Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 327 : Nhân Sinh Xoay Chuyển
Ngày đăng: 00:47 02/08/20
Bàng Phí Vũ đã trải qua cuộc đời chìm nổi lênh đênh rồi, lúc còn làm thư ký cho Thôi Vĩnh Chí, do lúc đó thế lực của Thôi Vĩnh Chí còn lớn mạnh nên cuộc đời anh ta cũng rất nghênh ngang.
Khi Thôi Vĩnh Chí làm bí thư cũng là lúc cuộc đời của Bàng Phí Vũ bước lên đỉnh vinh quang nhất.
Trong khoảng thời gian đó, Bàng Phí Vũ được mọi người nể sợ, anh ta tự cảm thấy rất vênh váo, cái cảm giác bề trên nhìn xuống dưới thật là thích, đáng tiếc cho gã là khoảng thời gian đó không được bao lâu, Thôi Vĩnh Chí bị hạ bệ, anh ta cũng phải xuống dốc theo, thậm chí so với người khác thì còn không có chút hy vọng gì.
Thành thật mà nói, con người Bàng Phí Vũ tài hoa thì cũng có đấy, nhưng mà không hiểu biết cho lắm về đối nhân xử thế, sở dĩ Thôi Vĩnh Chí dùng gã làm thư ký chủ yếu là vì thích cái tài hoa của gã, đúng là do Bàng Phí Vũ không hiểu biết gì về quan trường nên tuy là thư ký của Thôi Vĩnh Chí đấy nhưng lại không chui vào dây của ông ta, đây được coi như trường hợp ngoại lệ.
Người khác thì không rõ nhưng Bàng Phí Vũ thì biết lắm, chủ yếu nhất vẫn là do một lần vô tình nhìn thấy Thôi Vĩnh Chí làm cái chuyện nam nữ kia với một vị nữ Huyện ủy, sau đó Thôi Vĩnh Chí mới nhắc gã lên làm thư kí cho ông ta.
Có thể là do đã có sẵn chút cảnh giác, cho nên tuy là thư ký của Thôi Vĩnh Chí nhưng không mấy khi được tham gia vào công việc chính, gã không thể hiểu rốt cuộc Thôi Vĩnh Chí đối với mình như thế nào.
Thấy Thôi Vĩnh Chí đối xử với mình rất tốt, gã cũng toàn tâm toàn ý làm việc cho ông ta.
Người ngoài đương nhiên không hiểu được sự tình bên trong, chỉ thấy vẻ ngoài rất vênh vang tự tại của Bàng Phí Vũ.
Lúc bấy giờ Bàng Phí Vũ đang yêu con gái của một vị Phó giám đốc Sở lao động, vốn dĩ đã tính đến chuyện kết hôn rồi, nhưng Thôi Vĩnh Chí đột nhiên xảy ra chuyện làm cho Bàng Phí Vũ trong chớp mắt bị mất đi chỗ dựa to lớn.
Lúc đó đã đến mức độ bị gọi lên giải trình với Ủy ban Kỷ luật thành phố.
Đi luôn một lèo nửa tháng trời.
Chịu bao đau đớn khổ sở ra đi, vốn dĩ gã rất muốn bạn gái đến an ủi, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện thay đổi lớn.
Thực tế đã chứng minh khi mình chưa xảy ra chuyện, và khi đã xảy ra chuyện thì vợ chưa cưới đã quay ngoắt 180 độ, bên nhà gái không đồng ý gả con gái cho gã nữa, trái lại, đã nhanh chóng quay sang yêu ngay một tay Trưởng phòng ở Sở Xây dựng đô thị. Cái tay Trưởng phòng đó trước đây vẫn kình nhau với gã.
Đối mặt với đòn đả kích này, Bàng Phí Vũ chỉ còn có nước phải nhẫn nhịn chịu đựng nỗi đau trong lòng cho qua ngày đoạn tháng ở phòng thư ký này thôi.
Đã từng làm thư ký cho Thôi Vĩnh Chí nên sau đó không ai dám dùng Bàng Phí Vũ nữa, thành ra gã ngày ngày chỉ có thể đọc sách học hỏi để giết thời gian, giai đoạn này gã đã đọc không ít tiểu thuyết về chốn quan trường.
Trước đây Bàng Phí Vũ không hề tin vào tiểu thuyết quan trường trên mạng, luôn cho rằng những cuốn tiểu thuyết quan trường trên mạng thật hoang đường, bây giờ sau khi tĩnh tâm lại và đọc xong một số cuốn, Bàng Phí Vũ mới phát hiện: đọc tiểu thuyết quan trường trên mạng không phải là đọc các loại tiểu thuyết có nội dung thăng quan tiến chức đơn giản, bởi vì những nội dung đó sớm đã thoát khỏi một số quy định quan trường, cái cần đọc chính là đạo lí trong đó.
Càng đọc càng hiểu hơn về chốn quan trường và có cảm giác bừng tỉnh hiểu ra vậy.
Đem bỏ đi một số cẩu huyết, Bàng Phí Vũ nhận ra được rất nhiều thứ mà từ trước gã không bao giờ nghĩ tới, hóa ra quan trường không phải là thứ gã vẫn nhìn thấy ở vẻ bên ngoài nó.
Đã có cảm nhận của bản thân, lại ngộ ra những chiêu trò thu lượm được đó, Bàng Phí Vũ mới hiểu ra là trước đây nếu mà không có Thôi Vĩnh Chí đứng che chắn ở phía trước cho thì bản thân gã dù có thêm tài năng cũng chẳng nên gì, sớm đã bị những tay lỏi đời đó của chốn quan trường gặm cho đến xương cũng không còn.
Hôm nay gã lại tìm được một cuốn tiểu thuyết quan trường nữa, online đọc một mạch hết hơn nửa cuốn, xong Bàng Phí Vũ thở dài một hơi, gã vừa mới phát hiện ra bản thân đã làm thư ký ngần ấy năm rồi mà thực ra chẳng hiểu gì về chốn quan trường cả.
Thật là bài học sâu sắc!
Rồi viết lên sổ mấy chữ: “ trung thành, kiên cường, bất phản”, ngắm dòng chữ vừa viết Bàng Phí Vũ lại nghĩ trong lòng: một thư ký hoàn hảo là phải có quan hệ vinh nhục cùng hưởng với lãnh đạo của mình, tất cả đều suy nghĩ đến lợi ích của lãnh đạo, chỉ có như vậy mới có thể lên cùng với lãnh đạo được.
Nếu lại cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định trung thành với chủ.
Vo tròn mảnh giấy đó, Bàng Phí Vũ ném đi, nghĩ đến tình hình của mình bây giờ, hắn cũng hiểu chắc chẳng có ai lại dùng mình nữa đâu!
Rồi đứng dậy đi về phía phòng ở ký túc xá.
Úp một gói mì ăn liền, Bàng Phí Vũ ăn cho qua bữa, cảm giác đời người chẳng có tiền đồ gì nữa cả.
Đột nhiên lại nhớ ra hôm nay là ngày cưới của bạn gái cũ.
Nhìn tấm thiếp cưới của cô ta với tay Trưởng phòng nọ gửi cho gã đang nằm trên bàn kia.
Nghĩ đến vẻ ra oai của thằng chả, lại nghĩ đến cảnh hai người bọn chúng thân mật với nhau, trong lòng Bàng Phí Vũ tức giận bừng bừng.
Nhưng, bây giờ gã còn có thể làm được gì!
Thở dài một tiếng, Bàng Phí Vũ cảm giác mình đã không còn chút hy vọng nào rồi.
Tài hoa thì tính làm gì! Có tài hơn nữa, lại có thể sáng tác mà không có người dùng mình thì khác nào thu hết vũ khí của mình lại.
Gã cứ ngồi đó băn khoăn suy nghĩ, nhất là việc có nên đi dự lễ cưới hay không.
Càng nghĩ càng buồn bực.
Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiện vang lên.
Nhìn cái điện thoại đang để trên bàn, Bàng Phí Vũ không hề muốn nghe chút nào cả.
Nhưng mà, khi càng không muốn nghe thì điện thoại lại càng không ngừng kêu.
Miễn cưỡng nhấc người ngó xem số điện thoại nào gọi tới, Bàng Phí Vũ bỗng giật thót mình, là điện thoại từ văn phòng Ủy ban nhân dân.
Số điện thoại của các phòng ban gã đã thuộc làu, chỉ cần liếc mắt là biết được đó là điện thoại của văn phòng Ủy ban nhân dân, hay là chủ nhiệm văn phòng gọi tới?
Những điện thoại kiểu này Bàng Phí Vũ không dám không nghe, vội vội vàng vàng mở điện thoại ra nghe.
- Tiểu Bàng à?
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Tôn Dân Phúc.
Khi nghe thấy tiếng của Tôn Dân Phúc, Bàng Phí Vũ thở dài, cái lão Tôn Dân Phúc này lúc mà Thôi Chí Vĩnh còn tại vị thì chẳng thế nào cả, bây giờ dựa vào Diệp Trạch Đào mà phất lên rồi. - Chủ nhiệm Tôn, tôi Bàng Phí Vũ đây ạ.
Khoảng cách giữa hai người giờ đây xa vời vợi, Bàng Phí Vũ đáp rất kính cẩn, nếu như là trước kia thì tuyệt đối không bao giờ có chuyện thế này cả, nay sau khi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết quan trường, gã đã hiểu được đối mặt với sự thực. - Sao không nghe điện thoại thế?
- Tôi hơi mệt nên về sớm.
- Tiểu Bàng, cậu tới văn phòng tôi một chút nhé, có chút chuyện muốn nói với cậu.
Mình ở văn phòng Thành Ủy, vậy văn phòng Ủy ban nhân dân lại gọi mình qua đó có việc gì nhỉ?
Bàng Phí Vũ rất phân vân.
Tuy nhiên khi nghĩ đến việc văn phòng Ủy ban nhân dân gọi điện tới thì Bàng Phí Vũ phải vội đi ngay thôi.
Đáp một tiếng, Bàng Phí Vũ liền đi về phía văn phòng Ủy ban nhân dân.
Thấy cũng sắp đến giờ tan tầm rồi, Bàng Phí Vũ càng nghĩ càng không hiểu Tôn Dân Phúc gọi mình tới có việc gì.
Khi đến văn phòng của Tôn Dân Phúc, thì thấy ông ta đang đợi ở đó rồi.
- Tiểu Bàng, vào đây ngồi đi, có một việc thế này muốn nói với cậu.
Tôn Dân Phúc nhoẻn cười.
Bàng Phí Vũ kính cẩn đáp:
- Chủ nhiệm Tôn, anh cứ nói đi.
Nếu như là ở thời Tôn Vĩnh Chí còn tại vị thì Bàng Phí Vũ sẽ rất là kiêu ngạo, giờ đây sau khi đã hiểu ra được nhiều điều, gã cũng nên cưa sừng làm nghé đi thôi.
Tôn Dân Phúc vẫn quan sát Bàng Phí Vũ mãi, xem tình hình đối phương hiện nay ra sao, trong lòng cũng thầm gật đầu, tên tiểu tử này cuối cùng cũng đã hiểu một số chuyện của chốn quan trường rồi, chắc không uổng công nếu mình giúp nó.
Thực ra Tôn Dân Phúc có chút hàm ý cảm ơn đối với Bàng Phí Vũ, còn nhớ có một lần ông ta lỡ làm cho Thôi Vĩnh Chí tức giận, thì được Bàng Phí Vũ nói đỡ cho mấy câu nên đã giải trừ được nguy cơ, nhưng bản thân Bàng Phí Vũ không hề nhớ ra điều này, còn Tôn Dân Phúc thì vẫn nhớ như in. - Là thế này, Chủ tịch huyện Diệp bây giờ đã thành chủ tịch huyện của chúng ta, tôi đã tiến cử cậu với anh ấy, Chủ tịch Diệp cơ bản là cũng đã đã đồng ý rồi, nay kêu cậu tới đây, cậu có muốn đi làm thư ký cho Chủ tịch huyện Diệp không?
Khi nói những lời này, Tôn Dân Phúc vẫn nhìn sang Bàng Phí Vũ.
Kinh ngạc!
Thật là vô cùng kinh ngạc..
Bàng Phí Vũ thật sự không bao giờ có thể nghĩ sẽ có sự việc như ngày hôm nay, Diệp Trạch Đào là ai kia chứ, hắn ta không những là cục cưng của huyện Thảo Hải mà còn là nhân vật nổi tiếng lẫy lừng của cả tỉnh đấy, làm thư ký cho hắn là một việc mà cả trong mơ rất nhiều người còn không dám nữa là. - Vì sao vậy?
Không biết tại sao Bàng Phí Vũ lại thốt lên một câu hỏi như thế.
Hỏi xong, Bàng Phí Vũ lập tức cảm thấy rất hối hận, sao mình lại có thể thốt ra một câu hỏi ngớ ngẩn đến vậy.
Tôn Dân Phúc nhìn Bàng Phí Vũ nói:
- Có hai lý do, một là: Chủ tịch huyện Diệp cần một người như cậu để làm thư ký, hai là do trước đây cậu đã từng giúp đỡ tôi.
Tôn Dân Phúc chẳng e dè nói trắng ra luôn.
Bàng Phí Vũ lúc này mới nhớ đến việc lần đó đã nói đỡ mấy câu cho Tôn Dân Phúc, trong lòng rất xúc động, quả nhiên đúng là ở hiền gặp lành đây mà!
- Chủ nhiệm Tôn, bất luận thế nào, tôi cũng đều phải cảm ơn anh lắm!
Tôn Dân Phúc biết, nếu như Bàng Phí Vũ thực sự trở thành thư ký của Diệp Trạch Đào, tức là biến thành thân tín của Diệp Trạch Đào, mình đối tốt với gã, rồi đến lúc sẽ được việc, đây chính là chiêu mở rộng quan hệ trên quan trường. - Đi thôi, Huyện trưởng Diệp chắc còn chưa về, tôi đưa cậu qua đó.
Trong lòng Bàng Phí Vũ lập tức có chút bất an, cảm giác được mất lẫn lộn dâng lên.
Lúc này Diệp Trạch Đào đang các tư liệu về Huyện, hắn biết mình vừa mới yên vị, nếu mà không nắm rõ được tình hình trong huyện thì không có cách nào làm tốt công việc được.
Nhìn thấy Tôn Dân Phúc bước vào, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Tôn, anh mua giúp tôi một hộp cơm nhé, hôm nay tôi ở lại để đọc tài liệu thôi!
Dù sao văn phòng làm việc này cũng có một phòng nghỉ đơn nhỏ, Diệp Trạch Đào định không đi đâu hết, cứ ở đây nghiên cứu tài liệu một đêm rồi hãy hay.
Tôn Dân Phúc nói:
- Không vấn đề gì, tôi sẽ sắp xếp. Ông ta đương nhiên là không thể để Diệp Trạch Đào ăn cơm hộp rồi.
- Thôi anh đừng để ý đến tôi, hết giờ làm anh cứ nghỉ đi.
Diệp Trạch Đào lại vùi đầu vào đống tài liệu.
- Chủ tịch huyện Diệp, là thế này, tôi đã gọi Bàng Phí Vũ đến rồi đây!
Diệp Trạch Đào sửng sốt, bây giờ mới nhớ tới việc này, gật nhệ đầu nói:
- Gọi cậu ta vào đây đi.
Vị trí đã được hoán đổi rồi, khi Thôi Vĩnh Chí còn làm bí thư thì Bàng Phí Vũ ở ngôi vị trên cao, giờ đây đổi ngược lại, cái Diệp Trạch Đào cần tìm hiểu nhất là tâm trạng hiện nay của Bàng Phí Vũ, nếu như cho đến giây phút này mà gã vẫn không biết đối diện với hiện thực thì Diệp Trạch Đào tuyệt đối không thể dùng gã được.
Bàng Phí Vũ đã vào được một lúc, Diệp Trạch Đào vẫn chưa ngẩng đầu khỏi đống tư liệu.
Bàng Phí Vũ biết, tự gã có thay đổi được số phận hay không đều phụ thuộc vào lần này, cứ đứng yên một chỗ cung kính, trên mặt biểu hiện một vẻ điềm tĩnh lạ thường.
Hơn mười phút sau, Diệp Trạch Đào mới ngẩng đầu lên.
Nhìn vào mặt Bàng Phí Vũ một lúc rồi hỏi một câu:
- Tôi có thể tin tưởng cậu không?
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, Bàng Phí Vũ biết giờ phút quan trọng đã đến, nhìn Diệp Trạch Đào rồi nghiêm túc nói:
- Tôi không biết nói suông, chỉ biết dùng hành động để biểu hiện lòng chân thành của bản thân.
Đã gặp riêng mình gã, lại hỏi một câu thẳng như vậy, Bàng Phí Vũ cũng trả lời rất thẳng thắn.
Nhìn chằm chằm Bàng Phí Vũ một hồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Thế thì thử nhé, ngày mai đến trình diện!
Nói hết câu, Diệp Trạch Đào tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu trên bàn.
Lúc nãy hắn nhìn chằm chặp vào mắt Bàng Phí Vũ một hồi, cảm thấy tên tiểu tử này bây giờ đã hiểu rõ rồi.
Bàng Phí Vũ đứng ở đó, nghĩ thế nào cũng không ra tại sao chỉ vẻn vẹn có mấy câu thôi đã trở thành thư ký cho Diệp Trạch Đào rồi, bỗng chốc cảm giác toàn thân ướt đẫm.
Ra khỏi phòng làm việc của Diệp Trạch Đào rồi mà đầu óc của Bàng Phí Vũ vẫn u mê, kể cả lúc làm thư ký cho Thôi Vĩnh Chí cũng chưa bao giờ trải qua cảm giác căng thẳng như vậy, trước mặt Diệp Trạch Đào thì Bàng Phí Vũ cảm thấy áp lực rất nặng nề.
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Tôn Dân Phúc, Bàng Phí Vũ xúc động nói:
- Chủ tịch huyện Diệp nói sáng mai tôi đến điểm danh!
Tôn Dân Phúc hiểu rõ tâm trạng hiện nay của Bàng Phí Vũ, tự mình không có nhiều kinh nghiệm như anh ta, sau khi bị Tôn Cương chèn ép, nghe thấy Diệp Trạch Đào lên chức Chủ tịch huyện, anh ta có cảm giác như là vén được đám mây để được nhìn thấy mặt trời vậy, rốt cuộc thì đám mây mù trên đầu tên tiểu tử này đã bị xua tan rồi.
Vỗ vai Bàng Phí Vũ, Tôn Dân Phúc nói:
- Tiểu Bàng, phải trân trọng nhé! Chủ tịch huyện Diệp là một người ân oán phân minh, cậu biết đấy!
Bàng Phí Vũ gật mạnh đầu, gã hiểu rõ ý của Tôn Dân Phúc, chính là ngụ ý nhắc gã phải tuyệt đối chung thành với Diệp Trạch Đào, cứ cho là Tôn Dân Phúc không nhắc nhở đi thì gã cũng đã hiểu, Diệp Trạch Đào giờ đây đã là ân nhân của gã rồi, nếu không phải là Diệp Trạch Đào thì tự mình không biết đến bao giờ mới ngẩng đầu lên nổi, có thể cả đời cứ phải sống như vậy thôi. - Chủ nhiệm Tôn, tôi không nhiều lời nữa, anh cứ xem việc tôi làm nhé!
- Bàng Phí Vũ đổi vận rồi!
Một số nhân viên của Văn phòng ủy ban nhân dân ngồi trong văn phòng đợi hết giờ làm nhìn thấy Tôn Dân Phúc gọi Bàng Phí Vũ đi, lại nghe thấy những lời đối thoại của hai người ở hành lang thì mọi người đều hiểu Bàng Phí Vũ đã được lên làm thư ký cho Diệp Trạch Đào rồi!
Mọi người rất ngưỡng mộ Bàng Phí Vũ, tên tiểu tử này quả đúng là người đánh không thể chết được đây!
Vô hình chung, việc Bàng Phí Vũ sẽ được làm thư ký cho Diệp Trạch Đào bắt đầu truyền ra ngoài.
Khi Bàng Phí Vũ rời khỏi Văn phòng ủy ban nhân dân, hai chân cứ như bước trên thảm hoa vậy, gã cảm giác mình như đang trong mộng.
Đúng lúc này, cái tay sắp kết hôn với bạn gái cũ của gã gọi điện tới.
- Bàng Phí Vũ, hôm nay là ngày cưới của tôi, anh nhất định phải đến dự đấy!
Nghe cuộc điện thoại này, Bàng Phí Vũ tức đến phát run cả người, thấy mình gặp vận rủi rồi, anh ta cứ lấy việc kết hôn với bạn gái của mình ra để châm chọc suốt.
Nếu như nói trước khi đến gặp Diệp Trạch Đào thì Bàng Phí Vũ còn đang do dự có nên đi dự lễ cưới hay không, thì bây giờ tâm trạng đã có sự thay đổi rất lớn rồi.
Đi!
Nhất định phải đến dự lễ cưới, đến là để một lần nữa thể nghiệm nhân sinh của đời người.
Bàng Phí Vũ lúc này đã hạ quyết tâm đi để xem thế nào.
Khi Thôi Vĩnh Chí làm bí thư cũng là lúc cuộc đời của Bàng Phí Vũ bước lên đỉnh vinh quang nhất.
Trong khoảng thời gian đó, Bàng Phí Vũ được mọi người nể sợ, anh ta tự cảm thấy rất vênh váo, cái cảm giác bề trên nhìn xuống dưới thật là thích, đáng tiếc cho gã là khoảng thời gian đó không được bao lâu, Thôi Vĩnh Chí bị hạ bệ, anh ta cũng phải xuống dốc theo, thậm chí so với người khác thì còn không có chút hy vọng gì.
Thành thật mà nói, con người Bàng Phí Vũ tài hoa thì cũng có đấy, nhưng mà không hiểu biết cho lắm về đối nhân xử thế, sở dĩ Thôi Vĩnh Chí dùng gã làm thư ký chủ yếu là vì thích cái tài hoa của gã, đúng là do Bàng Phí Vũ không hiểu biết gì về quan trường nên tuy là thư ký của Thôi Vĩnh Chí đấy nhưng lại không chui vào dây của ông ta, đây được coi như trường hợp ngoại lệ.
Người khác thì không rõ nhưng Bàng Phí Vũ thì biết lắm, chủ yếu nhất vẫn là do một lần vô tình nhìn thấy Thôi Vĩnh Chí làm cái chuyện nam nữ kia với một vị nữ Huyện ủy, sau đó Thôi Vĩnh Chí mới nhắc gã lên làm thư kí cho ông ta.
Có thể là do đã có sẵn chút cảnh giác, cho nên tuy là thư ký của Thôi Vĩnh Chí nhưng không mấy khi được tham gia vào công việc chính, gã không thể hiểu rốt cuộc Thôi Vĩnh Chí đối với mình như thế nào.
Thấy Thôi Vĩnh Chí đối xử với mình rất tốt, gã cũng toàn tâm toàn ý làm việc cho ông ta.
Người ngoài đương nhiên không hiểu được sự tình bên trong, chỉ thấy vẻ ngoài rất vênh vang tự tại của Bàng Phí Vũ.
Lúc bấy giờ Bàng Phí Vũ đang yêu con gái của một vị Phó giám đốc Sở lao động, vốn dĩ đã tính đến chuyện kết hôn rồi, nhưng Thôi Vĩnh Chí đột nhiên xảy ra chuyện làm cho Bàng Phí Vũ trong chớp mắt bị mất đi chỗ dựa to lớn.
Lúc đó đã đến mức độ bị gọi lên giải trình với Ủy ban Kỷ luật thành phố.
Đi luôn một lèo nửa tháng trời.
Chịu bao đau đớn khổ sở ra đi, vốn dĩ gã rất muốn bạn gái đến an ủi, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện thay đổi lớn.
Thực tế đã chứng minh khi mình chưa xảy ra chuyện, và khi đã xảy ra chuyện thì vợ chưa cưới đã quay ngoắt 180 độ, bên nhà gái không đồng ý gả con gái cho gã nữa, trái lại, đã nhanh chóng quay sang yêu ngay một tay Trưởng phòng ở Sở Xây dựng đô thị. Cái tay Trưởng phòng đó trước đây vẫn kình nhau với gã.
Đối mặt với đòn đả kích này, Bàng Phí Vũ chỉ còn có nước phải nhẫn nhịn chịu đựng nỗi đau trong lòng cho qua ngày đoạn tháng ở phòng thư ký này thôi.
Đã từng làm thư ký cho Thôi Vĩnh Chí nên sau đó không ai dám dùng Bàng Phí Vũ nữa, thành ra gã ngày ngày chỉ có thể đọc sách học hỏi để giết thời gian, giai đoạn này gã đã đọc không ít tiểu thuyết về chốn quan trường.
Trước đây Bàng Phí Vũ không hề tin vào tiểu thuyết quan trường trên mạng, luôn cho rằng những cuốn tiểu thuyết quan trường trên mạng thật hoang đường, bây giờ sau khi tĩnh tâm lại và đọc xong một số cuốn, Bàng Phí Vũ mới phát hiện: đọc tiểu thuyết quan trường trên mạng không phải là đọc các loại tiểu thuyết có nội dung thăng quan tiến chức đơn giản, bởi vì những nội dung đó sớm đã thoát khỏi một số quy định quan trường, cái cần đọc chính là đạo lí trong đó.
Càng đọc càng hiểu hơn về chốn quan trường và có cảm giác bừng tỉnh hiểu ra vậy.
Đem bỏ đi một số cẩu huyết, Bàng Phí Vũ nhận ra được rất nhiều thứ mà từ trước gã không bao giờ nghĩ tới, hóa ra quan trường không phải là thứ gã vẫn nhìn thấy ở vẻ bên ngoài nó.
Đã có cảm nhận của bản thân, lại ngộ ra những chiêu trò thu lượm được đó, Bàng Phí Vũ mới hiểu ra là trước đây nếu mà không có Thôi Vĩnh Chí đứng che chắn ở phía trước cho thì bản thân gã dù có thêm tài năng cũng chẳng nên gì, sớm đã bị những tay lỏi đời đó của chốn quan trường gặm cho đến xương cũng không còn.
Hôm nay gã lại tìm được một cuốn tiểu thuyết quan trường nữa, online đọc một mạch hết hơn nửa cuốn, xong Bàng Phí Vũ thở dài một hơi, gã vừa mới phát hiện ra bản thân đã làm thư ký ngần ấy năm rồi mà thực ra chẳng hiểu gì về chốn quan trường cả.
Thật là bài học sâu sắc!
Rồi viết lên sổ mấy chữ: “ trung thành, kiên cường, bất phản”, ngắm dòng chữ vừa viết Bàng Phí Vũ lại nghĩ trong lòng: một thư ký hoàn hảo là phải có quan hệ vinh nhục cùng hưởng với lãnh đạo của mình, tất cả đều suy nghĩ đến lợi ích của lãnh đạo, chỉ có như vậy mới có thể lên cùng với lãnh đạo được.
Nếu lại cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định trung thành với chủ.
Vo tròn mảnh giấy đó, Bàng Phí Vũ ném đi, nghĩ đến tình hình của mình bây giờ, hắn cũng hiểu chắc chẳng có ai lại dùng mình nữa đâu!
Rồi đứng dậy đi về phía phòng ở ký túc xá.
Úp một gói mì ăn liền, Bàng Phí Vũ ăn cho qua bữa, cảm giác đời người chẳng có tiền đồ gì nữa cả.
Đột nhiên lại nhớ ra hôm nay là ngày cưới của bạn gái cũ.
Nhìn tấm thiếp cưới của cô ta với tay Trưởng phòng nọ gửi cho gã đang nằm trên bàn kia.
Nghĩ đến vẻ ra oai của thằng chả, lại nghĩ đến cảnh hai người bọn chúng thân mật với nhau, trong lòng Bàng Phí Vũ tức giận bừng bừng.
Nhưng, bây giờ gã còn có thể làm được gì!
Thở dài một tiếng, Bàng Phí Vũ cảm giác mình đã không còn chút hy vọng nào rồi.
Tài hoa thì tính làm gì! Có tài hơn nữa, lại có thể sáng tác mà không có người dùng mình thì khác nào thu hết vũ khí của mình lại.
Gã cứ ngồi đó băn khoăn suy nghĩ, nhất là việc có nên đi dự lễ cưới hay không.
Càng nghĩ càng buồn bực.
Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiện vang lên.
Nhìn cái điện thoại đang để trên bàn, Bàng Phí Vũ không hề muốn nghe chút nào cả.
Nhưng mà, khi càng không muốn nghe thì điện thoại lại càng không ngừng kêu.
Miễn cưỡng nhấc người ngó xem số điện thoại nào gọi tới, Bàng Phí Vũ bỗng giật thót mình, là điện thoại từ văn phòng Ủy ban nhân dân.
Số điện thoại của các phòng ban gã đã thuộc làu, chỉ cần liếc mắt là biết được đó là điện thoại của văn phòng Ủy ban nhân dân, hay là chủ nhiệm văn phòng gọi tới?
Những điện thoại kiểu này Bàng Phí Vũ không dám không nghe, vội vội vàng vàng mở điện thoại ra nghe.
- Tiểu Bàng à?
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Tôn Dân Phúc.
Khi nghe thấy tiếng của Tôn Dân Phúc, Bàng Phí Vũ thở dài, cái lão Tôn Dân Phúc này lúc mà Thôi Chí Vĩnh còn tại vị thì chẳng thế nào cả, bây giờ dựa vào Diệp Trạch Đào mà phất lên rồi. - Chủ nhiệm Tôn, tôi Bàng Phí Vũ đây ạ.
Khoảng cách giữa hai người giờ đây xa vời vợi, Bàng Phí Vũ đáp rất kính cẩn, nếu như là trước kia thì tuyệt đối không bao giờ có chuyện thế này cả, nay sau khi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết quan trường, gã đã hiểu được đối mặt với sự thực. - Sao không nghe điện thoại thế?
- Tôi hơi mệt nên về sớm.
- Tiểu Bàng, cậu tới văn phòng tôi một chút nhé, có chút chuyện muốn nói với cậu.
Mình ở văn phòng Thành Ủy, vậy văn phòng Ủy ban nhân dân lại gọi mình qua đó có việc gì nhỉ?
Bàng Phí Vũ rất phân vân.
Tuy nhiên khi nghĩ đến việc văn phòng Ủy ban nhân dân gọi điện tới thì Bàng Phí Vũ phải vội đi ngay thôi.
Đáp một tiếng, Bàng Phí Vũ liền đi về phía văn phòng Ủy ban nhân dân.
Thấy cũng sắp đến giờ tan tầm rồi, Bàng Phí Vũ càng nghĩ càng không hiểu Tôn Dân Phúc gọi mình tới có việc gì.
Khi đến văn phòng của Tôn Dân Phúc, thì thấy ông ta đang đợi ở đó rồi.
- Tiểu Bàng, vào đây ngồi đi, có một việc thế này muốn nói với cậu.
Tôn Dân Phúc nhoẻn cười.
Bàng Phí Vũ kính cẩn đáp:
- Chủ nhiệm Tôn, anh cứ nói đi.
Nếu như là ở thời Tôn Vĩnh Chí còn tại vị thì Bàng Phí Vũ sẽ rất là kiêu ngạo, giờ đây sau khi đã hiểu ra được nhiều điều, gã cũng nên cưa sừng làm nghé đi thôi.
Tôn Dân Phúc vẫn quan sát Bàng Phí Vũ mãi, xem tình hình đối phương hiện nay ra sao, trong lòng cũng thầm gật đầu, tên tiểu tử này cuối cùng cũng đã hiểu một số chuyện của chốn quan trường rồi, chắc không uổng công nếu mình giúp nó.
Thực ra Tôn Dân Phúc có chút hàm ý cảm ơn đối với Bàng Phí Vũ, còn nhớ có một lần ông ta lỡ làm cho Thôi Vĩnh Chí tức giận, thì được Bàng Phí Vũ nói đỡ cho mấy câu nên đã giải trừ được nguy cơ, nhưng bản thân Bàng Phí Vũ không hề nhớ ra điều này, còn Tôn Dân Phúc thì vẫn nhớ như in. - Là thế này, Chủ tịch huyện Diệp bây giờ đã thành chủ tịch huyện của chúng ta, tôi đã tiến cử cậu với anh ấy, Chủ tịch Diệp cơ bản là cũng đã đã đồng ý rồi, nay kêu cậu tới đây, cậu có muốn đi làm thư ký cho Chủ tịch huyện Diệp không?
Khi nói những lời này, Tôn Dân Phúc vẫn nhìn sang Bàng Phí Vũ.
Kinh ngạc!
Thật là vô cùng kinh ngạc..
Bàng Phí Vũ thật sự không bao giờ có thể nghĩ sẽ có sự việc như ngày hôm nay, Diệp Trạch Đào là ai kia chứ, hắn ta không những là cục cưng của huyện Thảo Hải mà còn là nhân vật nổi tiếng lẫy lừng của cả tỉnh đấy, làm thư ký cho hắn là một việc mà cả trong mơ rất nhiều người còn không dám nữa là. - Vì sao vậy?
Không biết tại sao Bàng Phí Vũ lại thốt lên một câu hỏi như thế.
Hỏi xong, Bàng Phí Vũ lập tức cảm thấy rất hối hận, sao mình lại có thể thốt ra một câu hỏi ngớ ngẩn đến vậy.
Tôn Dân Phúc nhìn Bàng Phí Vũ nói:
- Có hai lý do, một là: Chủ tịch huyện Diệp cần một người như cậu để làm thư ký, hai là do trước đây cậu đã từng giúp đỡ tôi.
Tôn Dân Phúc chẳng e dè nói trắng ra luôn.
Bàng Phí Vũ lúc này mới nhớ đến việc lần đó đã nói đỡ mấy câu cho Tôn Dân Phúc, trong lòng rất xúc động, quả nhiên đúng là ở hiền gặp lành đây mà!
- Chủ nhiệm Tôn, bất luận thế nào, tôi cũng đều phải cảm ơn anh lắm!
Tôn Dân Phúc biết, nếu như Bàng Phí Vũ thực sự trở thành thư ký của Diệp Trạch Đào, tức là biến thành thân tín của Diệp Trạch Đào, mình đối tốt với gã, rồi đến lúc sẽ được việc, đây chính là chiêu mở rộng quan hệ trên quan trường. - Đi thôi, Huyện trưởng Diệp chắc còn chưa về, tôi đưa cậu qua đó.
Trong lòng Bàng Phí Vũ lập tức có chút bất an, cảm giác được mất lẫn lộn dâng lên.
Lúc này Diệp Trạch Đào đang các tư liệu về Huyện, hắn biết mình vừa mới yên vị, nếu mà không nắm rõ được tình hình trong huyện thì không có cách nào làm tốt công việc được.
Nhìn thấy Tôn Dân Phúc bước vào, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Tôn, anh mua giúp tôi một hộp cơm nhé, hôm nay tôi ở lại để đọc tài liệu thôi!
Dù sao văn phòng làm việc này cũng có một phòng nghỉ đơn nhỏ, Diệp Trạch Đào định không đi đâu hết, cứ ở đây nghiên cứu tài liệu một đêm rồi hãy hay.
Tôn Dân Phúc nói:
- Không vấn đề gì, tôi sẽ sắp xếp. Ông ta đương nhiên là không thể để Diệp Trạch Đào ăn cơm hộp rồi.
- Thôi anh đừng để ý đến tôi, hết giờ làm anh cứ nghỉ đi.
Diệp Trạch Đào lại vùi đầu vào đống tài liệu.
- Chủ tịch huyện Diệp, là thế này, tôi đã gọi Bàng Phí Vũ đến rồi đây!
Diệp Trạch Đào sửng sốt, bây giờ mới nhớ tới việc này, gật nhệ đầu nói:
- Gọi cậu ta vào đây đi.
Vị trí đã được hoán đổi rồi, khi Thôi Vĩnh Chí còn làm bí thư thì Bàng Phí Vũ ở ngôi vị trên cao, giờ đây đổi ngược lại, cái Diệp Trạch Đào cần tìm hiểu nhất là tâm trạng hiện nay của Bàng Phí Vũ, nếu như cho đến giây phút này mà gã vẫn không biết đối diện với hiện thực thì Diệp Trạch Đào tuyệt đối không thể dùng gã được.
Bàng Phí Vũ đã vào được một lúc, Diệp Trạch Đào vẫn chưa ngẩng đầu khỏi đống tư liệu.
Bàng Phí Vũ biết, tự gã có thay đổi được số phận hay không đều phụ thuộc vào lần này, cứ đứng yên một chỗ cung kính, trên mặt biểu hiện một vẻ điềm tĩnh lạ thường.
Hơn mười phút sau, Diệp Trạch Đào mới ngẩng đầu lên.
Nhìn vào mặt Bàng Phí Vũ một lúc rồi hỏi một câu:
- Tôi có thể tin tưởng cậu không?
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, Bàng Phí Vũ biết giờ phút quan trọng đã đến, nhìn Diệp Trạch Đào rồi nghiêm túc nói:
- Tôi không biết nói suông, chỉ biết dùng hành động để biểu hiện lòng chân thành của bản thân.
Đã gặp riêng mình gã, lại hỏi một câu thẳng như vậy, Bàng Phí Vũ cũng trả lời rất thẳng thắn.
Nhìn chằm chằm Bàng Phí Vũ một hồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Thế thì thử nhé, ngày mai đến trình diện!
Nói hết câu, Diệp Trạch Đào tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu trên bàn.
Lúc nãy hắn nhìn chằm chặp vào mắt Bàng Phí Vũ một hồi, cảm thấy tên tiểu tử này bây giờ đã hiểu rõ rồi.
Bàng Phí Vũ đứng ở đó, nghĩ thế nào cũng không ra tại sao chỉ vẻn vẹn có mấy câu thôi đã trở thành thư ký cho Diệp Trạch Đào rồi, bỗng chốc cảm giác toàn thân ướt đẫm.
Ra khỏi phòng làm việc của Diệp Trạch Đào rồi mà đầu óc của Bàng Phí Vũ vẫn u mê, kể cả lúc làm thư ký cho Thôi Vĩnh Chí cũng chưa bao giờ trải qua cảm giác căng thẳng như vậy, trước mặt Diệp Trạch Đào thì Bàng Phí Vũ cảm thấy áp lực rất nặng nề.
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Tôn Dân Phúc, Bàng Phí Vũ xúc động nói:
- Chủ tịch huyện Diệp nói sáng mai tôi đến điểm danh!
Tôn Dân Phúc hiểu rõ tâm trạng hiện nay của Bàng Phí Vũ, tự mình không có nhiều kinh nghiệm như anh ta, sau khi bị Tôn Cương chèn ép, nghe thấy Diệp Trạch Đào lên chức Chủ tịch huyện, anh ta có cảm giác như là vén được đám mây để được nhìn thấy mặt trời vậy, rốt cuộc thì đám mây mù trên đầu tên tiểu tử này đã bị xua tan rồi.
Vỗ vai Bàng Phí Vũ, Tôn Dân Phúc nói:
- Tiểu Bàng, phải trân trọng nhé! Chủ tịch huyện Diệp là một người ân oán phân minh, cậu biết đấy!
Bàng Phí Vũ gật mạnh đầu, gã hiểu rõ ý của Tôn Dân Phúc, chính là ngụ ý nhắc gã phải tuyệt đối chung thành với Diệp Trạch Đào, cứ cho là Tôn Dân Phúc không nhắc nhở đi thì gã cũng đã hiểu, Diệp Trạch Đào giờ đây đã là ân nhân của gã rồi, nếu không phải là Diệp Trạch Đào thì tự mình không biết đến bao giờ mới ngẩng đầu lên nổi, có thể cả đời cứ phải sống như vậy thôi. - Chủ nhiệm Tôn, tôi không nhiều lời nữa, anh cứ xem việc tôi làm nhé!
- Bàng Phí Vũ đổi vận rồi!
Một số nhân viên của Văn phòng ủy ban nhân dân ngồi trong văn phòng đợi hết giờ làm nhìn thấy Tôn Dân Phúc gọi Bàng Phí Vũ đi, lại nghe thấy những lời đối thoại của hai người ở hành lang thì mọi người đều hiểu Bàng Phí Vũ đã được lên làm thư ký cho Diệp Trạch Đào rồi!
Mọi người rất ngưỡng mộ Bàng Phí Vũ, tên tiểu tử này quả đúng là người đánh không thể chết được đây!
Vô hình chung, việc Bàng Phí Vũ sẽ được làm thư ký cho Diệp Trạch Đào bắt đầu truyền ra ngoài.
Khi Bàng Phí Vũ rời khỏi Văn phòng ủy ban nhân dân, hai chân cứ như bước trên thảm hoa vậy, gã cảm giác mình như đang trong mộng.
Đúng lúc này, cái tay sắp kết hôn với bạn gái cũ của gã gọi điện tới.
- Bàng Phí Vũ, hôm nay là ngày cưới của tôi, anh nhất định phải đến dự đấy!
Nghe cuộc điện thoại này, Bàng Phí Vũ tức đến phát run cả người, thấy mình gặp vận rủi rồi, anh ta cứ lấy việc kết hôn với bạn gái của mình ra để châm chọc suốt.
Nếu như nói trước khi đến gặp Diệp Trạch Đào thì Bàng Phí Vũ còn đang do dự có nên đi dự lễ cưới hay không, thì bây giờ tâm trạng đã có sự thay đổi rất lớn rồi.
Đi!
Nhất định phải đến dự lễ cưới, đến là để một lần nữa thể nghiệm nhân sinh của đời người.
Bàng Phí Vũ lúc này đã hạ quyết tâm đi để xem thế nào.