Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 185 : Sự Việc Rắc Rối.
Ngày đăng: 00:45 02/08/20
Không ngờ Hoàng Lăng lại nổi điên xông qua, Lưu Vũ Giang sợ đến mức định bỏ chạy, bà ta làm sao mà là đối thủ của tên khỏe mạnh cường tráng như Hoàng Lăng được, hai người nhanh chóng vật nhau ra đánh.
- Bà già thối tha này, tôi đánh chết bà!
Lúc đầu, Hoàng Lăng uất hận đánh người đàn bà này, anh ta cảm thấy mình bị đã bà ta hại, nhưng tiếp sau đó, tình hình giữa hai người lại có chút biến đổi. Bà Lưu Vũ Giang dù sao cũng là người xuất thân gia tộc, từ nhỏ tới lớn chưa hề phải lao động vất vả bao giờ, hơn nữa lại được cưng chiều, chăm sóc kỹ lưỡng nên da dẻ trắng trẻo, dù đã ngoài năm mươi rồi nhưng da thịt vẫn rất hấp dẫn.
Sau khi hai người vật lộn đánh nhau một hồi, bộ đồ mà bà Lưu Vũ Giang mặc vốn thiếu trước hụt sau, giờ căn bản là đã không thể che được cơ thể của bà ta.
Lúc này tất thảy mọi thứ đều được phô bày hết ra.
Trong lúc vô ý nhìn thấy thân thể của bà Lưu Vũ Giang, ánh mắt của Hoàng Lăng chợt sững sờ.
Hoàng Lăng đã chơi qua đủ loại gái, nhưng chưa từng chơi loại đàn bà như Lưu Vũ Giang bao giờ, hai mắt nhìn đăm đăm.
Rất nhanh, Hoàng Lăng liền nghĩ đến đây là mẹ của Vi Chính Quang thì không biết sao lại chợt trỗi dậy một dục cảm rất lớn.
Chính là muốn làm chuyện đó với mẹ của Vi Chính Quang!
Đây là suy nghĩ của Hoàng Lăng.
Sau khi có suy nghĩ này, Hoàng Lăng nhận thấy từ trước tới giờ mình chưa từng có ham muốn dục vọng đến như vậy, hai mắt lóe ra một dục vọng thú tính.
Bây giờ Hoàng Lăng thực sự đã phát điên lên rồi, cái tâm tính bài trừ cấm kỵ đã khiến cho toàn thân gã run rẩy, thiếu chút nữa là anh ta đã điên cuồng xé rách quần áo của bà Lưu Vũ Giang rồi.
Lưu Vũ Giang cũng nhận thấy được tình hình như vậy, sợ phát khiếp, lớn tiếng kêu cứu.
Nhưng căn bản là trong căn phòng này âm thanh không thể nào lọt ra ngoài được.
Rất nhanh, hai người đã trong tình trạng không một mảnh vải che thân.
Hoàng Lăng gần như đã đã dùng hết sức lực kết hợp, hòa cùng Lưu Vũ Giang.
Lúc đầu, Lưu Vũ Giang còn giãy giụa, vùng vẫy một hồi, nhưng sau đó thì cũng không biết sao, bà ta lại bắt đầu hưởng ứng.
Cứ như vậy hai người làm cái chuyện mà người ngoài chẳng ai ngờ tới ấy.
Lúc hai người đang điên cuồng trong cơn dục vọng bỗng nghe một tiếng hét rất lớn.
Lúc nhìn ra cửa thì thấy Trịnh Tiểu Nhu đang há hốc mồm nhìn hai người.
A!
Lưu Vũ Giang không ngờ là con dâu sẽ về, sau khi phát hiện ra Trịnh Tiểu Nhu đã nhìn thấy những chuyện không nên thấy, chỉ cảm thấy toàn thân nhũn ra, đờ đẫn nhìn Trịnh Tiểu Nhu.
Hoàng Lăng cũng sợ tới mức cái vật kia vốn dĩ đang hừng hực khí thế trong chốc lát cũng mềm nhũn ra, giật mình nhìn Trịnh Tiểu Nhu.
Trịnh Tiểu Nhu bắt đầu kinh sợ, rồi lại nghĩ đến chuyện của hai người mà mình đã phát hiện ra liền vội vàng lui ra khỏi phòng, rồi cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Trịnh Tiểu Nhu là người thông minh, cô ta không hề nhiều lời.
Nếu gặp phải người phụ nữ khác nhìn thấy tình hình này, về mặt tình cảm chắc chắn sẽ có chút không thể chấp nhận được mà làm ầm ĩ lên. Trịnh Tiểu Nhu lại không giống như vậy, cô ta và nhà họ Lưu vốn chẳng có tình cảm sâu đậm gì, tình cảm với Lưu Vũ Giang cũng chẳng có bao nhiêu, trong chuyện này cô ta chọn bảo vệ bản thân mình. - Cô ta phát hiện rồi!
Hoàng Lăng kinh hãi nói.
Lưu Vũ Giang đang nhìn về phía cửa phòng, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, nhìn cánh cửa mở toang, bà Lưu Vũ Giang nhanh chóng mặc quần áo vào.
Hoàng Lăng sau hồi điên cuồng cũng nhanh chóng mặc quần áo vào, hai người chẳng còn ngượng ngùng gì nữa, nhìn nhau:
- Làm sao bây giờ?
Lúc này Hoàng Lăng mới nghĩ đến bà Lưu Vũ Giang là người như thế nào, có chút khiếp đảm hỏi, sắc mặt bỗng trở nên tàn nhẫn nói:
- Giết cô ta!
Ánh mắt của bà Lưu Vũ Giang nhìn chằm chằm vào Hoàng Lăng một lúc lâu, tâm trạng vô cùng phức tạp, sau khi làm những chuyện này, bà ta dĩ nhiên cũng có chút thay đổi so với những suy nghĩ trước kia của mình. - Cậu đi đi!
Lưu Vũ Giang hét lớn.
- Chuyện của tôi phải làm sao?
Hoàng Lăng hơi chột dạ hỏi.
- Đi!
Lưu Vũ Giang thiếu chút nữa là hét lên.
Nhìn Hoàng Lăng đi ra, điều mà bà Lưu Vũ Giang nghĩ đến rốt cuộc vẫn là cái thứ tình cảm mãnh liệt của bà và Hoàng Lăng ở trên giường lúc nãy, lại nghĩ đến chồng mình trong khoản này, ông ta chẳng có chút dũng khí nào khi đứng trước mặt mình thì bà ta dường như càng thích thú với cái kiểu điên cuồng của Hoàng Lăng hơn.
Nghĩ ngợi một hồi, Lưu Vũ Giang nhận thấy bây giờ có một chuyện quan trọng cần giải quyết, đó chính là Trịnh Tiểu Nhu đã nhìn thấy chuyện mình và Hoàng Lăng làm, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, thanh danh của mình quả là sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, phải làm sao bây giờ?
Chuyện mà Hoàng Lăng nói giết Trịnh Tiểu Nhu là không thể được, ở đây theo dõi nhiều như vậy, xảy ra chuyện thì rất dễ truy đến chỗ này.
Hơn nữa, Lưu Vũ Giang có cảm giác, Trịnh Tiểu Nhu không hề có ý muốn đem chuyện này ra ánh sáng, vậy thì có thể dễ dàng nói chuyện hơn rồi.
Đang lúc bà Lưu Vũ Giang ngồi suy nghĩ thì thấy Trịnh Tiểu Nhu lại đi vào.
Trịnh Tiểu Nhu thực ra chẳng đi đâu xa, lúc đầu cô ta cũng lo lắng sau khi phát hiện ra chuyện này, Hoàng Lăng có khả năng sẽ gây bất lợi cho mình, nhưng lúc đứng bên ngoài lén quan sát thì đã thấy tên Hoàng Lăng hoảng hốt bỏ đi.
Thấy tình hình Hoàng Lăng, Trịnh Tiểu Nhu liền hiểu hai người này không hề có suy nghĩ gì khác.
Phát hiện ra chuyện như thế này, Trịnh Tiểu Nhu hoảng sợ, có như thế nào đi nữa cô ta cũng không ngờ được là giữa bà Lưu Vũ Giang và Hoàng Lăng lại có chuyện như vậy.
Bây giờ Trịnh Tiểu Nhu không còn tôn trọng bà Lưu Vũ Giang nữa, có một bà mẹ như vậy thì mới có chuyện Vi Chính Phong ra ngoài ăn chơi trác táng!
Trịnh Tiểu Nhu đi tới, ngồi xuống ghế sô pha, và cứ như vậy nhìn bà Lưu Vũ Giang.
Bị Trịnh Tiểu Nhu nhìn như vậy, Lưu Vũ Giang cuối cùng cũng hoảng loạn, la lên:
- Chuyện không như con nghĩ đâu!
Trịnh Tiểu Nhu cười, không hề nhiều lời.
Thấy thái độ như vậy của Trịnh Tiểu Nhu, Lưu Vũ Giang không chịu nổi bà ta cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nữa, nghĩ đến lúc Trịnh Tiểu Nhu đi vào mình còn cưỡi trên người Hoàng Lăng, bà ta biết là dù có nói gì đi nữa thì Trịnh Tiểu Nhu cũng sẽ không tin.
Lưu Vũ Giang bỗng nhiên khóc lớn lên, nói với Trịnh Tiểu Nhu:
- Tiểu Nhu, mẹ không làm gì cả!
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Con chỉ biết là con không làm gì cả nhưng mẹ lại cho rằng con đã làm gì đó, ngược lại là mẹ, con đã tận mắt nhìn thấy, con biết mẹ cho rằng con và Diệp Trạch Đào đã làm chuyện gì đó, con muốn hỏi một chút, tận mắt nhìn thấy có thể coi đó là sự thật được không, hay là dựa vào suy đoán mới đúng là sự thật?
Bây giờ Trịnh Tiểu Nhu đã nắm được đằng chuôi, nên cũng có chút lớn tiếng hỏi.
- Tiểu Nhu, mẹ đã hiểu lầm chuyện của con với tên Diệp Trạch Đào đó, đều là suy đoán cả!
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Nói gì đi nữa thì con và Chính Phong cũng là vợ chồng, chuyện các người con tuyệt đối sẽ không nói lung tung ra ngoài, nhưng, con cũng hi vọng từ giờ trở đi mẹ cũng đừng can thiệp vào cuộc sống riêng của con nữa.
Lần này coi như là Trịnh Tiểu Nhu cũng đã tỏ rõ thái độ rồi.
Nghe Trịnh Tiểu Nhu nói như vậy, Lưu Vũ Giang không khóc nữa, bà ta biết Trịnh Tiểu Nhu và con trai mình không thể đến với nhau nữa, nhân cơ hội này, Trịnh Tiểu Nhu tỏ rõ thái độ có ý muốn mình không được can thiệp vào cuộc sống riêng của cô ta nữa.
Mình sao còn có thể can thiệp vào cuộc sống của cô ta nữa chứ?
- Mẹ biết Chính Quang không phải với con, nhưng, dù sao các con cũng là vợ chồng!
Lưu Vũ Giang có vẻ tội nghiệp nói với Trịnh Tiểu Nhu.
- Con và Vi Chính Phong đã sống riêng từ lâu rồi, mẹ có biết không?
Trịnh Tiểu Nhu nói chuyện này, thực ra bà Lưu Vũ Giang đã biết từ lâu rồi, chỉ là không nói ra mà thôi. Ở đây đã có chút sức mạnh nhà họ Trịnh, giờ nghe Trịnh Tiểu Nhu nói vậy, Lưu Vũ Giang có cảm giác, con nhỏ Trịnh Tiểu Nhu này đã bắt đầu có suy nghĩ muốn cắt đứt với nhà mình rồi.
Nghĩ bây giờ nhà họ Lưu vẫn cần nhà họ Trịnh, Lưu Vũ Giang cắn răng nói:
- Tiểu Nhu, vẫn phải duy trì quan hệ vợ chồng giữa con và Chính Quang, có điều, từ giờ trở đi mẹ sẽ không còn can thiệp vào cuộc sống riêng của các con nữa!
Lúc nói những lời này, mặt của Lưu Vũ Giang nóng lên, điều này có nghĩa là cho phép Trịnh Tiểu Nhu cũng có đàn ông bên ngoài rồi.
Cứ nghĩ đến chuyện này là Lưu Vũ Giang liền nghĩ ngay đến Diệp Trạch Đào, trong lòng cơ bản là đã khẳng định, xem ra Diệp Trạch Đào đúng là đã có xảy ra quan hệ với Trịnh Tiểu Nhu mà, Trịnh Tiểu Nhu mượn chuyện này để cô ta tiếp tục cái kiểu quan hệ đó với Diệp Trạch Đào đây.
Con trai mình và Trịnh Tiểu Nhu sống riêng lâu như vậy, thảo nào ham muốn của cô ta tăng lên!
Thở dài một cái, Lưu Vũ Giang cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực.
Cũng tốt, dù sao cũng nói ra rồi, phải mượn sức mạnh của Trịnh Tiểu Nhu để giúp con trai mình một phen.
Lưu Vũ Giang nhìn Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Tiểu Nhu, dù sao thì cũng đã nói hết với nhau rồi, mẹ thấy chuyện của Chính Quang, con cũng phải về nhà nói với người nhà con một chút, nếu có thể giải quyết được chuyện này, thì đã giúp được mọi người rồi!
Tâm trạng của Trịnh Tiểu Nhu lúc này vô cùng phức tạp, lúc nghĩ đến chuyện của mình và Diệp Trạch Đào, cô ta chẳng biết tâm tính của mình là ra sao nữa, hết sức rối ren, đúng là mình đã không nói cho rõ ràng. Chuyện đến nước này rồi, Trịnh Tiểu Nhu cũng biết dù sao trên danh nghĩa mình vẫn còn là vợ của Vi Chính Quang, Vi Chính Quang xảy ra chuyện, mình không thể không ra tay giúp đỡ, lúc nhìn về phía bà Lưu Vũ Giang, Trịnh Tiểu Nhu cũng thở dài, mẹ của Vi Chính Quang cũng là một người phụ nữ mà! - Con sẽ về thành phố ngay!
Trịnh Tiểu Nhu cũng biểu lộ thái độ.
Lưu Vũ Giang nghe những lời này thì nhẹ cả người, biết nếu có sự giúp đỡ của nhà họ Trịnh thì mọi chuyện dễ hơn rất nhiều.
- Tiểu Nhu, cảm ơn con!
Lưu Vũ Giang đã nói những lời như vậy.
Đứng dậy, Trịnh Tiểu Nhu vào phòng thu xếp hành lý, rồi kéo va li đi khỏi.
Tiễn Trịnh Tiểu Nhu đi rồi, bà Lưu Vũ Giang ngồi đó, sắc mặt xám ngoét. Điều mà bà ta lo nghĩ nhiều hơn là thanh danh của mình, dù thế nào đi nữa, bà ta cũng không nghĩ lại có thể xảy ra chuyện như thế này, không ngờ mình và tên thanh niên đó đã xảy ra chuyện như vậy!
Chuyện xảy ra đó cứ quanh quẫn mãi trong đầu bà, không tài nào quên đi được.
Không được, tuyệt đối không thể để cho tên Hoàng Lăng này gánh tội thay được.
Diệp Trạch Đào thì sao? Nghĩ đến Diệp Trạch Đào, sắc mặt của Lưu Vũ Giang càng khó coi hơn, bà ta biết là chuyện này đã không thể liên quan đến Diệp Trạch Đào, nếu mình lại đụng đến Diệp Trạch Đào nữa, Trịnh Tiểu Nhu sẽ có sự phản pháo vô cùng lớn.
Gian phu dâm phụ!
Lưu Vũ Giang mắng một tiếng.
Nhưng, nghĩ đến chuyện mình và Hoàng Lăng, bà Lưu Vũ Giang biết mình vốn không có tư cách để chửi người ta.
Thở dài một tiếng, Lưu Vũ Giang biết chuyện mình làm hai ngày này lại phải tiến hành lại từ đầu rồi, dù là con trai mình hay Hoàng Lăng cũng không thể để chúng gánh tội được, Diệp Trạch Đào càng không được động đến, cứ nghĩ ngợi không biết phải làm sao!
Lúc đầu, Hoàng Lăng uất hận đánh người đàn bà này, anh ta cảm thấy mình bị đã bà ta hại, nhưng tiếp sau đó, tình hình giữa hai người lại có chút biến đổi. Bà Lưu Vũ Giang dù sao cũng là người xuất thân gia tộc, từ nhỏ tới lớn chưa hề phải lao động vất vả bao giờ, hơn nữa lại được cưng chiều, chăm sóc kỹ lưỡng nên da dẻ trắng trẻo, dù đã ngoài năm mươi rồi nhưng da thịt vẫn rất hấp dẫn.
Sau khi hai người vật lộn đánh nhau một hồi, bộ đồ mà bà Lưu Vũ Giang mặc vốn thiếu trước hụt sau, giờ căn bản là đã không thể che được cơ thể của bà ta.
Lúc này tất thảy mọi thứ đều được phô bày hết ra.
Trong lúc vô ý nhìn thấy thân thể của bà Lưu Vũ Giang, ánh mắt của Hoàng Lăng chợt sững sờ.
Hoàng Lăng đã chơi qua đủ loại gái, nhưng chưa từng chơi loại đàn bà như Lưu Vũ Giang bao giờ, hai mắt nhìn đăm đăm.
Rất nhanh, Hoàng Lăng liền nghĩ đến đây là mẹ của Vi Chính Quang thì không biết sao lại chợt trỗi dậy một dục cảm rất lớn.
Chính là muốn làm chuyện đó với mẹ của Vi Chính Quang!
Đây là suy nghĩ của Hoàng Lăng.
Sau khi có suy nghĩ này, Hoàng Lăng nhận thấy từ trước tới giờ mình chưa từng có ham muốn dục vọng đến như vậy, hai mắt lóe ra một dục vọng thú tính.
Bây giờ Hoàng Lăng thực sự đã phát điên lên rồi, cái tâm tính bài trừ cấm kỵ đã khiến cho toàn thân gã run rẩy, thiếu chút nữa là anh ta đã điên cuồng xé rách quần áo của bà Lưu Vũ Giang rồi.
Lưu Vũ Giang cũng nhận thấy được tình hình như vậy, sợ phát khiếp, lớn tiếng kêu cứu.
Nhưng căn bản là trong căn phòng này âm thanh không thể nào lọt ra ngoài được.
Rất nhanh, hai người đã trong tình trạng không một mảnh vải che thân.
Hoàng Lăng gần như đã đã dùng hết sức lực kết hợp, hòa cùng Lưu Vũ Giang.
Lúc đầu, Lưu Vũ Giang còn giãy giụa, vùng vẫy một hồi, nhưng sau đó thì cũng không biết sao, bà ta lại bắt đầu hưởng ứng.
Cứ như vậy hai người làm cái chuyện mà người ngoài chẳng ai ngờ tới ấy.
Lúc hai người đang điên cuồng trong cơn dục vọng bỗng nghe một tiếng hét rất lớn.
Lúc nhìn ra cửa thì thấy Trịnh Tiểu Nhu đang há hốc mồm nhìn hai người.
A!
Lưu Vũ Giang không ngờ là con dâu sẽ về, sau khi phát hiện ra Trịnh Tiểu Nhu đã nhìn thấy những chuyện không nên thấy, chỉ cảm thấy toàn thân nhũn ra, đờ đẫn nhìn Trịnh Tiểu Nhu.
Hoàng Lăng cũng sợ tới mức cái vật kia vốn dĩ đang hừng hực khí thế trong chốc lát cũng mềm nhũn ra, giật mình nhìn Trịnh Tiểu Nhu.
Trịnh Tiểu Nhu bắt đầu kinh sợ, rồi lại nghĩ đến chuyện của hai người mà mình đã phát hiện ra liền vội vàng lui ra khỏi phòng, rồi cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Trịnh Tiểu Nhu là người thông minh, cô ta không hề nhiều lời.
Nếu gặp phải người phụ nữ khác nhìn thấy tình hình này, về mặt tình cảm chắc chắn sẽ có chút không thể chấp nhận được mà làm ầm ĩ lên. Trịnh Tiểu Nhu lại không giống như vậy, cô ta và nhà họ Lưu vốn chẳng có tình cảm sâu đậm gì, tình cảm với Lưu Vũ Giang cũng chẳng có bao nhiêu, trong chuyện này cô ta chọn bảo vệ bản thân mình. - Cô ta phát hiện rồi!
Hoàng Lăng kinh hãi nói.
Lưu Vũ Giang đang nhìn về phía cửa phòng, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, nhìn cánh cửa mở toang, bà Lưu Vũ Giang nhanh chóng mặc quần áo vào.
Hoàng Lăng sau hồi điên cuồng cũng nhanh chóng mặc quần áo vào, hai người chẳng còn ngượng ngùng gì nữa, nhìn nhau:
- Làm sao bây giờ?
Lúc này Hoàng Lăng mới nghĩ đến bà Lưu Vũ Giang là người như thế nào, có chút khiếp đảm hỏi, sắc mặt bỗng trở nên tàn nhẫn nói:
- Giết cô ta!
Ánh mắt của bà Lưu Vũ Giang nhìn chằm chằm vào Hoàng Lăng một lúc lâu, tâm trạng vô cùng phức tạp, sau khi làm những chuyện này, bà ta dĩ nhiên cũng có chút thay đổi so với những suy nghĩ trước kia của mình. - Cậu đi đi!
Lưu Vũ Giang hét lớn.
- Chuyện của tôi phải làm sao?
Hoàng Lăng hơi chột dạ hỏi.
- Đi!
Lưu Vũ Giang thiếu chút nữa là hét lên.
Nhìn Hoàng Lăng đi ra, điều mà bà Lưu Vũ Giang nghĩ đến rốt cuộc vẫn là cái thứ tình cảm mãnh liệt của bà và Hoàng Lăng ở trên giường lúc nãy, lại nghĩ đến chồng mình trong khoản này, ông ta chẳng có chút dũng khí nào khi đứng trước mặt mình thì bà ta dường như càng thích thú với cái kiểu điên cuồng của Hoàng Lăng hơn.
Nghĩ ngợi một hồi, Lưu Vũ Giang nhận thấy bây giờ có một chuyện quan trọng cần giải quyết, đó chính là Trịnh Tiểu Nhu đã nhìn thấy chuyện mình và Hoàng Lăng làm, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, thanh danh của mình quả là sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, phải làm sao bây giờ?
Chuyện mà Hoàng Lăng nói giết Trịnh Tiểu Nhu là không thể được, ở đây theo dõi nhiều như vậy, xảy ra chuyện thì rất dễ truy đến chỗ này.
Hơn nữa, Lưu Vũ Giang có cảm giác, Trịnh Tiểu Nhu không hề có ý muốn đem chuyện này ra ánh sáng, vậy thì có thể dễ dàng nói chuyện hơn rồi.
Đang lúc bà Lưu Vũ Giang ngồi suy nghĩ thì thấy Trịnh Tiểu Nhu lại đi vào.
Trịnh Tiểu Nhu thực ra chẳng đi đâu xa, lúc đầu cô ta cũng lo lắng sau khi phát hiện ra chuyện này, Hoàng Lăng có khả năng sẽ gây bất lợi cho mình, nhưng lúc đứng bên ngoài lén quan sát thì đã thấy tên Hoàng Lăng hoảng hốt bỏ đi.
Thấy tình hình Hoàng Lăng, Trịnh Tiểu Nhu liền hiểu hai người này không hề có suy nghĩ gì khác.
Phát hiện ra chuyện như thế này, Trịnh Tiểu Nhu hoảng sợ, có như thế nào đi nữa cô ta cũng không ngờ được là giữa bà Lưu Vũ Giang và Hoàng Lăng lại có chuyện như vậy.
Bây giờ Trịnh Tiểu Nhu không còn tôn trọng bà Lưu Vũ Giang nữa, có một bà mẹ như vậy thì mới có chuyện Vi Chính Phong ra ngoài ăn chơi trác táng!
Trịnh Tiểu Nhu đi tới, ngồi xuống ghế sô pha, và cứ như vậy nhìn bà Lưu Vũ Giang.
Bị Trịnh Tiểu Nhu nhìn như vậy, Lưu Vũ Giang cuối cùng cũng hoảng loạn, la lên:
- Chuyện không như con nghĩ đâu!
Trịnh Tiểu Nhu cười, không hề nhiều lời.
Thấy thái độ như vậy của Trịnh Tiểu Nhu, Lưu Vũ Giang không chịu nổi bà ta cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nữa, nghĩ đến lúc Trịnh Tiểu Nhu đi vào mình còn cưỡi trên người Hoàng Lăng, bà ta biết là dù có nói gì đi nữa thì Trịnh Tiểu Nhu cũng sẽ không tin.
Lưu Vũ Giang bỗng nhiên khóc lớn lên, nói với Trịnh Tiểu Nhu:
- Tiểu Nhu, mẹ không làm gì cả!
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Con chỉ biết là con không làm gì cả nhưng mẹ lại cho rằng con đã làm gì đó, ngược lại là mẹ, con đã tận mắt nhìn thấy, con biết mẹ cho rằng con và Diệp Trạch Đào đã làm chuyện gì đó, con muốn hỏi một chút, tận mắt nhìn thấy có thể coi đó là sự thật được không, hay là dựa vào suy đoán mới đúng là sự thật?
Bây giờ Trịnh Tiểu Nhu đã nắm được đằng chuôi, nên cũng có chút lớn tiếng hỏi.
- Tiểu Nhu, mẹ đã hiểu lầm chuyện của con với tên Diệp Trạch Đào đó, đều là suy đoán cả!
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Nói gì đi nữa thì con và Chính Phong cũng là vợ chồng, chuyện các người con tuyệt đối sẽ không nói lung tung ra ngoài, nhưng, con cũng hi vọng từ giờ trở đi mẹ cũng đừng can thiệp vào cuộc sống riêng của con nữa.
Lần này coi như là Trịnh Tiểu Nhu cũng đã tỏ rõ thái độ rồi.
Nghe Trịnh Tiểu Nhu nói như vậy, Lưu Vũ Giang không khóc nữa, bà ta biết Trịnh Tiểu Nhu và con trai mình không thể đến với nhau nữa, nhân cơ hội này, Trịnh Tiểu Nhu tỏ rõ thái độ có ý muốn mình không được can thiệp vào cuộc sống riêng của cô ta nữa.
Mình sao còn có thể can thiệp vào cuộc sống của cô ta nữa chứ?
- Mẹ biết Chính Quang không phải với con, nhưng, dù sao các con cũng là vợ chồng!
Lưu Vũ Giang có vẻ tội nghiệp nói với Trịnh Tiểu Nhu.
- Con và Vi Chính Phong đã sống riêng từ lâu rồi, mẹ có biết không?
Trịnh Tiểu Nhu nói chuyện này, thực ra bà Lưu Vũ Giang đã biết từ lâu rồi, chỉ là không nói ra mà thôi. Ở đây đã có chút sức mạnh nhà họ Trịnh, giờ nghe Trịnh Tiểu Nhu nói vậy, Lưu Vũ Giang có cảm giác, con nhỏ Trịnh Tiểu Nhu này đã bắt đầu có suy nghĩ muốn cắt đứt với nhà mình rồi.
Nghĩ bây giờ nhà họ Lưu vẫn cần nhà họ Trịnh, Lưu Vũ Giang cắn răng nói:
- Tiểu Nhu, vẫn phải duy trì quan hệ vợ chồng giữa con và Chính Quang, có điều, từ giờ trở đi mẹ sẽ không còn can thiệp vào cuộc sống riêng của các con nữa!
Lúc nói những lời này, mặt của Lưu Vũ Giang nóng lên, điều này có nghĩa là cho phép Trịnh Tiểu Nhu cũng có đàn ông bên ngoài rồi.
Cứ nghĩ đến chuyện này là Lưu Vũ Giang liền nghĩ ngay đến Diệp Trạch Đào, trong lòng cơ bản là đã khẳng định, xem ra Diệp Trạch Đào đúng là đã có xảy ra quan hệ với Trịnh Tiểu Nhu mà, Trịnh Tiểu Nhu mượn chuyện này để cô ta tiếp tục cái kiểu quan hệ đó với Diệp Trạch Đào đây.
Con trai mình và Trịnh Tiểu Nhu sống riêng lâu như vậy, thảo nào ham muốn của cô ta tăng lên!
Thở dài một cái, Lưu Vũ Giang cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực.
Cũng tốt, dù sao cũng nói ra rồi, phải mượn sức mạnh của Trịnh Tiểu Nhu để giúp con trai mình một phen.
Lưu Vũ Giang nhìn Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Tiểu Nhu, dù sao thì cũng đã nói hết với nhau rồi, mẹ thấy chuyện của Chính Quang, con cũng phải về nhà nói với người nhà con một chút, nếu có thể giải quyết được chuyện này, thì đã giúp được mọi người rồi!
Tâm trạng của Trịnh Tiểu Nhu lúc này vô cùng phức tạp, lúc nghĩ đến chuyện của mình và Diệp Trạch Đào, cô ta chẳng biết tâm tính của mình là ra sao nữa, hết sức rối ren, đúng là mình đã không nói cho rõ ràng. Chuyện đến nước này rồi, Trịnh Tiểu Nhu cũng biết dù sao trên danh nghĩa mình vẫn còn là vợ của Vi Chính Quang, Vi Chính Quang xảy ra chuyện, mình không thể không ra tay giúp đỡ, lúc nhìn về phía bà Lưu Vũ Giang, Trịnh Tiểu Nhu cũng thở dài, mẹ của Vi Chính Quang cũng là một người phụ nữ mà! - Con sẽ về thành phố ngay!
Trịnh Tiểu Nhu cũng biểu lộ thái độ.
Lưu Vũ Giang nghe những lời này thì nhẹ cả người, biết nếu có sự giúp đỡ của nhà họ Trịnh thì mọi chuyện dễ hơn rất nhiều.
- Tiểu Nhu, cảm ơn con!
Lưu Vũ Giang đã nói những lời như vậy.
Đứng dậy, Trịnh Tiểu Nhu vào phòng thu xếp hành lý, rồi kéo va li đi khỏi.
Tiễn Trịnh Tiểu Nhu đi rồi, bà Lưu Vũ Giang ngồi đó, sắc mặt xám ngoét. Điều mà bà ta lo nghĩ nhiều hơn là thanh danh của mình, dù thế nào đi nữa, bà ta cũng không nghĩ lại có thể xảy ra chuyện như thế này, không ngờ mình và tên thanh niên đó đã xảy ra chuyện như vậy!
Chuyện xảy ra đó cứ quanh quẫn mãi trong đầu bà, không tài nào quên đi được.
Không được, tuyệt đối không thể để cho tên Hoàng Lăng này gánh tội thay được.
Diệp Trạch Đào thì sao? Nghĩ đến Diệp Trạch Đào, sắc mặt của Lưu Vũ Giang càng khó coi hơn, bà ta biết là chuyện này đã không thể liên quan đến Diệp Trạch Đào, nếu mình lại đụng đến Diệp Trạch Đào nữa, Trịnh Tiểu Nhu sẽ có sự phản pháo vô cùng lớn.
Gian phu dâm phụ!
Lưu Vũ Giang mắng một tiếng.
Nhưng, nghĩ đến chuyện mình và Hoàng Lăng, bà Lưu Vũ Giang biết mình vốn không có tư cách để chửi người ta.
Thở dài một tiếng, Lưu Vũ Giang biết chuyện mình làm hai ngày này lại phải tiến hành lại từ đầu rồi, dù là con trai mình hay Hoàng Lăng cũng không thể để chúng gánh tội được, Diệp Trạch Đào càng không được động đến, cứ nghĩ ngợi không biết phải làm sao!