Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 816 : Trở Mặt Thật Nhanh
Ngày đăng: 00:52 02/08/20
Hội nghị thường vụ lần này tuy rằng cũng không phải là cuộc họp toàn thể thường vụ thật sự, nhưng cuộc họp này lại có một ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với toàn thành phố. Từ trong cuộc họp này có thể thấy được bước đi để tồn tại trong giai đoạn tiếp theo.
Tất cả mọi người đều vô cùng coi trọng cuộc họp lần này, cũng đều có chút dự đoán, nhưng kết quả lại có chút bất ngờ, lực lượng của Diệp Trạch Đào không ngờ lại khổng lồ tới thế.
Thông qua hội nghị này, trong số chín ủy viên thường vụ thì đã có tới năm người là đi theo phe của Diệp Trạch Đào. Đây là một cỗ lực lượng vô cùng mạnh, không ai dám coi thường.
Lúc tan họp, vẻ mặt của các úy viên thường vụ đều có sự thay đổi, mọi người đều hiểu biết, thông qua cuộc họp này, Diệp Trạch Đào này đã có vị trí nhất định ở thành phố Cừ Dương này.
Thành phố Cừ Dương cũng chỉ có mười ba ủy viên thường vụ, có được năm phiếu cũng là đủ mạnh, còn không biết tiếp theo có thêm bổ sung nữa không. Ngoại trừ khả năng tồn tại phái trung lập, Diệp Trạch Đào đã biểu thị lực lượng hùng mạnh trong tay hắn với các cán bộ thành phố Cừ Dương!
Nếu như nói trước kia Diệp Trạch Đào chính là mượn lực của những người đứng sau, thì bây giờ Diệp Trạch Đào đã nói cho mọi người biết, trong tay hắn cũng đã có sức mạnh, đây mới là thực sự hùng mạnh.
Đúng là lợi hại!
Khi mọi người nhìn lại về hướng Diệp Trạch Đào thì càng cảm thấy kính sợ, có lực lượng như vậy, chỉ cần điều khiển thật tốt thì ở thành phố Cừ Dương này chính là muốn mưa được mưa, muốn gió có gió rồi.
Diệp Trạch Đào cũng hài lòng về chuyện này, đã có được sự ủng hộ của Triệu Hành Lâm, lại thêm cả Lục Thành Trung, nhìn những ủy viên thường vụ đang không nói gì, Diệp Trạch Đào hiểu, mình vẫn còn khả năng có thể lôi kéo được, ít nhất là thêm được một người nữa.
Đi vào văn phòng, Diệp Trạch Đào còn chưa kịp uống nước đã thấy điện thoại của Trần Đại Tường gọi tới.
Sau khi kết nói, Trần Đại Tường cười ha ha nói:
- Trạch Đào, thế nào, ngày hôm nay anh đã mở hội nghị cho chú rồi đấy!
Diệp Trạch Đào vừa nghe thấy vậy chỉ lắc đầu, lão già đó đúng là một người không hề biết xấu hổ, muốn đấu đá với mình, kết quả là lại thất bại,giờ lại chạy tới lấy lòng. Đây là dạng người như nào đây!
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng lấy được thắng lợi, nên cũng không muốn gây mạnh với Trần Đại Tường, mỉm cười nói:
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố!
- Ha ha, sau này có hai anh em chúng ta liên kết, công tác sẽ càng thuận lợi!
Câu nói này càng là không hề biết xấu hổ hơn nữa!
Diệp Trạch Đào cũng không nói gì với con người này nữa, đã không biết xấu hổ tới như vậy, khó trách hắn có thể lăn lội nhiều nơi như thế.
- Chủ tịch Trần nói đúng, thành phố Cừ Dương phải có một bộ máy đoàn kết ổn định mới có thể tiến hành phát triển. Tôi sẽ ủng hộ công tác của Chủ tịch Trần.
Diệp Trạch Đào coi như là suy nghĩ rõ ràng, có một người như Trần Đại Tường làm Bí thư cũng là một chuyện rất tốt, ít nhất hắn cũng không dám công khai rõ ràng đấu đá với mình, mọi người hòa hợp với nhau một chút cũng không tệ. - Trạch Đào à, cũng đừng đặt cơm chiều vội, tôi sắp xếp, cậu thấy sao?
- Được, vậy nghe theo Chủ tịch trần đi.
Diệp Trạch Đào đã đáp ứng lời đề nghị này của Trần Đại Tường.
Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào nghĩ, tay Trần Đại Tường này đúng là một người không hề có nguyên tắc, rất khéo đưa đẩy. Với loại người này, mình phải cẩn thận mới được, hắn ta có thể khai chiến, thua trận lại cởi bỏ mặt nạ xuống, lại mời rượu nhau, những người này so với nhân vật như Phương Siêu Minh càng khó đối phó hơn nhiều.
Nghĩ đến Lưu Định Khải đã lên đảm nhận chức Cục trưởng cục Cảnh sát thành phố, Diệp Trạch Đào liền gọi điện thoại cho cậu ta.
Kỳ thật, Lưu Định Khải cũng vừa hay biết được nội dung cuộc họp thường vụ, cúng đã có người gọi điện chúc mừng. Hắn cũng biêt, đây là thành quả của Diệp Trạch Đào. Đừng thấy là do Doãn Tiểu Hoa nêu tên, Lưu Định Khải biết rõ hơn ai hết rằng Doãn Tiểu Hoa chính là người của Diệp Trạch Đào. Việc này nếu không có Diệp Trạch Đào thì cũng không thể nào thành công, cho nên, hắn ta vẫn đang ngồi chờ Diệp Trạch Đào gọi điện. Bản thân hắn cũng biết Diệp Trạch Đào nhất định sẽ có sắp xếp cho mình. - Chủ tịch Diệp, tôi Lưu Định Khải nghe.
Quả nhiên sau khi nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Lưu Định Khải đúng là vẫn rất kích động. Bản thân mình từ một người bị ghẻ lạnh thành nhân vật đứng đầu, tất cả hoàn toàn là do công lao của Diệp Trạch Đào.
Trong chuyện này Lưu Định Khải đúng là hiểu hơn Lục Thành Trung, hắn biết mình là tai mắt của phe Diệp hệ, cũng muốn cùng hội cùng thuyền với Diệp Trạch Đào. Cũng chỉ có như vậy mới có mình ngày hôm nay. - Định Khải, cuộc họp hội nghị thường vụ vừa rồi đã quyết định đưa cậu lên đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục cảnh sát. Tuy nhiên, việc này còn phải báo lên tỉnh, còn một chút trình tự nữa mới được. - Chủ tịch Diệp, tôi hiểu, anh cứ chờ xem hiểu hiện của tôi là được rồi.
Lưu Định Khải lập tức hiểu hiện lòng chung thành, hiểu được mình chính là nhờ Diệp Trạch Đào vận tác mới có được.
Diệp Trạch Đào cũng khoog nhiều lời về chuyện này nữa, nói:
- Định Khải, sau khi cậu rời khỏi huyện Lục Thương, về việc thay thế cậy, cậu có ý kiến gì không. Tôi muốn nghe ý kiến của cậu xem sao?
- Đồng chí Mạc Lâm Tường hoàn toàn có khả năng đảm nhiệm chức vụ.
Biết Mạc Lâm Tường là thân tín của Diệp Trạch Đào, Lưu Định Khải trước tiên đã đề cử Mạc Lâm Tường.
Diệp Trạch Đào kỳ thật là muốn nghe xem ý kiến của Lưu Định Khải, khi thấy hắn quả nhiên là đề cử Mạc Lâm Tường, cũng gật đầu nói:
- Được, việc này tôi biết rồi.
- Chủ tịch Diệp, chuyện duy trì công tác ở huyện sẽ không có vấn đề gì!
Thấy Lưu Định Khải đã suy nghĩ kỹ việc nên làm, Diệp Trạch Đào cũng là vui mưng. Có Lưu Định Khải tới thành phố đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Cánh sát sẽ mang tới rất nhiều điều kiện thuận lợi cho công việc của mình trong giai đoạn tiếp theo. Chuyện này đương nhiên là chuyện tốt.
Sau đó, Diệp Trạch Đào lại liên tục gọi điện thoại cho mấy người, dặn dò công việc.
Đúng vào lúc Diệp Trạch Đào đã gọi xong hết điện thoại, không ngờ Du Hiểu Lệ đã gọi điện thoại tới.
Là người của Đồ Lan Vĩ, du Hiểu Lệ lại đột nhiên gọi điện thoại tới, trong chuyện này có mưu kế gì của Đồ Lan Vĩ hay không đây?
Diệp Trạch Đào cũng không thể không lo lắng về điều này.
Lại nhớ lại chuyện trong cuộc họp hôm nay, Diệp Trạch Đào biết rằng, Lâm Hình Ngọc là người theo Du Hiểu Lệ, nhưng sau chuyện bị ám sát, Diệp Trạch Đào đã có đánh giá khác về Lâm Hinh Ngọc, cảm thấy cô gái này cũng không thể trọng dụng, nên trong cuộc họp cũng không nhắc lại việc đề bạt Lâm Hinh Ngọc. Việc này khẳng định là đã khiến cho đám người Du Hiểu Lệ chú ý, nên đặc biệt gọi điện thoại tới thăm dò ý tứ của mình. - Chủ tịch Diệp, hôm nay tôi tới thành phố làm việc, tiện tới nhà thăm Hinh Ngọc, thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Cô ấy là cán bộ do tôi đề cử, cũng có ý cho anh trọng dụng. Lại không ngờ xảy ra chuyện đã thành như vậy, tôi cũng thật là không biết nói sao. Nghe nói cha cô ấy giúp cô xin nghỉ để tới thành phố khám bệnh.
Du Hiểu Lệ coi như là hiểu được tính cách của Diệp Trạch Đào, biết nhất định phải lấy chuyện về tình cảm đánh động Diệp Trạch Đào, nên mới nói những lời không rõ ràng như vậy.
Khoan hãy nói, câu này đã đánh trúng vào trong lòng Diệp Trạch Đào, nghĩ tới việc một cô gái sinh động đáng yêu không ngờ lại thành như vậy, trong lòng Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có ý tiếc nuối. Nghe thấy Du Hiểu Lê vừa nói thế, Diệp Trạch Đào liền thở dài một cái nói: - Bây giờ không ít người trẻ tuổi là như vậy, không có năng lực chịu đựng về tâm lý, bị một chút đả kích liền gục ngã, vậy thì làm sao có thể gánh vác được công tác quan trọng hơn?
Du Hiểu Lệ mượn chuyện của Lâm Hinh Ngọc để dò xét xem Diệp Trạch Đào có suy nghĩ gì về chuyện của Lâm Hinh Ngọc, nghe thấy Diệp Trạch Đào nói thế, Du Hiểu Lệ cũng buông lỏng tâm trạng. Cũng không phải là Diệp Trạch Đào có ý gì với mình và Đồ Lan Vĩ nên mới giết gà dọa khỉ, mà là đang nghĩ cho công tác trong giai đoạn tiếp theo.
Như vậy là được rồi.
Du Hiểu Lệ thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua Đồ Lan Vĩ đang ngồi trên ghế.
Sau khi họp xong, Đồ Lan Vĩ đã tới đây, hai người dù gì cũng đã có quan hệ, Đồ Lan Vĩ kỳ thật cũng là lo lắng cho chuyện phát triển sau này của mình. Còn Diệp Trạch Đào và Trần Đại Tường thì hắn liền không tiện tỏ thái độ, dù theo bên nào thì cũng đắc tội với phe kia. Chuyện hôm nay lại làm cho Đồ Lan Vĩ toát mồ hôi, Diệp Trạch Đào nháy mắt đã thể hiện ra lực lượng chiếm giữ hơn nửa thành phố Cừ Dương. Mình cũng đã tới lúc quyết định nên đi theo bên nào. - Trưởng ban Đồ, anh thấy sao về việc này?
Sau khi hàn huyên với Diệp Trạch Đào. Du Hiểu Lệ liền nhìn về phía Đồ Lan Vĩ, hỏi một câu như vậy.
Ngồi đó nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, Đồ Lan Vĩ nói;
- Phương Quốc Quân là Bí thư tỉnh Hải Đông, Phương Siêu Minh gặp nạn ở thành phố Cừ Dương, Phương Quốc Quân cũng không hề có biểu hiện gì. Chọn hành động hay là chuẩn bị đón một trận gió lốc thật mạnh? Em thấy sao?
Du Hiểu Lệ cũng là lần đầu tiên thấy Đồ Lan Vĩ hỏi mình về công việc, cho tới nay mọi chuyện đều là Đồ Lan Vĩ quyết định. Trong lòng suy nghĩ, xem ra Đồ Lan Vĩ đúng là rối loạn rồi! - Em cho rằng, bất kể kết quả là gì, trước khi Thành ủy xác định được bộ máy của Tỉnh ủy rồi sẽ thấy rõ!
- Em nói không sao, xem đã, đợi xem đã.
Du Hiểu Lệ cũng có chút số ruột nói:
- Trưởng ban Đồ, thời gian sớm hay muộn có sự khác nhau quá lớn đấy!
Đồ Lan Vĩ sao lại không hiểu điều này, nhíu mày rồi mới lên tiếng:
- Trước kệ đã, ổn thỏa chính là quan trọng nhất, tuy nhiên, em cũng có thể hành động trước.
Du Hiểu Lệ cũng gật đầu nói:
- Em là xem trọng Diệp Trạch Đào, thủ đoạn của hắn rất cao, cả Tôn Lôi cũng bị ép tới không dám có động tác gì.
- Rất nhiều chuyện không đến lúc cuối cùng thì cũng chưa rõ ràng mà!
Đồ Lan Vĩ vẫn luôn là người rất cẩn thận, tình hình hiện tại hắn thật sự là nhìn không ra. Điều lo lắng chính là sợ Vi Hoành Thạch liên thủ với Phương Quốc Quân. Một cỗ gió lốc mạnh mẽ như vậy đánh úp vào thành phố Cừ Dương, Diệp Trạch Đào có thể đổi phó nổi hay không cũng thành vấn đề đây!
Đi theo phe Trần Đại Tường?
Đồ Lan Vĩ lắc lắc đầu, hôm nay hắn đã hiểu rõ ràng mọi người, thủ đoạn của Trần Đại Tường quá kém, căn bản là không đáng gì so với Diệp Trạch Đào.
Lúc châm điếu thuốc hít một hơi,Đồ Lan Vĩ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều đã có chút mệt mỏi.
Quan trường cũng không phải là chỗ dễ lăn lộn.
Tất cả mọi người đều vô cùng coi trọng cuộc họp lần này, cũng đều có chút dự đoán, nhưng kết quả lại có chút bất ngờ, lực lượng của Diệp Trạch Đào không ngờ lại khổng lồ tới thế.
Thông qua hội nghị này, trong số chín ủy viên thường vụ thì đã có tới năm người là đi theo phe của Diệp Trạch Đào. Đây là một cỗ lực lượng vô cùng mạnh, không ai dám coi thường.
Lúc tan họp, vẻ mặt của các úy viên thường vụ đều có sự thay đổi, mọi người đều hiểu biết, thông qua cuộc họp này, Diệp Trạch Đào này đã có vị trí nhất định ở thành phố Cừ Dương này.
Thành phố Cừ Dương cũng chỉ có mười ba ủy viên thường vụ, có được năm phiếu cũng là đủ mạnh, còn không biết tiếp theo có thêm bổ sung nữa không. Ngoại trừ khả năng tồn tại phái trung lập, Diệp Trạch Đào đã biểu thị lực lượng hùng mạnh trong tay hắn với các cán bộ thành phố Cừ Dương!
Nếu như nói trước kia Diệp Trạch Đào chính là mượn lực của những người đứng sau, thì bây giờ Diệp Trạch Đào đã nói cho mọi người biết, trong tay hắn cũng đã có sức mạnh, đây mới là thực sự hùng mạnh.
Đúng là lợi hại!
Khi mọi người nhìn lại về hướng Diệp Trạch Đào thì càng cảm thấy kính sợ, có lực lượng như vậy, chỉ cần điều khiển thật tốt thì ở thành phố Cừ Dương này chính là muốn mưa được mưa, muốn gió có gió rồi.
Diệp Trạch Đào cũng hài lòng về chuyện này, đã có được sự ủng hộ của Triệu Hành Lâm, lại thêm cả Lục Thành Trung, nhìn những ủy viên thường vụ đang không nói gì, Diệp Trạch Đào hiểu, mình vẫn còn khả năng có thể lôi kéo được, ít nhất là thêm được một người nữa.
Đi vào văn phòng, Diệp Trạch Đào còn chưa kịp uống nước đã thấy điện thoại của Trần Đại Tường gọi tới.
Sau khi kết nói, Trần Đại Tường cười ha ha nói:
- Trạch Đào, thế nào, ngày hôm nay anh đã mở hội nghị cho chú rồi đấy!
Diệp Trạch Đào vừa nghe thấy vậy chỉ lắc đầu, lão già đó đúng là một người không hề biết xấu hổ, muốn đấu đá với mình, kết quả là lại thất bại,giờ lại chạy tới lấy lòng. Đây là dạng người như nào đây!
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng lấy được thắng lợi, nên cũng không muốn gây mạnh với Trần Đại Tường, mỉm cười nói:
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố!
- Ha ha, sau này có hai anh em chúng ta liên kết, công tác sẽ càng thuận lợi!
Câu nói này càng là không hề biết xấu hổ hơn nữa!
Diệp Trạch Đào cũng không nói gì với con người này nữa, đã không biết xấu hổ tới như vậy, khó trách hắn có thể lăn lội nhiều nơi như thế.
- Chủ tịch Trần nói đúng, thành phố Cừ Dương phải có một bộ máy đoàn kết ổn định mới có thể tiến hành phát triển. Tôi sẽ ủng hộ công tác của Chủ tịch Trần.
Diệp Trạch Đào coi như là suy nghĩ rõ ràng, có một người như Trần Đại Tường làm Bí thư cũng là một chuyện rất tốt, ít nhất hắn cũng không dám công khai rõ ràng đấu đá với mình, mọi người hòa hợp với nhau một chút cũng không tệ. - Trạch Đào à, cũng đừng đặt cơm chiều vội, tôi sắp xếp, cậu thấy sao?
- Được, vậy nghe theo Chủ tịch trần đi.
Diệp Trạch Đào đã đáp ứng lời đề nghị này của Trần Đại Tường.
Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào nghĩ, tay Trần Đại Tường này đúng là một người không hề có nguyên tắc, rất khéo đưa đẩy. Với loại người này, mình phải cẩn thận mới được, hắn ta có thể khai chiến, thua trận lại cởi bỏ mặt nạ xuống, lại mời rượu nhau, những người này so với nhân vật như Phương Siêu Minh càng khó đối phó hơn nhiều.
Nghĩ đến Lưu Định Khải đã lên đảm nhận chức Cục trưởng cục Cảnh sát thành phố, Diệp Trạch Đào liền gọi điện thoại cho cậu ta.
Kỳ thật, Lưu Định Khải cũng vừa hay biết được nội dung cuộc họp thường vụ, cúng đã có người gọi điện chúc mừng. Hắn cũng biêt, đây là thành quả của Diệp Trạch Đào. Đừng thấy là do Doãn Tiểu Hoa nêu tên, Lưu Định Khải biết rõ hơn ai hết rằng Doãn Tiểu Hoa chính là người của Diệp Trạch Đào. Việc này nếu không có Diệp Trạch Đào thì cũng không thể nào thành công, cho nên, hắn ta vẫn đang ngồi chờ Diệp Trạch Đào gọi điện. Bản thân hắn cũng biết Diệp Trạch Đào nhất định sẽ có sắp xếp cho mình. - Chủ tịch Diệp, tôi Lưu Định Khải nghe.
Quả nhiên sau khi nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Lưu Định Khải đúng là vẫn rất kích động. Bản thân mình từ một người bị ghẻ lạnh thành nhân vật đứng đầu, tất cả hoàn toàn là do công lao của Diệp Trạch Đào.
Trong chuyện này Lưu Định Khải đúng là hiểu hơn Lục Thành Trung, hắn biết mình là tai mắt của phe Diệp hệ, cũng muốn cùng hội cùng thuyền với Diệp Trạch Đào. Cũng chỉ có như vậy mới có mình ngày hôm nay. - Định Khải, cuộc họp hội nghị thường vụ vừa rồi đã quyết định đưa cậu lên đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục cảnh sát. Tuy nhiên, việc này còn phải báo lên tỉnh, còn một chút trình tự nữa mới được. - Chủ tịch Diệp, tôi hiểu, anh cứ chờ xem hiểu hiện của tôi là được rồi.
Lưu Định Khải lập tức hiểu hiện lòng chung thành, hiểu được mình chính là nhờ Diệp Trạch Đào vận tác mới có được.
Diệp Trạch Đào cũng khoog nhiều lời về chuyện này nữa, nói:
- Định Khải, sau khi cậu rời khỏi huyện Lục Thương, về việc thay thế cậy, cậu có ý kiến gì không. Tôi muốn nghe ý kiến của cậu xem sao?
- Đồng chí Mạc Lâm Tường hoàn toàn có khả năng đảm nhiệm chức vụ.
Biết Mạc Lâm Tường là thân tín của Diệp Trạch Đào, Lưu Định Khải trước tiên đã đề cử Mạc Lâm Tường.
Diệp Trạch Đào kỳ thật là muốn nghe xem ý kiến của Lưu Định Khải, khi thấy hắn quả nhiên là đề cử Mạc Lâm Tường, cũng gật đầu nói:
- Được, việc này tôi biết rồi.
- Chủ tịch Diệp, chuyện duy trì công tác ở huyện sẽ không có vấn đề gì!
Thấy Lưu Định Khải đã suy nghĩ kỹ việc nên làm, Diệp Trạch Đào cũng là vui mưng. Có Lưu Định Khải tới thành phố đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Cánh sát sẽ mang tới rất nhiều điều kiện thuận lợi cho công việc của mình trong giai đoạn tiếp theo. Chuyện này đương nhiên là chuyện tốt.
Sau đó, Diệp Trạch Đào lại liên tục gọi điện thoại cho mấy người, dặn dò công việc.
Đúng vào lúc Diệp Trạch Đào đã gọi xong hết điện thoại, không ngờ Du Hiểu Lệ đã gọi điện thoại tới.
Là người của Đồ Lan Vĩ, du Hiểu Lệ lại đột nhiên gọi điện thoại tới, trong chuyện này có mưu kế gì của Đồ Lan Vĩ hay không đây?
Diệp Trạch Đào cũng không thể không lo lắng về điều này.
Lại nhớ lại chuyện trong cuộc họp hôm nay, Diệp Trạch Đào biết rằng, Lâm Hình Ngọc là người theo Du Hiểu Lệ, nhưng sau chuyện bị ám sát, Diệp Trạch Đào đã có đánh giá khác về Lâm Hinh Ngọc, cảm thấy cô gái này cũng không thể trọng dụng, nên trong cuộc họp cũng không nhắc lại việc đề bạt Lâm Hinh Ngọc. Việc này khẳng định là đã khiến cho đám người Du Hiểu Lệ chú ý, nên đặc biệt gọi điện thoại tới thăm dò ý tứ của mình. - Chủ tịch Diệp, hôm nay tôi tới thành phố làm việc, tiện tới nhà thăm Hinh Ngọc, thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Cô ấy là cán bộ do tôi đề cử, cũng có ý cho anh trọng dụng. Lại không ngờ xảy ra chuyện đã thành như vậy, tôi cũng thật là không biết nói sao. Nghe nói cha cô ấy giúp cô xin nghỉ để tới thành phố khám bệnh.
Du Hiểu Lệ coi như là hiểu được tính cách của Diệp Trạch Đào, biết nhất định phải lấy chuyện về tình cảm đánh động Diệp Trạch Đào, nên mới nói những lời không rõ ràng như vậy.
Khoan hãy nói, câu này đã đánh trúng vào trong lòng Diệp Trạch Đào, nghĩ tới việc một cô gái sinh động đáng yêu không ngờ lại thành như vậy, trong lòng Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có ý tiếc nuối. Nghe thấy Du Hiểu Lê vừa nói thế, Diệp Trạch Đào liền thở dài một cái nói: - Bây giờ không ít người trẻ tuổi là như vậy, không có năng lực chịu đựng về tâm lý, bị một chút đả kích liền gục ngã, vậy thì làm sao có thể gánh vác được công tác quan trọng hơn?
Du Hiểu Lệ mượn chuyện của Lâm Hinh Ngọc để dò xét xem Diệp Trạch Đào có suy nghĩ gì về chuyện của Lâm Hinh Ngọc, nghe thấy Diệp Trạch Đào nói thế, Du Hiểu Lệ cũng buông lỏng tâm trạng. Cũng không phải là Diệp Trạch Đào có ý gì với mình và Đồ Lan Vĩ nên mới giết gà dọa khỉ, mà là đang nghĩ cho công tác trong giai đoạn tiếp theo.
Như vậy là được rồi.
Du Hiểu Lệ thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua Đồ Lan Vĩ đang ngồi trên ghế.
Sau khi họp xong, Đồ Lan Vĩ đã tới đây, hai người dù gì cũng đã có quan hệ, Đồ Lan Vĩ kỳ thật cũng là lo lắng cho chuyện phát triển sau này của mình. Còn Diệp Trạch Đào và Trần Đại Tường thì hắn liền không tiện tỏ thái độ, dù theo bên nào thì cũng đắc tội với phe kia. Chuyện hôm nay lại làm cho Đồ Lan Vĩ toát mồ hôi, Diệp Trạch Đào nháy mắt đã thể hiện ra lực lượng chiếm giữ hơn nửa thành phố Cừ Dương. Mình cũng đã tới lúc quyết định nên đi theo bên nào. - Trưởng ban Đồ, anh thấy sao về việc này?
Sau khi hàn huyên với Diệp Trạch Đào. Du Hiểu Lệ liền nhìn về phía Đồ Lan Vĩ, hỏi một câu như vậy.
Ngồi đó nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, Đồ Lan Vĩ nói;
- Phương Quốc Quân là Bí thư tỉnh Hải Đông, Phương Siêu Minh gặp nạn ở thành phố Cừ Dương, Phương Quốc Quân cũng không hề có biểu hiện gì. Chọn hành động hay là chuẩn bị đón một trận gió lốc thật mạnh? Em thấy sao?
Du Hiểu Lệ cũng là lần đầu tiên thấy Đồ Lan Vĩ hỏi mình về công việc, cho tới nay mọi chuyện đều là Đồ Lan Vĩ quyết định. Trong lòng suy nghĩ, xem ra Đồ Lan Vĩ đúng là rối loạn rồi! - Em cho rằng, bất kể kết quả là gì, trước khi Thành ủy xác định được bộ máy của Tỉnh ủy rồi sẽ thấy rõ!
- Em nói không sao, xem đã, đợi xem đã.
Du Hiểu Lệ cũng có chút số ruột nói:
- Trưởng ban Đồ, thời gian sớm hay muộn có sự khác nhau quá lớn đấy!
Đồ Lan Vĩ sao lại không hiểu điều này, nhíu mày rồi mới lên tiếng:
- Trước kệ đã, ổn thỏa chính là quan trọng nhất, tuy nhiên, em cũng có thể hành động trước.
Du Hiểu Lệ cũng gật đầu nói:
- Em là xem trọng Diệp Trạch Đào, thủ đoạn của hắn rất cao, cả Tôn Lôi cũng bị ép tới không dám có động tác gì.
- Rất nhiều chuyện không đến lúc cuối cùng thì cũng chưa rõ ràng mà!
Đồ Lan Vĩ vẫn luôn là người rất cẩn thận, tình hình hiện tại hắn thật sự là nhìn không ra. Điều lo lắng chính là sợ Vi Hoành Thạch liên thủ với Phương Quốc Quân. Một cỗ gió lốc mạnh mẽ như vậy đánh úp vào thành phố Cừ Dương, Diệp Trạch Đào có thể đổi phó nổi hay không cũng thành vấn đề đây!
Đi theo phe Trần Đại Tường?
Đồ Lan Vĩ lắc lắc đầu, hôm nay hắn đã hiểu rõ ràng mọi người, thủ đoạn của Trần Đại Tường quá kém, căn bản là không đáng gì so với Diệp Trạch Đào.
Lúc châm điếu thuốc hít một hơi,Đồ Lan Vĩ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều đã có chút mệt mỏi.
Quan trường cũng không phải là chỗ dễ lăn lộn.