Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 243 : Tên Tôi Là Tôn Cương.
Ngày đăng: 00:46 02/08/20
Thật sự đặt chân vào nhà họ Lưu, Diệp Trạch Đào mới hiểu được tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Nếu như trước kia cha mẹ Lưu Mộng Y vì yêu thương con gái mà còn chần chừ, thì theo biểu hiện của bọn họ hôm nay có thể thấy được, cùng với sự qua đời của lão phu nhân, nhà họ Lưu sẽ không bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của Lưu Mộng Y nữa. Hơn nữa, nhìn qua thì dáng vẻ của người thanh niên họ Tôn kia cũng không tồi, đối mặt với một sự lựa chọn như vậy, sự thiên vị dành cho nhà họ Tôn cũng đã xuất hiện trong lòng họ!
Ngay khi rời khỏi nhà họ Lưu, Diệp Trạch Đào liền tìm đến một khách sạn gần đó, nghĩ đến tình hình mà mình đã nhìn thấy, hắn nghĩ rằng có lẽ mình nên quay về thì hơn.
Đối với chuyện xảy ra hôm nay, Diệp Trạch Đào không hề cảm thấy bất mãn, ngược lại, qua chuyện này, trong lòng hắn còn dấy lên một ngọn lửa đấu tranh. Hắn biết rằng không thể dựa vào người khác, nếu muốn người khác tôn trọng, muốn người khác để ý tới, thì bản thân hắn phải có thực lực mới được.
Ánh mắt những người nhà họ Lưu nhìn hắn đều giống như người thượng lưu nhìn kẻ hạ cấp vậy, hoàn toàn không hề coi hắn ngang hàng chút nào. Ngoài Lưu Mộng Y ra, Diệp Trạch Đào biết rằng người nhà họ Lưu không hề để mắt tới hắn, đây chính là một sự miệt thị!
Hôm nay, cách đối xử của họ đã có tác động rất lớn đến Diệp Trạch Đào, trong lòng hắn đã xuất hiện một nỗi khát khao có được thế lực mà trước đây chưa từng có.
Diệp Trạch Đào vừa tẳm rửa sạch sẽ, bước ra khỏi phòng tắm, ngồi trên ghế hút thuốc thì điện thoại di động của hắn reo vang.
Hắn mở di động ra nhìn, thì ra là Trịnh Tiểu Nhu gọi điện tới.
- Trạch Đào, anh không sao chứ?
Trịnh Tiểu Nhu quan tâm hỏi.
- Trông tôi giống như người bị làm sao ư?
Diệp Trạch Đào hỏi lại.
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Tôi vừa đến nhà họ Lưu thì nghe nhắc đến chuyện này, nhà họ Lưu đã làm quá đáng!
- Dường như cô cũng là một thành viên của nhà họ Lưu!
Diệp Trạch Đào nói.
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói:
- Nghe anh nói như vậy, coi như tôi yên tâm rồi, không sao là tốt rồi. Anh yên tâm, nhà họ Lưu không chào đón anh, nhà họ Trịnh chúng tôi sẽ ủng hộ anh!
Nghĩ đến lão phu nhân đã mất của nhà họ Lưu, dường như Trịnh Tiểu Nhu cũng không hề cảm thấy đau buồn, Diệp Trạch Đào nhíu mày nói:
- Bà nội của Mộng Y vừa mới qua đời!
- Ồ, vẫn còn đau lòng thay cho Mộng Y, không phải tôi không đau lòng, anh cũng không hiểu rõ tình hình đâu, thôi đi, anh muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao tôi và Vi Chính Quang vốn cũng không có nhiều quan hệ!
Nhắc đến Vi Chính Quang, Diệp Trạch Đào liền tò mò hỏi:
- Vi Chính Quang đâu, sao tôi không gặp?
- Ai biết gã đi đâu, vợ gã bị anh làm như thế, mẹ gã lại làm như vậy, nếu là gã, anh có còn ở lại Thủ đô được không?
Nói tới đây, Trịnh Tiểu Nhu khẽ cười một tiếng:
- Gã hận anh chết đi được đấy!
Sau đó lại hít sâu một cái, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Ngay cả tôi cũng chưa dám xuất hiện trước mặt người khác!
Đứng ở góc nhìn của Vi Chính Quang mà suy nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể gật đầu, tên Vi Chính Quang này quả thật là có chút đáng thương.
- Cô giúp tôi quan tâm đến Mộng Y một chút đi, ôi, xem ra người nhà họ đã có dự định rồi!
Diệp Trạch Đào nói.
Trịnh Tiểu Nhu sửng sốt nói:
- Xem ra anh có biết dự định của nhà họ Lưu, không tồi! Hiện giờ nhà họ Lưu đang cố ổn định lại tình hình, rất cần một thế lực hùng mạnh hậu thuẫn, nhà họ Tôn liền trở thành ứng viên sáng giá. Hơn nữa, con trai Tôn Tường Quân – Tôn Cương từ trước đến nay vẫn thích Mộng Y, đây chính là việc mà họ Lưu muốn nhanh chóng xúc tiến!
Tôn Cương!
Diệp Trạch Đào rốt cục cũng biết tên người thanh niên họ Tôn kia là Tôn Cương.
Mãi một lúc sau không thấy Diệp Trạch Đào nói gì, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Thật ra, tình hình cũng không đến mức khó khăn như vậy. Nhà họ Trịnh chúng tôi cũng không kém gì nhà họ Tôn, chỉ cần có sự ủng hộ của nhà họ Trịnh, tình thế của nhà họ Lưu cũng không đến mức nguy hiểm. Không nói dối anh, hiện giờ nhà họ Lưu cũng thiếu sự ủng hộ của nhà họ Trịnh, lời nói của tôi ở nhà họ Lưu có sức mạnh rất lớn. Nếu tôi không đồng ý, vẫn có thể gạt bỏ chuyện của Mộng Y và nhà họ Tôn. Nhìn anh đau lòng vì chuyện của Mộng Y như vậy, tôi sẽ giúp anh lần này. Tuy nhiên, ân tình này anh nhất định phải ghi nhớ đấy nhé!
Nghe Trịnh Tiểu Nhu dùng giọng điệu như vậy nói với mình, Diệp Trạch Đào cũng không nói được gì:
- Vậy thì cảm ơn cô, ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng!
Thêm một người giúp đỡ đương nhiên là tốt hơn nhiều. Diệp Trạch Đào không thể không ghi nhớ ân tình này.
- Được rồi, không tán gẫu với anh nữa, anh hãy bảo trọng nhé. Hiện giờ đang là thời điểm mấu chốt, tôi cũng không thể đến gặp anh được, đừng nghĩ nhiều đến thái độ và những lời nói ác ý của người nhà họ Lưu, anh cứ về Ninh Hải đi!
Trịnh Tiểu Nhu cũng là một người nói chuyện rất thẳng thắn, nói xong câu này cô liền cúp máy.
Có cú điện thoại này của Trịnh Tiểu Nhu, sự lo lắng của Diệp Trạch Đào dành cho Lưu Mộng Y coi như đã giảm bớt một chút, khi nghĩ đến ông Điền cũng có sức ảnh hưởng giống như vậy, Diệp Trạch Đào đoán rằng, không biết sức ảnh hưởng của ông Điền ở Thủ đô có lớn như ở Ninh Hải hay không. Nếu như ở Thủ đô, ông ấy cũng có sức ảnh hưởng như vậy, hắn sẽ nhờ ông ấy quan tâm đến Lưu Mộng Y một chút.
Đang suy nghĩ, Diệp Trạch Đào chợt nghe tiếng chuông cửa reo.
Khi ra mở cửa, Diệp Trạch Đào liền tròn mắt nhìn, chỉ thấy người đang đứng ở cửa là một thanh niên.
Tôn Cương!
Trong lòng Diệp Trạch Đào chấn động, hắn không nghĩ rằng công tử nhà họ Tôn lại tìm đến mình.
Gương mặt thể hiện sự cao ngạo, Tôn Cương nhìn Diệp Trạch Đào một lúc rồi mới nói:
- Tôi tên Tôn Cương!
- Mời vào!
Diệp Trạch Đào mở lớn cửa ra một chút, lấy tay ra hiệu.
Tôn Cương nhanh chóng bước vào căn phòng Diệp Trạch Đào đang ở.
Y ngồi trên ghế, bắt chéo chân, có vẻ rất tự nhiên.
- Tự giới thiệu lại một chút, cha tôi là Tôn Tường Quân, tôi thích Mộng Y!
Tôn Cương dường như đang nói chuyện với một cấp dưới.
- Thích cũng không sao, Mộng Y đang là người yêu của tôi, có người thích cô ấy, chứng tỏ cô ấy rất có sức hấp dẫn, tôi thật sự rất vui!
Diệp Trạch Đào cũng không khách khí ngồi xuống, cũng bắt chéo chân.
Diệp Trạch Đào lại lấy ra một điếu thuốc lá, rút ra cái bật lửa, tự mình châm thuốc hút.
Nhìn Diệp Trạch Đào một lúc, Tôn Cương mới nói:
- Nói đi, để từ bỏ Mộng Y, anh muốn quyền hay muốn tiền? Anh nên biết rằng, nhà họ Lưu không phải ai cũng có thể dựa vào, cho dù anh có cưới Mộng Y, nhà họ Lưu cũng có khả năng không ủng hộ anh. Không bằng nhân cơ hội này anh nên kiếm lấy chút ưu đãi, chức Bí thư Huyện ủy hay là một trăm triệu nhân dân tệ, anh có thể chọn một trong hai.
Nói xong, Tôn Cương bình thản nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôn Cương phải không? Xem ra anh coi Mộng Y chỉ đáng giá chút tiền đó thôi sao?
Tôn Cương cười ha hả nói:
- Anh phải biết rằng, nhà họ Lưu nhìn bề ngoài thì có vẻ rất hùng mạnh, nhưng thật ra, từ khi lão phu nhân qua đời, nhà họ Lưu đã trở nên suy yếu. Cái nhà họ Lưu cần chính là có một thế lực hùng mạnh ủng hộ, nhà họ Tôn chúng tôi đúng lúc lại là một gia tộc có thế lực, tôi lại thích Mộng Y, hiện giờ cha mẹ cô ấy cũng rất hy vọng tôi cưới Mộng Y. Anh có cố chen chân vào cũng không thể có được cơ hội nào đâu, ngược lại còn bị thế lực hùng mạnh chèn ép, nếu anh nghĩ rằng số tiền đó còn ít, tôi có thể đưa thêm, hai trăm triệu cũng không phải là vấn đề, với ngần đó tiền anh cũng có thể chọn được rất nhiều cô gái xinh đẹp khác!
Lửa giận trong lòng Diệp Trạch Đào bùng cháy, tên tiểu tử này không ngờ có thể nói ra những lời như vậy, dường như y xem mình là một người có thể mua được bằng tiền và quyền: - Tôn Cương, nơi này không chào đón anh, mời đi cho!
Diệp Trạch Đào trầm mặt xuống nói.
- Diệp Trạch Đào, cậu có một gia đình bình thường, dựa vào thế lực của nhà họ Lưu hiện giờ, cậu đang là Chủ tịch xã, rất có khả năng sẽ được thăng lên chức Phó Chủ tịch huyện, quả thật cậu thăng tiến rất nhanh đấy!
Tôn Cương cũng trầm mặt nhìn Diệp Trạch Đào, gằn từng tiếng nói.
- Đó là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm!
Diệp Trạch Đào thấy Tôn Cương đã điều tra toàn bộ hoàn cảnh của mình, hắn biết rằng đối phương đã quyết tâm đối đầu với mình, không phải ngày một ngày hai là có thể xong chuyện. - Anh không sợ mất cả chì lẫn chài sao?
Tôn Cương trầm giọng nói.
Biết là hôm nay Tôn Cương cố ý chạy đến tìm mình đàm phán, Diệp Trạch Đào nghĩ đến hoàn cảnh đáng thương của Lưu Mộng Y, lại nghĩ đến chuyện đối phương muốn dùng tiền và quyền mua chuộc mình, sự kiêu hãnh trong lòng Diệp Trạch Đào đã được khơi dậy, hắn cũng thể hiện sự cứng rắn, mạnh mẽ. - Không sai, nhà họ Tôn các anh rất có quyền thế, nếu nhà họ Tôn muốn dùng quyền thế để chèn ép, Diệp Trạch Đào tôi căn bản không có khả năng chống lại, nhưng, tôi muốn nói cho anh biết, Diệp Trạch Đào tôi là người không thể bị đánh bại bởi tiền và quyền!
Ý chí chiến đấu trong lòng Diệp Trạch Đào cũng đã xuất hiện.
Tôn Cương cũng là một người kiêu ngạo, lần này y tìm đến tuy là muốn dùng tiền và quyền khuất phục Diệp Trạch Đào. Nhưng y cũng xấu hổ khi phải dùng đến cách này, y thật không ngờ đưa ra nhiều thứ như vậy nhưng đối phương cũng không hề tỏ vẻ sợ hãi mà từ bỏ. Tôn Cương cũng không thiếu phụ nữ, cái y thiếu chính là tình cảm, đối với Lưu Mộng Y, Tôn Cương càng hy vọng sẽ có được cả tình cảm và thân xác của cô. Hiện giờ lại xuất hiện một người muốn tranh đoạt cô với y, sự kiêu ngạo của Tôn Cương cũng được khơi dậy rồi.
Y liền nhìn thẳng vào mắt Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào cũng không hề nhượng bộ, nhìn thẳng vào mắt Tôn Cương.
Tôn Cương cười ha ha đứng dậy, nói:
- Được lắm, cuộc sống rất thú vị, Tôn Cương tôi sẽ chơi cùng anh! Không phải anh ở huyện Thảo Hải sao? Được rồi, tôi sẽ đến huyện Thảo Hải nhận chức Bí thư Huyện ủy, hãy xem tôi đùa với anh thế nào! Ai nói muốn đánh bại anh nhất định phải dựa vào thế lực của gia đình? Nếu không đánh bại anh, Tôn Cương tôi sẽ không cưới Mộng Y!
Tôn Cương bước ra ngoài trong tiếng cười.
Nhìn bóng dáng Tôn Cương, Diệp Trạch Đào ngơ ngác, đây là lý lẽ gì vậy?
Diệp Trạch Đào quả thực không hiểu tính tình tên công tử này, thấy mua chuộc không có tác dụng, không ngờ y lại muốn đến Thảo Hải nhận chức Bí thư Huyện ủy, đây là lý lẽ gì vậy?
Diệp Trạch Đào vô cùng tin tưởng vào năng lực của nhà họ Tôn, hắn đã thấy được bản lĩnh của Tôn Tường Quân. Hắn biết chỉ cần nhà họ Tôn muốn như vậy, Tôn Cương hoàn toàn có khả năng đến Thảo Hải nhận chức Bí thư Huyện ủy.
Vừa nghĩ đến chuyện Tôn Cương sẽ trở thành Bí thư Huyện ủy Thảo Hải, sắc mặt Diệp Trạch Đào cũng biến đổi. Chỉ cần Tôn Cương đến Thảo Hải, dựa vào gia thế của y, y sẽ nhanh chóng tập hợp một nhóm người bên cạnh, đến lúc đó, cuộc sống của mình ở Thảo Hải chắc chắn sẽ trở nên rất khó khăn!
Khi nghĩ đến Tôn Cương vì nhằm vào mình mà đến, trong ánh mắt Diệp Trạch Đào liền lộ ra sự sắc bén, nếu Tôn Cương muốn đến Thảo Hải, vậy thì chúng ta sẽ đấu một trận với nhau!
Nghĩ đến đối thủ có lực lượng hậu thuẫn hùng mạnh như vậy, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất tự hào về bản thân mình.
Ngay khi rời khỏi nhà họ Lưu, Diệp Trạch Đào liền tìm đến một khách sạn gần đó, nghĩ đến tình hình mà mình đã nhìn thấy, hắn nghĩ rằng có lẽ mình nên quay về thì hơn.
Đối với chuyện xảy ra hôm nay, Diệp Trạch Đào không hề cảm thấy bất mãn, ngược lại, qua chuyện này, trong lòng hắn còn dấy lên một ngọn lửa đấu tranh. Hắn biết rằng không thể dựa vào người khác, nếu muốn người khác tôn trọng, muốn người khác để ý tới, thì bản thân hắn phải có thực lực mới được.
Ánh mắt những người nhà họ Lưu nhìn hắn đều giống như người thượng lưu nhìn kẻ hạ cấp vậy, hoàn toàn không hề coi hắn ngang hàng chút nào. Ngoài Lưu Mộng Y ra, Diệp Trạch Đào biết rằng người nhà họ Lưu không hề để mắt tới hắn, đây chính là một sự miệt thị!
Hôm nay, cách đối xử của họ đã có tác động rất lớn đến Diệp Trạch Đào, trong lòng hắn đã xuất hiện một nỗi khát khao có được thế lực mà trước đây chưa từng có.
Diệp Trạch Đào vừa tẳm rửa sạch sẽ, bước ra khỏi phòng tắm, ngồi trên ghế hút thuốc thì điện thoại di động của hắn reo vang.
Hắn mở di động ra nhìn, thì ra là Trịnh Tiểu Nhu gọi điện tới.
- Trạch Đào, anh không sao chứ?
Trịnh Tiểu Nhu quan tâm hỏi.
- Trông tôi giống như người bị làm sao ư?
Diệp Trạch Đào hỏi lại.
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Tôi vừa đến nhà họ Lưu thì nghe nhắc đến chuyện này, nhà họ Lưu đã làm quá đáng!
- Dường như cô cũng là một thành viên của nhà họ Lưu!
Diệp Trạch Đào nói.
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói:
- Nghe anh nói như vậy, coi như tôi yên tâm rồi, không sao là tốt rồi. Anh yên tâm, nhà họ Lưu không chào đón anh, nhà họ Trịnh chúng tôi sẽ ủng hộ anh!
Nghĩ đến lão phu nhân đã mất của nhà họ Lưu, dường như Trịnh Tiểu Nhu cũng không hề cảm thấy đau buồn, Diệp Trạch Đào nhíu mày nói:
- Bà nội của Mộng Y vừa mới qua đời!
- Ồ, vẫn còn đau lòng thay cho Mộng Y, không phải tôi không đau lòng, anh cũng không hiểu rõ tình hình đâu, thôi đi, anh muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao tôi và Vi Chính Quang vốn cũng không có nhiều quan hệ!
Nhắc đến Vi Chính Quang, Diệp Trạch Đào liền tò mò hỏi:
- Vi Chính Quang đâu, sao tôi không gặp?
- Ai biết gã đi đâu, vợ gã bị anh làm như thế, mẹ gã lại làm như vậy, nếu là gã, anh có còn ở lại Thủ đô được không?
Nói tới đây, Trịnh Tiểu Nhu khẽ cười một tiếng:
- Gã hận anh chết đi được đấy!
Sau đó lại hít sâu một cái, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Ngay cả tôi cũng chưa dám xuất hiện trước mặt người khác!
Đứng ở góc nhìn của Vi Chính Quang mà suy nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể gật đầu, tên Vi Chính Quang này quả thật là có chút đáng thương.
- Cô giúp tôi quan tâm đến Mộng Y một chút đi, ôi, xem ra người nhà họ đã có dự định rồi!
Diệp Trạch Đào nói.
Trịnh Tiểu Nhu sửng sốt nói:
- Xem ra anh có biết dự định của nhà họ Lưu, không tồi! Hiện giờ nhà họ Lưu đang cố ổn định lại tình hình, rất cần một thế lực hùng mạnh hậu thuẫn, nhà họ Tôn liền trở thành ứng viên sáng giá. Hơn nữa, con trai Tôn Tường Quân – Tôn Cương từ trước đến nay vẫn thích Mộng Y, đây chính là việc mà họ Lưu muốn nhanh chóng xúc tiến!
Tôn Cương!
Diệp Trạch Đào rốt cục cũng biết tên người thanh niên họ Tôn kia là Tôn Cương.
Mãi một lúc sau không thấy Diệp Trạch Đào nói gì, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Thật ra, tình hình cũng không đến mức khó khăn như vậy. Nhà họ Trịnh chúng tôi cũng không kém gì nhà họ Tôn, chỉ cần có sự ủng hộ của nhà họ Trịnh, tình thế của nhà họ Lưu cũng không đến mức nguy hiểm. Không nói dối anh, hiện giờ nhà họ Lưu cũng thiếu sự ủng hộ của nhà họ Trịnh, lời nói của tôi ở nhà họ Lưu có sức mạnh rất lớn. Nếu tôi không đồng ý, vẫn có thể gạt bỏ chuyện của Mộng Y và nhà họ Tôn. Nhìn anh đau lòng vì chuyện của Mộng Y như vậy, tôi sẽ giúp anh lần này. Tuy nhiên, ân tình này anh nhất định phải ghi nhớ đấy nhé!
Nghe Trịnh Tiểu Nhu dùng giọng điệu như vậy nói với mình, Diệp Trạch Đào cũng không nói được gì:
- Vậy thì cảm ơn cô, ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng!
Thêm một người giúp đỡ đương nhiên là tốt hơn nhiều. Diệp Trạch Đào không thể không ghi nhớ ân tình này.
- Được rồi, không tán gẫu với anh nữa, anh hãy bảo trọng nhé. Hiện giờ đang là thời điểm mấu chốt, tôi cũng không thể đến gặp anh được, đừng nghĩ nhiều đến thái độ và những lời nói ác ý của người nhà họ Lưu, anh cứ về Ninh Hải đi!
Trịnh Tiểu Nhu cũng là một người nói chuyện rất thẳng thắn, nói xong câu này cô liền cúp máy.
Có cú điện thoại này của Trịnh Tiểu Nhu, sự lo lắng của Diệp Trạch Đào dành cho Lưu Mộng Y coi như đã giảm bớt một chút, khi nghĩ đến ông Điền cũng có sức ảnh hưởng giống như vậy, Diệp Trạch Đào đoán rằng, không biết sức ảnh hưởng của ông Điền ở Thủ đô có lớn như ở Ninh Hải hay không. Nếu như ở Thủ đô, ông ấy cũng có sức ảnh hưởng như vậy, hắn sẽ nhờ ông ấy quan tâm đến Lưu Mộng Y một chút.
Đang suy nghĩ, Diệp Trạch Đào chợt nghe tiếng chuông cửa reo.
Khi ra mở cửa, Diệp Trạch Đào liền tròn mắt nhìn, chỉ thấy người đang đứng ở cửa là một thanh niên.
Tôn Cương!
Trong lòng Diệp Trạch Đào chấn động, hắn không nghĩ rằng công tử nhà họ Tôn lại tìm đến mình.
Gương mặt thể hiện sự cao ngạo, Tôn Cương nhìn Diệp Trạch Đào một lúc rồi mới nói:
- Tôi tên Tôn Cương!
- Mời vào!
Diệp Trạch Đào mở lớn cửa ra một chút, lấy tay ra hiệu.
Tôn Cương nhanh chóng bước vào căn phòng Diệp Trạch Đào đang ở.
Y ngồi trên ghế, bắt chéo chân, có vẻ rất tự nhiên.
- Tự giới thiệu lại một chút, cha tôi là Tôn Tường Quân, tôi thích Mộng Y!
Tôn Cương dường như đang nói chuyện với một cấp dưới.
- Thích cũng không sao, Mộng Y đang là người yêu của tôi, có người thích cô ấy, chứng tỏ cô ấy rất có sức hấp dẫn, tôi thật sự rất vui!
Diệp Trạch Đào cũng không khách khí ngồi xuống, cũng bắt chéo chân.
Diệp Trạch Đào lại lấy ra một điếu thuốc lá, rút ra cái bật lửa, tự mình châm thuốc hút.
Nhìn Diệp Trạch Đào một lúc, Tôn Cương mới nói:
- Nói đi, để từ bỏ Mộng Y, anh muốn quyền hay muốn tiền? Anh nên biết rằng, nhà họ Lưu không phải ai cũng có thể dựa vào, cho dù anh có cưới Mộng Y, nhà họ Lưu cũng có khả năng không ủng hộ anh. Không bằng nhân cơ hội này anh nên kiếm lấy chút ưu đãi, chức Bí thư Huyện ủy hay là một trăm triệu nhân dân tệ, anh có thể chọn một trong hai.
Nói xong, Tôn Cương bình thản nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôn Cương phải không? Xem ra anh coi Mộng Y chỉ đáng giá chút tiền đó thôi sao?
Tôn Cương cười ha hả nói:
- Anh phải biết rằng, nhà họ Lưu nhìn bề ngoài thì có vẻ rất hùng mạnh, nhưng thật ra, từ khi lão phu nhân qua đời, nhà họ Lưu đã trở nên suy yếu. Cái nhà họ Lưu cần chính là có một thế lực hùng mạnh ủng hộ, nhà họ Tôn chúng tôi đúng lúc lại là một gia tộc có thế lực, tôi lại thích Mộng Y, hiện giờ cha mẹ cô ấy cũng rất hy vọng tôi cưới Mộng Y. Anh có cố chen chân vào cũng không thể có được cơ hội nào đâu, ngược lại còn bị thế lực hùng mạnh chèn ép, nếu anh nghĩ rằng số tiền đó còn ít, tôi có thể đưa thêm, hai trăm triệu cũng không phải là vấn đề, với ngần đó tiền anh cũng có thể chọn được rất nhiều cô gái xinh đẹp khác!
Lửa giận trong lòng Diệp Trạch Đào bùng cháy, tên tiểu tử này không ngờ có thể nói ra những lời như vậy, dường như y xem mình là một người có thể mua được bằng tiền và quyền: - Tôn Cương, nơi này không chào đón anh, mời đi cho!
Diệp Trạch Đào trầm mặt xuống nói.
- Diệp Trạch Đào, cậu có một gia đình bình thường, dựa vào thế lực của nhà họ Lưu hiện giờ, cậu đang là Chủ tịch xã, rất có khả năng sẽ được thăng lên chức Phó Chủ tịch huyện, quả thật cậu thăng tiến rất nhanh đấy!
Tôn Cương cũng trầm mặt nhìn Diệp Trạch Đào, gằn từng tiếng nói.
- Đó là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm!
Diệp Trạch Đào thấy Tôn Cương đã điều tra toàn bộ hoàn cảnh của mình, hắn biết rằng đối phương đã quyết tâm đối đầu với mình, không phải ngày một ngày hai là có thể xong chuyện. - Anh không sợ mất cả chì lẫn chài sao?
Tôn Cương trầm giọng nói.
Biết là hôm nay Tôn Cương cố ý chạy đến tìm mình đàm phán, Diệp Trạch Đào nghĩ đến hoàn cảnh đáng thương của Lưu Mộng Y, lại nghĩ đến chuyện đối phương muốn dùng tiền và quyền mua chuộc mình, sự kiêu hãnh trong lòng Diệp Trạch Đào đã được khơi dậy, hắn cũng thể hiện sự cứng rắn, mạnh mẽ. - Không sai, nhà họ Tôn các anh rất có quyền thế, nếu nhà họ Tôn muốn dùng quyền thế để chèn ép, Diệp Trạch Đào tôi căn bản không có khả năng chống lại, nhưng, tôi muốn nói cho anh biết, Diệp Trạch Đào tôi là người không thể bị đánh bại bởi tiền và quyền!
Ý chí chiến đấu trong lòng Diệp Trạch Đào cũng đã xuất hiện.
Tôn Cương cũng là một người kiêu ngạo, lần này y tìm đến tuy là muốn dùng tiền và quyền khuất phục Diệp Trạch Đào. Nhưng y cũng xấu hổ khi phải dùng đến cách này, y thật không ngờ đưa ra nhiều thứ như vậy nhưng đối phương cũng không hề tỏ vẻ sợ hãi mà từ bỏ. Tôn Cương cũng không thiếu phụ nữ, cái y thiếu chính là tình cảm, đối với Lưu Mộng Y, Tôn Cương càng hy vọng sẽ có được cả tình cảm và thân xác của cô. Hiện giờ lại xuất hiện một người muốn tranh đoạt cô với y, sự kiêu ngạo của Tôn Cương cũng được khơi dậy rồi.
Y liền nhìn thẳng vào mắt Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào cũng không hề nhượng bộ, nhìn thẳng vào mắt Tôn Cương.
Tôn Cương cười ha ha đứng dậy, nói:
- Được lắm, cuộc sống rất thú vị, Tôn Cương tôi sẽ chơi cùng anh! Không phải anh ở huyện Thảo Hải sao? Được rồi, tôi sẽ đến huyện Thảo Hải nhận chức Bí thư Huyện ủy, hãy xem tôi đùa với anh thế nào! Ai nói muốn đánh bại anh nhất định phải dựa vào thế lực của gia đình? Nếu không đánh bại anh, Tôn Cương tôi sẽ không cưới Mộng Y!
Tôn Cương bước ra ngoài trong tiếng cười.
Nhìn bóng dáng Tôn Cương, Diệp Trạch Đào ngơ ngác, đây là lý lẽ gì vậy?
Diệp Trạch Đào quả thực không hiểu tính tình tên công tử này, thấy mua chuộc không có tác dụng, không ngờ y lại muốn đến Thảo Hải nhận chức Bí thư Huyện ủy, đây là lý lẽ gì vậy?
Diệp Trạch Đào vô cùng tin tưởng vào năng lực của nhà họ Tôn, hắn đã thấy được bản lĩnh của Tôn Tường Quân. Hắn biết chỉ cần nhà họ Tôn muốn như vậy, Tôn Cương hoàn toàn có khả năng đến Thảo Hải nhận chức Bí thư Huyện ủy.
Vừa nghĩ đến chuyện Tôn Cương sẽ trở thành Bí thư Huyện ủy Thảo Hải, sắc mặt Diệp Trạch Đào cũng biến đổi. Chỉ cần Tôn Cương đến Thảo Hải, dựa vào gia thế của y, y sẽ nhanh chóng tập hợp một nhóm người bên cạnh, đến lúc đó, cuộc sống của mình ở Thảo Hải chắc chắn sẽ trở nên rất khó khăn!
Khi nghĩ đến Tôn Cương vì nhằm vào mình mà đến, trong ánh mắt Diệp Trạch Đào liền lộ ra sự sắc bén, nếu Tôn Cương muốn đến Thảo Hải, vậy thì chúng ta sẽ đấu một trận với nhau!
Nghĩ đến đối thủ có lực lượng hậu thuẫn hùng mạnh như vậy, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất tự hào về bản thân mình.