Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 788 : Các Lãnh Đạo Ngồi Trên Đống Lửa ...
Ngày đăng: 00:52 02/08/20
- Cậu nói cái gì?
Thi Minh Cương còn đang ngủ say chợt nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào gọi tới, bật dậy ngồi trên giường.
Vô cùng kinh hãi!
Thi Minh Cương có cảm giác như đang trong cơn mơ, dụi mắt rồi lắc lắc đầu, rồi lại nhìn lần nữa chiếc điện thoại đang cầm trên tay.
- Anh Thi, sao thế?
Vợ Thi Minh Cương sợ hãi, vội cất tiếng hỏi chồng.
Thi Minh Cương không để ý đến lời vợ, hét lên trong điện thoại:
- Cậu nói lại lần nữa xem nào.
- Bí thư Thi, tối hôm nay không biết vì nguyên nhân gì mà đồng chí Phương Siêu Minh bị Tiêu Sơn Căn đâm trọng thương tại nơi ở của Tô Đoan Hương , hiện giờ đang được cứu chữa, ngoài ra theo lời của bác sĩ xét nghiệm hoài nghi đồng chí Phương Siêu Minh đã bị nhiễm HIV. - Ôi!
Thi Minh Cương cảm giác đầu óc mình thật lú lẫn, nhất thời cũng không biết phải nói thế nào.
Diệp Trạch Đào lại nói:
- Bí thư Thi, tôi đã chỉ định Tôn Lôi và đồng chí Lưu Định Khải giải quyết chuyện này, tổ chức cuộc họp thường vụ ngay trong đêm nay để nghe báo cáo tình hình.
Lúc này Thi Minh Cương mới nói:
- Được, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo với tôi, tôi cũng xuống ngay huyện các cậu đây!
Đường đường là một ủy viên thường vụ thành ủy, còn là con trai của Phương Quốc Quân nữa, lại còn bị đánh cho trọng thương, và đang bị tình nghi dính phải căn bệnh thế kỷ đó nữa, Thi Minh Cương không thể nào mà ngồi yên ở đây được rồi.
Nghe điện thoại của Diệp Trạch Đào xong, Thi Minh Cương ngẫm nghĩ một lúc, vẫn nên gọi cho Trần Đại Tường một tiếng.
Trần Đại Tường đang ngủ ngon giấc bị đánh thức dậy, nghe điện thoại mà không thốt lên được lời nào.
Sau khi nghe Thi Minh Cương trần thuật lại, Trần Đại Tường hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ việc này có liên quan tới Diệp Trạch Đào không nhỉ?
Từ lâu đã nghe danh Diệp Trạch Đào là một tay sát thủ con ông cháu cha, quả nhiên là như vậy, quả nhiên là như vậy!
Trần Đại Tường vội nói:
- Bí thư Thi, chuyện này là chuyện lớn đấy, chúng ta phải báo cáo lên cấp trên mới được, nhất định phải làm cho rõ ngọn nguồn mới được!
- Đại Tường, những chuyện như thế này nếu như không làm rõ, thành phố chúng ta sẽ rất hỗn loạn, ý của tôi là lập tức phái ngay cán bộ công an thành phố đi xuống huyện Lục Thương ngay, nắm cho rõ sự việc, quyết không để cho một số người nhân chuyện bé xé ra to được.
Trần Đại Tường vừa nghe liền hiểu ngay, Thi Minh Cương này sợ rằng Diệp Trạch Đào nhân cơ hội này sẽ làm lớn chuyện, bèn nói:
- Tôi cũng có suy nghĩ như Bí thư Thi.
Thi Minh Cương nói:
- Thế này nhé, anh cứ ở lại thành phố, tôi xuống huyện Lục Thương ngay đây.
Khi các lãnh đạo nghe được hung tin thì Diệp Trạch Đào đang đứng canh giữ tại bệnh viện.
Một lúc lâu sau, bác sĩ mới từ phòng phẩu thuật bước ra.
- Tình hình thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
- Chủ tịch thành phố Diệp hãy yên tâm, đã khống chế được vết thương của người bệnh rồi!
Diệp Trạch Đào lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, người không thể chết được rồi
Không nói gì nữa, nhìn thấy các ủy viên thường vụ sớm đã đến cả, Diệp Trạch Đào nói:
- Đi thôi, chúng ta đến phòng họp nào.
Toàn bộ các Ủy viên thường vụ đều bị chấn động mạnh bởi chuyện này, từng người từng người chạy từ trong cơn mơ mà tới đây, hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc nhìn sang Diệp Trạch Đào cũng có người nghĩ, không phải là Diệp Trạch Đào lại thiết kế một chiếc lồng để Phương Siêu Minh tự chui vào đó chứ, chơi như vậy thì thật sự quá lớn rồi!
Rất nhanh, mọi người đều đã tề tựu đông đủ tại phòng họp của Huyện ủy.
Nhìn thoáng qua Tôn Lôi và Lưu Định Khải , Diệp Trạch Đào nói:
- Xảy ra một chuyện lớn như thế này, bí thư Thi cũng đã biết rồi, ông ấy cũng rất quan tâm đến chuyện này, đang trên đường tới đây. Các đồng chí! phó chủ tịch thành phố Phương tới huyện của chúng ta, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như chúng ta mà không điều tra rõ ràng thì sẽ không biết ăn nói ra sao với cấp trên. Chủ tịch huyện Tôn, việc này nhất định phải điều tra rõ ràng đấy!
Vẻ mặt phức tạp Tôn Lôi nhìn về phía Diệp Trạch Đào , toàn thân toát mồ hôi lạnh, trong suy nghĩ của bọn họ, việc này rất có khả năng là cái bẫy mà Diệp Trạch Đào dựng nên.
Mặc dù anh ta đang đảm nhiệm việc này, nhưng thực ra toàn bộ đều do Lưu Định Khải tiến hành, tay Lưu Định Khải đó là người của hệ Diệp, có một số việc anh ta không hề nói gì với mình, làm cho Tôn Lôi cũng không nắm rõ được sự việc.
Nhìn Lưu Định Khải một cái, Tôn Lôi nói:
- Việc này mời thư ký Lưu trình bày cho mọi người biết những gì đã điều tra được!
Tất cả Ủy viên thường vụ đều nhìn về phía Lưu Định Khải và nghĩ cái tên này rốt cuộc sẽ đưa ra một kết luận như thế nào đây, sự việc có chút phức tạp rồi đó!
Lưu Định Khải nghe thấy Tôn Lôi gọi tên bèn nhìn các Ủy viên thường vụ mà nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, ở đây tôi có lấy được một đoạn ghi hình lúc xảy ra chuyện, nội dung bên trong có chút đặc biệt!
- Ôi !
Có chút đặc biệt!
Các Ủy viên thường vụ đều là những người có kinh nghiệm nên đều cảm nhận được rằng sự việc này thực sự phức tạp rồi đây!
Diệp Trạch Đào nhìn một lượt những người có mặt rồi nói:
- Đóng cửa lại, không cho bất kỳ ai vào trong!
Hồ Lâm bèn bước tới đóng cửa, lại còn kéo một chiếc ghế ra ngồi canh giữa ở đó nữa.
Nhìn thấy Hồ Lâm làm xong, Diệp Trạch Đào nhìn khắp một lượt rồi nói:
- Chú ý bảo mật!
Xong xuôi, Lưu Định Khải mở đoạn băng hình đó qua chiếc tivi to của Huyện ủy, rất nhanh chóng trên tivi đã xuất hiện những cảnh ghi được trong đoạn băng.
Chỉ thấy lúc đầu Tô Đoan Hương đang thay quần áo trong căn phòng đó, rất nhanh cô ta nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, lúc này Phương Siêu Minh bước vào phòng.
Biểu hiện của Tô Đoan Hương và Phương Siêu Minh cho thấy là hai người rất thân thuộc, mời Phương Siêu Minh ngồi xuống, sau đó rót cho anh ta một tách café.
Lúc đó, điều không ngờ là hai người lại nói chuyện về việc làm thế nào phá hoại sản nghiệp dân tộc của huyện Lục Thương để ngăn trở sự phát triển kinh tế của huyện.
Xem đến đây, vẻ mặt của các Ủy viên thường vụ liền biến đổi, cái tay phó chủ tịch thành phố Phương Siêu Minh này, không ngờ lại tới đây để rắp tâm đạp đổ sự phát triển sản nghiệp dân tộc của huyện Lục Thương, thế là thế nào?
Lại quay sang nhìn Diệp Trạch Đào , mọi người đều phát hiện vẻ mặt của hắn cũng trở nên vô cùng khó coi.
- Định Khải, cái thứ này lấy được ở chỗ nào?
Diệp Trạch Đào nhìn Lưu Định Khải hỏi một câu.
Mọi người cũng đều đang nghĩ như vậy nên cùng nhìn Lưu Định Khải .
- Đó là sau khi các đồng nghiệp của tôi tiến vào hiện trường xảy ra án mạng, lúc thu dọn hiện trường đã phát hiện ra, theo lời của người trong đó thì là do Tiêu Sơn Căn cho người bí mật lắp đặt.
Hóa ra là như vậy!
Mọi người lại dồn hết sự chú ý vào nội dung của đoạn băng, đều nóng lòng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra những gì.
Không xem thì không biết, chứ một khi đã xem rồi, mắt miệng của các Ủy viên thường vụ đều mở to hết cỡ, có một số người đã không còn giữ được nhịp thở bình thường nữa rồi.
Không ngờ lại như vậy!
Thế này thật đúng là khó chấp nhận được!
Mấy đồng chí nữ đều đỏ hết cả mặt lên, vừa không muốn lại vừa muốn xem.
Lúc này ngay cả Tôn Lôi vẫn hoài nghi về Diệp Trạch Đào cũng mở to mắt mà xem, anh ta cũng cảm thấy chuyện này thật là quái dị, hoàn toàn không thể tưởng tưởng được chuyện lại xảy ra như vậy.
Xem xong nội dung cuốn băng, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc, mọi người cũng đều cần một khoảng lặng để tiêu hóa điều vừa nhìn thấy mà.
Hẳn không phải là do Diệp Trạch Đào làm nên rồi!
Mọi người đều có một nhận định chung như vậy, toàn bộ sự việc đều do nội tình bọn họ tự làm nên thôi.
Đúng lúc này, Diệp Trạch Đào liền nhận được cú điện thoại của Trần Vũ Tường từ bên ngoài gọi tới nói Bí thư Thi dẫn đầu một đám người đã tới đang ở bên ngoài cửa rồi.
Diệp Trạch Đào vội vàng dẫn đầu các Ủy viên thường vụ ra nghênh đón.
- Tại sao lại đóng cửa?
Thi Minh Cương đứng ở ngoài cửa, nét mặt trầm xuống.
Nhìn lại thì ngoài Thi Minh Cương ra còn có Bí thư kỷ luật Doãn Tiểu Hoa, trưởng ban thư ký Thành ủy Vi Chính Lợi, Giám đốc công an thành phố Cao Chiếu Sâm đều đang đứng ở đó cả. - Bí thư Thi, các Ủy viên thường vụ đang xem một đoạn băng ghi hình lấy được ở hiện trường nên mới đóng cửa lại thôi!
Diệp Trạch Đào nói.
Trên suốt đoạn đường tới đây, Thi Minh Cương đều nghĩ rằng việc này là do Diệp Trạch Đào gây ra, đang lúc tức giận thì không chào đón gì Diệp Trạch Đào, trầm giọng nói: - Sự việc không thể cứ giấu diếm mãi được, nếu đã xảy ra rồi thì đừng có che dấu, làm gì có chuyện không gặp được người? Tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc là chuyện gì, cho chiếu lại lần nữa đi. - Bí thư Thi, chuyện này có ảnh hưởng không tốt!
Diệp Trạch Đào lên tiếng ngăn cản.
Vi Chính Nghĩa nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, bí thư Thi nói đúng đó, chính Đảng chúng ta là vì nhân dân phục vụ, làm việc gì cũng phải quang minh chính đại, không có chuyện không gặp được người ở đây!
Tôn Lôi quýnh lên, nhìn thấy người kéo đến nhiều như vậy, với tình hình hỗn tạp thế này thì nội dung của cuốn băng đó rất có khả năng sẽ bị phát tán ra ngoài, bèn nói: - Bí thư Thi, hay là mời những người không phận sự ra ngoài thì hơn?
Câu nói phát ra trong lúc quýnh quáng, không ngờ rằng lại đắc tội với một số người, Thi Minh Cương lúc đó lại nghĩ đến việc đã gọi một số người ở các ban ngành trong thành phố đến theo rồi, lại không muốn vì chuyện này mà bị Phương Quốc Quân trách cứ, hy vọng mọi người có mặt sẽ làm chứng cho anh ta rằng việc này không liên quan đến anh ta.
Lời Tôn Lôi vừa dứt, anh ta liền phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình không chút thiện cảm.
Than thầm một tiếng, trong lòng Tôn Lôi cảm thấy rất khổ sở.
- Mở đi, mọi người cũng cùng xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Thi Minh Cương vốn là một con người thông minh, hôm nay xảy ra chuyện, nhất là lúc nghe tin Phương Siêu Minh bị nghi ngờ nhiễm HIV, anh ta có đôi chút mất bình tĩnh, trong cơn tức giận, càng muốn xem xem Diệp Trạch Đào giải thích thế nào về việc này, nếu như Diệp Trạch Đào không đưa ra được chứng cứ thuyết phục nào thì anh ta cũng dự định trừng trị cho Diệp Trạch Đào một trận.
Thấy tình hình như vậy, Diệp Trạch Đào đành phải nói với Lưu Định Khải :
- Định Khải, cậu mở lại lần nữa cho mọi người xem đi!
Nhìn thấy bộ dạng bất đắc dĩ của Diệp Trạch Đào , mọi người lại càng cảm thấy kỳ lạ.
Sự việc cứ thế tự nhiên diễn biến dưới sự chỉ đạo của Thi Minh Cương .
Theo nội dung cuốn băng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Phương Siêu Minh bị Tiêu Sơn Căn làm cho như vậy, một vị cán bộ nữ của Ban tuyên giáo không nhịn được kêu lên một tiếng.
Đầu óc của Thi Minh Cương cũng trở nên trống rỗng đờ đẫn.
Sao lại như thế được cơ chứ!
Lúc nhìn lại Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cương thầm nghĩ, trách nhầm hắn ta rồi, Diệp Trạch Đào người ta không muốn làm to chuyện mà tự mình lại cứ bắt mở cho mọi người cùng xem cơ. Lần này thì hay rồi, tin tức bay tới tai của Phương Quốc Quân thì chắc chắn sẽ cho rằng mình chơi con ông ta, giờ phải làm thế nào đây!
Doãn Tiểu Hoa lúc đó mới đập bàn, trầm giọng nói:
- Thật không ra gì, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, đã khống chế cái bọn Tiêu Sơn Căn đó lại chưa vậy?
Lưu Định Khải vội nói:
- Bí thư Doãn, những người trong đó đều đã khống chế được hết rồi, nhưng mà sau lưng Tiêu Sơn Căn vẫn còn một số người nữa.
- Bất kể là có thế lực lớn thế nào, đã để xảy ra chuyện như thế này thì chúng ta cũng phải giải thích với các ban ngành. Thế này nhé, vụ việc của Tiêu Sơn Căn giao cho công an Huyện các anh điều tra, có chuyện gì thì báo cáo ngay với tôi, bất luận là liên lụy đến ai thì đều phải làm cho tới cùng, cần bắt thì cứ bắt!
Cao Chiếu Sâm nói:
- Đây chỉ là hành động cá nhân thôi sao?
Lưu Định Khải lấy ra một số tài liệu đưa cho Doãn Tiểu Hoa:
- Bí thư Doãn, chúng tôi lấy được từ chỗ Tiêu Sơn Căn một số tài liệu, mời cô xem một chút.
Doãn Tiểu Hoa xem một lúc rồi đưa cho Thi Minh Cương .
Thi Minh Cương giở xem một hồi mặt liền biến sắc.
Lúc này Doãn Tiểu Hoa nhìn Cao Chiếu Sâm nói:
- Đồng chí Cao Chiếu Sâm, đồng chí tạm thời ngừng công việc, ở lại đồn công an huyện. Đồng chí Lưu Định Khải hãy sắp xếp chỗ ăn ở cho đồng chí Cao Chiếu Sâm nhé! - Ôi!
Cao Chiếu Sâm nhìn Thi Minh Cương cầu cứu:
- Bí thư Thi!
Thi Minh Cương khẽ nhíu mày rồi nói:
- Cứ như vậy đi!
Thi Minh Cương còn đang ngủ say chợt nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào gọi tới, bật dậy ngồi trên giường.
Vô cùng kinh hãi!
Thi Minh Cương có cảm giác như đang trong cơn mơ, dụi mắt rồi lắc lắc đầu, rồi lại nhìn lần nữa chiếc điện thoại đang cầm trên tay.
- Anh Thi, sao thế?
Vợ Thi Minh Cương sợ hãi, vội cất tiếng hỏi chồng.
Thi Minh Cương không để ý đến lời vợ, hét lên trong điện thoại:
- Cậu nói lại lần nữa xem nào.
- Bí thư Thi, tối hôm nay không biết vì nguyên nhân gì mà đồng chí Phương Siêu Minh bị Tiêu Sơn Căn đâm trọng thương tại nơi ở của Tô Đoan Hương , hiện giờ đang được cứu chữa, ngoài ra theo lời của bác sĩ xét nghiệm hoài nghi đồng chí Phương Siêu Minh đã bị nhiễm HIV. - Ôi!
Thi Minh Cương cảm giác đầu óc mình thật lú lẫn, nhất thời cũng không biết phải nói thế nào.
Diệp Trạch Đào lại nói:
- Bí thư Thi, tôi đã chỉ định Tôn Lôi và đồng chí Lưu Định Khải giải quyết chuyện này, tổ chức cuộc họp thường vụ ngay trong đêm nay để nghe báo cáo tình hình.
Lúc này Thi Minh Cương mới nói:
- Được, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo với tôi, tôi cũng xuống ngay huyện các cậu đây!
Đường đường là một ủy viên thường vụ thành ủy, còn là con trai của Phương Quốc Quân nữa, lại còn bị đánh cho trọng thương, và đang bị tình nghi dính phải căn bệnh thế kỷ đó nữa, Thi Minh Cương không thể nào mà ngồi yên ở đây được rồi.
Nghe điện thoại của Diệp Trạch Đào xong, Thi Minh Cương ngẫm nghĩ một lúc, vẫn nên gọi cho Trần Đại Tường một tiếng.
Trần Đại Tường đang ngủ ngon giấc bị đánh thức dậy, nghe điện thoại mà không thốt lên được lời nào.
Sau khi nghe Thi Minh Cương trần thuật lại, Trần Đại Tường hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ việc này có liên quan tới Diệp Trạch Đào không nhỉ?
Từ lâu đã nghe danh Diệp Trạch Đào là một tay sát thủ con ông cháu cha, quả nhiên là như vậy, quả nhiên là như vậy!
Trần Đại Tường vội nói:
- Bí thư Thi, chuyện này là chuyện lớn đấy, chúng ta phải báo cáo lên cấp trên mới được, nhất định phải làm cho rõ ngọn nguồn mới được!
- Đại Tường, những chuyện như thế này nếu như không làm rõ, thành phố chúng ta sẽ rất hỗn loạn, ý của tôi là lập tức phái ngay cán bộ công an thành phố đi xuống huyện Lục Thương ngay, nắm cho rõ sự việc, quyết không để cho một số người nhân chuyện bé xé ra to được.
Trần Đại Tường vừa nghe liền hiểu ngay, Thi Minh Cương này sợ rằng Diệp Trạch Đào nhân cơ hội này sẽ làm lớn chuyện, bèn nói:
- Tôi cũng có suy nghĩ như Bí thư Thi.
Thi Minh Cương nói:
- Thế này nhé, anh cứ ở lại thành phố, tôi xuống huyện Lục Thương ngay đây.
Khi các lãnh đạo nghe được hung tin thì Diệp Trạch Đào đang đứng canh giữ tại bệnh viện.
Một lúc lâu sau, bác sĩ mới từ phòng phẩu thuật bước ra.
- Tình hình thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
- Chủ tịch thành phố Diệp hãy yên tâm, đã khống chế được vết thương của người bệnh rồi!
Diệp Trạch Đào lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, người không thể chết được rồi
Không nói gì nữa, nhìn thấy các ủy viên thường vụ sớm đã đến cả, Diệp Trạch Đào nói:
- Đi thôi, chúng ta đến phòng họp nào.
Toàn bộ các Ủy viên thường vụ đều bị chấn động mạnh bởi chuyện này, từng người từng người chạy từ trong cơn mơ mà tới đây, hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc nhìn sang Diệp Trạch Đào cũng có người nghĩ, không phải là Diệp Trạch Đào lại thiết kế một chiếc lồng để Phương Siêu Minh tự chui vào đó chứ, chơi như vậy thì thật sự quá lớn rồi!
Rất nhanh, mọi người đều đã tề tựu đông đủ tại phòng họp của Huyện ủy.
Nhìn thoáng qua Tôn Lôi và Lưu Định Khải , Diệp Trạch Đào nói:
- Xảy ra một chuyện lớn như thế này, bí thư Thi cũng đã biết rồi, ông ấy cũng rất quan tâm đến chuyện này, đang trên đường tới đây. Các đồng chí! phó chủ tịch thành phố Phương tới huyện của chúng ta, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như chúng ta mà không điều tra rõ ràng thì sẽ không biết ăn nói ra sao với cấp trên. Chủ tịch huyện Tôn, việc này nhất định phải điều tra rõ ràng đấy!
Vẻ mặt phức tạp Tôn Lôi nhìn về phía Diệp Trạch Đào , toàn thân toát mồ hôi lạnh, trong suy nghĩ của bọn họ, việc này rất có khả năng là cái bẫy mà Diệp Trạch Đào dựng nên.
Mặc dù anh ta đang đảm nhiệm việc này, nhưng thực ra toàn bộ đều do Lưu Định Khải tiến hành, tay Lưu Định Khải đó là người của hệ Diệp, có một số việc anh ta không hề nói gì với mình, làm cho Tôn Lôi cũng không nắm rõ được sự việc.
Nhìn Lưu Định Khải một cái, Tôn Lôi nói:
- Việc này mời thư ký Lưu trình bày cho mọi người biết những gì đã điều tra được!
Tất cả Ủy viên thường vụ đều nhìn về phía Lưu Định Khải và nghĩ cái tên này rốt cuộc sẽ đưa ra một kết luận như thế nào đây, sự việc có chút phức tạp rồi đó!
Lưu Định Khải nghe thấy Tôn Lôi gọi tên bèn nhìn các Ủy viên thường vụ mà nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, ở đây tôi có lấy được một đoạn ghi hình lúc xảy ra chuyện, nội dung bên trong có chút đặc biệt!
- Ôi !
Có chút đặc biệt!
Các Ủy viên thường vụ đều là những người có kinh nghiệm nên đều cảm nhận được rằng sự việc này thực sự phức tạp rồi đây!
Diệp Trạch Đào nhìn một lượt những người có mặt rồi nói:
- Đóng cửa lại, không cho bất kỳ ai vào trong!
Hồ Lâm bèn bước tới đóng cửa, lại còn kéo một chiếc ghế ra ngồi canh giữa ở đó nữa.
Nhìn thấy Hồ Lâm làm xong, Diệp Trạch Đào nhìn khắp một lượt rồi nói:
- Chú ý bảo mật!
Xong xuôi, Lưu Định Khải mở đoạn băng hình đó qua chiếc tivi to của Huyện ủy, rất nhanh chóng trên tivi đã xuất hiện những cảnh ghi được trong đoạn băng.
Chỉ thấy lúc đầu Tô Đoan Hương đang thay quần áo trong căn phòng đó, rất nhanh cô ta nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, lúc này Phương Siêu Minh bước vào phòng.
Biểu hiện của Tô Đoan Hương và Phương Siêu Minh cho thấy là hai người rất thân thuộc, mời Phương Siêu Minh ngồi xuống, sau đó rót cho anh ta một tách café.
Lúc đó, điều không ngờ là hai người lại nói chuyện về việc làm thế nào phá hoại sản nghiệp dân tộc của huyện Lục Thương để ngăn trở sự phát triển kinh tế của huyện.
Xem đến đây, vẻ mặt của các Ủy viên thường vụ liền biến đổi, cái tay phó chủ tịch thành phố Phương Siêu Minh này, không ngờ lại tới đây để rắp tâm đạp đổ sự phát triển sản nghiệp dân tộc của huyện Lục Thương, thế là thế nào?
Lại quay sang nhìn Diệp Trạch Đào , mọi người đều phát hiện vẻ mặt của hắn cũng trở nên vô cùng khó coi.
- Định Khải, cái thứ này lấy được ở chỗ nào?
Diệp Trạch Đào nhìn Lưu Định Khải hỏi một câu.
Mọi người cũng đều đang nghĩ như vậy nên cùng nhìn Lưu Định Khải .
- Đó là sau khi các đồng nghiệp của tôi tiến vào hiện trường xảy ra án mạng, lúc thu dọn hiện trường đã phát hiện ra, theo lời của người trong đó thì là do Tiêu Sơn Căn cho người bí mật lắp đặt.
Hóa ra là như vậy!
Mọi người lại dồn hết sự chú ý vào nội dung của đoạn băng, đều nóng lòng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra những gì.
Không xem thì không biết, chứ một khi đã xem rồi, mắt miệng của các Ủy viên thường vụ đều mở to hết cỡ, có một số người đã không còn giữ được nhịp thở bình thường nữa rồi.
Không ngờ lại như vậy!
Thế này thật đúng là khó chấp nhận được!
Mấy đồng chí nữ đều đỏ hết cả mặt lên, vừa không muốn lại vừa muốn xem.
Lúc này ngay cả Tôn Lôi vẫn hoài nghi về Diệp Trạch Đào cũng mở to mắt mà xem, anh ta cũng cảm thấy chuyện này thật là quái dị, hoàn toàn không thể tưởng tưởng được chuyện lại xảy ra như vậy.
Xem xong nội dung cuốn băng, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc, mọi người cũng đều cần một khoảng lặng để tiêu hóa điều vừa nhìn thấy mà.
Hẳn không phải là do Diệp Trạch Đào làm nên rồi!
Mọi người đều có một nhận định chung như vậy, toàn bộ sự việc đều do nội tình bọn họ tự làm nên thôi.
Đúng lúc này, Diệp Trạch Đào liền nhận được cú điện thoại của Trần Vũ Tường từ bên ngoài gọi tới nói Bí thư Thi dẫn đầu một đám người đã tới đang ở bên ngoài cửa rồi.
Diệp Trạch Đào vội vàng dẫn đầu các Ủy viên thường vụ ra nghênh đón.
- Tại sao lại đóng cửa?
Thi Minh Cương đứng ở ngoài cửa, nét mặt trầm xuống.
Nhìn lại thì ngoài Thi Minh Cương ra còn có Bí thư kỷ luật Doãn Tiểu Hoa, trưởng ban thư ký Thành ủy Vi Chính Lợi, Giám đốc công an thành phố Cao Chiếu Sâm đều đang đứng ở đó cả. - Bí thư Thi, các Ủy viên thường vụ đang xem một đoạn băng ghi hình lấy được ở hiện trường nên mới đóng cửa lại thôi!
Diệp Trạch Đào nói.
Trên suốt đoạn đường tới đây, Thi Minh Cương đều nghĩ rằng việc này là do Diệp Trạch Đào gây ra, đang lúc tức giận thì không chào đón gì Diệp Trạch Đào, trầm giọng nói: - Sự việc không thể cứ giấu diếm mãi được, nếu đã xảy ra rồi thì đừng có che dấu, làm gì có chuyện không gặp được người? Tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc là chuyện gì, cho chiếu lại lần nữa đi. - Bí thư Thi, chuyện này có ảnh hưởng không tốt!
Diệp Trạch Đào lên tiếng ngăn cản.
Vi Chính Nghĩa nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, bí thư Thi nói đúng đó, chính Đảng chúng ta là vì nhân dân phục vụ, làm việc gì cũng phải quang minh chính đại, không có chuyện không gặp được người ở đây!
Tôn Lôi quýnh lên, nhìn thấy người kéo đến nhiều như vậy, với tình hình hỗn tạp thế này thì nội dung của cuốn băng đó rất có khả năng sẽ bị phát tán ra ngoài, bèn nói: - Bí thư Thi, hay là mời những người không phận sự ra ngoài thì hơn?
Câu nói phát ra trong lúc quýnh quáng, không ngờ rằng lại đắc tội với một số người, Thi Minh Cương lúc đó lại nghĩ đến việc đã gọi một số người ở các ban ngành trong thành phố đến theo rồi, lại không muốn vì chuyện này mà bị Phương Quốc Quân trách cứ, hy vọng mọi người có mặt sẽ làm chứng cho anh ta rằng việc này không liên quan đến anh ta.
Lời Tôn Lôi vừa dứt, anh ta liền phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình không chút thiện cảm.
Than thầm một tiếng, trong lòng Tôn Lôi cảm thấy rất khổ sở.
- Mở đi, mọi người cũng cùng xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Thi Minh Cương vốn là một con người thông minh, hôm nay xảy ra chuyện, nhất là lúc nghe tin Phương Siêu Minh bị nghi ngờ nhiễm HIV, anh ta có đôi chút mất bình tĩnh, trong cơn tức giận, càng muốn xem xem Diệp Trạch Đào giải thích thế nào về việc này, nếu như Diệp Trạch Đào không đưa ra được chứng cứ thuyết phục nào thì anh ta cũng dự định trừng trị cho Diệp Trạch Đào một trận.
Thấy tình hình như vậy, Diệp Trạch Đào đành phải nói với Lưu Định Khải :
- Định Khải, cậu mở lại lần nữa cho mọi người xem đi!
Nhìn thấy bộ dạng bất đắc dĩ của Diệp Trạch Đào , mọi người lại càng cảm thấy kỳ lạ.
Sự việc cứ thế tự nhiên diễn biến dưới sự chỉ đạo của Thi Minh Cương .
Theo nội dung cuốn băng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Phương Siêu Minh bị Tiêu Sơn Căn làm cho như vậy, một vị cán bộ nữ của Ban tuyên giáo không nhịn được kêu lên một tiếng.
Đầu óc của Thi Minh Cương cũng trở nên trống rỗng đờ đẫn.
Sao lại như thế được cơ chứ!
Lúc nhìn lại Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cương thầm nghĩ, trách nhầm hắn ta rồi, Diệp Trạch Đào người ta không muốn làm to chuyện mà tự mình lại cứ bắt mở cho mọi người cùng xem cơ. Lần này thì hay rồi, tin tức bay tới tai của Phương Quốc Quân thì chắc chắn sẽ cho rằng mình chơi con ông ta, giờ phải làm thế nào đây!
Doãn Tiểu Hoa lúc đó mới đập bàn, trầm giọng nói:
- Thật không ra gì, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, đã khống chế cái bọn Tiêu Sơn Căn đó lại chưa vậy?
Lưu Định Khải vội nói:
- Bí thư Doãn, những người trong đó đều đã khống chế được hết rồi, nhưng mà sau lưng Tiêu Sơn Căn vẫn còn một số người nữa.
- Bất kể là có thế lực lớn thế nào, đã để xảy ra chuyện như thế này thì chúng ta cũng phải giải thích với các ban ngành. Thế này nhé, vụ việc của Tiêu Sơn Căn giao cho công an Huyện các anh điều tra, có chuyện gì thì báo cáo ngay với tôi, bất luận là liên lụy đến ai thì đều phải làm cho tới cùng, cần bắt thì cứ bắt!
Cao Chiếu Sâm nói:
- Đây chỉ là hành động cá nhân thôi sao?
Lưu Định Khải lấy ra một số tài liệu đưa cho Doãn Tiểu Hoa:
- Bí thư Doãn, chúng tôi lấy được từ chỗ Tiêu Sơn Căn một số tài liệu, mời cô xem một chút.
Doãn Tiểu Hoa xem một lúc rồi đưa cho Thi Minh Cương .
Thi Minh Cương giở xem một hồi mặt liền biến sắc.
Lúc này Doãn Tiểu Hoa nhìn Cao Chiếu Sâm nói:
- Đồng chí Cao Chiếu Sâm, đồng chí tạm thời ngừng công việc, ở lại đồn công an huyện. Đồng chí Lưu Định Khải hãy sắp xếp chỗ ăn ở cho đồng chí Cao Chiếu Sâm nhé! - Ôi!
Cao Chiếu Sâm nhìn Thi Minh Cương cầu cứu:
- Bí thư Thi!
Thi Minh Cương khẽ nhíu mày rồi nói:
- Cứ như vậy đi!