Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 1064 : Cấp Trên Lo Lắng Không Yên
Ngày đăng: 00:55 02/08/20
Lại một lần nữa đến phòng trà mà Trần Đại Tường sắp xếp, lần này không phải là uống trà mà là ăn cơm.
Thấy sự chào đón của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch tỉnh Trần vận làm quan càng ngày càng lên!
Hai người rất tự nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết thái độ của Trần Đại Tường. Nếu mà khách sáo với ông ta, ông ta sẽ không hài lòng, tốt nhất là cứ tự nhiên.
Quả nhiên là không ngoài dự đoán của Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường cười ha ha nói:
- May mắn thôi, may mắn thôi!
Câu này là câu nói thật lòng. Dựa vào tình hình hiện giờ của Trần Đại Tường mà gã có thể phát triển đến như vậy đúng là kết quả của sự may mắn.
Có những lúc Diệp Trạch Đào cũng thật là khâm phục năng lực của Trần Đại Tường. Con đường của lão này cũng khá giống với mình, cũng là do kết quả của sự may mắn. Hơn nữa, có thể thấy ông ta cũng thật may mắn. Trong thời gian ngắn mà đã có thể ngồi lên được chức Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh. - Ngồi đi, tôi đã dặn nhà bếp làm mấy món thường ăn ở nhà rồi.
Rất nhanh sau đó một người phụ nữ khá đẹp bưng thức ăn lên.
Trần Đại Tường không hề để cho người ngoài có thể tiếp xúc được mà là để cho người phụ nữ mà ông ta tin tưởng tới phục vụ, cũng thể hiện được sự cẩn trọng của ông ta.
Khi Diệp Trạch Đào nhìn vào người phụ nữ đó nhận thấy người phụ nữ này hết sức quyến rũ. Chả trách mà Trần Đại Tường lại quan tâm tới chỗ này đến thế.
Nhìn sang phía Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào nghĩ lão già này xem ra đã xem nơi đây như nhà của mình rồi.
Sau khi nghe điện thoại của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào đã biết được những thay đổi ở trên Tỉnh ủy. Ngày thứ hai thì nhận được điện thoại hẹn mình đi ăn cơm của Trần Đại Tường.
Trần Đại Tường có lẽ cũng biết được tin hắn thăng chức từ chỗ Vi gia. Tìm đến mình ăn cơm có lẽ để nói chuyện gì đó.
Khi Diệp Trạch Đào vội tới đây cũng đã nghĩ tới tình hình của Trần Đại Tường. Hiện giờ Trần Đại Tường cũng được xem như là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy. Tuy rằng không thể đường đường chính chính giúp mình nhưng âm thầm như thế cũng được.
Diệp Trạch Đào cũng muốn qua chuyện này. Trần Đại Tường cũng là người do Vi Hoành Thạch nâng đỡ. Vi Hoành Thạch nếu đã đưa gã lên vị trí này liệu có yêu cầu Trần Đại Tường hành động với mình?
Chuyện này cũng rất có khả năng.
Nếu như Vi hoành Thạch có yêu cầu như vậy thì Trần Đại Tường sẽ làm như thế nào?
Trần Đại Tường sẽ không thể làm trái với chỉ thị của Vi Hoành Thạch. Mất đi Vi Hoành Thạch thì ghế của Trần Đại Tường cũng khó mà giữ được. Chuyện này cũng thật khó nói.
Suy nghĩ của con người sẽ thay đổi. Diệp Trạch Đào thật muốn xem Trần Đại Tường sẽ có những thay đổi như thế nào.
Rất nhanh, thức ăn đã bưng lên đầy bàn.
Thấy mọi thứ cũng đã đủ cả, Trần Đại Tường nói với người phụ nữ:
- Được rồi, em cứ đi làm việc của em đi.
Người phụ nữ này rất biết nghe lời, mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Các anh ăn ngon miệng.
Người phụ nữ này hành động rất thướt tha, dáng đi rất yểu điệu khó tránh làm cho đàn ông nảy ra những suy nghĩ. Việc này cũng khó trách Trần Đại Tường lại mê cô ta như vậy.
Vừa ra vừa nói, sau đó cũng không quên khép cửa lại.
Hiện giờ chỉ còn lại Diệp Trạch Đào và Trần Đại Tường. Trần Đại Tường nhìn cửa đã đóng lại liền nói:
- Người phụ nữ này là như vậy!
Có thể nhìn thấy sự đắc ý trong mắt ông ta.
Diệp Trạch Đào cũng ngại nhắc tới chuyện này liền nâng chén nói:
- Mời Chủ tịch tỉnh Trần. Tôi xin kính một ly trước.
Trần Đại Tường cười ha ha đáp:
- Được chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.
Uống xong, Trần Đại Tường thở dài một tiếng nói:
- Trạch Đào à, chỗ này không có người ngoài. Chúng ta hãy nói thật lòng với nhau. Chức quan này của tôi làm sao mà có được chắc cậu cũng rõ hơn ai hết. Tôi cũng không giấu gì cậu. Nếu như không có Vi gia thì tôi cũng không thể leo lên chức này. Nhưng, nhưng hiện giờ người nhà họ Vi lại hận cậu như vậy. Tôi vừa mới ngồi chưa ấm chỗ thì đã yêu cầu tôi bắt tay với kẻ khác đối phó với cậu. Cậu nói đi chuyện này tôi phải làm sao?
Nhìn thấy Trần Đại Tường khó xử như vậy Diệp Trạch Đào xem như cũng hiểu thêm về Trần Đại Tường. Tên này cũng rất thông minh. Vi gia muốn gã đối phó với mình. Gã lại không muốn cắt đứt sợi dây quan hệ với mình liền gọi mình tới để hỏi chuyện này.
Bên ngoài thì Trần Đại Tường tỏ ra là khó xử nhưng thật ra là muốn cho mình biết rằng cho dù là gã có đối phó với mình thì cũng là vì ép buộc, đừng nên trách gã.
Từ chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng có thể nhìn ra thủ đoạn nho nhỏ của Trần Đại Tường.
Lẽ nào gã lại liên thủ với người khác đối phó với mình?
Diệp Trạch Đào đương nhiên là không đồng ý với chuyện này.
Nếu đã nói thẳng với nhau như vậy, Diệp Trạch Đào cũng cần nói lại một cách nghiêm túc, nhấp một hớp rượu xong Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình hiện nay của Bí thư Vi thế nào rồi?
Nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi đến tình hình của Vi Hoành Thạch, Trần Đại Tường thở dài nói:
- Ung thư giai đoạn cuối rồi! Đang điều trị bằng hóa chất. Nhưng trong chuyện này chắc cậu cũng biết sống ngày nào thì biết ngày đấy. Nhưng lần này Bí thư Vi muốn sắp xếp một lượt cho người của ông.
Cầm thuốc lên đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu. Sau đó cũng tự mình châm một điếu thuốc, Trần Đại Tường nói:
- Ở thủ đô Bí thư Vi cũng đã kinh doanh trong một thời gian dài rồi. Cũng có không ít những mối quan hệ. Lần này ông ấy mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, rất nhiều chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều, đã sắp xếp chỗ đứng cho rất nhiều người.
Diệp Trạch Đào mỉm cười, gật đầu trước tình hình như vậy. Vi Hoành Thạch muốn cắm người của mình vào mọi người cũng không có nhiều cản trở.
- Ông nhận thấy ông ấy còn có thể kéo dài trong bao lâu nữa?
Diệp Trạch Đào liền hỏi thẳng như vậy.
Trần Đại Tường nghĩ một chút rồi nói:
- Tiểu Tú đã nói, tình hình cũng không tốt lắm, có khă năng không khả quan.
Trần Xảo Tú đã nói như vậy thì cũng có thể thấy Vi Hoành Thạch quả là không ổn nữa rồi.
Lúc này Diệp Trạch Đào quay sang Trần Đại Tường nói:
- Chủ tịch tỉnh Trần định như thế nào?
Trần Đại Tường là nhân vật có lợi ích không lớn lắm. Ở vị trí của ông ta cũng có lúc được Vi Hoành Thạch mời đến ăn cơm, lúc nói tới chuyện này. Có thể thấy trong lòng ông ta cũng đã rất lo lắng.
Khi hỏi câu này Diệp Trạch Đào đưa mắt liếc nhìn về phía Trần Đại Tường.
Lúc này trong đôi mắt Trần Đại Tường chợt lóe lên điều gì đó, chần chừ một chút rồi gượng cười nói:
- Trạch Đào quả là hiểu tôi.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Trần còn chần chờ không ra quyết định, có những lúc thấy vậy là không quyết đoán. Nếu đã như vậy thì hãy cứ thuận theo tự nhiên.
Hiện giờ Diệp Trạch Đào đã hoàn toàn hiểu rõ ý của Trần Đại Tường. Suy nghĩ của Trần Đại Tường rất thẳng thắn đó là khi Vi Hoành Thạch còn sống, gã còn phải nghe lời Vi Hoành Thạch và gã cảm thấy rất khó xử, muốn nhận được sự tha thứ của mình. Ngoài ra, còn có một tính toán nữa là sau khi Vi Hoành Thạch chết, gã muốn mình nói tốt cho gã trước mặt người của Trịnh Thành Trung. Chuyện này rõ ràng là suy nghĩ nước đôi, muốn theo cả hai con đường.
Nghĩ đến ý nghĩ như vậy của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào đương nhiên là không vui vẻ gì, muốn tốt cả hai bên, lại còn muốn liên thủ với kẻ khác đối phó với mình. Nếu chuyện này mà xảy ra thì người chịu thiệt sẽ là mình. Trần Đại Tường này đang muốn lợi dụng.
Trần Đại Tường đúng là có suy nghĩ như vậy, muốn Diệp Trạch Đào sẽ tha thứ cho một số hành động của ông ta.
Hiện giờ nghe thấy Diệp Trạch Đào nói vậy, Trần Đại Tường hiểu rõ Diệp Trạch Đào không đồng ý cho mình làm như vậy. Nếu là như vậy thì Diệp Trạch Đào sẽ cùng với những người khác phản kích lại mình.
Ngồi ở đó, khuôn mặt Trần Đại Tường biến sắc. Hai ngày hôm nay ông ta quả là không có cách nào ngủ ngon, suy nghĩ chuyện này mà mất ăn mất ngủ.
Đứng về phía Vi gia đối phó lại với Diệp Trạch Đào?
Dựa vào những gì mà Trần Đại Tường hiểu về Diệp Trạch Đào thì đừng nói là có thể phản kích lại, mà cả chuyện giết lũ con ông cháu cha đó Diệp Trạch Đào cũng dám làm. Nếu như thật là để Diệp Trạch Đào dốc toàn lực đối phó với mình hậu quả trong chuyện này Trần Đại Tường quả là không dám nghĩ tới.
Nếu như đứng về phía Diệp Trạch Đào quay lại đối đầu với Vi gia đến lúc đó hậu quả cũng rất nghiêm trọng. Việc này cũng khó mà thu xếp được.
Phải làm sao bây giờ?
- Trạch Đào, anh cũng đang rất khó nghĩ!
Trần Đại Tường uống một ngụm rượu lớn.
Diệp Trạch Đào cũng đã rất hiểu Trần Đại Tường. Trình độ giả bộ của ông ta cũng không tồi, liền cầm đũa lên gắp thức ăn, ăn mà không hề quan tâm đến thái độ của Trần Đại Tường.
Thấy Diệp Trạch Đào không hề nói gì, trong lòng Trần Đại Tường rất khó xử. Diệp Trạch Đào này không phải là một thanh niên bình thường, phong thái của gã cũng không phải kẻ bình thường. - Trạch Đào, Tiểu Tú cũng đang rất khó xử. Rất nhiều việc khi làm cần có quá trình. Tuy rằng nó có quan hệ như vậy với nhà họ Vi nhưng nó vẫn còn trong trắng. Nó đã phải bỏ ra rất nhiều. Là bố nó tôi cũng phải tính toán thay cho nó. Nếu như tôi có xảy ra chuyện gì. Tiểu Tú rất hiếu thuận, tôi thật không hiểu nổi sẽ xảy ra chuyện gì! Tôi có thể thấy con bé luôn có ấn tượng tốt với cậu. Ôi, có lần con bé bị ốm, toàn thân nóng nhưng không ngờ lại luôn miệng còn kêu tên cậu. Cậu xem chuyện này! Ôi, chuyện của con gái kẻ làm bố như tôi cũng không dễ gì can thiệp, thật là khó!
Khi nói những lời này, Trần Đại Tường nhìn về phía Diệp Trạch Đào tỏ ra sự bất lực của một người bố.
Nghe được những lời nói như vậy của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào rất ngạc nhiên. Trong lòng nghĩ lão già này đã không còn cần thể diện gì nữa rồi. Nói gì mà con gái còn trong trắng, lại còn sốt mà vẫn gọi tên mình, đúng là ăn nói hàm hồ.
Lão già này tưởng mình là cậu thanh niên mới lớn chưa thấy những chuyện như vậy chắc, lại nghĩ mình có thể tin những lời như vậy từ miệng ông ta.
Nghĩ tới đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch tỉnh Trần thật biết nói đùa. Dựa và năng lực của ông và tiểu Tú cho dù là không làm quan nữa thì cũng có thể sống rất thoải mái. Nếu không được thì li hôn, tìm một người khác là được. Trong chuyện này tôi cũng cần nhắc nhở ông một chút, làm bố ông cũng nên nghĩ cho con cái một chút. Đã là cán bộ cấp tỉnh rồi, cái gì có thì cũng đã có. Có những lúc chỉ cần đi sai một bước thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó.
Trần Đại Tường lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào thầm thở dài một tiếng. Trong lòng thầm nghĩ tên tiểu tử này thật ghê gớm. Mình lại nói con gái còn trinh trắng, nói con gái mê man gọi tên hắn mà hắn vẫn không động lòng. Quả là có phong thái!
Vốn dĩ, Trần Đại Tường đã nghĩ chỉ cần mình nói như vậy dựa vào bản tính của một người trẻ tuổi như Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào sẽ xuất hiện một ý tưởng, sau đó sẽ nảy sinh sự cảm thông và đồng ý với hành động của mình.
Thật không ngờ Diệp Trạch Đào lại cứng rắn như vậy.
Việc này quả là khó làm rồi, ép mình thể hiện rõ thái độ đây mà.
- Ôi, Mệnh của Tiểu Tú nhà tôi sao mà lại khổ thế!
Trần Đại Tường uống một ngụm rượu lớn.
Uống xong ngụm rượu này Trần Đại Tường như bị sặc, ho kịch liệt, nước mắt chảy ra ngoài.
Thấy sự chào đón của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch tỉnh Trần vận làm quan càng ngày càng lên!
Hai người rất tự nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết thái độ của Trần Đại Tường. Nếu mà khách sáo với ông ta, ông ta sẽ không hài lòng, tốt nhất là cứ tự nhiên.
Quả nhiên là không ngoài dự đoán của Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường cười ha ha nói:
- May mắn thôi, may mắn thôi!
Câu này là câu nói thật lòng. Dựa vào tình hình hiện giờ của Trần Đại Tường mà gã có thể phát triển đến như vậy đúng là kết quả của sự may mắn.
Có những lúc Diệp Trạch Đào cũng thật là khâm phục năng lực của Trần Đại Tường. Con đường của lão này cũng khá giống với mình, cũng là do kết quả của sự may mắn. Hơn nữa, có thể thấy ông ta cũng thật may mắn. Trong thời gian ngắn mà đã có thể ngồi lên được chức Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh. - Ngồi đi, tôi đã dặn nhà bếp làm mấy món thường ăn ở nhà rồi.
Rất nhanh sau đó một người phụ nữ khá đẹp bưng thức ăn lên.
Trần Đại Tường không hề để cho người ngoài có thể tiếp xúc được mà là để cho người phụ nữ mà ông ta tin tưởng tới phục vụ, cũng thể hiện được sự cẩn trọng của ông ta.
Khi Diệp Trạch Đào nhìn vào người phụ nữ đó nhận thấy người phụ nữ này hết sức quyến rũ. Chả trách mà Trần Đại Tường lại quan tâm tới chỗ này đến thế.
Nhìn sang phía Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào nghĩ lão già này xem ra đã xem nơi đây như nhà của mình rồi.
Sau khi nghe điện thoại của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào đã biết được những thay đổi ở trên Tỉnh ủy. Ngày thứ hai thì nhận được điện thoại hẹn mình đi ăn cơm của Trần Đại Tường.
Trần Đại Tường có lẽ cũng biết được tin hắn thăng chức từ chỗ Vi gia. Tìm đến mình ăn cơm có lẽ để nói chuyện gì đó.
Khi Diệp Trạch Đào vội tới đây cũng đã nghĩ tới tình hình của Trần Đại Tường. Hiện giờ Trần Đại Tường cũng được xem như là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy. Tuy rằng không thể đường đường chính chính giúp mình nhưng âm thầm như thế cũng được.
Diệp Trạch Đào cũng muốn qua chuyện này. Trần Đại Tường cũng là người do Vi Hoành Thạch nâng đỡ. Vi Hoành Thạch nếu đã đưa gã lên vị trí này liệu có yêu cầu Trần Đại Tường hành động với mình?
Chuyện này cũng rất có khả năng.
Nếu như Vi hoành Thạch có yêu cầu như vậy thì Trần Đại Tường sẽ làm như thế nào?
Trần Đại Tường sẽ không thể làm trái với chỉ thị của Vi Hoành Thạch. Mất đi Vi Hoành Thạch thì ghế của Trần Đại Tường cũng khó mà giữ được. Chuyện này cũng thật khó nói.
Suy nghĩ của con người sẽ thay đổi. Diệp Trạch Đào thật muốn xem Trần Đại Tường sẽ có những thay đổi như thế nào.
Rất nhanh, thức ăn đã bưng lên đầy bàn.
Thấy mọi thứ cũng đã đủ cả, Trần Đại Tường nói với người phụ nữ:
- Được rồi, em cứ đi làm việc của em đi.
Người phụ nữ này rất biết nghe lời, mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Các anh ăn ngon miệng.
Người phụ nữ này hành động rất thướt tha, dáng đi rất yểu điệu khó tránh làm cho đàn ông nảy ra những suy nghĩ. Việc này cũng khó trách Trần Đại Tường lại mê cô ta như vậy.
Vừa ra vừa nói, sau đó cũng không quên khép cửa lại.
Hiện giờ chỉ còn lại Diệp Trạch Đào và Trần Đại Tường. Trần Đại Tường nhìn cửa đã đóng lại liền nói:
- Người phụ nữ này là như vậy!
Có thể nhìn thấy sự đắc ý trong mắt ông ta.
Diệp Trạch Đào cũng ngại nhắc tới chuyện này liền nâng chén nói:
- Mời Chủ tịch tỉnh Trần. Tôi xin kính một ly trước.
Trần Đại Tường cười ha ha đáp:
- Được chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.
Uống xong, Trần Đại Tường thở dài một tiếng nói:
- Trạch Đào à, chỗ này không có người ngoài. Chúng ta hãy nói thật lòng với nhau. Chức quan này của tôi làm sao mà có được chắc cậu cũng rõ hơn ai hết. Tôi cũng không giấu gì cậu. Nếu như không có Vi gia thì tôi cũng không thể leo lên chức này. Nhưng, nhưng hiện giờ người nhà họ Vi lại hận cậu như vậy. Tôi vừa mới ngồi chưa ấm chỗ thì đã yêu cầu tôi bắt tay với kẻ khác đối phó với cậu. Cậu nói đi chuyện này tôi phải làm sao?
Nhìn thấy Trần Đại Tường khó xử như vậy Diệp Trạch Đào xem như cũng hiểu thêm về Trần Đại Tường. Tên này cũng rất thông minh. Vi gia muốn gã đối phó với mình. Gã lại không muốn cắt đứt sợi dây quan hệ với mình liền gọi mình tới để hỏi chuyện này.
Bên ngoài thì Trần Đại Tường tỏ ra là khó xử nhưng thật ra là muốn cho mình biết rằng cho dù là gã có đối phó với mình thì cũng là vì ép buộc, đừng nên trách gã.
Từ chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng có thể nhìn ra thủ đoạn nho nhỏ của Trần Đại Tường.
Lẽ nào gã lại liên thủ với người khác đối phó với mình?
Diệp Trạch Đào đương nhiên là không đồng ý với chuyện này.
Nếu đã nói thẳng với nhau như vậy, Diệp Trạch Đào cũng cần nói lại một cách nghiêm túc, nhấp một hớp rượu xong Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình hiện nay của Bí thư Vi thế nào rồi?
Nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi đến tình hình của Vi Hoành Thạch, Trần Đại Tường thở dài nói:
- Ung thư giai đoạn cuối rồi! Đang điều trị bằng hóa chất. Nhưng trong chuyện này chắc cậu cũng biết sống ngày nào thì biết ngày đấy. Nhưng lần này Bí thư Vi muốn sắp xếp một lượt cho người của ông.
Cầm thuốc lên đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu. Sau đó cũng tự mình châm một điếu thuốc, Trần Đại Tường nói:
- Ở thủ đô Bí thư Vi cũng đã kinh doanh trong một thời gian dài rồi. Cũng có không ít những mối quan hệ. Lần này ông ấy mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, rất nhiều chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều, đã sắp xếp chỗ đứng cho rất nhiều người.
Diệp Trạch Đào mỉm cười, gật đầu trước tình hình như vậy. Vi Hoành Thạch muốn cắm người của mình vào mọi người cũng không có nhiều cản trở.
- Ông nhận thấy ông ấy còn có thể kéo dài trong bao lâu nữa?
Diệp Trạch Đào liền hỏi thẳng như vậy.
Trần Đại Tường nghĩ một chút rồi nói:
- Tiểu Tú đã nói, tình hình cũng không tốt lắm, có khă năng không khả quan.
Trần Xảo Tú đã nói như vậy thì cũng có thể thấy Vi Hoành Thạch quả là không ổn nữa rồi.
Lúc này Diệp Trạch Đào quay sang Trần Đại Tường nói:
- Chủ tịch tỉnh Trần định như thế nào?
Trần Đại Tường là nhân vật có lợi ích không lớn lắm. Ở vị trí của ông ta cũng có lúc được Vi Hoành Thạch mời đến ăn cơm, lúc nói tới chuyện này. Có thể thấy trong lòng ông ta cũng đã rất lo lắng.
Khi hỏi câu này Diệp Trạch Đào đưa mắt liếc nhìn về phía Trần Đại Tường.
Lúc này trong đôi mắt Trần Đại Tường chợt lóe lên điều gì đó, chần chừ một chút rồi gượng cười nói:
- Trạch Đào quả là hiểu tôi.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Trần còn chần chờ không ra quyết định, có những lúc thấy vậy là không quyết đoán. Nếu đã như vậy thì hãy cứ thuận theo tự nhiên.
Hiện giờ Diệp Trạch Đào đã hoàn toàn hiểu rõ ý của Trần Đại Tường. Suy nghĩ của Trần Đại Tường rất thẳng thắn đó là khi Vi Hoành Thạch còn sống, gã còn phải nghe lời Vi Hoành Thạch và gã cảm thấy rất khó xử, muốn nhận được sự tha thứ của mình. Ngoài ra, còn có một tính toán nữa là sau khi Vi Hoành Thạch chết, gã muốn mình nói tốt cho gã trước mặt người của Trịnh Thành Trung. Chuyện này rõ ràng là suy nghĩ nước đôi, muốn theo cả hai con đường.
Nghĩ đến ý nghĩ như vậy của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào đương nhiên là không vui vẻ gì, muốn tốt cả hai bên, lại còn muốn liên thủ với kẻ khác đối phó với mình. Nếu chuyện này mà xảy ra thì người chịu thiệt sẽ là mình. Trần Đại Tường này đang muốn lợi dụng.
Trần Đại Tường đúng là có suy nghĩ như vậy, muốn Diệp Trạch Đào sẽ tha thứ cho một số hành động của ông ta.
Hiện giờ nghe thấy Diệp Trạch Đào nói vậy, Trần Đại Tường hiểu rõ Diệp Trạch Đào không đồng ý cho mình làm như vậy. Nếu là như vậy thì Diệp Trạch Đào sẽ cùng với những người khác phản kích lại mình.
Ngồi ở đó, khuôn mặt Trần Đại Tường biến sắc. Hai ngày hôm nay ông ta quả là không có cách nào ngủ ngon, suy nghĩ chuyện này mà mất ăn mất ngủ.
Đứng về phía Vi gia đối phó lại với Diệp Trạch Đào?
Dựa vào những gì mà Trần Đại Tường hiểu về Diệp Trạch Đào thì đừng nói là có thể phản kích lại, mà cả chuyện giết lũ con ông cháu cha đó Diệp Trạch Đào cũng dám làm. Nếu như thật là để Diệp Trạch Đào dốc toàn lực đối phó với mình hậu quả trong chuyện này Trần Đại Tường quả là không dám nghĩ tới.
Nếu như đứng về phía Diệp Trạch Đào quay lại đối đầu với Vi gia đến lúc đó hậu quả cũng rất nghiêm trọng. Việc này cũng khó mà thu xếp được.
Phải làm sao bây giờ?
- Trạch Đào, anh cũng đang rất khó nghĩ!
Trần Đại Tường uống một ngụm rượu lớn.
Diệp Trạch Đào cũng đã rất hiểu Trần Đại Tường. Trình độ giả bộ của ông ta cũng không tồi, liền cầm đũa lên gắp thức ăn, ăn mà không hề quan tâm đến thái độ của Trần Đại Tường.
Thấy Diệp Trạch Đào không hề nói gì, trong lòng Trần Đại Tường rất khó xử. Diệp Trạch Đào này không phải là một thanh niên bình thường, phong thái của gã cũng không phải kẻ bình thường. - Trạch Đào, Tiểu Tú cũng đang rất khó xử. Rất nhiều việc khi làm cần có quá trình. Tuy rằng nó có quan hệ như vậy với nhà họ Vi nhưng nó vẫn còn trong trắng. Nó đã phải bỏ ra rất nhiều. Là bố nó tôi cũng phải tính toán thay cho nó. Nếu như tôi có xảy ra chuyện gì. Tiểu Tú rất hiếu thuận, tôi thật không hiểu nổi sẽ xảy ra chuyện gì! Tôi có thể thấy con bé luôn có ấn tượng tốt với cậu. Ôi, có lần con bé bị ốm, toàn thân nóng nhưng không ngờ lại luôn miệng còn kêu tên cậu. Cậu xem chuyện này! Ôi, chuyện của con gái kẻ làm bố như tôi cũng không dễ gì can thiệp, thật là khó!
Khi nói những lời này, Trần Đại Tường nhìn về phía Diệp Trạch Đào tỏ ra sự bất lực của một người bố.
Nghe được những lời nói như vậy của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào rất ngạc nhiên. Trong lòng nghĩ lão già này đã không còn cần thể diện gì nữa rồi. Nói gì mà con gái còn trong trắng, lại còn sốt mà vẫn gọi tên mình, đúng là ăn nói hàm hồ.
Lão già này tưởng mình là cậu thanh niên mới lớn chưa thấy những chuyện như vậy chắc, lại nghĩ mình có thể tin những lời như vậy từ miệng ông ta.
Nghĩ tới đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch tỉnh Trần thật biết nói đùa. Dựa và năng lực của ông và tiểu Tú cho dù là không làm quan nữa thì cũng có thể sống rất thoải mái. Nếu không được thì li hôn, tìm một người khác là được. Trong chuyện này tôi cũng cần nhắc nhở ông một chút, làm bố ông cũng nên nghĩ cho con cái một chút. Đã là cán bộ cấp tỉnh rồi, cái gì có thì cũng đã có. Có những lúc chỉ cần đi sai một bước thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó.
Trần Đại Tường lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào thầm thở dài một tiếng. Trong lòng thầm nghĩ tên tiểu tử này thật ghê gớm. Mình lại nói con gái còn trinh trắng, nói con gái mê man gọi tên hắn mà hắn vẫn không động lòng. Quả là có phong thái!
Vốn dĩ, Trần Đại Tường đã nghĩ chỉ cần mình nói như vậy dựa vào bản tính của một người trẻ tuổi như Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào sẽ xuất hiện một ý tưởng, sau đó sẽ nảy sinh sự cảm thông và đồng ý với hành động của mình.
Thật không ngờ Diệp Trạch Đào lại cứng rắn như vậy.
Việc này quả là khó làm rồi, ép mình thể hiện rõ thái độ đây mà.
- Ôi, Mệnh của Tiểu Tú nhà tôi sao mà lại khổ thế!
Trần Đại Tường uống một ngụm rượu lớn.
Uống xong ngụm rượu này Trần Đại Tường như bị sặc, ho kịch liệt, nước mắt chảy ra ngoài.