Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 848 : Khắp Nơi Triển Khai Hoạt Động ...
Ngày đăng: 00:52 02/08/20
Khi trở về Hoàng Hân liền nhìn thấy Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y rất thân mật ngồi xem ti vi, thấy hai người thân thiết như vậy tâm trạng của Hoàng Hân cũng không tệ.
- Trạch Đào chuyện của người Nhật Bản hôm nay rốt cuộc là thế nào?
Hoàng Hân cũng nghe được không ít về chuyện này.
- Mẹ, chuyện này không liên quan đến Trạch Đào!
Sau một hồi Lưu Mộng Y và Diệp Trạch Đào giằng co với nhau, bây giờ trên mặt vẫn còn chút dục vọng, nhìn thấy vậy Hoàng Hân liền cười cười, bộ dạng như vậy của người phụ nữ rõ ràng là rất vui vẻ, đây là chuyện tốt. - Ba của con đã đặc biệt gọi tới, chuyện này đã truyền tới chỗ của ông ta!
Diệp Trạch Đào đành phải nói tình hình thêm một lần nữa.
Đang nói thì thấy Lưu Chính và Lưu Phàm vội vã tiến vào, còn chưa ngồi xuống thì Lưu Chính lớn tiếng nói:
- Anh Diệp, có chuyện rồi. Hiện nay toàn thành phố đang nổi dậy tẩy chay hàng Nhật, mọi người trong thành phố đều chú ý đến chuyện này!
Lưu Phàm cũng lớn tiếng nói:
- Mẹ kiếp, bọn họ đã giết người Hoa trước, còn bây giờ lại muốn nước ta có một sự giao phó cho họ, còn công lý nào không chứ!
Thấy Diệp Trạch Đào vẫn không rõ chuyện này, Lưu Chính không biết nên bắt đầu chuyện này như thế nào, liền kể lại cho Diệp Trạch Đào nghe.
Mấy người nghe xong đều giật mình, cứ tưởng rằng không có liên quan gì đến Diệp Trạch Đào, không ngờ chuyện này đúng là có liên quan đến Diệp Trạch Đào.
- Cậu nói là Hạ Phong đánh Chu Minh Cao một quyền, Chu Minh Cao lui về sau thì đâm phải một đao của người Nhật Bản đó?
Diệp Trạch Đào mở to hai mắt hỏi.
Lưu Chính cười ha hả nói:
- Những người đứng đó theo đều nói thế và tinh thần Hạ Phong kia cũng không được tỉnh táo lắm, anh ta nói lúc đó đang giận dữ mới ra tay nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Lưu Mộng Y liền cười như có vẻ không cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Cái nhìn này xem ra Diệp Trạch Đào cũng có chút xấu hổ, hắn hiểu được ý của Lưu Mộng Y, không ngoài lý do mình kêu Phương Di Mai cùng vào, khi thấy Hoàng Hân cũng có chút nghi ngờ Diệp Trạch Đào đành phải nói: - Trong công việc Tiểu Phương rất ủng hộ anh, lần này tới thành phố tiện thể gặp lại, tỉnh các cô lên thành phố làm việc. Phó bí thư Thành uỷ của cô ta gọi là Tào Hiểu Vân, cũng là một người quen nên anh mới gọi các cô ấy cùng vào, muốn các cô làm quen với vài người ở thành phố, sẽ dễ dàng làm việc hơn, không ngờ chuyện này lại thành như thế này!
Đúng là Hoàng Hân cũng không có nghĩ nhiều đến chuyện này, chỉ có thể thở dài:
- Sự tình trên thế gian này chính là như vậy. Thường thường một chuyện nhỏ cũng sẽ thành to, Hạ Phong kia chắc là lo lắng chuyện la mắng tiểu Phương sẽ khiến cho con không vui nên mới giận dữ đánh người!
Diệp Trạch Đào cười khổ nói:
- Cậu ta là trợ lý của Bộ trưởng, cấp bậc cao hơn con, chuyện này cũng có chút quá trớn!
Thấy vẻ mặt kia của Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y mỉm cười nói:
- Anh đó, bản thân anh còn không rõ hoàn cảnh của anh, anh phải biết rằng sau khi một đám công tử bột ở thành phố sau khi bại dưới tay anh. Ở thành phố này uy danh của anh rất nổi đấy!
Lưu Chính cũng cười ha hả nói:
- Anh Diệp, Mộng Y nói đúng. Chính anh không biết chuyện của mình, bây giờ anh ở trong vòng lẩn quẩn, dậm chân một cái cũng trở thành một nhân vật gây chấn động lớn đấy. Vốn dĩ hôm nay mọi người muốn làm quen anh một tí, không ngờ lại trở nên như thế, vừa rồi mọi người mới hẹn lại lần khác gặp mặt đó.
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Bộ trưởng Tra không sao chứ?
Hắn nhìn ra được, ngoại trừ Hạ Phong, Bộ trưởng nữ kia chắc cũng có chút vấn đề, người chết trước mặt cô ấy, âm thanh sợ hãi kia vẫn còn vang vọng trong tai mình. - Chuyện này thì không biết, với lại ngay lúc đó đã đưa không ít người đến bệnh viện!
Lưu Phàm nói một câu.
- Chuyện này nhất định phải khống chế trong một phạm vi nhất định!
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút mới lên tiếng.
Lưu Chính khó hiểu nói:
- Đây là chuyện tốt, có lợi cho việc chống lại hàng Nhật!
Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu có một số người mượn chuyện này để gây sự, sẽ gây đả kích đến tình hình trị an của thành phố!
Hoàng Hân vốn là người hiểu chuyện, lập tức đã hiểu được ý của Diệp Trạch Đào, nói với Diệp Trạch Đào:
- Con muốn qua đó một chuyến không?
Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:
- Con phải qua nhà cha nuôi con một chuyến.
- Đi đi!
Bây giờ Hoàng Hân đã rõ, sở dĩ Lưu Đống Lưu có thể bật dậy, chính là nhờ vào sự ủng hộ của Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác, nếu không có sự ủng hộ to lớn của hai người này, đối với Lưu gia mà nói thì đó là một việc không có lợi, đừng nghĩ chuyện này là nhỏ, sau khi gây náo loạn, Trịnh Thành Trung là Bí thư thành uỷ thành phố nhất định sẽ bị công kích, cộng thêm Diệp Trạch Đào triển khai hoạt động thì áp lực của Trịnh Thành Trung sẽ giảm đi rất nhiều.
Lần này Lưu Mộng Y cũng hiểu chuyện nên nói:
- Anh đi đi.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút nói:
- Ngày mai ông cụ Phùng sinh nhật, ông ta và Phó chủ tịch Phùng có mời anh đến dự, chắc ngày mai bận rộn nguyên ngày.
Trước tiên hai mắt của Lưu Chính sáng lên nói:
- Chuyện tốt đấy!
Hoàng Hân cũng mỉm cười nói:
- Cha con ông Phùng không phải là người dễ coi trọng người khác, ông ta mời con chứng tỏ ông ta đã để ý đến con, con yên tâm đi đi.
Đây tất nhiên là chuyện tốt đối với Lưu gia, tâm trạng của Hoàng Hân lập tức vui vẻ hẳn lên.
Lưu Phàm vỗ vỗ đùi nói:
- Xem kìa, loại sinh nhật này có thể tham gia, cho thấy địa vị của anh càng ngày càng cao rồi, chỉ cần mọi người biết chuyện này, em ra ngoài cũng sẽ có thêm chút oai phong!
Mọi người liền mỉm cười.
Lưu gia có được sự phát triển như vậy, ai cũng biết là do Diệp Trạch Đào mang đến, rất là để bụng đối với chuyện này.
- Trạch Đào, mau đi đi.
Hoàng Hân thúc giục.
Xe của Diệp Trạch Đào không bị đập bể, khi lái xe hơi đi ra, nhất thời Diệp Trạch Đào suy nghĩ không ra nên đi chỗ nào mới tốt, rõ ràng Trịnh Thành Trung đang rất bận rộn, Hô Diên Ngạo Bác cũng không có ở thành phố, vừa suy nghĩ phương hướng Diệp Trạch Đào đã cho xe chạy đến chỗ của Điền Lâm Hỉ.
Hôm qua Điền Lâm Hỉ đã gọi tới nói là anh ta đã về thành phố, Diệp Trạch Đào sớm đã muốn đến thăm Điền Lâm Hỉ.
Thấy Diệp Trạch Đào đến, Điền Lâm Hỉ đang đọc sách liền trở nên rất vui vẻ.
Sau khi kêu Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Diệp Trạch Đào liền nhìn Điền Lâm Hỉ từ trên xuống dưới, lúc này mới cười nói:
- Bây giờ tinh thần và diện mạo của thầy đã tốt lên rất nhiều!
- Thầy nghĩ thông rồi, người sống trên đời sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, nếu còn sống thì phải sống cho thật tốt.
- Thầy nói đúng, con cũng nghĩ vậy.
Sau vài câu tán gẫu, Diệp Trạch Đào đem sự tình đã xảy ra nói cho Điền Lâm Hỉ nghe, hắn biết ở phương diện này Điền Lâm Hỉ rất có kinh nghiệm, tuy rằng Hoa Uy đã chết nhưng cũng không thể coi thường lực ảnh hưởng của Điền Lâm Hỉ ở trong quân đội.
Sau khi Điền Lâm Hỉ lẳng lặng nghe xong, rồi nói với Diệp Trạch Đào:
- Chuyện này thầy đã biết từ sớm rồi, chuyện này có thể coi là một ngòi nổ để nổ tung những mâu thuẫn trong thành phố, con phải biết hai đứa con của Phương Quốc Quân không xong rồi, đối với Phương Quốc Quân mà nói đây là một đả kích trầm trọng, ông ta không thể nào không hận con!
Đương nhiên Diệp Trạch Đào hiểu được, hai đứa con của Phương Quốc Quân đều đã bị phế, tuy rằng không phải do một tay mình thao tác, nhưng sự việc cũng có liên quan đến mình, hơn nữa chuyện lần này không rõ ràng cũng đã kéo mình vào đó, đầu tiên Phương Quốc Quân nghĩ chắc là mình đứng sau chủ mưu chuyện này.
Điền Lâm Hỉ nhìn Diệp Trạch Đào trầm tư một hồi rồi mới lên tiếng:
- Con chắc chắn phải chuẩn bị tốt tâm lý bị đả kích mới được, chắc Phương Quốc Quân sẽ nhanh chóng điên lên thôi!
- Thầy cũng biết đấy chuyện này con là người bị động!
Thật ra Diệp Trạch Đào cũng rất là buồn bực, khi nói mình là sát thủ của bọn con ông cháu cha, thật sự mình đâu có làm gì, là do bọn họ tự tìm rồi phủi lên người mình.
Điền Lâm Hỉ hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào nên lắc đầu nói:
- Trong chốn quan trường có rất nhiều oan ức, có rất nhiều chuyện xảy ra, đều không thể tiếp tục suy nghĩ, chỉ có thể đi hoá giải!
Diệp Trạch Đào dùng sức gật đầu một cái nói:
- Không cần biết chuyện của Phương gia có liên quan đến con hay không, điều quan trọng bây giờ là phải lật đỗ Phương Siêu Minh!
Diệp Trạch Đào cũng đã hiểu rồi.
Tuy rằng lời nói này của Diệp Trạch Đào có chút khoa trương, hắn ta chỉ là một Phó Chủ tịch thành phố nho nhỏ không ngờ lại nói là muốn lật đỗ Quốc Quân, Nhưng Điền Lâm Hỉ cũng không có bất kì suy nghĩ gì về chuyện này, ông ta biết chỉ cần có Diệp Trạch Đào nhúng tay vào chuyện này thì chuyện này có hi vọng trở thành sự thật. - Trạch Đào, cho tới nay Phương Quốc Quân và Bí thư Hạo Vũ đều đi hai con đường khác nhau!
Diệp Trạch Đào hiểu đây chính là sự chỉ bảo của Điền Lâm Hỉ.
Khi thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn qua, Điền Lâm Hỉ còn nói thêm:
- Bí thư Phó muốn cho Tôn Tường Hồng trở thành nhân vật số một số hai đảm nhiệm ở thành phố trực thuộc Trung ương!
Trong lòng Diệp Trạch Đào có chút kích động nói:
- Ba của Mộng Y không biết có thể mượn cơ hội này để lên chức không?
Điền Lâm Hỉ liền mỉm cười gật đầu nói:
- Đầu óc của con phản ứng cực nhanh, ý của thầy chính là như thế, chuyện này hoàn toàn có thể tiến hành, để cho Lưu Đống Lưu đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Kim Lăng, Tôn Tường Hồng đảm nhiệm Bí thư thành uỷ ở Tân Cảng, Hô Diên Ngạo Bác đảm nhiệm Bí thư thành uỷ ở Hải Đông, Bí thư Phó sẽ đứng một bên ủng hộ.
Đương nhiên đây là chuyện tốt, nhưng Diệp Trạch Đào biết rằng trong chuyện này có chút liên quan đến Phương Quốc Quân, người này giải quyết thế nào đây?
Lúc này ánh mắt Điền Lâm Hỉ hiện lên vẻ sát khí nói:
- Sự tình phát triển sản nghiệp dân tộc là do một tay Bí thư Hạo Vũ dốc sức thúc đẩy, cũng là chủ trương của lãnh đạo quá cố, tuy rằng lãnh đạo đã mất, nhưng trong quân đội không ít người ủng hộ chuyện này, tôi sẽ đi thúc đẩy mọi người trong quân đội, chuyện này không thành vấn đề, hơn nữa có được sự ủng hộ của Bí thư Hạo Vũ và Bí thư Phó, trên cơ bản chuyện này không phải vấn đề quá lớn.
Diệp Trạch Đào nói:
- Dù sao cũng phải có một lý do chứ!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Con đừng lo chuyện này nhiều, con đường Phương Quốc Quân đang đi rất đen, ông ta phải biết ông ta đang đi trên con đường gì!
- Trạch Đào con đem ý của ta nói chút cho Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác nghe, lần này là một cơ hội, thư ký của Phương Quốc Quân là một kẻ nhiều chuyện, đã có người tiến hành trao đổi ôn hoà rất nhiều, vận mệnh của thành phố có thể sẽ có thay đổi lớn.
Diệp Trạch Đào hiểu, trong thời gian này Điền Lâm Hỉ không phải không quan tâm chuyện này, mà còn đang tích cực tiến hành hoạt động, cũng không biết họ có phương thức nào tốt để lật đỗ Phương Quốc Quân.
Hoàng Hân cũng nghe được không ít về chuyện này.
- Mẹ, chuyện này không liên quan đến Trạch Đào!
Sau một hồi Lưu Mộng Y và Diệp Trạch Đào giằng co với nhau, bây giờ trên mặt vẫn còn chút dục vọng, nhìn thấy vậy Hoàng Hân liền cười cười, bộ dạng như vậy của người phụ nữ rõ ràng là rất vui vẻ, đây là chuyện tốt. - Ba của con đã đặc biệt gọi tới, chuyện này đã truyền tới chỗ của ông ta!
Diệp Trạch Đào đành phải nói tình hình thêm một lần nữa.
Đang nói thì thấy Lưu Chính và Lưu Phàm vội vã tiến vào, còn chưa ngồi xuống thì Lưu Chính lớn tiếng nói:
- Anh Diệp, có chuyện rồi. Hiện nay toàn thành phố đang nổi dậy tẩy chay hàng Nhật, mọi người trong thành phố đều chú ý đến chuyện này!
Lưu Phàm cũng lớn tiếng nói:
- Mẹ kiếp, bọn họ đã giết người Hoa trước, còn bây giờ lại muốn nước ta có một sự giao phó cho họ, còn công lý nào không chứ!
Thấy Diệp Trạch Đào vẫn không rõ chuyện này, Lưu Chính không biết nên bắt đầu chuyện này như thế nào, liền kể lại cho Diệp Trạch Đào nghe.
Mấy người nghe xong đều giật mình, cứ tưởng rằng không có liên quan gì đến Diệp Trạch Đào, không ngờ chuyện này đúng là có liên quan đến Diệp Trạch Đào.
- Cậu nói là Hạ Phong đánh Chu Minh Cao một quyền, Chu Minh Cao lui về sau thì đâm phải một đao của người Nhật Bản đó?
Diệp Trạch Đào mở to hai mắt hỏi.
Lưu Chính cười ha hả nói:
- Những người đứng đó theo đều nói thế và tinh thần Hạ Phong kia cũng không được tỉnh táo lắm, anh ta nói lúc đó đang giận dữ mới ra tay nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Lưu Mộng Y liền cười như có vẻ không cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Cái nhìn này xem ra Diệp Trạch Đào cũng có chút xấu hổ, hắn hiểu được ý của Lưu Mộng Y, không ngoài lý do mình kêu Phương Di Mai cùng vào, khi thấy Hoàng Hân cũng có chút nghi ngờ Diệp Trạch Đào đành phải nói: - Trong công việc Tiểu Phương rất ủng hộ anh, lần này tới thành phố tiện thể gặp lại, tỉnh các cô lên thành phố làm việc. Phó bí thư Thành uỷ của cô ta gọi là Tào Hiểu Vân, cũng là một người quen nên anh mới gọi các cô ấy cùng vào, muốn các cô làm quen với vài người ở thành phố, sẽ dễ dàng làm việc hơn, không ngờ chuyện này lại thành như thế này!
Đúng là Hoàng Hân cũng không có nghĩ nhiều đến chuyện này, chỉ có thể thở dài:
- Sự tình trên thế gian này chính là như vậy. Thường thường một chuyện nhỏ cũng sẽ thành to, Hạ Phong kia chắc là lo lắng chuyện la mắng tiểu Phương sẽ khiến cho con không vui nên mới giận dữ đánh người!
Diệp Trạch Đào cười khổ nói:
- Cậu ta là trợ lý của Bộ trưởng, cấp bậc cao hơn con, chuyện này cũng có chút quá trớn!
Thấy vẻ mặt kia của Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y mỉm cười nói:
- Anh đó, bản thân anh còn không rõ hoàn cảnh của anh, anh phải biết rằng sau khi một đám công tử bột ở thành phố sau khi bại dưới tay anh. Ở thành phố này uy danh của anh rất nổi đấy!
Lưu Chính cũng cười ha hả nói:
- Anh Diệp, Mộng Y nói đúng. Chính anh không biết chuyện của mình, bây giờ anh ở trong vòng lẩn quẩn, dậm chân một cái cũng trở thành một nhân vật gây chấn động lớn đấy. Vốn dĩ hôm nay mọi người muốn làm quen anh một tí, không ngờ lại trở nên như thế, vừa rồi mọi người mới hẹn lại lần khác gặp mặt đó.
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Bộ trưởng Tra không sao chứ?
Hắn nhìn ra được, ngoại trừ Hạ Phong, Bộ trưởng nữ kia chắc cũng có chút vấn đề, người chết trước mặt cô ấy, âm thanh sợ hãi kia vẫn còn vang vọng trong tai mình. - Chuyện này thì không biết, với lại ngay lúc đó đã đưa không ít người đến bệnh viện!
Lưu Phàm nói một câu.
- Chuyện này nhất định phải khống chế trong một phạm vi nhất định!
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút mới lên tiếng.
Lưu Chính khó hiểu nói:
- Đây là chuyện tốt, có lợi cho việc chống lại hàng Nhật!
Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu có một số người mượn chuyện này để gây sự, sẽ gây đả kích đến tình hình trị an của thành phố!
Hoàng Hân vốn là người hiểu chuyện, lập tức đã hiểu được ý của Diệp Trạch Đào, nói với Diệp Trạch Đào:
- Con muốn qua đó một chuyến không?
Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:
- Con phải qua nhà cha nuôi con một chuyến.
- Đi đi!
Bây giờ Hoàng Hân đã rõ, sở dĩ Lưu Đống Lưu có thể bật dậy, chính là nhờ vào sự ủng hộ của Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác, nếu không có sự ủng hộ to lớn của hai người này, đối với Lưu gia mà nói thì đó là một việc không có lợi, đừng nghĩ chuyện này là nhỏ, sau khi gây náo loạn, Trịnh Thành Trung là Bí thư thành uỷ thành phố nhất định sẽ bị công kích, cộng thêm Diệp Trạch Đào triển khai hoạt động thì áp lực của Trịnh Thành Trung sẽ giảm đi rất nhiều.
Lần này Lưu Mộng Y cũng hiểu chuyện nên nói:
- Anh đi đi.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút nói:
- Ngày mai ông cụ Phùng sinh nhật, ông ta và Phó chủ tịch Phùng có mời anh đến dự, chắc ngày mai bận rộn nguyên ngày.
Trước tiên hai mắt của Lưu Chính sáng lên nói:
- Chuyện tốt đấy!
Hoàng Hân cũng mỉm cười nói:
- Cha con ông Phùng không phải là người dễ coi trọng người khác, ông ta mời con chứng tỏ ông ta đã để ý đến con, con yên tâm đi đi.
Đây tất nhiên là chuyện tốt đối với Lưu gia, tâm trạng của Hoàng Hân lập tức vui vẻ hẳn lên.
Lưu Phàm vỗ vỗ đùi nói:
- Xem kìa, loại sinh nhật này có thể tham gia, cho thấy địa vị của anh càng ngày càng cao rồi, chỉ cần mọi người biết chuyện này, em ra ngoài cũng sẽ có thêm chút oai phong!
Mọi người liền mỉm cười.
Lưu gia có được sự phát triển như vậy, ai cũng biết là do Diệp Trạch Đào mang đến, rất là để bụng đối với chuyện này.
- Trạch Đào, mau đi đi.
Hoàng Hân thúc giục.
Xe của Diệp Trạch Đào không bị đập bể, khi lái xe hơi đi ra, nhất thời Diệp Trạch Đào suy nghĩ không ra nên đi chỗ nào mới tốt, rõ ràng Trịnh Thành Trung đang rất bận rộn, Hô Diên Ngạo Bác cũng không có ở thành phố, vừa suy nghĩ phương hướng Diệp Trạch Đào đã cho xe chạy đến chỗ của Điền Lâm Hỉ.
Hôm qua Điền Lâm Hỉ đã gọi tới nói là anh ta đã về thành phố, Diệp Trạch Đào sớm đã muốn đến thăm Điền Lâm Hỉ.
Thấy Diệp Trạch Đào đến, Điền Lâm Hỉ đang đọc sách liền trở nên rất vui vẻ.
Sau khi kêu Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Diệp Trạch Đào liền nhìn Điền Lâm Hỉ từ trên xuống dưới, lúc này mới cười nói:
- Bây giờ tinh thần và diện mạo của thầy đã tốt lên rất nhiều!
- Thầy nghĩ thông rồi, người sống trên đời sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, nếu còn sống thì phải sống cho thật tốt.
- Thầy nói đúng, con cũng nghĩ vậy.
Sau vài câu tán gẫu, Diệp Trạch Đào đem sự tình đã xảy ra nói cho Điền Lâm Hỉ nghe, hắn biết ở phương diện này Điền Lâm Hỉ rất có kinh nghiệm, tuy rằng Hoa Uy đã chết nhưng cũng không thể coi thường lực ảnh hưởng của Điền Lâm Hỉ ở trong quân đội.
Sau khi Điền Lâm Hỉ lẳng lặng nghe xong, rồi nói với Diệp Trạch Đào:
- Chuyện này thầy đã biết từ sớm rồi, chuyện này có thể coi là một ngòi nổ để nổ tung những mâu thuẫn trong thành phố, con phải biết hai đứa con của Phương Quốc Quân không xong rồi, đối với Phương Quốc Quân mà nói đây là một đả kích trầm trọng, ông ta không thể nào không hận con!
Đương nhiên Diệp Trạch Đào hiểu được, hai đứa con của Phương Quốc Quân đều đã bị phế, tuy rằng không phải do một tay mình thao tác, nhưng sự việc cũng có liên quan đến mình, hơn nữa chuyện lần này không rõ ràng cũng đã kéo mình vào đó, đầu tiên Phương Quốc Quân nghĩ chắc là mình đứng sau chủ mưu chuyện này.
Điền Lâm Hỉ nhìn Diệp Trạch Đào trầm tư một hồi rồi mới lên tiếng:
- Con chắc chắn phải chuẩn bị tốt tâm lý bị đả kích mới được, chắc Phương Quốc Quân sẽ nhanh chóng điên lên thôi!
- Thầy cũng biết đấy chuyện này con là người bị động!
Thật ra Diệp Trạch Đào cũng rất là buồn bực, khi nói mình là sát thủ của bọn con ông cháu cha, thật sự mình đâu có làm gì, là do bọn họ tự tìm rồi phủi lên người mình.
Điền Lâm Hỉ hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào nên lắc đầu nói:
- Trong chốn quan trường có rất nhiều oan ức, có rất nhiều chuyện xảy ra, đều không thể tiếp tục suy nghĩ, chỉ có thể đi hoá giải!
Diệp Trạch Đào dùng sức gật đầu một cái nói:
- Không cần biết chuyện của Phương gia có liên quan đến con hay không, điều quan trọng bây giờ là phải lật đỗ Phương Siêu Minh!
Diệp Trạch Đào cũng đã hiểu rồi.
Tuy rằng lời nói này của Diệp Trạch Đào có chút khoa trương, hắn ta chỉ là một Phó Chủ tịch thành phố nho nhỏ không ngờ lại nói là muốn lật đỗ Quốc Quân, Nhưng Điền Lâm Hỉ cũng không có bất kì suy nghĩ gì về chuyện này, ông ta biết chỉ cần có Diệp Trạch Đào nhúng tay vào chuyện này thì chuyện này có hi vọng trở thành sự thật. - Trạch Đào, cho tới nay Phương Quốc Quân và Bí thư Hạo Vũ đều đi hai con đường khác nhau!
Diệp Trạch Đào hiểu đây chính là sự chỉ bảo của Điền Lâm Hỉ.
Khi thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn qua, Điền Lâm Hỉ còn nói thêm:
- Bí thư Phó muốn cho Tôn Tường Hồng trở thành nhân vật số một số hai đảm nhiệm ở thành phố trực thuộc Trung ương!
Trong lòng Diệp Trạch Đào có chút kích động nói:
- Ba của Mộng Y không biết có thể mượn cơ hội này để lên chức không?
Điền Lâm Hỉ liền mỉm cười gật đầu nói:
- Đầu óc của con phản ứng cực nhanh, ý của thầy chính là như thế, chuyện này hoàn toàn có thể tiến hành, để cho Lưu Đống Lưu đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Kim Lăng, Tôn Tường Hồng đảm nhiệm Bí thư thành uỷ ở Tân Cảng, Hô Diên Ngạo Bác đảm nhiệm Bí thư thành uỷ ở Hải Đông, Bí thư Phó sẽ đứng một bên ủng hộ.
Đương nhiên đây là chuyện tốt, nhưng Diệp Trạch Đào biết rằng trong chuyện này có chút liên quan đến Phương Quốc Quân, người này giải quyết thế nào đây?
Lúc này ánh mắt Điền Lâm Hỉ hiện lên vẻ sát khí nói:
- Sự tình phát triển sản nghiệp dân tộc là do một tay Bí thư Hạo Vũ dốc sức thúc đẩy, cũng là chủ trương của lãnh đạo quá cố, tuy rằng lãnh đạo đã mất, nhưng trong quân đội không ít người ủng hộ chuyện này, tôi sẽ đi thúc đẩy mọi người trong quân đội, chuyện này không thành vấn đề, hơn nữa có được sự ủng hộ của Bí thư Hạo Vũ và Bí thư Phó, trên cơ bản chuyện này không phải vấn đề quá lớn.
Diệp Trạch Đào nói:
- Dù sao cũng phải có một lý do chứ!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Con đừng lo chuyện này nhiều, con đường Phương Quốc Quân đang đi rất đen, ông ta phải biết ông ta đang đi trên con đường gì!
- Trạch Đào con đem ý của ta nói chút cho Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác nghe, lần này là một cơ hội, thư ký của Phương Quốc Quân là một kẻ nhiều chuyện, đã có người tiến hành trao đổi ôn hoà rất nhiều, vận mệnh của thành phố có thể sẽ có thay đổi lớn.
Diệp Trạch Đào hiểu, trong thời gian này Điền Lâm Hỉ không phải không quan tâm chuyện này, mà còn đang tích cực tiến hành hoạt động, cũng không biết họ có phương thức nào tốt để lật đỗ Phương Quốc Quân.