Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 860 : Mượn Đao
Ngày đăng: 00:53 02/08/20
Không tặc!
Lý Duy và Diệp Trạch Đào thoáng đưa mắt nhìn nhau.
Hai người còn chưa kịp phản ứng gì, liền thấy một bóng đen tay cầm súng ngắn lao đến, hối hả kêu la lớn.
Mặc dù nghe không hiểu, nhưng mọi người đều biết anh ta kêu mọi người ngồi im.
A!
Một tiếng kêu sợ hãi, cô tiếp viên xinh đẹp khi nãy bị tên cướp trong lúc khẩn trương đẩy ngã vào người Diệp Trạch Đào.
Khi súng của tên cướp chĩa vào cô tiếp viên, làm cô ta sợ chết khiếp ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào, gần như nằm gọn trong lòng hắn.
Diệp Trạch Đào lúc này thất kinh, liền nhìn về phía tên cướp.
Tên cướp trừng mắt nhìn Diệp Trạch Đào, huơ cây súng trong tay.
Diệp Trạch Đào thật bực bội, tên cướp này sao lại có thể mang súng lên máy bay được?
Nghĩ lại lúc kiểm tra an ninh, Diệp Trạch Đào lắc đầu, lúc đang kiểm tra, Diệp Trạch Đào thấy có mấy người hình như là có đem theo đậu tương cà pháo gì đó. Nhóm đó có năm người, trong đó ba người kiểm tra ra đồ cấm không cho mang lên máy bay. Trong đó có một người đi sau cùng không hé răng nói một lời, đồ đạc trong vali cứ thế đi qua.
Diệp Trạch Đào biết cũng là do nghe được khi hai người thanh niên nói chuyện với nhau.
Điều làm Diệp Trạch Đào ngán ngẩm nhất là chuyện mấy tay kiểm tra an ninh, sau khi mấy người thanh niên đó đi rồi thì lại bàn tán về mấy chai tương cà đó!
Nhìn có vẻ như rất nghiêm ngặt, nhưng vẫn có chỗ sơ xuất!
Diệp Trạch Đào lúc này cũng không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi nữa, toàn bộ máy bay trong chốc lát trở nên rất khẩn trương, mấy người nước ngoài trong tay cầm các loại vũ khí chạy rất nhanh.
Tên cướp nhìn mấy người Diệp Trạch Đào, súng trong tay không ngừng vung vẩy, dường như nếu ai mà động đậy y sẽ nổ súng liền.
Cô tiếp viên nọ ngồi trên đùi Diệp Trạch Đào, lúc định đứng dậy, tên cướp giật mình, khẩu súng trong tay chĩa vào cô gái, miệng lớn tiếng quát.
Nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào vẻ xin lỗi, cô gái không dám động đậy nữa, chỉ còn cách ngồi yên trên người Diệp Trạch Đào.
Một cô gái như vậy ngồi trong lòng, khi Diệp Trạch Đào động đậy một chút thân hình thì tạo ra một số ma sát với cô tiếp viên, làm cho hắn cũng phải đỏ cả mặt, thật là có chút kích thích!
Đương nhiên rồi, có một người đè lên người như vậy, Diệp Trạch Đào mà muốn hành động gì đều không được rồi.
- Là bọn không tặc nước ngoài!
Lý Duy nói nhỏ.
Lý Duy vừa nói xong, tên cướp bèn chĩa súng vào Lý Duy lớn tiếng quát.
Những người nước ngoài kia đều rất căng thẳng lo sợ!
Thấy tình hình như vậy, Diệp Trạch Đào bắt đầu tính toán nhanh trong đầu.
Nhìn từ tình hình hiện nay, chắc là một chuyện ngẫu nhiên thôi, ít nhất là ngẫu nhiên đối với bản thân mình!
Lúc đầu Diệp Trạch Đào cũng có nghĩ đến lời nói của Điền Lâm Hỉ, nghi ngờ là do bọn Phương Quốc Quân làm. Thế nhưng, từ tình hình hiện nay có thể thấy, đặc biệt là tên cướp da đen này không có mục tiêu gì cụ thể, Diệp Trạch Đào có cảm giác, hôm này thật là một ngày xui xẻo, ngẫu nhiên lại gặp chuyện xui xẻo như vầy!
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu với Lý Duy.
Tình hình hiện nay còn chưa rõ ràng thì bất kể hành động nào cũng đều gây hại, cứ xem thế nào đã rồi tính sau.
Cả đám người ngồi trên máy bay khi nãy còn to mồm khoác lác bây giờ đều ngồi im bất động, ngoài những khuôn mặt hoảng sợ ra, không một ai dám có hành động gì, sợ cây súng trong tay tên cướp sẽ khạc lửa.
Lại có thêm hai người ngoại quốc nữa bước đến.
Có thể nhận ra, mấy người này đều có vẻ hốt hoảng giống nhau, mồm hét lớn, dường như là để tiếp thêm can đảm cho chính bọn chúng.
Khi nhìn thấy mấy người ngoại quốc bước tới, Diệp Trạch Đào bèn nhớ ra, khi nãy số người ngoại quốc lên máy bay tương đối nhiều, xem ra những người này đã có âm mưu từ trước.
Chắc là không phải do Phương Quốc Quốc làm rồi!
Suy nghĩ một chút Diệp Trạch Đào cũng có thể hiểu ra, với trí tuệ của Phương Quốc Quân thì tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy được.
Nếu như đã không phải do Phương Quốc Quân làm thì Diệp Trạch Đào thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Những người này nếu như đã không cho nổ máy bay thì tức là bọn họ có mục đích gì đó, chỉ cần không hành động lung tung thì bọn họ chắc sẽ yêu cầu hạ cánh ở một địa điểm nào đó.
Gặp phải chuyện thế này, thì chỉ có thể nói là do số mình không may rồi!
Diệp Trạch Đào cứ ngồi đó không động đậy gì.
Lúc này mới cảm nhận tấm thân nóng hổi của cô tiếp viên đang ngồi trong lòng. Hơi ấm từ cô gái phát ra chỗ da thịt hai người tiếp xúc với nhau.
Diệp Trạch Đào lại đang nghĩ, cô gái này thuộc loại người có thân nhiệt ấm đây!
Lúc này cô tiếp viện cũng đã bình tĩnh lại, ngồi trên đùi Diệp Trạch Đào nhìn mấy mấy người ngoại quốc.
Diệp Trạch Đào nói nhỏ:
- Tốt nhất cô hãy cúi đầu xuống chút đi!
Cô tiếp viên lúc đầu không hiểu, rồi sau đó nhìn Diệp Trạch Đào cảm kích rồi nhẹ gật đầu, một cô gái xinh đẹp thế này nếu để cho mấy tên ngoại quốc đó nhìn thấy, thì khả năng bị chúng dày vò là rất cao đấy.
Cô tiếp viên cứ vùi đầu trong lòng Diệp Trạch Đào, bộ dạng rất sợ hãi.
Vừa nhìn thấy cô gái như vậy, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, cô gái thật thông minh!
Toàn bộ máy bay lúc này đã bị mấy người ngoại quốc khống chế, trong khoang bắt đầu yên tĩnh trở lại, mọi người đều nín thở không biết tiếp theo sẽ thế nào nữa.
Bọn Diệp Trạch Đào không hề biết rằng lúc này ở thành phố đang náo loạn hết cả lên.
Hiếm khi nào mà gặp phải không tặc, làm cho mọi người đều sợ hãi, chuyện như vậy thỉnh thoảng một năm cũng có thể xảy ra một hoặc hai lần, hôm nay đã xảy ra rồi.
Bí thư Hạo Vũ đang họp cũng giật mình, lập tức thông báo cho các đồng chí đang họp biết chuyện.
Sau khi vừa thông báo xong, không ít người có mặt, hồn bay phách lạc mặt biến sắc cả.
- Chuyến bay về Tây Giang ư?
Trịnh Thành Trung liền nghĩ đến Diệp Trạch Đào đang ngồi trên máy bay.
- Chuyến bay về Tây Giang sáng ngày hôm nay à?
Hô Diên Ngạo Bác cũng không thể bình tĩnh được nữa, liền hỏi một câu.
Mọi người đều nhìn về hai người.
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Hôm nay Diệp Trạch Đào chắc là đi chuyến bay này rồi!
A!
Biểu hiện của mọi người trở nên phức tạp rồi.
Diệp Trạch Đào đi chuyến bay này!
Nếu như là người khác thì biểu hiện của mọi người cũng không đến nỗi phức tạp như thế, khi nghe thấy là Diệp Trạch Đào thì trong đầu mọi người nảy ra rất nhiều ý tưởng.
Bây giờ Diệp Trạch Đào không phải là một người bình thường nữa rồi, hắn ta là người đã đánh xuyên cả mấy phe phái, nên nếu như hắn xảy ra chuyện thì vấn đề có thể đã quá lớn rồi.
Trịnh Thành Trung lúc này nhìn sang Phương Quốc Quân.
Không chỉ mình Trịnh Thành Trung mà có rất nhiều người cũng hướng ánh mắt về phía ông ta.
Hừ một tiếng, Phương Quốc Quân nói:
- Chuyện xảy ra rồi, bây giờ việc cần làm là đảm bảo an toàn cho chuyến bay!
Ông ta nói câu này cũng có ý cho mọi người biết mình tuyệt đối không làm chuyện này.
Phùng Minh Bang nhíu mày nói:
- Trước tiên phải thăm dò tình hình đã rồi nói sau, việc đầu tiên cần làm là đảm bảo an toàn cho con người, đảm bảo an toàn cho máy bay!
Bí thư Hạo Vũ gật đầu nói:
- Con người là quan trọng nhất, có thể chấp nhận một số điều kiện của bọn chúng!
Ai cũng hiểu, sức ảnh hưởng của vụ không tặc hôm nay là rất lớn, đặc biệt là quyết không để Diệp Trạch Đào có chuyện được.
Cuộc họp lập tức biến thành một tổ công tác do bộ trưởng Bộ công an dẫn đầu tiến vào sân bay thành phố.
Trịnh Thành Trung là Bí thư thành ủy Thành phố, trong chốc lát cảm thấy áp lực đè lên đầu mình là quá lớn. Máy bay bay từ Thành phố đi Tây Giang, bây giờ lại có người đem được cả vũ khí lên máy bay, chuyện này lực ảnh hường rất lớn, nếu như có người thổi phồng lên thì vấn đề an ninh ở sân bay thành phố trở nên một vấn đề nghiêm trọng rồi.
Nhưng làm cho Trịnh Thành Trung sầu não nhất, vẫn là chuyện Diệp Trạch Đào đang ngồi trên chuyến bay đó, nếu chẳng may Diệp Trach Đào xảy ra chuyện, thì không biết phải đối diện với con gái thế nào đây!
Vừa bước ra khỏi phòng họp là Trịnh Thành Trung lao thẳng đến Ủy ban nhân dân thành phố, lần này Trịnh Thành Trung căm hận đến nỗi muốn khai đao với một số người luôn, cái chuyện mất mặt này cuối cùng ông ta cũng vấp phải rồi, thật là bẽ mặt!
Kỳ thực ra thì tâm trạng của Phương Quốc Quân cũng rất nặng nề, chuyện này đúng thật không phải do ông ta làm, ông ta muốn xử Diệp Trạch Đào thì cũng không bao giờ dùng cách này cả, có thể cảm nhận được mọi người đều đang nghi ngờ mình.
Lúc này Phương Quốc Quân lại muốn Diệp Trạch Đào đừng xảy ra chuyện gì.
Trở về nhà ngồi xuống, lúc Phương Quốc Quân suy nghĩ một hồi, bất chợt một ý tưởng lóe lên trong đầu ông ta. Bất luận việc này là do ai làm đi chăng nữa thì cứ nhân cơ hội này mà khử Diệp Trạch Đào đi thôi. Nếu mà như thế thì phe phái liên minh kia mới hòng tan rã được.
Đương nhiên rồi, quan trọng nhất là mượn gió bẻ măng, tự mình không cần phải bận rộn.
Làm thế nào đây nhỉ?
Sau khi Phương Quốc Quân suy nghĩ một hồi, bất chợt nảy ra một ý định, tự mình không cần phải làm bất cứ chuyên gì cả, chỉ cần tung cái tin Diệp Trạch Đào ngồi trên chuyến bay đó ra thôi, tin chắc rằng rất nhiều người không muốn nhìn thấy Diệp Trạch Đào sống sót trở về.
Khi nghĩ đến mấy tay tư bản tài phiệt, Phương Quốc Quân cảm thấy chuyện này đúng thật là vẫn có không gian để vận hành.
Gọi thư ký vào, Phương Quốc Quân nhìn vào mặt người thư ký một hồi, rồi mới nói:
- Hôm nảy xảy ra một vụ cướp máy bay, cậu có biết không?
Tay thư ký không hiểu tại sao Phương Quốc Quân lại hỏi vậy, anh ta là người thân tín của Phương Quốc Quân, ở trong thành phố này đương nhiên là có rất nhiều tin đồn rồi, bèn nói: - Có biết, là chuyến bay đi Tây Giang, bị mấy người nước ngoài khống chế rồi, bây giờ đang bay đi Cana đa.
Phương Quốc Quân rất hài lòng với câu trả lời này của thư ký liền gật gật đầu nói:
- Nghe nói Diệp Trạch Đào cũng đi chuyến bay này, bây giờ doanh nghiệp đầu tư nước ngoài đã có mâu thuẫn với sự thí điểm huyện Lục Thương rồi, ôi!.
Lắc lắc đầu rồi Phương Quốc Quân đi tắm.
Có thể trở thành thư ký cho Phương Quốc Quân, thì không phải là người có chỉ số thông minh thấp, tên thư ký ngồi đó nhìn theo bóng dáng của Phương Quốc Quân, nhanh chóng suy nghĩ về dụng ý của ông ta.
Chủ ý gọi mình tới mà chỉ nói có mỗi một việc như vậy, lại còn phát ra một tiếng cảm thán, là muốn mình đi làm cái việc gì đây?
Suy nghĩ lại , tên thư ký cũng đã hiểu ra dụng ý của Phương Quốc Quân, không ngoài việc tìm một kênh thông tin nào đó phát tán tin tức này ra, làm cho Diệp Trạch Đào bị phơi bày trước mắt mọi người, nếu như vận mệnh hắn ta mà tốt thì lần này sẽ không sao. Nếu như số xấu, hoặc nếu như có môt số người nào đó cố ý ra tay, mượn tay bọn không tặc khử Diệp Trạch Đào là điều hoàn toàn có thể.
Sau khi suy nghĩ kỹ, tên thư ký quay ra đi thực hiện việc này ngay.
Phương Quốc Quân vô cùng tin tưởng vào thư ký của mình. Biết rằng anh ta sẽ hiểu ý mình, cũng tin tưởng hành động của mình sẽ được giữ kín, đến lúc đó đành trông cậy vào bọn người nước ngoài kia vậy!
Áp lực đè trên vai mấy ngày trong chốc lát bỗng nhiên biến mất, Phương Quốc Quân cũng bắt đầu vui vẻ trở lại.
Vừa tắm, Phương Quốc Quân vừa nghĩ tới việc máy bay thành phố xảy ra chuyện, thì Bí thư thành ủy Trịnh Thành Trung không thể thoát tội được, trên mặt lộ ra nụ cười, đây cũng là một chỗ hổng, mình cũng sẽ tìm được cớ để gây chuyện trong đó.
Lý Duy và Diệp Trạch Đào thoáng đưa mắt nhìn nhau.
Hai người còn chưa kịp phản ứng gì, liền thấy một bóng đen tay cầm súng ngắn lao đến, hối hả kêu la lớn.
Mặc dù nghe không hiểu, nhưng mọi người đều biết anh ta kêu mọi người ngồi im.
A!
Một tiếng kêu sợ hãi, cô tiếp viên xinh đẹp khi nãy bị tên cướp trong lúc khẩn trương đẩy ngã vào người Diệp Trạch Đào.
Khi súng của tên cướp chĩa vào cô tiếp viên, làm cô ta sợ chết khiếp ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào, gần như nằm gọn trong lòng hắn.
Diệp Trạch Đào lúc này thất kinh, liền nhìn về phía tên cướp.
Tên cướp trừng mắt nhìn Diệp Trạch Đào, huơ cây súng trong tay.
Diệp Trạch Đào thật bực bội, tên cướp này sao lại có thể mang súng lên máy bay được?
Nghĩ lại lúc kiểm tra an ninh, Diệp Trạch Đào lắc đầu, lúc đang kiểm tra, Diệp Trạch Đào thấy có mấy người hình như là có đem theo đậu tương cà pháo gì đó. Nhóm đó có năm người, trong đó ba người kiểm tra ra đồ cấm không cho mang lên máy bay. Trong đó có một người đi sau cùng không hé răng nói một lời, đồ đạc trong vali cứ thế đi qua.
Diệp Trạch Đào biết cũng là do nghe được khi hai người thanh niên nói chuyện với nhau.
Điều làm Diệp Trạch Đào ngán ngẩm nhất là chuyện mấy tay kiểm tra an ninh, sau khi mấy người thanh niên đó đi rồi thì lại bàn tán về mấy chai tương cà đó!
Nhìn có vẻ như rất nghiêm ngặt, nhưng vẫn có chỗ sơ xuất!
Diệp Trạch Đào lúc này cũng không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi nữa, toàn bộ máy bay trong chốc lát trở nên rất khẩn trương, mấy người nước ngoài trong tay cầm các loại vũ khí chạy rất nhanh.
Tên cướp nhìn mấy người Diệp Trạch Đào, súng trong tay không ngừng vung vẩy, dường như nếu ai mà động đậy y sẽ nổ súng liền.
Cô tiếp viên nọ ngồi trên đùi Diệp Trạch Đào, lúc định đứng dậy, tên cướp giật mình, khẩu súng trong tay chĩa vào cô gái, miệng lớn tiếng quát.
Nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào vẻ xin lỗi, cô gái không dám động đậy nữa, chỉ còn cách ngồi yên trên người Diệp Trạch Đào.
Một cô gái như vậy ngồi trong lòng, khi Diệp Trạch Đào động đậy một chút thân hình thì tạo ra một số ma sát với cô tiếp viên, làm cho hắn cũng phải đỏ cả mặt, thật là có chút kích thích!
Đương nhiên rồi, có một người đè lên người như vậy, Diệp Trạch Đào mà muốn hành động gì đều không được rồi.
- Là bọn không tặc nước ngoài!
Lý Duy nói nhỏ.
Lý Duy vừa nói xong, tên cướp bèn chĩa súng vào Lý Duy lớn tiếng quát.
Những người nước ngoài kia đều rất căng thẳng lo sợ!
Thấy tình hình như vậy, Diệp Trạch Đào bắt đầu tính toán nhanh trong đầu.
Nhìn từ tình hình hiện nay, chắc là một chuyện ngẫu nhiên thôi, ít nhất là ngẫu nhiên đối với bản thân mình!
Lúc đầu Diệp Trạch Đào cũng có nghĩ đến lời nói của Điền Lâm Hỉ, nghi ngờ là do bọn Phương Quốc Quân làm. Thế nhưng, từ tình hình hiện nay có thể thấy, đặc biệt là tên cướp da đen này không có mục tiêu gì cụ thể, Diệp Trạch Đào có cảm giác, hôm này thật là một ngày xui xẻo, ngẫu nhiên lại gặp chuyện xui xẻo như vầy!
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu với Lý Duy.
Tình hình hiện nay còn chưa rõ ràng thì bất kể hành động nào cũng đều gây hại, cứ xem thế nào đã rồi tính sau.
Cả đám người ngồi trên máy bay khi nãy còn to mồm khoác lác bây giờ đều ngồi im bất động, ngoài những khuôn mặt hoảng sợ ra, không một ai dám có hành động gì, sợ cây súng trong tay tên cướp sẽ khạc lửa.
Lại có thêm hai người ngoại quốc nữa bước đến.
Có thể nhận ra, mấy người này đều có vẻ hốt hoảng giống nhau, mồm hét lớn, dường như là để tiếp thêm can đảm cho chính bọn chúng.
Khi nhìn thấy mấy người ngoại quốc bước tới, Diệp Trạch Đào bèn nhớ ra, khi nãy số người ngoại quốc lên máy bay tương đối nhiều, xem ra những người này đã có âm mưu từ trước.
Chắc là không phải do Phương Quốc Quốc làm rồi!
Suy nghĩ một chút Diệp Trạch Đào cũng có thể hiểu ra, với trí tuệ của Phương Quốc Quân thì tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy được.
Nếu như đã không phải do Phương Quốc Quân làm thì Diệp Trạch Đào thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Những người này nếu như đã không cho nổ máy bay thì tức là bọn họ có mục đích gì đó, chỉ cần không hành động lung tung thì bọn họ chắc sẽ yêu cầu hạ cánh ở một địa điểm nào đó.
Gặp phải chuyện thế này, thì chỉ có thể nói là do số mình không may rồi!
Diệp Trạch Đào cứ ngồi đó không động đậy gì.
Lúc này mới cảm nhận tấm thân nóng hổi của cô tiếp viên đang ngồi trong lòng. Hơi ấm từ cô gái phát ra chỗ da thịt hai người tiếp xúc với nhau.
Diệp Trạch Đào lại đang nghĩ, cô gái này thuộc loại người có thân nhiệt ấm đây!
Lúc này cô tiếp viện cũng đã bình tĩnh lại, ngồi trên đùi Diệp Trạch Đào nhìn mấy mấy người ngoại quốc.
Diệp Trạch Đào nói nhỏ:
- Tốt nhất cô hãy cúi đầu xuống chút đi!
Cô tiếp viên lúc đầu không hiểu, rồi sau đó nhìn Diệp Trạch Đào cảm kích rồi nhẹ gật đầu, một cô gái xinh đẹp thế này nếu để cho mấy tên ngoại quốc đó nhìn thấy, thì khả năng bị chúng dày vò là rất cao đấy.
Cô tiếp viên cứ vùi đầu trong lòng Diệp Trạch Đào, bộ dạng rất sợ hãi.
Vừa nhìn thấy cô gái như vậy, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, cô gái thật thông minh!
Toàn bộ máy bay lúc này đã bị mấy người ngoại quốc khống chế, trong khoang bắt đầu yên tĩnh trở lại, mọi người đều nín thở không biết tiếp theo sẽ thế nào nữa.
Bọn Diệp Trạch Đào không hề biết rằng lúc này ở thành phố đang náo loạn hết cả lên.
Hiếm khi nào mà gặp phải không tặc, làm cho mọi người đều sợ hãi, chuyện như vậy thỉnh thoảng một năm cũng có thể xảy ra một hoặc hai lần, hôm nay đã xảy ra rồi.
Bí thư Hạo Vũ đang họp cũng giật mình, lập tức thông báo cho các đồng chí đang họp biết chuyện.
Sau khi vừa thông báo xong, không ít người có mặt, hồn bay phách lạc mặt biến sắc cả.
- Chuyến bay về Tây Giang ư?
Trịnh Thành Trung liền nghĩ đến Diệp Trạch Đào đang ngồi trên máy bay.
- Chuyến bay về Tây Giang sáng ngày hôm nay à?
Hô Diên Ngạo Bác cũng không thể bình tĩnh được nữa, liền hỏi một câu.
Mọi người đều nhìn về hai người.
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Hôm nay Diệp Trạch Đào chắc là đi chuyến bay này rồi!
A!
Biểu hiện của mọi người trở nên phức tạp rồi.
Diệp Trạch Đào đi chuyến bay này!
Nếu như là người khác thì biểu hiện của mọi người cũng không đến nỗi phức tạp như thế, khi nghe thấy là Diệp Trạch Đào thì trong đầu mọi người nảy ra rất nhiều ý tưởng.
Bây giờ Diệp Trạch Đào không phải là một người bình thường nữa rồi, hắn ta là người đã đánh xuyên cả mấy phe phái, nên nếu như hắn xảy ra chuyện thì vấn đề có thể đã quá lớn rồi.
Trịnh Thành Trung lúc này nhìn sang Phương Quốc Quân.
Không chỉ mình Trịnh Thành Trung mà có rất nhiều người cũng hướng ánh mắt về phía ông ta.
Hừ một tiếng, Phương Quốc Quân nói:
- Chuyện xảy ra rồi, bây giờ việc cần làm là đảm bảo an toàn cho chuyến bay!
Ông ta nói câu này cũng có ý cho mọi người biết mình tuyệt đối không làm chuyện này.
Phùng Minh Bang nhíu mày nói:
- Trước tiên phải thăm dò tình hình đã rồi nói sau, việc đầu tiên cần làm là đảm bảo an toàn cho con người, đảm bảo an toàn cho máy bay!
Bí thư Hạo Vũ gật đầu nói:
- Con người là quan trọng nhất, có thể chấp nhận một số điều kiện của bọn chúng!
Ai cũng hiểu, sức ảnh hưởng của vụ không tặc hôm nay là rất lớn, đặc biệt là quyết không để Diệp Trạch Đào có chuyện được.
Cuộc họp lập tức biến thành một tổ công tác do bộ trưởng Bộ công an dẫn đầu tiến vào sân bay thành phố.
Trịnh Thành Trung là Bí thư thành ủy Thành phố, trong chốc lát cảm thấy áp lực đè lên đầu mình là quá lớn. Máy bay bay từ Thành phố đi Tây Giang, bây giờ lại có người đem được cả vũ khí lên máy bay, chuyện này lực ảnh hường rất lớn, nếu như có người thổi phồng lên thì vấn đề an ninh ở sân bay thành phố trở nên một vấn đề nghiêm trọng rồi.
Nhưng làm cho Trịnh Thành Trung sầu não nhất, vẫn là chuyện Diệp Trạch Đào đang ngồi trên chuyến bay đó, nếu chẳng may Diệp Trach Đào xảy ra chuyện, thì không biết phải đối diện với con gái thế nào đây!
Vừa bước ra khỏi phòng họp là Trịnh Thành Trung lao thẳng đến Ủy ban nhân dân thành phố, lần này Trịnh Thành Trung căm hận đến nỗi muốn khai đao với một số người luôn, cái chuyện mất mặt này cuối cùng ông ta cũng vấp phải rồi, thật là bẽ mặt!
Kỳ thực ra thì tâm trạng của Phương Quốc Quân cũng rất nặng nề, chuyện này đúng thật không phải do ông ta làm, ông ta muốn xử Diệp Trạch Đào thì cũng không bao giờ dùng cách này cả, có thể cảm nhận được mọi người đều đang nghi ngờ mình.
Lúc này Phương Quốc Quân lại muốn Diệp Trạch Đào đừng xảy ra chuyện gì.
Trở về nhà ngồi xuống, lúc Phương Quốc Quân suy nghĩ một hồi, bất chợt một ý tưởng lóe lên trong đầu ông ta. Bất luận việc này là do ai làm đi chăng nữa thì cứ nhân cơ hội này mà khử Diệp Trạch Đào đi thôi. Nếu mà như thế thì phe phái liên minh kia mới hòng tan rã được.
Đương nhiên rồi, quan trọng nhất là mượn gió bẻ măng, tự mình không cần phải bận rộn.
Làm thế nào đây nhỉ?
Sau khi Phương Quốc Quân suy nghĩ một hồi, bất chợt nảy ra một ý định, tự mình không cần phải làm bất cứ chuyên gì cả, chỉ cần tung cái tin Diệp Trạch Đào ngồi trên chuyến bay đó ra thôi, tin chắc rằng rất nhiều người không muốn nhìn thấy Diệp Trạch Đào sống sót trở về.
Khi nghĩ đến mấy tay tư bản tài phiệt, Phương Quốc Quân cảm thấy chuyện này đúng thật là vẫn có không gian để vận hành.
Gọi thư ký vào, Phương Quốc Quân nhìn vào mặt người thư ký một hồi, rồi mới nói:
- Hôm nảy xảy ra một vụ cướp máy bay, cậu có biết không?
Tay thư ký không hiểu tại sao Phương Quốc Quân lại hỏi vậy, anh ta là người thân tín của Phương Quốc Quân, ở trong thành phố này đương nhiên là có rất nhiều tin đồn rồi, bèn nói: - Có biết, là chuyến bay đi Tây Giang, bị mấy người nước ngoài khống chế rồi, bây giờ đang bay đi Cana đa.
Phương Quốc Quân rất hài lòng với câu trả lời này của thư ký liền gật gật đầu nói:
- Nghe nói Diệp Trạch Đào cũng đi chuyến bay này, bây giờ doanh nghiệp đầu tư nước ngoài đã có mâu thuẫn với sự thí điểm huyện Lục Thương rồi, ôi!.
Lắc lắc đầu rồi Phương Quốc Quân đi tắm.
Có thể trở thành thư ký cho Phương Quốc Quân, thì không phải là người có chỉ số thông minh thấp, tên thư ký ngồi đó nhìn theo bóng dáng của Phương Quốc Quân, nhanh chóng suy nghĩ về dụng ý của ông ta.
Chủ ý gọi mình tới mà chỉ nói có mỗi một việc như vậy, lại còn phát ra một tiếng cảm thán, là muốn mình đi làm cái việc gì đây?
Suy nghĩ lại , tên thư ký cũng đã hiểu ra dụng ý của Phương Quốc Quân, không ngoài việc tìm một kênh thông tin nào đó phát tán tin tức này ra, làm cho Diệp Trạch Đào bị phơi bày trước mắt mọi người, nếu như vận mệnh hắn ta mà tốt thì lần này sẽ không sao. Nếu như số xấu, hoặc nếu như có môt số người nào đó cố ý ra tay, mượn tay bọn không tặc khử Diệp Trạch Đào là điều hoàn toàn có thể.
Sau khi suy nghĩ kỹ, tên thư ký quay ra đi thực hiện việc này ngay.
Phương Quốc Quân vô cùng tin tưởng vào thư ký của mình. Biết rằng anh ta sẽ hiểu ý mình, cũng tin tưởng hành động của mình sẽ được giữ kín, đến lúc đó đành trông cậy vào bọn người nước ngoài kia vậy!
Áp lực đè trên vai mấy ngày trong chốc lát bỗng nhiên biến mất, Phương Quốc Quân cũng bắt đầu vui vẻ trở lại.
Vừa tắm, Phương Quốc Quân vừa nghĩ tới việc máy bay thành phố xảy ra chuyện, thì Bí thư thành ủy Trịnh Thành Trung không thể thoát tội được, trên mặt lộ ra nụ cười, đây cũng là một chỗ hổng, mình cũng sẽ tìm được cớ để gây chuyện trong đó.