Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 845 : Có Chút Rối Loạn
Ngày đăng: 00:52 02/08/20
Chủ tịch hội đồng quản trị công ty Hải Kinh Chu Nhật Bản ngài Ichiaki Yamamoto hôm nay rất vui vẻ, vừa mới dùng cơm xong và bước ra bên ngoài, anh ta vừa mới được tặng một thanh đao, mà bấy lâu nay vẫn mong muốn có được nó.
Ichiaki Yamamoto là một người có sở thích sưu tầm các loại đao kiếm, từ trước tới nay vẫn luôn mong muốn có được một thanh đao thật sắc bén, hôm nay Phương Quốc Quân sai thư ký mang tới một thanh tàng đao được chế tác rất tinh xảo. Khi ngồi đó dùng cơm, Ichiaki Yamamoto dùng thanh đao đó đâm xuyên qua chiếc bàn một cách rất nhẹ nhàng, sau khi ăn xong và đi ra, thì cái cảm giác hưng phấn đó vẫn còn dâng trào, thanh tàng đao trong tay vẫn như đang reo vui nhảy múa, còn vung lên thành những hình dạng đặc thù.
Rượu hôm nay thật nặng, mấy người Nhật uống với nhau thật vui vẻ, một đám người bá vai bá cổ loạng choạng đi ra.
Nghịch ngợm thanh đao trong tay, Ichiaki Yamamoto bật cười ha ha nói với tay thư ký của Phương Quốc Quân:
- Thanh đao này chế tác rất tinh xảo, vô cùng sắc bén, tốt lắm, tốt lắm!
Thư ký của Phương Quốc Quân tên là Lâm Bình Huy cười nói:
- Tôi nhận lệnh của Bí thư Phương, bất luận thế nào cũng phải làm cho Các vị vui vẻ, thanh tàng đao này là do chính Bí thư Phương đặt làm, rất sắc bén.
Ha ha!
Ichiaki Yamamoto vô cùng vui vẻ, cười vang.
Hôm nay công ty ông ta mới đón từ Nhật sang mười mấy nhân viên kỹ thuật, mục đích chính là muốn nhanh chóng xây xong cái nhà máy ô tô ở thành phố Cừ Dương, vốn dĩ việc này là do một tay Phương Siêu Minh phụ trách, bây giờ nghe nói Phương Siêu Minh bệnh rồi, nên đành để cho thư ký của Phương Quốc Quân phụ trách thay, cũng may là tay thư ký này cũng là người hiểu việc, chiêu đãi rất hậu hĩnh, tiết mục tiếp theo là đến một nơi khác chơi gái.
Lúc vừa nghĩ đến sẽ có một bầy gái đẹp phục vụ mọi người chơi bời, Ichiaki Yamamoto đã thấy hưng phấn cực độ.
Vừa cười, thanh đao nắm chặt trong tay vừa vung lên chém về phía bên trái.
Ichiaki Yamamoto chỉ nghĩ là đùa vui chút thôi, nhưng mà mọi người đều không thể ngờ rằng Ichiaki Yamamoto đã uống khá nhiều rượu rồi, không kiểm soát được bản thân anh ta nữa, khiến cả người đều ngã hết về bên trái.
Ôi!
Khi Ichiaki Yamamoto ổn định lại, thì liền cảm thấy thân hình mất cân bằng, không có cách nào đứng vững được nữa.
Theo bản năng, Ichiaki Yamamoto dùng nốt tay kia để nắm chặt thanh đao rồi cả thân người cứ thế đâm về phía trước.
Đây chỉ là một việc ngoài ý muốn, thế nhưng bi kịch đã xảy ra, bọn Hạ Phong và Chu Minh Cao đứng ngay bên cạnh họ, lúc đó hạ Phong đang nổi giận và tống cho Chu Minh Cao một đập.
Bị dính một quyền, người của Chu Minh Cao bị tống mạnh về phía sau.
Đây là một bi kịch!
Đúng lúc thanh đao của Ichiaki Yamamoto đâm tới.
Hai thứ kết hợp cùng một lúc, mọi người chỉ kịp nghe thấy một tiếng “ phốc”, rồi tiếng Chu Minh Cao kêu lên rất thảm và đổ ụp người xuống.
Im lặng!
Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi chứng kiến hết sự việc.
Làm người ta bị thương rồi!
Lâm Bình Huy trợn tròn mắt nhìn Ichiaki Yamamoto từ từ ngã xuống.
Trong nháy mắt hai người nằm đó, một người rõ ràng là bị đâm ngã xuống, còn người thứ hai lại vì nắm chặt thanh đao đó trong tay mà bị ngã xuống theo.
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy được cơ chứ!
Đầu óc Lâm Bình Huy trống rỗng, hoàn toàn không thể ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Bí thư Phương đã giao cho mình một nhiệm vụ quan trọng đến như vậy, thế nhưng người khách mình tiếp đón lại trở thành kẻ giết người!
Lâm Bình Huy có cảm giác tất cả sắp sụp đổ rồi.
Thanh đao đó vô cùng sắc bén, đâm thẳng vào Chu Minh Cao như vậy, lại đâm từ phía sau lưng xuyên qua tới tận ngực, mũi đao kia đã đi xuyên qua tim.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn Chu Minh Cao đang nằm dưới sàn, máu từ ngực anh ta đang tuôn ra.
Chết rồi!
Có thể nhìn thấy, Chu Minh Cao đã tắt thở ngay tại đó.
Một người khi nãy còn sống sờ sờ đấy, giờ đã bị một đao cướp đi mạng sống!
Ichiaki Yamamoto cũng ngã xuống đất theo, thế nhưng anh ta lại đang giẫy dụa đứng lên, mọi người lại được một phen kinh hãi nữa là khi anh ta giãy dụa thì đôi tay nắm chặt thanh kiếm không hề nới lỏng chút nào, mà lại rút đao ra, nhưng do men rượu làm mất hết sức lực, rút ra được một đoạn thì không còn sức giữ vững thân mình nữa, nên lại một lần nữa đâm vào Chu Minh Cao, khiến vết thương của Chu Minh Cao càng rộng ra, máu tươi cũng phun ra theo.
Nhưng cảnh tượng đó ai mà nhìn thấy thì đều cho rằng Ichiaki Yamamoto sợ Chu Minh Cao sẽ không chết, nên đâm liên tục cho chết thì mới thôi.
- Giết người rồi!
Một người trẻ tuổi nhìn thấy cảnh tượng trên liền hét lên một tiếng.
Tiếng thét của anh ta cuối cùng cũng làm mọi người thức tỉnh, một số người quay lưng bỏ chạy, một số người bước tới xem, chẳng mấy chốc mọi người đã vây kín chung quanh. - Không phải là tôi giết người đâu nhé!
Hạ Phong lúc này cũng đã hồi phục, hoảng sợ kêu to, đặt mông ngồi phịch xuống đất.
Hạ Phong quả thực có ý nghĩ muốn giết Chu Minh Cao, thế nhưng anh ta hoàn toàn không dám giết người, vừa nãy máu từ ngực Chu Minh Cao phun ra còn bắn cả vào mặt anh ta, làm cho Hạ Phong sợ đến mức tâm thần bấn loạn. - A!
Lần này thì Trưởng ban Tra hét lên kinh sợ, cô ta là đàn bà, nhìn thấy một người chết ngay trước mắt, nên sợ đến mức hét chói tai khiến người bên cạnh suýt ngã gục.
Trưởng ban Tra hét lên chói tai rồi cả thân người đổ ụp xuống, ngất lịm đi.
Lúc này Ichiaki Yamamoto cũng đã nhận ra tình cảnh, cũng kêu thất thanh một tiếng, lần này động tác của anh ta đã nhanh lên rất nhiều, lúc đứng dậy trong tay vẫn cầm thanh đao dính đầy máu đỏ, hai mắt sững sờ nhìn Chu Minh Cao đã chết đang nằm dưới sàn kia.
Mọi người trong nháy mắt quay đầu bỏ chạy.
Thấy Ichiaki Yamamoto trợn to mắt thì mọi người chỉ nghĩ đến một điều, là đứng càng xa Ichiaki Yamamoto ra thì càng tốt, đấy là một tên giết người!
Cho đến bây giờ Ichiaki Yamamoto cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, mình chẳng qua chỉ là vung tay múa vài đường đao thôi mà sao lại có thể giết chết một con người được?
Vô cùng buồn bực, Ichiaki Yamamoto bụt miệng chửi một câu bằng tiếng Nhật.
Anh ta không chửi còn hơn, vừa chửi xong, mọi người mới phát hiện ra là một người Nhật giết một người Hoa.
Vốn dĩ thế hệ trẻ bây giờ cũng có một chút kỳ thị với đất nước này , không biết ai đó hét lên một câu:
- Tiểu Nhật Bản giết người của đất nước chúng ta rồi!
Không hô còn hơn, đã hô rồi thì lập tức làm ngọn lửa oán hận của rất nhiều người lại bùng lên.
- Đánh!
- Đánh chết tên Tiểu Nhật Bản!
Trong chớp mắt, bãi đậu xe liền biến thành một đấu trường ác liệt.
Mấy người Nhật vừa uống rượu khi nãy, đang tha hồ tưởng tượng cảnh chơi gái bây giờ đều gặp họa rồi, một đám người xông đến đẫm đạp đấm đá, một số người còn thâm độc cứ nhằm hạ bộ mà đá.
Hoàn toàn không có chút sức lực nào để chống cự, mười mấy người Nhật đều ngã lăn trên đất không biết sống chết ra sao.
Một bên là những người Trung Quốc đang cực kỳ phẫn nộ, một bên là mấy người Nhật vừa uống rượu xong và không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, trong chốc lát đều loạn cả lên, đánh cho thật thảm khốc, khi người Nhật cuối cùng ngã xuống rồi, không biết có ai đó còn hét lớn: - Tẩy chay hàng Nhật!
Lại thêm dầu vào lửa, không cần phải nói từng chiếc từng chiếc xe hơi nhãn hiệu Nhật Bản bị đập vỡ vụn, lại còn có thêm một đám đông kéo đến tham gia trận hỗn chiến khi nghe được tin.
Lúc này không còn ai quan tâm đến sự sống chết của Chu Minh Cao nữa, cứ nhìn thấy chiếc xe nào mang nhãn hiệu Nhật Bản là xông vào đập vỡ vụn.
Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện tình hình bên ngoài, đứng lặng nhìn ra bên ngoài, Diệp Trạch Đào cũng vô cùng ngạc nhiện, lúc này bên ngoài trận chiến đã cực kỳ hỗn loạn từ lâu.
Nhìn thấy từng chiếc từng chiếc xe bị lật nhào, lại thêm nhiều người xúm vào đập phá nữa.
Diệp Trạch Đào ngờ vực hỏi:
- Chuyện gì thế?
Đây cũng là câu mà bọn Lưu Chính muốn hỏi, Lưu Chính và Lưu Phàm cũng kinh ngạc không kém, nhìn tất cả sự việc đang xảy ra bên ngoài, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. - Mẹ nó!
Lưu Chính mở to miệng chửi.
- Làm sao vậy? Thế này là thế nào?
Lưu Phàm cũng kinh hãi.
Không phải vừa khi nãy mọi người đều đứng đó sao, tại sao vừa mới bước vào trong thì đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi!
Ôi!
Tào Hiểu Vân chỉ vào Chu Minh Cao đã gục dưới đất rồi vẫn còn bị ai đó đạp cho một cái rồi thất kinh kêu lên.
Khi mọi người nhìn sang,quả nhiên nhìn thấy Chu Minh Cao vừa khi nãy còn tràn đầy khí thế đang gục dưới đất không biết còn sống hay đã chết.
Khi nhìn lại, thấy một người đang cầm thanh đao bị đánh cho đến nỗi cũng không biết sống chết ra sao, ngã gục xuống chỗ đó hoàn toàn không rõ tình hình thế nào.
Nhìn lại lần nữa, thì ngã gục trên đất có tới mười mấy người nữa.
Ôi!
Điều đầu tiên Diệp Trạch Đào nghĩ đến là chuyện liên quan đến quần thể.
Điều khiến Diệp Trạch Đào bực bội là vì mình không biết rõ chuyện gì, chuyên này xảy ra ngay sau lưng mình, rốt cuộc là thế nào!
Vừa mới một chút thời gian thôi, tại sao lại xảy ra chuyện như thế này được?
Diệp Trạch Đào suy nghĩ nhanh trong đầu, cảm thấy chuyện này cũng thật kỳ quái.
Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát hú inh ỏi, rồi từng chiếc xe cảnh sát phi tới.
Không ngờ rằng cảnh sát cũng nhanh như vậy, việc hôm nay thật sự là chuyện lớn rồi đây!
Lưu Chính hơi hưng phấn nói:
- Náo nhiệt quá, tôi thấy chuyện này cũng không có cách gì ngăn cản được, mọi người có nhìn thấy không, phàm là xe của Nhật thì không có chiếc nào còn nguyên vẹn cả!
Khi nói câu này, Lưu Chính cũng muốn mình được tham gia vào đám đông đập phá xe Nhật kia.
- Có chuyện gì thế?
- Có chuyện gì thế?
Lúc này rất đông người ăn uống bên trong tràn ra ngoài, nhanh chóng đứng bịt kín lối vào.
Diệp Trạch Đào lúc này mà muốn thoát khỏi nơi đây, cũng là việc vô cùng khó khăn.
Phương Di Mai thừa cơ hội này bổ nhào vào lòng Diệp Trạch Đào, cô ta không hề quan tâm đến tình hình bên ngoài, nói nhỏ vào tai Diệp Trạch Đào:
- Người ta nhớ anh lắm đó!
Tay cũng tranh thủ xung quanh chật cứng người, mà đưa xuống sờ soạng phần dưới của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng nhận ra Phương Di Mai dùng thân thể cố tình cọ sát vào người mình mấy lần.
- Việc ngày hôm nay có chút phức tạp, chúng ta phải xem xem.
Diệp Trạch Đào lúc này lại không có chút cảm hứng nào cả. Thấy tình cảnh bên ngoài như vậy, Diệp Trạch Đào biết rất có thể đã dẫn đến xung đột ngoại giao, nếu như xử lý không tốt, thì sẽ biến thành chuyện lớn. - Anh Diệp, chúng ta làm thế nào bây giờ?
Lưu Phàm liền hỏi Diệp Trạch Đào một câu.
Diệp Trạch Đào cơ bản là không biết chuyện gì, lắc lắc đầu.
Những chuyện như thế này Diệp Trạch Đào không hề muốn tham dự vào. Chuyện ở thành phố chỉ cần không chú ý một chút thôi thì có thể biến thành chuyện lớn ngay.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào nhìn Phương Di Mai một cái, lúc nhìn lại Chu Minh Cao, hắn biết rằng việc này nếu như mình muốn không quan tâm đến cũng không thể được rồi.
Dựa vào nhãn lực của Diệp Trạch Đào, hắn phát hiện ra hình như cái người nước ngoài gục trên đất mà trong tay vẫn cầm thanh đao kia là người đến thành phố Cừ Dương để mở nhà máy ô tô ngài Ichiaki Yamamoto thì phải.
Có phần rồi loạn rồi đây!
Ichiaki Yamamoto là một người có sở thích sưu tầm các loại đao kiếm, từ trước tới nay vẫn luôn mong muốn có được một thanh đao thật sắc bén, hôm nay Phương Quốc Quân sai thư ký mang tới một thanh tàng đao được chế tác rất tinh xảo. Khi ngồi đó dùng cơm, Ichiaki Yamamoto dùng thanh đao đó đâm xuyên qua chiếc bàn một cách rất nhẹ nhàng, sau khi ăn xong và đi ra, thì cái cảm giác hưng phấn đó vẫn còn dâng trào, thanh tàng đao trong tay vẫn như đang reo vui nhảy múa, còn vung lên thành những hình dạng đặc thù.
Rượu hôm nay thật nặng, mấy người Nhật uống với nhau thật vui vẻ, một đám người bá vai bá cổ loạng choạng đi ra.
Nghịch ngợm thanh đao trong tay, Ichiaki Yamamoto bật cười ha ha nói với tay thư ký của Phương Quốc Quân:
- Thanh đao này chế tác rất tinh xảo, vô cùng sắc bén, tốt lắm, tốt lắm!
Thư ký của Phương Quốc Quân tên là Lâm Bình Huy cười nói:
- Tôi nhận lệnh của Bí thư Phương, bất luận thế nào cũng phải làm cho Các vị vui vẻ, thanh tàng đao này là do chính Bí thư Phương đặt làm, rất sắc bén.
Ha ha!
Ichiaki Yamamoto vô cùng vui vẻ, cười vang.
Hôm nay công ty ông ta mới đón từ Nhật sang mười mấy nhân viên kỹ thuật, mục đích chính là muốn nhanh chóng xây xong cái nhà máy ô tô ở thành phố Cừ Dương, vốn dĩ việc này là do một tay Phương Siêu Minh phụ trách, bây giờ nghe nói Phương Siêu Minh bệnh rồi, nên đành để cho thư ký của Phương Quốc Quân phụ trách thay, cũng may là tay thư ký này cũng là người hiểu việc, chiêu đãi rất hậu hĩnh, tiết mục tiếp theo là đến một nơi khác chơi gái.
Lúc vừa nghĩ đến sẽ có một bầy gái đẹp phục vụ mọi người chơi bời, Ichiaki Yamamoto đã thấy hưng phấn cực độ.
Vừa cười, thanh đao nắm chặt trong tay vừa vung lên chém về phía bên trái.
Ichiaki Yamamoto chỉ nghĩ là đùa vui chút thôi, nhưng mà mọi người đều không thể ngờ rằng Ichiaki Yamamoto đã uống khá nhiều rượu rồi, không kiểm soát được bản thân anh ta nữa, khiến cả người đều ngã hết về bên trái.
Ôi!
Khi Ichiaki Yamamoto ổn định lại, thì liền cảm thấy thân hình mất cân bằng, không có cách nào đứng vững được nữa.
Theo bản năng, Ichiaki Yamamoto dùng nốt tay kia để nắm chặt thanh đao rồi cả thân người cứ thế đâm về phía trước.
Đây chỉ là một việc ngoài ý muốn, thế nhưng bi kịch đã xảy ra, bọn Hạ Phong và Chu Minh Cao đứng ngay bên cạnh họ, lúc đó hạ Phong đang nổi giận và tống cho Chu Minh Cao một đập.
Bị dính một quyền, người của Chu Minh Cao bị tống mạnh về phía sau.
Đây là một bi kịch!
Đúng lúc thanh đao của Ichiaki Yamamoto đâm tới.
Hai thứ kết hợp cùng một lúc, mọi người chỉ kịp nghe thấy một tiếng “ phốc”, rồi tiếng Chu Minh Cao kêu lên rất thảm và đổ ụp người xuống.
Im lặng!
Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi chứng kiến hết sự việc.
Làm người ta bị thương rồi!
Lâm Bình Huy trợn tròn mắt nhìn Ichiaki Yamamoto từ từ ngã xuống.
Trong nháy mắt hai người nằm đó, một người rõ ràng là bị đâm ngã xuống, còn người thứ hai lại vì nắm chặt thanh đao đó trong tay mà bị ngã xuống theo.
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy được cơ chứ!
Đầu óc Lâm Bình Huy trống rỗng, hoàn toàn không thể ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Bí thư Phương đã giao cho mình một nhiệm vụ quan trọng đến như vậy, thế nhưng người khách mình tiếp đón lại trở thành kẻ giết người!
Lâm Bình Huy có cảm giác tất cả sắp sụp đổ rồi.
Thanh đao đó vô cùng sắc bén, đâm thẳng vào Chu Minh Cao như vậy, lại đâm từ phía sau lưng xuyên qua tới tận ngực, mũi đao kia đã đi xuyên qua tim.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn Chu Minh Cao đang nằm dưới sàn, máu từ ngực anh ta đang tuôn ra.
Chết rồi!
Có thể nhìn thấy, Chu Minh Cao đã tắt thở ngay tại đó.
Một người khi nãy còn sống sờ sờ đấy, giờ đã bị một đao cướp đi mạng sống!
Ichiaki Yamamoto cũng ngã xuống đất theo, thế nhưng anh ta lại đang giẫy dụa đứng lên, mọi người lại được một phen kinh hãi nữa là khi anh ta giãy dụa thì đôi tay nắm chặt thanh kiếm không hề nới lỏng chút nào, mà lại rút đao ra, nhưng do men rượu làm mất hết sức lực, rút ra được một đoạn thì không còn sức giữ vững thân mình nữa, nên lại một lần nữa đâm vào Chu Minh Cao, khiến vết thương của Chu Minh Cao càng rộng ra, máu tươi cũng phun ra theo.
Nhưng cảnh tượng đó ai mà nhìn thấy thì đều cho rằng Ichiaki Yamamoto sợ Chu Minh Cao sẽ không chết, nên đâm liên tục cho chết thì mới thôi.
- Giết người rồi!
Một người trẻ tuổi nhìn thấy cảnh tượng trên liền hét lên một tiếng.
Tiếng thét của anh ta cuối cùng cũng làm mọi người thức tỉnh, một số người quay lưng bỏ chạy, một số người bước tới xem, chẳng mấy chốc mọi người đã vây kín chung quanh. - Không phải là tôi giết người đâu nhé!
Hạ Phong lúc này cũng đã hồi phục, hoảng sợ kêu to, đặt mông ngồi phịch xuống đất.
Hạ Phong quả thực có ý nghĩ muốn giết Chu Minh Cao, thế nhưng anh ta hoàn toàn không dám giết người, vừa nãy máu từ ngực Chu Minh Cao phun ra còn bắn cả vào mặt anh ta, làm cho Hạ Phong sợ đến mức tâm thần bấn loạn. - A!
Lần này thì Trưởng ban Tra hét lên kinh sợ, cô ta là đàn bà, nhìn thấy một người chết ngay trước mắt, nên sợ đến mức hét chói tai khiến người bên cạnh suýt ngã gục.
Trưởng ban Tra hét lên chói tai rồi cả thân người đổ ụp xuống, ngất lịm đi.
Lúc này Ichiaki Yamamoto cũng đã nhận ra tình cảnh, cũng kêu thất thanh một tiếng, lần này động tác của anh ta đã nhanh lên rất nhiều, lúc đứng dậy trong tay vẫn cầm thanh đao dính đầy máu đỏ, hai mắt sững sờ nhìn Chu Minh Cao đã chết đang nằm dưới sàn kia.
Mọi người trong nháy mắt quay đầu bỏ chạy.
Thấy Ichiaki Yamamoto trợn to mắt thì mọi người chỉ nghĩ đến một điều, là đứng càng xa Ichiaki Yamamoto ra thì càng tốt, đấy là một tên giết người!
Cho đến bây giờ Ichiaki Yamamoto cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, mình chẳng qua chỉ là vung tay múa vài đường đao thôi mà sao lại có thể giết chết một con người được?
Vô cùng buồn bực, Ichiaki Yamamoto bụt miệng chửi một câu bằng tiếng Nhật.
Anh ta không chửi còn hơn, vừa chửi xong, mọi người mới phát hiện ra là một người Nhật giết một người Hoa.
Vốn dĩ thế hệ trẻ bây giờ cũng có một chút kỳ thị với đất nước này , không biết ai đó hét lên một câu:
- Tiểu Nhật Bản giết người của đất nước chúng ta rồi!
Không hô còn hơn, đã hô rồi thì lập tức làm ngọn lửa oán hận của rất nhiều người lại bùng lên.
- Đánh!
- Đánh chết tên Tiểu Nhật Bản!
Trong chớp mắt, bãi đậu xe liền biến thành một đấu trường ác liệt.
Mấy người Nhật vừa uống rượu khi nãy, đang tha hồ tưởng tượng cảnh chơi gái bây giờ đều gặp họa rồi, một đám người xông đến đẫm đạp đấm đá, một số người còn thâm độc cứ nhằm hạ bộ mà đá.
Hoàn toàn không có chút sức lực nào để chống cự, mười mấy người Nhật đều ngã lăn trên đất không biết sống chết ra sao.
Một bên là những người Trung Quốc đang cực kỳ phẫn nộ, một bên là mấy người Nhật vừa uống rượu xong và không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, trong chốc lát đều loạn cả lên, đánh cho thật thảm khốc, khi người Nhật cuối cùng ngã xuống rồi, không biết có ai đó còn hét lớn: - Tẩy chay hàng Nhật!
Lại thêm dầu vào lửa, không cần phải nói từng chiếc từng chiếc xe hơi nhãn hiệu Nhật Bản bị đập vỡ vụn, lại còn có thêm một đám đông kéo đến tham gia trận hỗn chiến khi nghe được tin.
Lúc này không còn ai quan tâm đến sự sống chết của Chu Minh Cao nữa, cứ nhìn thấy chiếc xe nào mang nhãn hiệu Nhật Bản là xông vào đập vỡ vụn.
Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện tình hình bên ngoài, đứng lặng nhìn ra bên ngoài, Diệp Trạch Đào cũng vô cùng ngạc nhiện, lúc này bên ngoài trận chiến đã cực kỳ hỗn loạn từ lâu.
Nhìn thấy từng chiếc từng chiếc xe bị lật nhào, lại thêm nhiều người xúm vào đập phá nữa.
Diệp Trạch Đào ngờ vực hỏi:
- Chuyện gì thế?
Đây cũng là câu mà bọn Lưu Chính muốn hỏi, Lưu Chính và Lưu Phàm cũng kinh ngạc không kém, nhìn tất cả sự việc đang xảy ra bên ngoài, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. - Mẹ nó!
Lưu Chính mở to miệng chửi.
- Làm sao vậy? Thế này là thế nào?
Lưu Phàm cũng kinh hãi.
Không phải vừa khi nãy mọi người đều đứng đó sao, tại sao vừa mới bước vào trong thì đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi!
Ôi!
Tào Hiểu Vân chỉ vào Chu Minh Cao đã gục dưới đất rồi vẫn còn bị ai đó đạp cho một cái rồi thất kinh kêu lên.
Khi mọi người nhìn sang,quả nhiên nhìn thấy Chu Minh Cao vừa khi nãy còn tràn đầy khí thế đang gục dưới đất không biết còn sống hay đã chết.
Khi nhìn lại, thấy một người đang cầm thanh đao bị đánh cho đến nỗi cũng không biết sống chết ra sao, ngã gục xuống chỗ đó hoàn toàn không rõ tình hình thế nào.
Nhìn lại lần nữa, thì ngã gục trên đất có tới mười mấy người nữa.
Ôi!
Điều đầu tiên Diệp Trạch Đào nghĩ đến là chuyện liên quan đến quần thể.
Điều khiến Diệp Trạch Đào bực bội là vì mình không biết rõ chuyện gì, chuyên này xảy ra ngay sau lưng mình, rốt cuộc là thế nào!
Vừa mới một chút thời gian thôi, tại sao lại xảy ra chuyện như thế này được?
Diệp Trạch Đào suy nghĩ nhanh trong đầu, cảm thấy chuyện này cũng thật kỳ quái.
Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát hú inh ỏi, rồi từng chiếc xe cảnh sát phi tới.
Không ngờ rằng cảnh sát cũng nhanh như vậy, việc hôm nay thật sự là chuyện lớn rồi đây!
Lưu Chính hơi hưng phấn nói:
- Náo nhiệt quá, tôi thấy chuyện này cũng không có cách gì ngăn cản được, mọi người có nhìn thấy không, phàm là xe của Nhật thì không có chiếc nào còn nguyên vẹn cả!
Khi nói câu này, Lưu Chính cũng muốn mình được tham gia vào đám đông đập phá xe Nhật kia.
- Có chuyện gì thế?
- Có chuyện gì thế?
Lúc này rất đông người ăn uống bên trong tràn ra ngoài, nhanh chóng đứng bịt kín lối vào.
Diệp Trạch Đào lúc này mà muốn thoát khỏi nơi đây, cũng là việc vô cùng khó khăn.
Phương Di Mai thừa cơ hội này bổ nhào vào lòng Diệp Trạch Đào, cô ta không hề quan tâm đến tình hình bên ngoài, nói nhỏ vào tai Diệp Trạch Đào:
- Người ta nhớ anh lắm đó!
Tay cũng tranh thủ xung quanh chật cứng người, mà đưa xuống sờ soạng phần dưới của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng nhận ra Phương Di Mai dùng thân thể cố tình cọ sát vào người mình mấy lần.
- Việc ngày hôm nay có chút phức tạp, chúng ta phải xem xem.
Diệp Trạch Đào lúc này lại không có chút cảm hứng nào cả. Thấy tình cảnh bên ngoài như vậy, Diệp Trạch Đào biết rất có thể đã dẫn đến xung đột ngoại giao, nếu như xử lý không tốt, thì sẽ biến thành chuyện lớn. - Anh Diệp, chúng ta làm thế nào bây giờ?
Lưu Phàm liền hỏi Diệp Trạch Đào một câu.
Diệp Trạch Đào cơ bản là không biết chuyện gì, lắc lắc đầu.
Những chuyện như thế này Diệp Trạch Đào không hề muốn tham dự vào. Chuyện ở thành phố chỉ cần không chú ý một chút thôi thì có thể biến thành chuyện lớn ngay.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào nhìn Phương Di Mai một cái, lúc nhìn lại Chu Minh Cao, hắn biết rằng việc này nếu như mình muốn không quan tâm đến cũng không thể được rồi.
Dựa vào nhãn lực của Diệp Trạch Đào, hắn phát hiện ra hình như cái người nước ngoài gục trên đất mà trong tay vẫn cầm thanh đao kia là người đến thành phố Cừ Dương để mở nhà máy ô tô ngài Ichiaki Yamamoto thì phải.
Có phần rồi loạn rồi đây!