại là nơi mọi người dễ dàng để ý đến nhất.
Càng là những nơi được để ý đến nhiều lại chính là những nơi khiến người khác lơ là!
Nhìn thấy chỗ bị lộ ra đó, những người có mặt ở đó đều biến sắc.
Trong gian phòng, một người trung niên cung kính đứng nhìn hai thanh niên.
Người thanh niên được gọi là Ngu thiếu gia gác chân nhìn bức ảnh cười ha hả:
- Chuyện này xong xuôi thì cậu hãy di cư sang nước ngoài, làm tốt chuyện của cậu là được.
Người thanh niên còn lại hừ một tiếng:
- Đồ chó hoang Diệp Trạch Đào, tôi sẽ trống mắt lên xem lần này anh sẽ làm được cái gì.
Trên màn ảnh là hình ảnh Diệp Trạch Đào đang theo người đàn bà mặc bikini đi vào trong.
Ngu thiếu gia cũng cười ha hả nói:
- Lần này chỉ cần lấy được chứng cứ Diệp Trạch Đào chơi gái, chúng ta sẽ vạch mặt hắn, chỉ cần làm cho hắn thân bại danh liệt, chỉ cần hắn có chuyện thì sẽ có vô khối chuyện có khả năng xoay chuyển! - Ha ha, Diệp Trạch Đào dù thế nào đi nữa cũng không thể nghĩ được đó lại là một cái bẫy!
- Để hắn mắc bẫy chúng ta cũng tốn không ít công sức, tên nhóc Lưu Phàm làm việc cũng không tồi!
- Hắn ta lăn lộn ngoài kia không được mới quay về, với đầu óc của hắn về cơ bản cũng không đủ để hiểu ra vấn đề!
Cả ba người cùng cười lớn.
- Ngu thiếu gia, việc của ba tôi có cơ hội chuyển biến gì không?
Người thanh niên ngồi cạnh Ngu thiếu gia nhìn màn hình, lo lắng hỏi.
- Hừ, tên nhóc này có vị thế rất quan trọng, hắn ngoài con rể là Lưu Đống Lưu còn là con nuôi của Hô Diên Ngạo Bác, hơn nữa còn là học trò của Điền Lâm Hỉ, tôi nghi ngờ rằng hắn và Trịnh Tiểu Nhu thông đồng với nhau, không biết chừng Trịnh Thành Trung là người đồng tình với mối quan hệ giữa hắn và Trịnh Tiểu Nhu, chỉ cần tìm ra được yếu điểm của hắn, bố cậu có thể lợi dụng nó để đến áp chế, uy hiếp mấy người bọn họ, nếu như chúng ta phối hợp tốt, thật sự rất có khả năng xoay chuyển tình thế cũng không biết chừng!
Đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên, Ngu Thiếu gia khoát khoát tay:
- Ông đi làm việc của ông đi, cho dù thế nào đi nữa thì cũng phải làm xong chuyện này.
Người đàn ông trung niên gật đầu một cái sau đó đi ra ngoài.
Sau khi người trung niên đi ra ngoài, người thanh niên tên Ngu Thiếu nói:
- Huyền Sâm, cha cậu lần này rất nguy hiểm, lần này nếu cậu làm tốt thì nhất định sẽ giúp được cha cậu!
- Ngu thiếu gia, may mà có cậu thu xếp, nếu không thì sẽ không thể có được cơ hội như vậy!
- Ha ha, tên Lưu Phàm đó rất ngu ngốc, anh ta cho rằng trong số người của anh ta bố trí không có người của chúng ta, ha ha, thật nực cười là Diệp Trạch Đào lại coi trọng một kẻ như Lưu Phàm, cơ hội lần này rất hiếm có, bất luận làm thế nào cũng phải nắm được điểm yếu của Diệp Trạch Đào.
Đang nói thì nhìn thấy trong màn ảnh Diệp Trạch Đào đang khoát khoát tay, nói một vài câu, thì nhìn thấy mấy người phụ nữ mặc áo bikini từ bên trong đi ra.
- Có chuyện gì vậy?
Hai người nghi hoặc nhìn vào màn ảnh.
- Lẽ nào Diệp Trạch Đào này không phải là kẻ háo sắc?
Kim Huyền Sâm là con trai của Kim Bản Thành, nhìn thấy tình thế đó, không hiểu nổi quay sang nhìn Ngu thiếu gia.
Ngu thiếu gia cũng cau mày nói:
- Từ trước đến giờ không nắm được điểm yếu Diệp Trạch Đào là tên háo sắc, tên nhóc này từ trước tới nay không hề có lời đàm tiếu nào, không lẽ hắn thật sự không háo sắc?
Nhìn Ngu thiếu gia, Kim Huyền Sâm kỳ thực có chút lo sợ, biết rằng cha của tên nhóc này mặc dù chỉ là một phó bí thư Đảng ủy công an nhưng thủ đoạn vô biên, hội sở này cũng chính là sản nghiệp của ông ta, chỉ là kêu người đàn ông trung niên kia đứng ra kinh doanh mà thôi, những cán bộ quan chức đến đây cũng nhiều, có không ít người vụng trộm, lén lút bị ông nắm được mấu chốt.
Kim Huyền Sâm cũng chỉ vì bị đối phương nắm được điểm yếu, một phần cũng vì bố của Ngu thiếu gia, vẫn giận mà không dám nói ra, dần dần thì bị lôi kéo trở thành hạt nhân của nơi này.
Cũng vì số lượng cậu ấm bị lôi kéo vào hội này ngày càng nhiều, theo đó cán bộ xuống nước cũng rất nhiều, Ngu thiếu gia cũng rất lợi hại, xây dựng được cục diện rất lớn. Đối với những người có thể lôi kéo vào ông ta đều lôi kéo, những người không thể bị lôi kéo, dụ dỗ thì dùng mọi thủ đoạn nguy hiểm, ông ta đã lấy đi mất mấy mạng người. - Ngu thiếu gia, lần này máy quay bị điều chỉnh rồi sao?
- Đúng thế, để đón tiếp Diệp Trạch Đào, tôi đã cho lắp thêm thiết bị, chỉ với một mục đích duy nhất, đó là nhất định phải lấy cho được cảnh hắn chơi gái!
- Lưu Phàm và mấy tên khác không hề hay biết nội tình, vẫn cho rằng đây chỉ là một nơi hội sở bình thường thôi!
Nói tới đây, mặt Kim Huyền Sâm lộ vẻ châm biếm.
Người thanh niên đi cùng Lưu Phàm chính là gián điệp trong hội của Ngu thiếu gia khích động việc mời Diệp Trạch Đào đến đây.
Lúc đó trong màn hình chỉ còn mình Diệp Trạch Đào, đến lúc này vẫn không hề cởi quần áo, người thiếu nữ xinh đẹp cũng không ở trong phòng mà đi ra ngoài.
- Có chuyện gì vậy?
Gọi người trung niên vào, sắc mặt Ngu Siêu trở nên khó coi!
- Tôi đã hỏi, Diệp Trạch Đào nói hắn không cần đàn bà phục vụ, hắn tự mình xông hơi một lát, hắn đã đuổi hết những người mà chúng ta sắp xếp ra ngoài rồi.
Vẻ mặt Ngu Siêu đầy nghi hoặc, anh ta lẩm bẩm:
- Hắn không háo sắc hay là không ưng ý với mấy người này?
Tiếp tục nhìn vào màn ảnh, mọi người lại nghi ngờ, tên Diệp Trạch Đào này không hề vội vàng cởi quần áo gì hết, đột nhiên nhìn ngó xung quanh thăm dò.
Nhìn thấy bộ dạng đó của Diệp Trạch Đào, sắc mặt Kim Huyền Sâm thay đổi:
- Lẽ nào hắn đang kiểm tra tình hình trong này?
Mặt Ngu Siêu cũng biến sắc, nhìn người trung niên nói:
- Việc lắp đặt của các ông thế nào?
Thực ra, tình hình ở trong này hắn là người nắm rõ hơn ai hết, chỉ là lúc đó có chút bất an nên mới bụt miệng hỏi như vậy.
Từ trước tời giờ chưa bao giờ gặp qua chuyện như thế này, bình thường mọi người đến đây đều đã cởi quần áo ra và lao vào nước, căn bản không có ai cẩn thận tìm hiểu, dò xét xung quanh.
Người đàn ông trung niên đáp:
- Chúng tôi từ trước tới giờ làm việc rất cẩn mật, những thiết bị ghi hình này nếu không phải là những người trong nghề căn bản sẽ không thể nào phát hiện ra được!
Câu nói này làm Ngu Siêu nổi khùng, anh ta quát:
- Ông nói cái đếch gì thế, cái gì mà không phải người trong nghề? Tôi đã dặn dò ngay từ đầu rồi, nhất định phải làm việc một cách cẩn mật mới được!
- Ngu thiếu gia an tâm, cách lắp đặt những thiết bị này chúng tôi đều học từ cục Cảnh Vệ Trung Ương, đều là những thủ đoạn rất tinh vi, chuyên nghiệp, những người bình thường cơ bản không thể biết được những cái này!
Ngu Siêu lúc này mới khẽ gật đầu, anh ta biết cục Cảnh vệ Trung Ương chính là nhân viên bảo vệ, về lĩnh vực này họ chuyên nghiệp hơn tất cả mọi người, Diệp Trạch Đào suy cho cùng cũng chỉ là một cán bộ nhà quê mà thôi.
Kim Huyền Không có vẻ bất an nhìn xung quanh rồi nói:
- Có khi nào hắn phát hiện ra chuyện này không?
Chỗ mà họ ở cách không xa nơi đó, phòng này ở ngay bên cạnh phòng đó.
Đây hoàn toàn là một cái sân, không hề có sự phân biệt tầng trên tầng dưới, nếu như bị phát hiện, rất có thể sẽ bị suy xét.
Ngu Siêu lắc lắc đầu đáp:
- Chỉ dựa vào mình hắn ta thôi sao, không dễ như vậy đâu?
Người trung niên đáp:
- Tốt hơn là tôi đi bố trí mấy tên thủ hạ trước.
Ngu Siêu gật gật đầu cho phép người trung niên mới đi ra.
- Mềm không được thì ta sẽ sử dụng biện pháp mạnh!
Ngu Siêu nghiến răng nói.
Kim Huyền Sâm cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Thiết bị này của chúng ta cũng đã được kiểm tra rất nhiều lần rồi, biết bao nhiêu lần rồi, nhiều loại ngay cả đội bảo an đặc chủng cũng không phát hiện ra.
Ngu Siêu cũng gật đầu đáp:
- Đúng vậy, Diệp Trạch Đào chắc cũng sẽ chẳng thể phát hiện ra điều gì đâu.
Đúng lúc đó, sắc mặt của hai người đồng loạt biến đổi.
Diệp Trạch Đào không hề biết mình đang ở trong một nhà trọ đen tối, hơn nữa nơi này đang muốn tìm sơ hở để nắm điểm yếu hắn.
Cảm nhận được sự phục vụ chuyên nghiệp của nơi này, trong lòng của Diệp trạch Đào cảm thấy nhẹ nhõm.
Biết địa điểm này là Lưu Phàm chọn, Diệp Trạch Đào đang nghĩ, dù sao đây cũng là điểm bọn họ lui tới thường xuyên, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Bước vào đây, đang trong lúc chuẩn bị cởi bỏ quần áo thì hắn liền nhìn thấy một vài người thiếu nữ cũng chuẩn bị cởi đồ.
Mặc dù chỉ là hành vi rất tự nhiên nhưng sự cảnh giác của Diệp Trạch Đào liền trỗi dậy.
Từ trước đến nay Diệp Trạch Đào thường rất cẩn thận, đặc biệt không thích đến những nơi đông người, hắn sợ trong lúc sơ ý sẽ để người khác nắm được điểm yếu.
Diệp Trạch Đào cũng biết một việc, rất nhiều vị quan chức không phải là không đến những khu vui chơi giải trí, mà là có sự cảnh giác đối với sự phức tạp của những tụ điểm vui chơi này. Bọn họ đa phần chọn một nơi tin tưởng được, hôm nay là do Lưu Phàm mời hắn, bản thân hắn vẫn nên cẩn thận là hơn.
Chính trong cái lúc Diệp Trạch Đào bắt đầu đi xem xét tình hình ở khu này, Lưu Phàm cùng một vài người cởi hết quần áo, mình trần tiến vào.
- Anh Diệp, sao thế?
Bọn họ cũng chính vì không nhìn thấy Diệp Trạch Đào nên mới đi đến đây tìm.
Mấy người thiếu nữ đi cùng mấy người này cũng đã cởi bỏ bikini trên người, ngay lúc đó có chút ngượng ngùng.
Diệp Trạch Đào quả thực cũng không nghĩ đến tình cảnh này, sắc mặt liền trầm xuống.
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, cứ cho là bản thân hắn không làm gì đi chăng nữa thì cũng sẽ vẫn có lời đồn tiếng đại.
Nhìn mấy người đó, Diệp Trạch Đào phát hiện ra trong đó thiếu mất một người.
- Đồ chó hoang Hà thiếu gia, tại sao vẫn chưa xuất hiện?
- Hình như anh ta ôm một cô em nào đó kêu là đi đánh lẻ.
Mấy người thanh niên liền cười cợt mắng mỏ mấy câu.
Diệp Trạch Đào bất luận thế nào cũng không ở chung với nhiều người như vậy, lăn lộn với nhiều người như vậy trong này, mặc kệ mọi người như nào, riêng hắn thì hắn không thể làm những chuyện như thế được.
Lúc mới đầu còn nghĩ nơi này thanh tĩnh, thật không thể ngờ rằng lại có cảnh này!
Lưu Phàm nhận ra suy nghĩ của Trạch Đào, cười đáp:
- Anh Diệp, không sao đâu, ở đây tuyệt đối không xảy ra chuyện gì được đâu!
Quan Tiểu Thụ cũng cười nói:
- Ai dám làm càn thì kẻ đó không muốn sống nữa!
Câu nói này tỏ vẻ rất tự tin.
Chính ngay lúc đó, ánh mắt Diệp Trạch Đào chợt nhìn về một vị trí bí mật.
Nhìn thấy chỗ đó, Diệp Trạch Đào liền tiến đến vài bước.
Mọi người đều không hiểu tại sao Diệp Trạch Đào lại chú ý đến chỗ đó, nghi hoặc dõi theo Diệp Trạch Đào.
Trong lòng Diệp Trạch Đào lúc đó cảm nhận được sự nguy hiểm.
Vừa rồi là hành vi tự nhiên của một thiếu nữ làm cho lòng cảnh giác của Diệp Trạch Đào nổi lên.
Cô gái đó vỗn dĩ ở cùng Lê Việt Lâu, cô ta không rõ vô tình hay cố ý chạm nhẹ vào Lê Việt làm lộ ra một chỗ.
Ngay khi bọn họ phát hiện ra chỗ đó, Diệp Trạch Đào liền phát hiện ra chỗ khác.
Phương Minh Dũng trước kia đã từng giới thiệu qua về vị trí đặt trộm thiết bị ghi hình, chỗ đó thường là chỗ mọi người ít để ý đến.
Ngay khi Diệp trạch Đào nhấc một đồ trang trí tinh xảo ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy một lỗ nhỏ ở đó.
Một món đồ để treo đồ, xem ra là vật làm bằng pha lê, nhìn bề ngoài thì rõ ràng không có gì hết, hoàn toàn không thể ngờ được rằng ở trên đó lại có thiết bị, nơi này vừa khéo lại là nơi mọi người dễ dàng để ý đến nhất.
Càng là những nơi được để ý đến nhiều lại chính là những nơi khiến người khác lơ là!
Nhìn thấy chỗ bị lộ ra đó, những người có mặt ở đó đều biến sắc.