Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 447 : Có Gây Chuyện
Ngày đăng: 00:48 02/08/20
Diệp Trạch Đào vừa mới trở về Thảo Hải, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Lưu Đống Lưu đã gọi điện thoại tới. Nghe giọng điệu của Lưu Đống Lưu vô cùng nghiêm trọng:
- Trạch Đào, có thời gian không, lên thủ đô một chuyến đi.
Có thể nghe ra trong giọng của Lưu Đống Lưu có gì đó bất an.
Diệp Trạch Đào vội vàng hỏi:
- Bố, có chuyện gì vậy?
- Lưu Phàm xảy ra chuyện rồi. Mặt khác, có một vài chuyện cần con có mặt để cả nhà cùng bàn bạc.
Nhận được cú điện thoại đó, Diệp Trạch Đào liền đoán, chắc là do kinh nghiệm chốn quan trường, theo đuổi chính trị của Lưu Phàm còn nhiều thiếu sót nên đã bị người ta chỉnh đốn. - Vâng, để con xin phép Huyện ủy rồi lập tức lên thủ đô ngay.
Đã có mối quan hệ sâu sắc với Lưu gia, Diệp Trạch Đào đã trở thành một thành viên trong gia đình đó rồi. Lưu gia xảy ra chuyện, đương nhiên Diệp Trạch Đào phải cấp tốc lên thủ đô.
Lưu Đống Lưu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
- Được, con cố gắng lên sớm nhé!
Lưu Đống Lưu vừa cúp máy xong thì Lưu Mộng Y lại gọi đến:
- Trạch Đào, hạng mục mà Lưu Phàm phụ trách đã xảy ra vấn đề rồi, nghe nói anh ta phải chịu trách nhiệm nặng nề lắm. Bố cũng nói muốn anh về nhà một chuyến. - Lúc nãy bố có gọi điện cho anh rồi.
Diệp Trạch Đào nói.
- Trạch Đào, theo như em biết, tình hình ở thủ đô giờ phức tạp lắm, có một số người đang nhằm vào Lưu gia chúng em.
Diệp Trạch Đào nói:
- Để anh lên đến thủ đo rồi hãy nói.
Sự việc có vẻ đã trở nên phức tạp rồi đây, lẽ nào có kẻ đang nhắm vào Lưu gia mà gây chuyện?
Diệp Trạch Đào cảm giác Lưu Phàm bị kẻ nào đó rắp tâm hãm hại. Bây giờ xem ra những việc đàng hoàng để gây chuyện không còn nữa, mà càng ngày càng có nhiều chuyện người ta chỉ âm thầm hãm hại mà thôi.
Lúc này Liêu Hâm Diễm từ ngoài cửa đi vào, Diệp Trạch Đào liền vội vàng tắt điện thoại.
Đứng dậy và bắt tay Liêu Hâm Diễm, Diệp Trạch Đào chào hỏi rồi mời Liêu Hâm Diễm ngồi xuống.
- Hâm Diễm, có việc gì sao?
Sau khi ngồi xuống, Liêu Hâm Diễm mỉm cười nói:
- Trạch Đào, chắc có lẽ cậu cũng đã nghe nói, bố tôi lần này được điều đi đến tỉnh Hồng Minh.
Gã cũng là người thanh niên trẻ tuổi, có vẻ là người rất hợp ý với Diệp Trạch Đào. Gần đây quan hệ của hai người rất gắn bó, nên những lời nói chuyện cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thăng chức à, tôi đang định hỏi cậu bố cậu định sắp xếp cậu như thế nào đây?
- Sẽ sắp xếp gì chứ? Ông ấy nói rồi, cứ để tôi lại Thảo Hải khoảng 2 năm nữa rồi tính. Ông ấy cũng nói nếu như một cán bộ mà không có kinh nghiệm ở tầng lớp cơ sở nếu được đề bạt lên cao sẽ dễ dàng gặp chuyện không hay. - Ông ấy nói đúng quá, rất có đạo lý!
Cười gượng một tiếng, Liêu Hâm Diễm nói:
- Nhân tình thế thái nó thế mà!
Diệp Trạch Đào hiểu gã đang lo lắng điều gì, liền mỉm cười nói:
- Cậu cứ yên tâm, chắc chắn bố cậu đã có sự sắp xếp ổn thỏa rồi, ông ấy không để cho cậu bị thiệt thòi đâu!
Liệu ông ấy có thể khiến cho cậu con trai của mình chịu thiệt thòi được chứ. Chắc chắn hiện giờ ông ta đang nghĩ ở Thảo Hải này đã có mình, mà quan hệ giữa mình và con trai của ông ấy cũng tốt nữa, mà huyện Thảo Hải lại đang muốn có thành tích. Để con trai lưu lại đây thì chắc chắn con trai của ông ta cũng sẽ được vinh quang lây. Tính toán quá thông minh. Nếu đã có sự tính toán như vậy rồi, với thân phận ở tỉnh Ninh Hải bao nhiêu năm của ông ta, liệu ông ta không có sự sắp xếp nào hay sao. Nếu như quả thật không có sự sắp xếp nào thì đúng là ông ta không xứng với chức vụ của mình!
Khi nhìn Liêu Hâm Diễm, Diệp Trạch Đào liền hiểu, Liêu Hâm Diễm có ý muốn đến đây để tăng cường thêm mối quan hệ với mình đây mà, ngoài ra chẳng còn ý tưởng nào khác.
Liêu Hâm Diễm liền cười nói:
- Nghe nói lần này trên tỉnh có một sự điều chỉnh vô cùng lớn. Trạch Đào này, sự phát triển của Thảo Hải thật không dễ dàng gì, đừng để có người gây ảnh hưởng đến nó!
Cảm giác thấy Liêu Hâm Diễm có vẻ hơi lo lắng cho sự điều chuyển của bố gã. Đó chính là sự gia tăng mối quan hệ với mình.
Diệp Trạch Đào đã hiểu ý tưởng của đối phương rồi, nên lúc này cũng biểu hiện ra tình hữu nghị giữa hai người. Hai người cùng cười nói vui vẻ, cứ như hai người đã cảm giác được mình muốn gì.
Diệp Trạch Đào từ trước đế nay vẫn luôn có mối quan hệ đồng minh với Liêu Hâm Diễm, bây giờ cũng cảm thấy nên thúc đẩy mạnh mối quan hệ này, bèn nói chuyện với gã về tình hình trong huyện. Một hồi lâu sau mới tiễn Liêu Hâm Diễm đi.
Vừa tiễn Liêu Hâm Diễm thì lại nhận được điện thoại của Dương Ngọc Tiên.
Nhận được cuộc điện thoại này, tâm tình buồn bực của Diệp Trạch Đào có phần giảm bớt, hắn cười hỏi:
- Hôm nay báo danh à?
- Thầy Diệp, thầy nói là đến trường để thăm em, thế mà em có thấy thầy đâu?
Diệp Trạch Đào lúc này mới nhớ ra chuyện đó, liền vội vàng nói:
- Được, thầy sẽ đến đó thăm các em, có đông học sinh không?
- Lần này trường chúng em đỗ vào đây khá nhiều ạ.
Diệp Trạch Đào liền cười ha hả:
- Tốt lắm, vào được trung học rồi các em càng phải cố gắng hơn nữa nhé!
Nói chuyện phiếm một hồi, Diệp Trạch Đào liền đến văn phòng của Khương Chính Quyền.
Thấy Diệp Trạch Đào đến, Khương Chính Quyền liền mỉm cười đứng dậy bắt tay Diệp Trạch Đào.
Nhìn Khương Chính Quyền, Diệp Trạch Đào nghĩ. Sở Tuyên nói muốn thêm trọng trách cho mình, nếu một Chủ tịch huyện mà thêm trọng trách thì có nghĩa là lên Bí thư rồi, cũng không hiểu Sở Tuyên định điều Khương Chính Quyền đi đâu đây.
Khi nghĩ Khương Chính Quyền là người của Tạ Dật, Diệp Trạch Đào đồng thời cũng nghĩ, không hiểu Tạ Dật có ý nghĩ thế nào với yêu cầu của Sở Tuyên, liệu ông ta sẽ có thái độ như thế nào nhỉ.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào liền hiểu tâm lý của Sở Tuyên. Ông ta cố tình làm như vậy để cho bố của ông ta nhìn thấy, đó cũng là một loại hành vi phản nghịch!
Hiểu được những điều này rồi, khóe miệng Diệp Trạch Đào không khỏi lộ ra một nụ cười.
Cái tay Sở Tuyên này, lần này được thăng chức chắc chắn Tạ gia cũng đã đóng góp một phần nhất định nào đó. Ông ta thừa biết chuyện đó, chỉ là muốn cho Tạ gia sáng mắt ra mà thôi.
Khương Chính Quyền làm gì biết Diệp Trạch Đào đang có nhiều suy nghĩ đến như vậy, trông thấy Diệp Trạch Đào cười, liền cũng mỉm cười nói:
- Trông bộ dạng của Trạch Đào chắc là đang có chuyện gì vui phải không?
Diệp Trạch Đào vội vàng nói:
- Bí thư Khương, Mộng Y từ nước ngoài về nói muốn gặp tôi trên thủ đô một chuyến, chuyện riêng thôi. Tôi muốn xin phép anh một chút, xin nghỉ vài ngày.
Khương Chính Quyền liền cười nói:
- Bạn gái về rồi, phải đi gặp chứ. Thảo nào trông Trạch Đào vui đến thế!
Nghe câu nói đùa của Khương Chính Quyền, Diệp Trạch Đào cười có vẻ xấu hổ:
- Khiến cho Bí thư Khương chê cười rồi!
Khương Chính Quyền cũng nói:
- Được, cậu cứ đi đi, trước khi đi sắp xếp công việc ổn thỏa là được rồi.
- Vấn đề công tác thì không có gì cần phải sắp xếp, chỉ cần dặn dò chút là được. Dù sao thì Bí thư Khương cũng ở đây cầm trịch, chắc chắn sẽ không thể xảy ra chuyện gì được!
Diệp Trạch Đào cũng lên tiếng nịnh nọt Khương Chính Quyền một câu.
Khương Chính Quyền cười ha hả nói:
- Mỗi lần Trạch Đào lên thủ đô đều kéo về một dự án. Tôi hy vọng lần này đến thủ đô cậu không tay trắng mà về.
Hai người cùng phá lên cười.
Sau khi xin nghỉ phép, Diệp Trạch Đào liền đến trường trung học huyện.
Xe đến cửa, Diệp Trạch Đào liền cho Tư Đồ Vũ quay xe trở về. Hắn muốn dùng thân phận của một người dân thường để tìm hiểu tình hình của trường trung học huyện.
Hôm nay có lẽ do là ngày đến báo danh, nên trước cửa cổng trường đầy ắp những loại xe con.
Trên người Diệp Trạch Đào mặc một bộ quần áo rất đỗi bình thường, trên đôi giầy còn dính vài vết bùn đất, nhìn không khác gì một phụ huynh học sinh cả. Thậm chí còn trông như một phụ huynh có gia cảnh không được tốt lắm.
Ai cũng không ngờ Chủ tịch huyện lại vi hành đến đây, mọi người đều bận rộn đưa con đến báo danh.
Đi vào bên trong, Diệp Trạch Đào liền hỏi một vài học sinh nơi học của học sinh năm nhất rồi đi thẳng đến đó.
Vừa đến nơi, Diệp Trạch Đào đã nhìn thấy một số học sinh của xã Xuân Trúc.
Nhìn những bộ quần áo của bọn chúng rõ ràng là giản dị hơn rất nhiều so với bọn học sinh trên này. Bọn chúng đang tụ tập ở đó, cũng có vài phụ huynh đi theo.
Khi Diệp Trạch Đào đi đến, trong số đó có một vài em học sinh phát hiện ra, trên khuôn mặt bọn chúng tràn đầy vẻ xúc động.
- Thầy Diệp!
Có em học sinh bỗng nhiên hét lớn.
Diệp Trạch Đào mỉm cười bước đến, cười nói chào hỏi mọi người. Khi nhìn thấy đó toàn là những học sinh mình từng dạy dỗ, trong lòng Diệp Trạch Đào vô cùng sung sướng. - Sao lại tụ tập hết ở chỗ này thế?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Nghe hỏi vậy, sắc mặt ai cũng có chút thay đổi.
- Sao vậy?
Diệp Trạch Đào hỏi tiếp.
Một vị phụ huynh liền nhìn nhìn cậu con trai của mình rồi nói:
- Năm nay học sinh vào trường rất đông, nhà trường phân ra lớp mũi nhọn, lớp chọn, lớp thông thường. Ở lớp mũi nhọn chắc chắn sẽ do các thầy cô giáo có năng lực nhất dạy dỗ. Chúng tôi đang dự tính có nên cho bọn trẻ vào lớp mũi nhọn học không!
Diệp Trạch Đào nghi hoặc hỏi:
- Không phải là xếp theo thành tích thi sao?
Một học sinh nói:
- Thầy Diệp, hôm nay nhà trường quy định, lớp mũi nhọn có 3 lớp. Mỗi lớp sẽ quy định có 50 học sinh, tuy nhiên nếu nộp 2000 đồng thì có thể vào lớp mũi nhọn rồi. Còn lớp chọn thì thầy cô giáo có vẻ không được tốt bằng, nhưng thật ra cũng được, nên nộp ít hơn, chỉ cần khoảng 1000 là được. Nếu không nộp thì chỉ có thể vào lớp thông thường mà thôi. Nghe nói các thầy cô giáo dạy ở lớp thông thường thì chất lượng tệ lắm.
Một luồng sát khí lướt trong ánh mắt của Diệp Trạch Đào, hắn không thể ngờ tại sao dưới mắt mình lại có thể tồn tại một chuyện như vậy được.
Đang lúc Diệp Trạch Đào vô cùng phẫn nộ thì trông thấy một tay thanh niên tay cầm cái bút vừa đi vừa chép đang đi tới.
Khi Diệp Trạch Đào nhìn, thì thấy xung quanh có khá nhiều người nông thôn đang đứng đó, nhìn cũng không khác gì những người của xã Xuân Trúc, dường như bọn họ cũng đang suy tính đến chuyện phân ban của trường học vậy. - Thưa các vị phụ huynh, nghe nói trường Nhất Trung của huyện Thảo Hải tiến hành phân ban sẽ cần phải huy động một số phí dụng khá lớn, không hiểu các vị có ý tưởng gì đối với chuyện này?
Tay thanh niên kia lấy từ trong cặp của mình ra một cái máy quay camera loại cá nhân hướng về các vị phụ huynh.
Sửng sốt, ánh mắt của Diệp Trạch Đào bỗng ngừng lại.
- Cậu là ai?
Một vị phụ huynh hỏi tay thanh niên kia.
Diệp Trạch Đào cũng rất muốn biết tay thanh niên kia là ai.
Tay thanh niên rút từ trong cặp ra một tờ giấy chứng nhận chìa ra một chút nói:
- Tôi là phóng viên báo tỉnh, sau khi được biết tin, tòa soạn báo của chúng tôi vô cùng coi trọng, phái tôi đến để tìm hiểu tình hình.
Diệp Trạch Đào trong lòng không khỏi thất kinh, là phóng viên báo tỉnh sao?
Chính bản thân mình ở huyện Thảo Hải này còn không biết có chuyện này, thế thì sao phóng viên báo tỉnh lại biết được nhỉ? Xem ra lần này đến không chỉ có phóng viên mà còn có khá nhiều người như vậy cũng đến.
Chuyện này rõ ràng là vô cùng kỳ quái, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Chuyện trường Nhất Trung thu phí nếu mà được truyền ra ngoài, rất có khả năng dẽ dấy lên sự phẫn nộ của dư luận.
Diệp Trạch Đào không còn coi chuyện này là chuyện nhỏ nữa, hắn cảm thấy đây rất có thể là hành vi mưu mô nào đó.
Không còn nhiều thời gian nữa, phải nhanh chóng tìm biện pháp để làm dịu tình hình ngay.
Trong lòng Diệp Trạch Đào đã có quyết định.
- Trạch Đào, có thời gian không, lên thủ đô một chuyến đi.
Có thể nghe ra trong giọng của Lưu Đống Lưu có gì đó bất an.
Diệp Trạch Đào vội vàng hỏi:
- Bố, có chuyện gì vậy?
- Lưu Phàm xảy ra chuyện rồi. Mặt khác, có một vài chuyện cần con có mặt để cả nhà cùng bàn bạc.
Nhận được cú điện thoại đó, Diệp Trạch Đào liền đoán, chắc là do kinh nghiệm chốn quan trường, theo đuổi chính trị của Lưu Phàm còn nhiều thiếu sót nên đã bị người ta chỉnh đốn. - Vâng, để con xin phép Huyện ủy rồi lập tức lên thủ đô ngay.
Đã có mối quan hệ sâu sắc với Lưu gia, Diệp Trạch Đào đã trở thành một thành viên trong gia đình đó rồi. Lưu gia xảy ra chuyện, đương nhiên Diệp Trạch Đào phải cấp tốc lên thủ đô.
Lưu Đống Lưu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
- Được, con cố gắng lên sớm nhé!
Lưu Đống Lưu vừa cúp máy xong thì Lưu Mộng Y lại gọi đến:
- Trạch Đào, hạng mục mà Lưu Phàm phụ trách đã xảy ra vấn đề rồi, nghe nói anh ta phải chịu trách nhiệm nặng nề lắm. Bố cũng nói muốn anh về nhà một chuyến. - Lúc nãy bố có gọi điện cho anh rồi.
Diệp Trạch Đào nói.
- Trạch Đào, theo như em biết, tình hình ở thủ đô giờ phức tạp lắm, có một số người đang nhằm vào Lưu gia chúng em.
Diệp Trạch Đào nói:
- Để anh lên đến thủ đo rồi hãy nói.
Sự việc có vẻ đã trở nên phức tạp rồi đây, lẽ nào có kẻ đang nhắm vào Lưu gia mà gây chuyện?
Diệp Trạch Đào cảm giác Lưu Phàm bị kẻ nào đó rắp tâm hãm hại. Bây giờ xem ra những việc đàng hoàng để gây chuyện không còn nữa, mà càng ngày càng có nhiều chuyện người ta chỉ âm thầm hãm hại mà thôi.
Lúc này Liêu Hâm Diễm từ ngoài cửa đi vào, Diệp Trạch Đào liền vội vàng tắt điện thoại.
Đứng dậy và bắt tay Liêu Hâm Diễm, Diệp Trạch Đào chào hỏi rồi mời Liêu Hâm Diễm ngồi xuống.
- Hâm Diễm, có việc gì sao?
Sau khi ngồi xuống, Liêu Hâm Diễm mỉm cười nói:
- Trạch Đào, chắc có lẽ cậu cũng đã nghe nói, bố tôi lần này được điều đi đến tỉnh Hồng Minh.
Gã cũng là người thanh niên trẻ tuổi, có vẻ là người rất hợp ý với Diệp Trạch Đào. Gần đây quan hệ của hai người rất gắn bó, nên những lời nói chuyện cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thăng chức à, tôi đang định hỏi cậu bố cậu định sắp xếp cậu như thế nào đây?
- Sẽ sắp xếp gì chứ? Ông ấy nói rồi, cứ để tôi lại Thảo Hải khoảng 2 năm nữa rồi tính. Ông ấy cũng nói nếu như một cán bộ mà không có kinh nghiệm ở tầng lớp cơ sở nếu được đề bạt lên cao sẽ dễ dàng gặp chuyện không hay. - Ông ấy nói đúng quá, rất có đạo lý!
Cười gượng một tiếng, Liêu Hâm Diễm nói:
- Nhân tình thế thái nó thế mà!
Diệp Trạch Đào hiểu gã đang lo lắng điều gì, liền mỉm cười nói:
- Cậu cứ yên tâm, chắc chắn bố cậu đã có sự sắp xếp ổn thỏa rồi, ông ấy không để cho cậu bị thiệt thòi đâu!
Liệu ông ấy có thể khiến cho cậu con trai của mình chịu thiệt thòi được chứ. Chắc chắn hiện giờ ông ta đang nghĩ ở Thảo Hải này đã có mình, mà quan hệ giữa mình và con trai của ông ấy cũng tốt nữa, mà huyện Thảo Hải lại đang muốn có thành tích. Để con trai lưu lại đây thì chắc chắn con trai của ông ta cũng sẽ được vinh quang lây. Tính toán quá thông minh. Nếu đã có sự tính toán như vậy rồi, với thân phận ở tỉnh Ninh Hải bao nhiêu năm của ông ta, liệu ông ta không có sự sắp xếp nào hay sao. Nếu như quả thật không có sự sắp xếp nào thì đúng là ông ta không xứng với chức vụ của mình!
Khi nhìn Liêu Hâm Diễm, Diệp Trạch Đào liền hiểu, Liêu Hâm Diễm có ý muốn đến đây để tăng cường thêm mối quan hệ với mình đây mà, ngoài ra chẳng còn ý tưởng nào khác.
Liêu Hâm Diễm liền cười nói:
- Nghe nói lần này trên tỉnh có một sự điều chỉnh vô cùng lớn. Trạch Đào này, sự phát triển của Thảo Hải thật không dễ dàng gì, đừng để có người gây ảnh hưởng đến nó!
Cảm giác thấy Liêu Hâm Diễm có vẻ hơi lo lắng cho sự điều chuyển của bố gã. Đó chính là sự gia tăng mối quan hệ với mình.
Diệp Trạch Đào đã hiểu ý tưởng của đối phương rồi, nên lúc này cũng biểu hiện ra tình hữu nghị giữa hai người. Hai người cùng cười nói vui vẻ, cứ như hai người đã cảm giác được mình muốn gì.
Diệp Trạch Đào từ trước đế nay vẫn luôn có mối quan hệ đồng minh với Liêu Hâm Diễm, bây giờ cũng cảm thấy nên thúc đẩy mạnh mối quan hệ này, bèn nói chuyện với gã về tình hình trong huyện. Một hồi lâu sau mới tiễn Liêu Hâm Diễm đi.
Vừa tiễn Liêu Hâm Diễm thì lại nhận được điện thoại của Dương Ngọc Tiên.
Nhận được cuộc điện thoại này, tâm tình buồn bực của Diệp Trạch Đào có phần giảm bớt, hắn cười hỏi:
- Hôm nay báo danh à?
- Thầy Diệp, thầy nói là đến trường để thăm em, thế mà em có thấy thầy đâu?
Diệp Trạch Đào lúc này mới nhớ ra chuyện đó, liền vội vàng nói:
- Được, thầy sẽ đến đó thăm các em, có đông học sinh không?
- Lần này trường chúng em đỗ vào đây khá nhiều ạ.
Diệp Trạch Đào liền cười ha hả:
- Tốt lắm, vào được trung học rồi các em càng phải cố gắng hơn nữa nhé!
Nói chuyện phiếm một hồi, Diệp Trạch Đào liền đến văn phòng của Khương Chính Quyền.
Thấy Diệp Trạch Đào đến, Khương Chính Quyền liền mỉm cười đứng dậy bắt tay Diệp Trạch Đào.
Nhìn Khương Chính Quyền, Diệp Trạch Đào nghĩ. Sở Tuyên nói muốn thêm trọng trách cho mình, nếu một Chủ tịch huyện mà thêm trọng trách thì có nghĩa là lên Bí thư rồi, cũng không hiểu Sở Tuyên định điều Khương Chính Quyền đi đâu đây.
Khi nghĩ Khương Chính Quyền là người của Tạ Dật, Diệp Trạch Đào đồng thời cũng nghĩ, không hiểu Tạ Dật có ý nghĩ thế nào với yêu cầu của Sở Tuyên, liệu ông ta sẽ có thái độ như thế nào nhỉ.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào liền hiểu tâm lý của Sở Tuyên. Ông ta cố tình làm như vậy để cho bố của ông ta nhìn thấy, đó cũng là một loại hành vi phản nghịch!
Hiểu được những điều này rồi, khóe miệng Diệp Trạch Đào không khỏi lộ ra một nụ cười.
Cái tay Sở Tuyên này, lần này được thăng chức chắc chắn Tạ gia cũng đã đóng góp một phần nhất định nào đó. Ông ta thừa biết chuyện đó, chỉ là muốn cho Tạ gia sáng mắt ra mà thôi.
Khương Chính Quyền làm gì biết Diệp Trạch Đào đang có nhiều suy nghĩ đến như vậy, trông thấy Diệp Trạch Đào cười, liền cũng mỉm cười nói:
- Trông bộ dạng của Trạch Đào chắc là đang có chuyện gì vui phải không?
Diệp Trạch Đào vội vàng nói:
- Bí thư Khương, Mộng Y từ nước ngoài về nói muốn gặp tôi trên thủ đô một chuyến, chuyện riêng thôi. Tôi muốn xin phép anh một chút, xin nghỉ vài ngày.
Khương Chính Quyền liền cười nói:
- Bạn gái về rồi, phải đi gặp chứ. Thảo nào trông Trạch Đào vui đến thế!
Nghe câu nói đùa của Khương Chính Quyền, Diệp Trạch Đào cười có vẻ xấu hổ:
- Khiến cho Bí thư Khương chê cười rồi!
Khương Chính Quyền cũng nói:
- Được, cậu cứ đi đi, trước khi đi sắp xếp công việc ổn thỏa là được rồi.
- Vấn đề công tác thì không có gì cần phải sắp xếp, chỉ cần dặn dò chút là được. Dù sao thì Bí thư Khương cũng ở đây cầm trịch, chắc chắn sẽ không thể xảy ra chuyện gì được!
Diệp Trạch Đào cũng lên tiếng nịnh nọt Khương Chính Quyền một câu.
Khương Chính Quyền cười ha hả nói:
- Mỗi lần Trạch Đào lên thủ đô đều kéo về một dự án. Tôi hy vọng lần này đến thủ đô cậu không tay trắng mà về.
Hai người cùng phá lên cười.
Sau khi xin nghỉ phép, Diệp Trạch Đào liền đến trường trung học huyện.
Xe đến cửa, Diệp Trạch Đào liền cho Tư Đồ Vũ quay xe trở về. Hắn muốn dùng thân phận của một người dân thường để tìm hiểu tình hình của trường trung học huyện.
Hôm nay có lẽ do là ngày đến báo danh, nên trước cửa cổng trường đầy ắp những loại xe con.
Trên người Diệp Trạch Đào mặc một bộ quần áo rất đỗi bình thường, trên đôi giầy còn dính vài vết bùn đất, nhìn không khác gì một phụ huynh học sinh cả. Thậm chí còn trông như một phụ huynh có gia cảnh không được tốt lắm.
Ai cũng không ngờ Chủ tịch huyện lại vi hành đến đây, mọi người đều bận rộn đưa con đến báo danh.
Đi vào bên trong, Diệp Trạch Đào liền hỏi một vài học sinh nơi học của học sinh năm nhất rồi đi thẳng đến đó.
Vừa đến nơi, Diệp Trạch Đào đã nhìn thấy một số học sinh của xã Xuân Trúc.
Nhìn những bộ quần áo của bọn chúng rõ ràng là giản dị hơn rất nhiều so với bọn học sinh trên này. Bọn chúng đang tụ tập ở đó, cũng có vài phụ huynh đi theo.
Khi Diệp Trạch Đào đi đến, trong số đó có một vài em học sinh phát hiện ra, trên khuôn mặt bọn chúng tràn đầy vẻ xúc động.
- Thầy Diệp!
Có em học sinh bỗng nhiên hét lớn.
Diệp Trạch Đào mỉm cười bước đến, cười nói chào hỏi mọi người. Khi nhìn thấy đó toàn là những học sinh mình từng dạy dỗ, trong lòng Diệp Trạch Đào vô cùng sung sướng. - Sao lại tụ tập hết ở chỗ này thế?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Nghe hỏi vậy, sắc mặt ai cũng có chút thay đổi.
- Sao vậy?
Diệp Trạch Đào hỏi tiếp.
Một vị phụ huynh liền nhìn nhìn cậu con trai của mình rồi nói:
- Năm nay học sinh vào trường rất đông, nhà trường phân ra lớp mũi nhọn, lớp chọn, lớp thông thường. Ở lớp mũi nhọn chắc chắn sẽ do các thầy cô giáo có năng lực nhất dạy dỗ. Chúng tôi đang dự tính có nên cho bọn trẻ vào lớp mũi nhọn học không!
Diệp Trạch Đào nghi hoặc hỏi:
- Không phải là xếp theo thành tích thi sao?
Một học sinh nói:
- Thầy Diệp, hôm nay nhà trường quy định, lớp mũi nhọn có 3 lớp. Mỗi lớp sẽ quy định có 50 học sinh, tuy nhiên nếu nộp 2000 đồng thì có thể vào lớp mũi nhọn rồi. Còn lớp chọn thì thầy cô giáo có vẻ không được tốt bằng, nhưng thật ra cũng được, nên nộp ít hơn, chỉ cần khoảng 1000 là được. Nếu không nộp thì chỉ có thể vào lớp thông thường mà thôi. Nghe nói các thầy cô giáo dạy ở lớp thông thường thì chất lượng tệ lắm.
Một luồng sát khí lướt trong ánh mắt của Diệp Trạch Đào, hắn không thể ngờ tại sao dưới mắt mình lại có thể tồn tại một chuyện như vậy được.
Đang lúc Diệp Trạch Đào vô cùng phẫn nộ thì trông thấy một tay thanh niên tay cầm cái bút vừa đi vừa chép đang đi tới.
Khi Diệp Trạch Đào nhìn, thì thấy xung quanh có khá nhiều người nông thôn đang đứng đó, nhìn cũng không khác gì những người của xã Xuân Trúc, dường như bọn họ cũng đang suy tính đến chuyện phân ban của trường học vậy. - Thưa các vị phụ huynh, nghe nói trường Nhất Trung của huyện Thảo Hải tiến hành phân ban sẽ cần phải huy động một số phí dụng khá lớn, không hiểu các vị có ý tưởng gì đối với chuyện này?
Tay thanh niên kia lấy từ trong cặp của mình ra một cái máy quay camera loại cá nhân hướng về các vị phụ huynh.
Sửng sốt, ánh mắt của Diệp Trạch Đào bỗng ngừng lại.
- Cậu là ai?
Một vị phụ huynh hỏi tay thanh niên kia.
Diệp Trạch Đào cũng rất muốn biết tay thanh niên kia là ai.
Tay thanh niên rút từ trong cặp ra một tờ giấy chứng nhận chìa ra một chút nói:
- Tôi là phóng viên báo tỉnh, sau khi được biết tin, tòa soạn báo của chúng tôi vô cùng coi trọng, phái tôi đến để tìm hiểu tình hình.
Diệp Trạch Đào trong lòng không khỏi thất kinh, là phóng viên báo tỉnh sao?
Chính bản thân mình ở huyện Thảo Hải này còn không biết có chuyện này, thế thì sao phóng viên báo tỉnh lại biết được nhỉ? Xem ra lần này đến không chỉ có phóng viên mà còn có khá nhiều người như vậy cũng đến.
Chuyện này rõ ràng là vô cùng kỳ quái, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Chuyện trường Nhất Trung thu phí nếu mà được truyền ra ngoài, rất có khả năng dẽ dấy lên sự phẫn nộ của dư luận.
Diệp Trạch Đào không còn coi chuyện này là chuyện nhỏ nữa, hắn cảm thấy đây rất có thể là hành vi mưu mô nào đó.
Không còn nhiều thời gian nữa, phải nhanh chóng tìm biện pháp để làm dịu tình hình ngay.
Trong lòng Diệp Trạch Đào đã có quyết định.