Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 792 : Chiến Hỏa Ác Liệt
Ngày đăng: 00:52 02/08/20
Chủ tịch Diệp, thành viên của công ty Bách Độ đã ở huyện Lục Thương đã bị bắt hết, hiện đang thẩm vấn!
Lưu Định Khải tỏ vẻ hào hứng, bang hội lớn nhất lâu nay vẫn chiếm cứ ở huyện Lục Thương bị đập tan rồi. Việc này có tác dụng rất lớn, bởi sau chuyện này, huyện Lục Thương sẽ được yên ổn. - Na Nhâm Vũ là người báo tin à?
- Chủ tịch Diệp, tôi đã nói rồi, cô gái đó là người của tôi, sự việc lúc đó là do chính cô ấy báo cáo.
Diệp Trạch Đào gật đầu, sau lại thấy đám người Tiêu Sơn Căn bị bắt, Na Âm Lý có gọi một cuộc điện thoại, nhận là chị em cô ta. Lúc đó cô ấy đã kể lại tình hình của người cõn gái này. Diệp Trạch Đào ra lệnh cho Lưu Định Khải phải tìm bằng được cô gái đó, nói là người cung cấp thông tin, còn việc tố cáo này, coi như là vô tội. - Âm Lý liên quan đén vụ án này sao?
- Điều này chưa biết được. Người phụ nữ này rất khôn khéo, mọi chuyện đều có thể xoay xở được. Tuy nhiên nhưng việc làm sai cũng không nhiều.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một lát nói:
- Vẫn phải điều tra một chút!
- Chủ tịch Diệp, bây giờ các chứng cứ nằm trong tay đều ở văn phòng thành phố. Tôi sợ công ty Bách Độ sẽ chó cùng rứt giậu mất!
Tập đoàn Bách Độ có thế lực khổng lồ ở tỉnh Tây Giang, lần này tuy đánh được công ty thành viên ở huyện Lục Thương, nhưng thật ra đối với tập đoàn Bách Độ mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một góc mà thôi.
Diệp Trạch Đào biết chắc chắn tập đoàn Bách Độ sẽ không cho qua chuyện này, khẽ cười, chỉ sợ là đối phương im lặng, chứ chỉ cần ra tay, cứ như vậy là tốt rồi.
Lần này Lý Duy âm thầm sắp xếp mọi chuyện ở huyện. Lưu Định Khải cũng có tham gia, chuyện này không phải là vấn đề lớn.
- Tài liệu đã giao hết cho Bí thư Doãn chưa?
- Rồi ạ, bây giờ cục trưởng cũng đang xem qua, bí thư Doãn chỉ đạo việc này. Hơn nữa lại có chủ tịch tỉnh ủng hộ nên việc triệt phá chúng diễn ra rất thuận lợi.
Diệp Trạch Đào cũng biết, bí thư Doãn ở nắm giữ hệ thống chính trị, pháp luật ở thành phố này, nếu bỏ qua cơ hội này thì thật là ngu ngốc. Mà theo tình hình hiện tại thì Doãn Tiểu Hoa đang làm rất tốt. - Anh hãy bí mật đi tìm Âm Lý Kinh và thu hoạch một chút tin tức từ cô ta!
Diệp Trạch Đào nghĩ đến Âm Lý Kinh, người phụ này không đơn giản, lại biết làm ăn buôn bán. Tuy nhiên chỉ việc này là chưa tốt. Nếu cô ta không cung câp thông tin gì, muốn không dính dáng gì vào thì không thể rồi Ánh mắt Lưu Định Khải sáng lên nói:
- Chắc chắn sẽ thu được gì đó từ người phụ nữ này!
Nhìn Lưu Định Khải rời đi, Diệp Trạch Đào ngồi xuống suy nghĩ, việc này trên tỉnh không cho mình nhúng tay vào, tuy nhiên mình cũng có thể làm không ít.
Diệp Trạch Đào nhớ ra hôm nay bọn Tào Lệ Châu sẽ rời khỏi huyện Lục Thương nên lập tức đứng dậy.
Diệp Trạch Đào nhanh chóng đi đến bệnh viện nhưng chỉ thấy Tôn Lôi ở đó, cả Hướng Ân Bình cũng đã ở đây từ khi nào rồi.
- Đến quá muộn rồi!
Diệp Trạch Đào biết mình đến muộn, các lãnh đạo tỉnh đều đã có mặt ở đây.
- Bí thư Hướng!
Diệp Trạch Đào kính trọng nói.
Nhìn Diệp Trạch Đào, Hướng Ân Bình khẽ gật đầu, không đưa tay ra.
- Bí thư Thi!
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Thi Minh Cương.
Lúc này hắn mới phát hiện ra tóc Thi Minh Cương đã bạc thêm nhiều, dáng người tiều tụy mệt mỏi.
- Ừ!
Thi Minh Cương chỉ ừ một tiếng.
Nhận ra ngay trong lòng Thi Minh Cương không được thoải mái cho lắm!
Lúc này Tào Lệ Châu và bọn Phương Siêu Cường từ trong đi ra, phía sau có một cái cáng, là Phương Siêu Minh.
- Bà Tào!
Hướng Ân Bình kính cẩn.
Nét mặt Tào Lệ Châu đầy phức tạp:
- Bí thư Hướng, Phương Siêu Minh đến Tây Giang là để làm việc, nhưng bây giờ lại thành như vậy, ông nhà tôi vô cũng tức giận.
Hướng Ân Bình trầm giọng xuống, những lời đó thật là nặng nề.
Mọi người ai cũng rùng mình, bí thư tỉnh Hải Đông không phải bình thường, một khi đã tức giận thì khó mà lường được.
- Bà Tào, toàn tỉnh đang triển khai triệt phá bọn chúng, tập đoàn Bách Độ là tập đoàn lớn nhất tỉnh, chủ tịch Vương vô cùng chú trọng, đã ra lệnh phải làm quyết liệt, không được nể nang tình cảm.
Lúc này Tào Lệ Châu mới nhìn Diệp Trạch Đào, không biết phải nói sao nữa. Chuyện này thật ra là do Diệp Trạch Đào sắp đặt, nhưng cũng không ngờ hắn lại là ân nhân cứu mạng con mình. Việc này rồi sẽ ra sao? - Chủ tịch Diệp, việc lần này thật là cảm ơn ông!
Tào Lệ Châu nói với Diệp Trạch Đào.
- Mặc dù chủ tịch Phương không đứng về phía chúng tôi nhưng chúng tôi đều hy vọng sẽ xây dựng thành phố Cừ Dương phát triển. Mục tiêu đều như nhau. Việc chủ tịch Phương đến Cừ Dương công tác, lại dẫn theo những nhà đầu tư bên ngoài tới ở huyện Lục Thương, lại xảy ra sự việc này, thật sự tôi rát đau lòng!
Diệp Trạch Đào thật thà.
Lúc này Phương Siêu Minh nằm trên cáng cũng tỉnh dậy, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, không biết nên nói gì cho phải.
Diệp Trạch Đào nhìn Phương Siêu Cường nói:
- Có thể cậu có hiểu nhầm gì dó với tôi, moị người đều biết, xin cậu hãy yên tâm, lần này chúng ta phải giúp chủ tịch Phương, loại trừ toàn bộ rác rưởi ra khỏi huyện Lục Thương. Tên Tiêu Sơn Căn cùng đồng bọn cũng đã bị bắt. Căn cứ vào các tài liệu thu được thì còn một vài thế lực ngầm. Toàn tỉnh cũng đang triển khai tiêu diệt tân gốc bọn chúng.
Tào Lệ Châu biết lần này đã bị Diệp Trạch Đào lợi dụng nhưng nghĩ đến tình trạng con trai lúc này, trong lòng vô cùng phẫn uất nhưng vẫn trầm giọng nói:
- Bọn hắc đạo hung hăng ngang ngược, chúng là kẻ hủy hoại xã hội, cần phải nghiêm khắc.
Sắc mặt Thi Minh Cương càng thêm khó coi, hắn không biết việc Phương gia đến, việc này rồi sẽ đi đến đâu?
Phương Siêu Cường có chút sợ hãi trước lời nói của Diệp Trạch Đào, bước ra xa.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn mình, Phương Siêu Cường giật mình lùi lại, núp sau mẹ.
Tào Lệ Châu cũng rời đi.
- Đến phòng họp huyện ủy!
Hướng Ân Bình vừa nói vừa đi về phía xe.
Các lãnh đạo huyện cũng nhanh chóng đi sau.
Ngồi vào chỗ, Hướng Ân Bình nhìn Diệp Trạch Đào, ánh mắt hắn vô cùng phức tạp.
- Các đồng chí, chuyện xảy ra ở huyện Lục Thương được tỉnh ủy rất quan tâm, cả trung ương cũng đã biết đến việc này.
Tuy rằng đều là lãnh đạo nhưng có vài người cũng không rõ lắm, họ chỉ có cảm giác là mưa gió sắp ập đến.
Hướng Ân Bình trầm lại như để vạch rõ những tình toán trong đầu rồi nói thêm:
- Các chuyên gia đã chuyển đoán chắc chắn Phương Siêu Minh bị bệnh AIDS.
Mặc dù mọi người đều đã nghe nói nhưng cũng chỉ là đồn đại thôi. Bây giờ Hướng Ân Bình nói vậy thì là chính xác rồi. Một phó chủ tịch thành phố, lại sau khi tới đây mới bị xảy ra việc này, thật khó mà phủ nhận. Quan trọng nhất là con đường làm quan của hắn cũng coi như kết thúc, thế là hết!
Hướng Ân Bình lặng lẽ nhìn Diệp Trạch Đào, thấy dáng bộ hắn rất bình thản, nét mặt cũng không có gì thay đổi.
- Chẳng lẽ việc này không phải do hắn?
Hướng Ân Bình cũng như bao người khác, cũng nghĩ việc này là do Diệp Trạch Đào sắp đặt, nhưng bây giờ mới biết chắc chắn không có liên quan đến hắn.
Cứ như vậy àm dấu diếm phế đi một Phó chủ tịch thành phố đang có tương lai sáng lạn.
Hướng Ân Bình có cảm giác việc này đang dần ổn hơn.
Thái độ của ông Phương càng khiến Hướng Ân Bình có cảm giác tốt hơn
Hướng Ân Bình cũng là người có quan hệ trong thành phố, nghe nói trước đến này ông Phương ở cùng phía với bí thư Hạo Vũ, còn đề xuất với trung ương để ủng hộ hắc đạo.
Bề ngoài thì là như vậy nhưng thật ra không phải. Nói là trừ bỏ hắc đạo, nhưng kỳ thật là đang đối lập với Phùng Sang Dương.
Cũng không biết việc này cuối cùng sẽ đi về đâu nữa.
Hướng Ân Bình nghĩ đến những thay đổi về chính trị ở huyện, biết là có liên quan đến Ngụy Càn Sơn. Mọi việc lại bắt đầu lại từ đầu.
Không nghĩ ra, ở huyện nhỏ như huyện Lục Thương lại xảy ra thay đổi lớn như vậy, lại ảnh hưởng đến vận mệnh sau này.
Hướng Ân Bình nói với mọi người vè việc chống lại xã hội đen, mọi người đều im lặng lắng nghe.
Theo những điều mà Diệp Trạch Đào biết thì Tiêu Sơn Căn và Tô Đoan Hương trong danh sách bệnh AIDS đều là nghi phạm, được Phương Siêu Cường đưa đến huyện. Chuyện này thật phức tạp, Diệp Trạch Đào suy nghĩ mãi không ra.
Diệp Trạch Đào vừa vào xe thì có điện thoại Của Phương Khởi Hùng gọi đến.
- Chủ tịch Diệp, sau vụ hỏa hoạn đó đã biết anh ta mắc bệnh AiDS, còn muốn thêm gì nữa.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, Tiêu Sơn Căn là mấu chốt trong vụ án đó, hắn đã biết quá nhiều, như vậy thì rất có lợi cho việc húy diệt thế lực của Phùng Sang Dương ở Tây Giang. - Tốt lắm, các cậu phải diệt trừ toàn bộ bọn chúng.
Đối với Phương Khởi Hùng, Diệp Trạch Đào cũng không giẩu giếm quan điểm, suy nghĩ của mình.
- Chủ tịch Diệp, còn một việc nữa, theo như lời nhân chứng thì hắn còn âm thầm quay chụp gì đó và những thứ đó đang ở thành phố Cừ Dương.
Xem ra sự việc của Phương Siêu Cường là do bọn Giám đốc sở làm, việc là có hiệu quả rồi.
- Anh lập tức làm ngay mấy việc này, sau đó đưa tận tay cho chủ tịch Vương. Tôi sẽ nói cho chủ tịch tỉnh về việc này.
Lúc này Diệp Trạch Đào chỉ ó thể tin tưởng Vương Khánh Long, người khác thì không.
Gọi điện xong, Diệp Trạch Đào khẽ thở dài, việc này thật là phức tạp hơn mình nghĩ.
Lưu Định Khải tỏ vẻ hào hứng, bang hội lớn nhất lâu nay vẫn chiếm cứ ở huyện Lục Thương bị đập tan rồi. Việc này có tác dụng rất lớn, bởi sau chuyện này, huyện Lục Thương sẽ được yên ổn. - Na Nhâm Vũ là người báo tin à?
- Chủ tịch Diệp, tôi đã nói rồi, cô gái đó là người của tôi, sự việc lúc đó là do chính cô ấy báo cáo.
Diệp Trạch Đào gật đầu, sau lại thấy đám người Tiêu Sơn Căn bị bắt, Na Âm Lý có gọi một cuộc điện thoại, nhận là chị em cô ta. Lúc đó cô ấy đã kể lại tình hình của người cõn gái này. Diệp Trạch Đào ra lệnh cho Lưu Định Khải phải tìm bằng được cô gái đó, nói là người cung cấp thông tin, còn việc tố cáo này, coi như là vô tội. - Âm Lý liên quan đén vụ án này sao?
- Điều này chưa biết được. Người phụ nữ này rất khôn khéo, mọi chuyện đều có thể xoay xở được. Tuy nhiên nhưng việc làm sai cũng không nhiều.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một lát nói:
- Vẫn phải điều tra một chút!
- Chủ tịch Diệp, bây giờ các chứng cứ nằm trong tay đều ở văn phòng thành phố. Tôi sợ công ty Bách Độ sẽ chó cùng rứt giậu mất!
Tập đoàn Bách Độ có thế lực khổng lồ ở tỉnh Tây Giang, lần này tuy đánh được công ty thành viên ở huyện Lục Thương, nhưng thật ra đối với tập đoàn Bách Độ mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một góc mà thôi.
Diệp Trạch Đào biết chắc chắn tập đoàn Bách Độ sẽ không cho qua chuyện này, khẽ cười, chỉ sợ là đối phương im lặng, chứ chỉ cần ra tay, cứ như vậy là tốt rồi.
Lần này Lý Duy âm thầm sắp xếp mọi chuyện ở huyện. Lưu Định Khải cũng có tham gia, chuyện này không phải là vấn đề lớn.
- Tài liệu đã giao hết cho Bí thư Doãn chưa?
- Rồi ạ, bây giờ cục trưởng cũng đang xem qua, bí thư Doãn chỉ đạo việc này. Hơn nữa lại có chủ tịch tỉnh ủng hộ nên việc triệt phá chúng diễn ra rất thuận lợi.
Diệp Trạch Đào cũng biết, bí thư Doãn ở nắm giữ hệ thống chính trị, pháp luật ở thành phố này, nếu bỏ qua cơ hội này thì thật là ngu ngốc. Mà theo tình hình hiện tại thì Doãn Tiểu Hoa đang làm rất tốt. - Anh hãy bí mật đi tìm Âm Lý Kinh và thu hoạch một chút tin tức từ cô ta!
Diệp Trạch Đào nghĩ đến Âm Lý Kinh, người phụ này không đơn giản, lại biết làm ăn buôn bán. Tuy nhiên chỉ việc này là chưa tốt. Nếu cô ta không cung câp thông tin gì, muốn không dính dáng gì vào thì không thể rồi Ánh mắt Lưu Định Khải sáng lên nói:
- Chắc chắn sẽ thu được gì đó từ người phụ nữ này!
Nhìn Lưu Định Khải rời đi, Diệp Trạch Đào ngồi xuống suy nghĩ, việc này trên tỉnh không cho mình nhúng tay vào, tuy nhiên mình cũng có thể làm không ít.
Diệp Trạch Đào nhớ ra hôm nay bọn Tào Lệ Châu sẽ rời khỏi huyện Lục Thương nên lập tức đứng dậy.
Diệp Trạch Đào nhanh chóng đi đến bệnh viện nhưng chỉ thấy Tôn Lôi ở đó, cả Hướng Ân Bình cũng đã ở đây từ khi nào rồi.
- Đến quá muộn rồi!
Diệp Trạch Đào biết mình đến muộn, các lãnh đạo tỉnh đều đã có mặt ở đây.
- Bí thư Hướng!
Diệp Trạch Đào kính trọng nói.
Nhìn Diệp Trạch Đào, Hướng Ân Bình khẽ gật đầu, không đưa tay ra.
- Bí thư Thi!
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Thi Minh Cương.
Lúc này hắn mới phát hiện ra tóc Thi Minh Cương đã bạc thêm nhiều, dáng người tiều tụy mệt mỏi.
- Ừ!
Thi Minh Cương chỉ ừ một tiếng.
Nhận ra ngay trong lòng Thi Minh Cương không được thoải mái cho lắm!
Lúc này Tào Lệ Châu và bọn Phương Siêu Cường từ trong đi ra, phía sau có một cái cáng, là Phương Siêu Minh.
- Bà Tào!
Hướng Ân Bình kính cẩn.
Nét mặt Tào Lệ Châu đầy phức tạp:
- Bí thư Hướng, Phương Siêu Minh đến Tây Giang là để làm việc, nhưng bây giờ lại thành như vậy, ông nhà tôi vô cũng tức giận.
Hướng Ân Bình trầm giọng xuống, những lời đó thật là nặng nề.
Mọi người ai cũng rùng mình, bí thư tỉnh Hải Đông không phải bình thường, một khi đã tức giận thì khó mà lường được.
- Bà Tào, toàn tỉnh đang triển khai triệt phá bọn chúng, tập đoàn Bách Độ là tập đoàn lớn nhất tỉnh, chủ tịch Vương vô cùng chú trọng, đã ra lệnh phải làm quyết liệt, không được nể nang tình cảm.
Lúc này Tào Lệ Châu mới nhìn Diệp Trạch Đào, không biết phải nói sao nữa. Chuyện này thật ra là do Diệp Trạch Đào sắp đặt, nhưng cũng không ngờ hắn lại là ân nhân cứu mạng con mình. Việc này rồi sẽ ra sao? - Chủ tịch Diệp, việc lần này thật là cảm ơn ông!
Tào Lệ Châu nói với Diệp Trạch Đào.
- Mặc dù chủ tịch Phương không đứng về phía chúng tôi nhưng chúng tôi đều hy vọng sẽ xây dựng thành phố Cừ Dương phát triển. Mục tiêu đều như nhau. Việc chủ tịch Phương đến Cừ Dương công tác, lại dẫn theo những nhà đầu tư bên ngoài tới ở huyện Lục Thương, lại xảy ra sự việc này, thật sự tôi rát đau lòng!
Diệp Trạch Đào thật thà.
Lúc này Phương Siêu Minh nằm trên cáng cũng tỉnh dậy, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, không biết nên nói gì cho phải.
Diệp Trạch Đào nhìn Phương Siêu Cường nói:
- Có thể cậu có hiểu nhầm gì dó với tôi, moị người đều biết, xin cậu hãy yên tâm, lần này chúng ta phải giúp chủ tịch Phương, loại trừ toàn bộ rác rưởi ra khỏi huyện Lục Thương. Tên Tiêu Sơn Căn cùng đồng bọn cũng đã bị bắt. Căn cứ vào các tài liệu thu được thì còn một vài thế lực ngầm. Toàn tỉnh cũng đang triển khai tiêu diệt tân gốc bọn chúng.
Tào Lệ Châu biết lần này đã bị Diệp Trạch Đào lợi dụng nhưng nghĩ đến tình trạng con trai lúc này, trong lòng vô cùng phẫn uất nhưng vẫn trầm giọng nói:
- Bọn hắc đạo hung hăng ngang ngược, chúng là kẻ hủy hoại xã hội, cần phải nghiêm khắc.
Sắc mặt Thi Minh Cương càng thêm khó coi, hắn không biết việc Phương gia đến, việc này rồi sẽ đi đến đâu?
Phương Siêu Cường có chút sợ hãi trước lời nói của Diệp Trạch Đào, bước ra xa.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn mình, Phương Siêu Cường giật mình lùi lại, núp sau mẹ.
Tào Lệ Châu cũng rời đi.
- Đến phòng họp huyện ủy!
Hướng Ân Bình vừa nói vừa đi về phía xe.
Các lãnh đạo huyện cũng nhanh chóng đi sau.
Ngồi vào chỗ, Hướng Ân Bình nhìn Diệp Trạch Đào, ánh mắt hắn vô cùng phức tạp.
- Các đồng chí, chuyện xảy ra ở huyện Lục Thương được tỉnh ủy rất quan tâm, cả trung ương cũng đã biết đến việc này.
Tuy rằng đều là lãnh đạo nhưng có vài người cũng không rõ lắm, họ chỉ có cảm giác là mưa gió sắp ập đến.
Hướng Ân Bình trầm lại như để vạch rõ những tình toán trong đầu rồi nói thêm:
- Các chuyên gia đã chuyển đoán chắc chắn Phương Siêu Minh bị bệnh AIDS.
Mặc dù mọi người đều đã nghe nói nhưng cũng chỉ là đồn đại thôi. Bây giờ Hướng Ân Bình nói vậy thì là chính xác rồi. Một phó chủ tịch thành phố, lại sau khi tới đây mới bị xảy ra việc này, thật khó mà phủ nhận. Quan trọng nhất là con đường làm quan của hắn cũng coi như kết thúc, thế là hết!
Hướng Ân Bình lặng lẽ nhìn Diệp Trạch Đào, thấy dáng bộ hắn rất bình thản, nét mặt cũng không có gì thay đổi.
- Chẳng lẽ việc này không phải do hắn?
Hướng Ân Bình cũng như bao người khác, cũng nghĩ việc này là do Diệp Trạch Đào sắp đặt, nhưng bây giờ mới biết chắc chắn không có liên quan đến hắn.
Cứ như vậy àm dấu diếm phế đi một Phó chủ tịch thành phố đang có tương lai sáng lạn.
Hướng Ân Bình có cảm giác việc này đang dần ổn hơn.
Thái độ của ông Phương càng khiến Hướng Ân Bình có cảm giác tốt hơn
Hướng Ân Bình cũng là người có quan hệ trong thành phố, nghe nói trước đến này ông Phương ở cùng phía với bí thư Hạo Vũ, còn đề xuất với trung ương để ủng hộ hắc đạo.
Bề ngoài thì là như vậy nhưng thật ra không phải. Nói là trừ bỏ hắc đạo, nhưng kỳ thật là đang đối lập với Phùng Sang Dương.
Cũng không biết việc này cuối cùng sẽ đi về đâu nữa.
Hướng Ân Bình nghĩ đến những thay đổi về chính trị ở huyện, biết là có liên quan đến Ngụy Càn Sơn. Mọi việc lại bắt đầu lại từ đầu.
Không nghĩ ra, ở huyện nhỏ như huyện Lục Thương lại xảy ra thay đổi lớn như vậy, lại ảnh hưởng đến vận mệnh sau này.
Hướng Ân Bình nói với mọi người vè việc chống lại xã hội đen, mọi người đều im lặng lắng nghe.
Theo những điều mà Diệp Trạch Đào biết thì Tiêu Sơn Căn và Tô Đoan Hương trong danh sách bệnh AIDS đều là nghi phạm, được Phương Siêu Cường đưa đến huyện. Chuyện này thật phức tạp, Diệp Trạch Đào suy nghĩ mãi không ra.
Diệp Trạch Đào vừa vào xe thì có điện thoại Của Phương Khởi Hùng gọi đến.
- Chủ tịch Diệp, sau vụ hỏa hoạn đó đã biết anh ta mắc bệnh AiDS, còn muốn thêm gì nữa.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, Tiêu Sơn Căn là mấu chốt trong vụ án đó, hắn đã biết quá nhiều, như vậy thì rất có lợi cho việc húy diệt thế lực của Phùng Sang Dương ở Tây Giang. - Tốt lắm, các cậu phải diệt trừ toàn bộ bọn chúng.
Đối với Phương Khởi Hùng, Diệp Trạch Đào cũng không giẩu giếm quan điểm, suy nghĩ của mình.
- Chủ tịch Diệp, còn một việc nữa, theo như lời nhân chứng thì hắn còn âm thầm quay chụp gì đó và những thứ đó đang ở thành phố Cừ Dương.
Xem ra sự việc của Phương Siêu Cường là do bọn Giám đốc sở làm, việc là có hiệu quả rồi.
- Anh lập tức làm ngay mấy việc này, sau đó đưa tận tay cho chủ tịch Vương. Tôi sẽ nói cho chủ tịch tỉnh về việc này.
Lúc này Diệp Trạch Đào chỉ ó thể tin tưởng Vương Khánh Long, người khác thì không.
Gọi điện xong, Diệp Trạch Đào khẽ thở dài, việc này thật là phức tạp hơn mình nghĩ.