Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 803 : Càng Ngày Càng Phức Tạp

Ngày đăng: 00:52 02/08/20

Nhìn thấy một số thông tin được tra ra từ vi tính, Diệp Trạch Đào dựa vào ghế nhắm mắt lại trầm tư.
Không thể không nói, đây cũng là một công trình khổng lồ, đặc biệt dính đến quá nhiều công trình, và cũng là những công trình lớn, nếu như có bất kì sơ xuất gì, rất có thể sẽ hoàn toàn bị phá huỷ.
Lúc Diệp Trạch Đào cẩn thận xem xét một lần nữa, liền phát hiện nhân vật chủ chốt.
Hoá ra là như vậy!
Diệp Trạch Đào lẫm bẫm một lúc.
Công trình đó là do một tay Phùng Sang Dương lãnh đạo tiến hành, toàn bộ công trình, ở khắp mọi nơi đều có bóng dáng của Phùng Sang Dương.
Cẩn thận xem xét tỉ mỉ một hồi, Diệp Trạch Đào cũng phát hiện ra bóng dáng của Thi Minh Cương bên trong chuyện này.
Hoá ra trong lúc tiến hành công trình Đại Long Giang, tỉnh đã đặc biệt thành lập một bộ Tổng chỉ huy do Phùng Sang Dương lãnh đạo công tác xây dựng, Thi Minh Cương và Lý Mẫn cũng công tác trong bộ Tổng chỉ huy đó, và cũng đều là các nhân vật quan trọng.
Một đầu mối quan trọng đã bị Diệp Trạch Đào phát hiện.
Lý Mẫn và Thi Minh Cương rất thân thiết, đều là những nhân vật quan trọng!
Hèn chi khi Thi Minh Cương nghe Lý Mẫn nói có thứ gì đó quan trọng, sắc mặt liền có sự thay đổi lớn, bên trong đó nhất định sẽ có thứ gì đó có thể đủ để lấy đi mạng sống của bọn Thi Minh Cương.
Tuy nhiên, những chuyện như thế này Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ, căn bản là mình không thể nào nhúng tay vào, và cũng không nghĩ là sẽ làm một chút chuyện gì đó, dù sao thì vấn đề có lớn hơn nữa cũng đã có cấp trên xử lý rồi, mình không cần thiết phải đi lo lắng làm chi.
Diệp Trạch Đào phát hiện mình bây giờ có chút rối loạn, đang làm một số chuyện chẳng liên quan gì đến công việc của mình.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào điện thoại cho Kiều Ứng Xương, hỏi thăm tình hình công tác tiến triển trước mắt của huyện Lục Thương.
Đây mới là việc mình cần phải làm!
Diệp Trạch Đào cảm thấy mình nên nghiêm túc, chú tâm làm tốt công việc ở huyện mới phải, vấn đề ở thành phố càng ngày càng phức tạp rồi.
Rối loạn một ngày, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy mệt mỏi, tắm qua loa một cái rồi liền đặt người trên giường.
Lúc vừa mới ngã người xuống giường, Lưu Mộng Y điện thoại đến, mỗi ngày hai người đều vào thời gian này điện thoại cho nhau.
Lần này Lưu Mộng Y có vẻ sốt ruột, điện thoại vừa thông, liền hỏi thăm về chuyện Diệp Trạch Đào bị ám sát.
- Làm sao mà em biết được chuyện đó?
Diệp Trạch Đào sửng sốt, chuyện vừa mới xảy ra, làm sao mà Lưu Mộng Y đã biết rồi?
- Em ở cùng với tiểu Nhu, tiểu Nhu nghe được tin tức, rốt cuộc là anh có bị làm sao không!
Lưu Mộng Y có vẻ như rất khẩn trương.
- Nếu như anh có chuyện gì, còn có thể ngồi đây điện thoại cho em sao? Tiểu Nhu sao lại biết được việc này?
- Trạch Đào, anh không biết sao, chuyện trong thành phố của các anh ở thủ đô đều biết rất nhanh, có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào tình hình diễn biến ở bên phía các anh. - Trạch Đào, anh thật sự không có chuyện gì chứ?
Trịnh Tiểu Nhu giành lấy điện thoại, lớn tiếng nói.
- Yên tâm đi, anh không sao!
Cảm nhận được sự quan tâm của hai cô gái, trong lòng Diệp Trạch Đào ấm áp hẳn lên.
- Trạch Đào, em nói với ba một tiếng, tìm thêm một vài vệ sĩ cho anh?
Trịnh Tiểu Nhu lo lắng.
- Thật sự không có chuyện gì đâu, em yên tâm đi, đừng làm phức tạp như vậy!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Chuyển hai cô sang đề tài khác, Diệp Trạch Đào nói:
- Dự án ô tô phát triển như thế nào rồi?
Nói tới chuyện này, Trịnh Tiểu Nhu liền nói:
- Hai ngày nữa em sẽ đến huyện Lục Thương một chuyến, xem xem tình hình ở chỗ anh thế nào, không có người phụ nào ở đó, ai mà biết được anh sẽ ở đó làm ra chuyện gì!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên một hồi.
Trong điện thoại chợt nghe thấy tiếng Lưu Mộng Y vừa cười nói:
- Sợ rằng có người không nhịn được đấy thôi!
Hai cô liền ở bên đó đùa giỡn với nhau.
Mí mắt Diệp Trạch Đào bắt đầu có chút dính vào nhau rồi, cười nói:
- Muốn đến thì đến đi, anh đi ngủ đây!
Cúp điện thoại, trên mặt Diệp Trạch Đào lộ ra nụ cười tươi, hai người phụ nữ này thật là không tệ!
Nói là muốn đi ngủ, nằm ở đó cũng không có bất kì ý nghĩ gì buồn ngủ, trong đầu toát ra quá nhiều thứ, nằm trên giường suy nghĩ chuyện đó sẽ phát triển theo chiều hướng nào.
Thi Minh Cương rất có khả năng sẽ rời khỏi Thành phố Cừ Dương!
Việc này Diệp Trạch Đào đã có thể xác định, đối với loại người như Thi Minh Cương mà nói, bây giờ ông ta phải đối mặt với một số kết quả, một là sẽ bị điều đi, bảo vệ vị trí bây giờ, hai là từ chức, sẽ không có chuyện gì, còn có một vấn đề nghiêm trọng nữa, là phải đối mặt với sự trừng trị của phát luật.
Ngay lúc Diệp Trạch Đào đang mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, di động lại vang lên.
Vừa mới nhìn qua thời gian, không ngờ đã bốn giờ sáng rồi.
Lúc nhìn một lần nữa, không ngờ là điện thoại của Doãn Tiểu Hoa.
Đã xảy ra chuyện rồi!
Diệp Trạch Đào hoàn toàn không còn cảm giác buồn ngủ, lúc này Doãn Tiểu Hoa điện thoại đến, nhất định không phải là chuyện nhỏ.
Có rất nhiều vấn đề hai người đều gọi thông báo cho nhau trước, lúc này Doãn Tiểu Hoa gọi điện thoại đến, Diệp Trạch Đào cảm thấy nhất định thật sự đã xảy ra chuyện.
Quả nhiên, Điện thoại vừa thông, giọng Doãn Tiểu Hoa rất nặng nề nói:
- Trạch Đào, xảy ra chuyện rồi!
- Xảy ra chuyện gì?
Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến Lý Mẫn đầu tiên.
- Vừa mới xảy ra chuyện, chỗ ở của hai vợ chồng Lý Mẫn vừa mới xảy ra một vụ việc ám sát, vợ của Lý Mẫn chết ngay tại chỗ, Lý Mẫn bị đâm một dao ở ngực, đoán chừng cũng không qua khỏi! - Không phải đã phái người đặc biệt bảo vệ rồi sao?
Diệp Trạch Đào lớn tiếng hỏi.
Cười khổ một tiếng, Doãn Tiểu Hoa nói:
- Người gây ra chuyện này là một trong những người bảo vệ vợ chồng Lý Mẫn, tên đó nhân lúc người kia đi vệ sinh, liền đi vào phòng vợ chồng Lý Mẫn, sau khi ra tay ám sát, nhìn thấy người của chúng ta xông vào, đã nhảy lầu tử vong tại chỗ!
Còn có những chuyện như vậy!
Diệp Trạch Đào thật sự bị trấn động.
Người này đã hạ quyết tâm làm việc này không màn đến mạng sống, rốt cuộc là vì có sự uy hiếp hoặc lợi ích gì mà khiến tên đó quyết định làm ra chuyện như thế này?
Diệp Trạch Đào thật sự bị trấn động mạnh.
- Tôi nói cho anh biết trước một tiếng, tôi còn phải thông báo cho mọi người!
Doãn Tiểu Hoa thầm than một tiếng, cô ta cũng không ngờ sẽ thành ra như vậy.
Sợ nhất là loại người dám chết như vậy, có những loại người đó, lại có được cơ hội, căn bản là không thể nào phòng bị được.
Diệp Trạch Đào cũng một hồi lâu mới định thần lại, phải bảo vệ nghiêm ngặt mới được, vợ của Lý Mẫn đã xảy ra chuyện, chuyện này thật sự khiến cho con người ta bất an rồi!
Diệp Trạch Đào cũng đoán ra, người mà Doãn Tiểu Hoa phái đến nhất định là người mà cô ta cho rằng có thể tin tưởng được, cho dù là một số người như vậy, vẫn có thể tồn tại người của đối phương, cố thể hiểu được thế lực của đối phương khổng lồ như thế nào!
Lúc Diệp Trạch Đào vội chạy đến cục cảnh sát thành phố, thấy Trần Đại Tường và Thi Minh Cương đều đã đến.
Sau khi bắt tay với hai người, các Uỷ viên thường vụ lần lượt vội chạy đến.
Trong vòng một hai ngày mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm cho tinh thần của mọi người đều suy sụp rất nhanh.
Phó chủ tịch thường trực thành phố Triệu Hành Lâm vừa mới bước vào đã lớn tiếng nói:
- Làm cái quái gì vậy, ở cục cảnh sát mà cũng xảy ra chuyện, còn có muốn người ta sống hay không vậy!
Vi Chính Lợi cũng giễu cợt nói:
- Thật là nực cười, ngay cả nội bộ của chính mình còn không quản lý tốt, vậy thì nói cái gì mà bảo vệ quần chúng thành phố Cừ Dương chúng tôi!
Hai người nhìn thấy Thi Minh Cương và Doãn Tiểu Hoa bọn họ không đi chung một con đường, liền mượn cơ hội này nổi dậy châm biếm lẫn nhau.
Sắc mặt của Doãn Tiểu Hoa cũng khó coi, xảy ra chuyện như vậy, đả kích đối với cô ta cũng không nhỏ.
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Tình hình bây giờ như thế nào?
Biết rằng Thi Minh Cương bất luận như thế nào cũng không thể nào tiếp tục ở lại thành phố Cừ Dương, lúc Diệp Trạch Đào nhìn thấy hai người của Thi hệ nói chuyện kì quái vậy, âm thầm lắc đầu, đoán chừng bọn họ vẫn chưa hiểu rõ vấn đề nghiêm trọng như thế nào.
Cũng không biết Triệu Hành Lâm và Vi Chính Lợi có dính liếu đến chuyện của Thi Minh Cương không.
Biết hậu quả của chuyện này vô cùng nghiêm trọng, Diệp Trạch Đào không thể nào tiếp tục xem trọng hai người này nữa.
- Tình hình rất không được tốt lắm!
Doãn Tiểu Hoa nói một câu.
- Làm bừa làm bãi, cảnh sát xuống bảo vệ nghiêm ngặt, thế nhưng vẫn xảy ra chuyện như vậy!
Sắc mặt Thi Minh Cương tốt hẳn lên rất nhiều, đứng ở đó phê bình.
Rối loạn một hồi, mọi người có được kết quả là Lý Mẫn đã không cứu được vết thương quá sâu dẫn đến tử vong.
Thi Minh Cương thở dài một tiếng nói:
- Xem ra công tác chính trị và pháp luật của chúng ta phải tăng cường mới được, đặc biệt là cục cảnh sát, bây giờ hỗn loạn một trận như vậy, không chỉnh đốn lại một chút là không được rồi.
Nói xong những lời này, Thi Minh Cương liền bước nhanh rời khỏi.
Trần Đại Tường cũng lắc lắc đầu, cảm thấy có chút cam chịu.
- Trạch Đào, cùng đi đi?
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi phải về nhà ngủ một giấc thôi!
Cười cười, Trần Đại Tường rất cảm thông nói:
- Chuyện này thật sự là rất loạn!
Từng Uỷ viên thường vụ cũng rất nhanh rời khỏi chỗ này.
Diệp Trạch Đào và Doãn Tiểu Hoa liếc nhau một cái, Diệp Trạch Đào nói:
- Chúng ta nói chuyện một chút đi?
Doãn Tiểu Hoa mỉm cười, dẫn Diệp Trạch Đào vào một phòng làm việc.
Sau khi hai người ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nhìn xung quanh.
- Yên tâm đi, nếu như ở đây mà còn xảy ra chuyện, chắc tôi sẽ nhảy lầu mất!
Doãn Tiểu Hoa cười nói.
- Đã đưa ông Lý đi chưa?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu như vậy.
Doãn Tiểu Hoa liền giật mình nói:
- Sao cậu biết chuyện đó.
Lúc cô ta hỏi một câu như vậy, Diệp Trạch Đào liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Tôi cảm giác được trong ánh mắt của cô không có chuyện Lý Mẫn đã chết!
Doãn Tiểu Hoa liền vui vẻ cười, lại có vẻ rất nghiêm túc nói:
- Vợ của Lý Mẫn là chết thật, tuy nhiên Lý Mẫn thì vẫn chưa chết, tim của Lý Mẫn bị lệch sang một bên, nhát dao đó cũng không có đâm trúng vào tim của ông ta!
Diệp Trạch Đào thở dài nói:
- Trong đám người của cô sao lại có loại người như thế!
- Cậu cũng biết rồi đấy, tôi đến thành phố Cừ Dương không được bao lâu, có thể có một số người cũng không tệ, xuất hiện một hai người như thế ở đây, chuyện đó cũng rất bình thường!
Diệp Trạch Đào cũng biết trong chuyện này Doãn Tiểu Hoa cũng không biết phải làm sao, liền hỏi:
- Phó giám đốc sở Phương đã trên đường đến đây đón người chưa?
- Trước tiên tôi cũng chỉ có thể ổn định lại vết thương của Lý Mẫn, sau đó sẽ đưa đến tỉnh để tiến hành cứu chữa.
Nói tới đây, Doãn Tiểu Hoa nói:
- Cái đó phải xem vào giám đốc sỡ Phương rồi!
Diệp Trạch Đào thấy Doãn Tiểu Hoa giở thủ đoạn như vậy, biết rằng cô ta căn bản là không xem Thi Minh Cương ra gì nữa rồi, nếu như Thi Minh Cương vẫn ngồi yên vị trí đó, cách làm đó của Doãn Tiểu Hoa là không hợp lý, tuy nhiên, chuyện này làm như thế này, thật sự cũng không tệ.
Hai người trò chuyện với nhau một lúc, Doãn Tiểu Hoa nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nói xong điện thoại, Doãn Tiểu Hoa nói:
- Giám đốc sở Phương đã đến đón người rồi!
Sau khi nói xong những lời này, có thể nhìn ra được, Doãn Tiểu Hoa thật sự có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Trạch Đào cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cứ như vậy, Lý Mẫn chọc thủng bầu trời cũng bay không khỏi.
- Trạch Đào, chuyện ám sát Lý Mẫn tôi thấy không bình thường chút nào!
- Bí Thư Thi nói không sai, cục cảnh sát phải chỉnh chu toàn bộ lại thật tốt một chút mới được!
Diệp Trạch Đào cũng nói một câu như vậy.
Doãn Tiểu Hoa dùng sức gật đầu một cái nói:
- Cậu nói không sai, thật sự không thể ngờ tới, vấn đề lại nhiều như vậy!
Tất cả mọi người đều có dự đoán, nhưng không tiện nói ra người đó.