Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 46 : Chương 46

Ngày đăng: 00:44 02/08/20

Ba người vừa ăn, vừa nói chuyện. Bây giờ trong lòng Thôi Đại Thạch tràn đầy sự nghi hoặc, đứa con Nguyệt Lan này nhờ người chuyển lời, nói là thầy Diệp mời ông ấy đến một chuyến, có một việc để ông ấy làm. Thôi Đại Thạch và vợ đang ở nhà tính chuyện này một chút, hai người cũng không hiểu Diệp Trạch Đào gọi mình vào xã làm gì.
Bà xã của Thôi Đại Thạch gọi Phổ Lệ Tiên, nghĩ lúc đầu trong xã cũng là một nhân vật xinh đẹp trong xã, cũng đã từng đến thị trấn làm việc, đã từng thấy nhiều việc hơn một chút, liền nói với Thôi Đại Thạch
- Con đường đời bây giờ, đâu có chuyện miễn phí!
Thôi Đại Thạch liền gật đầu nói
- Nói đúng!
Một người con gái xinh đẹp, thông minh như vợ lại gả cho mình, chuyện này luôn khiến ông ta không hiểu được.
Trừng mắt liếc qua Thôi Đại Thạch, trong lòng Phổ Lệ Tiên đang ngầm thở dài, nói
- Lần trước tôi nghe thấy một tin, nghe nói thầy Diệp đến nhà Căn Dân ở Âm Lương Thiến, ngỏ lời tất cả phí học tập của Dương Ngọc Tiên đều do thầy giáo Diệp gánh vác, bọn họ Dương gia cũng coi như là đã dựa vào cán bộ rồi!
Lúc nói những lời này, trong ánh mắt của Phổ Lệ Tiên lộ ra một sự thích thú khó tả.
Thôi Đại Thạch ừ một tiếng nói
- Thầy Diệp thực sự rất tốt.
Phổ Lệ Tiên liếc mắt một cái với chồng của mình nói
- Mấy hôm trước tôi đã đi một chuyến đến trung học, đã tận mắt thấy được tình hình, tôi phát hiện trong tay Dương Ngọc Tiên có một nắm chìa khóa kí túc xá của thầy Diệp.
- Cái này có gì là ghê gớm, tôi thấy rất nhiều người thân của thầy giáo đều có chìa khóa kí túc xá của thầy!.
- Ông đáng chết, sao không biết nghĩ nhiều lên nhỉ!
Thôi Đại Thạch lắc đầu nói
- Có bà nghĩ là được rồi!
Phổ Lệ Tiên nói
- Ở cùng người chết như ông tôi coi như tôi đen đủi tám đời!
Trên mặt lập tức không vui.
Thôi Đại Thạch lắc đầu một cái nói
- Tôi thực sự không hiểu những thứ này.
Sau khi Phổ Lệ Tiên tức giận một trận mới nói
- Thầy Diệp rất trẻ, lại không có phụ nữ, không có phụ nữ, lại trẻ, chắc chắn rất để ý đến phụ nữ. Tôi nhìn Dương Ngọc Tiên một chút, đứa trẻ đó rất xinh đẹp, căn bản không giống người ở nông thôn, thân hình cũng nảy nở như đứa con nhà mình, tôi cảm thấy thầy Diệp có chút thỏa thuận với Dương gia!
Thôi Đại Thạch liền nhíu mày nói
- Bà đang nghĩ linh tinh cái gì đấy!
Trên mặt tươi cười, Phổ Lệ Tiên nói
- Có lẽ thầy Diệp không có ý nghĩ đó, Dương gia lại nghĩ. Ông nghĩ mà xem, Dương gia nghèo như vậy, nếu như con gái bọn họ thực sự trở thành vợ của thầy Diệp, ông nói xem Dương gia sẽ có tình hình như thế nào?
Thôi Đại Thạch nói
- Thầy Diệp là người có bản lĩnh, tôi nghe nói, bây giờ cậu ấy là Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính ở xã, lại có mối quan hệ với tỉnh thành, một lần đến tỉnh thành, liền kéo về mấy triệu xây dựng lại trường trung học ở xã. Một người có tài như cậu ấy sẽ để ý đến đứa con thối tha của nhà họ Dương sao!
Phổ Lệ Tiên cười nói
- Ông không biết, những người ở thành phố thích những đứa con gái trong trắng. Ông xem đứa con gái của Dương Căn Dân, xinh đẹp không nói, lại thông minh hiểu chuyện, lại là một đứa hoàn toàn nghe lời, ông nói thầy Diệp là một người trẻ tuổi, thường xuyên qua lại, còn không sao!
Thôi Đại Thạch lắc đầu, không tán thành lời nói của vợ mình.
Phổ Lệ Tiên nói
- Đứa con đó của Dương gia chắc chắn không thể thực sự gả cho thầy giáo Diệp, thầy Diệp đẹp trai như thế, chắc chắn sẽ tìm một người vợ rất tốt!
- Vậy chẳng phải là được rồi, nếu đã như vậy, bà còn đoán cái gì?
Thôi Đại Thạch nói.
Lấy tay trên đầu Thôi Đại Thạch nhổ một chút, Phổ Lệ Tiên nói
- Sao ông không mở mang đầu óc chứ, ông xem Dương gia, bọn họ vô cùng hiểu!
Thôi Đại Thạch cười gượng nói
- Đầu óc tôi ngu dốt, bà nói thẳng thắn một chút đi!
Phổ Lệ Tiên nói
- Ông nghĩ mà xem, dù sao mọi người nghèo đến mức này, coi như là gả con gái đi, cũng là gả ở nông thôn, sẽ có tiền đồ gì. Mếu như con gái có thể ở cùng một người có quyền lực, coi như là không thể trở thành vợ, coi là thân phận người con gái của cậu ấy, chẳng nhẽ cậu ấy không quan tâm một chút sao?
Lúc này Thôi Đại Thạch mới nói
- Như vậy là Dương Căn Dân đưa con gái cho thầy giáo Diệp làm tình nhân sao?
Ông cũng không quá ngốc, biết được chuyện người thành phố tìm tình nhân.
Lúc này Phổ Lệ Tiên mới cười nói
- Ông mới biết, Dương Căn Dân vô cùng thông minh, con gái nhà ông ấy chỉ cần đi theo thầy Diệp, cùng với quyền thế không ngừng lớn mạnh của thầy Diệp, đến lúc đó nhà họ Dương sẽ thịnh vượng rồi!
Thôi Đại Thạch nói
- Đúng là có khả năng này!
- Hừ, tôi đã thầm quan sát tình hình của Dương Ngọc Tiên, đứa con gái đó rất vui, hẳn là nhà cậu ấy đã nói chuyện với cô ấy rồi!
- Bà nói với tôi chuyện này có tác dụng gì, thầy Diệp có bản lĩnh, có mấy người con gái là bản lĩnh của cậu ấy.
Thôi Đại Thạch thật sự khâm phục Diệp Trạch Đào.
Giậm chân một cái, Phổ Lệ Tiên nói
- Ông đúng là đầu óc chết, thầy Diệp để Nguyệt Lan nhắn bảo ông đến xã, còn giúp ông sắp xếp công việc, ông tưởng rằng hôm này là chuyện bánh ngon từ trên trời rơi xuống sao!
- Thầy Diệp muốn giúp chúng ta mà!
Ánh mắt trong veo như nước nhìn Thôi Đại Thạch một hồi, Phổ Lệ Tiên nói
- Đầu óc chết của ông! Nguyệt Lan nhà chúng ta cũng là một mỹ nữ, không kém Ngọc Tiên!
Mắt Thôi Đại Thạch liền mở to lớn tiếng nói
- Nói là nói thầy Diệp cũng đã để ý đến Nguyệt Lan nhà chúng ta sao?
Phổ Lệ Tiên mới cười nói
- Còn may, ông vẫn chưa ngu đến chết. Tôi mặc kệ thầy Diệp suy nghĩ như thế nào, dù sao lần này là một cơ hội đối với gia đình chúng ta.
- Cơ hội gì ?
- Đương nhiên là học nhà Dương Căn Dân!
Lắc đầu, Thôi Đại Thạch nói
- Nguyệt Lan nhà chúng ta làm sao làm thiếp của người ta được!
Bĩu môi, Phổ Lệ Tiên nói
- Ông à! Còn muốn làm thiếp, cũng phải để thầy Diệp để ý!
Làm thiếp thì không được!
Thôi Đại Thạch nhất thời hết chỗ nói.
Ngồi xuống ghế, nhìn thoáng qua cảnh tượng rách nát của nhà mình, Phổ Lệ Tiên nói
- Đại Thạch, ông xem tình hình nhà chúng ta, tiếp tục như thế này, ông vẫn cung cấp được tiền cho con đi học sao? Nếu như con không học được, sau khi về nhà tình hình sẽ như thế nào? Gả cho một người giống như ông sống cả đời cực khổ ở cái thôn này sao?
- Có gì là không thể chứ, chẳng phải nông thôn là như thế này!
Thôi Đại Thạch nói.
- Lần này tôi đến trường trung học, tôi rất ngưỡng một về việc thầy Diệp cung cấp tiền cho đứa nhỏ Ngọc Tiên tiếp tục đi học. Dựa vào tình hình của nhà chúng ta, có thể cung cấp tiền cho con học đến khi tốt nghiệp đại học không?
Thôi Đại Thạch không trả lời, ông ấy không thể không thừa nhận lời vợ nói rất có lý, nếu như dựa theo tình hình của Thôi gia, thật sự không có khả năng đó.
- Thầy Diệp chẳng phải để ông đến xã sao? Cậu ấy sẽ giúp ta giới thiệu công việc!
Hừ một tiếng, Phổ Lệ Tiên nói
- Chẳng nhẽ thầy Diệp cả đời có thể giúp nhà chúng ta sao?
Nhìn thấy chồng của mình ngồi ở đó nói, Phổ Lệ Tiên vô cùng tức giận, hít một hơi, trong mắt có nước mắt nói
- Sao tôi lại lấy cho người ma quỷ như ông nhỉ!
Lúc trước Phổ Lệ Tiên ở thị trấn đã từng là người tình của một ông chủ, kết quả bị vợ của đối phương phát hiện. Vợ của ông chủ đó cũng rất có thế lực, suýt nữa thì giết chết cô. Lúc đầu Thôi Đại Thạch và Phổ Lệ Tiên là người cùng thôn, ông ta liền nổi nghĩa khí, ra sức bảo vệ Phổ Lệ Tiên, Phổ Lệ Tiên liền lấy Thôi Đại Thạch.
Vừa nghĩ tới chuyện này, Phổ Lệ Tiên liền cảm thấy uất ức trong lòng, mạng của mình sao lại không tốt như vậy!
Phổ Lệ Tiên vẫn chôn giấu trong lòng một ý nghĩ đó chính là muốn trả thù người nhà của người ở thị trấn, vẫn chưa có cơ hội, bây giờ xuất hiện một Diệp Trạch Đào, bà ấy đột nhiên phát hiện có lẽ cơ hội của mình đã đến.
Hơn nữa, bà ấy nghĩ rõ, con gái theo Diệp Trạch Đào cũng không phải là chuyện chịu thiệt thòi. Bản thân Diệp Trạch Đào trẻ tuổi đẹp trai, còn là nhân vật có quyền thế, chỉ cần con gái là vợ của Diệp Trạch Đào, những tháng ngày sau chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt đẹp.
- Lần này sau khi ông đến xã, thầy Diệp nói gì ông đều phải nhận lời!
Nghe thấy lời nói này của vợ, Thôi Đại Thạch có chút do dự.
- Sao như vậy, ông cho rằng nhà ông có gì đáng để thầy Diệp coi trọng sao? Ngoài Nguyệt Lan ra, tôi thấy thầy Diệp không để ý đến thứ gì nhà chúng ta!
Phổ Lệ Tiên không vui nói.
Thôi Đại Thạch vừa nghĩ cũng là chuyện này, gật đầu nói
- Vậy được, tôi nghe bà.
Lúc này Phổ Lệ Tiên mới cười nói
- Xem điểm tính tình này của ông này! Cho dù thầy Diệp không có lòng muốn Nguyệt Lan nhà chúng ra, chúng ta cũng nên dốc hết sức làm thành chuyện này. Họ Thôi nhà ta coi như đã trở mình, thầy Diệp bản lĩnh lớn bao nhiêu!
Nói đến đây, Phổ Lệ Tiên cười nói
- Thầy Diệp đẹp trai ai chẳng thích. Nguyệt Lan nhà chúng ta theo cậu ấy cũng không bị tủi thân, không chừng trong lòng Nguyệt Lan vô cùng vui mừng.
Thôi Đại Thạch nói
- Bản lĩnh của thầy Diệp vô cùng xác thực, bây giờ người toàn xã đều đang nói thầy Diệp rất tốt!
Dưới sự tiếp đón của Diệp Trạch Đào, Thôi Đại Thạch ngồi xuống, đầu óc vẫn đang nghĩ đến lời đối thoại với vợ.
Nhìn thấy ông chủ của quán ăn nhỏ này nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến vô cùng niềm nở, trong lòng Thôi Đại Thạch nghĩ điều mà vợ mình phân tích vẫn có lý. Dựa vào sự uy phong của Diệp Trạch Đào, con gái theo cậu ấy không coi là thiệt thòi.
Ngẫm lại nếu như con gái không theo thầy Diệp, nếu gả cho người ta cũng chỉ có thể chịu cảnh nghèo ở trong núi, trong lòng Thôi Đại Thạch một chút băn khoăn cũng hoàn toàn mất đi. Sau khi không còn băn khoăn, lúc nhìn về hướng Diệp Trạch Đào, có chút mùi vị của cha vợ nhìn con rể.
Ừ, cậu tiểu Diệp này đích thực là một nhân vật.
Lúc này Diệp Trạch Đào thuần túy muốn giúp nhà họ Thạch, hơn nữa lúc mình cũng cần người làm việc âm thầm giúp mình, liền muốn tìm Thôi Đại Thạch đến giúp việc.
- Ha hả, chú Thôi, Nguyệt Lan nhà chú rất tốt!
Diệp Trạch Đào nhìn thất Thôi Đại Thạch có chút gò bó, liền không tìm lời nói
Thôi Đại Thạch vừa nghe lời nói này, trong đầu liền nghĩ đến sự phân tích của vợ, trong lòng nghĩ, thầy Diệp này quả nhiên đã để ý đến con nhà mình.
- Ha hả, phải mười sáu rồi, thân hình nở nang, ở nông thôn cũng đến tuổi lấy chồng rồi, Nguyệt Lan nhà chúng tôi những cái khác không được, vẫn là hiểu chuyện!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói
- Ở trung học, Dương Ngọc Tiên và Thôi Nguyệt Lan đều là đứa trẻ rất tốt!
Vừa nghe Diệp Trạch Đào so sáng con gái nhà mình với Dương Ngọc Tiên, Thôi Đại Thạch càng hiểu, thầy Diệp này quả nhiên có ý với với con gái mình giống như Dương Ngọc Tiên.
- Thầy Diệp, đứa nhỏ Nguyệt Lan không kém Ngọc Tiên!
Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói
- Đều rất tốt, đều rất tốt.
Trước Sau