Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 58 : Không đúng trinh tự
Ngày đăng: 00:44 02/08/20
Thấy cuộc họp mở ra lại thành như vậy, các thành viên Đảng ủy đều lắc đầu. Gã Lâm Dân Thư này thế nào mà lại lên làm Bí thư được. Không chuẩn bị tốt đã khai chiến. Thực sự nghĩ rằng Bí thư có thể nắm được tất cả ư?
Quách Hồng Lệ là người của Cao Chấn Sơn. Thấy hai người có quan hệ với ông Cao đấu nhau, trong lòng thầm thở dài. Vốn có ba người của Cao Chấn Sơn ở xã Xuân Trúc này. Nếu đoàn kết lại thì sẽ là lực lượng hùng mạnh nhất. Nếu như không đấu đá, Lâm Dân Thư là Bí thư chắc chắn có thể liên kết với Diệp Trạch Đào. Bí thư xã Xuân Trúc sẽ rất nhanh chóng đạt được vị trí có một không hai. Nhưng Lâm Dân Thư lại vì nhất thời nông nổi. Không ngờ tự chặt đứt Trường Thành, làm mọi chuyện thành ra như vậy. Gã còn không được Ôn Phương và Hàn Bộ Tùng ủng hộ.
- Tôi thấy việc của phòng Đảng chính vẫn do đồng chí Diệp Trạch Đào quản lý. Cuộc họp Đảng ủy sẽ không bàn tới chuyện nhỏ này nữa.
Quách Hồng Lệ định cho Lâm Dân Thư một lối thoát.
Ý đồ của Quách Hồng Lệ vốn có lợi cho Lâm Dân Thư. Chỉ cần không tiếp tục chuyện này nữa, tin rằng Diệp Trạch Đào sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Hai người gặp riêng nhau nói chuyện, Lâm Dân Thư chỉ cần hạ giọng, Diệp Trạch Đào cũng không thể làm quá.
Nhưng kết quả lại không như dự kiến của Quách Hồng Lệ. Hôm nay Lâm Dân Thư dường như đã ăn phải sắt đá. Thật đúng là không biết nhượng bộ. Chỉ thấy mặt Lâm Dân Thư sa sầm xuống nói:
- Khương Quốc Bình là do tôi gọi vào làm việc và đã sắp xếp công việc đó. Anh ta chẳng làm gì sai cả. Người không làm việc chẳng lẽ lại có lý sao? Nếu như vậy thì còn ai đi làm nữa?
Diệp Trạch Đào vốn không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa. Nghe nói như thế, mặt cũng trầm hẳn xuống. Những lời này thật thối lắm. Như thế chẳng phải là đang nói mình sao?
Lão Lâm Dân Thư nghĩ có người đứng sau nên cứ tưởng mình là to lắm rồi!
- Mời Bí thư Lâm nói rõ ràng một chút. Rút cục là phòng Đảng chính chúng tôi, ai là người không làm tròn phận sự?
Diệp Trạch Đào cứ nhìn chằm chằm Lâm Dân Thư như thế.
Lời nói của Lâm Dân Thư khiến mọi người lại lắc đầu một lần nữa. Ông ta muốn bảo vệ Khương Quốc Bình cũng được, nhưng không thể nói Diệp Trạch Đào không làm phận sự. Không thể trách Diệp Trạch Đào phó mặc công việc được.
Không đợi Lâm Dân Thư lên tiếng, Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
- Diệp Trạch Đào tôi rút cục có làm tròn phận sự hay không, tôi chủ trì phòng Đảng chính. Khoảng thời gian vừa rồi, rốt cục phòng Đảng chính có chậm trễ trong công việc không, tôi nghĩ tất cả mọi người đều có thể thấy. Bí thư Lâm là một Bí thư Đảng ủy xã, nói như vậy, tôi buộc phải có ý kiến.
Phải cứng rắn!
Cứng rắn như thế nào?
Nghe Diệp Trạch Đào nói Lâm Dân Thư như vậy, trong lòng mọi người cũng giật mình. Cả hai người đều không buông tha cho người kia!
Nói thật ra, mọi người cũng biết, việc hôm nay hoàn toàn là do Lâm Dân Thư muốn tìm cớ để ép Diệp Trạch Đào. Lâm Dân Thư muốn tìm cớ thì cũng phải tìm ra một cái cớ hợp lý. Cho dù Diệp Trạch Đào có vắng mặt khỏi xã hai ngày, công việc ở phòng Đảng chính xã dưới sự chủ trì của Phương Di Mai cũng không xảy ra vấn đề gì. Còn làm rất tốt. Làm sao có thể mượn việc này mà trách Diệp Trạch Đào được?
Đối với mọi người ở xã mà nói, Lâm Dân Thư cũng được, Diệp Trạch Đào cũng được. Cả hai đều có hậu thuẫn vững vàng. Nếu hai người này cùng rắn lên, thật có thể nói là thần tiên giao đấu.
Tất cả mọi người đều không dám tùy tiện mà chen chân vào. Trong chốc lát, toàn bộ hội nghị lặng đi.
Bị ánh mắt Diệp Trạch Đào thúc ép, Lâm Dân Thư nói:
- Diệp Trạch Đào, anh sao vậy, là một Chánh văn phòng, anh còn có tổ chức kỷ luật hay không, phê bình một chút không được sao?
Nói ra những lời này lại càng lộ ra là người không có trình độ. Đến cả Diệp Trạch Đào cũng lắc đầu. Tên Lâm Dân Thư quả đúng là loại người chỉ biết dựa vào mối quan hệ để tiến thân. Coi bộ dạng Lâm Dân Thư, trước kia chắc là một công tử bột. Sống đến tận lúc này rồi, mà kinh nghiệm chính trị về căn bản mà nói không hề có. Cao Chấn Sơn sao lại có thể đưa nhân vật như thế lên làm Bí thư Đảng ủy xã. Người như thế phụ trách công việc ở xã Xuân Trúc, không biết xã Xuân Trúc còn có bao nhiêu hi vọng.
- Tôi muốn hỏi Bí thư Lâm một chút. Từ đâu mà đồng chí thấy tôi không có tổ chức kỷ luật. Phê bình Phòng Đảng chính dù sao cũng phải có cơ sở. Nếu công việc ở phòng Đảng chính chúng tôi có chỗ nào sai, tôi sẽ tiến hành sửa chữa. Tôi chỉ xin Bí thư Lâm chỉ ra sai lầm của phòng Đảng chính, để chúng tôi có thể kịp thời sửa chữa. Bí thư Lâm nâng chuyện này thành vô tổ chức, vô kỷ luật, mọi người đều nghe thấy, rút cục là có hợp tình hợp lý hay không?
Hàn Bộ Tùng lúc này tỏ ra nghiêm túc nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào nói không sai. Chúng ta làm bất cứ chuyện gì sai thì phải biết. Sai thì đã sai rồi, có sai thì phải sửa. Chuyện này cũng không có gì là to tát. Mấu chốt chính là chúng ta phải biết mình sai ở đâu. Lần này đồng chí Diệp Trạch Đào nhận được chỉ thị của Bí thư huyện ủy Cao lên huyện báo cáo công tác. Hai ngày đi công tác cũng đã có đồng chí Phương Di Mai chủ trì công việc. Tôi thấy phòng Đảng chính vẫn làm đúng quy định thôi. Bí thư Lâm nếu có phát hiện ra vấn đề của phòng Đảng chính, thì hay là dùng phương pháp trị bệnh cứu người để chỉ ra. Như vậy là giúp cho công tác của phòng Đảng chính phát triển hơn rồi.
Lâm Dân Thư căn bản là không tìm được phòng Đảng chính có gì sai. Hơn nữa, Diệp Trạch Đào mới lên làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính vài ngày. Trước đây mọi việc đều do Ngưu Thường Thắng phụ trách. Nếu đúng là có vấn đề, hóa ra Chủ nhiệm Ngưu Thường Thắng này mới là người phải gách vác.
Lúc này Ngưu Thường Thắng cũng cảm thấy khó chịu. Trong lòng thầm nghĩ, gã Lâm Dân Thư này có chỉnh đốn Diệp Trạch Đào mình cũng không phản đối, cũng chẳng ủng hộ. Nhưng không thể đem chuyện phòng Đảng chính ra mà nói. Nếu nói phòng Đảng chính có vấn đề, chẳng phải là nói mình trước đây đã làm việc không tốt.
Nghĩ đến đây, Ngưu Thường Thắng cũng ngồi không yên, sau khi Hàn Bộ Tùng nói xong, Ngưu Thường Thắng chỉ có thể nói:
- Nghe Bí thư Lâm nói phòng Đảng chính tồn tại vấn đề lớn. Nói thật, là Chủ nhiệm trước đồng chí Diệp Trạch Đào tôi cũng cảm thấy áp lực. Yêu cầu của đồng chí Diệp Trạch Đào cũng không quá đáng. Tôi cũng cho rằng Bí thư Lâm nên chỉ rõ vấn đề tồn tại nằm ở đâu. Nếu là vấn đề của đồng chí Diệp Trạch Đào thì đồng chí Diệp Trạch Đào gánh vác, nếu là vấn đề khi tôi còn đương nhiệm thì tôi sẽ kiểm điểm trước tổ chức!
Ngưu Thường Thắng cũng là đồng chí lão thành , hiện tại lại là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, những lời nói ra này xem ra rất có trọng lượng.
Mọi người quan sát tình cảnh trong hội trường. Một bên là Lâm Dân Thư một mình muốn đối phó với Diệp Trạch Đào. Một bên là Chủ tịch xã, Phó bí thư, Chủ tịch Hội đồng nhân dân, lại thêm Diệp Trạch Đào là Chánh văn phòng. Ở xã mới chỉ có vài thành viên Đảng ủy, Lâm Dân Thư phút chốc đã biến nhiều người như vậy thành đối thủ rồi.
Đầu chỉ toàn nước!
Nói như vậy là còn nhẹ.
Hoàn toàn không như Bí thư dự đoán!
Đây mới là những đánh giá của mọi người đối với Lâm Dân Thư.
Ngẫm lại cán bộ hiện nay thật đúng là có nhiều người như thế. Bản lĩnh thì chẳng có gì, ngày nào cũng muốn giẫm đạp lên người khác. Lâm Dân Thư cho dù là có người trên tỉnh nâng đỡ, muốn cậy thế khinh người ở xã này là không được rồi.
Hành vi này của Lâm Dân Thư cũng gây nên phản cảm với những người không có liên quan nhiều đến gã.
Không ngờ Lâm Dân Thư có mối quan hệ trên tỉnh liền không coi cán bộ ở xã này ra gì?
Hôm nay nếu Lâm Dân Thư muốn hạ người cũng có quan hệ như Diệp Trạch Đào xuống, thì ngày mai sẽ như thế nào? Người không có quan hệ liệu có sống được không?
Phút chốc, cán cân bỗng đổi chiều. Mọi người cho dù nghĩ theo góc độ nào cũng không hy vọng Lâm Dân Thư sẽ giành thắng lợi.
Ủy viên tuyên truyền Phổ Gia Nghi vốn định đứng về phía Lâm Dân Thư. Lúc này đành ngậm miệng, lấy một điếu thuốc ra hút. Phó chủ tịch xã Ngụy Hùng Hải cũng nâng chén trà lên, nhìn vào chiếc lá trà bên trong cốc, cũng không muốn dính dáng đến gã.
Ôn Phương thấy tình huống như thế, thoáng nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng vui hẳn lên. Chỉ cần trận chiến giữa Lâm Dân Thư và Diệp Trạch Đào chưa chấm dứt, bộ mặt xã này sẽ có thay đổi lớn. Lại nhìn Ngưu Thường Thắng, Ôn Phương còn chưa buông cái quyền của Chủ tịch xã một ngày nào thì còn muốn bày tỏ thiện ý đối với vị Chủ tịch Hội đồng nhân dân. Ôn Phương nói:
- Tôi cũng nói chút về cảm giác của tôi. Nói thực, mặc dù mới đến xã có mấy ngày nhưng công việc ở xã tôi đã thực sự nắm rõ. Phòng Đảng chính là cơ quan trọng yếu của cả xã. Theo tôi được biết, nguyên Chủ nhiệm Ngưu Thường Thắng là một đồng chí rất có trách nhiệm. Công việc của phòng Đảng chính dưới sự chỉ đạo của đồng chí đều rất tốt. Đúng ra vì công tác xuất sắc như vậy mới xuất hiện một cán bộ ưu tú như đồng chí Diệp Trạch Đào. Nếu không dựa vào tình hình mà tùy tiện phê bình công tác ở phòng Đảng chính, tôi cho là không thích hợp.
Nhìn mọi người một lượt, Ôn Phương còn nói thêm:
- Một điểm nữa mà tôi muốn nói là việc buổi họp hôm nay không đúng trình tự. Cho dù Chủ nhiệm Diệp Trạch Đào có ở xã hay không thì muốn mời dự một buổi họp như vậy, tôi nghĩ tốt nhất là để đồng chí Diệp Trạch Đào biết mới đúng. Đương nhiên là nếu đồng chí Diệp Trạch Đào có phạm lỗi lầm gì và cũng không muốn cho đồng chí ấy biết có thể tránh né vấn đề của đồng chí ấy. Mặt khác đây là một buổi họp của phòng Đảng chính, dành nửa buổi chỉ để mổ xẻ công tác trong một ban ngành, tôi cho rằng cũng không thích hợp. Sự phát triển của toàn xã còn nhiều công việc lớn lao mà chúng ta cần phải làm. Công tác của ban ngành đã có cán bộ ban ngành đó làm. Nếu như các thành viên của bộ máy đều bị kéo vào việc này, còn muốn mọi người đi phụ trách những công tác trọng yếu hơn không?
Hàn Bộ Tùng lúc này cũng tiếp lời:
- Tôi cho rằng Chủ tịch xã Ôn nói rất đúng. Đảng ủy đột nhiên mời dự họp. Mọi người ngồi đây chỉ bàn chuyện nội bộ trong ban ngành. Nội bộ trong ban ngành còn không tìm ra vấn đề gì lớn, nếu truyền ra ngoài, sẽ khiến cho anh em trong xã, thị trấn cười chê. Việc này sẽ khiến cho lãnh đạo huyện nhìn cán bộ xã ta như thế nào? Bí thư Lâm, nếu không có chuyện gì khác, tôi cho rằng nên kết thúc buổi họp. Công việc trong xã còn nhiều như vậy, tôi cho rằng mọi người đều có rất nhiều việc phải làm.
Lâm Dân Thư hoàn toàn không ngờ buổi họp lại thành ra như vậy. Trước đó ý định của ông ta là muốn tổ chức cuộc họp để lấy phòng Đảng chính của Diệp Trạch Đào mà nói. Dựa vào việc này để đưa Khương Quốc Bình, kẻ nghe lời mình tạm thời giữ vị trí thứ hai của phòng Đảng chính. Sau buổi họp, ông ta sẽ lên huyện để tiến cử chức Phó chủ nhiệm cho Khương Quốc Bình . Tới lúc đó, phòng Đảng chính sẽ thực sự nằm trong tay gã.
Đương nhiên, hôm nay cũng chỉ là phép thử thôi. Giúp cho gã nhìn ra một chút kinh nghiệm chốn quan trường. Tình huống thông thường, cán bộ trong xã sẽ không dám chống đối lại Bí thư Đảng ủy.
Nhưng, cho dù thế nào gã cũng không ngờ mọi người ở xã đều không nể mặt mình.
Càng nghĩ càng giận, Lâm Dân Thư lại nhất thời không tìm ra vấn đề gì ở phòng Đảng chính. Nhiều nhất cũng là Diệp Trạch Đào đi vắng hai ngày, không có mặt ở xã thôi.
Sắc mặt thay đổi, Lâm Dân Thư biết hôm nay không thể đấu lại Diệp Trạch Đào, đành phải nói:
- Ý của tôi là có lỗi thì sửa, không có thì cố gắng hơn thôi. Không ngờ mọi người lại có nhiều cách nghĩ như vậy. Thôi đi, việc này gác qua một bên. Chúng ta cùng nghiên cứu vấn đề thảo luận thứ hai nhé.
Gã cũng chỉ có thể nói sang chuyện khác.
Trước Sau   
Quách Hồng Lệ là người của Cao Chấn Sơn. Thấy hai người có quan hệ với ông Cao đấu nhau, trong lòng thầm thở dài. Vốn có ba người của Cao Chấn Sơn ở xã Xuân Trúc này. Nếu đoàn kết lại thì sẽ là lực lượng hùng mạnh nhất. Nếu như không đấu đá, Lâm Dân Thư là Bí thư chắc chắn có thể liên kết với Diệp Trạch Đào. Bí thư xã Xuân Trúc sẽ rất nhanh chóng đạt được vị trí có một không hai. Nhưng Lâm Dân Thư lại vì nhất thời nông nổi. Không ngờ tự chặt đứt Trường Thành, làm mọi chuyện thành ra như vậy. Gã còn không được Ôn Phương và Hàn Bộ Tùng ủng hộ.
- Tôi thấy việc của phòng Đảng chính vẫn do đồng chí Diệp Trạch Đào quản lý. Cuộc họp Đảng ủy sẽ không bàn tới chuyện nhỏ này nữa.
Quách Hồng Lệ định cho Lâm Dân Thư một lối thoát.
Ý đồ của Quách Hồng Lệ vốn có lợi cho Lâm Dân Thư. Chỉ cần không tiếp tục chuyện này nữa, tin rằng Diệp Trạch Đào sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Hai người gặp riêng nhau nói chuyện, Lâm Dân Thư chỉ cần hạ giọng, Diệp Trạch Đào cũng không thể làm quá.
Nhưng kết quả lại không như dự kiến của Quách Hồng Lệ. Hôm nay Lâm Dân Thư dường như đã ăn phải sắt đá. Thật đúng là không biết nhượng bộ. Chỉ thấy mặt Lâm Dân Thư sa sầm xuống nói:
- Khương Quốc Bình là do tôi gọi vào làm việc và đã sắp xếp công việc đó. Anh ta chẳng làm gì sai cả. Người không làm việc chẳng lẽ lại có lý sao? Nếu như vậy thì còn ai đi làm nữa?
Diệp Trạch Đào vốn không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa. Nghe nói như thế, mặt cũng trầm hẳn xuống. Những lời này thật thối lắm. Như thế chẳng phải là đang nói mình sao?
Lão Lâm Dân Thư nghĩ có người đứng sau nên cứ tưởng mình là to lắm rồi!
- Mời Bí thư Lâm nói rõ ràng một chút. Rút cục là phòng Đảng chính chúng tôi, ai là người không làm tròn phận sự?
Diệp Trạch Đào cứ nhìn chằm chằm Lâm Dân Thư như thế.
Lời nói của Lâm Dân Thư khiến mọi người lại lắc đầu một lần nữa. Ông ta muốn bảo vệ Khương Quốc Bình cũng được, nhưng không thể nói Diệp Trạch Đào không làm phận sự. Không thể trách Diệp Trạch Đào phó mặc công việc được.
Không đợi Lâm Dân Thư lên tiếng, Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
- Diệp Trạch Đào tôi rút cục có làm tròn phận sự hay không, tôi chủ trì phòng Đảng chính. Khoảng thời gian vừa rồi, rốt cục phòng Đảng chính có chậm trễ trong công việc không, tôi nghĩ tất cả mọi người đều có thể thấy. Bí thư Lâm là một Bí thư Đảng ủy xã, nói như vậy, tôi buộc phải có ý kiến.
Phải cứng rắn!
Cứng rắn như thế nào?
Nghe Diệp Trạch Đào nói Lâm Dân Thư như vậy, trong lòng mọi người cũng giật mình. Cả hai người đều không buông tha cho người kia!
Nói thật ra, mọi người cũng biết, việc hôm nay hoàn toàn là do Lâm Dân Thư muốn tìm cớ để ép Diệp Trạch Đào. Lâm Dân Thư muốn tìm cớ thì cũng phải tìm ra một cái cớ hợp lý. Cho dù Diệp Trạch Đào có vắng mặt khỏi xã hai ngày, công việc ở phòng Đảng chính xã dưới sự chủ trì của Phương Di Mai cũng không xảy ra vấn đề gì. Còn làm rất tốt. Làm sao có thể mượn việc này mà trách Diệp Trạch Đào được?
Đối với mọi người ở xã mà nói, Lâm Dân Thư cũng được, Diệp Trạch Đào cũng được. Cả hai đều có hậu thuẫn vững vàng. Nếu hai người này cùng rắn lên, thật có thể nói là thần tiên giao đấu.
Tất cả mọi người đều không dám tùy tiện mà chen chân vào. Trong chốc lát, toàn bộ hội nghị lặng đi.
Bị ánh mắt Diệp Trạch Đào thúc ép, Lâm Dân Thư nói:
- Diệp Trạch Đào, anh sao vậy, là một Chánh văn phòng, anh còn có tổ chức kỷ luật hay không, phê bình một chút không được sao?
Nói ra những lời này lại càng lộ ra là người không có trình độ. Đến cả Diệp Trạch Đào cũng lắc đầu. Tên Lâm Dân Thư quả đúng là loại người chỉ biết dựa vào mối quan hệ để tiến thân. Coi bộ dạng Lâm Dân Thư, trước kia chắc là một công tử bột. Sống đến tận lúc này rồi, mà kinh nghiệm chính trị về căn bản mà nói không hề có. Cao Chấn Sơn sao lại có thể đưa nhân vật như thế lên làm Bí thư Đảng ủy xã. Người như thế phụ trách công việc ở xã Xuân Trúc, không biết xã Xuân Trúc còn có bao nhiêu hi vọng.
- Tôi muốn hỏi Bí thư Lâm một chút. Từ đâu mà đồng chí thấy tôi không có tổ chức kỷ luật. Phê bình Phòng Đảng chính dù sao cũng phải có cơ sở. Nếu công việc ở phòng Đảng chính chúng tôi có chỗ nào sai, tôi sẽ tiến hành sửa chữa. Tôi chỉ xin Bí thư Lâm chỉ ra sai lầm của phòng Đảng chính, để chúng tôi có thể kịp thời sửa chữa. Bí thư Lâm nâng chuyện này thành vô tổ chức, vô kỷ luật, mọi người đều nghe thấy, rút cục là có hợp tình hợp lý hay không?
Hàn Bộ Tùng lúc này tỏ ra nghiêm túc nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào nói không sai. Chúng ta làm bất cứ chuyện gì sai thì phải biết. Sai thì đã sai rồi, có sai thì phải sửa. Chuyện này cũng không có gì là to tát. Mấu chốt chính là chúng ta phải biết mình sai ở đâu. Lần này đồng chí Diệp Trạch Đào nhận được chỉ thị của Bí thư huyện ủy Cao lên huyện báo cáo công tác. Hai ngày đi công tác cũng đã có đồng chí Phương Di Mai chủ trì công việc. Tôi thấy phòng Đảng chính vẫn làm đúng quy định thôi. Bí thư Lâm nếu có phát hiện ra vấn đề của phòng Đảng chính, thì hay là dùng phương pháp trị bệnh cứu người để chỉ ra. Như vậy là giúp cho công tác của phòng Đảng chính phát triển hơn rồi.
Lâm Dân Thư căn bản là không tìm được phòng Đảng chính có gì sai. Hơn nữa, Diệp Trạch Đào mới lên làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính vài ngày. Trước đây mọi việc đều do Ngưu Thường Thắng phụ trách. Nếu đúng là có vấn đề, hóa ra Chủ nhiệm Ngưu Thường Thắng này mới là người phải gách vác.
Lúc này Ngưu Thường Thắng cũng cảm thấy khó chịu. Trong lòng thầm nghĩ, gã Lâm Dân Thư này có chỉnh đốn Diệp Trạch Đào mình cũng không phản đối, cũng chẳng ủng hộ. Nhưng không thể đem chuyện phòng Đảng chính ra mà nói. Nếu nói phòng Đảng chính có vấn đề, chẳng phải là nói mình trước đây đã làm việc không tốt.
Nghĩ đến đây, Ngưu Thường Thắng cũng ngồi không yên, sau khi Hàn Bộ Tùng nói xong, Ngưu Thường Thắng chỉ có thể nói:
- Nghe Bí thư Lâm nói phòng Đảng chính tồn tại vấn đề lớn. Nói thật, là Chủ nhiệm trước đồng chí Diệp Trạch Đào tôi cũng cảm thấy áp lực. Yêu cầu của đồng chí Diệp Trạch Đào cũng không quá đáng. Tôi cũng cho rằng Bí thư Lâm nên chỉ rõ vấn đề tồn tại nằm ở đâu. Nếu là vấn đề của đồng chí Diệp Trạch Đào thì đồng chí Diệp Trạch Đào gánh vác, nếu là vấn đề khi tôi còn đương nhiệm thì tôi sẽ kiểm điểm trước tổ chức!
Ngưu Thường Thắng cũng là đồng chí lão thành , hiện tại lại là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, những lời nói ra này xem ra rất có trọng lượng.
Mọi người quan sát tình cảnh trong hội trường. Một bên là Lâm Dân Thư một mình muốn đối phó với Diệp Trạch Đào. Một bên là Chủ tịch xã, Phó bí thư, Chủ tịch Hội đồng nhân dân, lại thêm Diệp Trạch Đào là Chánh văn phòng. Ở xã mới chỉ có vài thành viên Đảng ủy, Lâm Dân Thư phút chốc đã biến nhiều người như vậy thành đối thủ rồi.
Đầu chỉ toàn nước!
Nói như vậy là còn nhẹ.
Hoàn toàn không như Bí thư dự đoán!
Đây mới là những đánh giá của mọi người đối với Lâm Dân Thư.
Ngẫm lại cán bộ hiện nay thật đúng là có nhiều người như thế. Bản lĩnh thì chẳng có gì, ngày nào cũng muốn giẫm đạp lên người khác. Lâm Dân Thư cho dù là có người trên tỉnh nâng đỡ, muốn cậy thế khinh người ở xã này là không được rồi.
Hành vi này của Lâm Dân Thư cũng gây nên phản cảm với những người không có liên quan nhiều đến gã.
Không ngờ Lâm Dân Thư có mối quan hệ trên tỉnh liền không coi cán bộ ở xã này ra gì?
Hôm nay nếu Lâm Dân Thư muốn hạ người cũng có quan hệ như Diệp Trạch Đào xuống, thì ngày mai sẽ như thế nào? Người không có quan hệ liệu có sống được không?
Phút chốc, cán cân bỗng đổi chiều. Mọi người cho dù nghĩ theo góc độ nào cũng không hy vọng Lâm Dân Thư sẽ giành thắng lợi.
Ủy viên tuyên truyền Phổ Gia Nghi vốn định đứng về phía Lâm Dân Thư. Lúc này đành ngậm miệng, lấy một điếu thuốc ra hút. Phó chủ tịch xã Ngụy Hùng Hải cũng nâng chén trà lên, nhìn vào chiếc lá trà bên trong cốc, cũng không muốn dính dáng đến gã.
Ôn Phương thấy tình huống như thế, thoáng nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng vui hẳn lên. Chỉ cần trận chiến giữa Lâm Dân Thư và Diệp Trạch Đào chưa chấm dứt, bộ mặt xã này sẽ có thay đổi lớn. Lại nhìn Ngưu Thường Thắng, Ôn Phương còn chưa buông cái quyền của Chủ tịch xã một ngày nào thì còn muốn bày tỏ thiện ý đối với vị Chủ tịch Hội đồng nhân dân. Ôn Phương nói:
- Tôi cũng nói chút về cảm giác của tôi. Nói thực, mặc dù mới đến xã có mấy ngày nhưng công việc ở xã tôi đã thực sự nắm rõ. Phòng Đảng chính là cơ quan trọng yếu của cả xã. Theo tôi được biết, nguyên Chủ nhiệm Ngưu Thường Thắng là một đồng chí rất có trách nhiệm. Công việc của phòng Đảng chính dưới sự chỉ đạo của đồng chí đều rất tốt. Đúng ra vì công tác xuất sắc như vậy mới xuất hiện một cán bộ ưu tú như đồng chí Diệp Trạch Đào. Nếu không dựa vào tình hình mà tùy tiện phê bình công tác ở phòng Đảng chính, tôi cho là không thích hợp.
Nhìn mọi người một lượt, Ôn Phương còn nói thêm:
- Một điểm nữa mà tôi muốn nói là việc buổi họp hôm nay không đúng trình tự. Cho dù Chủ nhiệm Diệp Trạch Đào có ở xã hay không thì muốn mời dự một buổi họp như vậy, tôi nghĩ tốt nhất là để đồng chí Diệp Trạch Đào biết mới đúng. Đương nhiên là nếu đồng chí Diệp Trạch Đào có phạm lỗi lầm gì và cũng không muốn cho đồng chí ấy biết có thể tránh né vấn đề của đồng chí ấy. Mặt khác đây là một buổi họp của phòng Đảng chính, dành nửa buổi chỉ để mổ xẻ công tác trong một ban ngành, tôi cho rằng cũng không thích hợp. Sự phát triển của toàn xã còn nhiều công việc lớn lao mà chúng ta cần phải làm. Công tác của ban ngành đã có cán bộ ban ngành đó làm. Nếu như các thành viên của bộ máy đều bị kéo vào việc này, còn muốn mọi người đi phụ trách những công tác trọng yếu hơn không?
Hàn Bộ Tùng lúc này cũng tiếp lời:
- Tôi cho rằng Chủ tịch xã Ôn nói rất đúng. Đảng ủy đột nhiên mời dự họp. Mọi người ngồi đây chỉ bàn chuyện nội bộ trong ban ngành. Nội bộ trong ban ngành còn không tìm ra vấn đề gì lớn, nếu truyền ra ngoài, sẽ khiến cho anh em trong xã, thị trấn cười chê. Việc này sẽ khiến cho lãnh đạo huyện nhìn cán bộ xã ta như thế nào? Bí thư Lâm, nếu không có chuyện gì khác, tôi cho rằng nên kết thúc buổi họp. Công việc trong xã còn nhiều như vậy, tôi cho rằng mọi người đều có rất nhiều việc phải làm.
Lâm Dân Thư hoàn toàn không ngờ buổi họp lại thành ra như vậy. Trước đó ý định của ông ta là muốn tổ chức cuộc họp để lấy phòng Đảng chính của Diệp Trạch Đào mà nói. Dựa vào việc này để đưa Khương Quốc Bình, kẻ nghe lời mình tạm thời giữ vị trí thứ hai của phòng Đảng chính. Sau buổi họp, ông ta sẽ lên huyện để tiến cử chức Phó chủ nhiệm cho Khương Quốc Bình . Tới lúc đó, phòng Đảng chính sẽ thực sự nằm trong tay gã.
Đương nhiên, hôm nay cũng chỉ là phép thử thôi. Giúp cho gã nhìn ra một chút kinh nghiệm chốn quan trường. Tình huống thông thường, cán bộ trong xã sẽ không dám chống đối lại Bí thư Đảng ủy.
Nhưng, cho dù thế nào gã cũng không ngờ mọi người ở xã đều không nể mặt mình.
Càng nghĩ càng giận, Lâm Dân Thư lại nhất thời không tìm ra vấn đề gì ở phòng Đảng chính. Nhiều nhất cũng là Diệp Trạch Đào đi vắng hai ngày, không có mặt ở xã thôi.
Sắc mặt thay đổi, Lâm Dân Thư biết hôm nay không thể đấu lại Diệp Trạch Đào, đành phải nói:
- Ý của tôi là có lỗi thì sửa, không có thì cố gắng hơn thôi. Không ngờ mọi người lại có nhiều cách nghĩ như vậy. Thôi đi, việc này gác qua một bên. Chúng ta cùng nghiên cứu vấn đề thảo luận thứ hai nhé.
Gã cũng chỉ có thể nói sang chuyện khác.
Trước Sau