Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 784 : Cùng Nhau Ăn Cơm
Ngày đăng: 00:52 02/08/20
Phương Siêu Minh cũng là ủy viên thường vụ, sự hiện diện của anh ta ở đây cho dù là vì mục đích gì đi chăng nữa thì Diệp Trạch Đào cũng không thể không coi trọng, đích thân đến cột mốc biên giới địa phương nghênh đón.
Phương Siêu Minh ở thành phố Cừ Dương cũng là người ngang ngược, Thi Minh Cương cũng không ép được anh ta, lần này có lẽ không phải do Thi Minh Cương bố trí họ đến, cũng không nghe thấy Trần Đại Tường nói về việc này, xem ra là anh ta tự chạy đến đây rồi.
Xe của Phương Siêu Minh dừng lại, Diệp Trạch Đào đã ra nghênh đón.
Khi hai người bắt tay, Diệp Trạch Đào liền phát hiện khí sắc của Phương Siêu Minh không được tốt cho lắm, lần trước khi gặp Phương Siêu Minh, khí sắc của anh ta vẫn còn rất tốt, hôm nay nhìn thấy cảm giác giống như là một người khác hoàn toàn vậy.
Sau khi luyện Ngũ Cầm Hí, Diệp Trạch Đào trở nên rất mẫn cảm với khí sắc con người, hắn cảm nhận được khí sắc của Phương Siêu Minh vô cùng kém.
- Chủ tịch thành phố Phương, hoan nghênh anh đến chỉ đạo công tác.
- Ha ha, tôi giới thiệu cho anh một chút, vị này chính là giám đốc công ty cổ phần Hải Kinh Nhật Bản, ông Sơn Bổn Nhất Thu, tôi dẫn ông ấy đến huyện các anh khảo sát, thế nào, có phải là nên cảm tạ tôi không?
Khi nói xong lời này, Phương Siêu Minh liền cười tươi.
Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện có một người rất giống người Nhật Bản đứng phía sau lưng Phương Siêu Minh.
- Hoan nghênh ngài Sơn Bổn Nhất Thu.
Diệp Trạch Đào vội đưa tay ra chào hỏi.
Người Nhật Bản này cũng rất khách khí, không ngừng khom lưng nói chuyện, nhưng Diệp Trạch Đào nghe không hiểu gì hết.
Cũng may bên cạnh người Nhật Bản này còn có một nhân viên nữ phiên dịch, nghe xong phiên dịch, Diệp Trạch Đào này mới biết người Nhật Bản này nhắc nhiều đến việc chiếu cố quan tâm gì đó.
Con người của đất nước này chính là như vậy, nói chuyện vô cùng khách khí, động đến chuyện dù là nhỏ nhất cũng quyết không nương tay, cũng không biết bọn họ đến có mục đích gì!
Đối với nguồn vốn đầu tư nước ngoài, đặc biệt là nguồn vốn do Phương Siêu Minh dẫn đến, Diệp Trạch Đào có sự cảnh giác cao độ.
Không biết là lại có một hội trưởng doanh nghiệp Nhật Bản đến, chuyện thu hút đầu tư này Diệp Trạch Đào không cần đích thân làm, sau khi Diệp Trạch Đào ngồi vào trong xe liền lập tức gọi điện thoại cho người của chủ tịch huyện Lật Vi Thư và Cục Xúc tiến đầu tư đến phụ trách việc tiếp đón.
Khi trở lại huyện, Lật Vi Thư và Cố Lôi Minh đã chờ sẵn ở đó.
Nhận thấy chuyện tiếp đón là do Lật Vi Thư đảm nhận, biết rằng Lật Vi Thư này cũng không phải là người của phe Diệp Trạch Đào, nên Phương Siêu Minh cũng không nói gì.
Chỉ một lát đã sắp xếp xong phòng của Phương Siêu Minh. Phương Siêu Minh nói:
- Trạch Đào, tôi nhớ Tổ công tác tuyên truyền cấp trên đang ở huyện các cậu, bây giờ công việc bọn họ triển khai thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào chỉ biết, Phương Siêu Minh này rõ ràng là đưa một người Nhật Bản tới, thực sự là đến để làm việc, liền nói:
- Bọn họ rất ổn, nói là không muốn làm phiền đến huyện chúng tôi nên đã ra ngoài ở rồi. Yêu cầu của Cục trưởng Lý đúng là rất nghiêm túc!
Phương Siêu Minh liền cười nói:
- Tôi lại nghe nói là do Chủ tịch thành phố Diệp cài đấy!
- Ôi, không quản việc nhà không biết dầu muối đắt, huyện chúng tôi sắp đói đến không có gì ăn rồi!
- Cậu nói khoác rồi, có ai lại không biết huyện các cậu bây giờ giàu có nhất tỉnh , nhiều khoản đầu tư như thế, kiếm được quá đi chứ!
Nếu không phải biết chuyện giữa hai người thì ai cũng có thể nhận ra được giữa họ không hề hòa hợp.
Dù sao mục đích đến đây của Phương Siêu Minh là muốn gặp bọn người Lý Đồ Trí. Diệp Trạch Đào biết giữa bọn họ sớm đã liên lạc với nhau liền nói:
- Như vậy đi, chiều nay tôi ăn cơm cùng Chủ tịch huyện Tôn và bọn họ, cậu cũng đi ăn cùng chúng tôi chứ?
- Được chứ, dù sao cũng đã tới huyện Lục Thương rồi, mọi chuyện tôi đều nghe theo cậu hết.
Bộ dạng Phương Siêu Minh vô cùng vui vẻ.
- Vậy cậu nghỉ ngơi chút đi, để tôi đi sắp xếp.
Diệp Trạch Đào nói xong liền rời đi.
Phương Siêu Minh nhìn thấy Diệp Trạch Đào rời đi, xoa nhẹ đầu, cảm thấy gần đây rất hay bị đau đầu, cơ thể cũng bị gầy đi rất nhanh.
Ngồi một lúc rồi lắc lắc đầu, phát hiện trí nhớ của mình cũng có phần giảm bớt.
Đứng dậy đi vào phòng tắm, lúc Phương Siêu Minh cởi quần áo ra anh ta nhìn toàn thân chỉ thấy trên người có rất nhiều nốt phát ban.
Ôi, rốt cuộc là làm sao vậy! Phải bớt chút thời gian đi kiểm tra một chút mới được!
Tắm xong đi ra ngoài, Phương Siêu Minh ngồi đó nghĩ tới chuyện làm thế nào đuổi Diệp Trạch Đào đi khỏi thành phố Cừ Dương.
Nếu không thể đuổi được Diệp Trạch Đào đi, nếu như cứ để Diệp Trạch Đào phát triển như vậy thì không biết được sau này Diệp Trạch Đào sẽ còn phát triển đến như thế nào nữa.
Trước kia Phương Siêu Minh cũng không quá để tâm đến Diệp Trạch Đào. Sau khi hắn tới thành phố Cừ Dương đã rất hiểu rõ con người Diệp Trạch Đào này, bây giờ hắn đã coi Diệp Trạch Đào là đối thủ lớn nhất của anh ta rồi.
Diệp Trạch Đào cũng vừa về tới văn phòng, vừa rồi sau khi nhìn thấy tình trạng của Phương Siêu Minh, Diệp Trạch Đào cũng suy nghĩ đôi chút, nhìn bộ dạng của Phương Siêu Minh, không biết liệu chuyện mà đám người Dương Quân làm có truyền đếnanh ta không nữa?
Từ sau khi Dương Quân làm ra chuyện như vậy, khi giao tiếp với mấy tên con ông cháu cha đó cũng có đôi chút băn khoăn, nếu không chỉ cần sơ ý, nếu mình không may cũng nhiễm phải loại bệnh này thì đúng thật là đáng chê cười!
Diệp Trạch Đào ngồi đó, nghĩ đến đây thì lắc đầu, quan trường chính là một cái nhà tắm lớn, có ai lại không muốn vui vẻ đôi chút chứ, chuyện này đến rồi đi, cũng thật khó nói là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Mở máy tính ra, sau khi tra cứu về một loạt các loại bệnh trạng và phương pháp điều trị, Diệp Trạch Đào lúc này mới ít nhiều thấy yên tâm, chỉ cần không làm chuyện đó thì chắc sẽ không bị lây nhiễm.
Việc này cũng khiến cho tâm lý của Diệp Trạch Đào bị ám ảnh.
Xem xong những thứ đó trên máy tính, những lời Trần Hỷ Toàn nói liên quan đến phương diện huyền học lại xuất hiện trong đầu Diệp Trạch Đào.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào lấy điện thoại ra bấm số Trần Hỷ Toàn.
Điện thoại vừa thông, Trần Hỷ Toàn liền lớn tiếng nói:
- Lão đệ, lão tứ nhà chúng ta đang ở tỉnh cậu đấy, dự án đang được tiến hành rất thuận lợi!
Diệp Trạch Đào đúng là nhiều việc, không có đi quan tâm đến dự án của bọn họ, đành nói:
- Tôi quan tâm không hết được!
- Không sao, sự vận hành của dự án có tính quy luật, chỉ cần chính sách lớn không thay đổi, những cái khác công ty có thể tự thân vận động rồi.
Diệp Trạch Đào biết rằng về mặt này Trần Hỷ Toàn là chuyên gia rồi, nghĩ đến mục đích mà mình gọi điện thoại đến, Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Các bà vợ của anh đều rất lợi hại!
- Ha ha, thế thì cậu không hiểu rồi, tôi đã nghiên cứu qua về chuyện nam nữ, phụ nữ trước khi có đàn ông toàn thân hơi thở tinh khiết đấy, ở trên chỗ tu luyện chính là một chỗ linh huyệt, đàn ông chỉ cần không ngừng làm dịu cái chỗ linh huyệt ấy!
Diệp Trạch Đào vui vẻ nói:
- Anh đúng là chuyên gia đấy!
Trần Hỷ Toàn cũng cười nói:
- Anh cho cậu biết nhé, phụ nữ cũng như linh huyệt, nếu cô ta đã có quan hệ nam nữ thì trong hơi thở cũng sẽ có hơi thở của người đàn ông đó, người đàn ông đó, có người vận khí tốt cũng có người vận khí kém, nếu chẳng may cô ta làm chuyện đó với người đàn ông có vận khí kém, mà ta lại đi làm chuyện đó với cô ta thì cũng là làm cho vận khí của ta kém đi, cho nên nếu tìm phụ nữ nhất định phải tìm trinh nữ hoặc là người phụ nữ chưa từng làm chuyện đó, chỉ có như vậy thì ta mới không bị vận khí của người khác làm ảnh hưởng!
Diệp Trạch Đào lần trước cũng nghe Trần Hỷ Toàn nói qua, liền cười nói:
- Xem anh kìa, đòi nhiều phụ nữ như vậy, quả nhiên vận khí rất tốt!
Trần Hỷ Toàn cũng cười nói:
- Cho nên anh bình thường cũng không tìm bừa phụ nữ, dùng người trong nhà vẫn yên tâm hơn!
Diệp Trạch Đào cảm thấy Trần Hỷ Toàn đúng là khác người, lý luận này của anh ta hắn chưa từng nghĩ tới.
- Lão đệ à, có không ít kẻ giàu có thích chơi với những người phụ nữ nổi tiếng, kỳ thật đây là một điều lầm tưởng, cậu không biết là anh cũng thừa nhận rằng những người phụ nữ có chút danh tiếng cũng rất tốt, có thể dựa vào năng lực của bản thân để nổi tiếng, thế nhưng bây giờ cậu cũng biết rồi đấy, có không ít những nữ nhân nổi tiếng ấy lại là thứ hàng rách nát, vì chúng làm chuyện đó quá nhiều, cứ như vậy, khí tức của họ cũng đại loạn rồi, quan hệ với họ chẳng khác nào làm chuyện hủy hoại tương lai của mình, cho nên lão đệ à, anh khuyên cậu thà rằng nuôi mấy người chứ đừng có dính vào chốn tình trường hay loại phụ nữ có chút tiếng tăm làm gì, chơi với những loại đó hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
Toát mồ hôi!
Trên đầu Diệp Trạch Đào đổ mồ hôi, Trần Hỷ Toàn này còn rất thông hiểu đạo lý nữa cơ đấy!
- Anh đúng là lý luận rất thâm sâu!
Trần Hỷ Toàn liền bật cười ha ha nói:
- Cậu đừng vội không tin, rất nhiều người đáng ra rất có tiền đồ đấy nhưng chính vì vô tình dính vào vận xui do chơi gái, kết quả ai cũng xảy ra chuyện!
Diệp Trạch Đào nghe xong lời của Trần Hỷ Toàn tâm tình vô cùng thoải mái, cười nói:
- Được rồi, khi nào anh đến, chúng ta lại tán gẫu tiếp.
Lại nói thêm đôi câu, Diệp Trạch Đào lúc này mới cúp điện thoại.
Trong lòng liền nghĩ, có lẽ lời nói của Trần Hỷ Toàn cũng có lý của nó, mấy tên công tử đối phó với hắn không phải là kẻ chơi gái “rách nát” đó sao? Bọn họ không phải đều là một lũ bại trận đó sao?
Quá rối loạn rồi!
Trần Hỷ Toàn làm sao lại nghĩ ra được cái lý luận huyền diệu khó giải thích này nhỉ!
Diệp Trạch Đào ngẫm lại cảm thấy buồn cười.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng rất tán đồng với ý của Trần Hỷ Toàn cho rằng tốt nhất đừng quan hệ lung tung với phụ nữ.
Suy nghĩ một hồi lâu, khi Tôn Lôi gọi điện thoại tới, Diệp Trạch Đào mới rời khỏi văn phòng.
Nhìn Tôn Lôi Diệp Trạch Đào nói:
- Phó chủ tịch thành phố Phương cũng tới, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.
Tôn Lôi gật gật đầu.
Nhìn bộ dạng Tôn Lôi như vậy, Diệp Trạch Đào cũng thầm khen, lúc thằng ranh này mới đến đây cũng không biết rõ, mấy lần ăn nghẹn nhưng cũng ổn định lại được, tin rằng một thời gian nữa thằng nhóc này cũng sẽ nhanh chóng thành tài!
Tôn Lôi và Phương Siêu Minh trước kia cũng không khác nhau là mấy, đều là con ông cháu cha, nói thật ra thì Tôn Lôi còn phát triển sớm hơn Phương Siêu Minh một chút, kết quả lại bị lật đổ theo Tôn gia, ngược lại người của Phương gia lại phất lên, quan hệ giữa Tôn Lôi và Phương Siêu Minh cũng không hề tốt đẹp như biểu hiện bên ngoài.
Diệp Trạch Đào vừa đi vừa phân tích mối quan hệ giữa Tôn Lôi và Phương Siêu Minh, cảm thấy hai bên chắc chắn vẫn có điểm gì đó không hòa hợp, đây cũng là điểm mà mình có thể nhằm vào!
Lúc đi vào phòng của Phương Siêu Minh, Phương Siêu Minh đã chờ ở cửa, cũng chưa tán gẫu được bao lâu, mọi người liền cùng nhau đi đến địa điểm ăn cơm đã được sắp xếp sẳn.
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, phải nhìn xem lần này Phương Siêu Minh đến giữa bọn họ liệu có xảy ra chuyện gì không?
Phương Siêu Minh ở thành phố Cừ Dương cũng là người ngang ngược, Thi Minh Cương cũng không ép được anh ta, lần này có lẽ không phải do Thi Minh Cương bố trí họ đến, cũng không nghe thấy Trần Đại Tường nói về việc này, xem ra là anh ta tự chạy đến đây rồi.
Xe của Phương Siêu Minh dừng lại, Diệp Trạch Đào đã ra nghênh đón.
Khi hai người bắt tay, Diệp Trạch Đào liền phát hiện khí sắc của Phương Siêu Minh không được tốt cho lắm, lần trước khi gặp Phương Siêu Minh, khí sắc của anh ta vẫn còn rất tốt, hôm nay nhìn thấy cảm giác giống như là một người khác hoàn toàn vậy.
Sau khi luyện Ngũ Cầm Hí, Diệp Trạch Đào trở nên rất mẫn cảm với khí sắc con người, hắn cảm nhận được khí sắc của Phương Siêu Minh vô cùng kém.
- Chủ tịch thành phố Phương, hoan nghênh anh đến chỉ đạo công tác.
- Ha ha, tôi giới thiệu cho anh một chút, vị này chính là giám đốc công ty cổ phần Hải Kinh Nhật Bản, ông Sơn Bổn Nhất Thu, tôi dẫn ông ấy đến huyện các anh khảo sát, thế nào, có phải là nên cảm tạ tôi không?
Khi nói xong lời này, Phương Siêu Minh liền cười tươi.
Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện có một người rất giống người Nhật Bản đứng phía sau lưng Phương Siêu Minh.
- Hoan nghênh ngài Sơn Bổn Nhất Thu.
Diệp Trạch Đào vội đưa tay ra chào hỏi.
Người Nhật Bản này cũng rất khách khí, không ngừng khom lưng nói chuyện, nhưng Diệp Trạch Đào nghe không hiểu gì hết.
Cũng may bên cạnh người Nhật Bản này còn có một nhân viên nữ phiên dịch, nghe xong phiên dịch, Diệp Trạch Đào này mới biết người Nhật Bản này nhắc nhiều đến việc chiếu cố quan tâm gì đó.
Con người của đất nước này chính là như vậy, nói chuyện vô cùng khách khí, động đến chuyện dù là nhỏ nhất cũng quyết không nương tay, cũng không biết bọn họ đến có mục đích gì!
Đối với nguồn vốn đầu tư nước ngoài, đặc biệt là nguồn vốn do Phương Siêu Minh dẫn đến, Diệp Trạch Đào có sự cảnh giác cao độ.
Không biết là lại có một hội trưởng doanh nghiệp Nhật Bản đến, chuyện thu hút đầu tư này Diệp Trạch Đào không cần đích thân làm, sau khi Diệp Trạch Đào ngồi vào trong xe liền lập tức gọi điện thoại cho người của chủ tịch huyện Lật Vi Thư và Cục Xúc tiến đầu tư đến phụ trách việc tiếp đón.
Khi trở lại huyện, Lật Vi Thư và Cố Lôi Minh đã chờ sẵn ở đó.
Nhận thấy chuyện tiếp đón là do Lật Vi Thư đảm nhận, biết rằng Lật Vi Thư này cũng không phải là người của phe Diệp Trạch Đào, nên Phương Siêu Minh cũng không nói gì.
Chỉ một lát đã sắp xếp xong phòng của Phương Siêu Minh. Phương Siêu Minh nói:
- Trạch Đào, tôi nhớ Tổ công tác tuyên truyền cấp trên đang ở huyện các cậu, bây giờ công việc bọn họ triển khai thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào chỉ biết, Phương Siêu Minh này rõ ràng là đưa một người Nhật Bản tới, thực sự là đến để làm việc, liền nói:
- Bọn họ rất ổn, nói là không muốn làm phiền đến huyện chúng tôi nên đã ra ngoài ở rồi. Yêu cầu của Cục trưởng Lý đúng là rất nghiêm túc!
Phương Siêu Minh liền cười nói:
- Tôi lại nghe nói là do Chủ tịch thành phố Diệp cài đấy!
- Ôi, không quản việc nhà không biết dầu muối đắt, huyện chúng tôi sắp đói đến không có gì ăn rồi!
- Cậu nói khoác rồi, có ai lại không biết huyện các cậu bây giờ giàu có nhất tỉnh , nhiều khoản đầu tư như thế, kiếm được quá đi chứ!
Nếu không phải biết chuyện giữa hai người thì ai cũng có thể nhận ra được giữa họ không hề hòa hợp.
Dù sao mục đích đến đây của Phương Siêu Minh là muốn gặp bọn người Lý Đồ Trí. Diệp Trạch Đào biết giữa bọn họ sớm đã liên lạc với nhau liền nói:
- Như vậy đi, chiều nay tôi ăn cơm cùng Chủ tịch huyện Tôn và bọn họ, cậu cũng đi ăn cùng chúng tôi chứ?
- Được chứ, dù sao cũng đã tới huyện Lục Thương rồi, mọi chuyện tôi đều nghe theo cậu hết.
Bộ dạng Phương Siêu Minh vô cùng vui vẻ.
- Vậy cậu nghỉ ngơi chút đi, để tôi đi sắp xếp.
Diệp Trạch Đào nói xong liền rời đi.
Phương Siêu Minh nhìn thấy Diệp Trạch Đào rời đi, xoa nhẹ đầu, cảm thấy gần đây rất hay bị đau đầu, cơ thể cũng bị gầy đi rất nhanh.
Ngồi một lúc rồi lắc lắc đầu, phát hiện trí nhớ của mình cũng có phần giảm bớt.
Đứng dậy đi vào phòng tắm, lúc Phương Siêu Minh cởi quần áo ra anh ta nhìn toàn thân chỉ thấy trên người có rất nhiều nốt phát ban.
Ôi, rốt cuộc là làm sao vậy! Phải bớt chút thời gian đi kiểm tra một chút mới được!
Tắm xong đi ra ngoài, Phương Siêu Minh ngồi đó nghĩ tới chuyện làm thế nào đuổi Diệp Trạch Đào đi khỏi thành phố Cừ Dương.
Nếu không thể đuổi được Diệp Trạch Đào đi, nếu như cứ để Diệp Trạch Đào phát triển như vậy thì không biết được sau này Diệp Trạch Đào sẽ còn phát triển đến như thế nào nữa.
Trước kia Phương Siêu Minh cũng không quá để tâm đến Diệp Trạch Đào. Sau khi hắn tới thành phố Cừ Dương đã rất hiểu rõ con người Diệp Trạch Đào này, bây giờ hắn đã coi Diệp Trạch Đào là đối thủ lớn nhất của anh ta rồi.
Diệp Trạch Đào cũng vừa về tới văn phòng, vừa rồi sau khi nhìn thấy tình trạng của Phương Siêu Minh, Diệp Trạch Đào cũng suy nghĩ đôi chút, nhìn bộ dạng của Phương Siêu Minh, không biết liệu chuyện mà đám người Dương Quân làm có truyền đếnanh ta không nữa?
Từ sau khi Dương Quân làm ra chuyện như vậy, khi giao tiếp với mấy tên con ông cháu cha đó cũng có đôi chút băn khoăn, nếu không chỉ cần sơ ý, nếu mình không may cũng nhiễm phải loại bệnh này thì đúng thật là đáng chê cười!
Diệp Trạch Đào ngồi đó, nghĩ đến đây thì lắc đầu, quan trường chính là một cái nhà tắm lớn, có ai lại không muốn vui vẻ đôi chút chứ, chuyện này đến rồi đi, cũng thật khó nói là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Mở máy tính ra, sau khi tra cứu về một loạt các loại bệnh trạng và phương pháp điều trị, Diệp Trạch Đào lúc này mới ít nhiều thấy yên tâm, chỉ cần không làm chuyện đó thì chắc sẽ không bị lây nhiễm.
Việc này cũng khiến cho tâm lý của Diệp Trạch Đào bị ám ảnh.
Xem xong những thứ đó trên máy tính, những lời Trần Hỷ Toàn nói liên quan đến phương diện huyền học lại xuất hiện trong đầu Diệp Trạch Đào.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào lấy điện thoại ra bấm số Trần Hỷ Toàn.
Điện thoại vừa thông, Trần Hỷ Toàn liền lớn tiếng nói:
- Lão đệ, lão tứ nhà chúng ta đang ở tỉnh cậu đấy, dự án đang được tiến hành rất thuận lợi!
Diệp Trạch Đào đúng là nhiều việc, không có đi quan tâm đến dự án của bọn họ, đành nói:
- Tôi quan tâm không hết được!
- Không sao, sự vận hành của dự án có tính quy luật, chỉ cần chính sách lớn không thay đổi, những cái khác công ty có thể tự thân vận động rồi.
Diệp Trạch Đào biết rằng về mặt này Trần Hỷ Toàn là chuyên gia rồi, nghĩ đến mục đích mà mình gọi điện thoại đến, Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Các bà vợ của anh đều rất lợi hại!
- Ha ha, thế thì cậu không hiểu rồi, tôi đã nghiên cứu qua về chuyện nam nữ, phụ nữ trước khi có đàn ông toàn thân hơi thở tinh khiết đấy, ở trên chỗ tu luyện chính là một chỗ linh huyệt, đàn ông chỉ cần không ngừng làm dịu cái chỗ linh huyệt ấy!
Diệp Trạch Đào vui vẻ nói:
- Anh đúng là chuyên gia đấy!
Trần Hỷ Toàn cũng cười nói:
- Anh cho cậu biết nhé, phụ nữ cũng như linh huyệt, nếu cô ta đã có quan hệ nam nữ thì trong hơi thở cũng sẽ có hơi thở của người đàn ông đó, người đàn ông đó, có người vận khí tốt cũng có người vận khí kém, nếu chẳng may cô ta làm chuyện đó với người đàn ông có vận khí kém, mà ta lại đi làm chuyện đó với cô ta thì cũng là làm cho vận khí của ta kém đi, cho nên nếu tìm phụ nữ nhất định phải tìm trinh nữ hoặc là người phụ nữ chưa từng làm chuyện đó, chỉ có như vậy thì ta mới không bị vận khí của người khác làm ảnh hưởng!
Diệp Trạch Đào lần trước cũng nghe Trần Hỷ Toàn nói qua, liền cười nói:
- Xem anh kìa, đòi nhiều phụ nữ như vậy, quả nhiên vận khí rất tốt!
Trần Hỷ Toàn cũng cười nói:
- Cho nên anh bình thường cũng không tìm bừa phụ nữ, dùng người trong nhà vẫn yên tâm hơn!
Diệp Trạch Đào cảm thấy Trần Hỷ Toàn đúng là khác người, lý luận này của anh ta hắn chưa từng nghĩ tới.
- Lão đệ à, có không ít kẻ giàu có thích chơi với những người phụ nữ nổi tiếng, kỳ thật đây là một điều lầm tưởng, cậu không biết là anh cũng thừa nhận rằng những người phụ nữ có chút danh tiếng cũng rất tốt, có thể dựa vào năng lực của bản thân để nổi tiếng, thế nhưng bây giờ cậu cũng biết rồi đấy, có không ít những nữ nhân nổi tiếng ấy lại là thứ hàng rách nát, vì chúng làm chuyện đó quá nhiều, cứ như vậy, khí tức của họ cũng đại loạn rồi, quan hệ với họ chẳng khác nào làm chuyện hủy hoại tương lai của mình, cho nên lão đệ à, anh khuyên cậu thà rằng nuôi mấy người chứ đừng có dính vào chốn tình trường hay loại phụ nữ có chút tiếng tăm làm gì, chơi với những loại đó hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
Toát mồ hôi!
Trên đầu Diệp Trạch Đào đổ mồ hôi, Trần Hỷ Toàn này còn rất thông hiểu đạo lý nữa cơ đấy!
- Anh đúng là lý luận rất thâm sâu!
Trần Hỷ Toàn liền bật cười ha ha nói:
- Cậu đừng vội không tin, rất nhiều người đáng ra rất có tiền đồ đấy nhưng chính vì vô tình dính vào vận xui do chơi gái, kết quả ai cũng xảy ra chuyện!
Diệp Trạch Đào nghe xong lời của Trần Hỷ Toàn tâm tình vô cùng thoải mái, cười nói:
- Được rồi, khi nào anh đến, chúng ta lại tán gẫu tiếp.
Lại nói thêm đôi câu, Diệp Trạch Đào lúc này mới cúp điện thoại.
Trong lòng liền nghĩ, có lẽ lời nói của Trần Hỷ Toàn cũng có lý của nó, mấy tên công tử đối phó với hắn không phải là kẻ chơi gái “rách nát” đó sao? Bọn họ không phải đều là một lũ bại trận đó sao?
Quá rối loạn rồi!
Trần Hỷ Toàn làm sao lại nghĩ ra được cái lý luận huyền diệu khó giải thích này nhỉ!
Diệp Trạch Đào ngẫm lại cảm thấy buồn cười.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng rất tán đồng với ý của Trần Hỷ Toàn cho rằng tốt nhất đừng quan hệ lung tung với phụ nữ.
Suy nghĩ một hồi lâu, khi Tôn Lôi gọi điện thoại tới, Diệp Trạch Đào mới rời khỏi văn phòng.
Nhìn Tôn Lôi Diệp Trạch Đào nói:
- Phó chủ tịch thành phố Phương cũng tới, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.
Tôn Lôi gật gật đầu.
Nhìn bộ dạng Tôn Lôi như vậy, Diệp Trạch Đào cũng thầm khen, lúc thằng ranh này mới đến đây cũng không biết rõ, mấy lần ăn nghẹn nhưng cũng ổn định lại được, tin rằng một thời gian nữa thằng nhóc này cũng sẽ nhanh chóng thành tài!
Tôn Lôi và Phương Siêu Minh trước kia cũng không khác nhau là mấy, đều là con ông cháu cha, nói thật ra thì Tôn Lôi còn phát triển sớm hơn Phương Siêu Minh một chút, kết quả lại bị lật đổ theo Tôn gia, ngược lại người của Phương gia lại phất lên, quan hệ giữa Tôn Lôi và Phương Siêu Minh cũng không hề tốt đẹp như biểu hiện bên ngoài.
Diệp Trạch Đào vừa đi vừa phân tích mối quan hệ giữa Tôn Lôi và Phương Siêu Minh, cảm thấy hai bên chắc chắn vẫn có điểm gì đó không hòa hợp, đây cũng là điểm mà mình có thể nhằm vào!
Lúc đi vào phòng của Phương Siêu Minh, Phương Siêu Minh đã chờ ở cửa, cũng chưa tán gẫu được bao lâu, mọi người liền cùng nhau đi đến địa điểm ăn cơm đã được sắp xếp sẳn.
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, phải nhìn xem lần này Phương Siêu Minh đến giữa bọn họ liệu có xảy ra chuyện gì không?