Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 220 : Lên Thành Phố Gặp Bí Thư. ...
Ngày đăng: 00:45 02/08/20
Tìm một nơi để suy nghĩ đáp án cho mọi việc một cách nghiêm túc, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Ôn Phương:
- Trạch Đào, anh lên huyện chưa? Có nhìn thấy bí thư Thôi không?
Ôn Phương vồn vã hỏi, hỏi rồi lại nói ngược lại:
- Trạch Đào, bí thư Thôi bây giờ xem ra gặp chuyện lớn rồi. Tôi nghe được một thông tin, nói là ông ta vẫn còn nhiều vấn đề lắm, làm sao đây?
Lời nói hoàn toàn có thể nghe ra được, tâm trạng cô ta đang rối loạn lên, dường như bản thân còn không có được chủ kiến.
Đối với cô gái luôn hám địa vị như cô ta, khi chuyện này xảy ra giống như một chuyện long trời lở đất vậy. Cô ta nghĩ rằng Thôi Vĩnh Chí chính là hậu thuẫn. Bây giờ Thôi Vĩnh Chí xong rồi, hậu thuẫn của cô ta cũng không còn nữa.
Nghĩ đến cảnh mất đi hậu thuẫn, Ôn Phương tỏ ra rất nôn nóng, đối với vận mệnh của chính mình thật đau xót, sao số phận của mình lại khổ thế, vừa có được một tấm bệ đỡ tốt, chẳng được mấy ngày tốt đẹp, giờ đây đã chẳng còn nữa.
Người duy nhất có thể nói chuyện này là Diệp Trạch Đào, nhận được điện thoại, cô ta rốt cuộc không kìm nổi, liền vội vàng nói ngay với Diệp Trạch Đào.
Hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Ôn Phương, nhưng tạm thời không thể nói cho cô ta bất cứ chuyện gì. Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch xã Ôn, tôi gọi điện thoại cho cô vì có chuyện này. Tôi có chuyện phải lên thành phố một chuyến, muốn xin được nghỉ phép.
Cách xin nghỉ phép này cũng rất hợp lý. Một là, xã Xuân Trúc hoàn toàn không thể tách rời khỏi Diệp Trạch Đào, đi đâu cũng phải xin nghỉ phép là điều nên làm. hai là để cho Ôn Phương an tâm, dựa vào sự nhận thức của cô ta, nếu không nhận ra được thì phải xem lại bản thân cô ta. - Ừ! Anh đi đi!
- Gì cơ? Anh muốn lên thành phố ư?
Sau phản ứng này, giọng của Ôn Phương ngay lập tức lại cao lên:
- Ừ, muốn đi một chuyến, giải quyết một số việc riêng tư, công việc trong xã tạm thời sẽ không giải quyết nữa, đi một hai ngày rồi về.
- Không sao, không sao, anh cứ yên tâm giải quyết công việc đi. Tôi sẽ ngay lập tức về xã, có tôi ở đó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Cảm xúc của Ôn Phương lại đi lên rất tốt.
Ôn Phương có chút cảm giác, lần này Diệp Trạch Đào lên thành phố nhất định là vì các mối quan hệ, chắc làm tăng thêm sự thân thiết các mối quan hệ. Chỉ cần Diệp Trạch Đào ổn định rồi thì mình cũng sẽ không thể gặp chuyện gì được. Đúng là trời không tuyệt đường sống của con người mà!
Trong lúc không biết phải làm thế nào, Ôn Phương đã liên kết mối quan hệ cùng phát triển của mình và Diệp Trạch Đào với nhau.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào lắc đầu cười, Ôn Phương này đúng là người thông minh, chỉ một chút đã làm người khác hiểu được vấn đề. Nếu dùng tốt người này, công việc có thể bớt lo lắng được rồi. Nếu sau này có được thăng tiến thì cũng có thể dùng người này.
Ngồi vào chiếc xe do Vương Báo Quốc lái, Diệp Trạch Đào nói địa điểm đến sau đó liền nhắm mắt suy nghĩ.
Cũng không biết bao lâu, Diệp Trạch Đào ở trên xe mê man một lúc, mở mắt tỉnh dậy xe đã dừng được một lúc ở đoạn đường rất phồn hoa. Vương Báo Quốc không có ý gọi Diệp Trạch Đào dậy, bèn ngồi trong xe đợi.
Tới rồi!
Nhìn những con phố đã đèn hoa rực rỡ hơn rất nhiều, Diệp Trạch Đào trong lòng cũng có chút căng thẳng.
Nghĩ đến điều Hứa Phu Kiệt nói trong điện thoại, Diệp Trạch Đào bèn gọi lại:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào à? Tôi là Cố Minh Trung, thư kí của bí thư Hứa. Xin chào!
Hóa ra là điện thoại của thư kí Bí thư Hứa!
Diệp Trạch Đào bảo Vương Báo Quốc đi đến nơi mà Cố Minh Trung đã nói.
Đã tới nơi, Diệp Trạch Đào nhìn thấy một tòa nhà hội sở, bên ngoài không có gì đáng nói cả. Nhưng sau khi đi vào bên trong thì thấy được thiết kế rất tinh xảo.
Đúng là một nơi trang nhã và yên tĩnh!
Trông thì ở bên trong tòa nhà cũng hơi to, vừa vào đã nhìn thấy một người khoảng ba mươi tuổi đang đứng đó đợi.
- Chủ tịch xã Diệp, tôi là Cố Minh Trung.
Người đó nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi tới, liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra ngay đó là Diệp Trạch Đào, liền bước lên phía trước nói với Diệp Trạch Đào.
Vội bắt tay, Diệp Trạch Đào nói:
- Chào thư kí Cố!
- Vừa đến phải không?
- Xe vừa vào thành phố thôi.
- Ừ, chúng ta đi thôi, tôi đã gọi điện thoại cho bí thư Hứa rồi, ông ấy giải quyết xong chút việc sẽ đến ngay.
Cố Minh Trung đến bây giờ cũng không nói rõ là tại sao Hứa Phu Kiệt lại muốn gặp một Chủ tịch xã tép riu ở nơi này, nên gã thấy vô cùng hiếu kỳ đối với Diệp Trạch Đào. Gã thấy cần phải cẩn thận nhiều hơn.
Bí thư Hứa nếu như đã coi trọng người trẻ tuổi này thì chắc hẳn đằng sau người này là một xuất thân rất cao.
Hai người cùng đi vào bên trong, Cố Minh Trung âm thầm quan sát Diệp Trạch Đào.
Đối với Diệp Trạch Đào, Cố Minh Trung không hề xa lạ. Một động thái vô cùng lớn của khu công nghiệp xã Xuân Trúc, gã không thể nào không tìm hiểu về hoàn cảnh của Diệp Trạch Đào. Bây giờ nhìn thấy Diệp Trạch Đào trẻ tuổi đứng trước mặt, anh ta vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên. Quả là còn rất trẻ!
Hai người bước vào một căn phòng trông rất lịch sự tao nhã, có một cô gái trẻ tuổi mang lên một chút đồ ăn.
Cố Minh Trung mỉm cười nói:
- Làm cậu bỏ lỡ giờ ăn trưa, tôi đã sắp xếp riêng một chút cho anh. Cậu hãy ăn chút gì lót dạ đi, công việc của bí thư Hứa cũng khá bận, có chừng phải một lát nữa mới tới được.
Diệp Trạch Đào cũng có chút đói bụng, không hề khách khí gì cả bèn ăn luôn.
Nhìn Diệp Trạch Đào ở trước mặt mình không có một chút cảm giác sợ hãi của một người cấp dưới đi gặp mặt Bí thư Thành ủy. Cố Minh Trung nhìn Diệp Trạch Đào bằng một ánh mắt coi trọng hơn rất nhiều.
Người thanh niên này chắc chắn là có hậu thuẫn. Những lời đồn đại về anh ta là thật, khó trách Bí thư Hứa lại xem trọng anh ta như thế. Xem ra việc đối đãi với anh ta cũng cần phải suy nghĩ một chút. Người như thế này tốt nhất là nên kết làm bạn!
Cố Minh Trung mỉm cười nói:
- Chủ tịch xã Diệp, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau nhưng tôi đã được nghe tên cậu từ lâu rồi!
Diệp Trạch Đào ngẩng đầu lên nói:
- Thư kí Cố, cứ gọi tôi là Tiểu Diệp là được rồi.
Trên mặt lộ ra một nụ cười:
- Chúng ta có thể xem như mới gặp đã quen thân, như vậy đi, tôi sẽ gọi cậu làTrạch Đào, cậu cũng gọi tôi là anh Cố là được rồi. Sau này mối quan hệ của chúng ta nhất định rất tốt. - Tôi vẫn nên gọi anh là anh Cố ạ!
Bây giờ cảm thấy người kia đang cố gắng gây tình cảm với mình, Diệp Trạch Đào đương nhiên không thể bỏ mối giao thiệp này được. Cơ hội sau khi thiết lập mối quan hệ với Cố Minh Trung chắc chắn là rất nhiều. Mọi người cùng hình thành mối quan hệ thân thiết quả là quá tốt.
Cố Minh Trung vui vẻ nói:
- Được thôi Trạch Đào, sau này có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi, chuyện trong thành phố tôi vẫn có thể giải quyết được một chút mà.
Diệp Trạch Đào ăn xong liền cùng với Cố Minh Trung nói chuyện một lát, hai người rất nhanh đã rất thân thiết, mỗi người một cách suy nghĩ, nói chuyện với nhau cũng rất hòa hợp.
Đang trò chuyện thì thấy Hứa Phu Kiệt đi rất nhanh vào trong.
Cố Minh Trung vội vàng đứng dậy đón tiếp, giúp Hứa Phu Kiệt đỡ cặp xách, lại vội vàng đi pha trà.
Diệp Trạch Đào cũng đứng dậy đón tiếp:
- Bí thư Hứa!
Diệp Trạch Đào chào hỏi.
Vẻ mặt nghiêm túc trong nháy mát đã thay đổi, Hứa Phu Kiệt trên mặt đã nở nụ cười, giơ tay bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Vừa tới à?
- Cũng chưa lâu đâu, bụng đói, thư kí Cố giúp chuẩn bị ít đồ ăn, đã ăn xong rồi.
Hứa Phu Kiệt cười ha hả, bèn nói:
- Thế thì tốt rồi, tốt rồi.
Diệp Trạch Đào cũng không tiện hỏi lý do Hứa Phu Kiệt cho gọi mình đến đây, bắt tay xong rồi cũng chưa biết phải nói thế nào cho tốt.
Hứa Phu Kiệt chỉ ra sô pha nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Cố Minh Trung sau khi làm song việc tự động đi ra ngoài, lúc đi ra còn đóng cánh cửa lại.
Cố Minh Trung biết rằng, Hứa Phu Kiệt chọn nơi này để gặp mặt Diệp Trạch Đào, có lẽ là muốn cùng Diệp Trạch Đào bàn bạc một số chuyện.
- Việc xây dựng khu công nghiệp hiện tại thế nào rồi?
Hứa Phu Kiệt trước tiên hỏi Diệp Trạch Đào về tình hình ở khu công nghiệp.
Diệp Trạch Đào liền kể lại tỉ mỉ các hạng mục công việc một lần.
- Vấn đề đầu tư có điều gì cần giúp đỡ không?
Diệp Trạch Đào chần chừ một chút, hay là nói một chút về những gì những điều Cố Minh Trung đã nói:
- Bí thư Hứa, anh biết đó, huyện Thảo Hải hiện tại có chút phức tạp. Đầu tư từ một số nơi vẫn còn chút chần chừ.
Gõ nhẹ lên ghế sô pha một cách đĩnh đạc. Hứa Phu Kiệt cười cười gật đầu nói:
- Một môi trường đầu tư tốt mới có thể thu hút được các nhà đầu tư đến nhiều. Khu công nghiệp xã Xuân Trúc đang đứng trước một cơ hội tốt như vậy, cứ đề bạt lên cấp trên, khi đến xã các anh thì sẽ là trọng điểm, cơ hội ngàn vàng này không thể dễ dàng để mất được!
Diệp Trạch Đào nói:
- Chỉ cần mất vài năm, tin chắc rằng xã Xuân Trúc sẽ trở thành một điểm sáng!
- Nghe nói huyện các cậu đối với một vài vấn đề khu công nghiệp có chút trở ngại đúng không?
Vấn đề này Diệp Trạch Đào chưa biết phải nói như thế nào, chỉ biết cười cười.
Hứa Phu Kiệt cũng không mong Diệp Trạch Đào trả lời điều này, bèn nói:
- Bộ máy lãnh đạo chính là mấu chốt, chỉ có hình thành được một bộ máy lãnh đạo mạnh mẽ mới có sức chiến đấu tốt!
- Gần đây cậu có lên tỉnh không?
Hứa Phu Kiệt đột nhiên hỏi.
- Gần đây thì không lên tỉnh vì một số hạng mục lớn của khu công nghiệp cần được khởi công rồi.
- Ừ, các lãnh đạo ở tỉnh đều hỏi về công tác ở xã Xuân Trúc. Các cậu nhất định phải làm cho tốt đó!
Lời của ông Điền lại chợt lóe lên trong đầu Diệp Trạch Đào, cảm thấy giải quyết các vấn đề cần không ngừng vận dụng các biện pháp và lực lượng mới được bèn nói: - Bí thư Hứa, việc ở khu công nghiệp xã Xuân Trúc là do một tay ngài vận động mà có được, chúng tôi nếu như không làm tốt công việc thì sẽ là có lỗi với sự tin tưởng của anh. Xã Xuân Trúc có thoát khỏi nghèo khó hay không là đều nhờ vào chuyện này!
Hứa Phu Kiệt cười cười, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Công việc có gặp áp lực gì không?
- Dù sao có chuyện gì tôi cũng sẽ đến tìm Bí thư Hứa. Khu công nghiệp lớn như vậy, tôi tin chắc rằng bí thư Hứa nhất định sẽ giúp chúng tôi giải quyết!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Cười ha hả, tâm trạng của Hứa Phu Kiệt đang rất tốt, chỉ vào Diệp Trạch Đào và nói:
- Cái thằng ranh này!
Diệp Trạch Đào cười không nói gì nữa.
Hứa Phu Kiệt lần này cho gọi Diệp Trạch Đào đến đây có hai mục đích. Một là quan sát thái độ của Diệp Trạch Đào, ông ta không mong là người mà mình dày công rèn giũa cuối cùng lại trở thành của người khác. Hai là muốn xác nhận năng lực của Diệp Trạch Đào. Thu hút được đầu tư thương nghiệp phải là người tài, chẳng nhẽ lại không biết về tình hình quản lí.
Vừa đến đã hỏi về tình hình của khu công nghiệp Xuân Trúc, lại thêm cái suy nghĩ dò xét. Cẩn thận lắng nghe những gì Diệp Trạch Đào giới thiệu công việc xong, Hứa Phu Kiệt cũng yên tâm về vấn đề năng lực quản lí và triển khai hoạt động của Diệp Trạch Đào. Mọi chuyện đều rất có trật tự, chứng tỏ năng lực làm việc không có vấn đề gì, xem như còn có rất linh động.
Một tính cách nữa cũng làm Hứa Phu Kiệt rất yên tâm, Diệp Trạch Đào không hề biểu hiện ra điệu bộ bên ngoài. Từ trong lời nói và cách làm việc đều rất tự chủ, người như thế cũng có thể dùng được.
- Trạch Đào, anh lên huyện chưa? Có nhìn thấy bí thư Thôi không?
Ôn Phương vồn vã hỏi, hỏi rồi lại nói ngược lại:
- Trạch Đào, bí thư Thôi bây giờ xem ra gặp chuyện lớn rồi. Tôi nghe được một thông tin, nói là ông ta vẫn còn nhiều vấn đề lắm, làm sao đây?
Lời nói hoàn toàn có thể nghe ra được, tâm trạng cô ta đang rối loạn lên, dường như bản thân còn không có được chủ kiến.
Đối với cô gái luôn hám địa vị như cô ta, khi chuyện này xảy ra giống như một chuyện long trời lở đất vậy. Cô ta nghĩ rằng Thôi Vĩnh Chí chính là hậu thuẫn. Bây giờ Thôi Vĩnh Chí xong rồi, hậu thuẫn của cô ta cũng không còn nữa.
Nghĩ đến cảnh mất đi hậu thuẫn, Ôn Phương tỏ ra rất nôn nóng, đối với vận mệnh của chính mình thật đau xót, sao số phận của mình lại khổ thế, vừa có được một tấm bệ đỡ tốt, chẳng được mấy ngày tốt đẹp, giờ đây đã chẳng còn nữa.
Người duy nhất có thể nói chuyện này là Diệp Trạch Đào, nhận được điện thoại, cô ta rốt cuộc không kìm nổi, liền vội vàng nói ngay với Diệp Trạch Đào.
Hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Ôn Phương, nhưng tạm thời không thể nói cho cô ta bất cứ chuyện gì. Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch xã Ôn, tôi gọi điện thoại cho cô vì có chuyện này. Tôi có chuyện phải lên thành phố một chuyến, muốn xin được nghỉ phép.
Cách xin nghỉ phép này cũng rất hợp lý. Một là, xã Xuân Trúc hoàn toàn không thể tách rời khỏi Diệp Trạch Đào, đi đâu cũng phải xin nghỉ phép là điều nên làm. hai là để cho Ôn Phương an tâm, dựa vào sự nhận thức của cô ta, nếu không nhận ra được thì phải xem lại bản thân cô ta. - Ừ! Anh đi đi!
- Gì cơ? Anh muốn lên thành phố ư?
Sau phản ứng này, giọng của Ôn Phương ngay lập tức lại cao lên:
- Ừ, muốn đi một chuyến, giải quyết một số việc riêng tư, công việc trong xã tạm thời sẽ không giải quyết nữa, đi một hai ngày rồi về.
- Không sao, không sao, anh cứ yên tâm giải quyết công việc đi. Tôi sẽ ngay lập tức về xã, có tôi ở đó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Cảm xúc của Ôn Phương lại đi lên rất tốt.
Ôn Phương có chút cảm giác, lần này Diệp Trạch Đào lên thành phố nhất định là vì các mối quan hệ, chắc làm tăng thêm sự thân thiết các mối quan hệ. Chỉ cần Diệp Trạch Đào ổn định rồi thì mình cũng sẽ không thể gặp chuyện gì được. Đúng là trời không tuyệt đường sống của con người mà!
Trong lúc không biết phải làm thế nào, Ôn Phương đã liên kết mối quan hệ cùng phát triển của mình và Diệp Trạch Đào với nhau.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào lắc đầu cười, Ôn Phương này đúng là người thông minh, chỉ một chút đã làm người khác hiểu được vấn đề. Nếu dùng tốt người này, công việc có thể bớt lo lắng được rồi. Nếu sau này có được thăng tiến thì cũng có thể dùng người này.
Ngồi vào chiếc xe do Vương Báo Quốc lái, Diệp Trạch Đào nói địa điểm đến sau đó liền nhắm mắt suy nghĩ.
Cũng không biết bao lâu, Diệp Trạch Đào ở trên xe mê man một lúc, mở mắt tỉnh dậy xe đã dừng được một lúc ở đoạn đường rất phồn hoa. Vương Báo Quốc không có ý gọi Diệp Trạch Đào dậy, bèn ngồi trong xe đợi.
Tới rồi!
Nhìn những con phố đã đèn hoa rực rỡ hơn rất nhiều, Diệp Trạch Đào trong lòng cũng có chút căng thẳng.
Nghĩ đến điều Hứa Phu Kiệt nói trong điện thoại, Diệp Trạch Đào bèn gọi lại:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào à? Tôi là Cố Minh Trung, thư kí của bí thư Hứa. Xin chào!
Hóa ra là điện thoại của thư kí Bí thư Hứa!
Diệp Trạch Đào bảo Vương Báo Quốc đi đến nơi mà Cố Minh Trung đã nói.
Đã tới nơi, Diệp Trạch Đào nhìn thấy một tòa nhà hội sở, bên ngoài không có gì đáng nói cả. Nhưng sau khi đi vào bên trong thì thấy được thiết kế rất tinh xảo.
Đúng là một nơi trang nhã và yên tĩnh!
Trông thì ở bên trong tòa nhà cũng hơi to, vừa vào đã nhìn thấy một người khoảng ba mươi tuổi đang đứng đó đợi.
- Chủ tịch xã Diệp, tôi là Cố Minh Trung.
Người đó nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi tới, liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra ngay đó là Diệp Trạch Đào, liền bước lên phía trước nói với Diệp Trạch Đào.
Vội bắt tay, Diệp Trạch Đào nói:
- Chào thư kí Cố!
- Vừa đến phải không?
- Xe vừa vào thành phố thôi.
- Ừ, chúng ta đi thôi, tôi đã gọi điện thoại cho bí thư Hứa rồi, ông ấy giải quyết xong chút việc sẽ đến ngay.
Cố Minh Trung đến bây giờ cũng không nói rõ là tại sao Hứa Phu Kiệt lại muốn gặp một Chủ tịch xã tép riu ở nơi này, nên gã thấy vô cùng hiếu kỳ đối với Diệp Trạch Đào. Gã thấy cần phải cẩn thận nhiều hơn.
Bí thư Hứa nếu như đã coi trọng người trẻ tuổi này thì chắc hẳn đằng sau người này là một xuất thân rất cao.
Hai người cùng đi vào bên trong, Cố Minh Trung âm thầm quan sát Diệp Trạch Đào.
Đối với Diệp Trạch Đào, Cố Minh Trung không hề xa lạ. Một động thái vô cùng lớn của khu công nghiệp xã Xuân Trúc, gã không thể nào không tìm hiểu về hoàn cảnh của Diệp Trạch Đào. Bây giờ nhìn thấy Diệp Trạch Đào trẻ tuổi đứng trước mặt, anh ta vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên. Quả là còn rất trẻ!
Hai người bước vào một căn phòng trông rất lịch sự tao nhã, có một cô gái trẻ tuổi mang lên một chút đồ ăn.
Cố Minh Trung mỉm cười nói:
- Làm cậu bỏ lỡ giờ ăn trưa, tôi đã sắp xếp riêng một chút cho anh. Cậu hãy ăn chút gì lót dạ đi, công việc của bí thư Hứa cũng khá bận, có chừng phải một lát nữa mới tới được.
Diệp Trạch Đào cũng có chút đói bụng, không hề khách khí gì cả bèn ăn luôn.
Nhìn Diệp Trạch Đào ở trước mặt mình không có một chút cảm giác sợ hãi của một người cấp dưới đi gặp mặt Bí thư Thành ủy. Cố Minh Trung nhìn Diệp Trạch Đào bằng một ánh mắt coi trọng hơn rất nhiều.
Người thanh niên này chắc chắn là có hậu thuẫn. Những lời đồn đại về anh ta là thật, khó trách Bí thư Hứa lại xem trọng anh ta như thế. Xem ra việc đối đãi với anh ta cũng cần phải suy nghĩ một chút. Người như thế này tốt nhất là nên kết làm bạn!
Cố Minh Trung mỉm cười nói:
- Chủ tịch xã Diệp, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau nhưng tôi đã được nghe tên cậu từ lâu rồi!
Diệp Trạch Đào ngẩng đầu lên nói:
- Thư kí Cố, cứ gọi tôi là Tiểu Diệp là được rồi.
Trên mặt lộ ra một nụ cười:
- Chúng ta có thể xem như mới gặp đã quen thân, như vậy đi, tôi sẽ gọi cậu làTrạch Đào, cậu cũng gọi tôi là anh Cố là được rồi. Sau này mối quan hệ của chúng ta nhất định rất tốt. - Tôi vẫn nên gọi anh là anh Cố ạ!
Bây giờ cảm thấy người kia đang cố gắng gây tình cảm với mình, Diệp Trạch Đào đương nhiên không thể bỏ mối giao thiệp này được. Cơ hội sau khi thiết lập mối quan hệ với Cố Minh Trung chắc chắn là rất nhiều. Mọi người cùng hình thành mối quan hệ thân thiết quả là quá tốt.
Cố Minh Trung vui vẻ nói:
- Được thôi Trạch Đào, sau này có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi, chuyện trong thành phố tôi vẫn có thể giải quyết được một chút mà.
Diệp Trạch Đào ăn xong liền cùng với Cố Minh Trung nói chuyện một lát, hai người rất nhanh đã rất thân thiết, mỗi người một cách suy nghĩ, nói chuyện với nhau cũng rất hòa hợp.
Đang trò chuyện thì thấy Hứa Phu Kiệt đi rất nhanh vào trong.
Cố Minh Trung vội vàng đứng dậy đón tiếp, giúp Hứa Phu Kiệt đỡ cặp xách, lại vội vàng đi pha trà.
Diệp Trạch Đào cũng đứng dậy đón tiếp:
- Bí thư Hứa!
Diệp Trạch Đào chào hỏi.
Vẻ mặt nghiêm túc trong nháy mát đã thay đổi, Hứa Phu Kiệt trên mặt đã nở nụ cười, giơ tay bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Vừa tới à?
- Cũng chưa lâu đâu, bụng đói, thư kí Cố giúp chuẩn bị ít đồ ăn, đã ăn xong rồi.
Hứa Phu Kiệt cười ha hả, bèn nói:
- Thế thì tốt rồi, tốt rồi.
Diệp Trạch Đào cũng không tiện hỏi lý do Hứa Phu Kiệt cho gọi mình đến đây, bắt tay xong rồi cũng chưa biết phải nói thế nào cho tốt.
Hứa Phu Kiệt chỉ ra sô pha nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Cố Minh Trung sau khi làm song việc tự động đi ra ngoài, lúc đi ra còn đóng cánh cửa lại.
Cố Minh Trung biết rằng, Hứa Phu Kiệt chọn nơi này để gặp mặt Diệp Trạch Đào, có lẽ là muốn cùng Diệp Trạch Đào bàn bạc một số chuyện.
- Việc xây dựng khu công nghiệp hiện tại thế nào rồi?
Hứa Phu Kiệt trước tiên hỏi Diệp Trạch Đào về tình hình ở khu công nghiệp.
Diệp Trạch Đào liền kể lại tỉ mỉ các hạng mục công việc một lần.
- Vấn đề đầu tư có điều gì cần giúp đỡ không?
Diệp Trạch Đào chần chừ một chút, hay là nói một chút về những gì những điều Cố Minh Trung đã nói:
- Bí thư Hứa, anh biết đó, huyện Thảo Hải hiện tại có chút phức tạp. Đầu tư từ một số nơi vẫn còn chút chần chừ.
Gõ nhẹ lên ghế sô pha một cách đĩnh đạc. Hứa Phu Kiệt cười cười gật đầu nói:
- Một môi trường đầu tư tốt mới có thể thu hút được các nhà đầu tư đến nhiều. Khu công nghiệp xã Xuân Trúc đang đứng trước một cơ hội tốt như vậy, cứ đề bạt lên cấp trên, khi đến xã các anh thì sẽ là trọng điểm, cơ hội ngàn vàng này không thể dễ dàng để mất được!
Diệp Trạch Đào nói:
- Chỉ cần mất vài năm, tin chắc rằng xã Xuân Trúc sẽ trở thành một điểm sáng!
- Nghe nói huyện các cậu đối với một vài vấn đề khu công nghiệp có chút trở ngại đúng không?
Vấn đề này Diệp Trạch Đào chưa biết phải nói như thế nào, chỉ biết cười cười.
Hứa Phu Kiệt cũng không mong Diệp Trạch Đào trả lời điều này, bèn nói:
- Bộ máy lãnh đạo chính là mấu chốt, chỉ có hình thành được một bộ máy lãnh đạo mạnh mẽ mới có sức chiến đấu tốt!
- Gần đây cậu có lên tỉnh không?
Hứa Phu Kiệt đột nhiên hỏi.
- Gần đây thì không lên tỉnh vì một số hạng mục lớn của khu công nghiệp cần được khởi công rồi.
- Ừ, các lãnh đạo ở tỉnh đều hỏi về công tác ở xã Xuân Trúc. Các cậu nhất định phải làm cho tốt đó!
Lời của ông Điền lại chợt lóe lên trong đầu Diệp Trạch Đào, cảm thấy giải quyết các vấn đề cần không ngừng vận dụng các biện pháp và lực lượng mới được bèn nói: - Bí thư Hứa, việc ở khu công nghiệp xã Xuân Trúc là do một tay ngài vận động mà có được, chúng tôi nếu như không làm tốt công việc thì sẽ là có lỗi với sự tin tưởng của anh. Xã Xuân Trúc có thoát khỏi nghèo khó hay không là đều nhờ vào chuyện này!
Hứa Phu Kiệt cười cười, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Công việc có gặp áp lực gì không?
- Dù sao có chuyện gì tôi cũng sẽ đến tìm Bí thư Hứa. Khu công nghiệp lớn như vậy, tôi tin chắc rằng bí thư Hứa nhất định sẽ giúp chúng tôi giải quyết!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Cười ha hả, tâm trạng của Hứa Phu Kiệt đang rất tốt, chỉ vào Diệp Trạch Đào và nói:
- Cái thằng ranh này!
Diệp Trạch Đào cười không nói gì nữa.
Hứa Phu Kiệt lần này cho gọi Diệp Trạch Đào đến đây có hai mục đích. Một là quan sát thái độ của Diệp Trạch Đào, ông ta không mong là người mà mình dày công rèn giũa cuối cùng lại trở thành của người khác. Hai là muốn xác nhận năng lực của Diệp Trạch Đào. Thu hút được đầu tư thương nghiệp phải là người tài, chẳng nhẽ lại không biết về tình hình quản lí.
Vừa đến đã hỏi về tình hình của khu công nghiệp Xuân Trúc, lại thêm cái suy nghĩ dò xét. Cẩn thận lắng nghe những gì Diệp Trạch Đào giới thiệu công việc xong, Hứa Phu Kiệt cũng yên tâm về vấn đề năng lực quản lí và triển khai hoạt động của Diệp Trạch Đào. Mọi chuyện đều rất có trật tự, chứng tỏ năng lực làm việc không có vấn đề gì, xem như còn có rất linh động.
Một tính cách nữa cũng làm Hứa Phu Kiệt rất yên tâm, Diệp Trạch Đào không hề biểu hiện ra điệu bộ bên ngoài. Từ trong lời nói và cách làm việc đều rất tự chủ, người như thế cũng có thể dùng được.