Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 267 : Uông Lăng Tùng Tỏ Thái Độ

Ngày đăng: 00:46 02/08/20

Một bộ phận lãnh đạo thở dài trong lòng.Thật đáng tiếc cho tên Tôn Cương, gia thế tốt như vậy mà lại là một kẻ hoàn toàn chẳng có chút kiên nhẫn nào hết. Mới bị chọc tức một chút đã nổi khùng lên rồi, như thế thì làm sao có thể tồn tại được ở huyện Thảo Hải chứ!
Trước kia còn nghĩ là Tôn Cương rất mạnh, bây giờ những người này lập tức thay đổi suy nghĩ. Với tính cách của Tôn Cương như vậy thì làm sao có thể tiến xa được.
Con cháu gia đình có gia thế đến huyện tham gia vào quan trường bị làm cho thân bại danh liệt đầy rẫy. Những người đáng ra suy nghĩ rằng sẽ nhờ cậy vào thế lực hùng mạnh của cha Tôn Cương bây giờ lại thay đổi, đi theo một người như hắn ta thì làm sao mà vươn ra được.
Đúng là nếu bây giờ đi theo Tôn Cương thì có thể trục lợi được một chút, nhưng sau này thì sẽ ra sao? Việc quan chức không phải là chuyện ngày một ngày hai, ngộ nhỡ Tôn Cương xảy ra việc gì thì những người đi theo hắn ta sẽ có kết cục như thế nào? Điều này quả thật khiến mọi người phải suy nghĩ cẩn thận rồi.
Ai cũng muốn phát triển, nhưng chẳng ai hi vọng mình đi lên một con đường nhìn thì có vẻ hào nhoáng thực chất lại chứa đựng quá nhiều nguy hiểm cả.
Chuyện ngày hôm nay một lần nữa nhắc nhở mọi người rằng kinh nghiệm của Tôn Cương quá ít ỏi, đi theo hắn ta là một việc hết sức nguy hiểm.
Thật ra thì Tôn Cương cũng không phải là người luôn dễ kích động như vậy. Chỉ có điều lần này Lưu Mộng Y đi tới huyện Thảo Hải, mà Lưu Mộng Y căn bản là chẳng coi Tôn Cương ra gì, suốt ngày chỉ thân cận gần gũi Diệp Trạch Đào. Điều này khiến cho Tôn Cương càng nghĩ càng căm phẫn, chỉ muốn lật đổ Diệp Trạch Đào càng nhanh càng tốt, cho nên mới dẫn đến sai lầm nôn nóng như vừa rồi.
Cũng bởi Tôn Cương công tác ở thủ đô nên kinh nghiệm công tác cấp cơ sở còn yếu kém, hắn ta nghĩ là trong một cuộc họp lớn như thế này thì lời của Chủ tịch huyện là nhất, chỉ cần Chủ tịch huyện nói gì thì mọi người sẽ không dám tùy tiện phản đối. Nên hắn muốn mượn cớ chuyện ngày hôm nay để loại bỏ Tôn Dân Phú hòng thị uy với mọi người.
Trước đó Tôn Cương cũng có nghĩ đến việc Diệp Trạch Đào sẽ phản kháng, nhưng hắn cho là Diệp Trạch Đào chỉ dám lén lút hành sự chứ không dám trực tiếp phản kháng trước mặt Chủ tịch huyện như vậy.
Cho dù là Diệp Trạch Đào dám chống lại thì mấy người khác cũng đâu có mấy ai dám chống lại thế lực của nhà họ Tôn?
Không ngờ lại phát sinh việc như vậy, cả Diệp Trạch Đào và Cao Vệ đều chẳng hề để tâm đến quyền thế của nhà họ Tôn, không khai chống lại hắn ta!
Cục trưởng Cục công an Uông Lăng Tùng vẫn ngồi ở bên dưới theo dõi tiến trình cuộc họp, mới hai hôm trước Tôn Cương có đến tìm ông ta hứa sẽ giúp cho ông ta đạt được quyền lực cao hơn nữa.
Trong lòng Uông Lăng Tùng vẫn đang do dự không biết rốt cục là có nên đầu quân cho nhà họ Tôn hay không?
Rõ ràng là hậu thuẫn của Tôn Cương rất mạnh, nhưng Tôn Lăng Tùng đồng thời cũng nghe được một số tin tức, là tin tức từ phía tỉnh truyền về, hình như là một số vị lãnh đạo tầm cỡ trong tỉnh không niềm nở với việc Tôn Cương đến tỉnh Ninh Hải lắm cho nên cũng không ủng hộ gì nhiều.
Để xác nhận thông tin trên Uông Lăng Tùng lấy cớ lên tỉnh đi họp, cố tình tìm đến vài người để tìm hiểu tình hình.
Không tìm hiểu thì còn chưa biết, tìm hiểu rồi mới phát hiện ra tình hình trên tỉnh vô cùng phức tạp. Thế lực của nhà họ Tôn chẳng liên quan gì lắm đến thế lực ở tỉnh Ninh Hải, mà thế lực ở Ninh Hải cũng có vẻ như cũng chẳng dính dáng gì đến thế lực nhà họ Tôn.
Biết được điều này Uông Lăng Tùng đã hạ quyết định, nơi đây là Ninh Hải, nếu nhà họ Tôn đã không thể vươn thế lực tới đây thì đầu quân cho nhà họ Tôn cũng chẳng phải là việc hay ho gì. Dựa vào cánh Diệp Trạch Đào có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Diệp Trạch Đào vẫn luôn tỏ ra thân thiết với ông, chỉ cần hạ quyết tâm theo Diệp Trạch Đào thì tin là hắn sẽ trọng dụng ông.
Tôn Cương thì khác, hắn ta đến Hải Thảo chẳng qua cũng chỉ là vì muốn kiếm ít thành tích mà thôi, đạt được mục đích rồi ai biết được hắn ta sẽ cao chạy xa bay đến nơi nào chứ. Hắn ta đi rồi thì bản thân ông ở lại Ninh Hải sẽ thảm rồi, Tôn Cương chắc chắn có cả đống người để dùng, đời nào hắn ta thèm ngó ngàng gì đến ông chứ.
Mấy ngày nay Uông Lăng Tùng vẫn âm thầm quan sát Tôn Cương, nghiên cứu tính cách của hắn ta. Nếu so sánh ra thì Tôn Cương ở mặt này thua kém Diệp Trạch Đào nhiều quá, con người này rất cạn tình, lợi dụng xong rồi tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ thèm ngó ngàng đến nữa đâu.
Đi theo Diệp Trạch Đào vẫn có tiền đồ hơn, hắn cũng có hậu thuẫn lớn, mà con người của Diệp Trạch Đào rất khá, chỉ cần có cơ hội hắn luôn giúp đỡ những người theo hắn. Việc ngày hôm nay thêm một lần nữa lại chứng minh được việc này, Tôn Dân Phú là người của Diệp Trạch Đào, khi Tôn Dân Phú gặp nguy thì dù có phải đứng lên phản kháng lại Chủ tịch huyện Diệp Trạch Đào vẫn dũng cảm tiến tới, người như vậy đáng để ông phục tùng!
Uông Lăng Tùng cũng là người luôn tìm kiếm cơ hội, hôm nay thấy được tình huống trong cuộc họp này ông liền hạ quyết tâm nhất định sẽ đi theo Diệp Trạch Đào.
Lúc này Tôn Cương, đã đập bàn đứng lên chỉ thẳng tay vào Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói :
- Chủ tịch huyện Tôn, đây là cuộc họp, chẳng lẽ mọi người nói vài lời đạo lý cũng không được sao?
Diệp Trạch Đào rõ ràng rất bình thản, Tôn Cương càng điên tiết hơn. Mọi người nhìn thấy cảnh ấy lại khẽ lắc đầu.
Tôn Cương bị Diệp Trạch Đào nói vậy tự nhiên lại thấy bình tĩnh hơn một chút, trong lòng thầm kinh sợ. Suýt tý nữa thì trúng kế của Diệp Trạch Đào rồi, hắn ta cố ý chọc giận mình đây mà!
Nếu như mình thật sự tỏ ra là một người không biết kiềm chế, việc này mà truyền đến tai cấp trên thì chắc sẽ bị đặt dấu chấm hỏi nghi ngờ năng lực bản thân mình rồi!
Nhìn Tôn Cương đang cố kìm cơn giận xuống, Uông Lăng Tùng thấy ông ta phải biểu hiện một chút rồi.
- Các vị lãnh đạo, có chuyện này tôi muốn báo cáo!
Uông Lăng Tùng nói.
Uông Lăng Tùng nói câu này ra lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ngồi đó. Thân phận cỏn con như ông ta tự nhiên muốn chen chân vào làm gì? Lại còn trong đúng thời điểm mấu chốt như thế này nữa!
Ngay cả ánh mắt Diệp Trạch Đào và Tôn Cương cũng đều nhìn về phía Uông Lăng Tùng.
Tôn Cương khẽ lay động, có lẽ Uông Lăng Tùng định giúp hắn ta đây, hẳn là đã suy nghĩ xong rồi!
Diệp Trạch Đào cũng nghĩ, gần đây mình liên hệ với ông ta ít hơn trước, chẳng biết ông ta có thái độ như thế nào trước sự mời mọc của Tôn Cương?
Thật ra trong lòng Uông Lăng Tùng cũng đang thấy rất căng thẳng, ông ta biết rõ vào thời điểm này mà lên tiếng là đồng nghĩa với việc nhắm thẳng vào cấp trên. Chỉ cần nói ra là đã đắc tội chết người với một bên, nhưng bên còn lại sẽ nhanh chóng thu nạp ông. Đây là cơ hội để ông bày tỏ thái độ, cũng là thời cơ để ông bước chân vào cuộc chiến một mất một còn này.
Chắc chắn cuối cùng Diệp Trạch Đào sẽ thắng!
Không được chùn bước, Uông Lăng Tùng biết cơ hội của ông càng lúc càng ít rồi. Mấy lời hứa hẹn sáo rỗng của Tôn Cương chẳng ai dám đảm bảo sẽ thành hiện thực, nhưng nếu đi theo Diệp Trạch Đào thì lại yên tâm hơn nhiều.
Rút một tập tư liệu trong cặp táp ra Uông Lăng Tùng nói :
- Các vị lãnh đạo, tôi có thu thập được một phần tài liệu có liên quan đến Cục trưởng Cục giao thông Dương Thành Cương, bên trong có rất nhiều vấn đề. Chúng tôi đã tiến hành điều tra tính xác thực, quả thật vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Hôm nay nhân cuộc họp này tôi cố ý mang tới, mời các vị lãnh đạo xem qua một chút!
Ánh mắt mọi người lập tức dồn hết sang Cục trưởng Cục giao thông Dương Thành Cương.
Phức tạp rồi đây!
Không khí vừa mới lắng xuống giờ lại hết sức căng thẳng.
Dương Thành Cương vừa mới đầu quân cho Tôn Cương xong, rất nhanh đã trở thành tay sai đắc lực cho Tôn Cương, gã cũng không ngừng giúp Tôn Cương lôi kéo mọi người về phe hắn ta. Có sự giúp đỡ của Tôn Cương gã cũng rất đắc ý, gã tin là tiền đồ của mình nhất định sẽ sáng lạn.
Nhìn thấy Tôn Cương và Diệp Trạch Đào đang đấu đá nhau, Dương Thành Cương còn đang định chờ đến lúc thích hợp sẽ nói giúp Tôn Cương vài câu. Nhưng gã còn chưa kịp nói gì thì Uông Lăng Tùng đã lôi gã ra rồi.
Nhìn Uông Lăng Tùng đem số tài liệu đã chuẩn bị từ trước đưa lên ba vị Ủy viên thường vụ huyện, Dương Thành Cương nóng nảy đứng bật dậy chỉ thẳng tay vào mặt Uông Lăng Tùng lớn tiếng quát : - Uông Lăng Tùng, anh muốn gì?
Uông Lăng Tùng chẳng buồn nhìn về phía Dương Thành Cương, đem tài liệu đưa cho Tôn Cương, Diệp Trạch Đào và Cao Vệ xong liền quay lại vị trí của mình.
Sau khi ngồi xuống Uông Lăng Tùng mới thở phào nhẹ nhõm, bản thân đã tỏ rõ thái độ rồi, tiếp theo phải xem Diệp Trạch Đào sẽ phản ứng ra sao, ông tin là Diệp Trạch Đào sẽ hiểu cách làm của ông.
Diệp Trạch Đào lập tức xem số tài liệu đó, sau khi xem xong liền quay sang nhìn Dương Thành Cương.
Lúc này Dương Thành Cương nóng nảy lớn tiếng nói với Tôn Cương :
- Chủ tịch huyện Tôn, anh phải làm chủ giúp tôi. Tên Uông Lăng Tùng dám công khai trả đũa tôi, nếu hôm nay ông ta không giải thích rõ ràng thì tôi phải kiện ông ta!
Diệp Trạch Đào sớm đã biết Dương Thành Cương đầu quân cho Tôn Cương, mấy ngày gần đây Dương Thành Cương còn hoạt động rất tích cực. Giờ lại thấy Uông Lăng Tùng muốn hạ Dương Thành Cương trong lòng hắn liền hiểu Uông Lăng Tùng khi phải lựa chọn giữa hắn và Tôn Cương đã hạ quyết tâm theo phe hắn rồi.
Khi ánh mắt hướng về phía Uông Lăng Tùng thì thấy Uông Lăng Tùng cũng đang nhìn hắn.
Diệp Trạch Đào liền khẽ gật đầu với gã.
Nhìn thấy hành động này Uông Lăng Tùng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thông qua việc này Diệp Trạch Đào xem như đã tiếp nhận ông ta!
Tôn Cương khác hẳn Diệp Trạch Đào, tâm trạng Diệp Trạch Đào tốt bao nhiêu thì vẻ mặt Tôn Cương nhìn trông khó coi bấy nhiêu. Tên Uông Lăng Tùng đã dùng cách này để đầu quân cho Diệp Trạch Đào, rõ ràng là muốn dội thẳng một gáo nước lạnh vào hắn ta rồi.
Nhưng khi nhìn vào nội dung xấp tài liệu thì Tôn Cương biết là mình không thể bảo vệ được Dương Thành Cương, ai đời đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục giao thông mà lại nhận hối lộ số tiền lớn như thế này bao giờ! Lại còn rất nhiều vấn đề khác nữa!
Vẻ mặt sầm xuống, Tôn Cương nói :
- Giải tán cuộc họp!
Nói xong liền đứng dậy bước đi, chẳng nói thêm câu nào nữa.
Không khí trong phòng họp thật nặng nề.
Vẻ mặt Cao Vệ cũng có chút bất thường, nhìn theo bóng của Tôn Cương rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Trạch Đào cũng đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình, lúc đi qua chỗ Uông Lăng Tùng hắn khẽ vỗ nhẹ vào vai gã rồi cũng đi ra ngoài.
Ba người đều đi rồi mấy vị Phó chủ tịch huyện còn lại cũng đứng dậy, vẻ mặt có chút nặng nề.
Sự việc ngày hôm nay căng thẳng quá! Từ trước đến giờ chưa bao giờ mọi người phải trải qua một chuyện như vậy, một người huênh hoang như Tôn Cương khi đứng trước sự phản kháng của Diệp Trạch Đào và Cao Vệ lại chẳng tỏ ra được chút sức mạnh nào.
Đến trợ thủ đắc lực nhất của Tôn Cương là Dương Thành Cương cũng chưa kịp làm gì đã bị đè bẹp rồi.
Phải cân nhắc việc này cẩn thận mới được.
Đây là suy nghĩ của những thành viên tham dự cuộc họp.
Lại có vài người lén nhìn Uông Lăng Tùng, gã là vậy là công khai thái độ của mình rồi, Diệp Trạch Đào trước lúc đi cũng đã tỏ thái độ thu nạp Uông Lăng Tùng. Từ giờ về sau Uông Lăng Tùng coi như chính thức đầu quân cho Diệp Trạch Đào rồi.
Chuyện này nhất định phải nghiên cứu kĩ lưỡng mới được, Tôn Cương trông có vẻ hùng mạnh thế thực chất lại chẳng được khí phách lắm.