Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 583 : Tâm Trạng Của Trịnh Thành Trung Không ...
Ngày đăng: 00:49 02/08/20
Nhìn thấy con gái và Diệp Trạch Đào cùng nhau bước vào cửa, trên mặt của Phương Mai Anh tràn ngập nụ cười, trộm nhìn con gái một cái.
Vừa mới làm chuyện đó với Diệp Trạch Đào, lúc này Trịnh Tiểu Nhu rất nhạy cảm, phát hiện ánh mắt đó của mẹ, lập tức trở nên thẹn thùng, gắt giọng:
- Mẹ!
Phương Mai Anh cười nói:
- Mau rót trà mời Trạch Đào đi.
Trịnh Tiểu Nhu hơi đỏ mặt, tuy rằng cả nhà đều biết chuyện của mình và Diệp Trạch Đào, cô vẫn không quen lắm với ánh mắt quan tâm đó của mẹ.
Bây giờ Diệp Trạch Đào đã khôi phục, biểu hiện ra vẻ mặt bình tĩnh.
Ở đây cũng đâu có người ngoài, Diệp Trạch Đào theo Trịnh Tiểu Nhu nhỏ giọng gọi tiếng “ Mẹ”, việc này khiến cho Phương Mai Anh càng vui mừng, cười đến nỗi mắt cũng híp lại. - Trạch Đào, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống đây, để mẹ gọi điện cho ba con, chắc hôm nay ông ta cũng không có nhiều việc lắm, biết con đã đến, ông ta sẽ quay về một chuyến.
Lúc trong nhà không có người ngoài, thì xưng hô như người một nhà, nếu có người ngoài, cách xưng hô của mọi người liền trở nên có nề nếp.
Diệp Trạch Đào đi qua đó ngồi xuống.
Phương Mai Anh nhìn Diệp Trạch Đào, đây là ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, nghĩ thầm, nếu con gái mình đã thích rồi, thì cũng chỉ có thể như thế này thôi.
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu ngồi bên cạnh nói:
- Mẹ, con đã suy nghĩ rồi, dù sao mọi người cũng là người một nhà, sau này Trạch Đào vẫn nên gọi ba mẹ là bác trai bác gái, nếu không gọi quen miệng rồi nhất thời không sửa được, thì lúc đó thật sự sẽ xảy ra chuyện đó.
Vẫy tay, Phương Mai Anh nói:
- Việc này con khỏi lo, mẹ đã bàn bạc với ba con rồi, hôm nào mời vài người đến, nhà của chúng ta không có con trai, chúng ta sẽ tuyên bố nhận Trạch Đào làm con nuôi, như vậy việc xưng hô sẽ không còn là vấn đề nữa!
Trịnh Tiểu Nhu khẽ cười nói:
- Người ta đã có cha nuôi rồi!
Phương Mai Anh cười nói:
- Bây giờ rất thịnh hành nhận cha nuôi. Không sao, không sao đâu, ở trong thành phố nhà nào mà không nhận vài đứa con nuôi chứ!
Diệp Trạch Đào không lên tiếng, tuy nhiên, cách làm này đối với mình mà nói cũng không phải là chuyện xấu.
Có vẻ cả nhà rất hoà hợp, ngồi ở đây nói chuyện.
Qua hơn một tiếng, Trịnh Thành Trung đã về.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang nói chuyện rất vui vẻ với Phương Mai Anh, sắc mặt Trịnh Thành Trung cũnglộ ra sự vui vẻ.
- Bác trai.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy còn có thư ký của Trịnh Thành Trung cùng bước vào. Cứ như vậy gọi một tiếng.
Trịnh Thành Trung nói với thư ký của ông ta:
- Không có việc gì nữa đâu, cậu về đi.
Sau khi đuổi thư ký đi rồi, Trịnh Thành Trung qua bên đó ngồi xuống, nhìn Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Trạch Đào mới tới hả?
- Ba, đến được một lúc rồi.
Nghe gọi như vậy, ánh mắt Trịnh Thành Trung liền sáng lên, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, nói:
- Ừ, phải giải quyết vấn đề xưng hô này một chút. Nhân dịp con ở thành phố, ba muốn làm một nghi lễ nhận con nuôi trong phạm vi nhỏ, để cho những người trong phạm vi đó biết một chút là được rồi.
Diệp Trạch Đào biết cái phạm vi mà Trịnh Thành Trung nói, chắc hẳn là một số người đáng tin của Trịnh hệ. Hành động này đồng nghĩa với việc Trịnh Thành Trung muốn giới thiệu mình cho những người trong Trịnh hệ. - Con nghe theo sự sắp xếp của ba.
Chuyện này đối với Diệp Trạch Đào cũng không quan trọng lắm.
Gật gật đầu, Trịnh Thành Trung nói:
- Chuyện của Lưu Đống Lưu ba đã biết rồi, lần này con đến thành phố, có suy nghĩ gì không?
Trịnh Thành Trung cũng rất thẳng thắn, liền hỏi suy nghĩ của Diệp Trạch Đào.
- Con nghĩ như thế này…
Diệp Trạch Đào nói ra suy nghĩ của mình.
Trịnh Thành Trung nhắm mắt trầm tư một lúc, sau đó mới mở to mắt nói:
- Đây cũng là một cách. Điều kiện của Lưu Đống Lưu cũng không đến nổi tệ, tật xấu lớn nhất của những người trong Lưu gia là ích kỷ, kiêu ngạo, cha vợ của con xem như là người tương đối tốt hơn một chút!
Đánh giá này làm cho Diệp Trạch Đào có chút đỏ mặt.
Dựa vào thân phận của Trịnh Thành Trung ở đây, ông ta có cách đánh giá như thế này điều này cho thấy có không ít người trong thành phố cũng đánh giá người của Lưu gia như vậy, đối với sự phát triển của người nhà Lưu gia nhất định sẽ rất bất lợi.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Ba, người ta đến là để giúp ba của Mộng Y. Ba nói những lời giúp đỡ thôi!
Trịnh Thành Trung sửng sốt, lúc này mới cười nói:
- Đứa con gái này!
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung nói:
- Nếu điều Lưu Đống Lưu đến một nơi mới, con thấy nên điều ông ta đi đâu?
- Ba, ba thấy điều đến thành phố Kim Lăng thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Khe khẽ gõ các ngón tay vào bụng mình, Trịnh Thành Trung trầm tư một chút nói:
- Bí thư Thành uỷ Bàng Hữu Cảm chỉ có thể làm thêm một nhiệm kì nữa thôi, đó cũng là một cơ hội, đảm nhiệm chức Phó bí thư, nghiên cứu một chút, cũng có thể có không gian triển khai, điều quan trọng nhất là đến Kim Lăng có thể tránh được một chút khó khăn bây giờ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thầy con nói, ông ta sẽ đến chỗ ông Hoa hoạt động một chút.
Trịnh Thành Trung khẽ gật đầu nói:
- Như vậy phần thắng sẽ rất lớn.
Nói xong chuyện này, chuyện Trịnh Thành Trung quan tâm nhất chính là bản thân Diệp Trạch Đào, liền để cho Diệp Trạch Đào nói một chút tình hình sau khi hắn tới huyện Lục Thương.
Diệp Trạch Đào thấy tâm trạng của Trịnh Thành Trung không tệ, liền nói một lượt các quá trình của mình ở huyện Lục Thương.
Sau khi nghe xong Phương Mai Anh thở dài:
- Đúng là không ngờ tới, những người ở phía dưới đấu đá nhau cũng kịch liệt như vậy, thiếu chút nữa là mất mạng rồi!
Trịnh Thành Trung tỏ ra nghiêm túc nói:
- Trạch Đào, người làm chính trị nhất định phải có một trái tim quả quyết, dũng cảm, trong chuyện này, con làm vẫn còn thiếu xót đấy!
Diệp Trạch Đào biết rằng Trịnh Thành Trung nói chính là chuyện mình đối đãi Lôi Diên Tùng, bây giờ suy nghĩ lại, mình đã hơi nhẹ tay một chút rồi, ít nhất cũng không nên trả lại toàn bộ chứng cứ cho Lôi Diên Tùng, để bây giờ Lôi Diên Tùng ngầm tranh đấu với mình. - Con hiểu rồi.
Diệp Trạch Đào chỉ biết thừa nhận sai lầm của mình.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Tình hình lúc đó không rõ ràng, con làm như vậy có thể tranh thủ càng nhiều lực lượng, cũng không thể trách con được. Nhưng, con phải nhớ kỹ, bất kể khi nào, cho dù con đã lấy được thắng lợi áp đảo, con cũng nên nghĩ đến những tình huống xấu có thể xảy ra ở phía sau, đi một bước xem ba bước, đây là khả năng mà một người làm chính trị phải có!
Diệp Trạch Đào lại gật đầu, biết rằng nếu mình đã đi trên con đường này, tỏ vẻ thanh cao, tỏ ra quang minh, thì đó chính là những hành vi tự mình đánh vào mình rồi, đôi khi trong chính trị phải để âm mưu và chính nghĩa song song nhau mới được.
Thấy khả năng lĩnh hội của Diệp Trạch Đào cao như vậy, mình mới nhắc nhở một chút, hắn ta đã hiểu rồi. Trịnh Thành Trung nghĩ thầm, thằng nhóc này chính là một nhân tài trong chính trị, chăm sóc chỉ dạy tốt một chút, có lẽ sẽ còn tiến xa hơn.
Nhìn thoáng qua người ngồi ở bên cạnh, dường như trong ánh mắt chỉ có hình dáng của Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung thầm than một tiếng, đứa con gái của mình đã hoàn toàn rơi sâu vào hố tình rồi, làm cho mình không giúp cũng không được.
Lại nghĩ đến chuyện có ý muốn có một đứa con nối dõi cho Trịnh gia, mỉm cười nói:
- Các con thường xuyên không ở cùng nhau, Có suy nghĩ gì chưa?
Phương Mai Anh liền cười nói:
- Mẹ thấy nên mau chóng sinh một đứa con, như vậy Tiểu Nhu cũng có chỗ dựa, nếu không suốt ngày cứ đi tới đi lui!
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Mẹ, xem mẹ nói kìa!
Trịnh Thành Trung mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào thấy ánh mắt của Trịnh Thành Trung, biết suy nghĩ của Trịnh Thành Trung, bèn nói:
- Mẹ nói rất đúng, có một đứa con cũng rất tốt.
Trịnh Thành Trung liền gật đầu nói:
- Hiện tại điều quan trọng nhất là con nên làm tốt công việc ở huyện Lục Thương, chuyện của Lưu Đống Lưu con đừng lo lắng quá nhiều, chúng ta sẽ triển khai hoạt động một chút, đừng đánh giá thấp tầng cấp cơ sở. Nếu không thể thích ứng với các tình huống ở tầng cấp cơ sở, chắc chắn không thể tiến xa hơn, cố gắng bỏ hết huyết tâm làm tốt công tác ở huyện Lục Thương, địa phương càng phức tạp, lại càng có thể rèn luyện năng lực của con!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Con hiểu rồi.
- Ừ, trung ương đã quyết định đồng chí Vương Khánh Long đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây Giang, rất nhanh sẽ đến nhậm chức!
Lúc nói lời này, Trịnh Thành Trung mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng không biết hoàn cảnh của Vương Khánh Long đó là như thế nào, nhìn về phía Trịnh Thành Trung nói:
- Chủ tịch tỉnh mới sao?
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Đồng chí Vương Khánh Long xuất thân là thư ký của lão Hoa, kinh nghiệm vô cùng phong phú!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng ngời, nghĩ thầm nếu đã là thư ký của Hoa Uy được điều đến tỉnh Tây Giang để đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, đối với mình mà nói là một chuyện tốt!
Trịnh Thành Trung nghĩ xa hơn, nghĩ đến mục đích của Hoa Uy đột nhiên phái Vương Khánh Long đến Tây Giang, trong lòng lại nghĩ, rốt cuộc Hoa Uy có mục đích gì? Nếu một nhân vật có người đứng sau hùng mạnh như Vương Khánh Long đến tỉnh Tây Giang, tình hình ở tỉnh Tây Giang chắc chắn sẽ có một sự thay đổi lớn.
Tuy nhiên, Trịnh Thành Trung biết Hoa Uy và Diệp Trạch Đào có chút quan hệ. Đối với chuyện này, cũng rất ủng hộ.
- Trạch Đào, bây giờ ba mẹ con đang ở đâu?
Trịnh Thành Trung hỏi.
Diệp Trạch Đào không ngờ Trịnh Thành Trung lại hỏi về tình hình của ba mẹ mình, bèn cười nói:
- Bây giờ tâm trạng của ba mẹ con cũng đã được buông xuống rồi, đi du lịch khắp nơi, hôm trước mới gọi điện, nói là đã đến nước Bỉ.
Trịnh Thành Trung cười nói:
- Đúng là bọn họ có thể thả lỏng, đi du lịch toàn thế giới, còn được mở mang kiến thức, chúng ta thì không được rồi!
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Ba không phải cũng đã đi qua rất nhiều nước rồi sao.
Trịnh Thành Trung cười nói:
- Nào có được tự do như ba mẹ của Trạch Đào, muốn làm gì thì làm, lúc chúng ta đi ra ngoài, bên cạnh cũng có người đi theo, nhìn gì đây!
Trịnh Tiểu Nhu liền mỉm cười.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Mộng Y sắp xếp đó, đặc biệt còn mời thêm người đi cùng, chắc cũng không có gì để lo lắng.
Trịnh Thành Trung nhìn thoáng qua Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Học tập nhiều chút ở Mộng Y đi!
Nhìn Diệp Trạch Đào nói thêm:
- Sắp xếp một chút ít thời gian, để chúng ta gặp mặt!
Phương Mai Anh gật gật đầu nói:
- Nói rất đúng, cần phải gặp mặt.
Lúc nói đến dự án ô tô, Trịnh Thành Trung nói:
- Ý tưởng này của các con tốt lắm, tuy nhiên, một dự án lớn như vậy, trong lúc các con thực hiện nên chú ý nhiều chút về một số nhân tố, lợi ích bình đẳng là rất quan trọng!
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Việc này chúng con biết, chắc chắn phải kéo thêm một số người vào, nếu không lúc tiến hành thực hiện dự án này, sự công kích rất nhiều!
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Các con nói không sai, thật ra, về rất nhiều mặt kỹ thuật, nước ta cũng không yếu kém, có nhiều thứ có thể chuyển từ quân dụng sang dân dụng, còn có một số đồ vật đã bỏ ở một xó nào đó lâu rồi, cũng có thể đem ra triển khai. Đương nhiên, có những thứ đồ của nước ngoài có thể sử dụng được thì không nên bỏ qua.
Cả nhà ngồi ở đây trò chuyện, cũng có vẻ rất náo nhiệt.
Vừa mới làm chuyện đó với Diệp Trạch Đào, lúc này Trịnh Tiểu Nhu rất nhạy cảm, phát hiện ánh mắt đó của mẹ, lập tức trở nên thẹn thùng, gắt giọng:
- Mẹ!
Phương Mai Anh cười nói:
- Mau rót trà mời Trạch Đào đi.
Trịnh Tiểu Nhu hơi đỏ mặt, tuy rằng cả nhà đều biết chuyện của mình và Diệp Trạch Đào, cô vẫn không quen lắm với ánh mắt quan tâm đó của mẹ.
Bây giờ Diệp Trạch Đào đã khôi phục, biểu hiện ra vẻ mặt bình tĩnh.
Ở đây cũng đâu có người ngoài, Diệp Trạch Đào theo Trịnh Tiểu Nhu nhỏ giọng gọi tiếng “ Mẹ”, việc này khiến cho Phương Mai Anh càng vui mừng, cười đến nỗi mắt cũng híp lại. - Trạch Đào, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống đây, để mẹ gọi điện cho ba con, chắc hôm nay ông ta cũng không có nhiều việc lắm, biết con đã đến, ông ta sẽ quay về một chuyến.
Lúc trong nhà không có người ngoài, thì xưng hô như người một nhà, nếu có người ngoài, cách xưng hô của mọi người liền trở nên có nề nếp.
Diệp Trạch Đào đi qua đó ngồi xuống.
Phương Mai Anh nhìn Diệp Trạch Đào, đây là ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, nghĩ thầm, nếu con gái mình đã thích rồi, thì cũng chỉ có thể như thế này thôi.
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu ngồi bên cạnh nói:
- Mẹ, con đã suy nghĩ rồi, dù sao mọi người cũng là người một nhà, sau này Trạch Đào vẫn nên gọi ba mẹ là bác trai bác gái, nếu không gọi quen miệng rồi nhất thời không sửa được, thì lúc đó thật sự sẽ xảy ra chuyện đó.
Vẫy tay, Phương Mai Anh nói:
- Việc này con khỏi lo, mẹ đã bàn bạc với ba con rồi, hôm nào mời vài người đến, nhà của chúng ta không có con trai, chúng ta sẽ tuyên bố nhận Trạch Đào làm con nuôi, như vậy việc xưng hô sẽ không còn là vấn đề nữa!
Trịnh Tiểu Nhu khẽ cười nói:
- Người ta đã có cha nuôi rồi!
Phương Mai Anh cười nói:
- Bây giờ rất thịnh hành nhận cha nuôi. Không sao, không sao đâu, ở trong thành phố nhà nào mà không nhận vài đứa con nuôi chứ!
Diệp Trạch Đào không lên tiếng, tuy nhiên, cách làm này đối với mình mà nói cũng không phải là chuyện xấu.
Có vẻ cả nhà rất hoà hợp, ngồi ở đây nói chuyện.
Qua hơn một tiếng, Trịnh Thành Trung đã về.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang nói chuyện rất vui vẻ với Phương Mai Anh, sắc mặt Trịnh Thành Trung cũnglộ ra sự vui vẻ.
- Bác trai.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy còn có thư ký của Trịnh Thành Trung cùng bước vào. Cứ như vậy gọi một tiếng.
Trịnh Thành Trung nói với thư ký của ông ta:
- Không có việc gì nữa đâu, cậu về đi.
Sau khi đuổi thư ký đi rồi, Trịnh Thành Trung qua bên đó ngồi xuống, nhìn Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Trạch Đào mới tới hả?
- Ba, đến được một lúc rồi.
Nghe gọi như vậy, ánh mắt Trịnh Thành Trung liền sáng lên, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, nói:
- Ừ, phải giải quyết vấn đề xưng hô này một chút. Nhân dịp con ở thành phố, ba muốn làm một nghi lễ nhận con nuôi trong phạm vi nhỏ, để cho những người trong phạm vi đó biết một chút là được rồi.
Diệp Trạch Đào biết cái phạm vi mà Trịnh Thành Trung nói, chắc hẳn là một số người đáng tin của Trịnh hệ. Hành động này đồng nghĩa với việc Trịnh Thành Trung muốn giới thiệu mình cho những người trong Trịnh hệ. - Con nghe theo sự sắp xếp của ba.
Chuyện này đối với Diệp Trạch Đào cũng không quan trọng lắm.
Gật gật đầu, Trịnh Thành Trung nói:
- Chuyện của Lưu Đống Lưu ba đã biết rồi, lần này con đến thành phố, có suy nghĩ gì không?
Trịnh Thành Trung cũng rất thẳng thắn, liền hỏi suy nghĩ của Diệp Trạch Đào.
- Con nghĩ như thế này…
Diệp Trạch Đào nói ra suy nghĩ của mình.
Trịnh Thành Trung nhắm mắt trầm tư một lúc, sau đó mới mở to mắt nói:
- Đây cũng là một cách. Điều kiện của Lưu Đống Lưu cũng không đến nổi tệ, tật xấu lớn nhất của những người trong Lưu gia là ích kỷ, kiêu ngạo, cha vợ của con xem như là người tương đối tốt hơn một chút!
Đánh giá này làm cho Diệp Trạch Đào có chút đỏ mặt.
Dựa vào thân phận của Trịnh Thành Trung ở đây, ông ta có cách đánh giá như thế này điều này cho thấy có không ít người trong thành phố cũng đánh giá người của Lưu gia như vậy, đối với sự phát triển của người nhà Lưu gia nhất định sẽ rất bất lợi.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Ba, người ta đến là để giúp ba của Mộng Y. Ba nói những lời giúp đỡ thôi!
Trịnh Thành Trung sửng sốt, lúc này mới cười nói:
- Đứa con gái này!
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung nói:
- Nếu điều Lưu Đống Lưu đến một nơi mới, con thấy nên điều ông ta đi đâu?
- Ba, ba thấy điều đến thành phố Kim Lăng thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Khe khẽ gõ các ngón tay vào bụng mình, Trịnh Thành Trung trầm tư một chút nói:
- Bí thư Thành uỷ Bàng Hữu Cảm chỉ có thể làm thêm một nhiệm kì nữa thôi, đó cũng là một cơ hội, đảm nhiệm chức Phó bí thư, nghiên cứu một chút, cũng có thể có không gian triển khai, điều quan trọng nhất là đến Kim Lăng có thể tránh được một chút khó khăn bây giờ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thầy con nói, ông ta sẽ đến chỗ ông Hoa hoạt động một chút.
Trịnh Thành Trung khẽ gật đầu nói:
- Như vậy phần thắng sẽ rất lớn.
Nói xong chuyện này, chuyện Trịnh Thành Trung quan tâm nhất chính là bản thân Diệp Trạch Đào, liền để cho Diệp Trạch Đào nói một chút tình hình sau khi hắn tới huyện Lục Thương.
Diệp Trạch Đào thấy tâm trạng của Trịnh Thành Trung không tệ, liền nói một lượt các quá trình của mình ở huyện Lục Thương.
Sau khi nghe xong Phương Mai Anh thở dài:
- Đúng là không ngờ tới, những người ở phía dưới đấu đá nhau cũng kịch liệt như vậy, thiếu chút nữa là mất mạng rồi!
Trịnh Thành Trung tỏ ra nghiêm túc nói:
- Trạch Đào, người làm chính trị nhất định phải có một trái tim quả quyết, dũng cảm, trong chuyện này, con làm vẫn còn thiếu xót đấy!
Diệp Trạch Đào biết rằng Trịnh Thành Trung nói chính là chuyện mình đối đãi Lôi Diên Tùng, bây giờ suy nghĩ lại, mình đã hơi nhẹ tay một chút rồi, ít nhất cũng không nên trả lại toàn bộ chứng cứ cho Lôi Diên Tùng, để bây giờ Lôi Diên Tùng ngầm tranh đấu với mình. - Con hiểu rồi.
Diệp Trạch Đào chỉ biết thừa nhận sai lầm của mình.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Tình hình lúc đó không rõ ràng, con làm như vậy có thể tranh thủ càng nhiều lực lượng, cũng không thể trách con được. Nhưng, con phải nhớ kỹ, bất kể khi nào, cho dù con đã lấy được thắng lợi áp đảo, con cũng nên nghĩ đến những tình huống xấu có thể xảy ra ở phía sau, đi một bước xem ba bước, đây là khả năng mà một người làm chính trị phải có!
Diệp Trạch Đào lại gật đầu, biết rằng nếu mình đã đi trên con đường này, tỏ vẻ thanh cao, tỏ ra quang minh, thì đó chính là những hành vi tự mình đánh vào mình rồi, đôi khi trong chính trị phải để âm mưu và chính nghĩa song song nhau mới được.
Thấy khả năng lĩnh hội của Diệp Trạch Đào cao như vậy, mình mới nhắc nhở một chút, hắn ta đã hiểu rồi. Trịnh Thành Trung nghĩ thầm, thằng nhóc này chính là một nhân tài trong chính trị, chăm sóc chỉ dạy tốt một chút, có lẽ sẽ còn tiến xa hơn.
Nhìn thoáng qua người ngồi ở bên cạnh, dường như trong ánh mắt chỉ có hình dáng của Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung thầm than một tiếng, đứa con gái của mình đã hoàn toàn rơi sâu vào hố tình rồi, làm cho mình không giúp cũng không được.
Lại nghĩ đến chuyện có ý muốn có một đứa con nối dõi cho Trịnh gia, mỉm cười nói:
- Các con thường xuyên không ở cùng nhau, Có suy nghĩ gì chưa?
Phương Mai Anh liền cười nói:
- Mẹ thấy nên mau chóng sinh một đứa con, như vậy Tiểu Nhu cũng có chỗ dựa, nếu không suốt ngày cứ đi tới đi lui!
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Mẹ, xem mẹ nói kìa!
Trịnh Thành Trung mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào thấy ánh mắt của Trịnh Thành Trung, biết suy nghĩ của Trịnh Thành Trung, bèn nói:
- Mẹ nói rất đúng, có một đứa con cũng rất tốt.
Trịnh Thành Trung liền gật đầu nói:
- Hiện tại điều quan trọng nhất là con nên làm tốt công việc ở huyện Lục Thương, chuyện của Lưu Đống Lưu con đừng lo lắng quá nhiều, chúng ta sẽ triển khai hoạt động một chút, đừng đánh giá thấp tầng cấp cơ sở. Nếu không thể thích ứng với các tình huống ở tầng cấp cơ sở, chắc chắn không thể tiến xa hơn, cố gắng bỏ hết huyết tâm làm tốt công tác ở huyện Lục Thương, địa phương càng phức tạp, lại càng có thể rèn luyện năng lực của con!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Con hiểu rồi.
- Ừ, trung ương đã quyết định đồng chí Vương Khánh Long đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây Giang, rất nhanh sẽ đến nhậm chức!
Lúc nói lời này, Trịnh Thành Trung mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng không biết hoàn cảnh của Vương Khánh Long đó là như thế nào, nhìn về phía Trịnh Thành Trung nói:
- Chủ tịch tỉnh mới sao?
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Đồng chí Vương Khánh Long xuất thân là thư ký của lão Hoa, kinh nghiệm vô cùng phong phú!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng ngời, nghĩ thầm nếu đã là thư ký của Hoa Uy được điều đến tỉnh Tây Giang để đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, đối với mình mà nói là một chuyện tốt!
Trịnh Thành Trung nghĩ xa hơn, nghĩ đến mục đích của Hoa Uy đột nhiên phái Vương Khánh Long đến Tây Giang, trong lòng lại nghĩ, rốt cuộc Hoa Uy có mục đích gì? Nếu một nhân vật có người đứng sau hùng mạnh như Vương Khánh Long đến tỉnh Tây Giang, tình hình ở tỉnh Tây Giang chắc chắn sẽ có một sự thay đổi lớn.
Tuy nhiên, Trịnh Thành Trung biết Hoa Uy và Diệp Trạch Đào có chút quan hệ. Đối với chuyện này, cũng rất ủng hộ.
- Trạch Đào, bây giờ ba mẹ con đang ở đâu?
Trịnh Thành Trung hỏi.
Diệp Trạch Đào không ngờ Trịnh Thành Trung lại hỏi về tình hình của ba mẹ mình, bèn cười nói:
- Bây giờ tâm trạng của ba mẹ con cũng đã được buông xuống rồi, đi du lịch khắp nơi, hôm trước mới gọi điện, nói là đã đến nước Bỉ.
Trịnh Thành Trung cười nói:
- Đúng là bọn họ có thể thả lỏng, đi du lịch toàn thế giới, còn được mở mang kiến thức, chúng ta thì không được rồi!
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Ba không phải cũng đã đi qua rất nhiều nước rồi sao.
Trịnh Thành Trung cười nói:
- Nào có được tự do như ba mẹ của Trạch Đào, muốn làm gì thì làm, lúc chúng ta đi ra ngoài, bên cạnh cũng có người đi theo, nhìn gì đây!
Trịnh Tiểu Nhu liền mỉm cười.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Mộng Y sắp xếp đó, đặc biệt còn mời thêm người đi cùng, chắc cũng không có gì để lo lắng.
Trịnh Thành Trung nhìn thoáng qua Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Học tập nhiều chút ở Mộng Y đi!
Nhìn Diệp Trạch Đào nói thêm:
- Sắp xếp một chút ít thời gian, để chúng ta gặp mặt!
Phương Mai Anh gật gật đầu nói:
- Nói rất đúng, cần phải gặp mặt.
Lúc nói đến dự án ô tô, Trịnh Thành Trung nói:
- Ý tưởng này của các con tốt lắm, tuy nhiên, một dự án lớn như vậy, trong lúc các con thực hiện nên chú ý nhiều chút về một số nhân tố, lợi ích bình đẳng là rất quan trọng!
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Việc này chúng con biết, chắc chắn phải kéo thêm một số người vào, nếu không lúc tiến hành thực hiện dự án này, sự công kích rất nhiều!
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Các con nói không sai, thật ra, về rất nhiều mặt kỹ thuật, nước ta cũng không yếu kém, có nhiều thứ có thể chuyển từ quân dụng sang dân dụng, còn có một số đồ vật đã bỏ ở một xó nào đó lâu rồi, cũng có thể đem ra triển khai. Đương nhiên, có những thứ đồ của nước ngoài có thể sử dụng được thì không nên bỏ qua.
Cả nhà ngồi ở đây trò chuyện, cũng có vẻ rất náo nhiệt.