Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 336 : Diệp Trạch Đào Xuất Chiêu.

Ngày đăng: 00:47 02/08/20

Khi Diệp Trạch Đào đi vào phòng họp Huyện ủy, hầu hết Ủy viên thường vụ Huyện ủy đều đã ngồi ở đó, nhìn thoáng qua ánh mắt trên khuôn mặt mọi người, trong lòng Diệp Trạch Đào tràn đầy tự tin.
Đây là mình lấy thân phận một Chủ tịch huyện tham gia hội nghị này, là nhân vật số hai toàn huyện!
- Chủ tịch huyện Diệp đến rồi!
- Chào Trạch Đào!
Mọi người đều đứng dậy bắt tay Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào mỉm cười bắt tay chào hỏi mọi người.
Sớm có thư ký Bàng Phí Vũ giúp Diệp Trạch Đào ghi chép, ly nước và các thứ cần thiết đều đặt ở chỗ ngồi của Chủ tịch huyện.
Nhìn Bàng Phí Vũ đi ra ngoài rồi, Diệp Trạch Đào mới ngồi xuống.
Diệp Trạch Đào vừa ngồi xuống, mọi người cũng yên lặng.
Vô tình, Diệp Trạch Đào có uy tín rất lớn trong huyện này.
Lúc này, Bí thư huyện ủy Khương Chính Quyền cũng đã đến.
Lần này không có sự náo nhiệt như khi Diệp Trạch Đào đến nữa, Khương Chính Quyền chỉ bắt tay một chút với Diệp Trạch Đào và Trần Tỏa Nguyên sau đó liền ngồi xuống.
Ở huyện Thảo Hải, mọi người đều biết vẫn là Diệp Trạch Đào lớn mạnh, chuyện của hắn mọi người nghe không ít. Tôn Cương cũng lợi hại chứ, nhưng lợi hại như vậy thì đã sao, cuối cùng vẫn phải chết, người đã chết rồi, cha của Tôn Cương đến rồi, còn chưa kịp đặt mông xuống đã đi rồi, ai có thể tài giỏi được như Diệp Trạch Đào!
Rất tự nhiên, trong lòng mọi người tôn Diệp Trạch Đào trở thành nhân vật số một của huyện.
Nhìn mọi người đã ngồi vào chỗ, Khương Chính Quyền nói một chút:
- Hôm nay hội nghị thường vụ này coi như là hội nghị đầu tiên kể từ khi thành lập chính quyền mới, dự tính thời gian họp sẽ kéodài hơn một chút. Rất nhiều việc của Thảo Hải đều phải tiến hành nghiên cứu.
Các ủy viên thường vụ đều rõ, hội nghị thường vụ hôm nay rất có ý nghĩa đối với bước phát triển theo hướng có chỉ đạo của toàn huyện. Trước đó đã biết một số chuyện, biết Diệp Trạch Đào khả sẽ có thể đưa ra vài phương án.
Im lặng suốt mấy ngày rồi, thời gian này chuyện gì Diệp Trạch Đào cũng không hỏi qua, từ xã đến huyện, từ huyện đến thành phố, rồi đến sức ép của tỉnh. Nghe nói hắn đang làm một phương án phát triển lớn, giờ đã chuẩn bị đưa ra rồi.
Khương Chính Quyền tâm trạng quả không tồi. Cũng không vì không khí của hội trường mà ảnh hưởng, tiếp tục nói:
- Chính quyền mới của chúng ta vừa được hình thành, mọi người vần còn một thời kỳ để hòa hợp, nhưng, thời gian không chờ đợi con người, đồng chí Trạch Đào đã thảo luận một chút với tôi, hôm nay mở cuộc họp này có vài việc thế này. Một là vấn đề điều chỉnh đội ngũ cán bộ, triển khai lại các bộ phận công việc, việc này rõ ràng là nhiệm vụ đầu tiên. Hai là quy hoạch phát triển huyện Thảo Hải từ đề xuất của đồng chí Trạch Đào, từ việc xem xét tiến hành của mọi người. Còn một việc nữa là nói rõ sự phân công của mọi người. Vâng, nội dung nào cũng quan trọng, đặc biệt là kế hoạch phát triển huyện Thảo Hải lại càng quan trọng hơn! Cuộc họp có thể phải kéo dài đôi chút, đã cho chuẩn bị cơm hộp rồi!
Mọi người đều không nói gì. Việc phân công thực ra mọi người đều đã biết. Đó là từ cấp trên định xuống, không có nghiên cứu gì, chỉ có điều công bố một chút trên hội nghị này,thể hiện sự chính quy mà thôi.
Mấu chốt vẫn là hai chuyện ở phía trên, mọi người đều biết hôm nay Diệp Trạch Đào sẽ xuất chiêu, trước đó cũng chỉ có ba vị bí thư nghiên cứu một chút, những người khác cũng không rõ lắm.
Khương Chính Quyền nhìn mọi người, nói:
- Thế này đi, trước tiên là công bố một chút nội dung phân công công tác của Thành ủy.
Nói xong câu này liền cầm một văn kiện phản hồi của Thành ủy lên rồi đọc.
Mọi người cũng không có ý kiến gì. Chỉ lẳng lặng nghe hết nội dung.
Sau khi nghe xong, Khương Chính Quyền nói:
- Trong thành phố đã định xong nội dung công việc của mọi người rồi, vốn dĩ phải tiếp tục nghiên cứu tình hình công việc của những cán bộ cấp dưới, nhưng thời gian không chờ đợi con người, hôm nay nhân cơ hội này, xác định luôn cho xong những chuyện này. - Trạch Đào, hay là cậu nói trước một chút kế hoạch phát triển của huyện Thảo Hải với mọi người đi.
Khương Chính Quyền không nói quá nhiều. Nói xong những lời này liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cầm phương án phát triển huyện Thảo Hải sớm đã được chuẩn bị xong nói:
- Các đồng chí, huyện Thảo Hải cần có một sự phát triển lớn, phải làm tốt kế hoạch này. Đây là ý kiến tôi đưa ra căn cứ vào tình hình của Thảo Hải, đã trưng cầu ý kiến của một số chuyên gia phát triển thành phố trong tỉnh. Lại đưa vào một dự thảo tiến hành từ thực tế ở các xã, thị trấn trong huyện, nhân hội nghị lần này, mọi người nghiên cứu một chút.
Sớm có Trưởng ban thư ký Huyện ủy Quản Ngọc Quý đem từng phương án đã được đánh dấu xong phát xuống dưới.
Diệp Trạch Đào bắt đầu nói về nội dung trong phương án này của mình, ngoài nội dung hắn đã nói với Phương Thuận Chương ra, còn tăng thêm nhiều nội dung nhằm vào tình hình thực tế của các xã, thị trấn. Có nội dung là do hắn đến trường Đại học và trường Đảng hắn ta từng học mời chuyên gia về nghiên cứu làm ra.
Các ủy viên thường vụ này biết Diệp Trạch Đào đã làm một thời gian, không ngờ lại tung ra một phương án lớn như vậy.
Mọi người nhìn nhau, đều bị suy nghĩ của Diệp Trạch Đào trấn áp, nếu quả thật là có thể tiến hành dựa theo kế hoạch của hắn, thực sự mà nói, huyện Thảo Hải sẽ biến thành một huyện kinh tế lớn hết sức quan trọng của tỉnh Ninh Hải, chỉ tiêu các hạng mục kinh tế sẽ vượt xa thành phố Hắc Lan bây giờ.
Tính toán một chút ích lợi của việc này, mọi người biết, đây là lợi ích to lớn. Nếu nói khu công nghiệp xã Xuân Trúc là một miếng bánh ngọt lớn,thì sau khi triển khai kế hoạch này, toàn huyện sẽ biến thành một vùng trọng điểm. Đến lúc ấy, lợi nhuận sinh ra sẽ vô cùng to lớn.
Mọi người vừa nghe vừa lật xem bản kế hoạch kia.
Diệp Trạch Đào nói rất chi tiết, nội dung từng giai đoạn phát triển đều được tiến hành rõ ràng.
Nhìn Diệp Trạch Đào ở đó giảng giải, giờ mọi người mới phát hiện ra trong thâm tâm mình rất khâm phục hắn, tên Diệp Trạch Đào này thực sự rất có tài!
Nói xong nội dung kế hoạch, Diệp Trạch Đào nhìn về phía mọi người, nói:
- Hiện nay Thảo Hải đang có một cơ hội hiếm thấy, đó là quyết sách của tỉnh về mở rộng giao thông. Hiện này đường quốc lộ từ xã Xuân Trúc đến tỉnh Trung Dương và tỉnh Nam Tây sẽ nhanh chóng được thông suốt, đến lúc ấy, Xuân Trúc chính là tuyến đầu của huyện chúng ta. Hiện nay tuyến đường cao tốc dưới núi từ trung tâm huyện đến xã Xuân Trúc đang được thi công. Khi đó, từ trung tâm huyện đến xã Xuân Trúc chỉ chưa đầy mười phút ngồi xe. Không gian trung tâm huyện mở rộng một chút, xã Xuân Trúc và trung tâm huyện có thể trở thành một thành phố, trung tâm huyện có thể di chuyển đến xã Xuân Trúc. Tới lúc đó, huyện Thảo Hải cũng có thể phát triển từ một huyện nông nghiệp thành một huyện công nghiệp, văn hóa ,du lịch.
Tất cả mọi người đều bị bản kế hoạch mà Diệp Trạch Đào miêu tả hấp dẫn.
Liêu Hân Diễm thở dài:
- Theo tôi được biết, tỉnh Trung Dương và Nam Tây nằm gần xã Xuân Trúc cũng không phát đạt cho lắm. Nếu chúng ta dẫn đầu phát triển, xã Xuân Trúc có lợi, mà huyện Thảo Hải cũng có lợi. Lợi dụng tài nguyên đã đi lên trước rồi, đến khi ấy, huyện Thảo Hải trở thành một trung tâm kinh tế là điều có thể! Tôi ủng hộ kế hoạch này!
Khi Liêu Hân Diễm nói chuyện này còn có chút vui mừng, anh ta rất rõ, dựa vào tài nguyên từ những con người trong huyện Thảo Hải này, muốn thực hiện ý tưởng của Diệp Trạch Đào không hề khó.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, nhìn về phía mọi người nói:
- Kế hoạch này cần sự nỗ lực của tất cả mọi người, có sức dùng sức, có đường lối dùng đường lối, cần biết, huyện Thảo Hải phát triển đi lên, thành quả là của mọi người. Tôi cho rằng để phát triển một huyện, mấu chốt vẫn là sự đoàn kết của tập thể, chỉ có hình thành một tâm hướng một ý tưởng đồng nhất, cùng hướng về một nơi giúp chúng ta đoàn kết,việc này chúng ta mới có thể làm tốt!
Lời Diệp Trạch Đào nói làm lòng mọi người phấn chấn, hắn đã đưa ra một thành quả mà không phải một mình hắn độc chiếm, mà là kết quả của phát triển tập thể, khi huyện Thảo Hải đi lên, mọi người đều có phần trong thành quả ấy.
Diệp Trạch Đào này quả là không tồi,có thành tích mọi người cùng hưởng!
Hiện giờ mọi người rõ ràng là coi trọng hơn rồi!
Phó chủ tịch thường trực huyện Lý Vĩnh Vệ lúc này cũng lên tiếng, nghiêm túc nói:
- Tôi cảm thấy kế hoạch này rất có khí thế, Thảo Hải cần có một khí thế lớn, mỗi người là một phần trong tập thể Thảo Hải, nên hiến kế, từng bước hoàn thiện kế hoạch này. Đồng thời, sau khi triển khai kế hoạch này, mỗi người chúng ta cũng nên đóng góp tài nguyên của mình, chỉ có thế, sự phát triển của Thảo Hải mới càng nhanh hơn!
Đây là Lý Vĩnh Vệ lần đầu tiên thể hiện ra sự ủng hộ kế hoạch này, anh ta là người từ Không Hàng đến, chắc chắn là có chút tài năng, sau khi nghe Diệp Trạch Đào nói về lợi ích chung, anh ta cũng muốn chiếm một phần trong lợi ích này.
Khương Chính Quyền trong lòng rất vui, bản thân là Bí thư huyện ủy, nếu có được thành tích, ít nhất cũng sẽ là người thứ hai đạt được quyền lực lớn. Nghe thấy lời của Lý Vĩnh Vệ, Khương Chính Quyền nói: - Đồng chí Vĩnh Vệ nói không sai, đây không là chuyện của riêng ai, mọi người đều phải cùng hành động, đến lúc luận công ban thưởng thôi!
Mọi người đều mỉm cười.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy sự nhiệt tình của mọi người đang dâng lên, trong lòng hắn cũng vui mừng, sở dĩ mình nói rõ về lợi ích chung, chính là hi vọng để tinh thần mọi người gộp lại cùng nhau, chỉ có thế, không đến nỗi vì cản trở công việc mà ảnh hưởng đến sự phát triển, đây là vấn đề quan trọng nhất.
Kế hoạch phát triển là do mình đề ra, mình lại là Chủ tịch huyện, làm sao có thể thiếu thành tích được?
Nhìn các ủy viên thường vụ này, mục đích mọi người đến đây đương nhiên là để tranh giành lợi ích.
Khi nghĩ đến Tôn Cương, Diệp Trạch Đào thầm thở dài, Tôn Cương chính là muốn cướp lấy công lao của xã Xuân Trúc, tiến hành tranh giành với mình, nếu như lúc đó anh ta thể hiện ra thái độ cùng hưởng lợi chung với hắn, anh ta là Chủ tịch huyện, làm sao có thể không có công lao trong đó.
Làm người còn phải đại lượng một chút mới được.
Vì có được sự đồng tình nên kế hoạch phát triển của Diệp Trạch Đào đã được thông qua một cách thuận lợi.
Mọi người đều thở phào, có Diệp Trạch Đào ở phía trước, bọn họ chỉ cần cùng phát triển, thành tích tự nhiên sẽ tới, những việc ít phải chịu mạo hiểm như thế này thường là một chuyện tốt khiến người ta vui vẻ.
Mọi người đều có ý kiến mau chóng thực hiện kế hoạch này, phương án này của Diệp Trạch Đào không hề khó khăn. Mọi người đều có chút tài năng, đóng góp vào, huyện Thảo Hải sao có thể không phát triển được, đến lúc đó, thành tích của mọi người lại tiến thêm một bước nữa rồi!
Toàn bộ hội nghị có vẻ nhẹ nhàng đứng lên.
Diệp Trạch Đào cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, điều cần là đoàn kết, chứ không thể để tình trạng tranh giành lợi ích xảy ra được.