Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 373 : Không Gõ Là Không Gõ!
Ngày đăng: 00:47 02/08/20
Khi nghe Diệp Trạch Đào nói Tôn Lâm sẽ tham gia đầu tư kiến thiết đường trong thành phố của huyện Thảo Hải, các Ủy viên thường vụ liền nhìn nhau. Trên khuôn mặt mỗi người đều tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Sự việc ngày hôm nay lại càng làm cho họ kinh ngạc. Tôn gia và Diệp Trạch Đào từ khi nào trở lên gẫn gũi như vậy.
Khương Chính Quyền gãi đầu một chút. Cuộc họp ngày hôm nay vốn dĩ sẽ thảo luận việc sắp xếp một số công việc trong tỉnh, khi cuộc họp sắp kết thúc Diệp Trạch Đào lại nói đến chuyện mà có nằm mơ gã cũng không thể ngờ tới làm gã khó hiểu.
Đừng nói Khương Chính Quyền khó hiểu, không ít người cũng đang suy nghĩ về việc này.
- Các đồng chí, công ty của Tôn Lâm có tên là tập đoàn Hoàn Hải. Lần này, muốn tới tham gia cải tạo những con đường trong thành phố. Đây là một việc lớn, huyện chúng ta không thể xem thường việc này. Có sự giúp đỡ của tập đoàn Hoàn Hải đốc tiền vào ngân sách huyện. Tin rằng những con đường trong thành phố của huyện Thảo Hải sẽ có bộ mặt mới. Chúng ta nếu muốn xây dựng huyện Thảo Hải thành một thành phố có chất lượng cao thì việc xây dựng đường phải được đặt lên trên hết. Hiện giờ chúng ta cần cải tạo những con đường đã xuống cấp của huyện Thảo Hải. Có nơi nâng cấp thành đường hai chiều có bốn làn đường, có nơi cũng có thể nâng cấp thành đường hai chiều có 8 làn đường.
Thấy mọi người đều rất ngạc nhiên, Diệp Trạch Đào lại tiếp tục nói:
- Với những quy hoạch cải tạo huyện thành của chúng ta tô cảm thấy cách thức vẫn hơi nhỏ một chút. Lần này chúng ta nên khuếch đại, mở rộng cách thức vốn có đi. Một bước hoàn thành luôn không phân thành nhiều giai đoạn nữa. Tập đoàn Hoàn Hải có thực lực rất mạnh, tin rằng bọn họ sẽ chân thành ủng hộ việc xây dựng huyện Thảo Hải của chúng ta!
Trần Tỏa Nguyên nói:
- Là Tôn Lâm ở Bắc Kinh?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía mọi người nói:
- Là em trai của đồng chí Tôn Cương, là một doanh nghiệp trong lòng hoài bão sự phát triển của huyện Thảo Hải.
Hàn Mẫn nói:
- Liệu Tôn Lâm có đến huyện Thảo Hải làm việc đó không?
Đừng nói cô ta không hiểu, mọi người ai cũng hiểu rằng. Theo tình hình mà Diệp Trạch Đào nói thì Tôn Lâm nhất định là đã uống nhầm thuốc. Đầu tư khoản tiền lớn như vậy vào huyện Thảo Hải là muốn giúp Diệp Trạch Đào giành được công trạng. Sau khi làm việc này, Tôn Lâm không những chẳng kiếm được bao nhiêu tiền mà còn có khả năng lỗ vốn. Việc này xảy ra quả là khiến mọi người ai nấy đều vò đầu bứt tóc.
Người nhà họ Tôn chạy đến dâng tiền cho Diệp Trạch Đào ?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Việc này Tôn Lâm đã nói qua với tôi. Hiện giờ, phải làm một việc đó là để việc này rơi xuống nơi có tác dụng phù hợp với thực tế!
Nghe đến đó mọi người rất ngạc nhiên. Trong lòng suy nghĩ tốt hơn hết không nên nhúng tay vào chuyện này. Ai mà biết được Diệp Trạch Đào và Tôn Lâm đang chơi trò gì. Vẫn là để Diệp Trach Đào đi nói chuyện là tốt nhất.
Phó chủ tịch thường trực huyện Lý Vĩnh Vệ lo sợ chuyện này sẽ rơi xuống đầu mình vội nói:
- Tôi cho rằng việc này chủ tịch huyện Diệp đã làm thì nên để đồng chí ấy làm tới cùng, mọi người nghĩ thế nào?
Người của Diệp Trạch Đào đều nhìn về phía hắn.
Khương Chính Quyền cũng đang nghĩ về việc này càng nghĩ càng không thể hiểu nổi rồi chuyện này sẽ đi về đâu, vội vàng nói tiếp:
- Ý kiến của đồng chí Vĩnh Vệ rất quan trọng. Tôi cho rằng đây là một hạng mục lớn phải để Trạch Đào xử lí mới được.
Thấy những người bên cạnh đều không nói gì, Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này tôi cũng không nắm chắc nhưng nếu Tôn Lâm đã có ý đầu tư thì tôi cũng xin tận lực giải quyết việc này. Nếu Bí thư Khương đã gật đầu tôi cũng không quản khó khăn đi bàn bạc chuyện này với Tôn Lâm.
Khương Chính Quyền cười nói:
- Mọi người đều hiểu, đồng chí Diệp Trạch Đào ở huyện Thảo Hải rất có sức ảnh hưởng, sức ảnh hưởng tốt đằng khác. Lần này lại cần tranh thủ sức ảnh hưởng đó của đồng chí mới được.
Tất cả mọi người đều cười lên.
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Được, tôi xin được tuân theo sự sắp xếp của Huyện ủy, tiếp tục gây ảnh hưởng!
Từng câu từng lời đều đặt Huyện ủy lên đầu. Diệp Trạch Đào diễn xuất khiến mọi người ai nấy đều phải dựng ngón tay cái lên tán thành. Chủ tịch huyện Diệp này hiện giờ thật đã học được nhiều điều!
Kết thúc cuộc họp ra ngoài Diệp Trạch Đào liền bước vào phòng làm việc của hắn. Ôn Phương bước vào, trong lòng có chút lo lắng, Ôn Phương nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, tôi không thể hiểu được chuyện này?
Hai người thường xuyên mượn công việc để nói về việc của họ.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Lần này Tôn Lâm quả thật muốn đầu tư vào huyện Thảo Hải.
Ôn Phương càng thêm khó hiểu, gượng cười nói:
- Tôn Lâm đã uống nhầm thuốc?
- Không phải là uống nhầm thuốc, mà là gã muốn uống loại thuốc này!
Bởi không có người ngoài ở trong này nên Diệp Trạch Đào cười và nói.
Ôn Phương gắt giọng:
- Việc này anh không nói cho tôi biết thì tối nay tôi không thể ngủ yên!
- Cái đó thì không được, phụ nữ mà ngủ không ngon thì sẽ ảnh hưởng tới sắc đẹp!
Diệp Trạch Đào chọc cười Ôn Phương.
- Chăn đơn gối chiếc khó ngủ mà !
Ôn Phương đưa đôi mắt quyến rũ nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nghĩ đến một thời gian dài không nhìn Ôn Phương như vậy liền đưa mắt thoáng nhìn Ôn Phương từ đầu đến chân và gật đầu cười một cái.
Ôn Phương liền hiểu suy nghĩ của Diệp Trạch Đào liền cầm điện thoại lên tay so sánh.
Diệp Trạch Đào lúc này nghiêm túc nói:
- Có những việc không thể nhìn bề ngoài !
Chỉ tay lên trời nói:
- Việc này cô không nên cần biết quá nhiều, dù gì Tôn Lâm cũng đã đến. Chúng ta phải coi trọng số tiền lớn như vậy được đầu tư vào Thảo Hải. Đây sẽ là một lực đẩy lớn cho huyện ta. Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Ôn Phương lúc này mới yên tâm nói:
- Thế thì tốt.
Nhìn Ôn Phương ra ngoài, Diệp Trạch Đào lấy số điện thoại trên tờ danh thiếp gọi điện cho Tôn Lâm.
Lần này Diệp Trạch Đào và Tôn Lâm cùng đường tới Thảo Hải. Nếu đã hạ quyết tâm làm chuyện này người nhà họ Tôn khả năng đến là rất cao.
Hai người nói về địa điểm bàn việc. Diệp Trạch gọi cả Trần Tỏa Nguyên tới. Hai người đi về phía một khách sạn cao cấp ở huyện Thảo Hải.
Ngồi trên xe, Trần Tỏa Nguyên khẽ nói:
- Trạch Đào, việc này rốt cuộc là như thế nào?
- Không có gì, Tôn Lâm tới đưa tiền, sau đó hai chúng ta sẽ trao đổi với nhau.
Tuy là Phó bí thư nhưng Trần Tỏa Nguyên hiểu được có chỉ cần theo Diệp Trạch Đào thì sẽ có đường thoát, gật đầu nói:
- Được, tôi nghe anh.
Diệp Trạch Đào bước vào khách sạn, Tôn Lâm cũng đem theo mấy người có lẽ là người của công ty gã đã sớm đợi ở bên trong.
Thấy Diệp Trạch Đào bước vào, Tôn Lâm tỏ ra nhiệt tình bước tới bắt tay. Trần Tỏa Nguyên thầm thở dài. Lúc trước còn cho rằng mình cao tay đến giờ mới hiểu, cũng có lúc bản thân chẳng hiểu cái gì cả.
Trong lòng những cán bộ của huyện Thảo Hải thì Diệp Trạch Đào và người nhà họ Tôn là kẻ thù không đội trời chung. Giờ nhìn lại thật không thể hiểu nổi, cứ nhìn dáng vẻ tôn kính của Tôn Lâm giành cho Diệp Trạch Đào mà xem.
Diệp Trạch Đào lại đáp lại bằng một dáng vẻ vô cùng khách sáo.
- Tổng giám đốc Tôn, tôi vừa tiến hành hội nghị Huyện ủy thường vụ. Huyện ủy ủy thác tôi tới bàn bạc với Tổng giám đốc Tôn về việc kiến thiết huyện Thảo Hải. Huyện ủy cho rằng tập đoàn Hoàn Hải tham gia xây dựng huyện Thảo Hải lúc cần thiết như thế này đó là một sự ủng lớn với huyện Thảo Hải. Thay mặt huyện Thảo Hải tôi xin chân thành cám ơn Tổng giám đốc Tôn. - Nói vậy là hơi quá lời rồi! Thật ra, huyện Thải Hải cũng là nơi anh trai tôi đã từng làm việc. Đối với nơi này, tôi luôn tràn đầy tình cảm. Lần này chúng tôi tới đây là muốn hoàn thành di nguyện mà anh ấy chưa kịp hoàn thành đó là đưa huyện Thảo Hải phát triển lên. Lần này, mục đích chủ yếu của công ty là cho dù không thể kiếm tiền cũng phải giúp cho huyện Thảo hải phát triển! - Đúng vậy, Chủ tịch huyện Tôn cũng luôn hy vọng huyện chúng tôi có được sự thay đổi lớn. Lần này, trong kế hoạch phát triển của huyện Thảo Hải vốn dĩ được phân thành mấy bước đi đợi dần tìm kiếm nguồn tài chính. Hiện giờ có được sự đầu tư của Tập đoàn Hoàn Hải thì có thể tiến hành một lần. Tin rằng chỉ mất vài tháng sẽ có được sự thay đổi lớn trên những trục đường của huyện Thảo Hải!
Diệp Trạch Đào đề cập đến hầu hết những con đường cần kiến thiết của huyện Thảo Hải. Đây gần như toàn bộ con đường đã xuống cấp cần kiến thiết lại mà Huyện ủy đã vạch ra.
Trần Tỏa Nguyên chớp chớp mắt, trong lòng âm thầm suy nghĩ, Diệp Trạch Đào thật là người biết lợi dụng sự ủng hộ của người khác. Anh ta đến là tốt rồi, vừa mở miệng đã yêu cầu Tôn Lâm tiến hành cải tạo lại hầu hết những con đường đã xuống cấp. Khoản tiền đầu tư này thật không nhỏ. Đừng nói là ba năm thu hồi số tiền đã bỏ ra, cho dù là thêm ba năm nữa cũng khó mà thu hồi lại được.
Tôn Lâm cũng không ngờ Diệp Trạch Đào lại mạnh miệng như vậy. Trong ánh mắt lộ ra vẻ giận giữ. Nhưng ánh mắt giận dữ đó cũng nhanh chóng biến mất. Khi đến đây cha gã đã dặn dò rất kỹ, cũng đã phân tích tình hình của Tôn gia. Ví như cha gã không thể phục chức. Sau khi nhà họ Tôn mất đi ô dù bảo vệ bất kể là làm việc gì mà không thành thì cũng có thể mất mạng như chơi.
Tôn Tường Quân đã nói rất tỉ mỉ, lần này đầu tư vào huyện Thảo Hải là có hai mục đích. Mục đích đầu tiên là hy vọng có thể đạt được hiệu quả bất ngờ: thúc đẩy khả năng phục chức của cha gã. Nếu có thể phục chức thì mọi việc đều có thể dễ dàng giải quyết. Hơn nữa, nhà họ Tôn còn càng thêm thịnh vượng. Còn nếu không thể phục chức thì hành động này cũng mang lại cho Tôn gia ô dù bảo vệ. Mọi người sẽ thấy Tôn gia thu về lợi ích lớn như vậy nhưng cũng không hề độc chiếm. Mặt khác, còn không hề toan tính lợi ích đầu tư phát triển cho huyện Thảo Hải. Đây chính là chiếc ô bảo vệ rõ ràng nhất.
Theo dặn dò của Tôn Tường Quân. Khi đến đây Tôn Lâm đã sớm chuẩn bị ngậm đắng nốt cay. Nhưng gã cũng không thể nào mà ngờ tới Diệp Trạch Đào lại mạnh miệng đến vậy. Nếu làm theo kế hoạch mà Diệp Trạch Đào đã vạch ra thì số tiền mà Tôn gia phải bỏ ra quả là không nhỏ. Đòn này của Diệp Trạch Đào thật là đau.
Trong lòng Tôn Lâm hận Diệp Trạch Đào vô cùng. Nhưng, gã cũng ý thức được Diệp Trạch Đào có ra đòn đau hơn nữa thì gã cũng phải tỏ ra vui vẻ chấp nhận.
Tuy nhiên, Tôn Lâm vẫn không cam tâm, nói:
- Trước tình hình phát triển của Thảo Hải, chúng tôi thấy rằng lợi ích từ việc quảng cáo trong ba năm là chưa đủ!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tổng giám đốc Tôn là một người có kinh nghiệm, có khả năng lường trước tương lai. Anh nhất định là đã nhìn ra vị thế trong tương lai của Thảo Hải mà đến. Một số thành phố đã có kinh nghiệm thành công. Tôi tin rằng quý công ty nhất định sẽ hoạt động tốt. Nói thực lòng, có nguồn hỗ trợ khổng lồ từ Tổng giám đốc Tôn đưa hết các chi nhánh trong ngoài nước của công ty về Thảo Hải quảng cáo. Tôi tin rằng sẽ nhanh chóng thu hồi lại vốn!
Tôn Lâm ngậm đắng trong lòng. Diệp Trạch Đào đã đi guốc trong bụng gã. Thật sự gã đã sớm có chủ ý như vậy. Làm như vậy thật ra vừa có thể kéo theo các xí nghiệp về huyện Thảo Hải, mà vẫn được tiếng là giúp đỡ huyện Thảo Hải phát triển!
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Tôn Lâm hiểu rằng trước mặt Diệp Trạch Đào không thể tính toán thêm được gì, trước tiên cần khép lại chuyện này đã.
- Chủ tịch huyện Diệp nói không sai, việc này cứ quyết định vậy đi!
- Cảm ơn Tổng giám đốc Tôn đã giành sự ủng hộ lớn như vậy cho huyện Thảo Hải. Việc này chúng tôi nhất định phải mời Thành ủy tiến hành tuyên truyền!
Tôn Lâm bực mình, cho dù Diệp Trạch Đào không nói thì Âu Dương Trường Dương nhất định cũng sẽ tuyên truyền rộng rãi. Câu nói này nói cũng bằng thừa.
Khương Chính Quyền gãi đầu một chút. Cuộc họp ngày hôm nay vốn dĩ sẽ thảo luận việc sắp xếp một số công việc trong tỉnh, khi cuộc họp sắp kết thúc Diệp Trạch Đào lại nói đến chuyện mà có nằm mơ gã cũng không thể ngờ tới làm gã khó hiểu.
Đừng nói Khương Chính Quyền khó hiểu, không ít người cũng đang suy nghĩ về việc này.
- Các đồng chí, công ty của Tôn Lâm có tên là tập đoàn Hoàn Hải. Lần này, muốn tới tham gia cải tạo những con đường trong thành phố. Đây là một việc lớn, huyện chúng ta không thể xem thường việc này. Có sự giúp đỡ của tập đoàn Hoàn Hải đốc tiền vào ngân sách huyện. Tin rằng những con đường trong thành phố của huyện Thảo Hải sẽ có bộ mặt mới. Chúng ta nếu muốn xây dựng huyện Thảo Hải thành một thành phố có chất lượng cao thì việc xây dựng đường phải được đặt lên trên hết. Hiện giờ chúng ta cần cải tạo những con đường đã xuống cấp của huyện Thảo Hải. Có nơi nâng cấp thành đường hai chiều có bốn làn đường, có nơi cũng có thể nâng cấp thành đường hai chiều có 8 làn đường.
Thấy mọi người đều rất ngạc nhiên, Diệp Trạch Đào lại tiếp tục nói:
- Với những quy hoạch cải tạo huyện thành của chúng ta tô cảm thấy cách thức vẫn hơi nhỏ một chút. Lần này chúng ta nên khuếch đại, mở rộng cách thức vốn có đi. Một bước hoàn thành luôn không phân thành nhiều giai đoạn nữa. Tập đoàn Hoàn Hải có thực lực rất mạnh, tin rằng bọn họ sẽ chân thành ủng hộ việc xây dựng huyện Thảo Hải của chúng ta!
Trần Tỏa Nguyên nói:
- Là Tôn Lâm ở Bắc Kinh?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía mọi người nói:
- Là em trai của đồng chí Tôn Cương, là một doanh nghiệp trong lòng hoài bão sự phát triển của huyện Thảo Hải.
Hàn Mẫn nói:
- Liệu Tôn Lâm có đến huyện Thảo Hải làm việc đó không?
Đừng nói cô ta không hiểu, mọi người ai cũng hiểu rằng. Theo tình hình mà Diệp Trạch Đào nói thì Tôn Lâm nhất định là đã uống nhầm thuốc. Đầu tư khoản tiền lớn như vậy vào huyện Thảo Hải là muốn giúp Diệp Trạch Đào giành được công trạng. Sau khi làm việc này, Tôn Lâm không những chẳng kiếm được bao nhiêu tiền mà còn có khả năng lỗ vốn. Việc này xảy ra quả là khiến mọi người ai nấy đều vò đầu bứt tóc.
Người nhà họ Tôn chạy đến dâng tiền cho Diệp Trạch Đào ?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Việc này Tôn Lâm đã nói qua với tôi. Hiện giờ, phải làm một việc đó là để việc này rơi xuống nơi có tác dụng phù hợp với thực tế!
Nghe đến đó mọi người rất ngạc nhiên. Trong lòng suy nghĩ tốt hơn hết không nên nhúng tay vào chuyện này. Ai mà biết được Diệp Trạch Đào và Tôn Lâm đang chơi trò gì. Vẫn là để Diệp Trach Đào đi nói chuyện là tốt nhất.
Phó chủ tịch thường trực huyện Lý Vĩnh Vệ lo sợ chuyện này sẽ rơi xuống đầu mình vội nói:
- Tôi cho rằng việc này chủ tịch huyện Diệp đã làm thì nên để đồng chí ấy làm tới cùng, mọi người nghĩ thế nào?
Người của Diệp Trạch Đào đều nhìn về phía hắn.
Khương Chính Quyền cũng đang nghĩ về việc này càng nghĩ càng không thể hiểu nổi rồi chuyện này sẽ đi về đâu, vội vàng nói tiếp:
- Ý kiến của đồng chí Vĩnh Vệ rất quan trọng. Tôi cho rằng đây là một hạng mục lớn phải để Trạch Đào xử lí mới được.
Thấy những người bên cạnh đều không nói gì, Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này tôi cũng không nắm chắc nhưng nếu Tôn Lâm đã có ý đầu tư thì tôi cũng xin tận lực giải quyết việc này. Nếu Bí thư Khương đã gật đầu tôi cũng không quản khó khăn đi bàn bạc chuyện này với Tôn Lâm.
Khương Chính Quyền cười nói:
- Mọi người đều hiểu, đồng chí Diệp Trạch Đào ở huyện Thảo Hải rất có sức ảnh hưởng, sức ảnh hưởng tốt đằng khác. Lần này lại cần tranh thủ sức ảnh hưởng đó của đồng chí mới được.
Tất cả mọi người đều cười lên.
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Được, tôi xin được tuân theo sự sắp xếp của Huyện ủy, tiếp tục gây ảnh hưởng!
Từng câu từng lời đều đặt Huyện ủy lên đầu. Diệp Trạch Đào diễn xuất khiến mọi người ai nấy đều phải dựng ngón tay cái lên tán thành. Chủ tịch huyện Diệp này hiện giờ thật đã học được nhiều điều!
Kết thúc cuộc họp ra ngoài Diệp Trạch Đào liền bước vào phòng làm việc của hắn. Ôn Phương bước vào, trong lòng có chút lo lắng, Ôn Phương nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, tôi không thể hiểu được chuyện này?
Hai người thường xuyên mượn công việc để nói về việc của họ.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Lần này Tôn Lâm quả thật muốn đầu tư vào huyện Thảo Hải.
Ôn Phương càng thêm khó hiểu, gượng cười nói:
- Tôn Lâm đã uống nhầm thuốc?
- Không phải là uống nhầm thuốc, mà là gã muốn uống loại thuốc này!
Bởi không có người ngoài ở trong này nên Diệp Trạch Đào cười và nói.
Ôn Phương gắt giọng:
- Việc này anh không nói cho tôi biết thì tối nay tôi không thể ngủ yên!
- Cái đó thì không được, phụ nữ mà ngủ không ngon thì sẽ ảnh hưởng tới sắc đẹp!
Diệp Trạch Đào chọc cười Ôn Phương.
- Chăn đơn gối chiếc khó ngủ mà !
Ôn Phương đưa đôi mắt quyến rũ nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nghĩ đến một thời gian dài không nhìn Ôn Phương như vậy liền đưa mắt thoáng nhìn Ôn Phương từ đầu đến chân và gật đầu cười một cái.
Ôn Phương liền hiểu suy nghĩ của Diệp Trạch Đào liền cầm điện thoại lên tay so sánh.
Diệp Trạch Đào lúc này nghiêm túc nói:
- Có những việc không thể nhìn bề ngoài !
Chỉ tay lên trời nói:
- Việc này cô không nên cần biết quá nhiều, dù gì Tôn Lâm cũng đã đến. Chúng ta phải coi trọng số tiền lớn như vậy được đầu tư vào Thảo Hải. Đây sẽ là một lực đẩy lớn cho huyện ta. Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Ôn Phương lúc này mới yên tâm nói:
- Thế thì tốt.
Nhìn Ôn Phương ra ngoài, Diệp Trạch Đào lấy số điện thoại trên tờ danh thiếp gọi điện cho Tôn Lâm.
Lần này Diệp Trạch Đào và Tôn Lâm cùng đường tới Thảo Hải. Nếu đã hạ quyết tâm làm chuyện này người nhà họ Tôn khả năng đến là rất cao.
Hai người nói về địa điểm bàn việc. Diệp Trạch gọi cả Trần Tỏa Nguyên tới. Hai người đi về phía một khách sạn cao cấp ở huyện Thảo Hải.
Ngồi trên xe, Trần Tỏa Nguyên khẽ nói:
- Trạch Đào, việc này rốt cuộc là như thế nào?
- Không có gì, Tôn Lâm tới đưa tiền, sau đó hai chúng ta sẽ trao đổi với nhau.
Tuy là Phó bí thư nhưng Trần Tỏa Nguyên hiểu được có chỉ cần theo Diệp Trạch Đào thì sẽ có đường thoát, gật đầu nói:
- Được, tôi nghe anh.
Diệp Trạch Đào bước vào khách sạn, Tôn Lâm cũng đem theo mấy người có lẽ là người của công ty gã đã sớm đợi ở bên trong.
Thấy Diệp Trạch Đào bước vào, Tôn Lâm tỏ ra nhiệt tình bước tới bắt tay. Trần Tỏa Nguyên thầm thở dài. Lúc trước còn cho rằng mình cao tay đến giờ mới hiểu, cũng có lúc bản thân chẳng hiểu cái gì cả.
Trong lòng những cán bộ của huyện Thảo Hải thì Diệp Trạch Đào và người nhà họ Tôn là kẻ thù không đội trời chung. Giờ nhìn lại thật không thể hiểu nổi, cứ nhìn dáng vẻ tôn kính của Tôn Lâm giành cho Diệp Trạch Đào mà xem.
Diệp Trạch Đào lại đáp lại bằng một dáng vẻ vô cùng khách sáo.
- Tổng giám đốc Tôn, tôi vừa tiến hành hội nghị Huyện ủy thường vụ. Huyện ủy ủy thác tôi tới bàn bạc với Tổng giám đốc Tôn về việc kiến thiết huyện Thảo Hải. Huyện ủy cho rằng tập đoàn Hoàn Hải tham gia xây dựng huyện Thảo Hải lúc cần thiết như thế này đó là một sự ủng lớn với huyện Thảo Hải. Thay mặt huyện Thảo Hải tôi xin chân thành cám ơn Tổng giám đốc Tôn. - Nói vậy là hơi quá lời rồi! Thật ra, huyện Thải Hải cũng là nơi anh trai tôi đã từng làm việc. Đối với nơi này, tôi luôn tràn đầy tình cảm. Lần này chúng tôi tới đây là muốn hoàn thành di nguyện mà anh ấy chưa kịp hoàn thành đó là đưa huyện Thảo Hải phát triển lên. Lần này, mục đích chủ yếu của công ty là cho dù không thể kiếm tiền cũng phải giúp cho huyện Thảo hải phát triển! - Đúng vậy, Chủ tịch huyện Tôn cũng luôn hy vọng huyện chúng tôi có được sự thay đổi lớn. Lần này, trong kế hoạch phát triển của huyện Thảo Hải vốn dĩ được phân thành mấy bước đi đợi dần tìm kiếm nguồn tài chính. Hiện giờ có được sự đầu tư của Tập đoàn Hoàn Hải thì có thể tiến hành một lần. Tin rằng chỉ mất vài tháng sẽ có được sự thay đổi lớn trên những trục đường của huyện Thảo Hải!
Diệp Trạch Đào đề cập đến hầu hết những con đường cần kiến thiết của huyện Thảo Hải. Đây gần như toàn bộ con đường đã xuống cấp cần kiến thiết lại mà Huyện ủy đã vạch ra.
Trần Tỏa Nguyên chớp chớp mắt, trong lòng âm thầm suy nghĩ, Diệp Trạch Đào thật là người biết lợi dụng sự ủng hộ của người khác. Anh ta đến là tốt rồi, vừa mở miệng đã yêu cầu Tôn Lâm tiến hành cải tạo lại hầu hết những con đường đã xuống cấp. Khoản tiền đầu tư này thật không nhỏ. Đừng nói là ba năm thu hồi số tiền đã bỏ ra, cho dù là thêm ba năm nữa cũng khó mà thu hồi lại được.
Tôn Lâm cũng không ngờ Diệp Trạch Đào lại mạnh miệng như vậy. Trong ánh mắt lộ ra vẻ giận giữ. Nhưng ánh mắt giận dữ đó cũng nhanh chóng biến mất. Khi đến đây cha gã đã dặn dò rất kỹ, cũng đã phân tích tình hình của Tôn gia. Ví như cha gã không thể phục chức. Sau khi nhà họ Tôn mất đi ô dù bảo vệ bất kể là làm việc gì mà không thành thì cũng có thể mất mạng như chơi.
Tôn Tường Quân đã nói rất tỉ mỉ, lần này đầu tư vào huyện Thảo Hải là có hai mục đích. Mục đích đầu tiên là hy vọng có thể đạt được hiệu quả bất ngờ: thúc đẩy khả năng phục chức của cha gã. Nếu có thể phục chức thì mọi việc đều có thể dễ dàng giải quyết. Hơn nữa, nhà họ Tôn còn càng thêm thịnh vượng. Còn nếu không thể phục chức thì hành động này cũng mang lại cho Tôn gia ô dù bảo vệ. Mọi người sẽ thấy Tôn gia thu về lợi ích lớn như vậy nhưng cũng không hề độc chiếm. Mặt khác, còn không hề toan tính lợi ích đầu tư phát triển cho huyện Thảo Hải. Đây chính là chiếc ô bảo vệ rõ ràng nhất.
Theo dặn dò của Tôn Tường Quân. Khi đến đây Tôn Lâm đã sớm chuẩn bị ngậm đắng nốt cay. Nhưng gã cũng không thể nào mà ngờ tới Diệp Trạch Đào lại mạnh miệng đến vậy. Nếu làm theo kế hoạch mà Diệp Trạch Đào đã vạch ra thì số tiền mà Tôn gia phải bỏ ra quả là không nhỏ. Đòn này của Diệp Trạch Đào thật là đau.
Trong lòng Tôn Lâm hận Diệp Trạch Đào vô cùng. Nhưng, gã cũng ý thức được Diệp Trạch Đào có ra đòn đau hơn nữa thì gã cũng phải tỏ ra vui vẻ chấp nhận.
Tuy nhiên, Tôn Lâm vẫn không cam tâm, nói:
- Trước tình hình phát triển của Thảo Hải, chúng tôi thấy rằng lợi ích từ việc quảng cáo trong ba năm là chưa đủ!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tổng giám đốc Tôn là một người có kinh nghiệm, có khả năng lường trước tương lai. Anh nhất định là đã nhìn ra vị thế trong tương lai của Thảo Hải mà đến. Một số thành phố đã có kinh nghiệm thành công. Tôi tin rằng quý công ty nhất định sẽ hoạt động tốt. Nói thực lòng, có nguồn hỗ trợ khổng lồ từ Tổng giám đốc Tôn đưa hết các chi nhánh trong ngoài nước của công ty về Thảo Hải quảng cáo. Tôi tin rằng sẽ nhanh chóng thu hồi lại vốn!
Tôn Lâm ngậm đắng trong lòng. Diệp Trạch Đào đã đi guốc trong bụng gã. Thật sự gã đã sớm có chủ ý như vậy. Làm như vậy thật ra vừa có thể kéo theo các xí nghiệp về huyện Thảo Hải, mà vẫn được tiếng là giúp đỡ huyện Thảo Hải phát triển!
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Tôn Lâm hiểu rằng trước mặt Diệp Trạch Đào không thể tính toán thêm được gì, trước tiên cần khép lại chuyện này đã.
- Chủ tịch huyện Diệp nói không sai, việc này cứ quyết định vậy đi!
- Cảm ơn Tổng giám đốc Tôn đã giành sự ủng hộ lớn như vậy cho huyện Thảo Hải. Việc này chúng tôi nhất định phải mời Thành ủy tiến hành tuyên truyền!
Tôn Lâm bực mình, cho dù Diệp Trạch Đào không nói thì Âu Dương Trường Dương nhất định cũng sẽ tuyên truyền rộng rãi. Câu nói này nói cũng bằng thừa.