Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 226 : Lời Đồn.
Ngày đăng: 00:46 02/08/20
Lúc Phương Di Mai gọi điện thoại đến, Diệp Trạch Đào đang nói về chuyện xây dựng trường học với giám đốc dự án.
Cao ốc đã xây xong, chỉ còn khâu lắp đặt trang thiết bị sau cùng. Diệp Trạch Đào đã đưa ra yêu cầu nhất định phải làm ra một sân thể dục lớn để bọn trẻ có nơi để rèn luyện.
Nhìn bộ mặt mới của tòa nhà dạy học trong lòng Diệp Trạch Đào thấy rất vui.
Xây dựng lại trường học này coi như là một chuyện mà Diệp Trạch Đào thấy tự hào nhất. Mắt thấy trường học này từng ngày được xây dựng cải tạo Diệp Trạch Đào có một cảm giác hài lòng.Nghĩ đến bọn trẻ từ nay về sau có thể học trong lớp học đẹp như thế này trong lòng Diệp Trạch Đào rất vui. - Chủ tịch xã Diệp, anh yên tâm. Chỉ một tháng nữa thôi là các em học sinh sẽ có thể chuyển đến lớp học mới. Ngôi trường này cũng sẽ tiến hành các loại xanh hóa theo yêu cầu của anh, chắc chắn sẽ là một ngôi trường rất đẹp.
Giám đốc dự án đó nói một cách tự hào.
Lúc điện thoại di động kêu Diệp Trạch Đào cầm ra xem, là Phương Di Mai gọi. Thấy nơi đây không phải là chỗ để nói chuyện, Diệp Trạch Đào nói với Phương Di Mai: - Lát nữa tôi gọi cho cô.
Đóng điện thoại lại, Diệp Trạch Đào lại nói chuyện một lúc với giám đốc dự án, lúc này mới đi vào gian kí túc xá của mình.
Quan sát trường học một lúc, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng chuyển vào công việc, dục vọng bị Ôn Phương khiêu khích đã phân tán hết.
Khi gọi điện lại cho Phương Di Mai thì Phương Di Mai đã đợi sẵn từ lâu liền hỏi:
- Bây giờ nói có tiện không?
- Anh đang ở trong kí túc xá.
- Trạch Đào, bây giờ ở huyện rất loạn, các cán bộ hầu như ai cũng lo lắng không yên.
Giọng Phương Di Mai lộ ra một sự lo lắng cực độ.Lần đầu tiên cô cảm nhận được cục diện này ở trong huyện, trong lòng cũng mất đi sự điềm tĩnh của ngày thường. - Em nói một chút về tình hình ở huyện xem?
- Trạch Đào, hiện tại trong huyện mỗi người nói một kiểu, đủ các lời đồn đại.Đặc biệt là đám người cánh Thôi có vẻ như sắp không chịu được nữa rồi!
Chuyện này Diệp Trạch Đào đã nhận ra từ sớm nên cũng không cảm thấy bất ngờ nói:
- Không phải lo nhiều thế, đừng tham gia lẫn vào trong đó là được!
- Trạch Đào, huyện cũng có một vài người rất vui vẻ, Lý Binh lại phấn khởi rồi!
Diệp Trạch Đào thấy vui vui. Phương Di Mai dùng từ này là có ẩn ý.Cái gì mà lại phấn khởi, xem ra Lý Binh cũng biết chút nội tình nên hắn cũng cảm thấy có hy vọng.
Lời nói này cũng dẫn tới sự chú ý của Diệp Trạch Đào. Sau lưng Lý Binh là Hoàng Minh Vũ, sau lưng Hoàng Minh Vũ là Tạ Dật.Lần này nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Hoàng Minh Vũ có thể tiến vào tỉnh ủy.Y mà tiến vào tỉnh ủy thì sẽ nghe lời Tạ Dật, đến lúc đó, chỗ dựa của Lý Binh sẽ vững chắc, chẳng nhẽ gã sẽ tiến thêm một bước nữa?
Chuyện này Diệp Trạch Đào không thể không coi trọng, nếu như tên Lý Binh này lại tiến thêm một bước nữa thì lại là một chuyện phiền phức.Trong chuyện này phải ngăn chặn một chút mới được.
Hiện tại Lý Binh là phó huyện trưởng thường vụ, trong huyện ba nhân vật quan trọng đều xảy ra chuyện nên việc sắp xếp lại cán bộ cũng đến lượt Lý Binh, vận mệnh của tên Lý Binh này thật là may mắn! - Em nói tiếp đi!
Nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào nói.
- Trạch Đào, ở một số nơi Lý Binh cũng không hề giấu diếm bối cảnh của gã, nói gã có sự ủng hộ của phó chủ tịch tỉnh Hoàng, bây giờ một số cán bộ ở huyện đều dựa vào Lý Binh!
Lắc đầu lại thở dài tên Lý Binh này vẫn thật là vô cùng khoác lác!
Lý Binh làm như thế này thật ra cũng rất có hiệu quả. Bây giờ tình hình ở huyện rất phức tạp, mọi người đều đang hoang mang lo sợ, gã nói như thế này chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia vào chỗ của gã, việc tăng cường thế lực cũng sẽ trở nên dễ dàng!
Ai bảo Lý Binh không có đầu óc, chiêu này rất thực dụng!
Diệp Trạch Đào cũng không thể không ca ngợi thủ đoạn này của Lý Binh.
Diệp Trạch Đào biết Phương Di Mai đang lo lắng điều gì, cô đắc tội với Lý Binh cũng là vì mình, không muốn cô lo lắng quá mức nên Diệp Trạch Đào cũng ít nhiều muốn nói với vô về tình hình của mình, liền nói: - Tiểu Phương, lần này anh đi cùng bí thư thành ủy Hứa lên tỉnh một chuyến, em yên tâm, không có chuyện gì lớn đâu!
Những lời mà Diệp Trạch Đào nói ra này có hiệu quả hơn bất cứ cái gì, quả nhiên Phương Di Mai tin tưởng, ngạc nhiên vui mừng nói :
- Thật à!
Điều này đối với Phương Di Mai mà nói là một niềm vui bất ngờ lớn, Diệp Trạch Đào và bí thư thành ủy Hứa cùng đến tỉnh thành, chuyện này đã nói rõ quá nhiều chuyện. Xem ra Diệp Trạch Đào và bí thư Hứa vô cùng thân mật, có mối quan hệ như thế này thì cho dù ở huyện có sự thay đổi bất ngờ bào đi chăng nữa Diệp Trạch Đào cũng sẽ không có vấn đề gì.
Sự lo lắng mấy ngày nay vì câu nói này mà biến mất, Phương Di Mai cảm thấy mình có cảm giác mệt lử.
- Trạch Đào, hiện tại ở huyện còn có một tin đồn nói anh là người của Bí thư Thôi, Bí thư Thôi lại là người của Bí thư Hứa. Bây giờ bí thư Thôi xảy ra chuyện chắc bí thư Hứa sẽ bị liên lụy, anh cho rằng bí thư Hứa sẽ có chuyện không?
Dẫu sao tầng giao thiệp của Phương Di Mai cũng quá thấp, có rất nhiều chuyện cô không rõ nên cũng mới hỏi ra chuyện như thế này.
Diệp Trạch Đào nói:
- Em yên tâm, Bí thư Thôi là Bí thư Thôi, Bí thư Hứa là Bí thư Hứa, Bí thư Thôi xảy ra chuyện sẽ không có ảnh hưởng gì đến Bí thư Hứa đâu. Anh chỉ có thể nói với em trong tỉnh xảy ra một vài chuyện có ảnh hưởng trực tiếp đến thành phố, hiện tại tất cả mọi chuyện căn bản đã gần xong, rất nhanh chuyện của huyện cũng sẽ lắng lại. nếu như ở huyện không còn chuyện gì thì em về xã đi, đừng lo chuyện của huyện nữa.
Trên thực tế là người phụ nữ của mình nên Diệp Trạch Đào vẫn tiết lộ một chút tình hình cho cô ấy.
Sau khi Phương Di Mai nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm nói :
- Trạch Đào, em nhớ anh!
Lúc nói lời này, trong âm thanh của Phương Di Mai lộ ra sự mỏi mệt.
Thấy được tình hình phức tạp ở huyện, lại lo lắng cho sự phát triển của mình, đặc biệt là Lý Binh lại tỏ vẻ phấn khởi nên trong lòng Phương Di Mai liền lo lắng. Bây giờ có những lời nói này của Diệp Trạch Đào Phương Di Mai mới coi như là yên tâm. Cô cảm thấy Diệp Trạch Đào là một cái cây lớn, là một cái cây lớn bảo vệ cô. - Em yên tâm, ở huyện Thảo Hải không còn có ai có thể làm gì được anh đâu!
Lời nói này càng có thêm tác dụng đủ mạnh, trong lòng Phương Di Mai tốt hơn.
Mấy hôm nay cứ nghe thấy tin đồn nói Diệp Trạch Đào sắp không vững được nữa, Diệp Trạch Đào cũng sẽ ngã xuống, chỉ cần Thôi Vĩnh Chí đổ, Diệp Trạch Đào sẽ không tiến được nữa… Những lời này làm cho trong lòng Phương Di Mai rất lo lắng, cô thật sự lo sợ những tin đồn này sẽ biến thành sự thực.
Bây giờ cuối cùng cũng tốt rồi, Diệp Trạch Đào sẽ không có chuyện gì, ngược lại không chừng còn có thể tiến thêm một bước nữa.
Gọi điện xong cho Phương Di Mai, Diệp Trach Đào liền nghĩ đến chuyện của Lý Binh. Tên Lý Binh này thật là một người đánh không chết, huyện Thảo Hải phát triển thành như thế này không chừng gã thật sự sẽ thu được lợi.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào không hy vọng thấy sự việc phát triển theo phương hướng này.
Làm sao đây? Nghĩ đến sự lớn mạnh của cánh Tạ, Diệp Trạch Đào cũng biết chỉ dựa vào lực lượng của mình sẽ không thể giải quyết được vấn đề. Xem ra phải tăng cường một chút quan hệ với Cao Vệ mới được.
Hôm nay Cao Vệ cũng về đến thị trấn Ly Thủy, Diệp Trạch Đào liền gọi điện cho Cao Vệ.
Vừa thông điện thoại, Cao Vệ liền cười nói:
- Trạch Đào, đã về đến xã Xuân Trúc rồi?
- Anh Cao, tôi nghe thấy một tin đồn, nghe nói Lý Binh có thể sẽ tiến thêm một bước nữa, anh có nghe gì về tin tức này không?
Cao Vệ nói:
- Thực ra chuyện này là điều tất nhiên, trung ương đã có kết luận, Hoàng Minh Vũ gia nhập đảng ủy!
Diệp Trạch Đào liền lặng im suy nghĩ, tin tức của Cao Vệ chắc chắn là thật.
Đương nhiên Cao Vệ biết giữa Diệp Trạch Đào và Lý Binh không cùng đường liền khuyên giải nói:
- Trạch Đào, xem ra chuyện này rất khó xoay. Tuy nhiên cho là gã thật sự lên được vị trí ấy thì cậu và tôi cũng phải vào được Ủy viên thường vụ!
Có thể bên cạnh Cao Vệ cũng không có người khác, anh ta liền nói đến chuyện tiến vào Ủy viên thường vụ huyện.
Lúc Diệp Trạch Đào nghĩ cũng đúng, cho là Lý Binh lại tiến thêm một bước thì có thể như thế nào. Chỉ cần có mối quan hệ với Cao Vệ thêm một vài người cánh Thôi thì hắn cũng không yếu.
Tin đồn xem ra cũng có rất nhiều chuyện là thật!
Trong lòng Diệp Trạch Đào lại bắt đầu tính toán, chỉ có Cao Vệ vẫn không đủ, còn phải kéo thêm vài người nữa giúp đỡ mới được.
Tính toán một hồi, Diệp Trạch Đào đã nghĩ đến vấn đề thế lực sau khi mình tiến vào huyện ủy.
Người đầu tiên hắn chọn lại là Tiền Trung Lập!
Diệp Trạch Đào cảm thấy người này chỉ cần thấy thế lực sau lưng mình chắc sẽ kí kết mối quan hệ liên minh với mình, mọi người đều là người của cánh Thôi, có thể lôi kéo ông ta đi gặp Hứa Phu Kiệt một chút, chỉ cần gặp được Hứa Phu Kiệt, sự đồng minh này có thể thành.
Bàng Huy cũng là người có thể lôi kéo, chắc bây giờ ông ta cũng rất cần một sợi dây nối mối quan hệ của ông ta và Hứa Phu Kiệt lại.
Lúc nghĩ đến Trần Tỏa Nguyên, Diệp Trạch Đào cảm thấy bây giờ mình phải bắt đầu vận hành và thao tác mấy chuyện này mới được.
Nghĩ hết tất cả mọi chuyện, Diệp Trạch Đào liền gọi điện cho Tiền Trung Lập.
Tiền Trung Lập quả thực như những gì Diệp Trạch Đào đang nghĩ, hiện tại trong lòng rất loạn. Loạn đến mức không biết phải làm như thế nào.Huyện loạn như thế này, ông cũng không biết mình đứng ở vị trí như thế nào mới được.Trước kia có chỗ dựa nên mới có không gian phát triển, bây giờ ba vị lãnh đạo của huyện Thảo Hải đều xảy ra chuyện khiến trong chốc lát ông mất đi chủ kiến.
Lúc nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Tiền Trung Lập liền lớn giọng nói:
- Trạch Đào, đã đến thị trấn rồi hả? Cậu đang ở đâu?
Diệp Trạch Đào nghe ra cảm xúc của Tiền Trung Lập dao động, liền cười nói:
- Tôi đang ở xã Xuân Trúc, dự định đi một chuyến lên huyện, dành chút thời gian cùng ăn một bữa cơm được chứ?
Tiền Trung Lập vội vàng nói:
- Vậy được rồi, khi nào cậu đến?
- Ngày mai đi.
- Tốt lắm, đến rồi thì gọi điện thoại cho tôi.
Gọi xong cuộc điện thoại này Diệp Trạch Đào thầm gật đầu.Thời cơ rất quan trọng, trong tình hình này chỉ cần sử dụng chút thủ đoạn là có thể khiến bọn họ hình thành mối quan hệ đồng minh với hắn. Thu nạp nhân viên ở các mặt lại là chuyện mà hắn muốn làm.
Vốn dĩ Diệp Trạch Đào muốn ngày mai hãy lên huyện, bây giờ hắn nghĩ kĩ lại thấy có chút sốt ruột, chẳng nhẽ Cao Vệ sẽ không đi lôi kéo người khác hay sao?
Lý Binh cũng sẽ ngồi im không ra tay?
Hiện tại ở huyện chắc có hắn, Lý Binh và Cao Vệ là hiểu rõ tình hình, trong lòng cũng đã có kết luận. Nếu đã như thế này, ai cũng muốn mau chóng phát triển thế lực, hai người bọn họ đều ở trong thành phố, mình lại ở xã Xuân Trúc xa xôi, đây không phải là chuyện tốt.
Phải hành động nhanh hơn!
Ngồi không vững rồi, Diệp Trạch Đào gọi điện cho Ôn Phương, nói một lần về chuyện mình muốn đến huyện, Ôn Phương rất ủng hộ, lập tức nói:
- Anh cứ đi, chuyện ở xã đã có em!
Cao ốc đã xây xong, chỉ còn khâu lắp đặt trang thiết bị sau cùng. Diệp Trạch Đào đã đưa ra yêu cầu nhất định phải làm ra một sân thể dục lớn để bọn trẻ có nơi để rèn luyện.
Nhìn bộ mặt mới của tòa nhà dạy học trong lòng Diệp Trạch Đào thấy rất vui.
Xây dựng lại trường học này coi như là một chuyện mà Diệp Trạch Đào thấy tự hào nhất. Mắt thấy trường học này từng ngày được xây dựng cải tạo Diệp Trạch Đào có một cảm giác hài lòng.Nghĩ đến bọn trẻ từ nay về sau có thể học trong lớp học đẹp như thế này trong lòng Diệp Trạch Đào rất vui. - Chủ tịch xã Diệp, anh yên tâm. Chỉ một tháng nữa thôi là các em học sinh sẽ có thể chuyển đến lớp học mới. Ngôi trường này cũng sẽ tiến hành các loại xanh hóa theo yêu cầu của anh, chắc chắn sẽ là một ngôi trường rất đẹp.
Giám đốc dự án đó nói một cách tự hào.
Lúc điện thoại di động kêu Diệp Trạch Đào cầm ra xem, là Phương Di Mai gọi. Thấy nơi đây không phải là chỗ để nói chuyện, Diệp Trạch Đào nói với Phương Di Mai: - Lát nữa tôi gọi cho cô.
Đóng điện thoại lại, Diệp Trạch Đào lại nói chuyện một lúc với giám đốc dự án, lúc này mới đi vào gian kí túc xá của mình.
Quan sát trường học một lúc, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng chuyển vào công việc, dục vọng bị Ôn Phương khiêu khích đã phân tán hết.
Khi gọi điện lại cho Phương Di Mai thì Phương Di Mai đã đợi sẵn từ lâu liền hỏi:
- Bây giờ nói có tiện không?
- Anh đang ở trong kí túc xá.
- Trạch Đào, bây giờ ở huyện rất loạn, các cán bộ hầu như ai cũng lo lắng không yên.
Giọng Phương Di Mai lộ ra một sự lo lắng cực độ.Lần đầu tiên cô cảm nhận được cục diện này ở trong huyện, trong lòng cũng mất đi sự điềm tĩnh của ngày thường. - Em nói một chút về tình hình ở huyện xem?
- Trạch Đào, hiện tại trong huyện mỗi người nói một kiểu, đủ các lời đồn đại.Đặc biệt là đám người cánh Thôi có vẻ như sắp không chịu được nữa rồi!
Chuyện này Diệp Trạch Đào đã nhận ra từ sớm nên cũng không cảm thấy bất ngờ nói:
- Không phải lo nhiều thế, đừng tham gia lẫn vào trong đó là được!
- Trạch Đào, huyện cũng có một vài người rất vui vẻ, Lý Binh lại phấn khởi rồi!
Diệp Trạch Đào thấy vui vui. Phương Di Mai dùng từ này là có ẩn ý.Cái gì mà lại phấn khởi, xem ra Lý Binh cũng biết chút nội tình nên hắn cũng cảm thấy có hy vọng.
Lời nói này cũng dẫn tới sự chú ý của Diệp Trạch Đào. Sau lưng Lý Binh là Hoàng Minh Vũ, sau lưng Hoàng Minh Vũ là Tạ Dật.Lần này nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Hoàng Minh Vũ có thể tiến vào tỉnh ủy.Y mà tiến vào tỉnh ủy thì sẽ nghe lời Tạ Dật, đến lúc đó, chỗ dựa của Lý Binh sẽ vững chắc, chẳng nhẽ gã sẽ tiến thêm một bước nữa?
Chuyện này Diệp Trạch Đào không thể không coi trọng, nếu như tên Lý Binh này lại tiến thêm một bước nữa thì lại là một chuyện phiền phức.Trong chuyện này phải ngăn chặn một chút mới được.
Hiện tại Lý Binh là phó huyện trưởng thường vụ, trong huyện ba nhân vật quan trọng đều xảy ra chuyện nên việc sắp xếp lại cán bộ cũng đến lượt Lý Binh, vận mệnh của tên Lý Binh này thật là may mắn! - Em nói tiếp đi!
Nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào nói.
- Trạch Đào, ở một số nơi Lý Binh cũng không hề giấu diếm bối cảnh của gã, nói gã có sự ủng hộ của phó chủ tịch tỉnh Hoàng, bây giờ một số cán bộ ở huyện đều dựa vào Lý Binh!
Lắc đầu lại thở dài tên Lý Binh này vẫn thật là vô cùng khoác lác!
Lý Binh làm như thế này thật ra cũng rất có hiệu quả. Bây giờ tình hình ở huyện rất phức tạp, mọi người đều đang hoang mang lo sợ, gã nói như thế này chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia vào chỗ của gã, việc tăng cường thế lực cũng sẽ trở nên dễ dàng!
Ai bảo Lý Binh không có đầu óc, chiêu này rất thực dụng!
Diệp Trạch Đào cũng không thể không ca ngợi thủ đoạn này của Lý Binh.
Diệp Trạch Đào biết Phương Di Mai đang lo lắng điều gì, cô đắc tội với Lý Binh cũng là vì mình, không muốn cô lo lắng quá mức nên Diệp Trạch Đào cũng ít nhiều muốn nói với vô về tình hình của mình, liền nói: - Tiểu Phương, lần này anh đi cùng bí thư thành ủy Hứa lên tỉnh một chuyến, em yên tâm, không có chuyện gì lớn đâu!
Những lời mà Diệp Trạch Đào nói ra này có hiệu quả hơn bất cứ cái gì, quả nhiên Phương Di Mai tin tưởng, ngạc nhiên vui mừng nói :
- Thật à!
Điều này đối với Phương Di Mai mà nói là một niềm vui bất ngờ lớn, Diệp Trạch Đào và bí thư thành ủy Hứa cùng đến tỉnh thành, chuyện này đã nói rõ quá nhiều chuyện. Xem ra Diệp Trạch Đào và bí thư Hứa vô cùng thân mật, có mối quan hệ như thế này thì cho dù ở huyện có sự thay đổi bất ngờ bào đi chăng nữa Diệp Trạch Đào cũng sẽ không có vấn đề gì.
Sự lo lắng mấy ngày nay vì câu nói này mà biến mất, Phương Di Mai cảm thấy mình có cảm giác mệt lử.
- Trạch Đào, hiện tại ở huyện còn có một tin đồn nói anh là người của Bí thư Thôi, Bí thư Thôi lại là người của Bí thư Hứa. Bây giờ bí thư Thôi xảy ra chuyện chắc bí thư Hứa sẽ bị liên lụy, anh cho rằng bí thư Hứa sẽ có chuyện không?
Dẫu sao tầng giao thiệp của Phương Di Mai cũng quá thấp, có rất nhiều chuyện cô không rõ nên cũng mới hỏi ra chuyện như thế này.
Diệp Trạch Đào nói:
- Em yên tâm, Bí thư Thôi là Bí thư Thôi, Bí thư Hứa là Bí thư Hứa, Bí thư Thôi xảy ra chuyện sẽ không có ảnh hưởng gì đến Bí thư Hứa đâu. Anh chỉ có thể nói với em trong tỉnh xảy ra một vài chuyện có ảnh hưởng trực tiếp đến thành phố, hiện tại tất cả mọi chuyện căn bản đã gần xong, rất nhanh chuyện của huyện cũng sẽ lắng lại. nếu như ở huyện không còn chuyện gì thì em về xã đi, đừng lo chuyện của huyện nữa.
Trên thực tế là người phụ nữ của mình nên Diệp Trạch Đào vẫn tiết lộ một chút tình hình cho cô ấy.
Sau khi Phương Di Mai nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm nói :
- Trạch Đào, em nhớ anh!
Lúc nói lời này, trong âm thanh của Phương Di Mai lộ ra sự mỏi mệt.
Thấy được tình hình phức tạp ở huyện, lại lo lắng cho sự phát triển của mình, đặc biệt là Lý Binh lại tỏ vẻ phấn khởi nên trong lòng Phương Di Mai liền lo lắng. Bây giờ có những lời nói này của Diệp Trạch Đào Phương Di Mai mới coi như là yên tâm. Cô cảm thấy Diệp Trạch Đào là một cái cây lớn, là một cái cây lớn bảo vệ cô. - Em yên tâm, ở huyện Thảo Hải không còn có ai có thể làm gì được anh đâu!
Lời nói này càng có thêm tác dụng đủ mạnh, trong lòng Phương Di Mai tốt hơn.
Mấy hôm nay cứ nghe thấy tin đồn nói Diệp Trạch Đào sắp không vững được nữa, Diệp Trạch Đào cũng sẽ ngã xuống, chỉ cần Thôi Vĩnh Chí đổ, Diệp Trạch Đào sẽ không tiến được nữa… Những lời này làm cho trong lòng Phương Di Mai rất lo lắng, cô thật sự lo sợ những tin đồn này sẽ biến thành sự thực.
Bây giờ cuối cùng cũng tốt rồi, Diệp Trạch Đào sẽ không có chuyện gì, ngược lại không chừng còn có thể tiến thêm một bước nữa.
Gọi điện xong cho Phương Di Mai, Diệp Trach Đào liền nghĩ đến chuyện của Lý Binh. Tên Lý Binh này thật là một người đánh không chết, huyện Thảo Hải phát triển thành như thế này không chừng gã thật sự sẽ thu được lợi.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào không hy vọng thấy sự việc phát triển theo phương hướng này.
Làm sao đây? Nghĩ đến sự lớn mạnh của cánh Tạ, Diệp Trạch Đào cũng biết chỉ dựa vào lực lượng của mình sẽ không thể giải quyết được vấn đề. Xem ra phải tăng cường một chút quan hệ với Cao Vệ mới được.
Hôm nay Cao Vệ cũng về đến thị trấn Ly Thủy, Diệp Trạch Đào liền gọi điện cho Cao Vệ.
Vừa thông điện thoại, Cao Vệ liền cười nói:
- Trạch Đào, đã về đến xã Xuân Trúc rồi?
- Anh Cao, tôi nghe thấy một tin đồn, nghe nói Lý Binh có thể sẽ tiến thêm một bước nữa, anh có nghe gì về tin tức này không?
Cao Vệ nói:
- Thực ra chuyện này là điều tất nhiên, trung ương đã có kết luận, Hoàng Minh Vũ gia nhập đảng ủy!
Diệp Trạch Đào liền lặng im suy nghĩ, tin tức của Cao Vệ chắc chắn là thật.
Đương nhiên Cao Vệ biết giữa Diệp Trạch Đào và Lý Binh không cùng đường liền khuyên giải nói:
- Trạch Đào, xem ra chuyện này rất khó xoay. Tuy nhiên cho là gã thật sự lên được vị trí ấy thì cậu và tôi cũng phải vào được Ủy viên thường vụ!
Có thể bên cạnh Cao Vệ cũng không có người khác, anh ta liền nói đến chuyện tiến vào Ủy viên thường vụ huyện.
Lúc Diệp Trạch Đào nghĩ cũng đúng, cho là Lý Binh lại tiến thêm một bước thì có thể như thế nào. Chỉ cần có mối quan hệ với Cao Vệ thêm một vài người cánh Thôi thì hắn cũng không yếu.
Tin đồn xem ra cũng có rất nhiều chuyện là thật!
Trong lòng Diệp Trạch Đào lại bắt đầu tính toán, chỉ có Cao Vệ vẫn không đủ, còn phải kéo thêm vài người nữa giúp đỡ mới được.
Tính toán một hồi, Diệp Trạch Đào đã nghĩ đến vấn đề thế lực sau khi mình tiến vào huyện ủy.
Người đầu tiên hắn chọn lại là Tiền Trung Lập!
Diệp Trạch Đào cảm thấy người này chỉ cần thấy thế lực sau lưng mình chắc sẽ kí kết mối quan hệ liên minh với mình, mọi người đều là người của cánh Thôi, có thể lôi kéo ông ta đi gặp Hứa Phu Kiệt một chút, chỉ cần gặp được Hứa Phu Kiệt, sự đồng minh này có thể thành.
Bàng Huy cũng là người có thể lôi kéo, chắc bây giờ ông ta cũng rất cần một sợi dây nối mối quan hệ của ông ta và Hứa Phu Kiệt lại.
Lúc nghĩ đến Trần Tỏa Nguyên, Diệp Trạch Đào cảm thấy bây giờ mình phải bắt đầu vận hành và thao tác mấy chuyện này mới được.
Nghĩ hết tất cả mọi chuyện, Diệp Trạch Đào liền gọi điện cho Tiền Trung Lập.
Tiền Trung Lập quả thực như những gì Diệp Trạch Đào đang nghĩ, hiện tại trong lòng rất loạn. Loạn đến mức không biết phải làm như thế nào.Huyện loạn như thế này, ông cũng không biết mình đứng ở vị trí như thế nào mới được.Trước kia có chỗ dựa nên mới có không gian phát triển, bây giờ ba vị lãnh đạo của huyện Thảo Hải đều xảy ra chuyện khiến trong chốc lát ông mất đi chủ kiến.
Lúc nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Tiền Trung Lập liền lớn giọng nói:
- Trạch Đào, đã đến thị trấn rồi hả? Cậu đang ở đâu?
Diệp Trạch Đào nghe ra cảm xúc của Tiền Trung Lập dao động, liền cười nói:
- Tôi đang ở xã Xuân Trúc, dự định đi một chuyến lên huyện, dành chút thời gian cùng ăn một bữa cơm được chứ?
Tiền Trung Lập vội vàng nói:
- Vậy được rồi, khi nào cậu đến?
- Ngày mai đi.
- Tốt lắm, đến rồi thì gọi điện thoại cho tôi.
Gọi xong cuộc điện thoại này Diệp Trạch Đào thầm gật đầu.Thời cơ rất quan trọng, trong tình hình này chỉ cần sử dụng chút thủ đoạn là có thể khiến bọn họ hình thành mối quan hệ đồng minh với hắn. Thu nạp nhân viên ở các mặt lại là chuyện mà hắn muốn làm.
Vốn dĩ Diệp Trạch Đào muốn ngày mai hãy lên huyện, bây giờ hắn nghĩ kĩ lại thấy có chút sốt ruột, chẳng nhẽ Cao Vệ sẽ không đi lôi kéo người khác hay sao?
Lý Binh cũng sẽ ngồi im không ra tay?
Hiện tại ở huyện chắc có hắn, Lý Binh và Cao Vệ là hiểu rõ tình hình, trong lòng cũng đã có kết luận. Nếu đã như thế này, ai cũng muốn mau chóng phát triển thế lực, hai người bọn họ đều ở trong thành phố, mình lại ở xã Xuân Trúc xa xôi, đây không phải là chuyện tốt.
Phải hành động nhanh hơn!
Ngồi không vững rồi, Diệp Trạch Đào gọi điện cho Ôn Phương, nói một lần về chuyện mình muốn đến huyện, Ôn Phương rất ủng hộ, lập tức nói:
- Anh cứ đi, chuyện ở xã đã có em!