Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 339 : Được Lưu Gia Coi Trọng

Ngày đăng: 00:47 02/08/20

Tên Diệp Trạch Đào này thật sự có phải là người Lưu gia có thể khống chế?
Trong lòng Lưu Đống Lưu bắt đầu ngẫm nghĩ.
Lưu Đống Lưu hiện tại là người cầm lái trong Lưu gia, áp lực trên người là vô cùng lớn, gần đây nhất phải liên tục chịu thiệt thòi ở các nơi, thật đúng là đã có phần ép bức ông đến nỗi không thở nổi.
Từ khi ông cụ mất, Lưu gia dần yếu thế, nay lão bà vừa mất, một số mèo chó đều lộ mặt ra, đâu đâu cũng thấy người của Lưu gia gặp chuyện, càng có nhiều người bắt đầu phản bội Lưu gia. Nếu còn tiếp tục như vậy, thế lực Lưu gia chắc sẽ tiêu tan!
Lưu Đống Lưu tuy rằng không có phát triển gì quá lớn, nhưng xem ra vẫn là một người không tầm thường, sau khi tiến hành tiếp xúc giao lưu với Diệp Trạch Đào, trong lòng ông bắt đầu có chút lo lắng , người thanh niên đối diện này vốn không phải là loại người thấy quyền thế thì liền dựa vào, hắn là người có lý tưởng và quan niệm của riêng mình đây mà!
Từ lúc thế lực trong tay giảm xuống, mấy anh em Lưu gia đã có chút lo lắng đối với những người được đào tạo, Lưu gia đã bỏ ra một số vốn lớn để đào tạo nên họ, vậy mà nếu chẳng may đột nhiên người đó phản bội, thì cái đả kích này Lưu gia chắc không thể chịu đựng nổi.
Diệp Trạch Đào là người có năng lực, đồng thời cũng là người có chủ kiến, người như vậy đối với Lưu gia mà nói chính là người không thể dự đoán trước.
- Tôi rất muốn nghe qua cậu có ý tưởng gì đối với bước phát triển tiếp theo.
Lưu Đống Lưu tỏ ra rất thân thiết.
- Thưa bác, cháu cũng đang định báo cáo qua về tình hình công tác của cháu một chút.
Diệp Trạch Đào tỏ ra kính trọng.
Nhìn Diệp Trạch Đào đang thao thao bất tuyệt giới thiệu về những thay đổi sẽ phát sinh trong bước tiếp theo của huyện Thảo Hải, trong ánh mắt Lưu Đống Lưu lộ ra vẻ càng thêm lo lắng.
Ngạc nhiên thán phục!
Đây là cảm nhận của Lưu Đống Lưu. Diệp Trạch Đào này cũng rất có khả năng gây sức ép !
Chỉ là một xã Xuân Trúc mà đã tạo ra được những động tĩnh khá lớn, hiện tại là định nâng cao toàn huyện lên một bước. Nếu thật sự cứ để mặc Diệp Trạch Đào đưa huyện Thảo Hải phát triển lên, đương nhiên đây sẽ lại là một chính tích thật lớn, dựa vào chính tích về triển vọng của khu công nghiệp xã Xuân Trúc như đã thấy, nếu lại có thêm chính tích ở huyện Thảo Hải, thì việc Diệp Trạch Đào được lên chức sẽ trở thành khả năng có thể, tiền đồ của người trẻ tuổi này sẽ rất cao xa đây!
Cho dù không có sự ủng hộ của Lưu gia, thì sớm muộn gì người thanh niên này cũng sẽ phát triển lên.
Người như vậy tuyệt đối là một nhân vật có tiền đồ phát triển. Đồng thời cũng là một nhân vật không dễ dàng khống chế được!
Lưu Đống Lưu đã có nhận thức như vậy đối với Diệp Trạch Đào, rốt cuộc là có nên gả Mộng Y cho hắn hay không?
Trong nhất thời Lưu Đống Lưu thật sự là có chút khó mà đưa ra quyết định .
Cô con gái được gả cho một người như vậy rốt cuộc là một chuyện tốt. Đối với cô con gái mà nói là chuyện tốt, nhưng đối với cả Lưu gia mà nói thì lại không nhất định sẽ là chuyện tốt, không khéo, Diệp Trạch Đào sẽ nuốt chửng mất cả Lưu gia!
Thật khó!
Lưu Đống Lưu cảm thấy rất khó xử, một bên là hạnh phúc của con gái. một bên lại là ích lợi của Lưu gia, rốt cuộc là nên lo cho bên nào đây?
Người mà Lưu gia cần chính là một người chịu nghe lời, là một người mà tất cả hành động đều dựa theo ý chí của Lưu gia, Diệp Trạch Đào rõ ràng không phải là một người như vậy, để người như vậy vào làm rể, đối với Lưu gia nói cho cùng là tốt hay là xấu đây?
Hai tay ôm ngang bụng, Lưu Đống Lưu không ngừng nhìn chăm chú vào Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng biết rõ tình hình gặp Lưu Đống Lưu hôm nay. Từ nơi Điền Lâm Hỉ sớm đã biết được một số tình hình. Từ nơi Trịnh Tiểu Nhu lại càng hiểu rõ cái Lưu gia cần chính là một thủ hạ biết nghe lời, chứ vốn không cần một người mà tự có chủ kiến của riêng mình. Nhưng, tự Diệp Trạch Đào có giới hạn của riêng mình, hắn cũng không hy vọng bị Lưu gia khống chế.
Mượn cơ hội lần này nói ra hết những suy nghĩ của chính mình, Diệp Trạch Đào cũng có ý ngả bài với đối phương, nếu Lưu gia của ông thật sự không thể tiếp nhận Diệp Trạch Đào tôi, thì thôi, tôi cũng không xin hầu nữa.
Rất lý trí!
Chính Diệp Trạch Đào cũng tự thở dài cho cái lý trí của mình.
Nghe xong giảng giải của Diệp Trạch Đào. Trầm tư một lúc, Lưu Đống Lưu nói với Diệp Trạch Đào:
- Hiếm khi có một chuyến lên Bắc Kinh, vậy thì cứ nán lại đây thêm hai ngày đi.
Đây là một kiểu thái độ, Diệp Trạch Đào cũng biết lần gặp mặt này của mình vốn sẽ không thoải mái như thế, nên ra vẻ bình tĩnh, nói:
- Công việc ở Huyện Thảo Hải khá nhiều, lần này xin nghỉ phép đến đây. Còn rất nhiều công việc phải bỏ qua một bên, cháu định ngày mai hoặc mốt phải vội trở về.
Trong ánh mắt Lưu Đống Lưu liền biểu lộ ra một luồng nhuệ khí, trong lòng thầm nghĩ, Diệp Trạch Đào này đúng thật là một người có cá tính đấy!
Diệp Trạch Đào này đã có ý phản kháng rồi đây, xem ra Diệp Trạch Đào thật sự không hy vọng Lưu gia sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn gì đối với hắn. Đây chính là một thái độ mà hắn đã chứng tỏ! - Đi thôi, trò chuyện với mọi người. Hiếm có khi đến, tất cả mọi người làm quen với nhau một chút.
Sau khi Diệp Trạch Đào bước ra, thì nhìn thấy trong thư phòng kia còn có một buồng trong, có vài người của Lưu gia đi ra từ trong đó.
Nhìn về phía Lưu Đống Vũ, Lưu Đống Lưu nói:
- Nghe thấy chưa?
Lưu Đống Vũ liền mỉm cười, nói:
- Rất có cá tính!
- Theo ta thấy không phải là cá tính thông thường!
Lưu Đống Hùng cau mày nói.
Mọi người đều cùng đến Bắc Kinh dự họp, nên cùng đi với nhau, biết Diệp Trạch Đào muốn đến đây, nên Lưu Đống Lưu liền gọi luôn hai người em đến .
Mọi người đều muốn nghe thử cách nghĩ của Diệp Trạch Đào.
Bây giờ đã chính tai nghe được ý tưởng của Diệp Trạch Đào, trong lòng mọi người đều rất không bình tĩnh.
Lưu Đống Hùng thở dài:
- Tên nhóc này là một người có tính tự chủ, lại được lão Điền ủng hộ, nên hắn vốn không sợ trời không sợ đất, Lưu gia chúng ta chưa chắc ảnh hưởng được hắn. Nếu gả con bé Mộng Y cho hắn, không khéo lại bị hắn lợi dụng Lưu gia để làm việc !
Lưu Đống Vũ nói:
- Cũng không hẳn vậy, hắn có thể lợi dụng Lưu gia, nếu hắn phát triển lên được, Lưu gia cũng hoàn toàn có thể để hắn chống đỡ lấy một phần, có một sự chuyển tiếp, thì Lưu gia sẽ còn có hi vọng!
Lưu Đống Lưu thoáng nhìn qua hai người, hỏi:
- Bọn trẻ của hai người thế nào rồi?
Việc của bọn trẻ mọi người đều biết, Lưu Đống Lưu cũng biết, bây giờ vừa nghe ông hỏi vậy, Lưu Đống Hùng và Lưu Đống Vũ liền trầm lặng, tất cả mọi người đều biết tình hình. Tuy rằng bọn trẻ cũng khá, nhưng, nếu đem so với Diệp Trạch Đào thì còn kém xa, khả năng chính trị không phải ai cũng có thể giúp đỡ, điều này cần chính người đó phải có một sự tự giác ngộ. Cho con của hai ông xuống Huyện, tuy rằng đã thu về được cho Lưu gia một số vốn lớn, nhưng lại không thể phát triển lên nổi, ngược lại còn bị tình trạng các thế lực địa phương bài trừ, tình thế cũng không lạc quan.
Lưu Đống Vũ thở dài:
- Anh cả hỏi không sai! Lưu gia chúng ta chẳng lẽ chống đỡ không nổi?
Lưu Đống Hùng lo lắng nói:
- Những người khác chúng ta không phải sợ, mấu chốt vẫn là lão Tạ gia đó thôi!
Nhắc đến lão Tạ gia, tất cả mọi người đều trở nên trầm lặng.
Một hồi lâu, Lưu Đống Lưu nói:
- Mấu chốt của lão Tạ gia vẫn là có một người nối nghiệp giỏi, chính là vì có người nối nghiệp. Tạ gia không đến mức thế lực bị phân tán, Lưu gia chúng ta hiện giờ khiếm khuyết nhất chính là một nhân vật đời thứ ba chống chịu được cục diện, nếu nhân vật đời thứ ba không theo kịp, tôi lo lắng thế lực bám dưới gốc cổ thụ Lưu gia này sẽ dần tan rã mất!
Lưu Đống Vũ cũng nghiêm túc nói:
- Anh hai nói không sai, khả năng của ba người chúng ta đã như vậy, nếu phải tiến thêm một bước thì khá là khó khăn, hiện tại ông cụ của Tạ gia còn khoẻ mạnh, Tạ gia vẫn không đối phó với Lưu gia chúng ta, qua mấy lần tranh giành với Tạ gia, Lưu gia chúng ta đều phải chịu thiệt ! - Những tên nhóc này, sao lại không biết nhường nhịn thế kia? Nếu chúng ta đều thối lui, bọn chúng nó còn không bị người Tạ gia nuốt chửng sao!
Lưu Đống Vũ nói:
- Có một trường hợp có thể các người còn chưa rõ, lúc đầu ở Ninh Hải Tạ Dật của Tạ gia muốn chèn ép Trạch Đào, sau đó thấy Trạch Đào dẹp trừ được Tôn Cương, lại thấy được năng lực của Trạch Đào, nên gần đây đã thay đổi sách lược, phái Bí thư huyện ủy đến Thảo Hải hợp tác rất tốt với Trạch Đào đấy!
Lưu Đống Hùng nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ Tạ gia định thâu nạp Diệp Trạch Đào sao?
Lưu Đống Vũ nói:
- Theo ta thấy Tạ Dật cũng có ý định này.
Lưu Đống Lưu thở dài:
- Người của Tạ gia về phương diện này xử lý triệt để hơn so với chúng ta, ở các nơi, Tạ gia đều ra sức tiến hành thu nạp người của chúng ta, chiến thuật này thật đúng là trắng trợn làm suy yếu lực lượng của chúng ta! - Hay là tìm Vũ Lộ đến nghiên cứu một chút đi, ta thấy Diệp Trạch Đào này thật đúng là một nhân tài, để hắn qua bên đó, tôi cảm thấy thật đáng tiếc!
Lưu Đống Vũ nghiêm túc nói.
Diệp Trạch Đào không biết rằng những người này ở bên trong đang bàn bạc về mình, ra khỏi thư phòng thì thấy Lưu Mộng Y nhìn mình có chút lo lắng.
- Trạch Đào, thế nào?
Cũng không để ý mẹ của mình đang ở đó, Lưu Mộng Y đã mở lời hỏi.
Trên mặt nở nụ cười, Diệp Trạch Đào không muốn để Lưu Mộng Y lo lắng, liền nói:
- Anh và bác cùng trò chuyện rất vui, báo cáo sơ qua về tình hình công tác ở Thảo Hải.
Lưu Mộng Y liền kéo Diệp Trạch Đào ngồi xuống, vội vàng đi pha trà.
Diệp Trạch Đào rất lễ phép chào hỏi Huỳnh Hân, rồi ngồi xuống.
Huỳnh Hân nói:
- Mộng Y, con ngồi trò chuyện cùng cậu Diệp một chút, ta đi qua chỗ cha con đây.
Dứt lời bà liền đứng dậy đi về phía thư phòng.
Thấy mẹ đã vào thư phòng, Lưu Mộng Y nói:
- Em nghe mẹ nói, chú hai và chú ba cũng ở bên trong.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Thật đúng là coi trọng anh đó mà!
Lưu Mộng Y không vui nói:
- Chẳng qua chỉ là chuyện kết hôn giữa em và anh thôi mà, làm cho phức tạp như vậy, cùng lắm thì em cái gì cũng không cần, theo anh đến Thảo Hải kết hôn, xem mọi người làm được gì đây!
Nhìn thấy bộ dạng giận dỗi của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào cảm động trong lòng, nói:
- Yên tâm, bất kể như thế nào anh cũng phải cưới em!
Lưu Mộng Y nói:
- Anh muốn ăn chút gì không, để em gọi người đi mua về làm cho anh ăn.
Diệp Trạch Đào nói:
- Ăn gì cũng được, anh không kén ăn.
- Đúng rồi, mặc kệ mọi người, anh cứ đi tắm một cái trước, trên đường cũng vất vả rồi, buồn ngủ thì cứ ngủ một lát, phải một lúc nữa mới ăn cơm, ăn cơm rồi em cùng anh đi tham quan khắp nơi trong Bắc Kinh, thủ đô vẫn là nơi có rất nhiều thứ đáng để tham quan.
Diệp Trạch Đào nghe đến đây liền phá lên cười.
Lưu Mộng Y lấy làm khó hiểu nói:
- Anh cười cái gì?
- Anh nhớ tới một chuyện vui của hai năm trước!
- Mau kể cho em nghe đi.
Lưu Mộng Y rất hứng thú nói.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Hai năm trước anh cũng từng đến Bắc Kinh, lúc ấy trời lạnh, anh thì mặc một chiếc áo khoác quân nhân, không ngờ ở Bắc Kinh rất ít người cũng mặc thế này, nhìn bộ dạng anh như vậy, những cảnh sát trên quảng trường liền theo dõi anh, cho anh là người làm chuyện xấu, bắt anh mở hành lý ra, kiểm tra hành lý một hồi!
Lưu Mộng Y liền mỉm cười nói:
- Thật đúng là, mấy năm nay trong kinh rất ít người còn mặc áo khoác quân nhân! Nhìn bộ dạng anh như vậy, không khéo lại cho rằng anh định tự thiêu!
Hai người đang cười nói, Diệp Trạch Đào thật đúng là không để ý chung quanh, liền đi tắm.Tên Diệp Trạch Đào này thật sự có phải là người Lưu gia có thể khống chế?
Trong lòng Lưu Đống Lưu bắt đầu ngẫm nghĩ.
Lưu Đống Lưu hiện tại là người cầm lái trong Lưu gia, áp lực trên người là vô cùng lớn, gần đây nhất phải liên tục chịu thiệt thòi ở các nơi, thật đúng là đã có phần ép bức ông đến nỗi không thở nổi.
Từ khi ông cụ mất, Lưu gia dần yếu thế, nay lão bà vừa mất, một số mèo chó đều lộ mặt ra, đâu đâu cũng thấy người của Lưu gia gặp chuyện, càng có nhiều người bắt đầu phản bội Lưu gia. Nếu còn tiếp tục như vậy, thế lực Lưu gia chắc sẽ tiêu tan!
Lưu Đống Lưu tuy rằng không có phát triển gì quá lớn, nhưng xem ra vẫn là một người không tầm thường, sau khi tiến hành tiếp xúc giao lưu với Diệp Trạch Đào, trong lòng ông bắt đầu có chút lo lắng , người thanh niên đối diện này vốn không phải là loại người thấy quyền thế thì liền dựa vào, hắn là người có lý tưởng và quan niệm của riêng mình đây mà!
Từ lúc thế lực trong tay giảm xuống, mấy anh em Lưu gia đã có chút lo lắng đối với những người được đào tạo, Lưu gia đã bỏ ra một số vốn lớn để đào tạo nên họ, vậy mà nếu chẳng may đột nhiên người đó phản bội, thì cái đả kích này Lưu gia chắc không thể chịu đựng nổi.
Diệp Trạch Đào là người có năng lực, đồng thời cũng là người có chủ kiến, người như vậy đối với Lưu gia mà nói chính là người không thể dự đoán trước.
- Tôi rất muốn nghe qua cậu có ý tưởng gì đối với bước phát triển tiếp theo.
Lưu Đống Lưu tỏ ra rất thân thiết.
- Thưa bác, cháu cũng đang định báo cáo qua về tình hình công tác của cháu một chút.
Diệp Trạch Đào tỏ ra kính trọng.
Nhìn Diệp Trạch Đào đang thao thao bất tuyệt giới thiệu về những thay đổi sẽ phát sinh trong bước tiếp theo của huyện Thảo Hải, trong ánh mắt Lưu Đống Lưu lộ ra vẻ càng thêm lo lắng.
Ngạc nhiên thán phục!
Đây là cảm nhận của Lưu Đống Lưu. Diệp Trạch Đào này cũng rất có khả năng gây sức ép !
Chỉ là một xã Xuân Trúc mà đã tạo ra được những động tĩnh khá lớn, hiện tại là định nâng cao toàn huyện lên một bước. Nếu thật sự cứ để mặc Diệp Trạch Đào đưa huyện Thảo Hải phát triển lên, đương nhiên đây sẽ lại là một chính tích thật lớn, dựa vào chính tích về triển vọng của khu công nghiệp xã Xuân Trúc như đã thấy, nếu lại có thêm chính tích ở huyện Thảo Hải, thì việc Diệp Trạch Đào được lên chức sẽ trở thành khả năng có thể, tiền đồ của người trẻ tuổi này sẽ rất cao xa đây!
Cho dù không có sự ủng hộ của Lưu gia, thì sớm muộn gì người thanh niên này cũng sẽ phát triển lên.
Người như vậy tuyệt đối là một nhân vật có tiền đồ phát triển. Đồng thời cũng là một nhân vật không dễ dàng khống chế được!
Lưu Đống Lưu đã có nhận thức như vậy đối với Diệp Trạch Đào, rốt cuộc là có nên gả Mộng Y cho hắn hay không?
Trong nhất thời Lưu Đống Lưu thật sự là có chút khó mà đưa ra quyết định .
Cô con gái được gả cho một người như vậy rốt cuộc là một chuyện tốt. Đối với cô con gái mà nói là chuyện tốt, nhưng đối với cả Lưu gia mà nói thì lại không nhất định sẽ là chuyện tốt, không khéo, Diệp Trạch Đào sẽ nuốt chửng mất cả Lưu gia!
Thật khó!
Lưu Đống Lưu cảm thấy rất khó xử, một bên là hạnh phúc của con gái. một bên lại là ích lợi của Lưu gia, rốt cuộc là nên lo cho bên nào đây?
Người mà Lưu gia cần chính là một người chịu nghe lời, là một người mà tất cả hành động đều dựa theo ý chí của Lưu gia, Diệp Trạch Đào rõ ràng không phải là một người như vậy, để người như vậy vào làm rể, đối với Lưu gia nói cho cùng là tốt hay là xấu đây?
Hai tay ôm ngang bụng, Lưu Đống Lưu không ngừng nhìn chăm chú vào Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng biết rõ tình hình gặp Lưu Đống Lưu hôm nay. Từ nơi Điền Lâm Hỉ sớm đã biết được một số tình hình. Từ nơi Trịnh Tiểu Nhu lại càng hiểu rõ cái Lưu gia cần chính là một thủ hạ biết nghe lời, chứ vốn không cần một người mà tự có chủ kiến của riêng mình. Nhưng, tự Diệp Trạch Đào có giới hạn của riêng mình, hắn cũng không hy vọng bị Lưu gia khống chế.
Mượn cơ hội lần này nói ra hết những suy nghĩ của chính mình, Diệp Trạch Đào cũng có ý ngả bài với đối phương, nếu Lưu gia của ông thật sự không thể tiếp nhận Diệp Trạch Đào tôi, thì thôi, tôi cũng không xin hầu nữa.
Rất lý trí!
Chính Diệp Trạch Đào cũng tự thở dài cho cái lý trí của mình.
Nghe xong giảng giải của Diệp Trạch Đào. Trầm tư một lúc, Lưu Đống Lưu nói với Diệp Trạch Đào:
- Hiếm khi có một chuyến lên Bắc Kinh, vậy thì cứ nán lại đây thêm hai ngày đi.
Đây là một kiểu thái độ, Diệp Trạch Đào cũng biết lần gặp mặt này của mình vốn sẽ không thoải mái như thế, nên ra vẻ bình tĩnh, nói:
- Công việc ở Huyện Thảo Hải khá nhiều, lần này xin nghỉ phép đến đây. Còn rất nhiều công việc phải bỏ qua một bên, cháu định ngày mai hoặc mốt phải vội trở về.
Trong ánh mắt Lưu Đống Lưu liền biểu lộ ra một luồng nhuệ khí, trong lòng thầm nghĩ, Diệp Trạch Đào này đúng thật là một người có cá tính đấy!
Diệp Trạch Đào này đã có ý phản kháng rồi đây, xem ra Diệp Trạch Đào thật sự không hy vọng Lưu gia sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn gì đối với hắn. Đây chính là một thái độ mà hắn đã chứng tỏ! - Đi thôi, trò chuyện với mọi người. Hiếm có khi đến, tất cả mọi người làm quen với nhau một chút.
Sau khi Diệp Trạch Đào bước ra, thì nhìn thấy trong thư phòng kia còn có một buồng trong, có vài người của Lưu gia đi ra từ trong đó.
Nhìn về phía Lưu Đống Vũ, Lưu Đống Lưu nói:
- Nghe thấy chưa?
Lưu Đống Vũ liền mỉm cười, nói:
- Rất có cá tính!
- Theo ta thấy không phải là cá tính thông thường!
Lưu Đống Hùng cau mày nói.
Mọi người đều cùng đến Bắc Kinh dự họp, nên cùng đi với nhau, biết Diệp Trạch Đào muốn đến đây, nên Lưu Đống Lưu liền gọi luôn hai người em đến .
Mọi người đều muốn nghe thử cách nghĩ của Diệp Trạch Đào.
Bây giờ đã chính tai nghe được ý tưởng của Diệp Trạch Đào, trong lòng mọi người đều rất không bình tĩnh.
Lưu Đống Hùng thở dài:
- Tên nhóc này là một người có tính tự chủ, lại được lão Điền ủng hộ, nên hắn vốn không sợ trời không sợ đất, Lưu gia chúng ta chưa chắc ảnh hưởng được hắn. Nếu gả con bé Mộng Y cho hắn, không khéo lại bị hắn lợi dụng Lưu gia để làm việc !
Lưu Đống Vũ nói:
- Cũng không hẳn vậy, hắn có thể lợi dụng Lưu gia, nếu hắn phát triển lên được, Lưu gia cũng hoàn toàn có thể để hắn chống đỡ lấy một phần, có một sự chuyển tiếp, thì Lưu gia sẽ còn có hi vọng!
Lưu Đống Lưu thoáng nhìn qua hai người, hỏi:
- Bọn trẻ của hai người thế nào rồi?
Việc của bọn trẻ mọi người đều biết, Lưu Đống Lưu cũng biết, bây giờ vừa nghe ông hỏi vậy, Lưu Đống Hùng và Lưu Đống Vũ liền trầm lặng, tất cả mọi người đều biết tình hình. Tuy rằng bọn trẻ cũng khá, nhưng, nếu đem so với Diệp Trạch Đào thì còn kém xa, khả năng chính trị không phải ai cũng có thể giúp đỡ, điều này cần chính người đó phải có một sự tự giác ngộ. Cho con của hai ông xuống Huyện, tuy rằng đã thu về được cho Lưu gia một số vốn lớn, nhưng lại không thể phát triển lên nổi, ngược lại còn bị tình trạng các thế lực địa phương bài trừ, tình thế cũng không lạc quan.
Lưu Đống Vũ thở dài:
- Anh cả hỏi không sai! Lưu gia chúng ta chẳng lẽ chống đỡ không nổi?
Lưu Đống Hùng lo lắng nói:
- Những người khác chúng ta không phải sợ, mấu chốt vẫn là lão Tạ gia đó thôi!
Nhắc đến lão Tạ gia, tất cả mọi người đều trở nên trầm lặng.
Một hồi lâu, Lưu Đống Lưu nói:
- Mấu chốt của lão Tạ gia vẫn là có một người nối nghiệp giỏi, chính là vì có người nối nghiệp. Tạ gia không đến mức thế lực bị phân tán, Lưu gia chúng ta hiện giờ khiếm khuyết nhất chính là một nhân vật đời thứ ba chống chịu được cục diện, nếu nhân vật đời thứ ba không theo kịp, tôi lo lắng thế lực bám dưới gốc cổ thụ Lưu gia này sẽ dần tan rã mất!
Lưu Đống Vũ cũng nghiêm túc nói:
- Anh hai nói không sai, khả năng của ba người chúng ta đã như vậy, nếu phải tiến thêm một bước thì khá là khó khăn, hiện tại ông cụ của Tạ gia còn khoẻ mạnh, Tạ gia vẫn không đối phó với Lưu gia chúng ta, qua mấy lần tranh giành với Tạ gia, Lưu gia chúng ta đều phải chịu thiệt ! - Những tên nhóc này, sao lại không biết nhường nhịn thế kia? Nếu chúng ta đều thối lui, bọn chúng nó còn không bị người Tạ gia nuốt chửng sao!
Lưu Đống Vũ nói:
- Có một trường hợp có thể các người còn chưa rõ, lúc đầu ở Ninh Hải Tạ Dật của Tạ gia muốn chèn ép Trạch Đào, sau đó thấy Trạch Đào dẹp trừ được Tôn Cương, lại thấy được năng lực của Trạch Đào, nên gần đây đã thay đổi sách lược, phái Bí thư huyện ủy đến Thảo Hải hợp tác rất tốt với Trạch Đào đấy!
Lưu Đống Hùng nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ Tạ gia định thâu nạp Diệp Trạch Đào sao?
Lưu Đống Vũ nói:
- Theo ta thấy Tạ Dật cũng có ý định này.
Lưu Đống Lưu thở dài:
- Người của Tạ gia về phương diện này xử lý triệt để hơn so với chúng ta, ở các nơi, Tạ gia đều ra sức tiến hành thu nạp người của chúng ta, chiến thuật này thật đúng là trắng trợn làm suy yếu lực lượng của chúng ta! - Hay là tìm Vũ Lộ đến nghiên cứu một chút đi, ta thấy Diệp Trạch Đào này thật đúng là một nhân tài, để hắn qua bên đó, tôi cảm thấy thật đáng tiếc!
Lưu Đống Vũ nghiêm túc nói.
Diệp Trạch Đào không biết rằng những người này ở bên trong đang bàn bạc về mình, ra khỏi thư phòng thì thấy Lưu Mộng Y nhìn mình có chút lo lắng.
- Trạch Đào, thế nào?
Cũng không để ý mẹ của mình đang ở đó, Lưu Mộng Y đã mở lời hỏi.
Trên mặt nở nụ cười, Diệp Trạch Đào không muốn để Lưu Mộng Y lo lắng, liền nói:
- Anh và bác cùng trò chuyện rất vui, báo cáo sơ qua về tình hình công tác ở Thảo Hải.
Lưu Mộng Y liền kéo Diệp Trạch Đào ngồi xuống, vội vàng đi pha trà.
Diệp Trạch Đào rất lễ phép chào hỏi Huỳnh Hân, rồi ngồi xuống.
Huỳnh Hân nói:
- Mộng Y, con ngồi trò chuyện cùng cậu Diệp một chút, ta đi qua chỗ cha con đây.
Dứt lời bà liền đứng dậy đi về phía thư phòng.
Thấy mẹ đã vào thư phòng, Lưu Mộng Y nói:
- Em nghe mẹ nói, chú hai và chú ba cũng ở bên trong.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Thật đúng là coi trọng anh đó mà!
Lưu Mộng Y không vui nói:
- Chẳng qua chỉ là chuyện kết hôn giữa em và anh thôi mà, làm cho phức tạp như vậy, cùng lắm thì em cái gì cũng không cần, theo anh đến Thảo Hải kết hôn, xem mọi người làm được gì đây!
Nhìn thấy bộ dạng giận dỗi của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào cảm động trong lòng, nói:
- Yên tâm, bất kể như thế nào anh cũng phải cưới em!
Lưu Mộng Y nói:
- Anh muốn ăn chút gì không, để em gọi người đi mua về làm cho anh ăn.
Diệp Trạch Đào nói:
- Ăn gì cũng được, anh không kén ăn.
- Đúng rồi, mặc kệ mọi người, anh cứ đi tắm một cái trước, trên đường cũng vất vả rồi, buồn ngủ thì cứ ngủ một lát, phải một lúc nữa mới ăn cơm, ăn cơm rồi em cùng anh đi tham quan khắp nơi trong Bắc Kinh, thủ đô vẫn là nơi có rất nhiều thứ đáng để tham quan.
Diệp Trạch Đào nghe đến đây liền phá lên cười.
Lưu Mộng Y lấy làm khó hiểu nói:
- Anh cười cái gì?
- Anh nhớ tới một chuyện vui của hai năm trước!
- Mau kể cho em nghe đi.
Lưu Mộng Y rất hứng thú nói.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Hai năm trước anh cũng từng đến Bắc Kinh, lúc ấy trời lạnh, anh thì mặc một chiếc áo khoác quân nhân, không ngờ ở Bắc Kinh rất ít người cũng mặc thế này, nhìn bộ dạng anh như vậy, những cảnh sát trên quảng trường liền theo dõi anh, cho anh là người làm chuyện xấu, bắt anh mở hành lý ra, kiểm tra hành lý một hồi!
Lưu Mộng Y liền mỉm cười nói:
- Thật đúng là, mấy năm nay trong kinh rất ít người còn mặc áo khoác quân nhân! Nhìn bộ dạng anh như vậy, không khéo lại cho rằng anh định tự thiêu!
Hai người đang cười nói, Diệp Trạch Đào thật đúng là không để ý chung quanh, liền đi tắm.