Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 302 : Tuyệt Vọng.
Ngày đăng: 00:46 02/08/20
Thư ký của Tôn Tường Quân không hề biết là đã xảy ra chuyện gì, trong tất cả mọi người chỉ còn mỗi anh ta được giữ lại. Bỗng nhiên thấy xuất hiện những nhân viên mới trong lòng anh Thư ký lo lắng đến cực độ. Cuối cùng thì cũng thấy Tôn Tường Quân đi ra, Thư ký liền thận trọng hỏi:
- Bí thư, đây là…?
Tôn Tường Quân không còn hơi sức đâu để nói, chỉ xua tay một cái.
Tất cả những nỗ lực đều đã trở thành công cốc khiến Tôn Tường Quân tuyệt vọng.
Nhìn thấy nét mặt của Tôn Tường Quân như vậy, anh Thư ký hiểu rằng ông Bí thư Tôn mà mình đi theo tiêu chắc rồi.
Thầm thờ dài, anh Thư ký cũng không còn cách nào nữa. Anh ta biết nếu mình có bất kỳ hành động gì có khi lại bị những người mới đến này nhanh chóng khống chế cũng nên.
Theo Bí thư Tôn đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên anh Thư ký có cảm giác sợ.
Ngồi trong xe, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh ngồi chờ chỉ thị của người lái xe mới được bố trí, Tôn Tường Quân và anh Thư ký đều chẳng biết làm sao.
Lúc này, một nhân viên bảo vệ đi tới đưa chiếc điện thoại mà lúc nãy sau khi Tôn Tường Quân đi vào họ đã thu của anh Thư ký đưa lại cho anh ta.
Cầm lại chiếc điện thoại, trong lòng anh Thư ký khổ sở. Bây giờ chắc chắn là nội dung của những cuộc gọi đều sẽ bị kiểm soát, sẽ không còn được tự do như trước kia nữa!
Rốt cuộc là Bí thư Tôn đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng anh Thư ký ngổn ngang những thắc mắc. Nhìn về phía Tôn Tường Quân thì chỉ thấy ông ta đang nhắm mắt ngồi trong xe.
Lúc nhìn xuống, anh Thư ký liền thấy trong điện thoại có rất nhiều cuộc gọi đến.
Bấm qua những cuộc gọi đến của Tôn Cương, Thư ký nói nhỏ:
- Bí thư Tôn, Tôn Cương đã gọi đến mấy cuộc điện thoại luôn ạ!
Những cuộc điện thoại khác có thể không nói, nhưng điện thoại của Tôn Cương thì nhất định phải báo cáo đầu tiên.
Tôn Tường Quân vốn đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi vậy mà trong chốc lát bỗng như có sức lực, một tay giật lấy rồi hét lớn vào điện thoại:
- Tôn Cương, cái cái thằng thối tha này…
Không còn phong thái của một vị lãnh đạo cấp cao nữa. Tôn Tường Quân chửi mắng một thôi một hồi.
Thấy Tôn Tường Quân mắng xong còn đang thở dốc, trong lòng anh Thư ký lấy làm kinh ngạc. Chỉ có xảy ra chuyện gì đó ghê gớm lắm mới có thể ảnh hưởng đến tâm trí của Bí thư Tôn. Xem ra sự việc xảy ra ngày hôm nay đã khiến cho tâm trạng của Bí thư Tôn rối bời rồi.
Lúc này Tôn Cương đang định đứng dậy thì nhận được điện thoại của bố, trong lòng còn đang vui vẻ. Nhưng anh ta chưa kịp nói câu nào thì trong điện thoại đã vọng ra tiếng la hét giận dữ của Tôn Tường Quân rồi.
Lần đầu tiên bị bố hét lên chửi như vậy nên Tôn Cương sợ toát hết cả mồ hôi trán. Anh ta hoàn toàn không biết tình hình gì cả.
- Bố, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trước mắt Tôn Tường Quân, Tôn Cương lúc nào cũng tỏ vẻ rất biết nghe lời nên anh ta không nghĩ là bố mình sẽ giận dữ như vậy.
- Con nói đi, cuốn sổ ghi chép đó là sao?
La mắng một hồi, Tôn Tường Quân cũng biết có chửi con trai mình thì cũng chẳng ích gì. Bây giờ, điều mà ông ta muốn biết nhất đó là chuyện về cuốn sổ ghi chép.
Tôn Cương vừa mới nghe đến chuyện cuốn sổ ghi chép thì rất kinh ngạc. Cái chuyện vốn đã sắp quên được rồi giờ lại hiện về trong suy nghĩ của mình.
- Cuốn sổ nào ạ?
Đương nhiên là Tôn Cương không dám nói về chuyện mình đã viết trong cuốn sổ ghi chép đó nên muốn giả bộ. Anh ta biết thứ đó quá nguy hiểm.
Tôn Tường Quân vốn dĩ đã dập tắt được cơn giận rồi nhưng khi nghe Tôn Cương nói như vậy, ông ta lại giận điên lên, trong lòng cay đắng. Không ngờ con trai mình lại còn giả vờ dỗ dành mình, dỗ dành đến mức phá hủy luôn cả con đường làm quan của mình!
Nén cơn giận xuống, lần đầu tiên Tôn Tường Quân nghĩ đến những lời nói quan tâm đến bọn trẻ mà Phó Thủ Hách đã nói. Thấy mình đúng là đã ít quan tâm đến bọn Tôn Cương. Từ trước tới giờ mình chưa từng nghĩ là bọn trẻ sẽ trở nên như vậy. - Tiểu Cương, nói thật với bố đi. Cuốn sổ ghi chép của con là sao. Sao lại đến tay của Ủy ban Kỷ luật trung ương?
Tôn Cương vốn đã không muốn thừa nhận nhưng đột nhiên nghe thấy Tôn Tường Quân nói cuốn sổ ghi chép đó đã đến tay của Ủy ban kỷ luật trung ương thì bỗng như mất đi tinh thần khí thế, toàn thân ngồi liệt trên ghế.
Tôn Cương quá rõ tình hình một khi đã rơi vào tay của Ủy ban kỷ luật trung ương như ba mình đã nói thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
- Bố? Bố không sao chứ?
Hơn ai hết Tôn Cương biết mình đã ghi những gì trong cuốn sổ ghi chép đó. Cuốn sổ đã rơi vào tay của Ủy ban kỷ luật trung ương thì đối với bố mình mà nói là một tai họa vô cùng ghê gớm.
Tôn Cương lại nghĩ đến chuyện chẳng may có thể xảy ra. Hi vọng là bố mình không xảy ra chuyện gì.
Tôn Tường Quân thở dài nói:
- Tiểu Cương, mấy năm trở lại đây bố cũng bận bịu công chuyện, không thể quan tâm tới con. Thôi được rồi, hết nhiệm kỳ bố có thể về nghỉ ngơi được rồi, tiện thể cũng quan tâm chăm sóc các con luôn!
Lúc này, Tôn Tường Quân đã hoàn toàn mất đi sự ham muốn tranh giành hơn thiệt. Trong lòng chỉ muốn dạy dỗ Tôn Cương tụi nó cho đàng hoàng thôi.
- Bố, bố nói gì vậy? Sao bố phải nghỉ hưu?
Tôn Cương đã biết rằng bố mình đã bị ảnh hưởng, hơn nữa lại sắp phải nghỉ hưu thì lập tức nghĩ ngay đến sự an nguy của mình.
Trong suy nghĩ của Tôn Cương thì bản thân mình mới là trên hết. Bố đã bị ép phải về nghỉ hưu, cuốn sổ ghi chép đó đã lộ ra rồi thì nhất định mình cũng sẽ có chuyện thôi. Trong lòng lập tức cảm thấy lo lắng bất an. - Tiểu Cương, đừng nói gì nữa. Ủy ban kỷ luật trung ương sẽ nhanh chóng cử người đến đem con đi. Phối hợp với họ một chút.
- Ủy ban kỷ luật muốn đem con đi sao? Bố, bố phải cứu con, con không tới Ủy ban kỷ luật trung ương đâu!
Thiếu chút nữa là Tôn Cương đã khóc thành tiếng cầu cứu rồi. Lúc này anh ta đã không còn nghĩ mình là Chủ tịch huyện nữa.
- Tiểu Cương, cứ như vậy đi!
Tôn Tường Quân đã không còn gì để nói nữa.
Nói xong mấy câu như vậy, Tôn Tường Quân tắt điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ôi!
Trong lòng thở dài thườn thượt, Tôn Tường Quân nói với lái xe:
- Đi thôi!
Chiếc xe chạy chầm chậm. Ánh mắt của Tôn Tường Quân cố nhìn hết mọi nơi của Trung Nam Hải. Ông ta biết mình sẽ mãi mãi không thể đến nơi này được nữa rồi.
Bây giờ, Tôn Cương thực sự ngập trong nỗi lo sợ. Nghĩ đến người của Ủy ban kỷ luật trung ương sẽ nhanh chóng đến thì anh ta biết là thời gian của mình không còn nhiều nữa. - Sao lại như thế này chứ? Sao lại như thế này chứ!
Ở trong văn phòng, Tôn Cương vô cùng phẫn nỗ, gạt đổ hết mọi thứ trên bàn.
Miệng hét lớn:
- Tôi không tới Ủy ban kỷ luật trung ương đâu! Tôi không muốn bọn họ mang tôi đi đâu! Bố, bố cứu con!
Anh ta gần như là đã rơi vào mê ảo.
Khuôn mặt đầy phẫn nộ, Tôn Cương dùng hết sức đập bàn thét lớn:
- Ôn Phương! Nhất định là Ôn Phương!
Bỗng nhiên anh ta nhớ đến chuyện cuốn sổ ghi chép của mình bị mất, rồi nghĩ ngay đến Ôn Phương. Trực giác của anh ta mách bảo rằng chuyện này hoàn toàn là do Ôn Phương gây ra. Dù gì thì bản thân anh ta cũng không nghĩ rằng nhà họ Tôn của anh ta lớn mạnh như vậy lại bị phá hủy bởi một con đàn bà. - Tao phải giết con đàn bà thối tha này!
Bây giờ Tôn Cương đã bị kích động đến nỗi muốn giết người.
Thực ra Ngũ Thúy Miêu cũng là một người cẩn thận cho nên lúc Tôn Cương gọi điện ở bên trong, cô ta liền đến cửa nghe trộm.
Cô ta đã nghe được hầu hết nội dung của cuộc điện thoại, đặc biệt là những lời lẩm bẩm một mình của Tôn Cương.
Nghe được những lời này, sau khi phân tích, Ngũ Thúy Miêu cảm thấy lạnh toát cả người.
Kết quả phân tích mà cô ta có được vô cùng đáng sợ. Có thể là đã xảy ra chuyện gì đó. Bố của Tôn Cương đã xảy ra chuyện sắp phải nghỉ hưu.
Với kinh nghiệm chính trị của cô ta thì Ngũ Thúy Miêu có thể mường tượng ra được tình hình. Nhất định là có một chuyện gì đó ghê gớm lắm buộc Tôn Tường Quân phải nghỉ hưu.
Tôn Tường Quân nghỉ hưu rồi thì mình phải làm sao?
Một chuyện hệ trọng đang bày ra trước mắt Ngũ Thúy Miêu. Tất cả mọi thứ của cô ta đều gửi gắm hết cho Tôn Cương rồi!
Lại nghe những lời Tôn Cương nói trong cơn hoảng loạn thì Ngũ Thúy Miêu đã rõ. Chuyện của Tôn Cương còn ghê gớm hơn. Ủy ban kỷ luật trung ương đã sắp đến đem anh ta đi rồi!
Ngũ Thúy Miêu cười một cách thảm hại. Cô là người mất mát hơn ai hết. Bản thân cô ta vốn đã có một gia đình êm ấm, vốn đã có một tiền đồ phát triển rất tốt. Vậy mà không ngờ lại bị Tôn Cương phá hủy.
Ngũ Thúy Miêu tuyệt vọng đến cùng cực.
Mở cửa văn phòng, Ngũ Thúy Miêu đứng ở cửa nhìn Tôn Cương.
Lúc này Tôn Cương đã hoàn toàn rơi vào khủng hoảng cực độ, suy nghĩ ngập trong sự phẫn nộ. Đang trong lúc bị kích động bởi những xúc cảm phức tạp thì đột nhiên nghe tiếng mở cửa, Tôn Cương thấy một người đàn bà đang đứng ở cửa. - Con đàn bà thối tha, tao phải giết mày!
Tôn Cương cứ nghĩ Ngũ Thúy Miêu đang đứng ở cửa là Ôn Phương.
Sự kích động phải giết Ôn Phương đã thôi thúc Tôn Cương liều mạng xông qua.
Túm ngay lấy Ngũ Thúy Miêu đang đứng ở cửa.
- Con đàn bà thối tha, mày đã hại chết cả nhà tao. Ông mày phải hiếp chết mày.
Tát một bạt tai vào mặt Ngũ Thúy Miêu khiến cho Ngũ Thúy Miêu gã túi bụi về phía chiếc bàn.
Vừa nói những lời này, Tôn Cương vừa điên cuồng xé rách quần áo Ngũ Thúy Miêu.
Trước những hành vi mê ảo này của Tôn Cương Ngũ Thúy Miêu không hề có bất kỳ kháng cự nào. Cảm giác mất mát quá lớn ập đến khiến cho cô ta cảm thấy cuộc đời của cô ta đã không còn lối thoát nào nữa.
Quần áo của Ngũ Thúy Miêu đã nhanh chóng bị Tôn Cương xé nát.
- Ha ha, con đàn bà thối tha. Ông mày cuối cùng cũng có thể hãm hiếp mày rồi!
Tôn Cương điên cuồng đè Ngũ Thúy Miêu xuống bàn, bắt đầu tấn công.
Những động tác mạnh bạo của Tôn Cương đã khiến cho Ngũ Thúy Miêu có chút tỉnh táo. Một sự tủi nhục và không cam chịu đã trỗi dậy khiến cho cô ta muốn chạy thoát.
Tôn Cương cảm thấy Ngũ Thúy Miêu muốn thoát chạy thì dùng hai tay bóp chặt lấy cổ của Ngũ Thúy Miêu.
Trên bàn làm việc, Ngũ Thúy Miêu không ngừng giãy giụa.
Vốn dĩ đây là văn phòng của Ngũ Thúy Miêu nên cô ta liền nhớ đến con dao trong ngăn bàn của mình. Ngũ Thúy Miêu còn nhớ đó là một con dao có vỏ bọc, rất sắc, vốn chỉ để sưu tầm chơi thôi.
Thế này thì Tôn Cương coi như là tiêu rồi. Mình cũng chẳng còn hi vọng gì nữa rồi!
Ngũ Thúy Miêu biết là mình hoàn toàn đã mất hết hi vọng rồi. Dù sao thì cô ta cũng không mong là có thể quay lại được nữa. Cứ nghĩ đến tình trạng khi bị mất chức là cô ta lại thấy vô cùng tuyệt vọng.
Trợn mắt nhìn bộ dạng hung tợn của Tôn Cương.
Lúc cảm thấy hơi thở của mình đã trở nên rất khó khăn, Ngũ Thúy Miêu ra sức giãy giụa.
Bây giờ Tôn Cương đang có một cảm giác mơ ảo là cuối cùng mình cũng đã chiếm hữu được Ôn Phương, cuối cùng cũng báo được thù nên hai tay càng bóp chặt hơn.
Giãy giụa vươn tay ra kéo hộc bàn, Ngũ Thúy Miêu đã sờ được con dao nhỏ đó.
Dùng hết sức lực, Ngũ Thúy Miêu ra sức đâm Tôn Cương.
- Anh đã hại tôi! Anh đã hại tôi!
Cứ đâm một nhát dao thì Ngũ Thúy Miêu lại gào lên.
Tất cả những tủi nhục và bất mãn đều trút hết vào những nhát dao ấy.
Nghe thấy những âm thanh thật lớn phát ra, một nhóm cán bộ nữ của Ban tổ chức liền thận trọng ló đầu vào xem. Đúng lúc nhìn thấy con dao của Ngũ Thúy Miêu cắm vào gáy của Tôn Cương thì lập tức hoảng hốt la lên. Trong chốc lát tất cả mọi người trong tòa nhà đều trở nên nháo nhác, hỗn loạn.
Tôn Tường Quân không còn hơi sức đâu để nói, chỉ xua tay một cái.
Tất cả những nỗ lực đều đã trở thành công cốc khiến Tôn Tường Quân tuyệt vọng.
Nhìn thấy nét mặt của Tôn Tường Quân như vậy, anh Thư ký hiểu rằng ông Bí thư Tôn mà mình đi theo tiêu chắc rồi.
Thầm thờ dài, anh Thư ký cũng không còn cách nào nữa. Anh ta biết nếu mình có bất kỳ hành động gì có khi lại bị những người mới đến này nhanh chóng khống chế cũng nên.
Theo Bí thư Tôn đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên anh Thư ký có cảm giác sợ.
Ngồi trong xe, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh ngồi chờ chỉ thị của người lái xe mới được bố trí, Tôn Tường Quân và anh Thư ký đều chẳng biết làm sao.
Lúc này, một nhân viên bảo vệ đi tới đưa chiếc điện thoại mà lúc nãy sau khi Tôn Tường Quân đi vào họ đã thu của anh Thư ký đưa lại cho anh ta.
Cầm lại chiếc điện thoại, trong lòng anh Thư ký khổ sở. Bây giờ chắc chắn là nội dung của những cuộc gọi đều sẽ bị kiểm soát, sẽ không còn được tự do như trước kia nữa!
Rốt cuộc là Bí thư Tôn đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng anh Thư ký ngổn ngang những thắc mắc. Nhìn về phía Tôn Tường Quân thì chỉ thấy ông ta đang nhắm mắt ngồi trong xe.
Lúc nhìn xuống, anh Thư ký liền thấy trong điện thoại có rất nhiều cuộc gọi đến.
Bấm qua những cuộc gọi đến của Tôn Cương, Thư ký nói nhỏ:
- Bí thư Tôn, Tôn Cương đã gọi đến mấy cuộc điện thoại luôn ạ!
Những cuộc điện thoại khác có thể không nói, nhưng điện thoại của Tôn Cương thì nhất định phải báo cáo đầu tiên.
Tôn Tường Quân vốn đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi vậy mà trong chốc lát bỗng như có sức lực, một tay giật lấy rồi hét lớn vào điện thoại:
- Tôn Cương, cái cái thằng thối tha này…
Không còn phong thái của một vị lãnh đạo cấp cao nữa. Tôn Tường Quân chửi mắng một thôi một hồi.
Thấy Tôn Tường Quân mắng xong còn đang thở dốc, trong lòng anh Thư ký lấy làm kinh ngạc. Chỉ có xảy ra chuyện gì đó ghê gớm lắm mới có thể ảnh hưởng đến tâm trí của Bí thư Tôn. Xem ra sự việc xảy ra ngày hôm nay đã khiến cho tâm trạng của Bí thư Tôn rối bời rồi.
Lúc này Tôn Cương đang định đứng dậy thì nhận được điện thoại của bố, trong lòng còn đang vui vẻ. Nhưng anh ta chưa kịp nói câu nào thì trong điện thoại đã vọng ra tiếng la hét giận dữ của Tôn Tường Quân rồi.
Lần đầu tiên bị bố hét lên chửi như vậy nên Tôn Cương sợ toát hết cả mồ hôi trán. Anh ta hoàn toàn không biết tình hình gì cả.
- Bố, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trước mắt Tôn Tường Quân, Tôn Cương lúc nào cũng tỏ vẻ rất biết nghe lời nên anh ta không nghĩ là bố mình sẽ giận dữ như vậy.
- Con nói đi, cuốn sổ ghi chép đó là sao?
La mắng một hồi, Tôn Tường Quân cũng biết có chửi con trai mình thì cũng chẳng ích gì. Bây giờ, điều mà ông ta muốn biết nhất đó là chuyện về cuốn sổ ghi chép.
Tôn Cương vừa mới nghe đến chuyện cuốn sổ ghi chép thì rất kinh ngạc. Cái chuyện vốn đã sắp quên được rồi giờ lại hiện về trong suy nghĩ của mình.
- Cuốn sổ nào ạ?
Đương nhiên là Tôn Cương không dám nói về chuyện mình đã viết trong cuốn sổ ghi chép đó nên muốn giả bộ. Anh ta biết thứ đó quá nguy hiểm.
Tôn Tường Quân vốn dĩ đã dập tắt được cơn giận rồi nhưng khi nghe Tôn Cương nói như vậy, ông ta lại giận điên lên, trong lòng cay đắng. Không ngờ con trai mình lại còn giả vờ dỗ dành mình, dỗ dành đến mức phá hủy luôn cả con đường làm quan của mình!
Nén cơn giận xuống, lần đầu tiên Tôn Tường Quân nghĩ đến những lời nói quan tâm đến bọn trẻ mà Phó Thủ Hách đã nói. Thấy mình đúng là đã ít quan tâm đến bọn Tôn Cương. Từ trước tới giờ mình chưa từng nghĩ là bọn trẻ sẽ trở nên như vậy. - Tiểu Cương, nói thật với bố đi. Cuốn sổ ghi chép của con là sao. Sao lại đến tay của Ủy ban Kỷ luật trung ương?
Tôn Cương vốn đã không muốn thừa nhận nhưng đột nhiên nghe thấy Tôn Tường Quân nói cuốn sổ ghi chép đó đã đến tay của Ủy ban kỷ luật trung ương thì bỗng như mất đi tinh thần khí thế, toàn thân ngồi liệt trên ghế.
Tôn Cương quá rõ tình hình một khi đã rơi vào tay của Ủy ban kỷ luật trung ương như ba mình đã nói thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
- Bố? Bố không sao chứ?
Hơn ai hết Tôn Cương biết mình đã ghi những gì trong cuốn sổ ghi chép đó. Cuốn sổ đã rơi vào tay của Ủy ban kỷ luật trung ương thì đối với bố mình mà nói là một tai họa vô cùng ghê gớm.
Tôn Cương lại nghĩ đến chuyện chẳng may có thể xảy ra. Hi vọng là bố mình không xảy ra chuyện gì.
Tôn Tường Quân thở dài nói:
- Tiểu Cương, mấy năm trở lại đây bố cũng bận bịu công chuyện, không thể quan tâm tới con. Thôi được rồi, hết nhiệm kỳ bố có thể về nghỉ ngơi được rồi, tiện thể cũng quan tâm chăm sóc các con luôn!
Lúc này, Tôn Tường Quân đã hoàn toàn mất đi sự ham muốn tranh giành hơn thiệt. Trong lòng chỉ muốn dạy dỗ Tôn Cương tụi nó cho đàng hoàng thôi.
- Bố, bố nói gì vậy? Sao bố phải nghỉ hưu?
Tôn Cương đã biết rằng bố mình đã bị ảnh hưởng, hơn nữa lại sắp phải nghỉ hưu thì lập tức nghĩ ngay đến sự an nguy của mình.
Trong suy nghĩ của Tôn Cương thì bản thân mình mới là trên hết. Bố đã bị ép phải về nghỉ hưu, cuốn sổ ghi chép đó đã lộ ra rồi thì nhất định mình cũng sẽ có chuyện thôi. Trong lòng lập tức cảm thấy lo lắng bất an. - Tiểu Cương, đừng nói gì nữa. Ủy ban kỷ luật trung ương sẽ nhanh chóng cử người đến đem con đi. Phối hợp với họ một chút.
- Ủy ban kỷ luật muốn đem con đi sao? Bố, bố phải cứu con, con không tới Ủy ban kỷ luật trung ương đâu!
Thiếu chút nữa là Tôn Cương đã khóc thành tiếng cầu cứu rồi. Lúc này anh ta đã không còn nghĩ mình là Chủ tịch huyện nữa.
- Tiểu Cương, cứ như vậy đi!
Tôn Tường Quân đã không còn gì để nói nữa.
Nói xong mấy câu như vậy, Tôn Tường Quân tắt điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ôi!
Trong lòng thở dài thườn thượt, Tôn Tường Quân nói với lái xe:
- Đi thôi!
Chiếc xe chạy chầm chậm. Ánh mắt của Tôn Tường Quân cố nhìn hết mọi nơi của Trung Nam Hải. Ông ta biết mình sẽ mãi mãi không thể đến nơi này được nữa rồi.
Bây giờ, Tôn Cương thực sự ngập trong nỗi lo sợ. Nghĩ đến người của Ủy ban kỷ luật trung ương sẽ nhanh chóng đến thì anh ta biết là thời gian của mình không còn nhiều nữa. - Sao lại như thế này chứ? Sao lại như thế này chứ!
Ở trong văn phòng, Tôn Cương vô cùng phẫn nỗ, gạt đổ hết mọi thứ trên bàn.
Miệng hét lớn:
- Tôi không tới Ủy ban kỷ luật trung ương đâu! Tôi không muốn bọn họ mang tôi đi đâu! Bố, bố cứu con!
Anh ta gần như là đã rơi vào mê ảo.
Khuôn mặt đầy phẫn nộ, Tôn Cương dùng hết sức đập bàn thét lớn:
- Ôn Phương! Nhất định là Ôn Phương!
Bỗng nhiên anh ta nhớ đến chuyện cuốn sổ ghi chép của mình bị mất, rồi nghĩ ngay đến Ôn Phương. Trực giác của anh ta mách bảo rằng chuyện này hoàn toàn là do Ôn Phương gây ra. Dù gì thì bản thân anh ta cũng không nghĩ rằng nhà họ Tôn của anh ta lớn mạnh như vậy lại bị phá hủy bởi một con đàn bà. - Tao phải giết con đàn bà thối tha này!
Bây giờ Tôn Cương đã bị kích động đến nỗi muốn giết người.
Thực ra Ngũ Thúy Miêu cũng là một người cẩn thận cho nên lúc Tôn Cương gọi điện ở bên trong, cô ta liền đến cửa nghe trộm.
Cô ta đã nghe được hầu hết nội dung của cuộc điện thoại, đặc biệt là những lời lẩm bẩm một mình của Tôn Cương.
Nghe được những lời này, sau khi phân tích, Ngũ Thúy Miêu cảm thấy lạnh toát cả người.
Kết quả phân tích mà cô ta có được vô cùng đáng sợ. Có thể là đã xảy ra chuyện gì đó. Bố của Tôn Cương đã xảy ra chuyện sắp phải nghỉ hưu.
Với kinh nghiệm chính trị của cô ta thì Ngũ Thúy Miêu có thể mường tượng ra được tình hình. Nhất định là có một chuyện gì đó ghê gớm lắm buộc Tôn Tường Quân phải nghỉ hưu.
Tôn Tường Quân nghỉ hưu rồi thì mình phải làm sao?
Một chuyện hệ trọng đang bày ra trước mắt Ngũ Thúy Miêu. Tất cả mọi thứ của cô ta đều gửi gắm hết cho Tôn Cương rồi!
Lại nghe những lời Tôn Cương nói trong cơn hoảng loạn thì Ngũ Thúy Miêu đã rõ. Chuyện của Tôn Cương còn ghê gớm hơn. Ủy ban kỷ luật trung ương đã sắp đến đem anh ta đi rồi!
Ngũ Thúy Miêu cười một cách thảm hại. Cô là người mất mát hơn ai hết. Bản thân cô ta vốn đã có một gia đình êm ấm, vốn đã có một tiền đồ phát triển rất tốt. Vậy mà không ngờ lại bị Tôn Cương phá hủy.
Ngũ Thúy Miêu tuyệt vọng đến cùng cực.
Mở cửa văn phòng, Ngũ Thúy Miêu đứng ở cửa nhìn Tôn Cương.
Lúc này Tôn Cương đã hoàn toàn rơi vào khủng hoảng cực độ, suy nghĩ ngập trong sự phẫn nộ. Đang trong lúc bị kích động bởi những xúc cảm phức tạp thì đột nhiên nghe tiếng mở cửa, Tôn Cương thấy một người đàn bà đang đứng ở cửa. - Con đàn bà thối tha, tao phải giết mày!
Tôn Cương cứ nghĩ Ngũ Thúy Miêu đang đứng ở cửa là Ôn Phương.
Sự kích động phải giết Ôn Phương đã thôi thúc Tôn Cương liều mạng xông qua.
Túm ngay lấy Ngũ Thúy Miêu đang đứng ở cửa.
- Con đàn bà thối tha, mày đã hại chết cả nhà tao. Ông mày phải hiếp chết mày.
Tát một bạt tai vào mặt Ngũ Thúy Miêu khiến cho Ngũ Thúy Miêu gã túi bụi về phía chiếc bàn.
Vừa nói những lời này, Tôn Cương vừa điên cuồng xé rách quần áo Ngũ Thúy Miêu.
Trước những hành vi mê ảo này của Tôn Cương Ngũ Thúy Miêu không hề có bất kỳ kháng cự nào. Cảm giác mất mát quá lớn ập đến khiến cho cô ta cảm thấy cuộc đời của cô ta đã không còn lối thoát nào nữa.
Quần áo của Ngũ Thúy Miêu đã nhanh chóng bị Tôn Cương xé nát.
- Ha ha, con đàn bà thối tha. Ông mày cuối cùng cũng có thể hãm hiếp mày rồi!
Tôn Cương điên cuồng đè Ngũ Thúy Miêu xuống bàn, bắt đầu tấn công.
Những động tác mạnh bạo của Tôn Cương đã khiến cho Ngũ Thúy Miêu có chút tỉnh táo. Một sự tủi nhục và không cam chịu đã trỗi dậy khiến cho cô ta muốn chạy thoát.
Tôn Cương cảm thấy Ngũ Thúy Miêu muốn thoát chạy thì dùng hai tay bóp chặt lấy cổ của Ngũ Thúy Miêu.
Trên bàn làm việc, Ngũ Thúy Miêu không ngừng giãy giụa.
Vốn dĩ đây là văn phòng của Ngũ Thúy Miêu nên cô ta liền nhớ đến con dao trong ngăn bàn của mình. Ngũ Thúy Miêu còn nhớ đó là một con dao có vỏ bọc, rất sắc, vốn chỉ để sưu tầm chơi thôi.
Thế này thì Tôn Cương coi như là tiêu rồi. Mình cũng chẳng còn hi vọng gì nữa rồi!
Ngũ Thúy Miêu biết là mình hoàn toàn đã mất hết hi vọng rồi. Dù sao thì cô ta cũng không mong là có thể quay lại được nữa. Cứ nghĩ đến tình trạng khi bị mất chức là cô ta lại thấy vô cùng tuyệt vọng.
Trợn mắt nhìn bộ dạng hung tợn của Tôn Cương.
Lúc cảm thấy hơi thở của mình đã trở nên rất khó khăn, Ngũ Thúy Miêu ra sức giãy giụa.
Bây giờ Tôn Cương đang có một cảm giác mơ ảo là cuối cùng mình cũng đã chiếm hữu được Ôn Phương, cuối cùng cũng báo được thù nên hai tay càng bóp chặt hơn.
Giãy giụa vươn tay ra kéo hộc bàn, Ngũ Thúy Miêu đã sờ được con dao nhỏ đó.
Dùng hết sức lực, Ngũ Thúy Miêu ra sức đâm Tôn Cương.
- Anh đã hại tôi! Anh đã hại tôi!
Cứ đâm một nhát dao thì Ngũ Thúy Miêu lại gào lên.
Tất cả những tủi nhục và bất mãn đều trút hết vào những nhát dao ấy.
Nghe thấy những âm thanh thật lớn phát ra, một nhóm cán bộ nữ của Ban tổ chức liền thận trọng ló đầu vào xem. Đúng lúc nhìn thấy con dao của Ngũ Thúy Miêu cắm vào gáy của Tôn Cương thì lập tức hoảng hốt la lên. Trong chốc lát tất cả mọi người trong tòa nhà đều trở nên nháo nhác, hỗn loạn.