Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 834 : Cung Gia
Ngày đăng: 00:52 02/08/20
- Mời mọi người đi theo tôi.
Một vị cảnh sát nhìn Diệp Trạch Đào từ đầu đến chân, nhìn kiểu gì cũng không thấy anh có điểm gì là người quyền thế, yên tâm nhẹ giọng nói một câu.
Đối với những cảnh sát làm việc trong thành phố này thì họ luôn phải cảnh giác, khi làm bất cứ việc gì thì việc đầu tiên phải làm là phán đoán tình hình.
Viên cảnh sát nhìn Diệp Trạch Đào và Tô Thiến Ảnh trong lòng có chút oán thầm. Hôm nay sao lại xuất hiện hai con người kỳ lạ này. Một là anh nhà quê thì không có gì đáng nói, nhưng sao lại có một cô gái khí chất cao quý giống như một tiên nữ giáng trần thế này. Anh thực sự không có cách nào, không có lời nào để so sánh hai người họ với nhau. - Hay là vẫn nên cẩn thận một chút.
Mặc dù đó là những suy nghĩ của viên cảnh sát nhưng những lời anh nói ra thì hết sức lịch sự.
- Là do bọn họ vô lý gây chuyện, các anh làm sao vậy?
Tô Thiến Ảnh không vui hỏi một câu.
- Thằng em tao bị mày đánh, đây chính là chứng cứ.
Ngô Xương Chí đi cùng mấy gã thanh niên vừa đi tới miệng vừa mắng chửi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Diệp Trạch Đào.
Gã thanh niên vừa nãy bị thương không nhẹ, trong lòng tràn đầy sự hận thù với Diệp Trạch Đào. Trên đất này hắn cũng là một nhân vật có tiếng bỗng dưng lại bị một tên nhà quê đánh thành ra thế này, sau này còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa. Trong suy nghĩ của hắn nhất định phải cho thằng tiểu tử này biết tay. - Không nên làm ảnh hưởng đến trị an, mời mọi người theo tôi về sở cảnh sát.
Viên cảnh sát cũng có vẻ ngoài và cách nói chuyện rất lịch sự, nhưng khi nhìn thấy Ngô Xương Chí đi đến thì viên cảnh sát cũng phải đứng về phía hắn.
- Cục trưởng Lục đừng nhiều lời với hắn nữa, hãy dẫn về rồi nói sau.
Ngô Xương Chí lại nhìn về phía Tô Thiến Ảnh nói:
- Có biết cục cảnh sát như nào không, đó là nơi đã vào thì khó có thể trở ra, tao hôm nay không dạy dỗ tụi mày thì tao không phải họ Ngô.
Thấy Ngô Xương Chí cứ nhìn vào mình, Tô Thiến Ảnh rất không vui, tên tiểu tử này rõ ràng là một tay háo sắc.
- Tôi thấy anh nên sửa lại họ của mình đi.
Diệp Trạch Đào trầm giọng nói.
Nghe thấy lời nói này của Diệp Trạch Đào, Ngô Xương Chí nói:
- Thằng ranh, vẫn còn mạnh miệng gớm nhỉ!
Diệp Trạch Đào nhìn về phía người tự xưng là Cục trưởng họ Lục nói:
- Các anh làm án là như này sao, theo tôi thấy thì các anh cùng một ruột với bọn kia, rắn chuột một nhà.
- Đưa chúng đi.
Cục trưởng Lục không muốn làm người tốt nữa, nhìn về phía những người đi cùng mình nói.
- Ha ha dám đánh ta hả, vào trong cục cảnh sát thì mày sướng rồi.
Ngô Xương Chí thấy có Cục trưởng Lục ở đây nên gan cũng lớn hơn, có thể nhận ra là hắn rất muốn xử lý Diệp Trạch Đào.
Cứ xem như là có chút hậu thuẫn nhưng so với Ngô Xương Chí thì người đó còn kém xa. Đây là một cơ hội tốt cho mình, tốt nhất là nên đứng về phía hắn ta.
Vị Cục trưởng Lục này cũng đã hạ quyết tâm.
- A!
Vừa dứt lời Diệp Trạch Đào đã dùng chân đá một vỏ lon nước không biết ai vứt nhằm thẳng về hướng Ngô Xương Chí. Lon nước bay đúng vào mặt phải của hắn và lập tức máu tươi đã chảy ròng ròng.
Đá xong một cước anh nhìn về hướng cục trưởng nói:
- Những việc hôm nay ông làm thì ông phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Cục trưởng họ Lục không ngờ trong hoàn cảnh này mà Diệp Trạch Đào dám làm chuyện như vậy, cảm nhận được khí phách của Diệp Trạch Đào, vị cục trưởng hỏi:
- Anh là người như nào?
- Ông không cần biết tôi là người như nào. Hành vi mà ông làm hôm nay chứng minh ông không xứng đáng làm cảnh sát.
Diệp Trạch Đào cũng không muốn giữ thể diện cho vị cục trưởng đó nên trầm giọng nói.
- Tôi mà không xứng làm cảnh sát sao!
Cục trưởng Lục tức giận nói.
Lại nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng vị cục trưởng nghĩ tên tiểu tử này chắc không có hậu thuẫn, nhìn về hướng mấy viên cảnh sát phía sau lớn giọng nói
- Bắt hắn lại cho ta.
Lúc này Diệp Trạch Đào hết sức tức giận, định lao người về phía trước thì nhìn thấy có một thanh niên đang xông tới. Trong chớp mắt thì những viên cảnh sát đã nằm dưới đất.
Diệp Trạch Đào nhìn người thanh niên đó một hồi, mỉm cười gật đầu nói
- Giao cho anh đấy!
Vừa nói dứt lời anh đã kéo Tô Thiến Ảnh đi khỏi.
Nhìn Diệp Trạch Đào cùng Tô Thiến Ảnh rời đi những viên cảnh sát nằm trên đất không biết phải làm sao. Vị cục trưởng Lục nhìn về phía người thanh niên lớn giọng hỏi: - Anh là ai?
Người thanh niên không nói nhiều liền đi đến trước mặt cục trưởng Lục, tay lấy ra một cuốn sổ nhỏ.
Nhìn thấy cuốn sổ nhỏ, Cục trưởng Lục mắt mở to, hít một hơi khí lạnh, đứng ngẩn cả người.
Diệp Trạch Đào vốn không muốn lo chuyện này nữa, anh biết Hô Diên Ngạo Bác cũng có chút quan tâm đến Tô Thiến Ảnh, âm thầm phái người đến bảo vệ cô. Vị thanh niên này là một trong những vệ sĩ của Hô Diên Ngạo Bác.
Tô Thiến Ảnh cũng hiểu, không muốn nói nhiều mà đi theo Diệp Trạch Đào ngồi vào xe.
- Anh Diệp, thật không ngờ đi dạo phố với em mà đã gây cho anh thật nhiều phiền phức, em thật vô dụng.
Trong lòng cô cảm thấy rất buồn, hôm nay vốn là rất tốt, thật không ngờ trong nháy mắt đã thành như này.
- Cũng chẳng sao cả.
Diệp Trạch Đào cười nói.
Không muốn tiếp tục đi dạo nữa, Diệp Trạch Đào nghĩ một lúc, gọi điện cho Lưu Chính:
- Lưu Chính à, chắc cậu biết tập đoàn Hồng Thăng trong thành phố này chứ?
Diệp Trạch Đào cảm thấy tay họ Ngô kia có thể hoành hành như vậy thì ngoài có sự hậu thuẫn của nhà họ Ngô ra thì chắc chắn trong giới chính phủ cũng phải có quen biết. Anh muốn tìm hiểu một chút.
Lưu Chính giờ vẫn rất quan tâm đến Diệp Trạch Đào, lập tức nói:
- Tập đoàn Hồng Thăng không chỉ là một công ty bán đồ điện gia dụng mà phía sau còn có người hậu thuẫn nữa, một nhân vật rất lớn.
Diệp Trạch Đào vẫn chưa hiểu rõ lắm bèn nói
- Cậu nói thử xem.
- Anh Diệp, có phải có chuyện gì không?
- Cũng không có việc gì, hôm nay cha nuôi bảo anh dẫn Tô Thiển Ảnh đi dạo, kết quả là xảy ra chút xung đột với giám đốc Ngô Xương Chí của tập đoàn Hồng Thăng. - Ngô Xương Chí hả?
Đó là con trai của chủ tịch Ngô Tiến Cao, mang trên mình chức vụ phó giám đốc tập đoàn. Đó là một công tử, đâu đâu cũng chơi gái, cũng có một số minh tinh được anh ta bao dưỡng. Hắn ta cũng chẳng có gì ghê gớm, cha hắn thì cũng chỉ là một nhân vật. Theo như tôi biết thì trong kinh thành Cung gia gần đây là có thế lực mạnh nhất. - Cung gia?
Diệp Trạch Đào vẫn chưa hiểu lắm, chỉ biết gia đình này cũng thuộc đại gia tộc có tính kế thừa, cũng từng có một thời huy hoàng nhưng giờ thì hết thời. Từ sau thời Thứ trưởng thường trực phụ trách tuyên truyền Cung Hải Càn thì thế lực của Cung gia cũng bị giảm sút. Nghe nói Cung Hải Càn có thể sẽ thay thế bộ trưởng tiến vào Bộ chính phủ. - Nhà bọn họ có quan hệ gì với Ngô Xương Chí không?
Diệp Trạch Đào biết Lưu Chính không tiện nói ra trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Quả nhiên Lưu Chính nói
- Anh không biết à, vợ của Ngô Tiến Cao chính là em của Cung Hải Càn.
- Được!
Diệp Trạch Đào đã hiểu ra bản thân đã động vào người có thế lực.
Nhưng hiện giờ thì Cung gia cũng không có tư cách để đối đầu với Hô Diên Ngạo Bác, tiếp theo như nào thì không nói trước được.
Vốn là muốn đến kinh thành tạo chút quan hệ, nhưng không ngờ ngày đầu tiên đến đã đắc tội với người nhà của Thứ trưởng thường trực rồi.
- Anh biết rồi!
Hiểu được tình hình này Diệp Trạch Đào cũng không cần phải hỏi thêm nữa.
- Anh Diệp, đừng vội tắt máy, ngày mai mấy anh em muốn gặp anh, anh xem thế nào?
- Được, em cứ sắp xếp đi.
Diệp Trạch Đào không hề có ý từ chối.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào sau khi nghe điện thoại lại ngồi trầm ngâm, Tô Thiến Ảnh cũng là người thông minh nên biết sự việc này có chút phiền phức, liền lo lắng nói - Anh Diệp, có phải em lại gây rắc rối cho anh không?
Lúc này Diệp Trạch Đào đã nghĩ thông suốt, “không phải là một Thứ trưởng thường trực sao? cũng không phải là sự việc gì quá nghiêm trọng. Mặc dù lần này gây chuyện nhưng cũng không cần phải lo lắng. Người đau đầu lúc này là Cung gia mới phải. - Em không phải lo lắng, chỉ là chút chuyện nhỏ, anh sẽ xử lý được.
Tô Thiến Ảnh cũng biết được năng lực của Diệp Trạch Đào nên cũng chuyên tâm vào lái xe.
Diệp Trạch Đào nghĩ một lúc, bây giờ mấu chốt là bản thân không biết rõ tình hình Cung gia, điều lo lắng là nếu không xử lý tốt sẽ lại gây phiền phức cho Hô Diên Ngạo Bác, nghĩ đến đây thì anh lại gọi điện cho Hô Diên Ngạo Bác.
Lần này Diệp Trạch Đào kể hết chuyện gặp phải hôm nay, sau đó hỏi:
- Con nghe nói Chủ tịch tập đoàn Hồng Thăng có kết thân với Cung Hải Càn, liệu có thể có nội chiến không?
Nếu như Cung Hải Càn là đồng minh với ba nuôi thì sự việc này có chút ngại ngùng.
Hô Diên Ngạo Bác mặc dù thấy lạ vì việc Diệp Trạch Đào dẫn Tô Thiến Ảnh ra ngoài nhưng lại cũng thấy vui trước sự tiến triển tình cảm của hai người, cười nói - Ba đã nói với con rồi, đã đến mức độ nhất định thì có một số chuyện không thể phân rõ ràng được nhưng ông ta là ông ta, ba là ba.
Diệp Trạch Đào nghe thấy vậy thì liền hiểu luôn. Hô Diên Ngạo Bác không cùng một loại với Cung Hải Càn.
Đúng lúc Diệp Trạch Đào thở phảo nhẹ nhõm thì Hô Diên Ngạo Bác cười và nói
- Ba vốn cho rằng người Kênh Dương các con phải hiểu chuyện lắm chứ, xem ra tiếp theo con sẽ có nhiều phiền phức đấy.
- Ý ba là bí thư sao?
Diệp Trạch Đào chuyển dòng suy nghĩ sang một chuyện, Hô Diên Ngạo Bác nói tranh giành được một người trung lập đến thành phố Kênh Dương làm bí thư, mục đích là để tránh việc hai bên là địch. Bây giờ xem ra người trung lập đó có thể chính là người nhà Cung gia. - Con hiểu thì tốt, bước tiếp theo con sẽ có một cuộc chiến đấy. Sự việc nhà họ Ngô coi như là chuyện nhỏ, đánh thì cũng đánh rồi, nếu dám động vào vãn bối của ba thì ba nghĩ họ sẽ phải giải thích nhiều đấy.
Hô Diên Ngạo Bác cũng là một người có khí phách, nên những lời nói ra cũng có khí thế hơn.
- Nếu như không gây quá nhiều phiền phức cho các con thì ta cũng yên tâm nhiều.
Coi như là người nhà Cung gia tiếp theo đây sẽ đấu với ba thì Diệp Trạch Đào con cũng không cần quá để trong lòng đâu. Cơ hội để ta thử sức cũng vẫn còn ít lắm! - Trạch Đào, Thiến Ảnh là người con gái không tồi đâu, hãy đối xử tốt với cô ấy.
Hô Diên Ngạo Bác nói một câu dặn dò.
Nhìn dáng vẻ chuyên tâm lái xe của Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào nói
- Cha nuôi yên tâm, con sẽ đối xử tốt với cô ấy.
Mặc dù lái xe nhưng Tô Thiến Ảnh cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Khi nghe thấy Diệp Trạch Đào nói vậy thì tâm trạng lo lắng trước đây của cô cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Hôm nay mặc dù hôm nay gặp phải những chuyện không như ý nhưng đối với cô thì thu hoạch lớn nhất của cô là tình cảm tốt của Diệp Trạch Đào giành cho cô. Điều này không gì có thể sánh bằng.
Một vị cảnh sát nhìn Diệp Trạch Đào từ đầu đến chân, nhìn kiểu gì cũng không thấy anh có điểm gì là người quyền thế, yên tâm nhẹ giọng nói một câu.
Đối với những cảnh sát làm việc trong thành phố này thì họ luôn phải cảnh giác, khi làm bất cứ việc gì thì việc đầu tiên phải làm là phán đoán tình hình.
Viên cảnh sát nhìn Diệp Trạch Đào và Tô Thiến Ảnh trong lòng có chút oán thầm. Hôm nay sao lại xuất hiện hai con người kỳ lạ này. Một là anh nhà quê thì không có gì đáng nói, nhưng sao lại có một cô gái khí chất cao quý giống như một tiên nữ giáng trần thế này. Anh thực sự không có cách nào, không có lời nào để so sánh hai người họ với nhau. - Hay là vẫn nên cẩn thận một chút.
Mặc dù đó là những suy nghĩ của viên cảnh sát nhưng những lời anh nói ra thì hết sức lịch sự.
- Là do bọn họ vô lý gây chuyện, các anh làm sao vậy?
Tô Thiến Ảnh không vui hỏi một câu.
- Thằng em tao bị mày đánh, đây chính là chứng cứ.
Ngô Xương Chí đi cùng mấy gã thanh niên vừa đi tới miệng vừa mắng chửi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Diệp Trạch Đào.
Gã thanh niên vừa nãy bị thương không nhẹ, trong lòng tràn đầy sự hận thù với Diệp Trạch Đào. Trên đất này hắn cũng là một nhân vật có tiếng bỗng dưng lại bị một tên nhà quê đánh thành ra thế này, sau này còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa. Trong suy nghĩ của hắn nhất định phải cho thằng tiểu tử này biết tay. - Không nên làm ảnh hưởng đến trị an, mời mọi người theo tôi về sở cảnh sát.
Viên cảnh sát cũng có vẻ ngoài và cách nói chuyện rất lịch sự, nhưng khi nhìn thấy Ngô Xương Chí đi đến thì viên cảnh sát cũng phải đứng về phía hắn.
- Cục trưởng Lục đừng nhiều lời với hắn nữa, hãy dẫn về rồi nói sau.
Ngô Xương Chí lại nhìn về phía Tô Thiến Ảnh nói:
- Có biết cục cảnh sát như nào không, đó là nơi đã vào thì khó có thể trở ra, tao hôm nay không dạy dỗ tụi mày thì tao không phải họ Ngô.
Thấy Ngô Xương Chí cứ nhìn vào mình, Tô Thiến Ảnh rất không vui, tên tiểu tử này rõ ràng là một tay háo sắc.
- Tôi thấy anh nên sửa lại họ của mình đi.
Diệp Trạch Đào trầm giọng nói.
Nghe thấy lời nói này của Diệp Trạch Đào, Ngô Xương Chí nói:
- Thằng ranh, vẫn còn mạnh miệng gớm nhỉ!
Diệp Trạch Đào nhìn về phía người tự xưng là Cục trưởng họ Lục nói:
- Các anh làm án là như này sao, theo tôi thấy thì các anh cùng một ruột với bọn kia, rắn chuột một nhà.
- Đưa chúng đi.
Cục trưởng Lục không muốn làm người tốt nữa, nhìn về phía những người đi cùng mình nói.
- Ha ha dám đánh ta hả, vào trong cục cảnh sát thì mày sướng rồi.
Ngô Xương Chí thấy có Cục trưởng Lục ở đây nên gan cũng lớn hơn, có thể nhận ra là hắn rất muốn xử lý Diệp Trạch Đào.
Cứ xem như là có chút hậu thuẫn nhưng so với Ngô Xương Chí thì người đó còn kém xa. Đây là một cơ hội tốt cho mình, tốt nhất là nên đứng về phía hắn ta.
Vị Cục trưởng Lục này cũng đã hạ quyết tâm.
- A!
Vừa dứt lời Diệp Trạch Đào đã dùng chân đá một vỏ lon nước không biết ai vứt nhằm thẳng về hướng Ngô Xương Chí. Lon nước bay đúng vào mặt phải của hắn và lập tức máu tươi đã chảy ròng ròng.
Đá xong một cước anh nhìn về hướng cục trưởng nói:
- Những việc hôm nay ông làm thì ông phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Cục trưởng họ Lục không ngờ trong hoàn cảnh này mà Diệp Trạch Đào dám làm chuyện như vậy, cảm nhận được khí phách của Diệp Trạch Đào, vị cục trưởng hỏi:
- Anh là người như nào?
- Ông không cần biết tôi là người như nào. Hành vi mà ông làm hôm nay chứng minh ông không xứng đáng làm cảnh sát.
Diệp Trạch Đào cũng không muốn giữ thể diện cho vị cục trưởng đó nên trầm giọng nói.
- Tôi mà không xứng làm cảnh sát sao!
Cục trưởng Lục tức giận nói.
Lại nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng vị cục trưởng nghĩ tên tiểu tử này chắc không có hậu thuẫn, nhìn về hướng mấy viên cảnh sát phía sau lớn giọng nói
- Bắt hắn lại cho ta.
Lúc này Diệp Trạch Đào hết sức tức giận, định lao người về phía trước thì nhìn thấy có một thanh niên đang xông tới. Trong chớp mắt thì những viên cảnh sát đã nằm dưới đất.
Diệp Trạch Đào nhìn người thanh niên đó một hồi, mỉm cười gật đầu nói
- Giao cho anh đấy!
Vừa nói dứt lời anh đã kéo Tô Thiến Ảnh đi khỏi.
Nhìn Diệp Trạch Đào cùng Tô Thiến Ảnh rời đi những viên cảnh sát nằm trên đất không biết phải làm sao. Vị cục trưởng Lục nhìn về phía người thanh niên lớn giọng hỏi: - Anh là ai?
Người thanh niên không nói nhiều liền đi đến trước mặt cục trưởng Lục, tay lấy ra một cuốn sổ nhỏ.
Nhìn thấy cuốn sổ nhỏ, Cục trưởng Lục mắt mở to, hít một hơi khí lạnh, đứng ngẩn cả người.
Diệp Trạch Đào vốn không muốn lo chuyện này nữa, anh biết Hô Diên Ngạo Bác cũng có chút quan tâm đến Tô Thiến Ảnh, âm thầm phái người đến bảo vệ cô. Vị thanh niên này là một trong những vệ sĩ của Hô Diên Ngạo Bác.
Tô Thiến Ảnh cũng hiểu, không muốn nói nhiều mà đi theo Diệp Trạch Đào ngồi vào xe.
- Anh Diệp, thật không ngờ đi dạo phố với em mà đã gây cho anh thật nhiều phiền phức, em thật vô dụng.
Trong lòng cô cảm thấy rất buồn, hôm nay vốn là rất tốt, thật không ngờ trong nháy mắt đã thành như này.
- Cũng chẳng sao cả.
Diệp Trạch Đào cười nói.
Không muốn tiếp tục đi dạo nữa, Diệp Trạch Đào nghĩ một lúc, gọi điện cho Lưu Chính:
- Lưu Chính à, chắc cậu biết tập đoàn Hồng Thăng trong thành phố này chứ?
Diệp Trạch Đào cảm thấy tay họ Ngô kia có thể hoành hành như vậy thì ngoài có sự hậu thuẫn của nhà họ Ngô ra thì chắc chắn trong giới chính phủ cũng phải có quen biết. Anh muốn tìm hiểu một chút.
Lưu Chính giờ vẫn rất quan tâm đến Diệp Trạch Đào, lập tức nói:
- Tập đoàn Hồng Thăng không chỉ là một công ty bán đồ điện gia dụng mà phía sau còn có người hậu thuẫn nữa, một nhân vật rất lớn.
Diệp Trạch Đào vẫn chưa hiểu rõ lắm bèn nói
- Cậu nói thử xem.
- Anh Diệp, có phải có chuyện gì không?
- Cũng không có việc gì, hôm nay cha nuôi bảo anh dẫn Tô Thiển Ảnh đi dạo, kết quả là xảy ra chút xung đột với giám đốc Ngô Xương Chí của tập đoàn Hồng Thăng. - Ngô Xương Chí hả?
Đó là con trai của chủ tịch Ngô Tiến Cao, mang trên mình chức vụ phó giám đốc tập đoàn. Đó là một công tử, đâu đâu cũng chơi gái, cũng có một số minh tinh được anh ta bao dưỡng. Hắn ta cũng chẳng có gì ghê gớm, cha hắn thì cũng chỉ là một nhân vật. Theo như tôi biết thì trong kinh thành Cung gia gần đây là có thế lực mạnh nhất. - Cung gia?
Diệp Trạch Đào vẫn chưa hiểu lắm, chỉ biết gia đình này cũng thuộc đại gia tộc có tính kế thừa, cũng từng có một thời huy hoàng nhưng giờ thì hết thời. Từ sau thời Thứ trưởng thường trực phụ trách tuyên truyền Cung Hải Càn thì thế lực của Cung gia cũng bị giảm sút. Nghe nói Cung Hải Càn có thể sẽ thay thế bộ trưởng tiến vào Bộ chính phủ. - Nhà bọn họ có quan hệ gì với Ngô Xương Chí không?
Diệp Trạch Đào biết Lưu Chính không tiện nói ra trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Quả nhiên Lưu Chính nói
- Anh không biết à, vợ của Ngô Tiến Cao chính là em của Cung Hải Càn.
- Được!
Diệp Trạch Đào đã hiểu ra bản thân đã động vào người có thế lực.
Nhưng hiện giờ thì Cung gia cũng không có tư cách để đối đầu với Hô Diên Ngạo Bác, tiếp theo như nào thì không nói trước được.
Vốn là muốn đến kinh thành tạo chút quan hệ, nhưng không ngờ ngày đầu tiên đến đã đắc tội với người nhà của Thứ trưởng thường trực rồi.
- Anh biết rồi!
Hiểu được tình hình này Diệp Trạch Đào cũng không cần phải hỏi thêm nữa.
- Anh Diệp, đừng vội tắt máy, ngày mai mấy anh em muốn gặp anh, anh xem thế nào?
- Được, em cứ sắp xếp đi.
Diệp Trạch Đào không hề có ý từ chối.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào sau khi nghe điện thoại lại ngồi trầm ngâm, Tô Thiến Ảnh cũng là người thông minh nên biết sự việc này có chút phiền phức, liền lo lắng nói - Anh Diệp, có phải em lại gây rắc rối cho anh không?
Lúc này Diệp Trạch Đào đã nghĩ thông suốt, “không phải là một Thứ trưởng thường trực sao? cũng không phải là sự việc gì quá nghiêm trọng. Mặc dù lần này gây chuyện nhưng cũng không cần phải lo lắng. Người đau đầu lúc này là Cung gia mới phải. - Em không phải lo lắng, chỉ là chút chuyện nhỏ, anh sẽ xử lý được.
Tô Thiến Ảnh cũng biết được năng lực của Diệp Trạch Đào nên cũng chuyên tâm vào lái xe.
Diệp Trạch Đào nghĩ một lúc, bây giờ mấu chốt là bản thân không biết rõ tình hình Cung gia, điều lo lắng là nếu không xử lý tốt sẽ lại gây phiền phức cho Hô Diên Ngạo Bác, nghĩ đến đây thì anh lại gọi điện cho Hô Diên Ngạo Bác.
Lần này Diệp Trạch Đào kể hết chuyện gặp phải hôm nay, sau đó hỏi:
- Con nghe nói Chủ tịch tập đoàn Hồng Thăng có kết thân với Cung Hải Càn, liệu có thể có nội chiến không?
Nếu như Cung Hải Càn là đồng minh với ba nuôi thì sự việc này có chút ngại ngùng.
Hô Diên Ngạo Bác mặc dù thấy lạ vì việc Diệp Trạch Đào dẫn Tô Thiến Ảnh ra ngoài nhưng lại cũng thấy vui trước sự tiến triển tình cảm của hai người, cười nói - Ba đã nói với con rồi, đã đến mức độ nhất định thì có một số chuyện không thể phân rõ ràng được nhưng ông ta là ông ta, ba là ba.
Diệp Trạch Đào nghe thấy vậy thì liền hiểu luôn. Hô Diên Ngạo Bác không cùng một loại với Cung Hải Càn.
Đúng lúc Diệp Trạch Đào thở phảo nhẹ nhõm thì Hô Diên Ngạo Bác cười và nói
- Ba vốn cho rằng người Kênh Dương các con phải hiểu chuyện lắm chứ, xem ra tiếp theo con sẽ có nhiều phiền phức đấy.
- Ý ba là bí thư sao?
Diệp Trạch Đào chuyển dòng suy nghĩ sang một chuyện, Hô Diên Ngạo Bác nói tranh giành được một người trung lập đến thành phố Kênh Dương làm bí thư, mục đích là để tránh việc hai bên là địch. Bây giờ xem ra người trung lập đó có thể chính là người nhà Cung gia. - Con hiểu thì tốt, bước tiếp theo con sẽ có một cuộc chiến đấy. Sự việc nhà họ Ngô coi như là chuyện nhỏ, đánh thì cũng đánh rồi, nếu dám động vào vãn bối của ba thì ba nghĩ họ sẽ phải giải thích nhiều đấy.
Hô Diên Ngạo Bác cũng là một người có khí phách, nên những lời nói ra cũng có khí thế hơn.
- Nếu như không gây quá nhiều phiền phức cho các con thì ta cũng yên tâm nhiều.
Coi như là người nhà Cung gia tiếp theo đây sẽ đấu với ba thì Diệp Trạch Đào con cũng không cần quá để trong lòng đâu. Cơ hội để ta thử sức cũng vẫn còn ít lắm! - Trạch Đào, Thiến Ảnh là người con gái không tồi đâu, hãy đối xử tốt với cô ấy.
Hô Diên Ngạo Bác nói một câu dặn dò.
Nhìn dáng vẻ chuyên tâm lái xe của Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào nói
- Cha nuôi yên tâm, con sẽ đối xử tốt với cô ấy.
Mặc dù lái xe nhưng Tô Thiến Ảnh cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Khi nghe thấy Diệp Trạch Đào nói vậy thì tâm trạng lo lắng trước đây của cô cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Hôm nay mặc dù hôm nay gặp phải những chuyện không như ý nhưng đối với cô thì thu hoạch lớn nhất của cô là tình cảm tốt của Diệp Trạch Đào giành cho cô. Điều này không gì có thể sánh bằng.