Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 3 : nổi tiếng
Ngày đăng: 00:43 02/08/20
Việc trường trung học xã Xuân Trúc bị đổ gây chấn động lớn. Trời còn chưa sáng, tất cả các lãnh đạo ở thôn đều đã chạy tới, nhìn thấy chỗ ký túc xá sinh viên bị sập, tất cả các vị lãnh đạo đều vô cùng hoảng sợ.
Người tạm thời chủ trì công việc ở xã là Phó bí thư Đảng ủy Sướng Minh Vĩ trên đầu đã ướt mồ hôi, bản thân ông ta rất có khả năng sẽ trở thành người đứng đầu của xã, nếu như trong thời điểm mấu chốt này mà xảy ra chuyện đứa bé bị chết, trách nhiệm này quả thật là quá lớn.
Còn chưa đi tới nơi, ở nơi xa Sướng Minh Vĩ đã bắt đầu mắng:
- Ngưu Trọng Trung, cậu quả thật là con chó Nhật, muốn làm như thế nào đây!
Nghe đồn là sau khi Diệp Trạch Đào phát hiện ra chuyện này, đã thuyết phục Hiệu trưởng Ngưu cho bọn trẻ di tản, Sướng Minh Vĩ nhìn về phía Diệp Trạch Đào trong ánh mắt ngập tràn một loại cảm giác vô cùng thú vị.
Tiến đến nắm lấy tay Diệp Trạch Đào, Sướng Minh Vĩ lắc lắc nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp à, cậu làm rất tốt!
Cả đêm khẩn trương, Diệp Trạch Đào cũng đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền vội vàng nói:
- Tôi chỉ là làm đúng những việc mà mình nên làm thôi! Việc lớn còn lại thì còn phải chờ xã đến làm mới được!
- Tốt lắm! Tốt lắm!
Sướng Minh Vĩ lại càng hài lòng về Diệp Trạch Đào hơn nữa.
Sự việc này rất lớn, chuyện như vậy cũng không thể giấu diếm được, ở Huyện đã thành lập một đội lãnh đạo đi đến xã Xuân Trúc, dẫn đầu là Phó chủ tịch huyện phụ trách Giáo dục.
Nhìn thấy một góc giường nát bị mảnh ngói vỡ vùi lấp ở phía dưới, Phó chủ tịch huyện phụ trách Giáo dục Quản Ngọc Quý cũng vô cùng hoảng sợ, hướng về phía các vị lãnh đạo xã mà mắng to, rất có thể là sẽ cách chức của một số người ngay lập tức.
Sau khi mắng xong, ngồi ở văn phòng chính quyền xã lắng nghe báo cáo tình hình lúc đó.
Về việc này thì bất kể là Hiệu trưởng Ngưu hay là Sướng Minh Vĩ đều phải vô cùng cám ơn Diệp Trạch Đào, trong bản báo cáo cũng khó mà không thể nhắc đến tên Diệp Trạch Đào.
Nghe xong báo cáo, Quản Ngọc Quý cho người tìm Diệp Trạch Đào trở lại, nhìn bộ dạng cả người Diệp Trạch Đào lăn lộn cả ngày đến quần áo cón chưa kịp thay, Quản Ngọc Quý chủ động tiến về phía trước, vội vàng nắm chặt lấy tay Diệp Trạch Đào mà nói:
- Tiểu Diệp à, tôi đại diện cho Huyện vô cùng cảm ơn những việc mà cậu đã làm!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Cũng may là chưa có xảy ra chuyện gì!
Lúc nói chuyện, Diệp Trạch Đào tỏ ra vẻ hơi ngượng ngùng.
Vừa khen ngợi Diệp Trạch Đào một hồi, Quản Ngọc Quý chỉ là Phó chủ tịch huyện còn chưa vào Ủy viên thường vụ, cũng chẳng bày tỏ thái độ gì đã vội vã quay trở lại Huyện.
Các vị lãnh đạo xem xét một lúc rồi rời đi, nhìn lại cái trường học đã đổ nát tan hoang này, Diệp Trạch Đào nói với Hiệu trưởng Ngưu:
- Hiệu trưởng Ngưu, tình trạng hiện giờ của bọn trẻ quả thật là rất tồi tệ, lo lắng sợ hãi cả đêm, tôi thấy tốt nhất là nên dọn dẹp mấy cái giường này một chút, cái nào còn sử dụng được thì phải tận dụng, tìm người đến tu sửa lại mấy cái giường đã bị phá hư đi!
- Được! Được!
Đến giờ phút này thì Hiệu trưởng Ngưu cũng đã tỉnh táo lại, không còn hoảng sợ như lúc ký túc xá mới sập nữa.
Nắm lấy tay Diệp Trạch Đào, Hiệu trưởng Ngưu nói:
- Tích đức! Tích đức lớn!
Diệp Trạch Đào suy cho cùng thì cũng chẳng biết là ông ta đang nói ai, nhìn thoáng qua những người này, thở dài một cái, các vị lãnh đạo xã đều đang tìm cách đối phó với cấp trên đang tức giận, tất cả mọi việc ở đây đều giao lại hết cho Hiệu trưởng Ngưu, bản thân mình cũng chỉ có thể tận tâm mà cố gắng thôi!
Tạm thời cũng chưa có biện pháp gì tốt hơn, chỉ có thể sắp xếp đưa học sinh vào mỗi một phòng học, phía trước thì xếp bàn, toàn bộ phía sau là để đặt giường ngủ.
Nhìn thấy các học sinh cứ như vậy ngủ trong phòng học này, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy len lỏi vào một chút lo lắng và hoảng sợ.
Ngày hôm sau, rất nhiều trẻ con là con cái của những người dân trong thôn tụm năm tụm ba cùng nhau đi đến trường học.
Nhìn thấy ký túc xá đổ nát, nghe một vài người dân biết rõ mọi chuyện thuật lại, tất cả đều biết về chàng thanh niên Diệp Trạch Đào này, đối với mọi người dân trong thôn mà nói, việc hắn cứu mạng con cái của họ quả thật là một việc ơn đức rất lớn.
Sau khi mấy người dân trong thôn biết được hành động của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào phát hiện ra rằng ánh mắt của người dân trong thôn nhìn hắn đã có sự thay đổi rất lớn, không còn kỳ lạ như trước nữa, một số dân thôn khi nhìn thấy Diệp Trạch Đào ở đây, cũng không nói gì thêm, chỉ là không ngừng dúi thuốc lá vào tay hắn.
Nhìn những người thôn dân chất phác này, Diệp Trạch Đào cảm thấy bản thân mình nếu không vì bọn trẻ mà làm một chút việc có ích thì quả thật là vô cùng có lỗi với nghề ngiệp của mình.
Bận rộn suốt cả ngày với công việc của trường học, khi Diệp Trạch Đào đi vào phòng Đảng chính, tình huống ở đây cũng khiến cho hắn cảm thấy rất là không thoải mái.
- Ha ha, vị anh hùng của chúng ta đã trở lại rồi!
Khương Quốc Bình nở một nụ cười như không cười khi nhìn thấy Diệp Trạch Đào vừa bước vào cửa.
- Tiểu Diệp, cậu vất vả rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi!
Hiếm khi lắm mới thấy Chủ nhiệm Ngưu Thường Thắng chủ động đứng dậy nắm lấy tay Diệp Trạch Đào.
- Chủ nhiệm, tôi phải tự kiểm điểm với anh, chưa xin phép anh đã tự mình đi đến giúp đỡ sự việc trường học cả một ngày!
Đến lúc này Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất lớn, không ngờ là bản thân mình đã quên mất việc phải xin phép Ngưu Thường Thắng.
- Ha ha, có Phó Chủ tịch Quản khen ngợi, có Phó Bí thư Sướng khen ngợi, tất cả mọi người ở trường học đều biết đến cậu!
Khương Quốc Bình cười ha hả nói.
Vừa lén nhìn thấy, Diệp Trạch Đào phát hiện ra trong ánh mắt của Ngưu Thường Thắng lóe lên một tia sắc lạnh.
Chó Nhật Khương Quốc Bình, đây rõ ràng là chơi mình!
Diệp Trạch Đào dường như đã sáng tỏ mọi việc, mặc dù trong lòng cũng hiểu được, lại vẫn là kính cẩn nói với Ngưu Thường Thắng:
- Chủ nhiệm, bất kể cho dù là nói gì, việc này cũng là tôi làm không đúng, là một người Đảng viên, không yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình, đây là biểu hiện của việc vô tổ chức vô kỷ luật, xin anh cứ nghiêm khắc phê bình tôi đi!
Nghe thấy lời nói này của Diệp Trạch Đào, trong ánh mắt của Phương Di Mai đang ngồi ở một bên xem kịch hay liền lộ ra một tia khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ, không thấy đi ra, tên nhóc Diệp Trạch Đào này quả thật là rất lợi hại, rất dễ dàng có thể cản được mũi tên đâm lén sau lưng của Khương Quốc Bình.
Ngưu Thường Thắng lúc này mới khẽ mỉm cười mà nói:
- Lần sau thì không được viện lí do như thế này nữa, Tiểu Diệp à, bất cứ lúc nào cũng phải yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình, dù sao chúng ta cũng là Đảng viên, góc độ không giống người thường!
Diệp Trạch Đào nhìn thấy trong chén của Ngưu Thường Thắng đã cạn sạch nước, vội vàng cầm bình đến chân nước giúp Ngưu Thường Thắng.
Đối với điệu bộ này của Diệp Trạch Đào, Ngưu Thường Thắng vẫn là cảm thấy rất vừa lòng, sờ sờ tóc một chút nói:
- Ở xã vừa mới xảy ra việc lớn, hiện giờ lại ra việc như vậy, quả thật là xui xẻo hết sức, ở thời điểm mấu chốt như thế này tôi nói lại lần nữa, ai cũng không được gây ra thêm vấn đề!
Chuyện trò một lúc, sau khi nghe xong một cuộc điện thoại, Ngưu Thường Thắng gọi Khương Quốc Bình vội vàng rời đi.
Nhìn thấy hai người đi rồi, lúc này Phương Di Mai mới mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Tiểu Diệp à, lần trở về này quả thật là rất nổi bật nha, toàn bộ dân trong xã đoán chừng đến tên của lãnh đạo xã cũng chẳng biết đến, nhưng tên của anh thì quả thật là đã nhớ rất kỹ!
Diệp Trạch Đào cười khổ một tiếng rồi quay đầu đi ra, Phương Di Mai này đã ám chỉ rằng bản thân hắn đã nổi tiếng quá mức rồi.
Lăn lộn giữa quan trường, nổi tiếng quá cũng không phải là một chuyện tốt, nhưng lần này cho dù là bản thân mình không muốn nổi tiếng thì cũng không được.
Thấy Diệp Trạch Đào không trả lời, Phương Di Mai nhỏ giọng nói:
- Tôi có nghe được tin này, Khương Quốc Bình là người nhà của Phó phòng Tài chính huyện, thông qua mối quan hệ đó, rất có khả năng anh ta sẽ lên làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính!
Diệp Trạch Đào ngẩng đầu nhìn lướt qua Phương Di Mai, hôm nay Phương Di Mai mặc một bộ trang phục rất thời trang, cả người đều toát ra vẻ thanh xuân tươi sáng.
- Cô hoạt động cũng không tệ nhỉ!
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười.
Bản thân mình vừa mới đến nhận việc, tuy Diệp Trạch Đào biết rằng chắc chắn lần này xã sẽ xảy ra biến cố lớn, nhưng cũng chẳng nghĩ đến là bản thân mình sẽ đạt được lợi ích gì, dù sao thì bản thân mình cũng vừa mới vào làm việc chưa bao lâu.
Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, Phương Di Mai cảm nhận được ánh mắt của Diệp Trạch Đào, ưỡn bộ ngực căng đầy lên.
Diệp Trạch Đào đương nhiên sẽ không cho rằng Phương Di Mai sẽ xem mình là đối tượng để nói chuyện yêu đương. Loại phụ nữ này coi trọng nhất là quyền lực, gần đây Diệp Trạch Đào cũng có nghe được một số lời đồn đại, nghe nói Phương Di Mai này hoạt động ở huyện rất năng nổ.
Nhìn bộ ngực đẫy đà kia cuả Phương Di Mai, trong lòng Diệp Trạch Đào đã nổi lên ham muốn, suy nghĩ đen tối đã có người hoạt động ở trên thân thể của cô !
Nhưng rồi lại nhanh chóng đem suy nghĩ đen tối này dẹp qua một bên, Diệp Trạch Đào liền lấy tư liệu của xã ra ngồi nghiên cứu thêm.
Việc gì cần làm ở trường Trung học thì bản thân hắn cũng đã làm rồi, cơ bản là không thể nào có khả năng tiếp tục nhúng tay vào nữa, hơn nữa việc này cũng chẳng tới lượt mình lo lắng, phải nghiên cứu kỹ tình hình của xã đã rồi sau này mới tính tiếp.
Vế bộ máy lãnh đạo của xã thì Diệp Trạch Đào cũng đã nghiên cứu sơ qua một chút. Xã Xuân Trúc có chín Ủy viên Đảng ủy, lần này lật xe chết có Bí thư, Chủ tịch Xã và tổ chức ủy viên, Chủ tịch Hội đồng nhân dân lớn hơn mấy tuổi, chắc là không thể phát triển gì thêm để mà nói. Trưởng ban Chỉ huy quân sự bình thường cũng sẽ chẳng đến tranh chấp cái vị trí đứng thứ nhất, thứ hai. Như vậy vừa thấy, Phó bí thư chủ trì công việc kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Sướng Minh Vĩ cũng rất có khả năng sẽ tiếp nhận vị trí Bí thư, những người cấp dưới không ai là không muốn tiến thêm một bước nữa, tranh giành là chuyện khó có thể tránh khỏi, cuối cùng thì đâu ai muốn mình sẽ mãi tồn tại ở một vị trí thấp kém mãi.
Nhìn sơ qua vị trí của Ngưu Thường Thắng, làm một Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính rất gần với chức năng của thư ký, đã có cơ hội, nếu như được thăng chức, đương nhiên tất cả đều là việc tốt. Nhưng nếu như một bí thư mới tới lại không thích ông ta, vậy thì cuộc sống sau này của ông ta cũng sẽ không quá tốt.
Nhẹ giọng cười, Phương Di Mai nói:
- Đang suy nghĩ gì thế?
Cùng làm chung một phòng, xét về mặt tương đối mà nói, Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào cũng nên chung sống với nhau tốt một chút.
- Nhớ cô đó, ha ha!
Diệp Trạch Đào thay đổi sự chú ý của đối phương, nói đùa một câu.
Cô nàng lườm Diệp Trạch Đào một cái, Phương Di Mai cười nói:
- Anh nói thật cho tôi biết đi, khi học đại học anh có yêu đương với ai không?
Nói đến việc này, ánh mắt Diệp Trạch Đào đột nhiên tối sầm lại, rất nhanh chóng liền cưới nói:
- Cô đoán xem?
Phương Di Mai cười nói:
- Anh đẹp trai như thế, chắc chắn là có không ít người thích đúng không?
- Đẹp trai thì chưa nói đến, toàn thân sức lực sung mãn thì là có thật!
Hắn cố ý làm một động tác mở ngực!
Động tác này ngay lập tức khiến cho Phương Di Mai cười ồ lên.
Khỏi phải nói, cô ta cười đến mức bộ ngực động lòng người rung lên bần bật.
Đùa giỡn một lúc, sau khi Phương Di Mai nghe điện thoại, liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại mỗi mình mình, Diệp Trạch Đào mỉm cười một chút, trong thời gian này thì tất cả mỗi người đều đang bề bộn rất nhiều việc.
Đã không còn người nào khác, Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến người bạn nữ học cùng đại học vừa mới chia tay, suy nghĩ một hồi, nghĩ đến gia đình đối phương đều cũng chỉ là công nhân bình thường ở huyện, cho rằng bản thân mình cũng không có tương lai, do gia đình phản đối nên đành phải chia tay.
Nghĩ tới gia đình mình, Diệp Trạch Đào biết rằng bản thân mình dù có quan hệ như thế nào, chỉ có thể tự mình dựa vào chính bản thân mình, mẹ thì sắp nghỉ hưu, xí nghiệp của bố cũng sắp giải thể, thu nhập của cả nhà rất thấp, chị gái cũng đang thất nghiệp, anh rể thì làm công ở ngoài, em trai còn đang học trung học, được cái là học hành cũng không tệ.
Nghĩ đến hoàn cảnh nhà khó khăn, Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến lãnh lương lần này có thể giúp đỡ cho gia đình một ít, nghĩ đến lúc bản thân mình có thể giúp đỡ gia đình, tâm trạng của Diệp Trạch Đào đã tốt hơn rất nhiều,
Người tạm thời chủ trì công việc ở xã là Phó bí thư Đảng ủy Sướng Minh Vĩ trên đầu đã ướt mồ hôi, bản thân ông ta rất có khả năng sẽ trở thành người đứng đầu của xã, nếu như trong thời điểm mấu chốt này mà xảy ra chuyện đứa bé bị chết, trách nhiệm này quả thật là quá lớn.
Còn chưa đi tới nơi, ở nơi xa Sướng Minh Vĩ đã bắt đầu mắng:
- Ngưu Trọng Trung, cậu quả thật là con chó Nhật, muốn làm như thế nào đây!
Nghe đồn là sau khi Diệp Trạch Đào phát hiện ra chuyện này, đã thuyết phục Hiệu trưởng Ngưu cho bọn trẻ di tản, Sướng Minh Vĩ nhìn về phía Diệp Trạch Đào trong ánh mắt ngập tràn một loại cảm giác vô cùng thú vị.
Tiến đến nắm lấy tay Diệp Trạch Đào, Sướng Minh Vĩ lắc lắc nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp à, cậu làm rất tốt!
Cả đêm khẩn trương, Diệp Trạch Đào cũng đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền vội vàng nói:
- Tôi chỉ là làm đúng những việc mà mình nên làm thôi! Việc lớn còn lại thì còn phải chờ xã đến làm mới được!
- Tốt lắm! Tốt lắm!
Sướng Minh Vĩ lại càng hài lòng về Diệp Trạch Đào hơn nữa.
Sự việc này rất lớn, chuyện như vậy cũng không thể giấu diếm được, ở Huyện đã thành lập một đội lãnh đạo đi đến xã Xuân Trúc, dẫn đầu là Phó chủ tịch huyện phụ trách Giáo dục.
Nhìn thấy một góc giường nát bị mảnh ngói vỡ vùi lấp ở phía dưới, Phó chủ tịch huyện phụ trách Giáo dục Quản Ngọc Quý cũng vô cùng hoảng sợ, hướng về phía các vị lãnh đạo xã mà mắng to, rất có thể là sẽ cách chức của một số người ngay lập tức.
Sau khi mắng xong, ngồi ở văn phòng chính quyền xã lắng nghe báo cáo tình hình lúc đó.
Về việc này thì bất kể là Hiệu trưởng Ngưu hay là Sướng Minh Vĩ đều phải vô cùng cám ơn Diệp Trạch Đào, trong bản báo cáo cũng khó mà không thể nhắc đến tên Diệp Trạch Đào.
Nghe xong báo cáo, Quản Ngọc Quý cho người tìm Diệp Trạch Đào trở lại, nhìn bộ dạng cả người Diệp Trạch Đào lăn lộn cả ngày đến quần áo cón chưa kịp thay, Quản Ngọc Quý chủ động tiến về phía trước, vội vàng nắm chặt lấy tay Diệp Trạch Đào mà nói:
- Tiểu Diệp à, tôi đại diện cho Huyện vô cùng cảm ơn những việc mà cậu đã làm!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Cũng may là chưa có xảy ra chuyện gì!
Lúc nói chuyện, Diệp Trạch Đào tỏ ra vẻ hơi ngượng ngùng.
Vừa khen ngợi Diệp Trạch Đào một hồi, Quản Ngọc Quý chỉ là Phó chủ tịch huyện còn chưa vào Ủy viên thường vụ, cũng chẳng bày tỏ thái độ gì đã vội vã quay trở lại Huyện.
Các vị lãnh đạo xem xét một lúc rồi rời đi, nhìn lại cái trường học đã đổ nát tan hoang này, Diệp Trạch Đào nói với Hiệu trưởng Ngưu:
- Hiệu trưởng Ngưu, tình trạng hiện giờ của bọn trẻ quả thật là rất tồi tệ, lo lắng sợ hãi cả đêm, tôi thấy tốt nhất là nên dọn dẹp mấy cái giường này một chút, cái nào còn sử dụng được thì phải tận dụng, tìm người đến tu sửa lại mấy cái giường đã bị phá hư đi!
- Được! Được!
Đến giờ phút này thì Hiệu trưởng Ngưu cũng đã tỉnh táo lại, không còn hoảng sợ như lúc ký túc xá mới sập nữa.
Nắm lấy tay Diệp Trạch Đào, Hiệu trưởng Ngưu nói:
- Tích đức! Tích đức lớn!
Diệp Trạch Đào suy cho cùng thì cũng chẳng biết là ông ta đang nói ai, nhìn thoáng qua những người này, thở dài một cái, các vị lãnh đạo xã đều đang tìm cách đối phó với cấp trên đang tức giận, tất cả mọi việc ở đây đều giao lại hết cho Hiệu trưởng Ngưu, bản thân mình cũng chỉ có thể tận tâm mà cố gắng thôi!
Tạm thời cũng chưa có biện pháp gì tốt hơn, chỉ có thể sắp xếp đưa học sinh vào mỗi một phòng học, phía trước thì xếp bàn, toàn bộ phía sau là để đặt giường ngủ.
Nhìn thấy các học sinh cứ như vậy ngủ trong phòng học này, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy len lỏi vào một chút lo lắng và hoảng sợ.
Ngày hôm sau, rất nhiều trẻ con là con cái của những người dân trong thôn tụm năm tụm ba cùng nhau đi đến trường học.
Nhìn thấy ký túc xá đổ nát, nghe một vài người dân biết rõ mọi chuyện thuật lại, tất cả đều biết về chàng thanh niên Diệp Trạch Đào này, đối với mọi người dân trong thôn mà nói, việc hắn cứu mạng con cái của họ quả thật là một việc ơn đức rất lớn.
Sau khi mấy người dân trong thôn biết được hành động của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào phát hiện ra rằng ánh mắt của người dân trong thôn nhìn hắn đã có sự thay đổi rất lớn, không còn kỳ lạ như trước nữa, một số dân thôn khi nhìn thấy Diệp Trạch Đào ở đây, cũng không nói gì thêm, chỉ là không ngừng dúi thuốc lá vào tay hắn.
Nhìn những người thôn dân chất phác này, Diệp Trạch Đào cảm thấy bản thân mình nếu không vì bọn trẻ mà làm một chút việc có ích thì quả thật là vô cùng có lỗi với nghề ngiệp của mình.
Bận rộn suốt cả ngày với công việc của trường học, khi Diệp Trạch Đào đi vào phòng Đảng chính, tình huống ở đây cũng khiến cho hắn cảm thấy rất là không thoải mái.
- Ha ha, vị anh hùng của chúng ta đã trở lại rồi!
Khương Quốc Bình nở một nụ cười như không cười khi nhìn thấy Diệp Trạch Đào vừa bước vào cửa.
- Tiểu Diệp, cậu vất vả rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi!
Hiếm khi lắm mới thấy Chủ nhiệm Ngưu Thường Thắng chủ động đứng dậy nắm lấy tay Diệp Trạch Đào.
- Chủ nhiệm, tôi phải tự kiểm điểm với anh, chưa xin phép anh đã tự mình đi đến giúp đỡ sự việc trường học cả một ngày!
Đến lúc này Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất lớn, không ngờ là bản thân mình đã quên mất việc phải xin phép Ngưu Thường Thắng.
- Ha ha, có Phó Chủ tịch Quản khen ngợi, có Phó Bí thư Sướng khen ngợi, tất cả mọi người ở trường học đều biết đến cậu!
Khương Quốc Bình cười ha hả nói.
Vừa lén nhìn thấy, Diệp Trạch Đào phát hiện ra trong ánh mắt của Ngưu Thường Thắng lóe lên một tia sắc lạnh.
Chó Nhật Khương Quốc Bình, đây rõ ràng là chơi mình!
Diệp Trạch Đào dường như đã sáng tỏ mọi việc, mặc dù trong lòng cũng hiểu được, lại vẫn là kính cẩn nói với Ngưu Thường Thắng:
- Chủ nhiệm, bất kể cho dù là nói gì, việc này cũng là tôi làm không đúng, là một người Đảng viên, không yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình, đây là biểu hiện của việc vô tổ chức vô kỷ luật, xin anh cứ nghiêm khắc phê bình tôi đi!
Nghe thấy lời nói này của Diệp Trạch Đào, trong ánh mắt của Phương Di Mai đang ngồi ở một bên xem kịch hay liền lộ ra một tia khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ, không thấy đi ra, tên nhóc Diệp Trạch Đào này quả thật là rất lợi hại, rất dễ dàng có thể cản được mũi tên đâm lén sau lưng của Khương Quốc Bình.
Ngưu Thường Thắng lúc này mới khẽ mỉm cười mà nói:
- Lần sau thì không được viện lí do như thế này nữa, Tiểu Diệp à, bất cứ lúc nào cũng phải yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình, dù sao chúng ta cũng là Đảng viên, góc độ không giống người thường!
Diệp Trạch Đào nhìn thấy trong chén của Ngưu Thường Thắng đã cạn sạch nước, vội vàng cầm bình đến chân nước giúp Ngưu Thường Thắng.
Đối với điệu bộ này của Diệp Trạch Đào, Ngưu Thường Thắng vẫn là cảm thấy rất vừa lòng, sờ sờ tóc một chút nói:
- Ở xã vừa mới xảy ra việc lớn, hiện giờ lại ra việc như vậy, quả thật là xui xẻo hết sức, ở thời điểm mấu chốt như thế này tôi nói lại lần nữa, ai cũng không được gây ra thêm vấn đề!
Chuyện trò một lúc, sau khi nghe xong một cuộc điện thoại, Ngưu Thường Thắng gọi Khương Quốc Bình vội vàng rời đi.
Nhìn thấy hai người đi rồi, lúc này Phương Di Mai mới mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Tiểu Diệp à, lần trở về này quả thật là rất nổi bật nha, toàn bộ dân trong xã đoán chừng đến tên của lãnh đạo xã cũng chẳng biết đến, nhưng tên của anh thì quả thật là đã nhớ rất kỹ!
Diệp Trạch Đào cười khổ một tiếng rồi quay đầu đi ra, Phương Di Mai này đã ám chỉ rằng bản thân hắn đã nổi tiếng quá mức rồi.
Lăn lộn giữa quan trường, nổi tiếng quá cũng không phải là một chuyện tốt, nhưng lần này cho dù là bản thân mình không muốn nổi tiếng thì cũng không được.
Thấy Diệp Trạch Đào không trả lời, Phương Di Mai nhỏ giọng nói:
- Tôi có nghe được tin này, Khương Quốc Bình là người nhà của Phó phòng Tài chính huyện, thông qua mối quan hệ đó, rất có khả năng anh ta sẽ lên làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính!
Diệp Trạch Đào ngẩng đầu nhìn lướt qua Phương Di Mai, hôm nay Phương Di Mai mặc một bộ trang phục rất thời trang, cả người đều toát ra vẻ thanh xuân tươi sáng.
- Cô hoạt động cũng không tệ nhỉ!
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười.
Bản thân mình vừa mới đến nhận việc, tuy Diệp Trạch Đào biết rằng chắc chắn lần này xã sẽ xảy ra biến cố lớn, nhưng cũng chẳng nghĩ đến là bản thân mình sẽ đạt được lợi ích gì, dù sao thì bản thân mình cũng vừa mới vào làm việc chưa bao lâu.
Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, Phương Di Mai cảm nhận được ánh mắt của Diệp Trạch Đào, ưỡn bộ ngực căng đầy lên.
Diệp Trạch Đào đương nhiên sẽ không cho rằng Phương Di Mai sẽ xem mình là đối tượng để nói chuyện yêu đương. Loại phụ nữ này coi trọng nhất là quyền lực, gần đây Diệp Trạch Đào cũng có nghe được một số lời đồn đại, nghe nói Phương Di Mai này hoạt động ở huyện rất năng nổ.
Nhìn bộ ngực đẫy đà kia cuả Phương Di Mai, trong lòng Diệp Trạch Đào đã nổi lên ham muốn, suy nghĩ đen tối đã có người hoạt động ở trên thân thể của cô !
Nhưng rồi lại nhanh chóng đem suy nghĩ đen tối này dẹp qua một bên, Diệp Trạch Đào liền lấy tư liệu của xã ra ngồi nghiên cứu thêm.
Việc gì cần làm ở trường Trung học thì bản thân hắn cũng đã làm rồi, cơ bản là không thể nào có khả năng tiếp tục nhúng tay vào nữa, hơn nữa việc này cũng chẳng tới lượt mình lo lắng, phải nghiên cứu kỹ tình hình của xã đã rồi sau này mới tính tiếp.
Vế bộ máy lãnh đạo của xã thì Diệp Trạch Đào cũng đã nghiên cứu sơ qua một chút. Xã Xuân Trúc có chín Ủy viên Đảng ủy, lần này lật xe chết có Bí thư, Chủ tịch Xã và tổ chức ủy viên, Chủ tịch Hội đồng nhân dân lớn hơn mấy tuổi, chắc là không thể phát triển gì thêm để mà nói. Trưởng ban Chỉ huy quân sự bình thường cũng sẽ chẳng đến tranh chấp cái vị trí đứng thứ nhất, thứ hai. Như vậy vừa thấy, Phó bí thư chủ trì công việc kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Sướng Minh Vĩ cũng rất có khả năng sẽ tiếp nhận vị trí Bí thư, những người cấp dưới không ai là không muốn tiến thêm một bước nữa, tranh giành là chuyện khó có thể tránh khỏi, cuối cùng thì đâu ai muốn mình sẽ mãi tồn tại ở một vị trí thấp kém mãi.
Nhìn sơ qua vị trí của Ngưu Thường Thắng, làm một Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính rất gần với chức năng của thư ký, đã có cơ hội, nếu như được thăng chức, đương nhiên tất cả đều là việc tốt. Nhưng nếu như một bí thư mới tới lại không thích ông ta, vậy thì cuộc sống sau này của ông ta cũng sẽ không quá tốt.
Nhẹ giọng cười, Phương Di Mai nói:
- Đang suy nghĩ gì thế?
Cùng làm chung một phòng, xét về mặt tương đối mà nói, Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào cũng nên chung sống với nhau tốt một chút.
- Nhớ cô đó, ha ha!
Diệp Trạch Đào thay đổi sự chú ý của đối phương, nói đùa một câu.
Cô nàng lườm Diệp Trạch Đào một cái, Phương Di Mai cười nói:
- Anh nói thật cho tôi biết đi, khi học đại học anh có yêu đương với ai không?
Nói đến việc này, ánh mắt Diệp Trạch Đào đột nhiên tối sầm lại, rất nhanh chóng liền cưới nói:
- Cô đoán xem?
Phương Di Mai cười nói:
- Anh đẹp trai như thế, chắc chắn là có không ít người thích đúng không?
- Đẹp trai thì chưa nói đến, toàn thân sức lực sung mãn thì là có thật!
Hắn cố ý làm một động tác mở ngực!
Động tác này ngay lập tức khiến cho Phương Di Mai cười ồ lên.
Khỏi phải nói, cô ta cười đến mức bộ ngực động lòng người rung lên bần bật.
Đùa giỡn một lúc, sau khi Phương Di Mai nghe điện thoại, liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại mỗi mình mình, Diệp Trạch Đào mỉm cười một chút, trong thời gian này thì tất cả mỗi người đều đang bề bộn rất nhiều việc.
Đã không còn người nào khác, Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến người bạn nữ học cùng đại học vừa mới chia tay, suy nghĩ một hồi, nghĩ đến gia đình đối phương đều cũng chỉ là công nhân bình thường ở huyện, cho rằng bản thân mình cũng không có tương lai, do gia đình phản đối nên đành phải chia tay.
Nghĩ tới gia đình mình, Diệp Trạch Đào biết rằng bản thân mình dù có quan hệ như thế nào, chỉ có thể tự mình dựa vào chính bản thân mình, mẹ thì sắp nghỉ hưu, xí nghiệp của bố cũng sắp giải thể, thu nhập của cả nhà rất thấp, chị gái cũng đang thất nghiệp, anh rể thì làm công ở ngoài, em trai còn đang học trung học, được cái là học hành cũng không tệ.
Nghĩ đến hoàn cảnh nhà khó khăn, Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến lãnh lương lần này có thể giúp đỡ cho gia đình một ít, nghĩ đến lúc bản thân mình có thể giúp đỡ gia đình, tâm trạng của Diệp Trạch Đào đã tốt hơn rất nhiều,