Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 146 : Chương 146
Ngày đăng: 00:45 02/08/20
Hội đàm kinh tế thương mại tỉnh Ninh Hải là một sự kiện lớn được tổ chức hàng năm, mỗi lần đều thu hút các doanh nghiệp trên khắp cả nước thậm chí cả doanh nghiệp nước ngoài tham gia. Lần này nghe nói có đến hơn 50 nước tham gia triển lãm, 4 khu triển lãm đều chật kín, các huyện của thành phố Hắc Lan có đến mấy quầy, mãi về sau xã Xuân Trúc mới bổ xung vào cho nên vị trí quầy ở mãi tít phía sau, lại nằm ở nơi không được tốt cho lắm.
Mấy đơn vị triển lãm trong huyện đều là các doanh nghiệp có thực lực, công bằng mà nói thì xã Xuân Trúc yếu kém hơn nhiều.
Dẫn đầu đoàn thành phố Hắc Lan là Chủ tịch thường vụ đảng thành phố Trương Văn Tường, Chủ tịch các huyện cũng không dám chậm trễ, đều tiến hành tăng cường lực lượng tham gia.
Sau khi triển lãm bắt đầu thì Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố đương nhiên cũng sẽ có mặt, gặp gỡ các Chủ tịch huyện cũng là điều hiển nhiên nên mọi người đều không dám trễ nải, sau khi kết thúc toàn bộ các huyện thị đều khẩn trương tiến hành tổng kết và đánh giá thành tích.
Sáng sớm hôm sau Diệp Trạch Đào liền nhận được thông báo Phó ban tổ chức Trương Văn Tường muốn tiến hành gặp gỡ động viên trước kì triển lãm.
Diệp Trạch Đào vội tới địa điểm cuộc họp, Trưởng ban thường vụ huyện Lý Binh cau mày :
- Anh làm ăn kiểu gì vậy, sao bây giờ mới tới?
Diệp Trạch Đào biết tên này vốn dĩ chẳng ưa gì mình, cũng chẳng muốn lấy lòng hắn ta liền nhìn đồng hồ rồi nói :
- Vẫn chưa đến giờ mà.
Câu nói này khiến những người cạnh Lý Binh tái mặt, tên Diệp Trạch Đào này quả thật không xem Lý Binh ra gì.
Ánh mắt Lý Binh lộ rõ vẻ sắc lạnh, nhưng rất nhanh đã biến mất, hắn ta liền quay lưng đi vào phòng họp.
Đám Phương Di Mai cũng đi theo Diệp Trạch Đào tới phòng họp.
Diệp Trạch đào vừa đi vừa nghĩ đến nội dung cuộc họp thu hút đầu tư lần này, chẳng hề để ý đến Lý Binh, từ sau khi hắn biết có người sai Lý Binh hãm hại hắn thì trong đầu hắn lúc nào cũng sẵn tư tưởng chuẩn bị.
Hôm qua vốn định hẹn gặp cánh Mộng Y để thăm dò chút tình hình, không ngờ chẳng thu được cái gì cả, hôm nay bọn họ lại hẹn nhau đi một vùng du lịch của tỉnh Ninh Hải chơi,chắc phải vài ngày sau mới quay về.
Vậy cũng tốt, Diệp Trạch Đào rất hi vọng sẽ được xem thành quả thu hút đầu tư của hắn.
Khi vào đến nơi thì toàn bộ các đơn vị tham gia triển lãm đều đã có mặt đông đủ, còn thấy cả vài nhân viên của một số doanh nghiệp nổi tiếng trong tỉnh nữa.
Ngồi yên vị Diệp Trạch Đào khẽ hỏi Phương Di Mai:
- Chuẩn bị xong cả chưa?
Gật đầu Di Mai đáp:
- Yên tâm, không có vấn đề gì cả đâu.
Biết Phương Di Mai làm việc rất cẩn thận, Diệp Trạch Đào cũng thấy yên tâm, cô sớm đã đem tình hình ở triển lãm thu lại cho Diệp Trạch Đào xem rồi, mọi việc vẫn diễn ra đúng theo kế hoạch.
Lúc này Trương Văn Tường đã bắt đầu lên tiếng.
- Mọi người, hôm nay tổ chức cuộc họp này, trước là vì sự kiện thu hút đầu tư lần này rất quan trọng, nhất định phải đạt được nhiều thành quả hơn những năm trước. Sau nữa là tình hình thu hút đầu tư của tỉnh ta những năm gần đây đều không được tốt lắm, cho nên năm nay phải làm tốt hơn mọi năm khác, với sự có mặt của hơn 50 quốc gia thì đây quả là một dịp may hiếm có. Lần này đồng chí Chủ tịch mặt trận quốc gia Tang Văn Thanh cũng có mặt, ủy ban hành chính thành phố rất coi trọng lần triển lãm này, nếu như chúng ta không cố gắng thì sẽ phụ lòng kỳ vọng của mọi người dành cho chúng ta.
Nghe Trương Văn Tường nói xong, Diệp Trạch Đào nhận ra được một điểm vô cùng quan trọng, ấy là lần này Chủ tịch mặt trận quốc gia Tang Văn Thanh cũng tham dự, quả thật là một cơ hội hiếm có.
Sau khi nói một hồi Trương Văn Thanh đột nhiên nhấn mạnh:
- Lần này thành ủy tỉnh còn cố gắng tạo một quầy triển lãm cho mô hình phát triển kinh tế khu công nghiệp xã Xuân Trúc, cán bộ xã Xuân Trúc đã có mặt chưa?
Diệp Trạch Đào vội vàng đứng dậy
Trương Văn Tường nhìn Diệp Trạch Đào rồi khẽ gật đầu :
- Các anh nên biết là để có được một quầy triển lãm không hề dễ dàng gì, lần này thành phố đã rất ưu đãi các anh, phải tận dụng tốt cơ hội này.
Diệp Trạch Đào vội nói :
- Xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình để hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Văn Tường bấy giờ mới phất tay để Diệp Trạch Đào ngồi xuống.
Tiếp sau đó là những lời động viên. Diệp Trạch Đào phát hiện Trương Văn Tường dường như cũng chú ý đến việc thu hút đầu tư xã Xuân Trúc, nhưng không phải là ủng hộ.
Sau khi buổi họp động viên kết thúc, Lý Binh lại triệu tập toàn bộ mấy doanh nghiệp tham gia triển lãm trong huyện vào tiến hành họp lần nữa, lần này Lý Binh là tâm điểm rồi, thao thao nói về tầm quan trọng của việc thu hút đầu tư, lại có ý khen mấy doanh nghiệp có hướng phát triển tốt.
-Các đồng chí, các xưởng chế biến hoa quả trong huyện đã có hướng phát triển tốt, nhà máy ép tương ở huyện cũng đang trên đà phát triển, sở công thương huyện cũng có bàn tới vài lĩnh vực đó, lần này chủ yếu phải theo sát mấy khía cạnh đó, chỉ cần làm tốt thì sẽ thu hút được hơn 50 triệu đầu tư, vượt hẳn năm ngoái rồi.
Diệp Trạch Đào thầm lắc đầu, bây giờ các nhà doanh nghiệp đều tính đến các mức vốn cả trăm triệu, chả trách các lãnh đạo chẳng buồn ngó ngàng gì đến huyện Thảo Hải, mới chỉ vài chục triệu đã thấy hài lòng rồi.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào chỉ thầm nghĩ vậy, chứ chẳng nói gì.
Lý Binh sau khi nói một hồi mới quay sang nhìn Diệp Trạch Đào:
- Đồng chí Diệp, Phó chủ tịch thành phố đã đặc biệt quan tâm đến xã các anh, anh nên biết lần này để sắp xếp được vị trí triển lãm cho xã Xuân Trúc họ đã phải tiến hành điều chỉnh lại mọi thứ, nếu lần này các anh không thu về được thành quả gì thì đến lúc đó tôi sẽ hỏi tội anh đấy.
Diệp Trạch Đào nói :
- Chủ tịch yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
-Không phải là cố gắng, mà bắt buộc phải thu được kết quả, nếu không làm sao chúng tôi có thể ăn nói với cấp trên, các anh làm sao có thể ăn nói với nhân dân? Theo tôi thì lần này nếu các anh không thu hút được 30 triệu tệ thì chứng tỏ các anh là lũ vô dụng cả!
Mọi người nghe Lý Binh nói thế đều quay qua nhìn Trạch Đào, chỉ tiêu của cả huyện mới là 50 triệu, thế mà Lý Binh muốn một mình xã Xuân Trúc đạt được những 30 triệu, đây rõ ràng là muốn làm khó bọn Diệp Trạch Đào mà!
Diệp Trạch Đào cười nói :
- Tin rằng với sự đồng tâm hiệp lực của mọi người thì sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ mà huyện giao.
Đối với Diệp Trạch Đào mà nói thì 30 triệu chẳng phải là điều khó khăn gì, hắn tin là xã Xuân Trúc thừa khả năng làm được điều đó.
Lý Binh nhíu mày nhìn Trạch Đào:
- Vậy cứ chờ xem.
Họp xong Diệp Trạch Đào cùng bọn Phương Di Mai liền đi đến chỗ triển lãm.
Vừa nhìn thấy vị trí trưng bày Diệp Trạch Đào liền chau mày, đây đúng là một vị trí bất lợi, ở cái xó xỉnh này nếu không phải là người nhẫn nại chắc chẳng bao giờ thèm đặt chân đến mất.
Nhìn sắc mặt của Diệp Trạch Đào, Di Mai liền nói :
- Chẳng thể làm gì khác, nghe nói lần triển lãm này các vị trí đều rất khó khăn, cũng phải tranh chấp mãi mới được một chỗ, mà chỗ này là do Chủ tịch huyện Lý sắp xếp.
Công việc chuẩn bị khá chu đáo, Diệp Trạch Đào cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ kế hoạch, hỏi thăm các khâu làm việc tỉ mỉ.
Thấy nhân viên chuyên cần, Diệp Trạch Đào gật nhẹ đầu, những người này đều rất tốt, bây giờ đến lúc phải nghĩ cách thu hút khách thăm quan rồi.
Nghĩ một hồi lâu, lại nhìn tập tài liệu giới thiệu tài nguyên xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào nói với Phương Di Mai :
- Cô ở lại đây xem xét mọi việc, tôi ra ngoài một chút.
Diệp Trạch Đào đi ra rồi liền rút máy điện thoại cho Ninh Quân.
Điện thoại vừa thông Diệp Trạch Đào đã nói :
- Anh Ninh, đang bận à?
Ninh Quân vui vẻ đáp lại Trạch Đào :
- Tới tham gia hội đàm hả?
Diệp Trạch Đào liền nói qua tình hình hiện tại.
Ninh Quân nói :
- Tình hình của mọi người không được tốt lắm, xem ra muốn thu hút được khách thăm quan quả thật là rất khó.
-Anh Ninh à, chẳng phải tôi đang tìm người giúp đó sao.
Diệp Trạch Đào nói thẳng.
Ninh Quân đáp :
- Tôi có thể giúp được gì cho anh? Nếu có thể giúp được gì thì nhất định tôi sẽ tận lực.
Diệp Trạch Đào nói :
- Tôi chỉ muốn hỏi xem anh có quen biết với ai làm quản lý khách sạn cao cấp không.
Ninh Quân ngạc nhiên hỏi :
- Để làm gì?
- Anh Ninh à, tôi muốn tuyên truyền ít tư liệu vào các khách sạn
Vừa nghe Diệp Trạch Đào nói, Ninh Quân liền bật cười :
- Ái chà, ý tưởng này quả thật không tồi, quan khách tới dự cuộc triển lãm lần này đều được tiếp đãi riêng, để tôi hỏi thăm tình hình giúp anh, chỉ là đưa một chút tài liệu tuyên truyền đến các phòng thì chắc không có vấn đề gì.
- Vậy cảm ơn anh trước.
Rất nhanh Diệp Trạch Đào đã bàn bạc xong với Ninh Quân.
Sau khi gọi điện thoại xong Diệp Trạch Đào lại gọi cho Di Mai, bảo cô chuẩn bị cẩn thận tư liệu, còn nói Tần Quế Đông và Vương Báo Quốc giúp cô.
Hiệu suất làm việc của Ninh Quân rất tốt, dù sao cũng là thư ký của bí thư thành ủy, sau khi đã mở lời giúp rồi thì mọi việc của bọn Diệp Trạch Đào rất thuận lợi, mỗi khi đến một khách sạn nào đó đều có người đích thân ra đón tiếp, mang số tư liệu vào đặt ở những nơi gây chú ý nhất.
Gần như cả ngày bận rộn để lo việc này.
Phát nhiều tài liệu như vậy không biết có hiệu quả hay không, nhưng ít ra trong tỉnh chưa có ai áp dụng phương pháp này, coi như là hắn thử nghiệm vậy.
Vừa làm xong việc thì Phương Di Mai gọi điện tới cao giọng nói :
- Phó Chủ tịch huyện Lý vừa tới, không thấy anh ở đây nên ông ta rất tức giận.
Diệp Trạch Đào nói :
- Mặc kệ ông ta, mọi người cứ lo làm tốt công việc của mình đi.
Nghe điện thoại của Phương Di Mai xong Diệp Trạch Đào nghĩ có khi vẫn nên gọi điện cho Triệu Vệ Giang một cái.
Triệu Vệ Giang có vẻ rất hưng phấn nói với Trạch Đào :
- Trạch Đào à, tối nay tôi sẽ đến đó để tham gia cuộc hội đàm ngày mai, lần này Chủ tịch mặt trận quốc gia Tang cũng đến chứng tỏ họ hết sức coi trọng lần triển lãm này, các cậu phải cố gắng làm cho tốt.
Diệp Trạch Đào liền đem tình hình báo cáo sơ bộ, nhưng không đả động gì đến việc tài liệu cả.
Vừa tắt máy thì Diệp Trạch Đào cũng nhận được điện thoại của Thôi Vĩnh Chí đặc biệt gọi tới hỏi thăm công tác chuẩn bị bố trí triển lãm.
Tuy rằng Thôi Vĩnh Chí nắm rõ tình hình nhưng vẫn cố tình gọi điện tới như vậy chứng tỏ ông ta rất coi trọng hắn, Diệp Trạch Đào thật thà báo lại mọi việc, còn đem chuyện Lý Binh gia hạn phải thu hút được 30 triệu vốn đầu tư nói lại cho Thôi Vĩnh Chí.
Thôi Vĩnh Chí nói :
- Cứ làm hết sức là được rồi.
Thôi Vĩnh Chí cũng nói tối nay ông ta sẽ lên.
Mọi việc đều đang tiến hành, Diệp Trạch Đào cũng suy nghĩ cẩn thận tình hình cuộc hội đàm lần này, hắn hiểu rất rõ tình hình của xã Xuân Trúc, vốn dĩ có tiềm lực rất lớn, giao thông thông suốt cũng là một ưu thế, hắn tin là chỉ cần những nhà thu hút đầu tư tinh ý một chút nhất định sẽ phát hiện được ưu thế này.
Trước Sau
Mấy đơn vị triển lãm trong huyện đều là các doanh nghiệp có thực lực, công bằng mà nói thì xã Xuân Trúc yếu kém hơn nhiều.
Dẫn đầu đoàn thành phố Hắc Lan là Chủ tịch thường vụ đảng thành phố Trương Văn Tường, Chủ tịch các huyện cũng không dám chậm trễ, đều tiến hành tăng cường lực lượng tham gia.
Sau khi triển lãm bắt đầu thì Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố đương nhiên cũng sẽ có mặt, gặp gỡ các Chủ tịch huyện cũng là điều hiển nhiên nên mọi người đều không dám trễ nải, sau khi kết thúc toàn bộ các huyện thị đều khẩn trương tiến hành tổng kết và đánh giá thành tích.
Sáng sớm hôm sau Diệp Trạch Đào liền nhận được thông báo Phó ban tổ chức Trương Văn Tường muốn tiến hành gặp gỡ động viên trước kì triển lãm.
Diệp Trạch Đào vội tới địa điểm cuộc họp, Trưởng ban thường vụ huyện Lý Binh cau mày :
- Anh làm ăn kiểu gì vậy, sao bây giờ mới tới?
Diệp Trạch Đào biết tên này vốn dĩ chẳng ưa gì mình, cũng chẳng muốn lấy lòng hắn ta liền nhìn đồng hồ rồi nói :
- Vẫn chưa đến giờ mà.
Câu nói này khiến những người cạnh Lý Binh tái mặt, tên Diệp Trạch Đào này quả thật không xem Lý Binh ra gì.
Ánh mắt Lý Binh lộ rõ vẻ sắc lạnh, nhưng rất nhanh đã biến mất, hắn ta liền quay lưng đi vào phòng họp.
Đám Phương Di Mai cũng đi theo Diệp Trạch Đào tới phòng họp.
Diệp Trạch đào vừa đi vừa nghĩ đến nội dung cuộc họp thu hút đầu tư lần này, chẳng hề để ý đến Lý Binh, từ sau khi hắn biết có người sai Lý Binh hãm hại hắn thì trong đầu hắn lúc nào cũng sẵn tư tưởng chuẩn bị.
Hôm qua vốn định hẹn gặp cánh Mộng Y để thăm dò chút tình hình, không ngờ chẳng thu được cái gì cả, hôm nay bọn họ lại hẹn nhau đi một vùng du lịch của tỉnh Ninh Hải chơi,chắc phải vài ngày sau mới quay về.
Vậy cũng tốt, Diệp Trạch Đào rất hi vọng sẽ được xem thành quả thu hút đầu tư của hắn.
Khi vào đến nơi thì toàn bộ các đơn vị tham gia triển lãm đều đã có mặt đông đủ, còn thấy cả vài nhân viên của một số doanh nghiệp nổi tiếng trong tỉnh nữa.
Ngồi yên vị Diệp Trạch Đào khẽ hỏi Phương Di Mai:
- Chuẩn bị xong cả chưa?
Gật đầu Di Mai đáp:
- Yên tâm, không có vấn đề gì cả đâu.
Biết Phương Di Mai làm việc rất cẩn thận, Diệp Trạch Đào cũng thấy yên tâm, cô sớm đã đem tình hình ở triển lãm thu lại cho Diệp Trạch Đào xem rồi, mọi việc vẫn diễn ra đúng theo kế hoạch.
Lúc này Trương Văn Tường đã bắt đầu lên tiếng.
- Mọi người, hôm nay tổ chức cuộc họp này, trước là vì sự kiện thu hút đầu tư lần này rất quan trọng, nhất định phải đạt được nhiều thành quả hơn những năm trước. Sau nữa là tình hình thu hút đầu tư của tỉnh ta những năm gần đây đều không được tốt lắm, cho nên năm nay phải làm tốt hơn mọi năm khác, với sự có mặt của hơn 50 quốc gia thì đây quả là một dịp may hiếm có. Lần này đồng chí Chủ tịch mặt trận quốc gia Tang Văn Thanh cũng có mặt, ủy ban hành chính thành phố rất coi trọng lần triển lãm này, nếu như chúng ta không cố gắng thì sẽ phụ lòng kỳ vọng của mọi người dành cho chúng ta.
Nghe Trương Văn Tường nói xong, Diệp Trạch Đào nhận ra được một điểm vô cùng quan trọng, ấy là lần này Chủ tịch mặt trận quốc gia Tang Văn Thanh cũng tham dự, quả thật là một cơ hội hiếm có.
Sau khi nói một hồi Trương Văn Thanh đột nhiên nhấn mạnh:
- Lần này thành ủy tỉnh còn cố gắng tạo một quầy triển lãm cho mô hình phát triển kinh tế khu công nghiệp xã Xuân Trúc, cán bộ xã Xuân Trúc đã có mặt chưa?
Diệp Trạch Đào vội vàng đứng dậy
Trương Văn Tường nhìn Diệp Trạch Đào rồi khẽ gật đầu :
- Các anh nên biết là để có được một quầy triển lãm không hề dễ dàng gì, lần này thành phố đã rất ưu đãi các anh, phải tận dụng tốt cơ hội này.
Diệp Trạch Đào vội nói :
- Xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình để hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Văn Tường bấy giờ mới phất tay để Diệp Trạch Đào ngồi xuống.
Tiếp sau đó là những lời động viên. Diệp Trạch Đào phát hiện Trương Văn Tường dường như cũng chú ý đến việc thu hút đầu tư xã Xuân Trúc, nhưng không phải là ủng hộ.
Sau khi buổi họp động viên kết thúc, Lý Binh lại triệu tập toàn bộ mấy doanh nghiệp tham gia triển lãm trong huyện vào tiến hành họp lần nữa, lần này Lý Binh là tâm điểm rồi, thao thao nói về tầm quan trọng của việc thu hút đầu tư, lại có ý khen mấy doanh nghiệp có hướng phát triển tốt.
-Các đồng chí, các xưởng chế biến hoa quả trong huyện đã có hướng phát triển tốt, nhà máy ép tương ở huyện cũng đang trên đà phát triển, sở công thương huyện cũng có bàn tới vài lĩnh vực đó, lần này chủ yếu phải theo sát mấy khía cạnh đó, chỉ cần làm tốt thì sẽ thu hút được hơn 50 triệu đầu tư, vượt hẳn năm ngoái rồi.
Diệp Trạch Đào thầm lắc đầu, bây giờ các nhà doanh nghiệp đều tính đến các mức vốn cả trăm triệu, chả trách các lãnh đạo chẳng buồn ngó ngàng gì đến huyện Thảo Hải, mới chỉ vài chục triệu đã thấy hài lòng rồi.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào chỉ thầm nghĩ vậy, chứ chẳng nói gì.
Lý Binh sau khi nói một hồi mới quay sang nhìn Diệp Trạch Đào:
- Đồng chí Diệp, Phó chủ tịch thành phố đã đặc biệt quan tâm đến xã các anh, anh nên biết lần này để sắp xếp được vị trí triển lãm cho xã Xuân Trúc họ đã phải tiến hành điều chỉnh lại mọi thứ, nếu lần này các anh không thu về được thành quả gì thì đến lúc đó tôi sẽ hỏi tội anh đấy.
Diệp Trạch Đào nói :
- Chủ tịch yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
-Không phải là cố gắng, mà bắt buộc phải thu được kết quả, nếu không làm sao chúng tôi có thể ăn nói với cấp trên, các anh làm sao có thể ăn nói với nhân dân? Theo tôi thì lần này nếu các anh không thu hút được 30 triệu tệ thì chứng tỏ các anh là lũ vô dụng cả!
Mọi người nghe Lý Binh nói thế đều quay qua nhìn Trạch Đào, chỉ tiêu của cả huyện mới là 50 triệu, thế mà Lý Binh muốn một mình xã Xuân Trúc đạt được những 30 triệu, đây rõ ràng là muốn làm khó bọn Diệp Trạch Đào mà!
Diệp Trạch Đào cười nói :
- Tin rằng với sự đồng tâm hiệp lực của mọi người thì sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ mà huyện giao.
Đối với Diệp Trạch Đào mà nói thì 30 triệu chẳng phải là điều khó khăn gì, hắn tin là xã Xuân Trúc thừa khả năng làm được điều đó.
Lý Binh nhíu mày nhìn Trạch Đào:
- Vậy cứ chờ xem.
Họp xong Diệp Trạch Đào cùng bọn Phương Di Mai liền đi đến chỗ triển lãm.
Vừa nhìn thấy vị trí trưng bày Diệp Trạch Đào liền chau mày, đây đúng là một vị trí bất lợi, ở cái xó xỉnh này nếu không phải là người nhẫn nại chắc chẳng bao giờ thèm đặt chân đến mất.
Nhìn sắc mặt của Diệp Trạch Đào, Di Mai liền nói :
- Chẳng thể làm gì khác, nghe nói lần triển lãm này các vị trí đều rất khó khăn, cũng phải tranh chấp mãi mới được một chỗ, mà chỗ này là do Chủ tịch huyện Lý sắp xếp.
Công việc chuẩn bị khá chu đáo, Diệp Trạch Đào cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ kế hoạch, hỏi thăm các khâu làm việc tỉ mỉ.
Thấy nhân viên chuyên cần, Diệp Trạch Đào gật nhẹ đầu, những người này đều rất tốt, bây giờ đến lúc phải nghĩ cách thu hút khách thăm quan rồi.
Nghĩ một hồi lâu, lại nhìn tập tài liệu giới thiệu tài nguyên xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào nói với Phương Di Mai :
- Cô ở lại đây xem xét mọi việc, tôi ra ngoài một chút.
Diệp Trạch Đào đi ra rồi liền rút máy điện thoại cho Ninh Quân.
Điện thoại vừa thông Diệp Trạch Đào đã nói :
- Anh Ninh, đang bận à?
Ninh Quân vui vẻ đáp lại Trạch Đào :
- Tới tham gia hội đàm hả?
Diệp Trạch Đào liền nói qua tình hình hiện tại.
Ninh Quân nói :
- Tình hình của mọi người không được tốt lắm, xem ra muốn thu hút được khách thăm quan quả thật là rất khó.
-Anh Ninh à, chẳng phải tôi đang tìm người giúp đó sao.
Diệp Trạch Đào nói thẳng.
Ninh Quân đáp :
- Tôi có thể giúp được gì cho anh? Nếu có thể giúp được gì thì nhất định tôi sẽ tận lực.
Diệp Trạch Đào nói :
- Tôi chỉ muốn hỏi xem anh có quen biết với ai làm quản lý khách sạn cao cấp không.
Ninh Quân ngạc nhiên hỏi :
- Để làm gì?
- Anh Ninh à, tôi muốn tuyên truyền ít tư liệu vào các khách sạn
Vừa nghe Diệp Trạch Đào nói, Ninh Quân liền bật cười :
- Ái chà, ý tưởng này quả thật không tồi, quan khách tới dự cuộc triển lãm lần này đều được tiếp đãi riêng, để tôi hỏi thăm tình hình giúp anh, chỉ là đưa một chút tài liệu tuyên truyền đến các phòng thì chắc không có vấn đề gì.
- Vậy cảm ơn anh trước.
Rất nhanh Diệp Trạch Đào đã bàn bạc xong với Ninh Quân.
Sau khi gọi điện thoại xong Diệp Trạch Đào lại gọi cho Di Mai, bảo cô chuẩn bị cẩn thận tư liệu, còn nói Tần Quế Đông và Vương Báo Quốc giúp cô.
Hiệu suất làm việc của Ninh Quân rất tốt, dù sao cũng là thư ký của bí thư thành ủy, sau khi đã mở lời giúp rồi thì mọi việc của bọn Diệp Trạch Đào rất thuận lợi, mỗi khi đến một khách sạn nào đó đều có người đích thân ra đón tiếp, mang số tư liệu vào đặt ở những nơi gây chú ý nhất.
Gần như cả ngày bận rộn để lo việc này.
Phát nhiều tài liệu như vậy không biết có hiệu quả hay không, nhưng ít ra trong tỉnh chưa có ai áp dụng phương pháp này, coi như là hắn thử nghiệm vậy.
Vừa làm xong việc thì Phương Di Mai gọi điện tới cao giọng nói :
- Phó Chủ tịch huyện Lý vừa tới, không thấy anh ở đây nên ông ta rất tức giận.
Diệp Trạch Đào nói :
- Mặc kệ ông ta, mọi người cứ lo làm tốt công việc của mình đi.
Nghe điện thoại của Phương Di Mai xong Diệp Trạch Đào nghĩ có khi vẫn nên gọi điện cho Triệu Vệ Giang một cái.
Triệu Vệ Giang có vẻ rất hưng phấn nói với Trạch Đào :
- Trạch Đào à, tối nay tôi sẽ đến đó để tham gia cuộc hội đàm ngày mai, lần này Chủ tịch mặt trận quốc gia Tang cũng đến chứng tỏ họ hết sức coi trọng lần triển lãm này, các cậu phải cố gắng làm cho tốt.
Diệp Trạch Đào liền đem tình hình báo cáo sơ bộ, nhưng không đả động gì đến việc tài liệu cả.
Vừa tắt máy thì Diệp Trạch Đào cũng nhận được điện thoại của Thôi Vĩnh Chí đặc biệt gọi tới hỏi thăm công tác chuẩn bị bố trí triển lãm.
Tuy rằng Thôi Vĩnh Chí nắm rõ tình hình nhưng vẫn cố tình gọi điện tới như vậy chứng tỏ ông ta rất coi trọng hắn, Diệp Trạch Đào thật thà báo lại mọi việc, còn đem chuyện Lý Binh gia hạn phải thu hút được 30 triệu vốn đầu tư nói lại cho Thôi Vĩnh Chí.
Thôi Vĩnh Chí nói :
- Cứ làm hết sức là được rồi.
Thôi Vĩnh Chí cũng nói tối nay ông ta sẽ lên.
Mọi việc đều đang tiến hành, Diệp Trạch Đào cũng suy nghĩ cẩn thận tình hình cuộc hội đàm lần này, hắn hiểu rất rõ tình hình của xã Xuân Trúc, vốn dĩ có tiềm lực rất lớn, giao thông thông suốt cũng là một ưu thế, hắn tin là chỉ cần những nhà thu hút đầu tư tinh ý một chút nhất định sẽ phát hiện được ưu thế này.
Trước Sau