Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 269 : Cuộc Họp Xử Lý Công Việc Của ...
Ngày đăng: 00:46 02/08/20
Tôn Cương cứ như vậy bỏ đi.
Đây là chuyện mà mọi người đều không ngờ tới. Rốt cuộc là Trưởng phòng Giao thông Dương Thành Cương đã phạm phải sai lầm như thế nào đây?
Nhìn bộ dạng của Tôn Cương, mọi người đều biết vấn đề của Dương Thành Cương không nhỏ.
Nghĩ đến Uông Lăng Tùng đang lúc nước sôi lửa bỏng như thế này lại nhảy ra ngang nhiên đối đầu với Tôn Cương thì cũng khâm phục dũng khí của ông ta. Nhìn người ta thử coi, dũng mãnh tiến thẳng về phía trước. Nếu Diệp Trạch Đào thắng Tôn Cương, Uông Lăng Tùng sẽ thăng tiến rất nhanh. Tên Uông Lăng Tùng này cũng rất kiên quyết!
Sau khi ra khỏi phòng họp, việc đầu tiên mà Diệp Trạch Đào làm đó là đến Ủy ban Kỷ luật huyện, đưa mớ tài liệu lấy được cho Ủy ban kỷ luật huyện, rồi không nói lời nào liền bỏ đi.
Nên làm như thế nào, khắc sẽ có Ủy ban Kỷ luật huyện ủy xử lý. Hắn sẽ không tham gia vào nữa, dù sao thì chuyện Dương Thành Cương cũng xong rồi.
Giải quyết xong những chuyện này, Diệp Trạch Đào liền bắt đầu nghĩ đến tình hình ở huyện. Còn cần phải tiến hành kiểm chứng một vài ý kiến mới được.
Một ngày trôi qua, đã thấy rõ một vài tình hình, nhưng không hề thấy có dấu hiệu gì về việc cấp trên đến hỏi han và can thiệp. Như vậy lại khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy thực sự yên ổn. Diệp Trạch Đào biết sự suy đoán của mình là chính xác, các vị lãnh đạo huyện không hề có suy nghĩ sẽ giúp đỡ Tôn Cương.
Suy đoán của mình đã chính xác như vậy thì cũng có thể trù tính thử xem chuyện sắp tới sẽ đối đầu với Tôn Cương ra sao.
Khi nhận được điện thoại của Quách Xán, Diệp Trạch Đào mỉm cười. Xem ra Quách Xán cũng đứng ngồi không yên rồi.
Nhìn Diệp Trạch Đào ngồi đối diện mình, trong lòng Quách Xán ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ. Sau khi chuyện xảy ra cuộc họp xử lý công việc của Chủ tịch huyện truyền đến, bản thân là một Bí thư Huyện ủy, Quách Xán cũng chỉ có thể cho gọi Diệp Trạch Đào đến văn phòng của mình.
Nhìn khuôn mặt của Diệp Trạch Đào một hồi lâu, thấy Diệp Trạch Đào vẫn luôn điềm tĩnh, căn bản là không hề có chút vẻ lo lắng vì đã đắc tội với con cháu của một đại gia tộc, Quách Xán cũng chỉ có thể than thầm. - Trạch Đào à, cuộc họp của các cậu sao lại có thể làm thành như vậy chứ, cấp trên sẽ đánh giá huyện chúng ta như thế nào!
Trong lòng Quách Xán rất lo lắng. Cuộc họp xử lý công việc của Chủ tịch huyện thành ra như vậy, chắc chắn là sẽ nhanh chóng truyền ra bên ngoài. Trong cách nhìn nhận của cấp trên thì đoàn thể huyện Thảo Hải đã là một cục diện không đoàn kết. Làm một Bí thư Huyện ủy, mình sẽ bị khiển trách.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu suy nghĩ của Quách Xán, liền mỉm cười nói :
- Mọi người chắc là sẽ không quá nghiêm khắc đối với chuyện ở huyện Thảo Hải đâu?
Trong lòng Quách Xán cười đau khổ. Các cậu có hậu thuẫn vững mạnh, đương nhiên cấp trên sẽ không nghiêm khắc, cũng sẽ không để ý đến chuyện này rồi. Nhưng bản thân tôi là Bí thư, có chuyện là tôi phải gánh lấy.
Quách Xán cũng đang quan tâm đến sự phát triển của sự việc. Thấy tình hình phát triển của sự việc, lại thấy một ngày đã trôi qua mà Tôn Cương vẫn không có chút động tĩnh gì, Quách Xán ít nhiều cũng hiểu rằng mình nên có hành động gì đó mới phải. - Trạch Đào, sau này chú ý một chút đến sách lược nhé!
Quách Xán cũng chỉ gọi Diệp Trạch Đào đến để khiển trách chút thôi.
Diệp Trạch Đào cũng không để ý đến sự khiển trách của Quách Xán. Làm Bí thư, ông ta không nói gì thì không được rồi, phải nói những lời như thế này mới đúng chứ.
Hai người hàn huyên một vài chuyện công việc, Diệp Trạch Đào nói :
- Phó chủ tịch huyện Cao cũng cho rằng biện pháp điều chỉnh cán bộ của Bí thư Quách rất kịp thời.
Quách Xán mỉm cười gật đầu. Ông ta biết là Cao Vệ cũng tán thành chuyện bàn bạc với Diệp Trạch Đào ngày hôm đó. Cả ba người đều đã có được sự nhất trí, vậy thì có thể hành động rồi.
Trước cuộc họp xử lý công việc của Chủ tịch huyện, Quách Xán cũng không tự tin lắm. Sau khi xảy ra chuyện ở cuộc họp, Quách Xán đã nhanh chóng báo cáo với Bí thư Thành ủy Hứa. Nhưng, đáp lại chỉ là một câu hời hợt yêu cầu phải tăng cường đoàn kết hơn nữa.
Quan sát cả một ngày trời, Quách Xán nhận thấy mọi thứ đều yên ắng, không có động tĩnh gì. Lúc trước, mọi người đoán là sau khi Tôn Cương bị ức hiếp thì nhà họ Tôn sẽ nổi cơn thịnh nộ tấn công. Nhưng cũng không thấy.
Tình hình rất rõ ràng rồi!
Thông qua chuyện này, Quách Xán cũng hiểu được suy nghĩ của một vài người đứng đầu trong tỉnh. Đối với những chuyện như thế này, tỉnh đương nhiên sẽ không để ý tới!
Tình hình đã như vậy rồi, đến lúc mình nên ra tay thì phải ra tay mới được!
Quách Xán cũng quyết tâm phải giành lấy một vài thế lực của mình.
Quách Xán không hề muốn mình bị cấp trên cho là người không có năng lực. Vì vậy, đã đến Thảo Hải rồi, lại gặp được cơ hội phát triển cực kỳ lớn này của xã Xuân Trúc thì nhất định phải tạo dựng sự nghiệp mới được. Nếu có cơ may có khi lại có thể tiến thêm được một bậc nữa cũng nên.
Thấy có cơ hội cực kỳ lớn như thế này, Quách Xán sao lại không thể không động lòng chứ.
Từ văn phòng của Quách Xán đi ra, Diệp Trạch Đào liền thấy Trần Tỏa Nguyên đang đứng chờ.
Đưa mắt ra hiệu xong, Diệp Trạch Đào liền đi vào văn phòng của Trần Tỏa Nguyên.
Hai người ngồi trong văn phòng có hơi khuất vào trong một chút của Trần Tỏa Nguyên, Trần Tỏa Nguyên liền cười nói :
- Chủ tịch huyện Diệp, có rất nhiều tin đồn về cuộc họp xử lý công việc của Chủ tịch huyện!
Đã qua một đêm rồi, chắc chắn phải có rất nhiều lời đồn đại. Diệp Trạch Đào biết những người tham gia cuộc họp đó chắc chắn sẽ đem chuyện này truyền ra ngoài. Thấy dáng vẻ này của Trần Tỏa Nguyên, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất hứng thú. Xem ra niềm tin của Trần Tỏa Nguyên cũng đã ổn định hơn rất nhiều.
Chỉ sợ là mọi người không có lòng tin. Nhưng thông qua hành vi liên kết của mình và Cao Vệ ngày hôm qua, cũng đã nhen nhóm được niềm tin trong lòng một số người. Đây là điều mà Diệp Trạch Đào hi vọng được nhìn thấy. - Mọi người có suy nghĩ gì?
Trước mặt Trần Tỏa Nguyên, Diệp Trạch Đào cũng không kiêng dè gì lắm, hỏi thẳng luôn.
Trần Tỏa Nguyên cũng thấy vui khi Diệp Trạch Đào hỏi han như vậy. Có thể có được mối quan hệ như thế này với Diệp Trạch Đào là ông ta đã mãn nguyện rồi.
Chuyện ngày hôm qua quả thật là đã làm cho niềm tin của Trần Tỏa Nguyên tăng lên rất nhiều. Ông ta cảm thấy Tôn Cương không có gì đáng sợ. Chỉ cần còn có Diệp Trạch Đào, thì còn có thể đối đầu. Hai người họ đã không còn sự lựa chọn nào khác, buộc phải theo sát Diệp Trạch Đào thôi.
Liếc nhìn ra ngoài cửa, Trần Tỏa Nguyên liền đi ra đóng cửa lại.
Quay lại ngồi xuống, Trần Tỏa Nguyên nói :
- Thực ra, huyện Thảo Hải trước giờ chưa từng có người nào có hậu thuẫn như Tôn Cương nên trong lòng mọi người đều có cảm giác sợ hãi, thông qua cuộc họp ngày hôm qua, mọi người bỗng nhiên phát hiện ra một tình hình mới.
Người có cả thế giới chưa chắc đã có thể kiểm soát cục diện!
Diệp Trạch Đào liền bật cười nói :
- Ninh Hải này lại không phải là của riêng người nào!
- Thì đó, thì đó! Bây giờ nhiều người lại có suy nghĩ mới!
Trong lòng Trần Tỏa Nguyên rất vui, nếu Diệp Trạch Đào có thể không ngừng phát triển thì mình cũng sẽ phát triển theo thôi.
Bây giờ, những người như Trần Tỏa Nguyên đã thay đổi tâm tính từ lâu rồi. Không nghĩ đến sự may mắn hay hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào nữa mà cứ chân thành cùng Diệp Trạch Đào phát triển là được rồi. Chỉ cần chung bước cùng Diệp Trạch Đào, chẳng lẽ không có khả năng phát triển?
Nhớ đến cuộc trao đổi với Quách Xán, Diệp Trạch Đào cũng trao đổi với Trần Tỏa Nguyên một vài ý kiến.
Đã biết chuyện Diệp Trạch Đào giữ Tôn Dân Phú lại. Trần Tỏa Nguyên cũng hiểu, Diệp Trạch Đào đã bắt đầu tiến hành sắp xếp bố cục rồi.
- Chủ tịch huyện Diệp, bây giờ Tôn Dân Phú thật sự rất sùng bái cậu đó!
Trần Tỏa Nguyên liền mỉm cười nói.
- Diệp Trạch Đào tôi coi trọng nghĩa khí, dù ai có làm gì đi nữa, thì tôi vẫn một lòng như vậy, không hề thay đổi gì cả!
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Trần Tỏa Nguyên thầm gật đầu, từ nhiều chuyện có thể thấy theo Diệp Trạch Đào đúng là một lựa chọn đúng đắn. Những lúc quan trọng, Diệp Trạch Đào là người có thể nói đỡ cho cấp dưới.
Lúc đang bàn chuyện thì Tôn Dân Phú gọi điện thoại tới.
Hôm qua, ông ta đã muốn gọi điện liên hệ với Diệp Trạch Đào rồi nhưng lại sợ Tôn Cương xảy ra chuyện như vậy, gọi điện thì không thích hợp nên hôm nay mới gọi điện tới. - Phó chủ tịch huyện Diệp!
Trong lòng Tôn Dân Phú đầy cảm động. Lúc quan trọng, Diệp Trạch Đào không hề vứt bỏ ông ta qua một bên, mà đã chống chọi với Tôn Cương.
Biết ý của Tôn Dân Phú, Diệp Trạch Đào nói :
-Lão Tôn, đừng suy nghĩ gì cả, chuyện nên làm thì làm thôi. - Chủ tịch huyện Diệp, hôm nay có rảnh không?
Tôn Dân Phú thử hỏi.
Liếc nhìn Trần Tỏa Ngyên, trong lòng Diệp Trạch Đào có chút lay động. Lúc này phải tập trung mọi người lại một chút, liền nói :
- Anh sắp xếp đi, chỗ nào kín đáo nhé, tôi dẫn theo hai người, mọi người gặp gỡ nhau một chút.
Tôn Dân Phú vui vẻ nói :
- Chủ tịch huyện Diệp yên tâm, chỗ tôi sắp xếp chắc chắn không có vấn đề gì.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Trần Tỏa Nguyên nói :
- Lão Tôn hẹn ăn cơm. Sao? Gọi Uông Lăng Tùng tới rồi mọi người cùng ăn cơm nhé?
Trần Tỏa Nguyên nói :
- Được!
Một ngày đã trôi qua, Uông Lăng Tùng đứng ngồi không yên. Ông ta đã đắc tội chết với Tôn Cương rồi, giờ chỉ xem mình có được Diệp Trạch Đào thu nạp hay không thôi.
Đang ngồi trong văn phòng nghĩ ngợi chuyện riêng thì điện thoại của Diệp Trạch Đào gọi tới. Theo phản xạ Uông Lăng Tùng cầm điện thoại lên, nhưng khi thấy là điện thoại của Diệp Trạch Đào thì trong lòng chợt vui mừng. Ông ta biết công trạng này của mình đã có tác dụng rồi Mọi người lần lượt đến địa điểm mà Tôn Dân Phú đã sắp xếp. Diệp Trạch Đào rất hiển nhiên bị đẩy lên ngồi ở vị trí phía trên.
Nhìn vài ba người ngồi với nhau, trong lòng Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút bùi ngùi. Lăn lộn đã lâu, cũng coi như là mình đã có vài thành viên nòng cốt rồi. Dù những thành viên nòng cốt này không phải là quá hùng mạnh, nhưng nói chung là trụ cột, nền tảng.
Trần Tỏa Nguyên ngồi bên trái của Diệp Trạch Đào, Uông Lăng Tùng ngồi bên phải, Tôn Dân Phú chủ động ngồi ở phía cuối.
Lúc nhìn mọi người, Diệp Trạch Đào bỗng nhiên nhớ đến chuyện tham gia cuộc gặp gỡ của Tiền Trung Lập trước đây. Cảnh còn mà người thì đã mất!
Nghĩ đến tình hình bây giờ của Tiền Trung Lập, lại nghĩ đến tình hình của mình, Diệp Trạch Đào biết mình đã lăn lộn chốn quan trường rồi thì phải dũng cảm tiến lên phía trước thôi.
Đắc tội với một vài người, giả sử như hắn đứng không vững thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với một vài phản công của đối thủ!
Hàn huyên một hồi lâu, dù sao mọi người cũng là người một huyện nên nhanh chóng trò chuyện sôi nổi hẳn lên.
Bưng ly rượu lên, Tôn Dân Phú nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói :
- Phó chủ tịch huyện Diệp, ly rượu này tôi mời anh, những chuyện khác tôi không nói nhiều nữa. Tôi, Tôn Dân Phú từ hôm nay trở đi sẽ theo Diệp Trạch Đào!
Nói xong những lời này, nâng ly uống cạn một hơi.
Diệp Trạch Đào không hề ngồi xuống mà cũng đứng dậy, nhìn về phía Tôn Dân Phú nói :
- Anh Tôn, anh là một người có năng lực, tôi thích giao thiệp với những đồng chí có năng lực, chúng ta cùng nỗ lực nhé!
Nói xong lời này, Diệp Trạch Đào cũng uống cạn một hơi cạn.
Nhìn thấy Tôn Dân Phú tỏ thái độ, Uông Lăng Tùng cũng đứng dậy, nâng ly nói với Diệp Trạch Đào, đang lúc định nói thì Diệp Trạch Đào nói :
- Anh Uông, chúng ta qua lại đã nhiều năm như vậy rồi, tính tôi chắc anh cũng biết, không cần nói gì cả, ly rượu này tôi cũng cạn.
Nhìn Diệp Trạch Đào uống rượu, Uông Lăng Tùng cũng không nhiều lời. Biết Diệp Trạch Đào đã coi mình là thân tín rồi nên cũng uống cạn ly rượu.
Uống với hai người xong, Diệp Trạch Đào rót đầy ly rượu rồi nâng ly lên nói với Trần Tỏa Nguyên:
- Lão Trần, chũng ta cũng cạn một ly.
Thái độ này của Diệp Trạch Đào khiến cho Trần Tỏa Nguyên rất vui. Vốn dĩ ông ta cũng muốn tỏ thái độ như vậy, không ngờ Diệp Trạch Đào lại mời ông ta trước. Đây chính là một sự tôn kính đối với mình.
Mọi người đều đã biểu lộ thái độ muốn gia nhập vào đội ngũ của Diệp Trạch Đào. Thái độ này nhất định phải tỏ rõ, vì vậy Trần Tỏa Nguyên nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói : - Phó chủ tịch huyện Diệp, từ nay về sau, mọi người là người cùng một chiến tuyến, tôi thấy như thế này không biết có được không. Mọi người cùng kính Phó chủ tịch huyện Diệp một ly nhé.
Câu nói này thể hiện hai ý. Một là nhất định theo Diệp Trạch Đào, hai là mọi người đoàn kết xung quanh Diệp Trạch Đào.
Thấy mọi người nâng ly lên, Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi mọi người uống ly rượu này rồi, tình hình quả nhiên là đã có thay đổi rất lớn, nói chuyện cũng bớt phần tránh né.
Uông Tùng Lăng nói :
- Thực ra trong lòng các cán bộ huyện Thảo Hải đều có một tâm niệm, ai cũng là người thật lòng làm việc vì Thảo Hải. Mọi người cũng quá hiểu, cuộc kiểm tra đánh giá lần trước ở thành phố đã đủ để chứng tỏ vấn đề. Có Diệp Trạch Đào lãnh đạo, tôi tin là không tới mấy năm, huyện Thảo Hải sẽ có một sự thay đổi lớn.
Tôn Dân Phú nói :
- Lão Uông nói rất đúng, Thảo Hải vẫn cần phải lấy sự ổn định làm chủ. Tuyệt đối không thể có bất kỳ sự rối loạn nào nữa!
Diệp Trạch Đào nói :
- Tôi cho rằng mọi người còn cần phải chuyên tâm làm việc. Dù là ai đi nữa, chỉ cần đồng lòng làm việc thì tổ chức đều ủng hộ.
Trần Tỏa Nguyên nói :
- Từ trước tới giờ, huyện Thảo Hải chưa từng có người nào có thế lực hậu thuẫn như vậy cho nên trong lòng mọi người đều lo lắng không yên. Thông qua cuộc họp ngày hôm qua, tôi tin mọi người sẽ nhanh chóng ổn định lại thôi.
Về chuyện này, Trần Tỏa Nguyên vẫn rất xúc động. Thật là không ngờ Diệp Trạch Đào có thể cứng rắn như vậy với Tôn Cương. Càng không ngờ là sau khi Diệp Trạch Đào phản kích lại không hề xảy ra bất cứ chuyện gì.
Tôn Dân Phú cười nói :
- Hôm nay có bao nhiêu người tới tìm tôi, suy nghĩ của mọi người đều giống với suy nghĩ của Bí thư Trần. Lúc đầu cũng hoảng sợ, nhưng sau khi hiểu được tình hình rồi thì mọi người mới biết không ngờ chỉ là anh hùng rơm mà thôi.
Thấy mọi người bỗng chốc lại trở nên coi khinh Tôn Cương. Diệp Trạch Đào hiểu, Tôn Cương không phải là không có năng lực như vậy, chỉ là thiếu kinh nghiệm thôi. Chắc chắn là Tôn Cương vẫn còn hậu thuẫn, Tôn Tường Quân hẳn là vẫn còn thủ đoạn.
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào không hề muốn mọi người mất hứng trong lúc này. Tình hình bây giờ là nhất định phải vực dậy tinh thần chiến đấu, phải khiến cho moi người có dũng khí đối phó với Tôn Cương. Phải có dũng khí thì mình mới có thể tiến hành một vài hoạt động được.
Hắn làm nhiều việc như vậy chẳng phải mục đích cũng chỉ là muốn vực dậy tinh thần chiến đấu sao. Cái dũng khí này coi như là đã vực dậy được rồi. Bước tiếp theo còn phải xem Tôn Cương bọn họ xuất chiêu đã.
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào rất hiểu, bây giờ không phải chuyện xem Tôn Cương xuất chiêu mà là xem Quách Xán xuất chiêu.
Quách Xán thấy tình hình mình đối phó với Tôn Cương, theo tình hình Quách Xán nói chuyện với mình ngày hôm nay có thể thấy Quách Xán cũng được vực dậy tinh thần rồi.
Một cuộc họp xử lý công việc đã dẫn đến quá nhiều thay đổi cho huyện Thảo Hải. Diệp Trạch Đào rất mãn nguyện với kết quả của chuyện này.
Đây là chuyện mà mọi người đều không ngờ tới. Rốt cuộc là Trưởng phòng Giao thông Dương Thành Cương đã phạm phải sai lầm như thế nào đây?
Nhìn bộ dạng của Tôn Cương, mọi người đều biết vấn đề của Dương Thành Cương không nhỏ.
Nghĩ đến Uông Lăng Tùng đang lúc nước sôi lửa bỏng như thế này lại nhảy ra ngang nhiên đối đầu với Tôn Cương thì cũng khâm phục dũng khí của ông ta. Nhìn người ta thử coi, dũng mãnh tiến thẳng về phía trước. Nếu Diệp Trạch Đào thắng Tôn Cương, Uông Lăng Tùng sẽ thăng tiến rất nhanh. Tên Uông Lăng Tùng này cũng rất kiên quyết!
Sau khi ra khỏi phòng họp, việc đầu tiên mà Diệp Trạch Đào làm đó là đến Ủy ban Kỷ luật huyện, đưa mớ tài liệu lấy được cho Ủy ban kỷ luật huyện, rồi không nói lời nào liền bỏ đi.
Nên làm như thế nào, khắc sẽ có Ủy ban Kỷ luật huyện ủy xử lý. Hắn sẽ không tham gia vào nữa, dù sao thì chuyện Dương Thành Cương cũng xong rồi.
Giải quyết xong những chuyện này, Diệp Trạch Đào liền bắt đầu nghĩ đến tình hình ở huyện. Còn cần phải tiến hành kiểm chứng một vài ý kiến mới được.
Một ngày trôi qua, đã thấy rõ một vài tình hình, nhưng không hề thấy có dấu hiệu gì về việc cấp trên đến hỏi han và can thiệp. Như vậy lại khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy thực sự yên ổn. Diệp Trạch Đào biết sự suy đoán của mình là chính xác, các vị lãnh đạo huyện không hề có suy nghĩ sẽ giúp đỡ Tôn Cương.
Suy đoán của mình đã chính xác như vậy thì cũng có thể trù tính thử xem chuyện sắp tới sẽ đối đầu với Tôn Cương ra sao.
Khi nhận được điện thoại của Quách Xán, Diệp Trạch Đào mỉm cười. Xem ra Quách Xán cũng đứng ngồi không yên rồi.
Nhìn Diệp Trạch Đào ngồi đối diện mình, trong lòng Quách Xán ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ. Sau khi chuyện xảy ra cuộc họp xử lý công việc của Chủ tịch huyện truyền đến, bản thân là một Bí thư Huyện ủy, Quách Xán cũng chỉ có thể cho gọi Diệp Trạch Đào đến văn phòng của mình.
Nhìn khuôn mặt của Diệp Trạch Đào một hồi lâu, thấy Diệp Trạch Đào vẫn luôn điềm tĩnh, căn bản là không hề có chút vẻ lo lắng vì đã đắc tội với con cháu của một đại gia tộc, Quách Xán cũng chỉ có thể than thầm. - Trạch Đào à, cuộc họp của các cậu sao lại có thể làm thành như vậy chứ, cấp trên sẽ đánh giá huyện chúng ta như thế nào!
Trong lòng Quách Xán rất lo lắng. Cuộc họp xử lý công việc của Chủ tịch huyện thành ra như vậy, chắc chắn là sẽ nhanh chóng truyền ra bên ngoài. Trong cách nhìn nhận của cấp trên thì đoàn thể huyện Thảo Hải đã là một cục diện không đoàn kết. Làm một Bí thư Huyện ủy, mình sẽ bị khiển trách.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu suy nghĩ của Quách Xán, liền mỉm cười nói :
- Mọi người chắc là sẽ không quá nghiêm khắc đối với chuyện ở huyện Thảo Hải đâu?
Trong lòng Quách Xán cười đau khổ. Các cậu có hậu thuẫn vững mạnh, đương nhiên cấp trên sẽ không nghiêm khắc, cũng sẽ không để ý đến chuyện này rồi. Nhưng bản thân tôi là Bí thư, có chuyện là tôi phải gánh lấy.
Quách Xán cũng đang quan tâm đến sự phát triển của sự việc. Thấy tình hình phát triển của sự việc, lại thấy một ngày đã trôi qua mà Tôn Cương vẫn không có chút động tĩnh gì, Quách Xán ít nhiều cũng hiểu rằng mình nên có hành động gì đó mới phải. - Trạch Đào, sau này chú ý một chút đến sách lược nhé!
Quách Xán cũng chỉ gọi Diệp Trạch Đào đến để khiển trách chút thôi.
Diệp Trạch Đào cũng không để ý đến sự khiển trách của Quách Xán. Làm Bí thư, ông ta không nói gì thì không được rồi, phải nói những lời như thế này mới đúng chứ.
Hai người hàn huyên một vài chuyện công việc, Diệp Trạch Đào nói :
- Phó chủ tịch huyện Cao cũng cho rằng biện pháp điều chỉnh cán bộ của Bí thư Quách rất kịp thời.
Quách Xán mỉm cười gật đầu. Ông ta biết là Cao Vệ cũng tán thành chuyện bàn bạc với Diệp Trạch Đào ngày hôm đó. Cả ba người đều đã có được sự nhất trí, vậy thì có thể hành động rồi.
Trước cuộc họp xử lý công việc của Chủ tịch huyện, Quách Xán cũng không tự tin lắm. Sau khi xảy ra chuyện ở cuộc họp, Quách Xán đã nhanh chóng báo cáo với Bí thư Thành ủy Hứa. Nhưng, đáp lại chỉ là một câu hời hợt yêu cầu phải tăng cường đoàn kết hơn nữa.
Quan sát cả một ngày trời, Quách Xán nhận thấy mọi thứ đều yên ắng, không có động tĩnh gì. Lúc trước, mọi người đoán là sau khi Tôn Cương bị ức hiếp thì nhà họ Tôn sẽ nổi cơn thịnh nộ tấn công. Nhưng cũng không thấy.
Tình hình rất rõ ràng rồi!
Thông qua chuyện này, Quách Xán cũng hiểu được suy nghĩ của một vài người đứng đầu trong tỉnh. Đối với những chuyện như thế này, tỉnh đương nhiên sẽ không để ý tới!
Tình hình đã như vậy rồi, đến lúc mình nên ra tay thì phải ra tay mới được!
Quách Xán cũng quyết tâm phải giành lấy một vài thế lực của mình.
Quách Xán không hề muốn mình bị cấp trên cho là người không có năng lực. Vì vậy, đã đến Thảo Hải rồi, lại gặp được cơ hội phát triển cực kỳ lớn này của xã Xuân Trúc thì nhất định phải tạo dựng sự nghiệp mới được. Nếu có cơ may có khi lại có thể tiến thêm được một bậc nữa cũng nên.
Thấy có cơ hội cực kỳ lớn như thế này, Quách Xán sao lại không thể không động lòng chứ.
Từ văn phòng của Quách Xán đi ra, Diệp Trạch Đào liền thấy Trần Tỏa Nguyên đang đứng chờ.
Đưa mắt ra hiệu xong, Diệp Trạch Đào liền đi vào văn phòng của Trần Tỏa Nguyên.
Hai người ngồi trong văn phòng có hơi khuất vào trong một chút của Trần Tỏa Nguyên, Trần Tỏa Nguyên liền cười nói :
- Chủ tịch huyện Diệp, có rất nhiều tin đồn về cuộc họp xử lý công việc của Chủ tịch huyện!
Đã qua một đêm rồi, chắc chắn phải có rất nhiều lời đồn đại. Diệp Trạch Đào biết những người tham gia cuộc họp đó chắc chắn sẽ đem chuyện này truyền ra ngoài. Thấy dáng vẻ này của Trần Tỏa Nguyên, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất hứng thú. Xem ra niềm tin của Trần Tỏa Nguyên cũng đã ổn định hơn rất nhiều.
Chỉ sợ là mọi người không có lòng tin. Nhưng thông qua hành vi liên kết của mình và Cao Vệ ngày hôm qua, cũng đã nhen nhóm được niềm tin trong lòng một số người. Đây là điều mà Diệp Trạch Đào hi vọng được nhìn thấy. - Mọi người có suy nghĩ gì?
Trước mặt Trần Tỏa Nguyên, Diệp Trạch Đào cũng không kiêng dè gì lắm, hỏi thẳng luôn.
Trần Tỏa Nguyên cũng thấy vui khi Diệp Trạch Đào hỏi han như vậy. Có thể có được mối quan hệ như thế này với Diệp Trạch Đào là ông ta đã mãn nguyện rồi.
Chuyện ngày hôm qua quả thật là đã làm cho niềm tin của Trần Tỏa Nguyên tăng lên rất nhiều. Ông ta cảm thấy Tôn Cương không có gì đáng sợ. Chỉ cần còn có Diệp Trạch Đào, thì còn có thể đối đầu. Hai người họ đã không còn sự lựa chọn nào khác, buộc phải theo sát Diệp Trạch Đào thôi.
Liếc nhìn ra ngoài cửa, Trần Tỏa Nguyên liền đi ra đóng cửa lại.
Quay lại ngồi xuống, Trần Tỏa Nguyên nói :
- Thực ra, huyện Thảo Hải trước giờ chưa từng có người nào có hậu thuẫn như Tôn Cương nên trong lòng mọi người đều có cảm giác sợ hãi, thông qua cuộc họp ngày hôm qua, mọi người bỗng nhiên phát hiện ra một tình hình mới.
Người có cả thế giới chưa chắc đã có thể kiểm soát cục diện!
Diệp Trạch Đào liền bật cười nói :
- Ninh Hải này lại không phải là của riêng người nào!
- Thì đó, thì đó! Bây giờ nhiều người lại có suy nghĩ mới!
Trong lòng Trần Tỏa Nguyên rất vui, nếu Diệp Trạch Đào có thể không ngừng phát triển thì mình cũng sẽ phát triển theo thôi.
Bây giờ, những người như Trần Tỏa Nguyên đã thay đổi tâm tính từ lâu rồi. Không nghĩ đến sự may mắn hay hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào nữa mà cứ chân thành cùng Diệp Trạch Đào phát triển là được rồi. Chỉ cần chung bước cùng Diệp Trạch Đào, chẳng lẽ không có khả năng phát triển?
Nhớ đến cuộc trao đổi với Quách Xán, Diệp Trạch Đào cũng trao đổi với Trần Tỏa Nguyên một vài ý kiến.
Đã biết chuyện Diệp Trạch Đào giữ Tôn Dân Phú lại. Trần Tỏa Nguyên cũng hiểu, Diệp Trạch Đào đã bắt đầu tiến hành sắp xếp bố cục rồi.
- Chủ tịch huyện Diệp, bây giờ Tôn Dân Phú thật sự rất sùng bái cậu đó!
Trần Tỏa Nguyên liền mỉm cười nói.
- Diệp Trạch Đào tôi coi trọng nghĩa khí, dù ai có làm gì đi nữa, thì tôi vẫn một lòng như vậy, không hề thay đổi gì cả!
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Trần Tỏa Nguyên thầm gật đầu, từ nhiều chuyện có thể thấy theo Diệp Trạch Đào đúng là một lựa chọn đúng đắn. Những lúc quan trọng, Diệp Trạch Đào là người có thể nói đỡ cho cấp dưới.
Lúc đang bàn chuyện thì Tôn Dân Phú gọi điện thoại tới.
Hôm qua, ông ta đã muốn gọi điện liên hệ với Diệp Trạch Đào rồi nhưng lại sợ Tôn Cương xảy ra chuyện như vậy, gọi điện thì không thích hợp nên hôm nay mới gọi điện tới. - Phó chủ tịch huyện Diệp!
Trong lòng Tôn Dân Phú đầy cảm động. Lúc quan trọng, Diệp Trạch Đào không hề vứt bỏ ông ta qua một bên, mà đã chống chọi với Tôn Cương.
Biết ý của Tôn Dân Phú, Diệp Trạch Đào nói :
-Lão Tôn, đừng suy nghĩ gì cả, chuyện nên làm thì làm thôi. - Chủ tịch huyện Diệp, hôm nay có rảnh không?
Tôn Dân Phú thử hỏi.
Liếc nhìn Trần Tỏa Ngyên, trong lòng Diệp Trạch Đào có chút lay động. Lúc này phải tập trung mọi người lại một chút, liền nói :
- Anh sắp xếp đi, chỗ nào kín đáo nhé, tôi dẫn theo hai người, mọi người gặp gỡ nhau một chút.
Tôn Dân Phú vui vẻ nói :
- Chủ tịch huyện Diệp yên tâm, chỗ tôi sắp xếp chắc chắn không có vấn đề gì.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Trần Tỏa Nguyên nói :
- Lão Tôn hẹn ăn cơm. Sao? Gọi Uông Lăng Tùng tới rồi mọi người cùng ăn cơm nhé?
Trần Tỏa Nguyên nói :
- Được!
Một ngày đã trôi qua, Uông Lăng Tùng đứng ngồi không yên. Ông ta đã đắc tội chết với Tôn Cương rồi, giờ chỉ xem mình có được Diệp Trạch Đào thu nạp hay không thôi.
Đang ngồi trong văn phòng nghĩ ngợi chuyện riêng thì điện thoại của Diệp Trạch Đào gọi tới. Theo phản xạ Uông Lăng Tùng cầm điện thoại lên, nhưng khi thấy là điện thoại của Diệp Trạch Đào thì trong lòng chợt vui mừng. Ông ta biết công trạng này của mình đã có tác dụng rồi Mọi người lần lượt đến địa điểm mà Tôn Dân Phú đã sắp xếp. Diệp Trạch Đào rất hiển nhiên bị đẩy lên ngồi ở vị trí phía trên.
Nhìn vài ba người ngồi với nhau, trong lòng Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút bùi ngùi. Lăn lộn đã lâu, cũng coi như là mình đã có vài thành viên nòng cốt rồi. Dù những thành viên nòng cốt này không phải là quá hùng mạnh, nhưng nói chung là trụ cột, nền tảng.
Trần Tỏa Nguyên ngồi bên trái của Diệp Trạch Đào, Uông Lăng Tùng ngồi bên phải, Tôn Dân Phú chủ động ngồi ở phía cuối.
Lúc nhìn mọi người, Diệp Trạch Đào bỗng nhiên nhớ đến chuyện tham gia cuộc gặp gỡ của Tiền Trung Lập trước đây. Cảnh còn mà người thì đã mất!
Nghĩ đến tình hình bây giờ của Tiền Trung Lập, lại nghĩ đến tình hình của mình, Diệp Trạch Đào biết mình đã lăn lộn chốn quan trường rồi thì phải dũng cảm tiến lên phía trước thôi.
Đắc tội với một vài người, giả sử như hắn đứng không vững thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với một vài phản công của đối thủ!
Hàn huyên một hồi lâu, dù sao mọi người cũng là người một huyện nên nhanh chóng trò chuyện sôi nổi hẳn lên.
Bưng ly rượu lên, Tôn Dân Phú nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói :
- Phó chủ tịch huyện Diệp, ly rượu này tôi mời anh, những chuyện khác tôi không nói nhiều nữa. Tôi, Tôn Dân Phú từ hôm nay trở đi sẽ theo Diệp Trạch Đào!
Nói xong những lời này, nâng ly uống cạn một hơi.
Diệp Trạch Đào không hề ngồi xuống mà cũng đứng dậy, nhìn về phía Tôn Dân Phú nói :
- Anh Tôn, anh là một người có năng lực, tôi thích giao thiệp với những đồng chí có năng lực, chúng ta cùng nỗ lực nhé!
Nói xong lời này, Diệp Trạch Đào cũng uống cạn một hơi cạn.
Nhìn thấy Tôn Dân Phú tỏ thái độ, Uông Lăng Tùng cũng đứng dậy, nâng ly nói với Diệp Trạch Đào, đang lúc định nói thì Diệp Trạch Đào nói :
- Anh Uông, chúng ta qua lại đã nhiều năm như vậy rồi, tính tôi chắc anh cũng biết, không cần nói gì cả, ly rượu này tôi cũng cạn.
Nhìn Diệp Trạch Đào uống rượu, Uông Lăng Tùng cũng không nhiều lời. Biết Diệp Trạch Đào đã coi mình là thân tín rồi nên cũng uống cạn ly rượu.
Uống với hai người xong, Diệp Trạch Đào rót đầy ly rượu rồi nâng ly lên nói với Trần Tỏa Nguyên:
- Lão Trần, chũng ta cũng cạn một ly.
Thái độ này của Diệp Trạch Đào khiến cho Trần Tỏa Nguyên rất vui. Vốn dĩ ông ta cũng muốn tỏ thái độ như vậy, không ngờ Diệp Trạch Đào lại mời ông ta trước. Đây chính là một sự tôn kính đối với mình.
Mọi người đều đã biểu lộ thái độ muốn gia nhập vào đội ngũ của Diệp Trạch Đào. Thái độ này nhất định phải tỏ rõ, vì vậy Trần Tỏa Nguyên nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói : - Phó chủ tịch huyện Diệp, từ nay về sau, mọi người là người cùng một chiến tuyến, tôi thấy như thế này không biết có được không. Mọi người cùng kính Phó chủ tịch huyện Diệp một ly nhé.
Câu nói này thể hiện hai ý. Một là nhất định theo Diệp Trạch Đào, hai là mọi người đoàn kết xung quanh Diệp Trạch Đào.
Thấy mọi người nâng ly lên, Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi mọi người uống ly rượu này rồi, tình hình quả nhiên là đã có thay đổi rất lớn, nói chuyện cũng bớt phần tránh né.
Uông Tùng Lăng nói :
- Thực ra trong lòng các cán bộ huyện Thảo Hải đều có một tâm niệm, ai cũng là người thật lòng làm việc vì Thảo Hải. Mọi người cũng quá hiểu, cuộc kiểm tra đánh giá lần trước ở thành phố đã đủ để chứng tỏ vấn đề. Có Diệp Trạch Đào lãnh đạo, tôi tin là không tới mấy năm, huyện Thảo Hải sẽ có một sự thay đổi lớn.
Tôn Dân Phú nói :
- Lão Uông nói rất đúng, Thảo Hải vẫn cần phải lấy sự ổn định làm chủ. Tuyệt đối không thể có bất kỳ sự rối loạn nào nữa!
Diệp Trạch Đào nói :
- Tôi cho rằng mọi người còn cần phải chuyên tâm làm việc. Dù là ai đi nữa, chỉ cần đồng lòng làm việc thì tổ chức đều ủng hộ.
Trần Tỏa Nguyên nói :
- Từ trước tới giờ, huyện Thảo Hải chưa từng có người nào có thế lực hậu thuẫn như vậy cho nên trong lòng mọi người đều lo lắng không yên. Thông qua cuộc họp ngày hôm qua, tôi tin mọi người sẽ nhanh chóng ổn định lại thôi.
Về chuyện này, Trần Tỏa Nguyên vẫn rất xúc động. Thật là không ngờ Diệp Trạch Đào có thể cứng rắn như vậy với Tôn Cương. Càng không ngờ là sau khi Diệp Trạch Đào phản kích lại không hề xảy ra bất cứ chuyện gì.
Tôn Dân Phú cười nói :
- Hôm nay có bao nhiêu người tới tìm tôi, suy nghĩ của mọi người đều giống với suy nghĩ của Bí thư Trần. Lúc đầu cũng hoảng sợ, nhưng sau khi hiểu được tình hình rồi thì mọi người mới biết không ngờ chỉ là anh hùng rơm mà thôi.
Thấy mọi người bỗng chốc lại trở nên coi khinh Tôn Cương. Diệp Trạch Đào hiểu, Tôn Cương không phải là không có năng lực như vậy, chỉ là thiếu kinh nghiệm thôi. Chắc chắn là Tôn Cương vẫn còn hậu thuẫn, Tôn Tường Quân hẳn là vẫn còn thủ đoạn.
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào không hề muốn mọi người mất hứng trong lúc này. Tình hình bây giờ là nhất định phải vực dậy tinh thần chiến đấu, phải khiến cho moi người có dũng khí đối phó với Tôn Cương. Phải có dũng khí thì mình mới có thể tiến hành một vài hoạt động được.
Hắn làm nhiều việc như vậy chẳng phải mục đích cũng chỉ là muốn vực dậy tinh thần chiến đấu sao. Cái dũng khí này coi như là đã vực dậy được rồi. Bước tiếp theo còn phải xem Tôn Cương bọn họ xuất chiêu đã.
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào rất hiểu, bây giờ không phải chuyện xem Tôn Cương xuất chiêu mà là xem Quách Xán xuất chiêu.
Quách Xán thấy tình hình mình đối phó với Tôn Cương, theo tình hình Quách Xán nói chuyện với mình ngày hôm nay có thể thấy Quách Xán cũng được vực dậy tinh thần rồi.
Một cuộc họp xử lý công việc đã dẫn đến quá nhiều thay đổi cho huyện Thảo Hải. Diệp Trạch Đào rất mãn nguyện với kết quả của chuyện này.