Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 402 : Đừng Có Coi Tôi Là Thằng Ngốc. ...
Ngày đăng: 00:47 02/08/20
- Trạch Đào,lâu lắm rồi không gặp nhỉ!
Chử Hướng Tiền nắm tay Diệp Trạch Đào giống như cùng nắm lấy một chiếc thang trên cao, trông có vẻ rất xúc động.
- Haha, công việc ở huyện dạo này bận quá.
- Mau đi thôi, tất cả đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi.
Nhìn người cùng đi là Trần Tiến Nhân, y bước tới cười cười, chỉ bắt tay nhẹ một cái rồi thôi.
Nhìn các lãnh đạo ở trong căn phòng của Chử Hướng Tiền vô cùng nhiệt tình với Diệp Trạch Đào mà với mình thì đối xử lạnh nhạt, Trần Tiến Nhân thở dài một cái, đó chính là một kiểu đãi ngộ!
Đừng có thấy trước đây Chử Hướng Tiền chỉ là một phó chủ nhiệm của văn phòng sở, trước mặt của Trần Tiến Nhân chính là một một vị lãnh đạo lớn.
Bước vào phòng, vừa ngồi xuống, Chử Hướng Tiền hỏi:
- Đi đường thuận lợi cả chứ ?
- Cũng tốt!
Diệp Trạch Đào không muốn nói về chuyện xảy ra trên đường.
Lúc họ đang ăn uống, giám đốc sở công an Ngụy Trấn Cao quả nhiên đã gọi điện thoại đến.
- Trạch Đào, là thế này, theo sự tìm hiểu của chúng tôi, đã điều tra ra một số vấn đề và có một vài xử lý đối với hành vi của chi cục. Tôi xin được thông báo một chút với anh.
Diệp Trạch Đào vội vàng nói:
- Đó là việc của sở các anh, tôi không cần thiết phải biết, tin rằng giám đốc sở Ngụy sẽ xử lý ổn thỏa.
Ngụy Trấn Cao có chút thiện cảm với thái độ của Diệp Trạch Đào, xem ra Diệp Trạch Đào cũng không phải là người ghê gớm thủ đoạn, y nói:
-Trạch Đào này, tôi nói qua cho anh nghe nhé, sở quyết định đình chỉ công tác của cục trưởng Lư Dũng Đình, quyết định cách chức công an trưởng Ngưu Thịnh Cao, điều tra hành vi lừa đảo cuả anh em Triệu Đại Hổ, hành động dũng cảm của đồng chí Quách Khúc Điển lấy danh nghĩa của sở thông báo tới các sở khác trong đơn vị, ngoài ra còn có thưởng. Còn về anh, tôi nghĩ thế này, không phải đưa anh vào chuyện này nữa, anh nghĩ thế nào? Không thể không nói là cái tên Ngụy Trấn Cao này suy nghĩ thật cẩn thận, Diệp Trạch Đào là Chủ tịch huyện, tham gia vào việc này không phải là việc tốt đẹp gì. - Giám đốc Ngụy à, quyết định của anh rất hay, tôi không có ý kiến.
Ngụy Trấn Cao cười haha:
- Anh Trạch Đào hiểu cho là tốt rồi.
Diệp Trạch Đào lại nói:
- Chỉ là, hành vi của nhà họ Triệu thật là vô liêm sỉ.
- Anh Trạch Đào yên tâm đi, gần đây Sở đang tiến hành tiêu diệt, xóa bỏ những hành vi xấu xa độc ác trong xã hội, hai anh em Triệu Đại Hổ có hành vi xã hội đen, sẽ bị liệt vào danh sách những đối tượng cần xử lý!
Đến lúc này Diệp Trạch Đào mới cảm thấy yên lòng hơn, biết rằng Ngụy Trấn Cao mượn việc này để trừng phạt anh em nhà họ Triệu, đó cũng là một cách xử lý.
Nghĩ tới phó giám đốc sở Ô, Diệp Trạch Đào nói:
- Sở có trở ngại gì không?
Ngụy Trạch Cao chần chừ nói:
- Là Ông Ô!
- Tôi cho rằng giữ một người như vậy ở cương vị hiện nay quả đúng là bôi nhọ hình tượng người chiến sĩ công an chúng ta。
Câu nói của Diệp Trạch Đào làm cho Ngụy Trấn Cao thay đổi sắc mặt, đúng là Diệp Trạch Đào không nuốn tha cho Ô Đại Sơn rồi.
- Anh Trạch Đào, ý của anh là?
- Giám đốc Ngụy này, lần này tôi lên tỉnh một thời gian, đến lúc đó tôi muốn sắp xếp mời anh và bạn bè của anh cùng đến nhà thầy tôi chơi.
Ngụy Trấn Cao cười lớn:
- Tôi chờ tin của anh.
Kết thúc cuộc gọi, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Chử Hướng Tiền đang nhìn mình, cười nói:
- Hôm nay, trên đường đi trong thành phố xảy ra chút việc.
Khi Chư Hướng Tiền dò hỏi, Trần Tiến Nhân liền kể những chuyện đã xảy ra trên đường đi.
Lúc này Diệp Trạch Đào đang mải nghĩ về chuyện của sở công an. Lần này thế nào mình cũng phải lôi gã Ô Đại Sơn xuống, xem gã làm thế nào, nếu mà Ô Đại Sơn biết điều tự mình từ chức thì chuyện này coi như xong, nếu gã không biết điều thì ta phải lôi hắn xuống mới thôi.
Ngụy Trấn Cao hẳn đã hiểu được cách nghĩ của mình, đến lúc đó anh ta đến nhà thầy, đưa người thay thế Ô Đại Sơn đi, xem thầy có coi được hay không.
Nghĩ một lượt, Trần Tiến Nhân cũng kể hết chuyện đã xảy ra trên đường.
Nghe xong câu chuyện của Diệp Trạch Đào, Chử Hướng Tiền than vãn:
- Lòng người bây giờ đúng là có vấn đề rồi, đối với những việc như vậy nhà nước phải có biện pháp trừng phạt thích đáng mới được. Tôi cho rằng, nếu xảy ra chuyện như thế này thì phải khiến cho họ khuynh gia bại sản , không giết sạch yêu ma quỷ quái này thì sau này chúng ta đâu còn tin cái gì là đạo đức. Phải biết rằng đất nước Trung Hoa của chúng ta từ trước đến nay luôn cho rằng lễ nghĩa chi bang (láng giềng tốt đẹp, hiểu biết lễ nghĩa), xưa nay vốn chưa hề có chuyện như vậy, không thể tiến lên kinh tế thị trường thì bỏ mặc, không quan tâm đến những hành vi như vậy sao!
Diệp Trạch Đào nghe lời của Chử Hướng Tiền nói , phát hiện đó đều hợp với ý mình liền nói:
- Anh Chử này, anh nói rất đúng! Đây toàn là điều trong lòng tôi muốn nói. Chuyện này quyết không thể coi nhẹ, chỉ cần xảy ra một chuyện như vậy cũng đủ để nảy sinh những ảnh hưởng không tốt đến tư tưởng của mọi người, phải cần báo cáo việc này lên trung ương.
Việc báo cáo lên trung ương chỉ có Diệp Trạch Đào mới dám nói ra, Chử Hướng Tiền cười khổ:
- Việc này tất cả bàn dân thiên hạ đều biết, mấu chốt là ở vấn đề ngôn ngữ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Hành vi lừa bịp vô liêm sỉ là một, còn cả hành vi quỵt nợ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của đất nước. Anh nhìn đấy, có không biết bao nhiêu người vay tiền không trả, lúc mượn thì nói rằng mình đáng thương đến mức nào, nhưng khi họ đã có được sự thông cảm của mọi người, lấy được tiền thì không còn nghĩ đến việc phải trả tiền nữa. Việc này ảnh hưởng lớn đến quan niệm thật thà trung thực của mọi người.
Trần Tiến Nhân cười nói:
- Con gái của tôi khi về nhà có kể cho tôi nghe rằng khi mấy đứa bạn học của nó vay tiền của các bạn học khác, một người khác hỏi chúng việc trả lại số tiền đã mượn. Chúng lại nói chúng vay tiền vốn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trả. Bọn trẻ bây giờ là như vậy đấy.
Diệp Trạch Đào gật đầu:
- Đất nước cần phát triển, một dân tộc muốn phồn vinh, những việc ảnh hưởng đến tố chất đạo đức cần phải được coi trọng mới được. Đừng để con sâu bỏ rầu nồi canh!
Chử Hướng Tiền gật đầu không ngớt:
- Trạch Đào nói có lý, đây là việc lớn, đáng để chúng ta suy nghĩ. Từ giáo dục đến tương lai của đất nước, việc này cần phải tăng cường nỗ lực.
Nhìn thái độ hành vi của Chử Hướng Tiền, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, con người lọc lõi như Chử Hướng Tiền tuy khi gặp nguy thì sợ sệt rút lui nhưng bên trong họ vẫn có chút tốt đẹp, xem ra nếu giúp được thì cũng giúp anh ta chút ít.
Lần này đến Sở giáo dục đòi tiền, sau chuyện này Diệp Trạch Đào cũng nếm trải rồi. Đây là Chử Hướng Tiền muốn mượn uy của mình làm việc gì đó, trong lòng vốn có thành kiến với Chử Hướng Tiền, bây giờ nói chuyện với anh ta một lúc những bực dọc trong lòng Diệp Trạch Đào đều tan biến hết.
Khi Diệp Trạch Đào đi vào phòng vệ sinh, Chử Hướng Tiền cũng bước vào.
Khi hai người đang tiểu tiện, Diệp Trạch Đào nói một cách rất thoải mái, suồng sã:
- Anh Chử này, tôi và Trần Phó của các anh có phải là có điểm gì không hòa hợp với nhau?
Câu hỏi của Diệp Trạch Đào làm cho hành động của Chử Hướng Tiền đang thoải mái ngay lập tức gặp gặp trở ngại, suýt nữa thì rây ra quần.
Chử Hướng Tiền cũng là kẻ thông minh, vừa nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi như vậy liền phản ứng ngay, việc y muốn mượn con dao này của Diệp Trạch Đào đã bị Diệp Trạch Đào phát hiện.
Diệp Trạch Đào không nói chuyện, đi ra bồn rửa tay.
Sắc mặt của Chử Hướng Tiền thay đổi, y biết mình đã coi thường Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào chắc chắn không vừa lòng với hành vi của y.
Làm sao bây giờ?
Vất vả lắm mới nối lại được quan hệ với Diệp Trạch Đào, nếu như Diệp Trạch Đào vì những hành vi định lợi dụng anh ta của mình mà rời khỏi thì đây là chuyện vô cùng không hay với mình.
Nhanh chóng tìm ra cách ứng biến, Chử Hướng Tiền cười hì hì:
- Tôi biết chuyện này không qua mắt được được anh Trạch Đào. Tôi và Trần Đại Tường đúng là có chỗ không hòa hợp, tôi cũng không biết sao nữa. Gã ta nhìn tôi rất ngứa mắt, Trạch Đào, để đứng vững ở cơ quan rất khó. Có lúc tôi nghĩ, nếu có thể thăng tiến làm những việc mình thích, thì tốt hơn hẳn.
Nhìn Chử Hướng Tiền không có ý giấu giếm gì, trong lòng Diệp Trạch Đào không cảm thấy bực tức gì, thành thực nói:
-Anh Chử, chúng ta là người cùng sống trong một tòa nhà, có chuyện gì thì cứ nói rõ ra nhé! Chử Hướng Tiền đỏ mặt, lóng ngóng nói:
- Trạch Đào trách cứ rất đúng, lần sau tôi nhất định sửa.
Diệp Trạch Đào lắc đầu, cái anh bạn này!
Ngồi tiếp vào bàn, Chử Hướng Tiền nói:
- Ngày mai, tôi cùng Trạch Đào đến tìm Giám đốc sở, xem thái độ của Giám đốc sở thế nào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này cứ làm theo trình tự được rồi!
Sau khi nói chuyện một hồi, Chử Hướng Tiền lại phát hiện mình không thể làm điều gì sau lưng được rồi, đành thật thà kể cho Diệp Trạch Đào về tình hình của Trần Đại Dương.
Trần Tiến Nhân cũng là người tinh tế, lúc Chử Hướng Tiền kể cho Diệp Trạch Đào nghe chuyện của lãnh đạo sở liền mượn cớ rời khỏi phòng, anh ta biết có những việc mình không biết thì an toàn hơn, càng biết nhiều thì mình càng không an toàn.
Nhìn thấy Trần Tiến Nhân rời khỏi, Diệp Trạch Đào và Chử Hướng Tiền đều tự gật gật đầu, tên tiểu tử này cũng biết điều đấy.
Còn về Bàng Phí Vũ và Tư Đồ Vũ, họ không bao giờ ngồi ăn cơm cùng với Diệp Trạch Đào. Hai người họ lần nào đi cùng Diệp Trạch Đào cũng gặp các lãnh đạo, tự chọn vài món ăn và ngồi ăn ở chỗ khác.
Nghe Chử Hướng Tiền giới thiệu về chuyện trong sở, Diệp Trạch Đào mới phát hiện, môi trường làm việc của sở của Chử Hương Tiền rất không tốt. Tuy là phó chủ nhiệm phòng làm việc nhưng anh ta không phải là người của giám đốc sở, cũng không phải là người của mấy ông phó giám đốc sở. Hiện nay trong sở cạnh tranh rất các liệt, Chử Hướng Tiền rất có thể sẽ bị đẩy ra, khó trách anh ta muốn lợi dụng mình. - Xem ra, người muốn nhắm vào cậu nhất là Trần Phó rồi?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Chử Hướng Tiền cười nhạt rồi nói:
- Tôi là người mà nguyên Giám đốc sở đề bạt, lúc đó có ý muốn cho tôi vào trường Đảng học tập, khi nào học xong trở về sẽ thăng chức chủ nhiệm. Ai mà ngờ được rằng giám đốc sở cũ đột nhiên mắc bệnh ung thư, bệnh đỡ hơn rồi, do trước đó thế lực mạnh, bây giờ giám đốc sở rời khỏi vị trí, tình hình của tôi rất khó xử. Ôi, số phận ơi! - Trần Phó muốn nắm quyền sao?
- Đúng vậy, ông ta đến đây liền muốn nắm chút quyền, sắp xếp người của ông ta vào chức phó chủ nhiệm, không có việc gì thì tìm tôi gây chuyện!
Diệp Trạch Đào không nói nhiều, hắn nghĩa đến chuyện hôm nay đích thân đến sở giáo dục xem sao.
Nơi nào có người thì sẽ có không ít sự tranh giành.
Chử Hướng Tiền nắm tay Diệp Trạch Đào giống như cùng nắm lấy một chiếc thang trên cao, trông có vẻ rất xúc động.
- Haha, công việc ở huyện dạo này bận quá.
- Mau đi thôi, tất cả đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi.
Nhìn người cùng đi là Trần Tiến Nhân, y bước tới cười cười, chỉ bắt tay nhẹ một cái rồi thôi.
Nhìn các lãnh đạo ở trong căn phòng của Chử Hướng Tiền vô cùng nhiệt tình với Diệp Trạch Đào mà với mình thì đối xử lạnh nhạt, Trần Tiến Nhân thở dài một cái, đó chính là một kiểu đãi ngộ!
Đừng có thấy trước đây Chử Hướng Tiền chỉ là một phó chủ nhiệm của văn phòng sở, trước mặt của Trần Tiến Nhân chính là một một vị lãnh đạo lớn.
Bước vào phòng, vừa ngồi xuống, Chử Hướng Tiền hỏi:
- Đi đường thuận lợi cả chứ ?
- Cũng tốt!
Diệp Trạch Đào không muốn nói về chuyện xảy ra trên đường.
Lúc họ đang ăn uống, giám đốc sở công an Ngụy Trấn Cao quả nhiên đã gọi điện thoại đến.
- Trạch Đào, là thế này, theo sự tìm hiểu của chúng tôi, đã điều tra ra một số vấn đề và có một vài xử lý đối với hành vi của chi cục. Tôi xin được thông báo một chút với anh.
Diệp Trạch Đào vội vàng nói:
- Đó là việc của sở các anh, tôi không cần thiết phải biết, tin rằng giám đốc sở Ngụy sẽ xử lý ổn thỏa.
Ngụy Trấn Cao có chút thiện cảm với thái độ của Diệp Trạch Đào, xem ra Diệp Trạch Đào cũng không phải là người ghê gớm thủ đoạn, y nói:
-Trạch Đào này, tôi nói qua cho anh nghe nhé, sở quyết định đình chỉ công tác của cục trưởng Lư Dũng Đình, quyết định cách chức công an trưởng Ngưu Thịnh Cao, điều tra hành vi lừa đảo cuả anh em Triệu Đại Hổ, hành động dũng cảm của đồng chí Quách Khúc Điển lấy danh nghĩa của sở thông báo tới các sở khác trong đơn vị, ngoài ra còn có thưởng. Còn về anh, tôi nghĩ thế này, không phải đưa anh vào chuyện này nữa, anh nghĩ thế nào? Không thể không nói là cái tên Ngụy Trấn Cao này suy nghĩ thật cẩn thận, Diệp Trạch Đào là Chủ tịch huyện, tham gia vào việc này không phải là việc tốt đẹp gì. - Giám đốc Ngụy à, quyết định của anh rất hay, tôi không có ý kiến.
Ngụy Trấn Cao cười haha:
- Anh Trạch Đào hiểu cho là tốt rồi.
Diệp Trạch Đào lại nói:
- Chỉ là, hành vi của nhà họ Triệu thật là vô liêm sỉ.
- Anh Trạch Đào yên tâm đi, gần đây Sở đang tiến hành tiêu diệt, xóa bỏ những hành vi xấu xa độc ác trong xã hội, hai anh em Triệu Đại Hổ có hành vi xã hội đen, sẽ bị liệt vào danh sách những đối tượng cần xử lý!
Đến lúc này Diệp Trạch Đào mới cảm thấy yên lòng hơn, biết rằng Ngụy Trấn Cao mượn việc này để trừng phạt anh em nhà họ Triệu, đó cũng là một cách xử lý.
Nghĩ tới phó giám đốc sở Ô, Diệp Trạch Đào nói:
- Sở có trở ngại gì không?
Ngụy Trạch Cao chần chừ nói:
- Là Ông Ô!
- Tôi cho rằng giữ một người như vậy ở cương vị hiện nay quả đúng là bôi nhọ hình tượng người chiến sĩ công an chúng ta。
Câu nói của Diệp Trạch Đào làm cho Ngụy Trấn Cao thay đổi sắc mặt, đúng là Diệp Trạch Đào không nuốn tha cho Ô Đại Sơn rồi.
- Anh Trạch Đào, ý của anh là?
- Giám đốc Ngụy này, lần này tôi lên tỉnh một thời gian, đến lúc đó tôi muốn sắp xếp mời anh và bạn bè của anh cùng đến nhà thầy tôi chơi.
Ngụy Trấn Cao cười lớn:
- Tôi chờ tin của anh.
Kết thúc cuộc gọi, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Chử Hướng Tiền đang nhìn mình, cười nói:
- Hôm nay, trên đường đi trong thành phố xảy ra chút việc.
Khi Chư Hướng Tiền dò hỏi, Trần Tiến Nhân liền kể những chuyện đã xảy ra trên đường đi.
Lúc này Diệp Trạch Đào đang mải nghĩ về chuyện của sở công an. Lần này thế nào mình cũng phải lôi gã Ô Đại Sơn xuống, xem gã làm thế nào, nếu mà Ô Đại Sơn biết điều tự mình từ chức thì chuyện này coi như xong, nếu gã không biết điều thì ta phải lôi hắn xuống mới thôi.
Ngụy Trấn Cao hẳn đã hiểu được cách nghĩ của mình, đến lúc đó anh ta đến nhà thầy, đưa người thay thế Ô Đại Sơn đi, xem thầy có coi được hay không.
Nghĩ một lượt, Trần Tiến Nhân cũng kể hết chuyện đã xảy ra trên đường.
Nghe xong câu chuyện của Diệp Trạch Đào, Chử Hướng Tiền than vãn:
- Lòng người bây giờ đúng là có vấn đề rồi, đối với những việc như vậy nhà nước phải có biện pháp trừng phạt thích đáng mới được. Tôi cho rằng, nếu xảy ra chuyện như thế này thì phải khiến cho họ khuynh gia bại sản , không giết sạch yêu ma quỷ quái này thì sau này chúng ta đâu còn tin cái gì là đạo đức. Phải biết rằng đất nước Trung Hoa của chúng ta từ trước đến nay luôn cho rằng lễ nghĩa chi bang (láng giềng tốt đẹp, hiểu biết lễ nghĩa), xưa nay vốn chưa hề có chuyện như vậy, không thể tiến lên kinh tế thị trường thì bỏ mặc, không quan tâm đến những hành vi như vậy sao!
Diệp Trạch Đào nghe lời của Chử Hướng Tiền nói , phát hiện đó đều hợp với ý mình liền nói:
- Anh Chử này, anh nói rất đúng! Đây toàn là điều trong lòng tôi muốn nói. Chuyện này quyết không thể coi nhẹ, chỉ cần xảy ra một chuyện như vậy cũng đủ để nảy sinh những ảnh hưởng không tốt đến tư tưởng của mọi người, phải cần báo cáo việc này lên trung ương.
Việc báo cáo lên trung ương chỉ có Diệp Trạch Đào mới dám nói ra, Chử Hướng Tiền cười khổ:
- Việc này tất cả bàn dân thiên hạ đều biết, mấu chốt là ở vấn đề ngôn ngữ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Hành vi lừa bịp vô liêm sỉ là một, còn cả hành vi quỵt nợ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của đất nước. Anh nhìn đấy, có không biết bao nhiêu người vay tiền không trả, lúc mượn thì nói rằng mình đáng thương đến mức nào, nhưng khi họ đã có được sự thông cảm của mọi người, lấy được tiền thì không còn nghĩ đến việc phải trả tiền nữa. Việc này ảnh hưởng lớn đến quan niệm thật thà trung thực của mọi người.
Trần Tiến Nhân cười nói:
- Con gái của tôi khi về nhà có kể cho tôi nghe rằng khi mấy đứa bạn học của nó vay tiền của các bạn học khác, một người khác hỏi chúng việc trả lại số tiền đã mượn. Chúng lại nói chúng vay tiền vốn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trả. Bọn trẻ bây giờ là như vậy đấy.
Diệp Trạch Đào gật đầu:
- Đất nước cần phát triển, một dân tộc muốn phồn vinh, những việc ảnh hưởng đến tố chất đạo đức cần phải được coi trọng mới được. Đừng để con sâu bỏ rầu nồi canh!
Chử Hướng Tiền gật đầu không ngớt:
- Trạch Đào nói có lý, đây là việc lớn, đáng để chúng ta suy nghĩ. Từ giáo dục đến tương lai của đất nước, việc này cần phải tăng cường nỗ lực.
Nhìn thái độ hành vi của Chử Hướng Tiền, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, con người lọc lõi như Chử Hướng Tiền tuy khi gặp nguy thì sợ sệt rút lui nhưng bên trong họ vẫn có chút tốt đẹp, xem ra nếu giúp được thì cũng giúp anh ta chút ít.
Lần này đến Sở giáo dục đòi tiền, sau chuyện này Diệp Trạch Đào cũng nếm trải rồi. Đây là Chử Hướng Tiền muốn mượn uy của mình làm việc gì đó, trong lòng vốn có thành kiến với Chử Hướng Tiền, bây giờ nói chuyện với anh ta một lúc những bực dọc trong lòng Diệp Trạch Đào đều tan biến hết.
Khi Diệp Trạch Đào đi vào phòng vệ sinh, Chử Hướng Tiền cũng bước vào.
Khi hai người đang tiểu tiện, Diệp Trạch Đào nói một cách rất thoải mái, suồng sã:
- Anh Chử này, tôi và Trần Phó của các anh có phải là có điểm gì không hòa hợp với nhau?
Câu hỏi của Diệp Trạch Đào làm cho hành động của Chử Hướng Tiền đang thoải mái ngay lập tức gặp gặp trở ngại, suýt nữa thì rây ra quần.
Chử Hướng Tiền cũng là kẻ thông minh, vừa nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi như vậy liền phản ứng ngay, việc y muốn mượn con dao này của Diệp Trạch Đào đã bị Diệp Trạch Đào phát hiện.
Diệp Trạch Đào không nói chuyện, đi ra bồn rửa tay.
Sắc mặt của Chử Hướng Tiền thay đổi, y biết mình đã coi thường Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào chắc chắn không vừa lòng với hành vi của y.
Làm sao bây giờ?
Vất vả lắm mới nối lại được quan hệ với Diệp Trạch Đào, nếu như Diệp Trạch Đào vì những hành vi định lợi dụng anh ta của mình mà rời khỏi thì đây là chuyện vô cùng không hay với mình.
Nhanh chóng tìm ra cách ứng biến, Chử Hướng Tiền cười hì hì:
- Tôi biết chuyện này không qua mắt được được anh Trạch Đào. Tôi và Trần Đại Tường đúng là có chỗ không hòa hợp, tôi cũng không biết sao nữa. Gã ta nhìn tôi rất ngứa mắt, Trạch Đào, để đứng vững ở cơ quan rất khó. Có lúc tôi nghĩ, nếu có thể thăng tiến làm những việc mình thích, thì tốt hơn hẳn.
Nhìn Chử Hướng Tiền không có ý giấu giếm gì, trong lòng Diệp Trạch Đào không cảm thấy bực tức gì, thành thực nói:
-Anh Chử, chúng ta là người cùng sống trong một tòa nhà, có chuyện gì thì cứ nói rõ ra nhé! Chử Hướng Tiền đỏ mặt, lóng ngóng nói:
- Trạch Đào trách cứ rất đúng, lần sau tôi nhất định sửa.
Diệp Trạch Đào lắc đầu, cái anh bạn này!
Ngồi tiếp vào bàn, Chử Hướng Tiền nói:
- Ngày mai, tôi cùng Trạch Đào đến tìm Giám đốc sở, xem thái độ của Giám đốc sở thế nào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này cứ làm theo trình tự được rồi!
Sau khi nói chuyện một hồi, Chử Hướng Tiền lại phát hiện mình không thể làm điều gì sau lưng được rồi, đành thật thà kể cho Diệp Trạch Đào về tình hình của Trần Đại Dương.
Trần Tiến Nhân cũng là người tinh tế, lúc Chử Hướng Tiền kể cho Diệp Trạch Đào nghe chuyện của lãnh đạo sở liền mượn cớ rời khỏi phòng, anh ta biết có những việc mình không biết thì an toàn hơn, càng biết nhiều thì mình càng không an toàn.
Nhìn thấy Trần Tiến Nhân rời khỏi, Diệp Trạch Đào và Chử Hướng Tiền đều tự gật gật đầu, tên tiểu tử này cũng biết điều đấy.
Còn về Bàng Phí Vũ và Tư Đồ Vũ, họ không bao giờ ngồi ăn cơm cùng với Diệp Trạch Đào. Hai người họ lần nào đi cùng Diệp Trạch Đào cũng gặp các lãnh đạo, tự chọn vài món ăn và ngồi ăn ở chỗ khác.
Nghe Chử Hướng Tiền giới thiệu về chuyện trong sở, Diệp Trạch Đào mới phát hiện, môi trường làm việc của sở của Chử Hương Tiền rất không tốt. Tuy là phó chủ nhiệm phòng làm việc nhưng anh ta không phải là người của giám đốc sở, cũng không phải là người của mấy ông phó giám đốc sở. Hiện nay trong sở cạnh tranh rất các liệt, Chử Hướng Tiền rất có thể sẽ bị đẩy ra, khó trách anh ta muốn lợi dụng mình. - Xem ra, người muốn nhắm vào cậu nhất là Trần Phó rồi?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Chử Hướng Tiền cười nhạt rồi nói:
- Tôi là người mà nguyên Giám đốc sở đề bạt, lúc đó có ý muốn cho tôi vào trường Đảng học tập, khi nào học xong trở về sẽ thăng chức chủ nhiệm. Ai mà ngờ được rằng giám đốc sở cũ đột nhiên mắc bệnh ung thư, bệnh đỡ hơn rồi, do trước đó thế lực mạnh, bây giờ giám đốc sở rời khỏi vị trí, tình hình của tôi rất khó xử. Ôi, số phận ơi! - Trần Phó muốn nắm quyền sao?
- Đúng vậy, ông ta đến đây liền muốn nắm chút quyền, sắp xếp người của ông ta vào chức phó chủ nhiệm, không có việc gì thì tìm tôi gây chuyện!
Diệp Trạch Đào không nói nhiều, hắn nghĩa đến chuyện hôm nay đích thân đến sở giáo dục xem sao.
Nơi nào có người thì sẽ có không ít sự tranh giành.