Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 175 : 175
Ngày đăng: 00:45 02/08/20
Căn phòng rất tĩnh lặng, chỉ nghe rất rõ tiếng đối thoại giữa Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu phát ra từ chiếc máy ghi âm đặt trên bàn.
Biểu hiện của hai người phụ nữ hoàn toàn trái ngược nhau, Trịnh Tiểu Nhu như đang lạc vào cõi thần tiên nào đó, hai mắt nhìn ra bên ngoài của sổ, dường như đang suy nghĩ gì mông lung lắm, còn hai mắt Mộng Y thì nhìn trừng trừng vào chiếc máy ghi âm, như thể muốn tìm thấy thứ gì trong đó.
Âm thanh đã tắt mà hai người vẫn lặng im.
Trịnh Tiểu Nhu lúc này đã hồi phục tâm trạng, khẽ thở dài một hơi, chính cô cũng không hiểu sao mình lại làm chuyện này.
Cô thật sự không lý giải được cho hành động của mình.
Việc chia tay của Lưu Mộng Y và Diệp Trạch Đào đối với cô mà nói không phải là một việc xấu, nhưng cô lại đi làm cái trò này!
Vẻ mặt cô chợt biến đổi, thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “giúp hắn một lần vậy!”
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Lưu Mộng Y sau khi nghe xong đoạn ghi âm, Trịnh Tiểu Nhu bèn nói:
- Mộng Y, em cũng biết tình hình của chị với Vi Chính Quang rồi đấy, kết quả của hôn nhân giống như bọn chị bây giờ vậy, Vi Chính Quang bên ngoài ăn chơi bạt mạng, chị chẳng làm gì được, gia đình là gì? Bây giờ chị đã mất hết cảm giác, nếu em để ý, so đo nhiều như vậy thì kết cục sẽ thế nào?
Thấy Lưu Mộng Y vẫn im lặng, Trịnh Tiểu Nhu lại nói:
- Nếu em vẫn còn chưa nghĩ thông suốt thì tốt nhất đừng lấy hắn!
- Nhưng đấy là với chị! Lưu Mộng Y hét lớn.
Nghĩ đến quan hệ của mình với Trịnh Tiểu Nhu mà cô không thể bỏ qua được.
Nếu như thay đổi là một người phụ nữ khác thì Lưu Mộng Y có lẽ sẽ không có khúc mắc lớn như vậy, giờ đây khi nghĩ đến Trịnh Tiểu Nhu chính là chị dâu họ của mình thì cô lại không thể đối diện với sự thật này được.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Em tự nghĩ đi, việc nên làm thì chị đã làm rồi, Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ việc để mất em đối với tiền đồ của hắn ta mà nói là một tổn hại lớn, cứ tính như thế này: điều này nói lên điều gì, nói lên trong lòng hắn thật sự là có em, là một người đàn ông có trách nhiệm. Còn như là lỗi của chị thì em cứ coi như chị là một người xa lạ là được.
Nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu đứng dậy, trong ánh mắt của Lưu Mộng Y có một chút rạng rỡ, cô nói:
- Anh ấysẽ đến để tự mình nói với em?
Trịnh Tiểu Nhu khẽ lắc đầu, đụng phải chuyện tình cảm thì người minh mẫn cũng sẽ biến thành hồ đồ ngay thôi.
- Dù sao đây cũng là chuyện của em, em tự suy nghĩ đi, Diệp Trạch Đào là một người đàn ông tốt.
Nói hết câu Trịnh Tiểu Nhu cũng ra đến cửa phòng.
Nghĩ một lúc, quay lại nói:
- Chị khuyên em đừng làm việc dại dột, cho rằng người khác tốt hơn Diệp Trạch Đào. Cho dù là em muốn trả thù cũng được, hay tự hại đến bản thân mình cũng được, tất cả đều không có ý nghĩa gì, nếu em đã yêu hắn thì hãy nhìn vào những ưu điểm của hắn đi, ha! Ha ha, chị cũng là phụ nữ, nếu em không yêu hắn nữa chị sẽ không ngần ngại mà xen vào đấy nhé!
Câu này làm cho Lưu Mộng Y tức quá trừng mắt lên với Trịnh Tiểu Nhu, lần đầu tiên cô phát hiện ra người chị dâu họ là một người vô tâm vô tính đến như vậy.
Trịnh Tiểu Nhu cười ha ha rồi mở cửa đi ra.
Trịnh Tiểu Nhu vừa ra đến cửa, sắc mặt liền thay đổi, thở dài một hơi, cô ta nghĩ chắc cũng có tác dụng được chút ít!
Tính cách này của Trịnh Tiểu Nhu từ trước cho tới nay vẫn vậy. Một tính cách luôn vì gia tộc mà đã chịu hy sinh, mất mát rất nhiều. Giờ đây sau khi đột nhiên sảy ra chuyện này lại còn thấy Diệp Trạch Đào nói dù cho sau khi nói ra sự tình dù có gặp những khó khăn, trắc trở gì cũng sẽ vẫn đi nói với Lưu Mộng Y, nên trong lòng Trịnh Tiểu Nhu rất hâm mộ Diệp Trạch Đào.
Tự so sánh với chồng mình, thì cao thấp đã rõ.
Cô đã thật sự hạ quyết tâm giúp đỡ cho Diệp Trạch Đào rồi.
Nghĩ đến Diệp Trạch Đào một ngọn cỏ không thay đổi, Trịnh Tiểu Nhu cũng lo lắng chuyện của Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y không êm xuôi, thì Diệp Trạch Đào sẽ bị tổn hại, nghĩ một lúc bèn ra khỏi cưa liền thẳng hướng Tỉnh ủy mà đến.
Lưu Mộng Y cứ ngồi đó mà suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng đau khổ nghĩ ngợi mông lung.
Cô không thể không thừa nhận những lời nói của Trịnh Tiểu Nhu, ở chốn quan trường, đã thấy nhiều cán bộ, liệu có mấy người chui từ vũng bùn ra mà không bị nhiễm bẩn?
Ít nhất thì Lưu Mộng Y cũng chưa gặp chuyện như thế này bao giờ, hãy xem Vi Chính Quang đấy, lấy được một người vợ sắc nước hương trời như Trịnh Tiểu Nhu rồi mà không biết vì lí do gì mà vẫn còn đi tìm gái bên ngoài.
Nghe đi nghe lại đoạn ghi âm đó thêm mấy lần nữa, Lưu Mộng Y tin rằng Diệp Trạch Đào không cố ý, càng không phải là người chủ động đi làm chuyện đó.
Lưu Mộng Y càng tin tưởng rằng trong chuyện này thì Trịnh Tiểu Nhu là người chủ động hơn cả.
Rời bỏ Diệp Trạch Đào?
Lưu Mộng Y suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không thể đưa ra được quyết định cuối cùng.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo, Lưu Mộng Y vừa nhìn sang, trong lòng bỗng thấy xúc động kỳ lạ, quả nhiên là Diệp Trạch Đào gọi điện đến.
Với dáng vẻ mệt mỏi, khi Lưu Mộng Y nhấc điện thoại thì Diệp Trạch Đào nói luôn:
- Em đang ở đâu, anh có chuyện cần nói với em.
Trong lòng có đôi chút cảm động, Lưu Mộng Y bèn nói nơi cô đang ở cho hắn.
Nói xong, bỗng chốc cảm giác căm hận Diệp Trạch Đào trong lòng Lưu Mộng Y đã biến mất, mà lại có cảm giác đợi chờ, cô không thể hiểu nổi mình sao lại như vậy.
Một lúc lâu sau, đúng lúc Lưu Mộng Y đợi lâu đến nỗi cảm thấy tâm trí rối loạn thì Diệp Trạch Đào đi vào.
Sau khi Diệp Trạch Đào làm việc với người khách Đức đó xong, vốn dĩ định tiến hành xúc tiến công trình với bọn Thôi Vĩnh Chí, nhưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định đi giải quyết chuyện với Lưu Mộng Y trước.
Suốt đoạn đường đi, Diệp Trạch Đào cũng đã nghĩ kỹ rồi là dứt khoát phải có một đáp án với Lưu Mộng Y, đã đến nông nỗi này rồi thì phải dám làm dám chịu thôi.
Bước vào phòng, Diệp Trạch Đào nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Lưu Mộng Y, trong lòng cảm thấy thương xót, những lời hay chuẩn bị từ trước định nói ra bỗng chốc quên sạch.
Hắn thu hết can đảm bước đến và ngồi xuống, nhìn Lưu Mộng Y nói:
- Có một việc này anh nhất định phải nói cho em hay.
Lưu Mộng Y cứ nhìn Diệp Trạch Đào trong khi nghe hắn nói.
Diệp Trạch Đào cũng nghĩ thông rồi, bất luận thế nào cũng phải trần thuật hết sự việc, rồi không để cho Lưu Mộng Y kịp tra hỏi, bèn thuật lại hết từ đầu đến cuối sự việc của ngày hôm đó.
Sau khi kể xong, hắn cảm thấy thật dễ chịu, giống như là bị một sức mạnh nào đó đè nén rồi cuối cùng cũng đẩy được nó đi vậy.
Diệp Trạch Đào cũng là người rộng lượng, hắn chợt phát hiện ra trên thế gian này chẳng có việc gì là ghê gớm cả.
Hắn đã hoàn toàn thoát khỏi cái áp lực có từ khi cùng với Trịnh Tiểu Nhu làm việc đó.
Vẻ mặt Diệp Trạch Đào trở nên rạng rỡ, hắn nhận ra rằng sau khi trải qua chuyện này, hắn đã trở nên chín chắn hơn.
Nói xong, Diệp Trạch Đào nhìn sang Lưu Mộng Y nói:
- Anh chỉ muốn nói thêm rằng, anh có tình cảm với em, anh không mong muốn có cái gì đó xen vào giữa hai chúng ta, nói ra chuyện này, anh thấy thoải mái hơn, cho dù em nghĩ thế nào anh cũng chấp nhận.
Đứng lên khỏi ghế, Diệp Trạch Đào nói:
- Em hãy bảo trọng nhé!
Rồi quay người định bước ra phía cửa.
Giờ đây hắn đã hoàn toàn giải quyết xong sự việc rồi, sau này nếu gặp phải hoàn cảnh trớ trêu nào hắn cũng không phải sợ nữa.
- Trạch Đào! Lưu Mộng Y không ngờ rằng Diệp Trạch Đào nói xong là đi luôn, lúc này trong lòng cô đã không còn để ý gì đến chuyện xẩy ra giữa hắn và Trịnh Tiểu Nhu nữa , lại nghe được những lời Diệp Trạch Đào nói mà Trịnh Tiểu Nhu đã cố tình ghi âm lại, bây giờ lại thấy Diệp Trạch Đào không có ý lừa gạt mình, đã chạy đến đây chỉ để thuật lại sự việc, cô đã cảm thấy yên tâm và vui vẻ với lòng chân thành của Diệp Trạch Đào rồi.
Trịnh Tiểu Nhu nói rất đúng, đây đúng là một người đàn ông tốt!
Trong lòng Lưu Mộng Y nghĩ vậy.
Thế nên Diệp Trạch Đào mà đi thì Lưu Mộng Y bèn cuống lên, hét to một tiếng rồi lao đến ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào phía sau lưng, như thể sợ Diệp Trạch Đào rời đi luôn vậy.
- Trạch Đào, em không để ý đâu, em không để ý đâu.
Lưu Mông Y đau khổ khóc nấc lên.
Bao nhiêu ấm ức được dịp trào lên, Lưu Mộng Y tự cảm thấy vô cùng đau đớn, chỉ có ở trong vòng tay của Diệp Trạch Đào cô mới cảm thấy như được vỗ về an ủi.
Diệp Trạch Đào bị Lưu Mộng Y ôm chặt như vậy bèn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, trong lòng hắn cũng trào dâng một cảm giác bùi ngùi, hắn đã nghĩ rằng khi chạy đến nói hết sự thật với Lưu Mộng Y là hắn đã chấp nhận sự tan vỡ, thật không ngờ rằng kết quả lại thế này.
Với việc Lưu Mộng Y thể hiện thứ tình cảm thuần khiết đó thì Diệp Trạch Đào lại phát hiện ra rằng tình cảm của mình có đôi chút vẩn đục.
- Nhất định phải đối xử tốt với cô gái này!
Diệp Trạch Đào nhủ thầm.
Lưu Mộng Y càng khóc càng thương tâm, đến nỗi ướt hết cả lưng áo Diệp Mộng Đào.
Quay người ôm lấy Lưu Mộng Y vào lòng, cảm nhận tấm thân đang run rẩy của cô, hắn khẽ nói trên vai cô:
- Anh có lỗi với em!
Lưu Mộng Y lắc đầu, tiếng khóc đã nhỏ dần, vòng tay vẫn ôm chặt Diệp Trạch Đào.
Hai người cứ đứng ôm nhau như vậy rất lâu không ai nói lời nào nữa.
Lưu Mộng Y rất kích động, Diệp Trạch Đào chẳng phải cũng như vậy sao, vỗn dĩ đã dự định chia tay với Lưu Mộng Y, bây giờ thành ra thế này hắn không hiểu nổi mình đang nghĩ gì.
Qua sự việc này, hai người đều có cảm giác khoảng cách giữa hai người đã được thu hẹp hơn so với trước đây. Nếu như trước đây chỉ là thứ tình cảm rất bình thường thì nay hai người tự nhiên có cảm giác như hai trái tim đã liền kề bên nhau.
Cảm giác thật là kỳ lạ, thứ cảm giác này khiến cho hai người cảm thấy càng hiểu đối phương hơn.
Cũng không rõ người chủ động là ai, chỉ thấy rất nhanh hai người đã trao nhau nụ hôn vô cùng nồng nàn.
Sau màn hôn mãnh liệt, Lưu Mộng Y đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Diệp Mộng Đào
Ngắm Lưu Mộng Y đang nhắm mắt say ngủ, Diệp Mộng Đào hơi cảm thấy đau xót, hắn biết rằng Lưu Mộng Y sau khi vấp phải chuyện đau lòng này đã đau khổ tột cùng, bây giờ khúc mắc đã được giải tỏa thì
Bồng Lưu Mộng Y đến ngồi trên sofa, Diệp Trạch Đào cứ thế mà ngắm cô, trong lòng dâng lên ngổn ngang cảm xúc, đây đúng là người con gái tốt của mình.
Trước Sau
Biểu hiện của hai người phụ nữ hoàn toàn trái ngược nhau, Trịnh Tiểu Nhu như đang lạc vào cõi thần tiên nào đó, hai mắt nhìn ra bên ngoài của sổ, dường như đang suy nghĩ gì mông lung lắm, còn hai mắt Mộng Y thì nhìn trừng trừng vào chiếc máy ghi âm, như thể muốn tìm thấy thứ gì trong đó.
Âm thanh đã tắt mà hai người vẫn lặng im.
Trịnh Tiểu Nhu lúc này đã hồi phục tâm trạng, khẽ thở dài một hơi, chính cô cũng không hiểu sao mình lại làm chuyện này.
Cô thật sự không lý giải được cho hành động của mình.
Việc chia tay của Lưu Mộng Y và Diệp Trạch Đào đối với cô mà nói không phải là một việc xấu, nhưng cô lại đi làm cái trò này!
Vẻ mặt cô chợt biến đổi, thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “giúp hắn một lần vậy!”
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Lưu Mộng Y sau khi nghe xong đoạn ghi âm, Trịnh Tiểu Nhu bèn nói:
- Mộng Y, em cũng biết tình hình của chị với Vi Chính Quang rồi đấy, kết quả của hôn nhân giống như bọn chị bây giờ vậy, Vi Chính Quang bên ngoài ăn chơi bạt mạng, chị chẳng làm gì được, gia đình là gì? Bây giờ chị đã mất hết cảm giác, nếu em để ý, so đo nhiều như vậy thì kết cục sẽ thế nào?
Thấy Lưu Mộng Y vẫn im lặng, Trịnh Tiểu Nhu lại nói:
- Nếu em vẫn còn chưa nghĩ thông suốt thì tốt nhất đừng lấy hắn!
- Nhưng đấy là với chị! Lưu Mộng Y hét lớn.
Nghĩ đến quan hệ của mình với Trịnh Tiểu Nhu mà cô không thể bỏ qua được.
Nếu như thay đổi là một người phụ nữ khác thì Lưu Mộng Y có lẽ sẽ không có khúc mắc lớn như vậy, giờ đây khi nghĩ đến Trịnh Tiểu Nhu chính là chị dâu họ của mình thì cô lại không thể đối diện với sự thật này được.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Em tự nghĩ đi, việc nên làm thì chị đã làm rồi, Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ việc để mất em đối với tiền đồ của hắn ta mà nói là một tổn hại lớn, cứ tính như thế này: điều này nói lên điều gì, nói lên trong lòng hắn thật sự là có em, là một người đàn ông có trách nhiệm. Còn như là lỗi của chị thì em cứ coi như chị là một người xa lạ là được.
Nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu đứng dậy, trong ánh mắt của Lưu Mộng Y có một chút rạng rỡ, cô nói:
- Anh ấysẽ đến để tự mình nói với em?
Trịnh Tiểu Nhu khẽ lắc đầu, đụng phải chuyện tình cảm thì người minh mẫn cũng sẽ biến thành hồ đồ ngay thôi.
- Dù sao đây cũng là chuyện của em, em tự suy nghĩ đi, Diệp Trạch Đào là một người đàn ông tốt.
Nói hết câu Trịnh Tiểu Nhu cũng ra đến cửa phòng.
Nghĩ một lúc, quay lại nói:
- Chị khuyên em đừng làm việc dại dột, cho rằng người khác tốt hơn Diệp Trạch Đào. Cho dù là em muốn trả thù cũng được, hay tự hại đến bản thân mình cũng được, tất cả đều không có ý nghĩa gì, nếu em đã yêu hắn thì hãy nhìn vào những ưu điểm của hắn đi, ha! Ha ha, chị cũng là phụ nữ, nếu em không yêu hắn nữa chị sẽ không ngần ngại mà xen vào đấy nhé!
Câu này làm cho Lưu Mộng Y tức quá trừng mắt lên với Trịnh Tiểu Nhu, lần đầu tiên cô phát hiện ra người chị dâu họ là một người vô tâm vô tính đến như vậy.
Trịnh Tiểu Nhu cười ha ha rồi mở cửa đi ra.
Trịnh Tiểu Nhu vừa ra đến cửa, sắc mặt liền thay đổi, thở dài một hơi, cô ta nghĩ chắc cũng có tác dụng được chút ít!
Tính cách này của Trịnh Tiểu Nhu từ trước cho tới nay vẫn vậy. Một tính cách luôn vì gia tộc mà đã chịu hy sinh, mất mát rất nhiều. Giờ đây sau khi đột nhiên sảy ra chuyện này lại còn thấy Diệp Trạch Đào nói dù cho sau khi nói ra sự tình dù có gặp những khó khăn, trắc trở gì cũng sẽ vẫn đi nói với Lưu Mộng Y, nên trong lòng Trịnh Tiểu Nhu rất hâm mộ Diệp Trạch Đào.
Tự so sánh với chồng mình, thì cao thấp đã rõ.
Cô đã thật sự hạ quyết tâm giúp đỡ cho Diệp Trạch Đào rồi.
Nghĩ đến Diệp Trạch Đào một ngọn cỏ không thay đổi, Trịnh Tiểu Nhu cũng lo lắng chuyện của Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y không êm xuôi, thì Diệp Trạch Đào sẽ bị tổn hại, nghĩ một lúc bèn ra khỏi cưa liền thẳng hướng Tỉnh ủy mà đến.
Lưu Mộng Y cứ ngồi đó mà suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng đau khổ nghĩ ngợi mông lung.
Cô không thể không thừa nhận những lời nói của Trịnh Tiểu Nhu, ở chốn quan trường, đã thấy nhiều cán bộ, liệu có mấy người chui từ vũng bùn ra mà không bị nhiễm bẩn?
Ít nhất thì Lưu Mộng Y cũng chưa gặp chuyện như thế này bao giờ, hãy xem Vi Chính Quang đấy, lấy được một người vợ sắc nước hương trời như Trịnh Tiểu Nhu rồi mà không biết vì lí do gì mà vẫn còn đi tìm gái bên ngoài.
Nghe đi nghe lại đoạn ghi âm đó thêm mấy lần nữa, Lưu Mộng Y tin rằng Diệp Trạch Đào không cố ý, càng không phải là người chủ động đi làm chuyện đó.
Lưu Mộng Y càng tin tưởng rằng trong chuyện này thì Trịnh Tiểu Nhu là người chủ động hơn cả.
Rời bỏ Diệp Trạch Đào?
Lưu Mộng Y suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không thể đưa ra được quyết định cuối cùng.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo, Lưu Mộng Y vừa nhìn sang, trong lòng bỗng thấy xúc động kỳ lạ, quả nhiên là Diệp Trạch Đào gọi điện đến.
Với dáng vẻ mệt mỏi, khi Lưu Mộng Y nhấc điện thoại thì Diệp Trạch Đào nói luôn:
- Em đang ở đâu, anh có chuyện cần nói với em.
Trong lòng có đôi chút cảm động, Lưu Mộng Y bèn nói nơi cô đang ở cho hắn.
Nói xong, bỗng chốc cảm giác căm hận Diệp Trạch Đào trong lòng Lưu Mộng Y đã biến mất, mà lại có cảm giác đợi chờ, cô không thể hiểu nổi mình sao lại như vậy.
Một lúc lâu sau, đúng lúc Lưu Mộng Y đợi lâu đến nỗi cảm thấy tâm trí rối loạn thì Diệp Trạch Đào đi vào.
Sau khi Diệp Trạch Đào làm việc với người khách Đức đó xong, vốn dĩ định tiến hành xúc tiến công trình với bọn Thôi Vĩnh Chí, nhưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định đi giải quyết chuyện với Lưu Mộng Y trước.
Suốt đoạn đường đi, Diệp Trạch Đào cũng đã nghĩ kỹ rồi là dứt khoát phải có một đáp án với Lưu Mộng Y, đã đến nông nỗi này rồi thì phải dám làm dám chịu thôi.
Bước vào phòng, Diệp Trạch Đào nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Lưu Mộng Y, trong lòng cảm thấy thương xót, những lời hay chuẩn bị từ trước định nói ra bỗng chốc quên sạch.
Hắn thu hết can đảm bước đến và ngồi xuống, nhìn Lưu Mộng Y nói:
- Có một việc này anh nhất định phải nói cho em hay.
Lưu Mộng Y cứ nhìn Diệp Trạch Đào trong khi nghe hắn nói.
Diệp Trạch Đào cũng nghĩ thông rồi, bất luận thế nào cũng phải trần thuật hết sự việc, rồi không để cho Lưu Mộng Y kịp tra hỏi, bèn thuật lại hết từ đầu đến cuối sự việc của ngày hôm đó.
Sau khi kể xong, hắn cảm thấy thật dễ chịu, giống như là bị một sức mạnh nào đó đè nén rồi cuối cùng cũng đẩy được nó đi vậy.
Diệp Trạch Đào cũng là người rộng lượng, hắn chợt phát hiện ra trên thế gian này chẳng có việc gì là ghê gớm cả.
Hắn đã hoàn toàn thoát khỏi cái áp lực có từ khi cùng với Trịnh Tiểu Nhu làm việc đó.
Vẻ mặt Diệp Trạch Đào trở nên rạng rỡ, hắn nhận ra rằng sau khi trải qua chuyện này, hắn đã trở nên chín chắn hơn.
Nói xong, Diệp Trạch Đào nhìn sang Lưu Mộng Y nói:
- Anh chỉ muốn nói thêm rằng, anh có tình cảm với em, anh không mong muốn có cái gì đó xen vào giữa hai chúng ta, nói ra chuyện này, anh thấy thoải mái hơn, cho dù em nghĩ thế nào anh cũng chấp nhận.
Đứng lên khỏi ghế, Diệp Trạch Đào nói:
- Em hãy bảo trọng nhé!
Rồi quay người định bước ra phía cửa.
Giờ đây hắn đã hoàn toàn giải quyết xong sự việc rồi, sau này nếu gặp phải hoàn cảnh trớ trêu nào hắn cũng không phải sợ nữa.
- Trạch Đào! Lưu Mộng Y không ngờ rằng Diệp Trạch Đào nói xong là đi luôn, lúc này trong lòng cô đã không còn để ý gì đến chuyện xẩy ra giữa hắn và Trịnh Tiểu Nhu nữa , lại nghe được những lời Diệp Trạch Đào nói mà Trịnh Tiểu Nhu đã cố tình ghi âm lại, bây giờ lại thấy Diệp Trạch Đào không có ý lừa gạt mình, đã chạy đến đây chỉ để thuật lại sự việc, cô đã cảm thấy yên tâm và vui vẻ với lòng chân thành của Diệp Trạch Đào rồi.
Trịnh Tiểu Nhu nói rất đúng, đây đúng là một người đàn ông tốt!
Trong lòng Lưu Mộng Y nghĩ vậy.
Thế nên Diệp Trạch Đào mà đi thì Lưu Mộng Y bèn cuống lên, hét to một tiếng rồi lao đến ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào phía sau lưng, như thể sợ Diệp Trạch Đào rời đi luôn vậy.
- Trạch Đào, em không để ý đâu, em không để ý đâu.
Lưu Mông Y đau khổ khóc nấc lên.
Bao nhiêu ấm ức được dịp trào lên, Lưu Mộng Y tự cảm thấy vô cùng đau đớn, chỉ có ở trong vòng tay của Diệp Trạch Đào cô mới cảm thấy như được vỗ về an ủi.
Diệp Trạch Đào bị Lưu Mộng Y ôm chặt như vậy bèn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, trong lòng hắn cũng trào dâng một cảm giác bùi ngùi, hắn đã nghĩ rằng khi chạy đến nói hết sự thật với Lưu Mộng Y là hắn đã chấp nhận sự tan vỡ, thật không ngờ rằng kết quả lại thế này.
Với việc Lưu Mộng Y thể hiện thứ tình cảm thuần khiết đó thì Diệp Trạch Đào lại phát hiện ra rằng tình cảm của mình có đôi chút vẩn đục.
- Nhất định phải đối xử tốt với cô gái này!
Diệp Trạch Đào nhủ thầm.
Lưu Mộng Y càng khóc càng thương tâm, đến nỗi ướt hết cả lưng áo Diệp Mộng Đào.
Quay người ôm lấy Lưu Mộng Y vào lòng, cảm nhận tấm thân đang run rẩy của cô, hắn khẽ nói trên vai cô:
- Anh có lỗi với em!
Lưu Mộng Y lắc đầu, tiếng khóc đã nhỏ dần, vòng tay vẫn ôm chặt Diệp Trạch Đào.
Hai người cứ đứng ôm nhau như vậy rất lâu không ai nói lời nào nữa.
Lưu Mộng Y rất kích động, Diệp Trạch Đào chẳng phải cũng như vậy sao, vỗn dĩ đã dự định chia tay với Lưu Mộng Y, bây giờ thành ra thế này hắn không hiểu nổi mình đang nghĩ gì.
Qua sự việc này, hai người đều có cảm giác khoảng cách giữa hai người đã được thu hẹp hơn so với trước đây. Nếu như trước đây chỉ là thứ tình cảm rất bình thường thì nay hai người tự nhiên có cảm giác như hai trái tim đã liền kề bên nhau.
Cảm giác thật là kỳ lạ, thứ cảm giác này khiến cho hai người cảm thấy càng hiểu đối phương hơn.
Cũng không rõ người chủ động là ai, chỉ thấy rất nhanh hai người đã trao nhau nụ hôn vô cùng nồng nàn.
Sau màn hôn mãnh liệt, Lưu Mộng Y đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Diệp Mộng Đào
Ngắm Lưu Mộng Y đang nhắm mắt say ngủ, Diệp Mộng Đào hơi cảm thấy đau xót, hắn biết rằng Lưu Mộng Y sau khi vấp phải chuyện đau lòng này đã đau khổ tột cùng, bây giờ khúc mắc đã được giải tỏa thì
Bồng Lưu Mộng Y đến ngồi trên sofa, Diệp Trạch Đào cứ thế mà ngắm cô, trong lòng dâng lên ngổn ngang cảm xúc, đây đúng là người con gái tốt của mình.
Trước Sau