Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 438 : Điều Bất Ngờ
Ngày đăng: 00:48 02/08/20
Toàn bộ thành viên các ban ngành các cấp trong thành phố được thông báo về thành phố họp, mọi người đều suy đoán về nội dung của cuộc họp. Đương nhiên rồi, có không ít người còn biết được chút ít sự tình, lần này bộ máy Thành ủy lại tiến hành một số điều chỉnh rồi!
Diệp Trạch Đào và Khương Chính Quyền nói chuyện rồi đi vào bên trong, khi vào đến trong Đại lễ đường thì nhìn thấy khá nhiều người đã ngồi bên trong rồi.
Diệp Trạch Đào hiện tại được coi là người nổi tiếng, rất nhiều các vị lãnh đạo trong huyện dồn dập đứng dậy bắt tay hỏi han Diệp Trạch Đào.
Bình thường mọi người cũng ít có dịp tụ họp, Diệp Trạch Đào quen biết cũng khá nhiều người.
Đối với Diệp Trạch Đào, trong thành phố đồn thổi rất nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện đấu đá giữa Diệp Trạch Đào và Tôn gia, tuy nhiên bọn họ không hiểu rõ, nhưng nghe bập bõm một đôi ba câu thì cũng hiểu được một số nội dung. Nghĩ đến Tôn Tường Quân cuối cùng bị thua thảm hại, bây giờ lại thấy người cuối cùng của họ Tôn là Âu Dương Trường Dương cũng bị đánh đổ, mọi người đều rất kính nể Diệp Trạch Đào. Đương nhiên rồi, lại càng nhiều người hình thành suy nghĩ muốn làm thân với Diệp Trạch Đào trong đầu nữa.
Bỗng chốc một vòng người vây lấy Diệp Trạch Đào.
Ngược lại với Khương Chính Quyền, tuy là Bí thư mà lại không có mấy người hỏi chuyện ông ta.
Diệp Trạch Đào cũng cười nói với mọi người.
- Cậu em, tình thế phát triển của huyện các cậu thật là tốt, tôi đang chuẩn bị cho người sang học hỏi đây, cậu em hãy truyền cho một ít kinh nghiệm nhé!
- Tình hình huyện Thảo Hải thật sự tốt quá, nhiều nhất sang năm số liệu của các cậu đều sẽ tăng chóng mặt!
- Cậu em à, cũng nên quan tâm đến huyện chúng tôi một chút chứ!
…
Mọi người nói chuyện với Diệp Trạch Đào rất sôi nổi.
Đối với sự phát triển của Thảo Hải thì mọi người đều rõ như ban ngày rồi, ai cũng đều không thể phủ nhận sự phát triển đó. Không ai có thể ngờ được rằng trước đây một huyện nghèo dưới đáy tận cùng mà có sự phát triển thần kỳ như vậy.
Diệp Trạch Đào hiển nhiên là một nhân vật vô cùng thần bí.
Sau khi bước đến và ngồi xuống, Khương Chính Quyền nói:
- Lần này ghế ngồi của chúng ta đã dịch lên phía trên nhiều rồi!
Chốn quan trường vẫn coi trọng thực lực, trước đây khi người của huyện Thảo Hải lên thành phố họp, đều ngồi ở dãy ghế bên lề phía xa, thường thường ngồi ở hàng ghế giữa là những huyện có kinh tế lớn mạnh, mấy lần gần đây đã có sự thay đổi, ghế ngồi của huyện Thảo Hải không biết tự lúc nào mà đã tiến dần về giữa.
Nghe thấy Khương Chính Quyền nói như vậy, Diệp Trạch Đào chỉ mỉm cười mà không để tâm chú ý nhiều đến những việc nhỏ nhặt như vậy, chỉ cần huyện Thảo Hải phát triển được, thì Diệp Trạch Đào tin tưởng ghế ngồi sẽ ngày càng tiến vào giữa hơn nữa.
Trong khi nói chuyện thì các cán bộ lãnh đạo đã ngồi kín cả Đại lễ đường.
Lúc này, thấy Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Ninh Bảo Quốc dẫn đầu, theo sau là các vị lãnh đạo Thành ủy, bọn họ xếp thành một hàng dài bước vào trong.
Trong Đại lễ đường bỗng chốc im phăng phắc, mọi người đều hướng ánh mắt về phía một người khoảng bốn mươi tuổi dáng cao gầy đang đi trong đám đông đó.
Người này chính là Tra Tiểu Vĩ đây mà?
Diệp Trạch Đào trước đây không hề biết người này, từ khi nghe nói anh ta sẽ đến nên có tìm hiểu một chút thông tin.
Chỉ thấy tay Tra Tiểu Vĩ này cũng biểu hiện vẻ nghiêm túc, ánh mắt không hề nhìn ngang liếc dọc.
Diệp Trạch Đào cũng đoán được cả nội dung cuộc họp, không ngoài dự đoán là tuyên bố về quyết định của Tỉnh ủy, Âu Dương Trường Dương vì lí do công việc bị điều xuống Ban tuyên giáo Tỉnh ủy đợi phân công công việc, đồng chí Tra Tiểu Vĩ đảm nhận chức Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Hắc Lan.
Âu Dương Trường Dương cũng có tham gia cuộc họp này, cả con người gã nhìn mãi cũng chỉ là một vẻ tiều tụy, các quan chức trong thành phố đúng là cũng có những đánh giá cao về công việc của gã.
Dù sao đối với những người đã bị đẩy đi như thế này, mọi người đều cố gắng nói tốt cho anh ta.
Khi đến lượt Tra Tiểu Vĩ lên tiếng, Tra Tiểu Vĩ biểu hiện rất chi là khiêm tốn, nói anh ta là người mới đến nên mong được các đồng chí cũ giúp đỡ và ủng hộ nhiều cho, nói vài lời khiêm tốn rồi kết thúc cuộc họp.
Diệp Trạch Đào không hề nhìn nhận ra con người Tra Tiểu Vĩ thế nào liền nghĩ ngay đến Trịnh Tiểu Nhu đã từng nói về anh ta, con người này rất cẩn thận, cũng rất có cơ mưu, có thể kiên trì chịu đựng, chỉ cần nắm rõ được nhược điểm của đối thủ là sẽ ra tay tàn nhẫn.
Hôm nay xem ra tay Tra Tiểu Vĩ quả nhiên là một người như vậy rồi!
Họp xong, thành phố mở tiệc chiêu đãi, người của huyện Thảo Hải đều đi đến nhà hàng của nhà khách Thành ủy.
Trần Tỏa Nguyên và Tô Toàn Trung đều theo rất sát Diệp Trạch Đào, hai người bọn họ được coi như là những thành viên quan trọng của họ Diệp.
- Chủ tịch huyện Diệp, Trưởng ban mới là người ở đâu đến vậy?
Trần Tỏa Nguyên thấy rất khó hiểu bèn hỏi dò.
Tô Toàn Trung cũng nhìn Diệp Trạch Đào chờ đợi, đối với vị Trưởng ban Tuyên giáo mới đến này thì cấp dưới có rất nhiều suy đoán về anh ta.
Lúc này Diệp Trạch Đào không muốn nhiều lời, đành phải nói:
- Cứ làm tốt công việc của mình đi thì sẽ chẳng có chuyện gì hết!
Cả hai đều là những người khôn ngoan, nên khi nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy thì hiểu ngay, người này không phải cùng hội cùng thuyền với Diệp Trạch Đào, sau này làm việc phải chú ý cẩn thận một chút mới được, quyết không để đối phương tóm được bất kỳ điểm sơ hở nào.
Bữa tiệc như thế này tương đối là tự do, rất nhiều người quen cũ đều hô hào cùng nhau ngồi một bàn.
Khương Chính Quyền cũng ngồi cùng với vài vị Giám đốc sở của thành phố.
Diệp Trạch Đào không hề đi ngồi bàn khác mà chỉ ngồi cùng bàn với các vị cán bộ của huyện Thảo Hải.
Được một lúc thì các vị lãnh đạo Thành ủy đi vào.
Cả bữa tiệc chỉ để một là đưa tiễn Âu Dương Trường Dương, hai là để nghêng đón Tra Tiểu Vĩ đến nhậm chức.
Âu Dương Trường Dương nhìn qua có vẻ như rất tươi tắn nói cười với mọi người, Tra Tiểu Vĩ trái lại biểu hiện một vẻ khiêm tốn suốt buổi, cứ như Tra Tiểu Vĩ mới là người bị điều đi vậy.
Ăn uống một hồi, thấy mọi người đều từng huyện từng huyện đều lên chúc rượu lãnh đạo, Khương Chính Quyền đi đến nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, chúng ta cũng đi mời rượu đi!
Chuyện thế này thì cũng nên theo trào lưu thôi, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Được, nghe Bí thư vậy!
Khương Chính Quyền bèn mỉm cười hô hào mọi người cùng rời chỗ bước đến bàn của các vị lãnh đạo.
- Các vị lãnh đạo, anh em huyện Thảo Hải chũng tôi kính chúc các vị một ly rượu.
Khương Chính Quyền tươi cười rạng rỡ nói.
Nghe thấy anh em huyện Thảo Hải đến, các vị lãnh đạo Thành ủy đều nhất loạt đứng cả dậy, Sở Tuyên cười nói:
- Rượu mà các đồng chí huyện Thảo Hải mời chúng ta phải uống chứ, công việc Thảo Hải làm tốt lắm, nhìn thấy Thảo Hải phát triển Thành ủy cũng vô cùng vui mừng!
Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Ninh Bảo Quốc đã ra về sau khi tuyên bố xong nên ở đây người to nhất là Sở Tuyên.
Nghe thấy Sở Tuyên nói như vậy, Triệu Diệc Hiền cũng cười nói:
- Bí thư nói rất đúng, Thảo Hải phát triển mạnh như vậy, chắc rằng sẽ nhanh chóng trở thành động lực để kéo cả thành phố phát triển kinh tế theo, các đồng chí nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội, chén rượu này nên để thành phố chúc các đồng chí mới đúng!
Các vị lãnh đạo đều ra sức khen ngợi sự phát triển của Thảo Hải.
Âu Dương Trường Dương nhìn Diệp Trạch Đào, cố len đến trước mặt Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào à, trước đây nghe có người nói Thảo Hải thế này Thảo Hải thế kia, trong lòng tôi vẫn có những hiềm khích, làm việc với tâm trạng như vậy thật không nên chuyện gì, qua những việc làm của tôi ở thành phố Hắc Lan, nhìn thấy sự phát triển của các cậu, nói thật lòng tôi đã nhẫn được một bài học sâu sắc! - Âu Dương Trường Dương, chính là do có sự ủng hộ của lãnh đạo Thành ủy các anh thì Thảo Hải mới có được một số tiến bộ, một bược mà Thảo Hải đi qua đều được sự chỉ đạo, quan tâm, ủng hộ của lãnh đạo Thành ủy!
Diệp Trạch Đào cũng nói những lời hoa mỹ.
Nghe thấy những lời nói của hai người, mọi người đều lộ vẻ tươi cười trên mặt.
Đương nhiên rồi, trong lòng mọi người có đủ các loại suy nghĩ, mục đích mà Âu Dương Trường Dương đến thành phố Hắc Lan là gì, việc này mọi người đều hiểu rõ, đấu nửa ngày, đến nỗi hậu đài cũng sụp đổ, tay Diệp Trạch Đào này lực vô cùng mạnh, nếu có thể không gây chuyện thì tốt nhất là không nên gây, hãy nghe xem lời Âu Dương Trường Dương kìa, đấy là lời nói treo cờ đầu hàng đấy!
Làm cho mọi người bất ngờ là việc từ đầu đến cuối Tra Tiểu Vĩ chỉ thể hiện thái độ rất là khiêm tốn lúc này đôi mắt bỗng lóe sáng, nâng cốc chúc mọi người: - Có một việc chắc là mọi người đều không hay biết đâu, tôi với Trạch Đào có một chút quan hệ đấy!
Vốn dĩ có một số người vẫn có những suy đoán về Tra Tiểu Vĩ, nghe thấy thế, mọi người đều nhìn vào hai người.
Tra Tiểu Vĩ mỉm cười đi đến trước mặt Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, Bí thư Vi gửi lời hỏi thăm cậu đấy!
Câu nói này không những làm cho mọi người sửng sốt, mà ngay cả Diệp Trạch Đào cũng kinh ngạc.
Hôm đó Vi Hoành Thạch không hề dặn lại hắn câu gì, hôm nay Tra Tiểu Vĩ lại nói ông ta hỏi thăm, vậy câu nói này từ đâu mà có.
Vì không hiểu sự việc thế nào nên Diệp Trạch Đào chỉ có thể đứng đó mỉm cười.
Tra Tiểu Vĩ nói với mọi người:
- Ha ha! Trạch Đào lấy con gái nhà họ Lưu, việc này thì mọi người đều rõ rồi, nhưng có một việc mọi người chắc là không biết đâu, đó là Lưu gia và Vi gia cũng có quan hệ rất thân thiết đấy. Tôi từng làm thư kí cho Bí thư Vi, thế cho nên tôi và Diệp Trạch Đào có quan hệ thuộc loại mật thiết như vậy, ha ha! Đến thành phố Hắc Lan này tôi cũng được tính là có dính líu tí chút rồi!
Vừa nói ra quan hệ của anh ta với Diệp Trạch Đào, lại vừa nhắc được cho mọi người thấy quan hệ của anh ta với Bí thư Vi, lời nói của Tra Tiểu Vĩ quả là sự tính toán có hiệu quả!
Anh ta nói hóm hỉnh nên mọi người đều cười ầm lên.
Triệu Diệc Hiền cười ha ha nói:
- Đồng chí Tiểu Vĩ vừa mới đến Thành phố Hắc Lan là đã chia bè kéo cánh ngay, Bí thư Sở, tôi nghĩ nên mở riêng một cuộc họp để nghiên cứu về vấn đề này, không được để cho chủ nghĩa bang hội được thành lập, ha ha!
Mọi người lại được một trận cười ầm ầm.
Các vị lãnh đạo huyện Thảo Hải không hiểu chuyện, nghe thấy lời này, bọn họ đều nhìn Tra Tiểu Vĩ, lại nhìn sang Diệp Trạch Đào, trong lòng rất đắn đo, lẽ nào phe cánh của Diệp Trạch Đào lại như hổ mọc thêm cánh?
Diệp Trạch Đào lúc này mới cười nói:
- Trưởng ban Tra mà nói như vậy thì đũng là có quan hệ thật rồi, tôi phải túm lấy cái quan hệ này mới được!
Mọi người lại cười nghiêng ngả.
Không khí bỗng chốc vui vẻ hẳn lên.
Tra Tiểu Vĩ mỉm cười nói:
- Người một nhà thì không nói hai lời được, công việc tiếp theo vẫn rất cần Diệp Trạch Đào ủng hộ cho.
- Nói đi đâu thế, có gì làm không đến nơi đến chốn còn phải mời Trưởng ban Tra phê bình chỉ giáo ấy chứ.
- Chúng ta có cùng mục tiêu, đó là làm tốt công việc, càng có quan hệ thì tôi chắc sẽ càng nghiêm khắc hơn đấy, ha ha! Tin tưởng rằng mai này huyện Thảo Hải sẽ càng tốt hơn nữa.
Mọi người cùng nâng ly chúc mừng.
Do dự nhất vẫn là người của họ Diệp, lúc nãy vừa nghe Diệp Trạch Đào nói là phải kính nhi viễn chi cơ mà, tai sao đột nhiên lại thành ra thế này, nhìn qua bên đó, cái tay Trưởng ban Tra này vẫn cái vẻ hiền lành mà!
Thấy Tra Tiểu Vĩ biểu hiện một vẻ hòa khí, trong lòng Diệp Trạch Đào lại càng phải đề cao cảnh giác. Âu Dương Trường Dương vừa mới đến là muốn gây chuyện luôn, tất cả đều rất lộ liễu, thế mà cái tay Tra Tiểu Vĩ này thì hoàn toàn ngược lại, biểu hiện cứ như thể là người cùng một nhà vậy, người mà càng như thế thì sẽ càng khó chơi. Cũng không biết tiếp sau đây anh ta sẽ làm những chuyện gì.
Diệp Trạch Đào và Khương Chính Quyền nói chuyện rồi đi vào bên trong, khi vào đến trong Đại lễ đường thì nhìn thấy khá nhiều người đã ngồi bên trong rồi.
Diệp Trạch Đào hiện tại được coi là người nổi tiếng, rất nhiều các vị lãnh đạo trong huyện dồn dập đứng dậy bắt tay hỏi han Diệp Trạch Đào.
Bình thường mọi người cũng ít có dịp tụ họp, Diệp Trạch Đào quen biết cũng khá nhiều người.
Đối với Diệp Trạch Đào, trong thành phố đồn thổi rất nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện đấu đá giữa Diệp Trạch Đào và Tôn gia, tuy nhiên bọn họ không hiểu rõ, nhưng nghe bập bõm một đôi ba câu thì cũng hiểu được một số nội dung. Nghĩ đến Tôn Tường Quân cuối cùng bị thua thảm hại, bây giờ lại thấy người cuối cùng của họ Tôn là Âu Dương Trường Dương cũng bị đánh đổ, mọi người đều rất kính nể Diệp Trạch Đào. Đương nhiên rồi, lại càng nhiều người hình thành suy nghĩ muốn làm thân với Diệp Trạch Đào trong đầu nữa.
Bỗng chốc một vòng người vây lấy Diệp Trạch Đào.
Ngược lại với Khương Chính Quyền, tuy là Bí thư mà lại không có mấy người hỏi chuyện ông ta.
Diệp Trạch Đào cũng cười nói với mọi người.
- Cậu em, tình thế phát triển của huyện các cậu thật là tốt, tôi đang chuẩn bị cho người sang học hỏi đây, cậu em hãy truyền cho một ít kinh nghiệm nhé!
- Tình hình huyện Thảo Hải thật sự tốt quá, nhiều nhất sang năm số liệu của các cậu đều sẽ tăng chóng mặt!
- Cậu em à, cũng nên quan tâm đến huyện chúng tôi một chút chứ!
…
Mọi người nói chuyện với Diệp Trạch Đào rất sôi nổi.
Đối với sự phát triển của Thảo Hải thì mọi người đều rõ như ban ngày rồi, ai cũng đều không thể phủ nhận sự phát triển đó. Không ai có thể ngờ được rằng trước đây một huyện nghèo dưới đáy tận cùng mà có sự phát triển thần kỳ như vậy.
Diệp Trạch Đào hiển nhiên là một nhân vật vô cùng thần bí.
Sau khi bước đến và ngồi xuống, Khương Chính Quyền nói:
- Lần này ghế ngồi của chúng ta đã dịch lên phía trên nhiều rồi!
Chốn quan trường vẫn coi trọng thực lực, trước đây khi người của huyện Thảo Hải lên thành phố họp, đều ngồi ở dãy ghế bên lề phía xa, thường thường ngồi ở hàng ghế giữa là những huyện có kinh tế lớn mạnh, mấy lần gần đây đã có sự thay đổi, ghế ngồi của huyện Thảo Hải không biết tự lúc nào mà đã tiến dần về giữa.
Nghe thấy Khương Chính Quyền nói như vậy, Diệp Trạch Đào chỉ mỉm cười mà không để tâm chú ý nhiều đến những việc nhỏ nhặt như vậy, chỉ cần huyện Thảo Hải phát triển được, thì Diệp Trạch Đào tin tưởng ghế ngồi sẽ ngày càng tiến vào giữa hơn nữa.
Trong khi nói chuyện thì các cán bộ lãnh đạo đã ngồi kín cả Đại lễ đường.
Lúc này, thấy Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Ninh Bảo Quốc dẫn đầu, theo sau là các vị lãnh đạo Thành ủy, bọn họ xếp thành một hàng dài bước vào trong.
Trong Đại lễ đường bỗng chốc im phăng phắc, mọi người đều hướng ánh mắt về phía một người khoảng bốn mươi tuổi dáng cao gầy đang đi trong đám đông đó.
Người này chính là Tra Tiểu Vĩ đây mà?
Diệp Trạch Đào trước đây không hề biết người này, từ khi nghe nói anh ta sẽ đến nên có tìm hiểu một chút thông tin.
Chỉ thấy tay Tra Tiểu Vĩ này cũng biểu hiện vẻ nghiêm túc, ánh mắt không hề nhìn ngang liếc dọc.
Diệp Trạch Đào cũng đoán được cả nội dung cuộc họp, không ngoài dự đoán là tuyên bố về quyết định của Tỉnh ủy, Âu Dương Trường Dương vì lí do công việc bị điều xuống Ban tuyên giáo Tỉnh ủy đợi phân công công việc, đồng chí Tra Tiểu Vĩ đảm nhận chức Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Hắc Lan.
Âu Dương Trường Dương cũng có tham gia cuộc họp này, cả con người gã nhìn mãi cũng chỉ là một vẻ tiều tụy, các quan chức trong thành phố đúng là cũng có những đánh giá cao về công việc của gã.
Dù sao đối với những người đã bị đẩy đi như thế này, mọi người đều cố gắng nói tốt cho anh ta.
Khi đến lượt Tra Tiểu Vĩ lên tiếng, Tra Tiểu Vĩ biểu hiện rất chi là khiêm tốn, nói anh ta là người mới đến nên mong được các đồng chí cũ giúp đỡ và ủng hộ nhiều cho, nói vài lời khiêm tốn rồi kết thúc cuộc họp.
Diệp Trạch Đào không hề nhìn nhận ra con người Tra Tiểu Vĩ thế nào liền nghĩ ngay đến Trịnh Tiểu Nhu đã từng nói về anh ta, con người này rất cẩn thận, cũng rất có cơ mưu, có thể kiên trì chịu đựng, chỉ cần nắm rõ được nhược điểm của đối thủ là sẽ ra tay tàn nhẫn.
Hôm nay xem ra tay Tra Tiểu Vĩ quả nhiên là một người như vậy rồi!
Họp xong, thành phố mở tiệc chiêu đãi, người của huyện Thảo Hải đều đi đến nhà hàng của nhà khách Thành ủy.
Trần Tỏa Nguyên và Tô Toàn Trung đều theo rất sát Diệp Trạch Đào, hai người bọn họ được coi như là những thành viên quan trọng của họ Diệp.
- Chủ tịch huyện Diệp, Trưởng ban mới là người ở đâu đến vậy?
Trần Tỏa Nguyên thấy rất khó hiểu bèn hỏi dò.
Tô Toàn Trung cũng nhìn Diệp Trạch Đào chờ đợi, đối với vị Trưởng ban Tuyên giáo mới đến này thì cấp dưới có rất nhiều suy đoán về anh ta.
Lúc này Diệp Trạch Đào không muốn nhiều lời, đành phải nói:
- Cứ làm tốt công việc của mình đi thì sẽ chẳng có chuyện gì hết!
Cả hai đều là những người khôn ngoan, nên khi nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy thì hiểu ngay, người này không phải cùng hội cùng thuyền với Diệp Trạch Đào, sau này làm việc phải chú ý cẩn thận một chút mới được, quyết không để đối phương tóm được bất kỳ điểm sơ hở nào.
Bữa tiệc như thế này tương đối là tự do, rất nhiều người quen cũ đều hô hào cùng nhau ngồi một bàn.
Khương Chính Quyền cũng ngồi cùng với vài vị Giám đốc sở của thành phố.
Diệp Trạch Đào không hề đi ngồi bàn khác mà chỉ ngồi cùng bàn với các vị cán bộ của huyện Thảo Hải.
Được một lúc thì các vị lãnh đạo Thành ủy đi vào.
Cả bữa tiệc chỉ để một là đưa tiễn Âu Dương Trường Dương, hai là để nghêng đón Tra Tiểu Vĩ đến nhậm chức.
Âu Dương Trường Dương nhìn qua có vẻ như rất tươi tắn nói cười với mọi người, Tra Tiểu Vĩ trái lại biểu hiện một vẻ khiêm tốn suốt buổi, cứ như Tra Tiểu Vĩ mới là người bị điều đi vậy.
Ăn uống một hồi, thấy mọi người đều từng huyện từng huyện đều lên chúc rượu lãnh đạo, Khương Chính Quyền đi đến nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, chúng ta cũng đi mời rượu đi!
Chuyện thế này thì cũng nên theo trào lưu thôi, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Được, nghe Bí thư vậy!
Khương Chính Quyền bèn mỉm cười hô hào mọi người cùng rời chỗ bước đến bàn của các vị lãnh đạo.
- Các vị lãnh đạo, anh em huyện Thảo Hải chũng tôi kính chúc các vị một ly rượu.
Khương Chính Quyền tươi cười rạng rỡ nói.
Nghe thấy anh em huyện Thảo Hải đến, các vị lãnh đạo Thành ủy đều nhất loạt đứng cả dậy, Sở Tuyên cười nói:
- Rượu mà các đồng chí huyện Thảo Hải mời chúng ta phải uống chứ, công việc Thảo Hải làm tốt lắm, nhìn thấy Thảo Hải phát triển Thành ủy cũng vô cùng vui mừng!
Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Ninh Bảo Quốc đã ra về sau khi tuyên bố xong nên ở đây người to nhất là Sở Tuyên.
Nghe thấy Sở Tuyên nói như vậy, Triệu Diệc Hiền cũng cười nói:
- Bí thư nói rất đúng, Thảo Hải phát triển mạnh như vậy, chắc rằng sẽ nhanh chóng trở thành động lực để kéo cả thành phố phát triển kinh tế theo, các đồng chí nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội, chén rượu này nên để thành phố chúc các đồng chí mới đúng!
Các vị lãnh đạo đều ra sức khen ngợi sự phát triển của Thảo Hải.
Âu Dương Trường Dương nhìn Diệp Trạch Đào, cố len đến trước mặt Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào à, trước đây nghe có người nói Thảo Hải thế này Thảo Hải thế kia, trong lòng tôi vẫn có những hiềm khích, làm việc với tâm trạng như vậy thật không nên chuyện gì, qua những việc làm của tôi ở thành phố Hắc Lan, nhìn thấy sự phát triển của các cậu, nói thật lòng tôi đã nhẫn được một bài học sâu sắc! - Âu Dương Trường Dương, chính là do có sự ủng hộ của lãnh đạo Thành ủy các anh thì Thảo Hải mới có được một số tiến bộ, một bược mà Thảo Hải đi qua đều được sự chỉ đạo, quan tâm, ủng hộ của lãnh đạo Thành ủy!
Diệp Trạch Đào cũng nói những lời hoa mỹ.
Nghe thấy những lời nói của hai người, mọi người đều lộ vẻ tươi cười trên mặt.
Đương nhiên rồi, trong lòng mọi người có đủ các loại suy nghĩ, mục đích mà Âu Dương Trường Dương đến thành phố Hắc Lan là gì, việc này mọi người đều hiểu rõ, đấu nửa ngày, đến nỗi hậu đài cũng sụp đổ, tay Diệp Trạch Đào này lực vô cùng mạnh, nếu có thể không gây chuyện thì tốt nhất là không nên gây, hãy nghe xem lời Âu Dương Trường Dương kìa, đấy là lời nói treo cờ đầu hàng đấy!
Làm cho mọi người bất ngờ là việc từ đầu đến cuối Tra Tiểu Vĩ chỉ thể hiện thái độ rất là khiêm tốn lúc này đôi mắt bỗng lóe sáng, nâng cốc chúc mọi người: - Có một việc chắc là mọi người đều không hay biết đâu, tôi với Trạch Đào có một chút quan hệ đấy!
Vốn dĩ có một số người vẫn có những suy đoán về Tra Tiểu Vĩ, nghe thấy thế, mọi người đều nhìn vào hai người.
Tra Tiểu Vĩ mỉm cười đi đến trước mặt Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, Bí thư Vi gửi lời hỏi thăm cậu đấy!
Câu nói này không những làm cho mọi người sửng sốt, mà ngay cả Diệp Trạch Đào cũng kinh ngạc.
Hôm đó Vi Hoành Thạch không hề dặn lại hắn câu gì, hôm nay Tra Tiểu Vĩ lại nói ông ta hỏi thăm, vậy câu nói này từ đâu mà có.
Vì không hiểu sự việc thế nào nên Diệp Trạch Đào chỉ có thể đứng đó mỉm cười.
Tra Tiểu Vĩ nói với mọi người:
- Ha ha! Trạch Đào lấy con gái nhà họ Lưu, việc này thì mọi người đều rõ rồi, nhưng có một việc mọi người chắc là không biết đâu, đó là Lưu gia và Vi gia cũng có quan hệ rất thân thiết đấy. Tôi từng làm thư kí cho Bí thư Vi, thế cho nên tôi và Diệp Trạch Đào có quan hệ thuộc loại mật thiết như vậy, ha ha! Đến thành phố Hắc Lan này tôi cũng được tính là có dính líu tí chút rồi!
Vừa nói ra quan hệ của anh ta với Diệp Trạch Đào, lại vừa nhắc được cho mọi người thấy quan hệ của anh ta với Bí thư Vi, lời nói của Tra Tiểu Vĩ quả là sự tính toán có hiệu quả!
Anh ta nói hóm hỉnh nên mọi người đều cười ầm lên.
Triệu Diệc Hiền cười ha ha nói:
- Đồng chí Tiểu Vĩ vừa mới đến Thành phố Hắc Lan là đã chia bè kéo cánh ngay, Bí thư Sở, tôi nghĩ nên mở riêng một cuộc họp để nghiên cứu về vấn đề này, không được để cho chủ nghĩa bang hội được thành lập, ha ha!
Mọi người lại được một trận cười ầm ầm.
Các vị lãnh đạo huyện Thảo Hải không hiểu chuyện, nghe thấy lời này, bọn họ đều nhìn Tra Tiểu Vĩ, lại nhìn sang Diệp Trạch Đào, trong lòng rất đắn đo, lẽ nào phe cánh của Diệp Trạch Đào lại như hổ mọc thêm cánh?
Diệp Trạch Đào lúc này mới cười nói:
- Trưởng ban Tra mà nói như vậy thì đũng là có quan hệ thật rồi, tôi phải túm lấy cái quan hệ này mới được!
Mọi người lại cười nghiêng ngả.
Không khí bỗng chốc vui vẻ hẳn lên.
Tra Tiểu Vĩ mỉm cười nói:
- Người một nhà thì không nói hai lời được, công việc tiếp theo vẫn rất cần Diệp Trạch Đào ủng hộ cho.
- Nói đi đâu thế, có gì làm không đến nơi đến chốn còn phải mời Trưởng ban Tra phê bình chỉ giáo ấy chứ.
- Chúng ta có cùng mục tiêu, đó là làm tốt công việc, càng có quan hệ thì tôi chắc sẽ càng nghiêm khắc hơn đấy, ha ha! Tin tưởng rằng mai này huyện Thảo Hải sẽ càng tốt hơn nữa.
Mọi người cùng nâng ly chúc mừng.
Do dự nhất vẫn là người của họ Diệp, lúc nãy vừa nghe Diệp Trạch Đào nói là phải kính nhi viễn chi cơ mà, tai sao đột nhiên lại thành ra thế này, nhìn qua bên đó, cái tay Trưởng ban Tra này vẫn cái vẻ hiền lành mà!
Thấy Tra Tiểu Vĩ biểu hiện một vẻ hòa khí, trong lòng Diệp Trạch Đào lại càng phải đề cao cảnh giác. Âu Dương Trường Dương vừa mới đến là muốn gây chuyện luôn, tất cả đều rất lộ liễu, thế mà cái tay Tra Tiểu Vĩ này thì hoàn toàn ngược lại, biểu hiện cứ như thể là người cùng một nhà vậy, người mà càng như thế thì sẽ càng khó chơi. Cũng không biết tiếp sau đây anh ta sẽ làm những chuyện gì.