Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 358 : Việc Khai Thác Thị Trường Bất Động ...
Ngày đăng: 00:47 02/08/20
- Bí thư Khương, vị đây là Trịnh Tiểu Nhu – nhà đầu tư bất động sản trên thành phố.
Diệp Trạch Đào giới thiệu với Khương Chính Quyền.
- A, chào đón cô Trịnh đến huyện chúng tôi đầu tư.
Khương Chính Quyền đặt cái biển ghi chức danh Bí thư lên bàn, mỉm cười kiêu căng, rồi bắt tay Trịnh Tiểu Nhu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trịnh Tiểu Nhu, Khương Chính Quyền khen thầm trong bụng. Nhà kinh doanh bất động sản đến từ thành phố thật là xinh đẹp!
Mời Trịnh Tiểu Nhu ngồi xuống, Khương Chính Quyền liếc mắt nhìn Diệp Trạch Đào trong lòng thầm nghĩ, cái tên Diệp Trạch Đào này sao loại người nào hắn cũng dẫn đến chỗ mình vậy nhỉ. Cứ coi như cô gái này đẹp đi, anh là Chủ tịch huyện dính vào là không xong đâu.
Trịnh Tiểu Nhu khẽ mỉm cười, lấy trong túi ra một tập đề án khai thác bất động sản, rồi nói với Khương Chính Quyền:
- Bí thư Khương, chuyện là như vậy. Công ty chúng tôi muốn đến xã Xuân Trúc để khai thác bất động sản. Đây là đề án khai thác và các tài liệu của công ty chúng tôi, mong Bí thư Khương xem xét.
Cũng không lâu sau, Trịnh Tiểu Nhu đưa đề án xong rồi mỉm cười nói:
- Tôi không làm phiền anh nữa, các anh cứ tìm hiểu trước đi nhé, ngày mai tôi sẽ quay lại.
Tiễn Trịnh Tiểu Nhu ra về, Khương Chính Quyền cũng không vội vàng xem đề án, mà nói một cách đầy khó hiểu:
- Trạch Đào này, các việc về kinh tế chỉ cần Ủy ban huyện các cậu phụ trách là được rồi, cậu có thể quyết định mà.
Diệp Trạch Đào hơi khó xử nói:
- Thưa Bí thư, chuyện này em nhúng tay vào không tiện. Có thể anh không biết, em và Trịnh Tiểu Nhu có chút quan hệ.
Khương Chính Quyền liền nghi ngờ hỏi:
- Có quan hệ gì vậy?
Anh ta thực sự không hiểu rõ chuyện này.
Diệp Trạch Đào liền nói:
- Cha của Trịnh Tiểu Nhu là Bí thư Thành ủy Trịnh trên thành phố.
À!
Khương Chính Quyền trong lòng cảm thấy hoảng sợ, anh ta rất nhanh nhớ lại xem liệu mình có sơ suất gì không. Trong lòng hơi cảm thấy hối hận. Lúc Trịnh Tiểu Nhu đến anh ta lại tỏ ra không thân thiện lắm, nghĩ đến quyền thế của Bí thư Trịnh, Khương Chính Quyền liền nhìn Diệp Trạch Đào nói: - Hai người có quan hệ gì?
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh không biết sao, gần đây em và Lưu Mộng Y đã nói chuyện kết hôn. Trịnh Tiểu Nhu là chị dâu của Lưu Mộng Y. Mặc dù không có quan hệ trực tiếp gì với em, nhưng dù sao cũng có quan hệ họ hàng thân thích. Cho nên, chuyện đầu tư của cô ấy lần này, theo em Bí thư Khương nên quan tâm một chút, em không tham gia vào. Nếu không thì rất khó nói cho rõ ràng.
Khương Chính Quyền lúc này mới hiểu nguyên nhân mà Diệp Trạch Đào đưa Trịnh Tiểu Nhu đến đây. Trong lòng vẫn đang nghi ngờ, chẳng lẽ trong vụ khai thác bất động sản, Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu lại không có mưu kế gì sao? - Như thế này nhé, cậu cho photo đề án đầu tư này, rồi phát cho Ủy viên Thường vụ mỗi người một bản. Sau khi mọi người xem xét, ngày mai chúng ta sẽ mở cuộc họp Thường vụ tập trung nghiên cứu một chút.
Mặc dù lo lắng có âm mưu gì, nhưng Khương Chính Quyền cũng không dám đắc tội với Trịnh Thành Trung. Làm như này dù sao cũng để cho các Ủy viên Thường vụ biết được mình cũng đã quyết định dự án này rồi. Nếu xảy ra vấn đề gì thì mình sẽ không chịu trách nhiệm.
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Bí thư Khương nói rất đúng, em cũng nghĩ như vậy. Sự phát triển của huyện Thảo Hải chúng ta tất cả đều phải rõ ràng, phải để mọi người tham gia giám sát. Cứ coi như có quan hệ gì đó với em thì cũng không thể có bất kì một đặc quyền nào.
Nhìn Diệp Trạch Đào, Khương Chính Quyền nhất thời cũng không hiểu rõ Diệp Trạch Đào đang nghĩ gì, anh ta chỉ khẽ gật đầu.
Nhìn Diệp Trạch Đào đi ra ngoài, ánh mắt của Khương Chính Quyền dừng lại tập tài liệu để trên bàn. Cầm tập tài liệu lên, Khương Chính Quyền đọc đề án rất chăm chú.
Sau khi xem xong, Khương Chính Quyền cảm thấy nghi ngờ. Từ nội dung của đề án cho thấy, vốn đăng kí kinh doanh của Công ty bất động sản Thiên Trạch rất lớn. Thực lực thì không nói làm gì rồi, nhưng những người tham gia cổ đông thì rất nhiều. Xem xét tình hình của những cổ đông này, Khương Chính Quyền có chút nghi ngờ. Hồ sơ mà Công ty Thiên Trạch này cung cấp rất tỉ mỉ, lại còn ghi tên của rất nhiều cổ đông của công ty lên phía trên hồ sơ.
Càng xem thì càng không hiểu nổi. Đề án này cho thấy, Công ty Thiên Trạch căn bản lại không muốn lợi dụng huyện quá nhiều. Tất cả đều rất rõ ràng, đặc biệt là vấn đề phí sử dụng đất, gần như xấp xỉ với trong huyện, chỉ thấp hơn một chút thôi. Với cái giá như thế này, so với giá đất của xã Xuân Trúc hiện nay thì cao hơn rất nhiều, điều này ai cũng có thể nhận ra. Có thể nói là huyện có lợi nhiều hơn.
Xem mà không hiểu, Khương Chính Quyền chợt nghĩ đến thái độ của Tạ Dật gần đây. Nghĩ một lúc, anh ta gọi điện cho Thư kí Tạ Dật, kể lại chuyện này với ông ta.
Gọi điện thoại xong, không kịp để Khương Chính Quyền thở một tí, Tạ Dật tự mình gọi điện đến yêu cầu gửi fax ngay cho ông ta danh sách cổ đông.
Khương Chính Quyền không dám chậm trễ liền gửi fax đi ngay, và cũng gửi luôn một bản đề án cho ông ta.
Thời gian cứ chậm dãi trôi qua, khoảng nửa tiếng sau, Thư kí của Tạ Dật gọi điện đến nói với Khương Chính Quyền:
- Chuyện này phải cố gắng xúc tiến thành công đấy.
Khương Chính Quyền nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao Tạ Dật lại có thái độ như vậy. Anh ta chỉ biết gọi người cấp dưới đi photo tài liệu. Sau đó phát cho Ủy viên Thường vụ mỗi người một bản, nói là chiều mai sẽ mở một cuộc họp nghiên cứu về việc này.
Chiều ngày hôm sau, tất cả các Ủy viên Thường vụ đều tụ tập đông đủ tại phòng họp nhỏ của Huyện ủy.
Quả nhiên thấy Diệp Trạch Đào báo nghỉ không đến tham dự, Khương Chính Quyền nhìn mọi người một lượt rồi nói:
- Kính thưa các đồng chí, hôm nay mở cuộc họp này chủ yếu nói về đề án bất động sản rất lớn. Đây là đề án của Công ty bất động sản Thiên Trạch trên thành phố đưa ra. Việc này tôi đã cho người đi photo phát cho mọi người rồi. Tôi tin tưởng rằng mọi người đã nghiên cứu đề án này, hôm nay chúng ta sẽ tiến hành thảo luận một chút.
Trần Tỏa Nguyên không hiểu nói:
- Trong cuộc họp Thường vụ sao không thấy đồng chí Trạch Đào nhỉ?
Khương Chính Quyền giải thích:
- Việc này là do đồng chí Trạch Đào yêu cầu. Anh ấy cho biết sẽ không tham gia cuộc họp này. Bởi vì đại diện cho nhà đầu tư là cô Trịnh Tiểu Nhu trên thành phố. Đồng chí Trạch Đào nói rồi, cô Trịnh Tiểu Nhu là chị dâu của cô Lưu Mộng Y mà anh ấy sắp lấy làm vợ. Mọi người thấy đấy, chuyện này làm cho Trạch Đào phải né tránh!
Mọi người đều cười.
Trần Tỏa Nguyên mỉm cười nói:
- Đồng chí Trạch Đào lúc nào cũng chỉ sợ bị ảnh hưởng.
- Chủ tịch huyện Diệp lúc nào cũng chính trực.
Ôn Phương cũng nói theo.
Khương Chính Quyền cũng không muốn nghe những lời ca ngợi Diệp Trạch Đào, liền nói ngay:
- Đề án cô Trịnh Tiểu Nhu này đưa ra rất lớn, chỉ có điều không biết thực lực công ty của họ.
Liêu Hân Diễm mỉm cười nói:
- Thực lực thì không thành vấn đề. Tối qua tôi đã cho người đi tìm hiểu rồi. Cô Trịnh Tiểu Nhu này là con gái của Bí thư thành ủy Trịnh trên thành phố. Trong số cổ đông của Công ty Thiên Trạch có một số là con cháu của các gia tộc có máu mặt trên thành phố mà tôi đã tìm hiểu được. Công ty này bất luận là thực lực kinh tế hay thực lực chính trị thì chúng ta không nói đến. Chỉ nói đến việc họ đến huyện Thảo Hải đầu tư, nói hơi khó nghe một chút, là huyện chúng ta đã oai lắm rồi!
Câu nói của Liêu Hân Diễm làm cho tất cả mọi người đều giật mình. Mấy người trong phe cánh của Diệp Trạch Đào tinh thần rất phấn chấn, xem ra thực lực của hắn còn ẩn giấu rất nhiều.
Khương Chính Quyền khẽ gật đầu nói:
- Vấn đề thực lực của công ty thì không cần phải nghiên cứu nữa. Vấn đề mấu chốt là cái đề án này rốt cuộc có khả thi hay không?
Phó chủ tịch thường trực Lí Vĩnh Vệ thở dài nói:
- Tối qua tôi đã nghiên cứu đề án này, cũng mời mấy chuyên gia tiến hành nghiên cứu, thực sự là chưa tìm ra trong cái đề án này có điều gì bất lợi cho huyện của chúng ta. Nếu như huyện ta có được khoản tiền lớn như thế này thì có thể làm được rất nhiều việc!
Trần Tỏa Nguyên nói:
- Chủ tịch huyện Diệp đã nói với tôi công dụng của khoản tiền này. Anh ấy nói, nếu như đàm phán được thì trước tiên thị trường bất động sản của xã Xuân Trúc sẽ phát triển rất mạnh. Thực ra thì việc cải tạo thị trấn huyện trong nháy mắt sẽ có một khoản tiền quan trọng. Chủ tịch huyện Diệp của chúng ta đúng là người tài giỏi. Chỉ thông qua một thao tác là trao đổi vị trí thôi, không chỉ xã Xuân Trúc được phát triển mà vấn đề nguồn vốn để phát triển thị trấn cũng được giải quyết. Lần trước trong cuộc họp Chủ tịch huyện Diệp nói anh ấy sẽ phụ trách các việc cải tạo khu thị trấn. Tôi vẫn đang lo lắng về vấn đề nguồn vốn, bây giờ chẳng phải đã giải quyết được rồi sao?
Ôn Phương mỉm cười nói:
- Xã Xuân Trúc tiếp theo cũng phải phát triển mạnh. Điều kiện về chỗ ở cũng phải phát triển nhanh hơn nữa. Có tập đoàn công ty chuyên nghiệp phụ trách việc này rồi thì đây là một quá trình làm đẩy nhanh sự phát triển của xã Xuân Trúc! Tôi đã xem các nội dung như giá tiền khai thác trong đề án, tôi cho rằng Công ty Thiên Trạch có tầm nhìn khá xa. Cái mà họ hướng đến đó không phải là tình hình Thảo Hải bây giờ, mà là họ thấy được sự phát triển của xã Xuân Trúc tới đây. Bây giờ thì họ hơi thiệt thòi một chút, họ chỉ cần thực hiện dự án bất động sản là cũng có thể kiếm được một ít. Đương nhiên rồi, chúng ta cũng không thể đưa ra một cái giá cao chót vót, bởi vì các doanh nghiệp tới đây cũng phải kiếm được tiền. Chúng ta cũng nên tiến hành khai thác,phát triển nhiều hơn nữa, phải tích cực xúc tiến thành công lần hợp tác này!
Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Tào Diên Bình cũng đồng ý nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của mọi người. Từ đề án này cho thấy, Công ty Thiên Trạch trong thời gian ngắn không có ý kiếm tiền, họ quan tâm nhiều đến tương lai. Tuy rằng trong tương lai chắc chắn họ sẽ kiếm được tiền, nhưng họ đã đồng ý chấp nhận mạo hiểm. Tôi cho rằng, chuyện này bất luận nói ở góc độ nào đó thì cũng rất dễ nói thôi. Chủ tịch huyện Diệp không nhất thiết phải né tránh đâu, đây là một chuyện tốt cho sự phát triển của huyện Thảo Hải.
Khương Chính Quyền cũng đã có sự chỉ thị của Tạ Dật nên cũng không có ý ngăn cản việc này. Nhìn thấy mọi người ai nấy đều nhất loạt ủng hộ đề án phát triển của Công ty Thiên Trạch, anh ta cũng nói theo thời thế: - Vậy thì mọi người hãy biểu quyết một chút, việc này phải làm công khai rõ ràng mới được.
Diệp Trạch Đào cũng biết ngay kết quả biểu quyết trong cuộc họp. Lúc này Diệp Trạch Đào cùng Trịnh Tiểu Nhu và Lưu Mộng Y đang ngồi nói chuyện về việc phát triển. - Được rồi, Cuộc họp Thường vụ đã thông qua.
Diệp Trạch Đào nhìn hai người phụ nữ nói.
Trịnh Tiểu Nhu cũng tủm tỉm cười nói:
- Như vậy thì tốt rồi, công lao là do anh đấy. Bởi vì được tập trung thảo luận trong cuộc họp Thường vụ, anh lại không có mặt, những người thắc mắc cũng chẳng có cách nào chỉ trích cậu về chuyện này. Đặc biệt là tôi đã đưa cho họ danh sách các cổ đông. Mặc dù danh sách này mọi người cũng có thể tìm được, nhưng nếu đưa cho bọn họ thì tôi tin chắc rằng những người có ý đồ nhìn thấy các thế lực trong đó càng không dám hành động đâu!
Diệp Trạch Đào thở dài:
- Muốn tìm kiếm một ít tiền để phát triển cũng phải chú ý, thật là đau đầu quá!
Lưu Mộng Y nói:
- Lăn lộn trong chốn quan trường là như vậy. Mỗi bước đi đều phải nhìn trước nhìn sau. Em cảm thấy chị gái anh không thích hợp khi ở lại Thảo Hải này. Như thế này nhé, em sẽ sắp xếp một chút. Trong miền nam em có một công ty, để chị ấy đến đó làm giám đốc đi, em tin là chị ấy sẽ làm tốt.
Diệp Trạch Đào nhíu mày nói:
- Chị ấy có được không?
Trịnh Tiểu Nhu liền phá lên cười, nói với Diệp Trạch Đào:
- Cậu hơi coi thường chị gái cậu đấy. Chẳng qua là chị ấy chưa từng trải mà thôi. Chỉ cần chị ấy ra ngoài va chạm một tí là sẽ thay đổi nhiều. Chuyện này cậu không phải lo đâu, tôi và Lưu Mộng Y sẽ đi nói chuyện này với chị ấy. Mà anh rể cậu cũng là người được đấy, tôi thấy để anh ấy làm ở nhà máy cũng đáng tiếc, hay sắp xếp cho họ cùng với nhau, cậu cũng đỡ phải lo lắng.
Nhìn hai người phụ nữ này, Diệp Trạch Đào thật sự không biết nói thế nào nữa!
Diệp Trạch Đào giới thiệu với Khương Chính Quyền.
- A, chào đón cô Trịnh đến huyện chúng tôi đầu tư.
Khương Chính Quyền đặt cái biển ghi chức danh Bí thư lên bàn, mỉm cười kiêu căng, rồi bắt tay Trịnh Tiểu Nhu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trịnh Tiểu Nhu, Khương Chính Quyền khen thầm trong bụng. Nhà kinh doanh bất động sản đến từ thành phố thật là xinh đẹp!
Mời Trịnh Tiểu Nhu ngồi xuống, Khương Chính Quyền liếc mắt nhìn Diệp Trạch Đào trong lòng thầm nghĩ, cái tên Diệp Trạch Đào này sao loại người nào hắn cũng dẫn đến chỗ mình vậy nhỉ. Cứ coi như cô gái này đẹp đi, anh là Chủ tịch huyện dính vào là không xong đâu.
Trịnh Tiểu Nhu khẽ mỉm cười, lấy trong túi ra một tập đề án khai thác bất động sản, rồi nói với Khương Chính Quyền:
- Bí thư Khương, chuyện là như vậy. Công ty chúng tôi muốn đến xã Xuân Trúc để khai thác bất động sản. Đây là đề án khai thác và các tài liệu của công ty chúng tôi, mong Bí thư Khương xem xét.
Cũng không lâu sau, Trịnh Tiểu Nhu đưa đề án xong rồi mỉm cười nói:
- Tôi không làm phiền anh nữa, các anh cứ tìm hiểu trước đi nhé, ngày mai tôi sẽ quay lại.
Tiễn Trịnh Tiểu Nhu ra về, Khương Chính Quyền cũng không vội vàng xem đề án, mà nói một cách đầy khó hiểu:
- Trạch Đào này, các việc về kinh tế chỉ cần Ủy ban huyện các cậu phụ trách là được rồi, cậu có thể quyết định mà.
Diệp Trạch Đào hơi khó xử nói:
- Thưa Bí thư, chuyện này em nhúng tay vào không tiện. Có thể anh không biết, em và Trịnh Tiểu Nhu có chút quan hệ.
Khương Chính Quyền liền nghi ngờ hỏi:
- Có quan hệ gì vậy?
Anh ta thực sự không hiểu rõ chuyện này.
Diệp Trạch Đào liền nói:
- Cha của Trịnh Tiểu Nhu là Bí thư Thành ủy Trịnh trên thành phố.
À!
Khương Chính Quyền trong lòng cảm thấy hoảng sợ, anh ta rất nhanh nhớ lại xem liệu mình có sơ suất gì không. Trong lòng hơi cảm thấy hối hận. Lúc Trịnh Tiểu Nhu đến anh ta lại tỏ ra không thân thiện lắm, nghĩ đến quyền thế của Bí thư Trịnh, Khương Chính Quyền liền nhìn Diệp Trạch Đào nói: - Hai người có quan hệ gì?
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh không biết sao, gần đây em và Lưu Mộng Y đã nói chuyện kết hôn. Trịnh Tiểu Nhu là chị dâu của Lưu Mộng Y. Mặc dù không có quan hệ trực tiếp gì với em, nhưng dù sao cũng có quan hệ họ hàng thân thích. Cho nên, chuyện đầu tư của cô ấy lần này, theo em Bí thư Khương nên quan tâm một chút, em không tham gia vào. Nếu không thì rất khó nói cho rõ ràng.
Khương Chính Quyền lúc này mới hiểu nguyên nhân mà Diệp Trạch Đào đưa Trịnh Tiểu Nhu đến đây. Trong lòng vẫn đang nghi ngờ, chẳng lẽ trong vụ khai thác bất động sản, Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu lại không có mưu kế gì sao? - Như thế này nhé, cậu cho photo đề án đầu tư này, rồi phát cho Ủy viên Thường vụ mỗi người một bản. Sau khi mọi người xem xét, ngày mai chúng ta sẽ mở cuộc họp Thường vụ tập trung nghiên cứu một chút.
Mặc dù lo lắng có âm mưu gì, nhưng Khương Chính Quyền cũng không dám đắc tội với Trịnh Thành Trung. Làm như này dù sao cũng để cho các Ủy viên Thường vụ biết được mình cũng đã quyết định dự án này rồi. Nếu xảy ra vấn đề gì thì mình sẽ không chịu trách nhiệm.
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Bí thư Khương nói rất đúng, em cũng nghĩ như vậy. Sự phát triển của huyện Thảo Hải chúng ta tất cả đều phải rõ ràng, phải để mọi người tham gia giám sát. Cứ coi như có quan hệ gì đó với em thì cũng không thể có bất kì một đặc quyền nào.
Nhìn Diệp Trạch Đào, Khương Chính Quyền nhất thời cũng không hiểu rõ Diệp Trạch Đào đang nghĩ gì, anh ta chỉ khẽ gật đầu.
Nhìn Diệp Trạch Đào đi ra ngoài, ánh mắt của Khương Chính Quyền dừng lại tập tài liệu để trên bàn. Cầm tập tài liệu lên, Khương Chính Quyền đọc đề án rất chăm chú.
Sau khi xem xong, Khương Chính Quyền cảm thấy nghi ngờ. Từ nội dung của đề án cho thấy, vốn đăng kí kinh doanh của Công ty bất động sản Thiên Trạch rất lớn. Thực lực thì không nói làm gì rồi, nhưng những người tham gia cổ đông thì rất nhiều. Xem xét tình hình của những cổ đông này, Khương Chính Quyền có chút nghi ngờ. Hồ sơ mà Công ty Thiên Trạch này cung cấp rất tỉ mỉ, lại còn ghi tên của rất nhiều cổ đông của công ty lên phía trên hồ sơ.
Càng xem thì càng không hiểu nổi. Đề án này cho thấy, Công ty Thiên Trạch căn bản lại không muốn lợi dụng huyện quá nhiều. Tất cả đều rất rõ ràng, đặc biệt là vấn đề phí sử dụng đất, gần như xấp xỉ với trong huyện, chỉ thấp hơn một chút thôi. Với cái giá như thế này, so với giá đất của xã Xuân Trúc hiện nay thì cao hơn rất nhiều, điều này ai cũng có thể nhận ra. Có thể nói là huyện có lợi nhiều hơn.
Xem mà không hiểu, Khương Chính Quyền chợt nghĩ đến thái độ của Tạ Dật gần đây. Nghĩ một lúc, anh ta gọi điện cho Thư kí Tạ Dật, kể lại chuyện này với ông ta.
Gọi điện thoại xong, không kịp để Khương Chính Quyền thở một tí, Tạ Dật tự mình gọi điện đến yêu cầu gửi fax ngay cho ông ta danh sách cổ đông.
Khương Chính Quyền không dám chậm trễ liền gửi fax đi ngay, và cũng gửi luôn một bản đề án cho ông ta.
Thời gian cứ chậm dãi trôi qua, khoảng nửa tiếng sau, Thư kí của Tạ Dật gọi điện đến nói với Khương Chính Quyền:
- Chuyện này phải cố gắng xúc tiến thành công đấy.
Khương Chính Quyền nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao Tạ Dật lại có thái độ như vậy. Anh ta chỉ biết gọi người cấp dưới đi photo tài liệu. Sau đó phát cho Ủy viên Thường vụ mỗi người một bản, nói là chiều mai sẽ mở một cuộc họp nghiên cứu về việc này.
Chiều ngày hôm sau, tất cả các Ủy viên Thường vụ đều tụ tập đông đủ tại phòng họp nhỏ của Huyện ủy.
Quả nhiên thấy Diệp Trạch Đào báo nghỉ không đến tham dự, Khương Chính Quyền nhìn mọi người một lượt rồi nói:
- Kính thưa các đồng chí, hôm nay mở cuộc họp này chủ yếu nói về đề án bất động sản rất lớn. Đây là đề án của Công ty bất động sản Thiên Trạch trên thành phố đưa ra. Việc này tôi đã cho người đi photo phát cho mọi người rồi. Tôi tin tưởng rằng mọi người đã nghiên cứu đề án này, hôm nay chúng ta sẽ tiến hành thảo luận một chút.
Trần Tỏa Nguyên không hiểu nói:
- Trong cuộc họp Thường vụ sao không thấy đồng chí Trạch Đào nhỉ?
Khương Chính Quyền giải thích:
- Việc này là do đồng chí Trạch Đào yêu cầu. Anh ấy cho biết sẽ không tham gia cuộc họp này. Bởi vì đại diện cho nhà đầu tư là cô Trịnh Tiểu Nhu trên thành phố. Đồng chí Trạch Đào nói rồi, cô Trịnh Tiểu Nhu là chị dâu của cô Lưu Mộng Y mà anh ấy sắp lấy làm vợ. Mọi người thấy đấy, chuyện này làm cho Trạch Đào phải né tránh!
Mọi người đều cười.
Trần Tỏa Nguyên mỉm cười nói:
- Đồng chí Trạch Đào lúc nào cũng chỉ sợ bị ảnh hưởng.
- Chủ tịch huyện Diệp lúc nào cũng chính trực.
Ôn Phương cũng nói theo.
Khương Chính Quyền cũng không muốn nghe những lời ca ngợi Diệp Trạch Đào, liền nói ngay:
- Đề án cô Trịnh Tiểu Nhu này đưa ra rất lớn, chỉ có điều không biết thực lực công ty của họ.
Liêu Hân Diễm mỉm cười nói:
- Thực lực thì không thành vấn đề. Tối qua tôi đã cho người đi tìm hiểu rồi. Cô Trịnh Tiểu Nhu này là con gái của Bí thư thành ủy Trịnh trên thành phố. Trong số cổ đông của Công ty Thiên Trạch có một số là con cháu của các gia tộc có máu mặt trên thành phố mà tôi đã tìm hiểu được. Công ty này bất luận là thực lực kinh tế hay thực lực chính trị thì chúng ta không nói đến. Chỉ nói đến việc họ đến huyện Thảo Hải đầu tư, nói hơi khó nghe một chút, là huyện chúng ta đã oai lắm rồi!
Câu nói của Liêu Hân Diễm làm cho tất cả mọi người đều giật mình. Mấy người trong phe cánh của Diệp Trạch Đào tinh thần rất phấn chấn, xem ra thực lực của hắn còn ẩn giấu rất nhiều.
Khương Chính Quyền khẽ gật đầu nói:
- Vấn đề thực lực của công ty thì không cần phải nghiên cứu nữa. Vấn đề mấu chốt là cái đề án này rốt cuộc có khả thi hay không?
Phó chủ tịch thường trực Lí Vĩnh Vệ thở dài nói:
- Tối qua tôi đã nghiên cứu đề án này, cũng mời mấy chuyên gia tiến hành nghiên cứu, thực sự là chưa tìm ra trong cái đề án này có điều gì bất lợi cho huyện của chúng ta. Nếu như huyện ta có được khoản tiền lớn như thế này thì có thể làm được rất nhiều việc!
Trần Tỏa Nguyên nói:
- Chủ tịch huyện Diệp đã nói với tôi công dụng của khoản tiền này. Anh ấy nói, nếu như đàm phán được thì trước tiên thị trường bất động sản của xã Xuân Trúc sẽ phát triển rất mạnh. Thực ra thì việc cải tạo thị trấn huyện trong nháy mắt sẽ có một khoản tiền quan trọng. Chủ tịch huyện Diệp của chúng ta đúng là người tài giỏi. Chỉ thông qua một thao tác là trao đổi vị trí thôi, không chỉ xã Xuân Trúc được phát triển mà vấn đề nguồn vốn để phát triển thị trấn cũng được giải quyết. Lần trước trong cuộc họp Chủ tịch huyện Diệp nói anh ấy sẽ phụ trách các việc cải tạo khu thị trấn. Tôi vẫn đang lo lắng về vấn đề nguồn vốn, bây giờ chẳng phải đã giải quyết được rồi sao?
Ôn Phương mỉm cười nói:
- Xã Xuân Trúc tiếp theo cũng phải phát triển mạnh. Điều kiện về chỗ ở cũng phải phát triển nhanh hơn nữa. Có tập đoàn công ty chuyên nghiệp phụ trách việc này rồi thì đây là một quá trình làm đẩy nhanh sự phát triển của xã Xuân Trúc! Tôi đã xem các nội dung như giá tiền khai thác trong đề án, tôi cho rằng Công ty Thiên Trạch có tầm nhìn khá xa. Cái mà họ hướng đến đó không phải là tình hình Thảo Hải bây giờ, mà là họ thấy được sự phát triển của xã Xuân Trúc tới đây. Bây giờ thì họ hơi thiệt thòi một chút, họ chỉ cần thực hiện dự án bất động sản là cũng có thể kiếm được một ít. Đương nhiên rồi, chúng ta cũng không thể đưa ra một cái giá cao chót vót, bởi vì các doanh nghiệp tới đây cũng phải kiếm được tiền. Chúng ta cũng nên tiến hành khai thác,phát triển nhiều hơn nữa, phải tích cực xúc tiến thành công lần hợp tác này!
Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Tào Diên Bình cũng đồng ý nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của mọi người. Từ đề án này cho thấy, Công ty Thiên Trạch trong thời gian ngắn không có ý kiếm tiền, họ quan tâm nhiều đến tương lai. Tuy rằng trong tương lai chắc chắn họ sẽ kiếm được tiền, nhưng họ đã đồng ý chấp nhận mạo hiểm. Tôi cho rằng, chuyện này bất luận nói ở góc độ nào đó thì cũng rất dễ nói thôi. Chủ tịch huyện Diệp không nhất thiết phải né tránh đâu, đây là một chuyện tốt cho sự phát triển của huyện Thảo Hải.
Khương Chính Quyền cũng đã có sự chỉ thị của Tạ Dật nên cũng không có ý ngăn cản việc này. Nhìn thấy mọi người ai nấy đều nhất loạt ủng hộ đề án phát triển của Công ty Thiên Trạch, anh ta cũng nói theo thời thế: - Vậy thì mọi người hãy biểu quyết một chút, việc này phải làm công khai rõ ràng mới được.
Diệp Trạch Đào cũng biết ngay kết quả biểu quyết trong cuộc họp. Lúc này Diệp Trạch Đào cùng Trịnh Tiểu Nhu và Lưu Mộng Y đang ngồi nói chuyện về việc phát triển. - Được rồi, Cuộc họp Thường vụ đã thông qua.
Diệp Trạch Đào nhìn hai người phụ nữ nói.
Trịnh Tiểu Nhu cũng tủm tỉm cười nói:
- Như vậy thì tốt rồi, công lao là do anh đấy. Bởi vì được tập trung thảo luận trong cuộc họp Thường vụ, anh lại không có mặt, những người thắc mắc cũng chẳng có cách nào chỉ trích cậu về chuyện này. Đặc biệt là tôi đã đưa cho họ danh sách các cổ đông. Mặc dù danh sách này mọi người cũng có thể tìm được, nhưng nếu đưa cho bọn họ thì tôi tin chắc rằng những người có ý đồ nhìn thấy các thế lực trong đó càng không dám hành động đâu!
Diệp Trạch Đào thở dài:
- Muốn tìm kiếm một ít tiền để phát triển cũng phải chú ý, thật là đau đầu quá!
Lưu Mộng Y nói:
- Lăn lộn trong chốn quan trường là như vậy. Mỗi bước đi đều phải nhìn trước nhìn sau. Em cảm thấy chị gái anh không thích hợp khi ở lại Thảo Hải này. Như thế này nhé, em sẽ sắp xếp một chút. Trong miền nam em có một công ty, để chị ấy đến đó làm giám đốc đi, em tin là chị ấy sẽ làm tốt.
Diệp Trạch Đào nhíu mày nói:
- Chị ấy có được không?
Trịnh Tiểu Nhu liền phá lên cười, nói với Diệp Trạch Đào:
- Cậu hơi coi thường chị gái cậu đấy. Chẳng qua là chị ấy chưa từng trải mà thôi. Chỉ cần chị ấy ra ngoài va chạm một tí là sẽ thay đổi nhiều. Chuyện này cậu không phải lo đâu, tôi và Lưu Mộng Y sẽ đi nói chuyện này với chị ấy. Mà anh rể cậu cũng là người được đấy, tôi thấy để anh ấy làm ở nhà máy cũng đáng tiếc, hay sắp xếp cho họ cùng với nhau, cậu cũng đỡ phải lo lắng.
Nhìn hai người phụ nữ này, Diệp Trạch Đào thật sự không biết nói thế nào nữa!