Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 856 : Sự Điên Cuồng Của Phương Siêu Cường ...
Ngày đăng: 00:53 02/08/20
Nghe được tiếng hô, lúc mọi người ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người thanh niên mắt đỏ nhảy vọt vào.
Phương Siêu Cường!
Diệp Trạch Đào liếc mắt một cái thì nhận ra đây là con trai của Phương Quốc Quân.
Tên này từ sau khi trở về thành phố chẳng nghe tăm hơi gì cả, không ngờ hôm nay lại chạy đến đây.
Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Phương Siêu Cường cầm chắc trong tay một ống tiêm.
Phương Siêu Cường bị HIV, hôm nay xông đến đây, để châm cây kim đó vào mình.
Diệp Trạch Đào có thể tưởng tượng ra, ống tiêm của tên này chắc chắn có thứ vi khuẩn độc hại của bệnh HIV.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Diệp Trạch Đào rất căng thẳng, liền đứng lên.
Lúc này Diệp Trạch Đào liền trở nên đề phòng. Anh ta không muốn bị nhiễm loại bệnh đó.
- Phương Siêu Cường, ông muốn làm gì?
Sở Tuyên cũng nhìn ra tình hình của Phương Siêu Cường, liền rống lên một tiếng.
Anh ta cũng biết Phương Siêu Cường, cũng biết chút ít tình hình, lớn tiếng nghi ngờ hỏi.
- Sở Tuyên, không phải việc của mày, bố mày không để yên cho Diệp Trạch Đào, hại tao thê thảm như vậy, cho dù bố mày chết thì cũng phải kéo theo nó chết!
Lúc này, người ở phòng trà cũng đều đứng vây ở xa, cũng có người đứng từ xa quan sát.
Nhìn bộ dạng Phương Siêu Cường như vậy, không ai dám xông lên.
- Phương Siêu Cường, bất cứ chuyện gì cùng có nhân quả, việc ông làm sao lại trút hết lên người tôi. Ông không tự kiểm điểm lại mình. Lẽ nào tất cả mọi chuyện không phải do ông làm ra sao?
Mặc dù chuyện Điền Gia Anh bị bệnh là do Dương Quân gây nên. Diệp Trạch Đào cũng không làm bất cứ chuyện gì, cây ngay không sợ chết đứng.
- Tao mặc kệ, không có mày sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, hôm nay bố mày sẽ truyền cho mày bệnh này, muốn chết thì cùng chết!
Mắt đỏ ngầu, Phương Siêu Cường tỏ ra có chút điên cuồng rồi.
Diệp Trạch Đào vừa thấy tình hình này đã biết chuyện này căn bản là không cách nào bỏ qua rồi, cũng chẳng sợ tên Phương Siêu Cường kia sẽ châm vào mình.
- Anh Sở, chị Trì lui qua một bên đi.
Diệp Trạch Đào lo lắng hai người này sẽ bị tổn thương.
- Trạch Đào, chú ý một chút, trên tay ông ta có ống tiêm.
Lúc này Sở Tuyên rút điện thoại ra gọi.
- Đi chết đi!
Phương Siêu Cường rống lên một tiếng, mắt đỏ ngầu lao thẳng về phía Diệp Trạch Đào.
Ánh mắt Phương Siêu Cường nhìn thẳng qua đây, Diệp Trạch Đào cầm chiếc ghế dựa quăng về phía Phương Siêu Cường.
Phương Siêu Minh hoàn toàn không quan tâm, quyết tâm lao về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng kinh hãi, đáng sợ là kiểu người không muốn sống này. Nếu nện trúng đối phương thì ống tiêm của đối phương cũng sẽ ghim trúng vào mình, thật sự là vấn đề lớn rồi.
Nghiêng mình, Diệp Trạch Đào nhanh chóng nhường lối, liền chuyển động cơ thể.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào lui rồi, Phương Siêu Cường càng thêm lớn lối nói:
- Mày mà cũng có lúc sợ à? Hôm nay bố mày đến là đã không thiết sống rồi. Mày đã đánh tao chết rồi, bố mày cũng phải để lại ít máu của bố mày trên người mày!
Diệp Trạch Đào cũng không nói gì, nhìn thẳng vào ống tiêm của đối phương, lại nhìn người đối phương, xem ra tên này không thiết sống nữa rồi!
Lúc này Sở Tuyên ở một bên gọi điện thoại, âm thanh của xe cảnh sát cũng vang lên ở bên ngoài.
- Vô dụng thôi, hôm nay bố mày liều mạng đến chính là muốn để lại máu của bố mày trên người mày!
Khi nói chuyện, lại rút ra từ người một chiếc dao gọt hoa quả. Phương Siêu Cường đâm vào tay trái của mình một nhát, lập tức máu chảy ra.
Cười ha ha, Phương Siêu Cường nhìn dòng máu đang chảy hướng về phía Diệp Trạch Đào cười lớn.
Rất điên cuồng!
Nhìn bộ dạng lúc này của Phương Siêu Cường, Diệp Trạch Đào càng cẩn thận hơn. Tên này điên cuồng hoàn toàn rồi. Hôm nay nhất định phải dùng thủ đoạn nhanh nhất để chế phục tên này mới được. - Chú Phương, tình hình bây giờ là như vậy!
Sở Tuyên nói lớn vào điện thoại.
Nghe ra lần này là Sở Tuyên nói chuyện điện thoại với Phương Quốc Quân.
Đúng lúc này, cảnh sát tới rất nhanh, đã tới cửa rồi.
Vì lúc này Phương Siêu Cường chặn cửa, lúc mọi người biết tên này cầm ống tiêm thì không ai dám xông lên. Đội cảnh sát rất căng thẳng nhìn tình hình trong này.
Mọi người đều sợ tình hình này, ai cũng biết dính vào bệnh này hậu quả rất nghiêm trọng.
Mặc dù có cảnh sát đến, nhưng trong phòng cũng chỉ có ba người đang đối mặt với Phương Siêu Cường.
Cười ha ha, Phương Siêu Cường nói lớn:
- Có gọi thêm nhiều người đến cũng vô dụng thôi, hôm nay bố mày chán sống rồi!
Tên này thực sự có chút khó chơi!
Diệp Trạch Đào thoáng nhìn xung quanh, đang nghĩ xem dùng cách gì để đối phó với Phương Siêu Cường.
Điều Diệp Trạch Đào lo lắng nhất vẫn là tên này sẽ vẫy máu lung tung. Nếu thực sự văng trúng vào người thì không biết có xảy ra chuyện hay không.
Lúc giật chiếc khăn trải bàn, Diệp Trạch Đào định đến lúc mấu trốt sẽ dùng chiếc khăn trải bàn để ngăn cản đối phương.
- Diệp Trạch Đào, mày cũng sợ rồi, ha ha!
Nhìn bộ dạng cẩn thận của Diệp Trạch Đào, Phương Siêu Cường cười ha ha, rõ ràng rất đắc ý.
Sở Tuyên nói:
- Phương Siêu Cường, bố ông bảo ông nghe điện thoại.
Lúc nhìn thấy Sở Tuyên cầm điện thoại muốn mình nghe máy, Phương Siêu Cường rống lớn nói:
- Điện thoại của ai tao cũng không nghe, hôm nay tao không chết thì Diệp Trạch Đào chết, bố mày cũng chán sống rồi!
- Phương Siêu Cường, ông thật buồn cười! Tôi vốn không muốn chọc giận các ông. Tất cả đều là việc các ông tự làm. Ông tự hỏi bản thân mình xem, ông bị nhiễm bệnh HIV chẳng lẽ là tôi làm ra sao?
Diệp Trạch Đào cũng nổi giận, không phải là không muốn sống, mà chỉ muốn trừng trị tên tiểu tử thối kia.
Trong điện thoại của Sở Tuyên vang lên tiếng nói của Phương Quốc Quân, tuy nhiên, tất cả đều không ảnh hưởng đến Phương Siêu Cường.
- Ha ha...
Chỉ thấy trong tiếng cười lớn của Phương Siêu Cường, bỗng lau máu đi, vẫy về phía Diệp Trạch Đào.
Quả nhiên là như vậy!
Trong nháy mắt Diệp Trạch Đào cầm chiếc khăn trải bàn khua về phía trước, cũng chặn được ít máu văng ra bên ngoài.
Quăng khăn trải bàn ra, Diệp Trạch Đào cau mày. Đây không phải là một chuyện, tiếp tục như vậy, dính ít máu của Phương Siêu Cường lên người cũng khó nói.
A!
Lúc này Trì Mỹ Ny hét lên một tiếng, chỉ nhìn thấy chút máu dính lên quần áo của cô ta.
Mặc dù là trên quần áo nhưng cũng làm Trì Mỹ Ny sợ tới nổi ngồi thụp mông xuống đất.
Quá dọa người rồi!
Lúc này trong đầu Trì Mỹ Ny trống rỗng, thực sự nghĩ mình sẽ bị nhiễm HIV.
Thực ra trong lúc Phương Siêu Cường vung tay, thì chỗ máu kia đã rơi xuống sàn nhà không ít, trên quần áo của Sở Tuyên cũng dính một ít.
Sở Tuyên điềm tĩnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phương Siêu Cường.
- Đi chết hết đi! Hôm nay bố mày liều mạng với chúng mày!
Phương Siêu Cường càng điên cuồng hơn.
Lúc này cảnh sát đến nhiều hơn. Sở trưởng cũng đứng ở bên ngoài lo lắng nhìn tình hình bên trong.
Điều làm cảnh sát trưởng kinh hãi nhất vẫn là điện thoại trong tay ông ta sắp nổ tung rồi. Mỗi lãnh đạo lớn hơn lại gọi vào điện thoại của ông ta. Lúc này ông ta thấy mình như là một ông thủ tướng bận rộn vậy.
Bên trong đều là những nhân vật lớn!
- Làm sao bây giờ?
Sở trưởng sở cảnh sát nhất thời không có chủ ý đã hỏi viên cảnh sát đứng bên cạnh như vậy.
- Ghi lại tình hình!
Viên cảnh sát kia cũng không có chủ ý liền nói một câu.
Sở trưởng sở cảnh sát ngơ ngác nhìn nữ cảnh sát ở đó, nói lớn:
- Mau ghi lại tình hình ở bên trong.
Ghi chép xong rồi, ít nhất có thể nói rõ một vài vấn đề.
Diệp Trạch Đào cũng không quan tâm tình hình bên ngoài, cũng chẳng có thời gian quan tâm. Đụng phải một người điên như vậy thì điều duy nhất phải làm là tự bảo vệ tốt cho mình.
Lúc này Phương Siêu Cường lại cười như điên nói với Diệp Trạch Đào:
- Mày trốn không thoát đâu, hôm nay bố mày tới kéo xuống mày chịu tội thay!
Lúc tên này cười to, Diệp Trạch Đào đã ra tay rồi.
Lần này Diệp Trạch Đào không có chút do dự nào, liền quăng chiếc bàn về phía Phương Siêu Cường.
Lực mạnh kinh người, Diệp Trạch Đào dùng hết sức mình.
Trong tiếng vang lớn, Phương Siêu Cường đã bị đánh ngã.
Mặc dù Phương Siêu Cường tỏ ra rất điên cuồng, nhưng cũng không phải là đối thủ của Diệp Trạch Đào. Chiếc bàn quăng về phía Phương Siêu Cường, trong chiếc phòng chật hẹp, Phương Siêu Cường không còn linh hoạt như Diệp Trạch Đào nữa rồi.
Đáng lẽ đây là một cơ hội, cảnh sát nên lợi dụng cơ hội này để nhanh chóng vây bắt Phương Siêu Cường. Nhưng cảnh sát đều biết Phương Siêu Cường bị HIV, nhìn thấy máu của Phương Siêu Cường thì không một cảnh sát nào dám xông lên.
Diệp Trạch Đào bắt đầu nghĩ đến chiếc bàn mình quăng vào Phương Siêu Cường, cảnh sát sẽ lợi dụng cơ hội này để xông lên vây bắt Phương Siêu Cường.
Lúc thấy tình hình này, Diệp Trạch Đào sửng sờ.
Đúng lúc này, Phương Siêu Cường như có sức mạnh, không ngờ ông ta nhảy lên, lao thẳng về phía Diệp Trạch Đào.
Trong tay không có gì chống đỡ, Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể né tránh.
Diệp Trạch Đào né một cái, thì lực của tên Phương Siêu Cường này lớn quá nên lao ngay vào bức tường.
Lực quá lớn, Phương Siêu Cường đập ngay đầu vào tường.
Phương Siêu Cường không ngờ lại bị cú đập đầu đó làm ngất đi.
Diệp Trạch Đào vốn đang chuẩn bị ra tay bỗng sửng sờ. Không ngờ tên này lại tự làm mình ngất đi.
- Còn chưa bắt người!
Sở Tuyên hướng về phía cảnh sát rồi hét lên một tiếng.
Nghe được tiếng hô, cảnh sát mới cẩn thận xông vào, là do mấy đội phòng hộ đè lên Phương Siêu Cường.
Nhìn tình hình trong phòng, sắc mặt Sở Tuyên cũng rất khó coi.
Tuy ông ta tỏ vẻ điềm tĩnh, thực ra chân cũng hơi run. Việc hôm nay quá nguy hiểm, nếu máu của Phương Siêu Cường dính lên da thịt mình, thì bản thân anh ta không biết sẽ có hậu quả như thế nào.
Nhìn lại nền đất, có lẽ Trì Mỹ Ny bị dọa sợ đến nổi đái ra quần, Sở Tuyên bỗng nhíu mày.
Lúc mọi người cẩn thận bước ra khỏi phòng thì có rất nhiều lãnh đạo chạy đến.
Nghe được chuyện xảy ra như vậy, không ai ngồi yên được. Một người là con trai Phó Thủ tướng, một người có rất nhiều mối quan hệ Diệp Trạch Đào, còn có một người là Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy. Quan trọng hơn người hành hung lại là con trai của Phương Quốc Quân. To chuyện rồi, to đến nổi không ai có thể bình tĩnh!
Phương Siêu Cường!
Diệp Trạch Đào liếc mắt một cái thì nhận ra đây là con trai của Phương Quốc Quân.
Tên này từ sau khi trở về thành phố chẳng nghe tăm hơi gì cả, không ngờ hôm nay lại chạy đến đây.
Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Phương Siêu Cường cầm chắc trong tay một ống tiêm.
Phương Siêu Cường bị HIV, hôm nay xông đến đây, để châm cây kim đó vào mình.
Diệp Trạch Đào có thể tưởng tượng ra, ống tiêm của tên này chắc chắn có thứ vi khuẩn độc hại của bệnh HIV.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Diệp Trạch Đào rất căng thẳng, liền đứng lên.
Lúc này Diệp Trạch Đào liền trở nên đề phòng. Anh ta không muốn bị nhiễm loại bệnh đó.
- Phương Siêu Cường, ông muốn làm gì?
Sở Tuyên cũng nhìn ra tình hình của Phương Siêu Cường, liền rống lên một tiếng.
Anh ta cũng biết Phương Siêu Cường, cũng biết chút ít tình hình, lớn tiếng nghi ngờ hỏi.
- Sở Tuyên, không phải việc của mày, bố mày không để yên cho Diệp Trạch Đào, hại tao thê thảm như vậy, cho dù bố mày chết thì cũng phải kéo theo nó chết!
Lúc này, người ở phòng trà cũng đều đứng vây ở xa, cũng có người đứng từ xa quan sát.
Nhìn bộ dạng Phương Siêu Cường như vậy, không ai dám xông lên.
- Phương Siêu Cường, bất cứ chuyện gì cùng có nhân quả, việc ông làm sao lại trút hết lên người tôi. Ông không tự kiểm điểm lại mình. Lẽ nào tất cả mọi chuyện không phải do ông làm ra sao?
Mặc dù chuyện Điền Gia Anh bị bệnh là do Dương Quân gây nên. Diệp Trạch Đào cũng không làm bất cứ chuyện gì, cây ngay không sợ chết đứng.
- Tao mặc kệ, không có mày sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, hôm nay bố mày sẽ truyền cho mày bệnh này, muốn chết thì cùng chết!
Mắt đỏ ngầu, Phương Siêu Cường tỏ ra có chút điên cuồng rồi.
Diệp Trạch Đào vừa thấy tình hình này đã biết chuyện này căn bản là không cách nào bỏ qua rồi, cũng chẳng sợ tên Phương Siêu Cường kia sẽ châm vào mình.
- Anh Sở, chị Trì lui qua một bên đi.
Diệp Trạch Đào lo lắng hai người này sẽ bị tổn thương.
- Trạch Đào, chú ý một chút, trên tay ông ta có ống tiêm.
Lúc này Sở Tuyên rút điện thoại ra gọi.
- Đi chết đi!
Phương Siêu Cường rống lên một tiếng, mắt đỏ ngầu lao thẳng về phía Diệp Trạch Đào.
Ánh mắt Phương Siêu Cường nhìn thẳng qua đây, Diệp Trạch Đào cầm chiếc ghế dựa quăng về phía Phương Siêu Cường.
Phương Siêu Minh hoàn toàn không quan tâm, quyết tâm lao về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng kinh hãi, đáng sợ là kiểu người không muốn sống này. Nếu nện trúng đối phương thì ống tiêm của đối phương cũng sẽ ghim trúng vào mình, thật sự là vấn đề lớn rồi.
Nghiêng mình, Diệp Trạch Đào nhanh chóng nhường lối, liền chuyển động cơ thể.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào lui rồi, Phương Siêu Cường càng thêm lớn lối nói:
- Mày mà cũng có lúc sợ à? Hôm nay bố mày đến là đã không thiết sống rồi. Mày đã đánh tao chết rồi, bố mày cũng phải để lại ít máu của bố mày trên người mày!
Diệp Trạch Đào cũng không nói gì, nhìn thẳng vào ống tiêm của đối phương, lại nhìn người đối phương, xem ra tên này không thiết sống nữa rồi!
Lúc này Sở Tuyên ở một bên gọi điện thoại, âm thanh của xe cảnh sát cũng vang lên ở bên ngoài.
- Vô dụng thôi, hôm nay bố mày liều mạng đến chính là muốn để lại máu của bố mày trên người mày!
Khi nói chuyện, lại rút ra từ người một chiếc dao gọt hoa quả. Phương Siêu Cường đâm vào tay trái của mình một nhát, lập tức máu chảy ra.
Cười ha ha, Phương Siêu Cường nhìn dòng máu đang chảy hướng về phía Diệp Trạch Đào cười lớn.
Rất điên cuồng!
Nhìn bộ dạng lúc này của Phương Siêu Cường, Diệp Trạch Đào càng cẩn thận hơn. Tên này điên cuồng hoàn toàn rồi. Hôm nay nhất định phải dùng thủ đoạn nhanh nhất để chế phục tên này mới được. - Chú Phương, tình hình bây giờ là như vậy!
Sở Tuyên nói lớn vào điện thoại.
Nghe ra lần này là Sở Tuyên nói chuyện điện thoại với Phương Quốc Quân.
Đúng lúc này, cảnh sát tới rất nhanh, đã tới cửa rồi.
Vì lúc này Phương Siêu Cường chặn cửa, lúc mọi người biết tên này cầm ống tiêm thì không ai dám xông lên. Đội cảnh sát rất căng thẳng nhìn tình hình trong này.
Mọi người đều sợ tình hình này, ai cũng biết dính vào bệnh này hậu quả rất nghiêm trọng.
Mặc dù có cảnh sát đến, nhưng trong phòng cũng chỉ có ba người đang đối mặt với Phương Siêu Cường.
Cười ha ha, Phương Siêu Cường nói lớn:
- Có gọi thêm nhiều người đến cũng vô dụng thôi, hôm nay bố mày chán sống rồi!
Tên này thực sự có chút khó chơi!
Diệp Trạch Đào thoáng nhìn xung quanh, đang nghĩ xem dùng cách gì để đối phó với Phương Siêu Cường.
Điều Diệp Trạch Đào lo lắng nhất vẫn là tên này sẽ vẫy máu lung tung. Nếu thực sự văng trúng vào người thì không biết có xảy ra chuyện hay không.
Lúc giật chiếc khăn trải bàn, Diệp Trạch Đào định đến lúc mấu trốt sẽ dùng chiếc khăn trải bàn để ngăn cản đối phương.
- Diệp Trạch Đào, mày cũng sợ rồi, ha ha!
Nhìn bộ dạng cẩn thận của Diệp Trạch Đào, Phương Siêu Cường cười ha ha, rõ ràng rất đắc ý.
Sở Tuyên nói:
- Phương Siêu Cường, bố ông bảo ông nghe điện thoại.
Lúc nhìn thấy Sở Tuyên cầm điện thoại muốn mình nghe máy, Phương Siêu Cường rống lớn nói:
- Điện thoại của ai tao cũng không nghe, hôm nay tao không chết thì Diệp Trạch Đào chết, bố mày cũng chán sống rồi!
- Phương Siêu Cường, ông thật buồn cười! Tôi vốn không muốn chọc giận các ông. Tất cả đều là việc các ông tự làm. Ông tự hỏi bản thân mình xem, ông bị nhiễm bệnh HIV chẳng lẽ là tôi làm ra sao?
Diệp Trạch Đào cũng nổi giận, không phải là không muốn sống, mà chỉ muốn trừng trị tên tiểu tử thối kia.
Trong điện thoại của Sở Tuyên vang lên tiếng nói của Phương Quốc Quân, tuy nhiên, tất cả đều không ảnh hưởng đến Phương Siêu Cường.
- Ha ha...
Chỉ thấy trong tiếng cười lớn của Phương Siêu Cường, bỗng lau máu đi, vẫy về phía Diệp Trạch Đào.
Quả nhiên là như vậy!
Trong nháy mắt Diệp Trạch Đào cầm chiếc khăn trải bàn khua về phía trước, cũng chặn được ít máu văng ra bên ngoài.
Quăng khăn trải bàn ra, Diệp Trạch Đào cau mày. Đây không phải là một chuyện, tiếp tục như vậy, dính ít máu của Phương Siêu Cường lên người cũng khó nói.
A!
Lúc này Trì Mỹ Ny hét lên một tiếng, chỉ nhìn thấy chút máu dính lên quần áo của cô ta.
Mặc dù là trên quần áo nhưng cũng làm Trì Mỹ Ny sợ tới nổi ngồi thụp mông xuống đất.
Quá dọa người rồi!
Lúc này trong đầu Trì Mỹ Ny trống rỗng, thực sự nghĩ mình sẽ bị nhiễm HIV.
Thực ra trong lúc Phương Siêu Cường vung tay, thì chỗ máu kia đã rơi xuống sàn nhà không ít, trên quần áo của Sở Tuyên cũng dính một ít.
Sở Tuyên điềm tĩnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phương Siêu Cường.
- Đi chết hết đi! Hôm nay bố mày liều mạng với chúng mày!
Phương Siêu Cường càng điên cuồng hơn.
Lúc này cảnh sát đến nhiều hơn. Sở trưởng cũng đứng ở bên ngoài lo lắng nhìn tình hình bên trong.
Điều làm cảnh sát trưởng kinh hãi nhất vẫn là điện thoại trong tay ông ta sắp nổ tung rồi. Mỗi lãnh đạo lớn hơn lại gọi vào điện thoại của ông ta. Lúc này ông ta thấy mình như là một ông thủ tướng bận rộn vậy.
Bên trong đều là những nhân vật lớn!
- Làm sao bây giờ?
Sở trưởng sở cảnh sát nhất thời không có chủ ý đã hỏi viên cảnh sát đứng bên cạnh như vậy.
- Ghi lại tình hình!
Viên cảnh sát kia cũng không có chủ ý liền nói một câu.
Sở trưởng sở cảnh sát ngơ ngác nhìn nữ cảnh sát ở đó, nói lớn:
- Mau ghi lại tình hình ở bên trong.
Ghi chép xong rồi, ít nhất có thể nói rõ một vài vấn đề.
Diệp Trạch Đào cũng không quan tâm tình hình bên ngoài, cũng chẳng có thời gian quan tâm. Đụng phải một người điên như vậy thì điều duy nhất phải làm là tự bảo vệ tốt cho mình.
Lúc này Phương Siêu Cường lại cười như điên nói với Diệp Trạch Đào:
- Mày trốn không thoát đâu, hôm nay bố mày tới kéo xuống mày chịu tội thay!
Lúc tên này cười to, Diệp Trạch Đào đã ra tay rồi.
Lần này Diệp Trạch Đào không có chút do dự nào, liền quăng chiếc bàn về phía Phương Siêu Cường.
Lực mạnh kinh người, Diệp Trạch Đào dùng hết sức mình.
Trong tiếng vang lớn, Phương Siêu Cường đã bị đánh ngã.
Mặc dù Phương Siêu Cường tỏ ra rất điên cuồng, nhưng cũng không phải là đối thủ của Diệp Trạch Đào. Chiếc bàn quăng về phía Phương Siêu Cường, trong chiếc phòng chật hẹp, Phương Siêu Cường không còn linh hoạt như Diệp Trạch Đào nữa rồi.
Đáng lẽ đây là một cơ hội, cảnh sát nên lợi dụng cơ hội này để nhanh chóng vây bắt Phương Siêu Cường. Nhưng cảnh sát đều biết Phương Siêu Cường bị HIV, nhìn thấy máu của Phương Siêu Cường thì không một cảnh sát nào dám xông lên.
Diệp Trạch Đào bắt đầu nghĩ đến chiếc bàn mình quăng vào Phương Siêu Cường, cảnh sát sẽ lợi dụng cơ hội này để xông lên vây bắt Phương Siêu Cường.
Lúc thấy tình hình này, Diệp Trạch Đào sửng sờ.
Đúng lúc này, Phương Siêu Cường như có sức mạnh, không ngờ ông ta nhảy lên, lao thẳng về phía Diệp Trạch Đào.
Trong tay không có gì chống đỡ, Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể né tránh.
Diệp Trạch Đào né một cái, thì lực của tên Phương Siêu Cường này lớn quá nên lao ngay vào bức tường.
Lực quá lớn, Phương Siêu Cường đập ngay đầu vào tường.
Phương Siêu Cường không ngờ lại bị cú đập đầu đó làm ngất đi.
Diệp Trạch Đào vốn đang chuẩn bị ra tay bỗng sửng sờ. Không ngờ tên này lại tự làm mình ngất đi.
- Còn chưa bắt người!
Sở Tuyên hướng về phía cảnh sát rồi hét lên một tiếng.
Nghe được tiếng hô, cảnh sát mới cẩn thận xông vào, là do mấy đội phòng hộ đè lên Phương Siêu Cường.
Nhìn tình hình trong phòng, sắc mặt Sở Tuyên cũng rất khó coi.
Tuy ông ta tỏ vẻ điềm tĩnh, thực ra chân cũng hơi run. Việc hôm nay quá nguy hiểm, nếu máu của Phương Siêu Cường dính lên da thịt mình, thì bản thân anh ta không biết sẽ có hậu quả như thế nào.
Nhìn lại nền đất, có lẽ Trì Mỹ Ny bị dọa sợ đến nổi đái ra quần, Sở Tuyên bỗng nhíu mày.
Lúc mọi người cẩn thận bước ra khỏi phòng thì có rất nhiều lãnh đạo chạy đến.
Nghe được chuyện xảy ra như vậy, không ai ngồi yên được. Một người là con trai Phó Thủ tướng, một người có rất nhiều mối quan hệ Diệp Trạch Đào, còn có một người là Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy. Quan trọng hơn người hành hung lại là con trai của Phương Quốc Quân. To chuyện rồi, to đến nổi không ai có thể bình tĩnh!