Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 869 : Tham Gia Đoàn Đại Biểu

Ngày đăng: 00:53 02/08/20

Sau khi tìm hiểu các vấn đề kinh tế liên quan đến việc đoàn đại biểu tham dự đại hội lần này, lại biết được sẽ có các cuộc giao lưu giữa các đoàn đại biểu với nhau, Diệp Trạch Đào vui như mở cờ trong bụng, hoàn toàn có thể nhân cơ hội này mà quảng bá đặc sản dân tộc huyện Lục Thương ra thế giới bên ngoài.
Diệp Trạch Đào bắt đầu trầm tư trở lại, bây giờ các doanh nghiệp nước ngoài đã ngại ngần khi nói đến chuyện đầu tư vào huyện Lục Thương, không hy vọng vào việc thí điểm huyện Lục Thương có thể giành được thành công, cũng chính là không hy vọng vào sự phát triển đặc sản dân tộc của Trung Quốc.
Đương nhiên rồi, chuyện này cũng không phải bình thường, Diệp Trạch Đào tin tưởng rằng trên thế giới này vẫn còn có rất nhiều người mong muốn được nhìn thấy một Trung Quốc tự chủ, chỉ cần tuyên truyền đúng chỗ, thì việc phát triển đặc sản dân tộc của Trung Quốc sẽ không gặp phải sự trở ngại nào cả.
Thông qua một số điều tra Diệp Trạch Đào cũng có thể coi là đã nắm bắt được một số tình hình, doanh nghiệp đầu tư nước ngoài ở Trung Quốc không không phải là một tảng đá vững chắc. Có không ít tấm lòng hữu hảo, những bọn dám chém dám giết đó chỉ là thiểu số mà thôi , lực lượng phản đối trong nước cũng chỉ là những bọn thu được nhiều lợi ích, những người khó có thể thoát thân . Nếu như cho tất cả mọi người đều hiểu về chính sách của Trung Quốc, biết được rằng đến Trung Quốc đầu tư thì khi đó chỉ cần cạnh tranh công bằng, thì có thể giành được thắng lợi , là có thể dùng cách “trao đổi chất” để bài trừ phe phản đối ra khỏi thị trường Trung Quốc.
Trong sự phát triển đặc sản dân tộc của Trung Quốc, Diệp Trạch Đào cho rằng nên cùng sử dụng phương pháp đoàn kết , sự đoàn kết tận lực của một số lực lượng yêu chuộng hòa bình, đó mới chính là cội nguồn để có thể đạt được nhiều ủng hộ với cho Trung Quốc.
Trong lúc không để ý, suy nghĩ của Diệp Trạch Đào cũng có chuyển biến lớn, không còn cảm giác bài xích nữa mà cũng nghĩ đến việc tranh thủ sự ủng hộ của các lực lượng. - Tôi có thể gọi điện thoại cho thành phố không, muốn nhận một số vật tư và máy móc? Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
Hoàng Lâm Giang mỉm cười nói:
- Chuyện này đương nhiên rồi.
Diệp Trạch Đào không hề biết quy định ở đây, cảm thấy rằng mình làm bất cứ việc gì cũng phải hỏi trước, nhận được sự đồng ý rồi Diệp Trạch Đào ấn số gọi cho thành phố Cừ Dương trước tiên.
Khi Trần Đại Tường nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào , liền cười nói:
- Cái thằng ranh này, đi máy bay một cái là bay đến Mỹ luôn!
Việc Diệp Trạch Đào xảy ra chuyện khi đi máy bay đã làm xao động cả thành phố Cừ Dương lên rồi, nên đã xuất hiện rất nhiều tin đồn.
Việc Diệp Trạch Đào xảy ra chuyện khi đi máy bay bọn họ đương nhiên đều biết, Trần Đại Tường cũng cảm giác thật là thú vị.
Diệp Trạch Đào đành phải kể lại một lượt tình hình của mình cho ông ta nghe, đặc biệt là việc mình được gia nhập đoàn đại biểu tham dự cuộc họp liên hợp quốc.
Trần Đại Tường ít nhiều cũng có chút hâm mộ, lập cập nói:
- Được, nếu như đã là yêu cầu của cấp trên thì cậu cứ tham gia cũng tốt.
Thực ra cấp trên ở thành phố cũng đã nhận được thông báo của trên đưa xuống rồi, nhưng Diệp Trạch Đào lại tự mình gọi điện về thông báo một lần nữa làm cho Trần Đại Tường rất là hài lòng. - Chủ tịch thành phố Trần, có một chuyện như thế này, lần hội nghị này sẽ có rất nhiều các nhóm họp giao lưu giữa các đoàn với nhau, hay là nhân cơ hội này đưa thành phố của chúng ta giới thiệu cho họ biết. Nếu làm được như vậy thì thành phố của chúng ta cũng sẽ có một chút tiếng tăm trên thế giới rồi.
Trần Đại Tường sững sờ, cười nói :
- Sao mà dễ dàng đến như thế được, cần phải biết rằng ở một nơi như vậy thì các nước đều sớm đã có sự chuẩn bị rồi, thủ đoạn cũng nhiều lắm.
Diệp Trạch Đào đương nhiên là hiểu rõ tình hình như lời Trần Đại Tường nói , bèn mỉm cười:
- Không thử một chút thì làm sao mà biết được?
Trần Đại Tường nghĩ, dù sao việc này cũng là do Diệp Trạch Đào chủ động yêu cầu thì cứ để hắn ta làm là được rồi, cười đáp:
- Ở đây tôi chẳng có người nào có thể điều đến cho cậu được, tất cả đều dựa vào cậu nhé.
- Tôi chỉ cần một số tài liệu là được rồi.
- Việc này không vấn đề gì.
Sau khi hai người trao đổi xong, Diệp Trạch Đào bèn gọi tới chỗ Trưởng ban tuyên giáo thành ủy Cừ Dương là Lục Thành Trung, nói rõ mình cần những tài liệu gì rồi kêu anh ta gửi qua đường thư điện tử.
Sau khi nói chuyện với Lục Thành Trung xong, Diệp Trạch Đào lại tiếp tục liên lạc với huyện Lục Thương, kêu bọn họ làm theo những yêu cầu của mình.
Mặc dù không có ai phụ giúp, nhưng Diệp Trạch Đào lại rất hiểu, ở một nơi như thế này tiền bạc đi trước sẽ rất nhanh nhẹn, liền nghĩ ngay đến Lý Vĩnh Cương.
Sau khi nhận được những tài liệu từ huyện thị chuyển qua, Diệp Trạch Đào lại nhấn điện thoại gọi cho Lý Vĩnh Cương.
Tuy rằng không hiểu rõ lắm về tình hình của Lý Vĩnh Cương, nhưng lợi dụng cái chân ông ta chạy qua chạy lại cũng tốt.
Do qua điện thoại Diệp Trạch Đào nói rằng muốn nhờ Lý Vĩnh Cương tìm giúp một kênh thông tin để làm một việc, lần này Lý Vĩnh cương đến thật nhanh, đem cả con gái đến cùng nữa.
Lúc Lý Vĩnh Cương thấy Diệp Trạch Đào trú ngụ ngay ở trong Đại sứ quán thì trong lòng ông ta đã nhảy nhót lên rồi, cứ cho rằng việc về đống tài liệu đó Diệp Trạch Đào không cho tiền đi chăng nữa mà chỉ cần hắn ta ủng hộ thôi thì ông ta đã có nền tảng cho sự phát triển của mình trên đất Mỹ này rồi.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy biểu hiện của Lý Vĩnh Cương, thì biết ngay rằng tay này đã hiểu đi theo mình thì sẽ tốt rồi, nên cũng không khách sáo gì nữa, nhìn nhìn hai cha con một lúc, Diệp Trạch Đào nói : - Tôi chính là Phó chủ tịch thành phố Cừ Dương tỉnh Tây Giang, đồng thời cũng là Bí thư huyện ủy huyện Lục Thương, lần này mời hai cha con anh đến đây chỉ có một việc, anh xem có thể nghĩ ra cách nào đó đem giới huyện Lục Thương ra giới thiệu với công chúng, cho người Mỹ thấy được môi trường tốt đẹp của chúng ta, nhân văn địa lý, đặc biệt là chúng ta rất cần sự giúp đỡ ở đó?
Lý Vĩnh Cương rất biết rõ, bản thân tuy rằng đã từng ngồi chiếc ghế Phó thị trưởng, cũng từng làm thư ký, ý của Diệp Trạch Đào là muốn thử một chút tài năng của mình, tính toán một lúc rồi nhìn Diệp Trạch Đào nói: - Cần tốn một khoản tiền nữa.
Diệp Trạch Đào chỉ vào Lý Duy nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, Lý Duy sẽ chạy việc này cùng với anh, lúc nào cần tiền thì cứ nói với Lý Duy, để anh ấy kiếm tôi.
Nói xong mấy câu này, Diệp Trạch Đào lấy ra những tài liệu mà thành phố Cừ Dương và huyện Lục Thương gửi qua cho Lý Vĩnh Cương.
Không phải là Diệp Trạch Đào tin tưởng vào năng lực của Lý Vĩnh Cương mà hắn vẫn còn có những tính toán khác nữa.
Lần này Diệp Trạch Đào cần làm hai bước, một là để cho bọn Lý Duy đi tìm một kênh thông tin nào đó phát tán những tài liệu đó ra, hai là bản thân sẽ phải cố gắng tìm ra những lực lượng ủng hộ trong các cuộc giao lưu trong thời gian diễn ra hội nghị của Liên hiệp quốc.
Không có ai quấy rầy bọn Diệp Trạch Đào , hắn cũng tranh thủ thời gian này làm việc của mình.
Lúc Diệp Trạch Đào đang bận rộn chuẩn bị thì Hoàng Lâm Giang đến, nói với Diệp Trạch Đào :
- Đoàn đại biểu hôm nay đã tới, thông báo anh qua đó.
Ngồi trên xe do Hoàng Lâm Giang điều đi, Diệp Trạch Đào tới khu Manhattan, trụ sở chính của Liên Hiệp Quốc được đặt tại đây.
Lần đầu tiên tới đây, Diệp Trạch Đào rất cẩn trọng, nhìn thấy các màu da trên thế giới đều hội tụ ở đây cả, Diệp Trạch Đào trong lòng cảm khái, mình cũng có ngày được đến nơi đây.
Diệp Trạch Đào vừa mới đến nơi, liền có người bước đến nói với hắn:
- Là đồng chí Diệp Trạch Đào đó phải không?
Diệp Trạch Đào nhìn người trung niên, vội đáp:
- Tôi là Diệp Trạch Đào .
Hoàng Lâm Giang cũng mỉm cười nói:
- Vị này chính là đồng chí Diệp Trạch Đào .
Có lẽ hai người đó quen biết nhau.
Sau khi có sự giới thiệu của Hoàng Lâm Giang, người trung niên cười nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào , thủ tướng cần gặp anh, hãy theo tôi.
Gặp mặt Thủ tướng ư?
Diệp Trạch Đào không ngờ rằng Thủ tướng Trương Minh Viễn vừa mới đến đây đã muốn gặp mặt mình rồi, nên cũng có chút thấp thỏm.
Mặc dù Diệp Trạch Đào đã thích ứng được với Bí thư Hạo Vũ rồi, thế nhưng đó là dưới sự dẫn dắt của Trịnh Thành Trung, gặp mặt Thủ tướng ở đây thì Diệp Trạch Đào vẫn cảm thấy có chút lo lắng, dù sao thì cũng không quen thuộc lắm.
Người trung niên dẫn Diệp Trạch Đào tới nơi tiếp khách của Thủ tướng, không lâu sau, Thủ tướng sải những bước lớn đi tới.
Thấy tinh thần của Thủ tưởng rất tốt, mặt mũi hồng hào.
- Chào Thủ tướng!
Diệp Trạch Đào lập cập đứng dậy chào.
Cười ha hả, Thủ tướng bước đến bắt tay Diệp Trạch Đào :
- Lần máy bay bị không tặc tấn công này làm cho mọi người đều khiếp sợ rồi! đồng chí Diệp Trạch Đào , hành động trên máy bay của cậu thật là xuất sắc, nếu như không có sự ra tay kịp thời của cậu thì hậu quả thật khó lường! - Đều là việc tôi nên làm thôi mà.
- Ngồi đi, lần này cấp tốc điều cậu tham dự vào đoàn đại biểu, chủ yếu là do cậu đã hành động thật xuất chúng trên máy bay, ha ha! Cậu nên biết rằng, người Mỹ vẫn rất có cảm giác rằng người Trung Quốc chúng ta rất thần bí, có sự tham dự của cậu thì càng tăng thêm mức độ thần bí lên!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Rất nhiều sự việc chỉ cần vén bức màn lên thì không còn gì thần bí nữa cả.
- Nói rất hay, đây là một cơ hội, Bí thư Hạo Vũ có trao đổi với tôi một số ý kiến, qua chuyện này, cậu có thể giới thiệu địa phương cậu ra với các nước được mà, hạng mục thí điểm huyện Lục Thương vẫn đang tiến hành, một số người không hiểu rõ sẽ có những lời nói sai lệch, nếu như có thể thông qua giao lưu mà giới thiệu với họ những giá trị chân thực của Trung Quốc ra với thế giới, thì cũng đã coi là thu được kết quả rồi. - Tôi cũng đang nghĩ nhưu vậy, trong nước mới gửi ra một số tư liệu, tôi dự định chia làm hai bước, bước một là lợi dụng việc hiện nay tôi vẫn còn đang nổi trên các phương tiện thông tiện thông tin đại chúng mà giới thiệu huyện Lục Thương ra ngoài. Ngoài ra, trong thời gian diễn ra hội nghị, khi nhóm họp sẽ tranh thủ trình bày về những khó khăn của huyện chúng tôi, kêu gọi sự đồng tình ủng hộ của các bên.
Trương Minh Viễn nghe Diệp Trạch Đào trình bày, xem xét tình hình của hắn, thầm gật đầu, người thanh niên này quả thật rất cừ, biết nhìn xa trông rộng, mà đã có sự chuẩn bị chu đáo. - Rất tốt, vấn đề này cậu hãy nghiên cứu cùng với đoàn đại biểu, phải làm ra đầu ra cuối.
Diệp Trạch Đào vội vàng gật đầu.
- Đồng chí Diệp Trạch Đào , hiện nay Trung Quốc đang làm thí điểm về đặc sản dân tộc, không ít người cho rằng Trung Quốc có hành vi bài ngoại, hội nghị cũng sẽ có cả nội dung này, việc chính của cậu là tuyên truyền việc này trong hội nghị. Lôi cậu vào là tạo cho cậu một số điều kiện, cậu phải triển khai tính sáng tạo trong đó.
Tuy không nói đến nội dung cụ thể nhưng Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy áp lực đang đè lên đầu mình.
Bản thân chưa bao giờ tham gia những hội nghị kiểu như thế này, nếu làm hỏng thì biến thanh trò cười cho cả thế giới mất thôi.
Nhìn thấy nét mặt ngưng trong của Diệp Trạch Đào , Trương Minh Viễn mỉm cười nói:
- Đương nhiên rồi, cậu cũng không cần phải cảm thấy áp lực nhiều quá, cứ làm hết sức là được rồi.
- Xin Thủ tướng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!
Trương Minh Viễn cười cười nói:
- Những cơ hội như thế này vốn rất khó kiếm, biểu hiện của cậu trên máy bay đúng là đã tạo ra cho chúng ta một cơ hội, phải nắm bắt lấy, đến lúc cần lên giọng thì cứ lên giọng.
Diệp Trạch Đào cười khổ trong lòng, lần này Thủ tướng yêu cầu mình lên giọng, tin chắc rằng quốc gia đã dùng việc này của mình để làm nên chút chuyện gì đó rồi.