Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 878 : Bố Nuôi Gặp Chuyện
Ngày đăng: 00:53 02/08/20
Vào lúc Basescu giành chiến thắng, các phóng viên cũng bắt đầu chú ý đến sự tồn tại của Diệp Trạch Đào.
- Chủ tịch thành phố Diệp, hiệp hội người Hoa New York tổ chức họp mặt, mời anh đến tham gia.
Hoàng Lâm Giang lại đến chỗ Diệp Trạch Đào.
- Ý của cấp trên thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi lại.
- Đã hỏi ý thủ tướng, thủ tướng nói rồi, việc này anh tự quyết định.
Diệp Trạch Đào nghĩ lại, đây đúng là cơ hội để biểu lộ thái độ của hắn tới các bên.
- Vậy được, tôi sẽ tham gia.
Nhìn từ tình hình hiện tại của Hoàng Lâm Giang, ông có vẻ càng ngày càng đi theo Diệp Trạch Đào.
Thấy người cấp bậc cao hơn mình này lại dựa dẫm vào mình, Diệp Trạch Đào cũng nhận thức được sức mạnh hiện giờ của mình không còn như lúc trước nữa!
Hoàng Lâm Giang vừa rời đi, thì Điền Lâm Hỉ lại gọi đến.
- Trạch Đào, có việc tôi cần nói với cậu, tối hôm qua, thành phố Tân Cảng xảy ra một vụ ô nhiễm hóa học nghiêm trọng!
Diệp Trạch Đào hoảng hốt, bố nuôi đang ở Tân Cảng, nếu nói Tân Cảng xảy ra ô nhiễm nghiêm trọng, vậy thì người đứng mũi chịu sào chính là bố nuôi rồi.
- Sao lại thế?
- Thế này, hai năm gần đây, Tân Cảng đang trong quá trình phát triển nhanh chóng, có đưa vào một xí nghiệp hóa chất, vốn dĩ do những người tiền nhiệm làm, chuyện này vẫn luôn bị quần chúng ý kiến, xí nghiệp gây ô nhiễm đó sau khi đến Tân Cảng, không ít ý kiến phản đối nảy lên, bố nuôi con sau khi lên nhậm chức, tuy muốn di dời, nhưng xí nghiệp này quá lớn, di dời đi vô cùng khó. Hôm qua, thiết bị trong xí nghiệp đột nhiên phát nổ, những thứ chứa khí độc lập tức phát tán, tình hình hiện tại của Tân Cảng vô cùng gay go!
Diệp Trạch Đào toát mồ hôi lạnh, xảy ra chuyện như vậy, hắn có thể tưởng tượng được người dân Tân Cảng hiện giờ đang lâm vào tình thế gì.
- Thương vong nhân viên thì thế nào ạ?
Đây mới là điều Diệp Trạch Đào quan tâm nhất, xảy ra chuyện lớn đến vậy, nếu nói Hô Diên Ngạo Bác có thể trốn thoát, Diệp Trạch Đào không tin cho lắm, kể cả ông có là nhân vật số một! - Mặc dù hiện tại chưa có ai tử vong, nhưng nhân viên bị trúng độc rất nhiều. Hiện tại họ đang điều động rất nhiều bác sĩ về Tân Cảng.
- Thầy , việc này thầy thấy ảnh hưởng đến bố nuôi con có lớn không?
Nghe câu hỏi của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ thở dài:
- Trạch Đào à, con cũng biết rồi, tranh đoạt ở cấp trên vô cùng kịch liệt, việc này dù là mầm họa do người tiền nhiệm để lại, nhưng lại xảy ra dưới trướng Hô Diên Ngạo Bác. Con nghĩ những kẻ có dụng tâm sẽ bỏ qua sao?
Vấn đề này xem ra nghiêm trọng rồi!
Nhận cú điện thoại này, tâm trạng vui vẻ của Diệp Trạch Đào chợt tan biến. Sự việc vô cùng nghiêm trọng, thậm chí Diệp Trạch Đào còn có thể tưởng tượng ra các thế lực khác đang mài sẵn dao, xem ra bố nuôi gặp rắc rối thật rồi!
Biết lúc này Hô Diên Ngạo Bác hẳn đang rất bận, Diệp Trạch Đào cũng ngại không gọi cho ông, mà gọi cho Triệu Hương Lăng.
- Mẹ nuôi, chuyện của bố nuôi thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào hỏi ngay lập tức.
Triệu Hương Lăng không còn đủ bình tĩnh như thường nữa, xảy ra chuyện như vậy, bà cũng lo lắng không kém, nhưng tìm không ra người để nhờ vả. Muốn gọi điện thông báo cho Diệp Trạch Đào, nhưng Diệp Trạch Đào căn bản không thể giúp gì được trong chuyện này. - Trạch Đào, nghiêm trọng lắm!
- Có người bắt đầu chĩa vào rồi phải không ạ?
Đây cũng là tính nhạy cảm chính trị của Diệp Trạch Đào, hắn làm chính trị bao nhiêu lâu, quá hiểu chốn quan trường rồi, không có gì thì cũng bị kẻ khác dựng lên thêm. Hiện giờ sự tình lớn đến mức này, vị trí bí thư thành ủy Tân Cảng phải nói là rất hấp dẫn, không ai không động lòng tham.
Triệu Hương Lăng thở dài:
- Con cũng nghe nói rồi à! Vốn mẹ cũng định gọi cho con, nhưng sợ ảnh hưởng đến công việc của con, hơn nữa, chuyện này con có can dự cũng không ích gì, nên mẹ không gọi nữa. - Mẹ nuôi, sao mẹ lại nói vậy, chuyện của cả nhà có thể nào cũng nên nói với con một tiếng chứ.
Triệu Hương Lăng tỏ ra vui mừng với lòng quan tâm của Diệp Trạch Đào. Đúng là không nhận nhầm cậu con nuôi này.
- Trạch Đào, vụ việc hóa chất đó vẫn luôn là mối lo của thành ủy Tân Cảng, sớm đã có người đề nghị cho di dời rồi, bố nuôi con cũng đang định làm, không ngờ vẫn chưa bắt đầu thì đã vỡ lở hết rồi. Diện tích ô nhiễm rất rộng, áp lực thực sự quá lớn!
Có rất nhiều sự việc đều như vậy. Những gì dân chúng thấy chỉ là mặt ngoài, còn bản chân bên trong thì không ai cũng thấy được.
Hiện giờ Diệp Trạch đã có thể nhìn vấn đề từ góc nhìn cao hơn và rất rõ ràng, đối với sự việc lần này, Hô Diên Ngạo Bác không phải đối diện với vấn đề giải quyết ô nhiễm, mà là dối diện với đối thủ chính trị mới đúng.
Xảy ra chuyện này, nhân dân không hài lòng, thì bắt buộc phải có một người gánh trách nhiệm, người này đương nhiên chỉ có thể là Hô Diên Ngạo Bác thôi.
- Trạch Đào, con là người hiểu chuyện, con nói xem phải làm sao đây? Bố nuôi con nói ông thấy rất hổ thẹn, phải cho nhân dân một câu trả lời thỏa đáng.
Hết rồi!
Diệp Trạch Đào vừa nghe đã hiểu ngay, với tâm lý cổ hủ của Hô Diên Ngạo Bác, rất có thể ông sẽ tự nhận sai lầm và rút lui.
Nếu thật là như vậy thì vấn đề nghiêm trọng rồi!
- Mẹ nuôi, cũng không trách bố nuôi được, dù gì ông cũng mới tiếp quản không lâu mà!
- Tính khí bố nuôi con biết rồi đấy, cho dù không có ai công kích ông, ông cũng sẽ tự nhận sai lầm!
- Mẹ cứ thử tác động tới ông một chút, đừng để ông hành động theo cảm tính nữa!
Diệp Trạch Đào cũng chỉ biết nói vậy.
Đều là người một nhà, Triệu Hương Lăng cũng không giấu giếm suy nghĩ:
- Trạch Đào, thật ra, về việc này mẹ có thể khuyên được bố nuôi con, nhưng quan trọng là có người không cho!
Diệp Trạch Đào hiểu ý Triệu Hương Lăng, về chuyện này, không chỉ có một hai phe phái nhắm vào đâu, và có lẽ lực lượng của mỗi bên cũng vô cùng lớn nữa.
Sao đột nhiên lại xảy ra chuyện lớn đến vậy!
Diệp Trạch Đào đang trong thời kỳ thăng tiến, Hô Diên Ngạo Bác là nhân vật vô cùng lớn ủng hộ hắn, nếu Hô Diên Ngạo Bác rút lui thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn, tuy nhiên, có thêm một lực lượng ủng hộ thì phát triển vẫn nhanh hơn. - Mẹ nuôi, mẹ gọi bố nuôi lại một lát, con muốn đích thân nói chuyện với ông.
- Bố nuôi con đang bận rối tinh rối mù đây này!
Sau cuộc gọi này, Diệp Trạch Đào càng thêm rối bời. Nếu Hô Diên Ngạo Bác thoái lui thật thì không phải chuyện nhỏ đối với nhiều phía.
Suy nghĩ thêm một chút, Diệp Trạch Đào bấm số gọi Trịnh Thành Trung.
Lần này rất thuận lợi, chưa gì đã có người nghe máy.
Không đợi Diệp Trạch Đào mở lời, Trịnh Thành Trung đã nói trước:
- Con gọi vì chuyện của bố nuôi con đúng không?
- Vâng ạ, con nghe thầy nói, cũng vừa gọi cho mẹ nuôi, nghe nói bố nuôi con muốn từ chức?
Diệp Trạch Đào nói thẳng ra.
Trịnh Thành Trung yên lặng một lúc rồi đáp:
- Trạch Đào, vấn đề này cực kỳ lớn, bố cũng mới nghe bí thư Hạo Vũ vừa từ đó trở về nói, có một số người đang làm rất căng!
Hô Diên Ngạo Bác và Trịnh Thành Trung đều thuộc người của bí thư Hạo Vũ. Hiện giờ Hô Diên Ngạo Bác xảy ra chuyện như vậy, có một số kẻ sẽ sục sôi lên, mục đích là phá hủy thế lực của Hô Diên Ngạo Bác, thảo nào mà Trịnh Thành Trung lại đến chỗ bí thư Hạo Vũ bàn chuyện. - Có phải là phía Phương, Vi không?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Trịnh Thành Trung gật đầu nói:
- Phe lão Phương công kích dữ dội lắm, con cũng biết bọn họ rồi, không dễ gì mà có được cơ hội này.
Quả nhiên là như vậy!
Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu trầm tư:
- Nhất định phải khuyên bố nuôi đã.
Trịnh Thành Trung nói:
- Kỳ thực bố nuôi con hiểu rất rõ, đây không phải là vấn đề của ông ấy, mà là vấn đề đưa ra câu trả lời cho dân chúng, tuy việc là do người tiền nhiệm làm, nhưng cũng xảy ra trong thời của ông ấy.
Làm sao đây?
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ cách giải quyết.
- Trạch Đào, chuyện này con cứ mặc đi, dù là có vấn đề thì cũng phải chờ đợi, hiện tại là thời điểm quan trọng để giải quyết sự việc, có mấy người chúng ta lo liệu rồi.
Có thể nghe ra, Trịnh Thành Trung cũng lo lắng không ít.
- Nếu, con nói là nếu, nếu con ở đây thu thập được vài thứ liên quan đến bọn họ, liệu có giúp ích gì không?
Diệp Trạch Đào liền nghĩ ngay đến tài liệu liên quan đến phía lão Phương và những tên khác mà mình đã lấy được, nếu bây giờ dùng nó để trao đổi, có thể sẽ giải quyết được nguy cơ của Hô Diên Ngạo Bác.
Tuy dùng số tư liệu này để trao đổi thì hơi phí, nhưng dù sao chuyện này cũng có liên quan đến tương lai của Hô Diên Ngạo Bác.
Trịnh Thành Trung vui mừng, vội hỏi:
- Con có thứ gì à?
- Vâng, lần này con cũng may mắn lấy được vài thứ, vốn dĩ muốn dùng để công kích, nhưng giờ xem ra, chỉ có thể dùng để trao đổi thôi!
Trịnh Thành Trung thở dài, sau chuyện xảy ra ở Tân Cảng này, Vi Hoành Thạch và Phương Quốc Quân, và một số thế lực các bắt tay nhau, cùng công kích Hô Diên Ngạo Bác, lại còn lợi dụng truyền thông, rêu rao chính phủ Tân Cảng không quan tâm dân chúng, đổ dồn mọi tiêu điểm lên Hô Diên Ngạo Bác.
Dưới tình hình như thế, phía dưới có truyền thông thêm dầu vào lửa, ở trên có đòn công kích liên thủ của bọn chúng, ồn ào đến mức bí thư Hạo Vũ đau cả đầu. Hôn nay mọi người đã bàn luận hồi lâu, cũng không tìm ra cách giải quyết nào ổn thỏa, chỉ biết cố gắng áp chế, làm nhẹ dịu chuyện này.
Tuy nhiên, Trịnh Thành Trung và những người khác hiểu rõ, lần này Hô Diên Ngạo Bác đã bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió rồi.
- Uy thế bao lớn?
Trịnh Thành Trung chợt nghĩ đến vấn đề giao dịch có thể tồn tại giữa Diệp Trạch Đào và đảng Cộng Hòa lần này, ông biết rất có khả năng là thứ mà đảng Cộng Hòa có được. - Uy thế thì đừng bàn nữa!
Diệp Trạch Đào lộ rõ vẻ tự tin.
Trịnh Thành Trung cũng hơi phấn chấn rồi, nếu dùng số tư liệu này để hành sự, vậy thì có thể bảo đảm được cho Hô Diên Ngạo Bác.
Cái thằng Diệp Trạch Đào này!
Trịnh Thành Trung cuối cùng cũng nở nụ cười trên môi, thầm nghĩ, Diệp Trạch Đào đúng là phúc tinh.
- Chủ tịch thành phố Diệp, hiệp hội người Hoa New York tổ chức họp mặt, mời anh đến tham gia.
Hoàng Lâm Giang lại đến chỗ Diệp Trạch Đào.
- Ý của cấp trên thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi lại.
- Đã hỏi ý thủ tướng, thủ tướng nói rồi, việc này anh tự quyết định.
Diệp Trạch Đào nghĩ lại, đây đúng là cơ hội để biểu lộ thái độ của hắn tới các bên.
- Vậy được, tôi sẽ tham gia.
Nhìn từ tình hình hiện tại của Hoàng Lâm Giang, ông có vẻ càng ngày càng đi theo Diệp Trạch Đào.
Thấy người cấp bậc cao hơn mình này lại dựa dẫm vào mình, Diệp Trạch Đào cũng nhận thức được sức mạnh hiện giờ của mình không còn như lúc trước nữa!
Hoàng Lâm Giang vừa rời đi, thì Điền Lâm Hỉ lại gọi đến.
- Trạch Đào, có việc tôi cần nói với cậu, tối hôm qua, thành phố Tân Cảng xảy ra một vụ ô nhiễm hóa học nghiêm trọng!
Diệp Trạch Đào hoảng hốt, bố nuôi đang ở Tân Cảng, nếu nói Tân Cảng xảy ra ô nhiễm nghiêm trọng, vậy thì người đứng mũi chịu sào chính là bố nuôi rồi.
- Sao lại thế?
- Thế này, hai năm gần đây, Tân Cảng đang trong quá trình phát triển nhanh chóng, có đưa vào một xí nghiệp hóa chất, vốn dĩ do những người tiền nhiệm làm, chuyện này vẫn luôn bị quần chúng ý kiến, xí nghiệp gây ô nhiễm đó sau khi đến Tân Cảng, không ít ý kiến phản đối nảy lên, bố nuôi con sau khi lên nhậm chức, tuy muốn di dời, nhưng xí nghiệp này quá lớn, di dời đi vô cùng khó. Hôm qua, thiết bị trong xí nghiệp đột nhiên phát nổ, những thứ chứa khí độc lập tức phát tán, tình hình hiện tại của Tân Cảng vô cùng gay go!
Diệp Trạch Đào toát mồ hôi lạnh, xảy ra chuyện như vậy, hắn có thể tưởng tượng được người dân Tân Cảng hiện giờ đang lâm vào tình thế gì.
- Thương vong nhân viên thì thế nào ạ?
Đây mới là điều Diệp Trạch Đào quan tâm nhất, xảy ra chuyện lớn đến vậy, nếu nói Hô Diên Ngạo Bác có thể trốn thoát, Diệp Trạch Đào không tin cho lắm, kể cả ông có là nhân vật số một! - Mặc dù hiện tại chưa có ai tử vong, nhưng nhân viên bị trúng độc rất nhiều. Hiện tại họ đang điều động rất nhiều bác sĩ về Tân Cảng.
- Thầy , việc này thầy thấy ảnh hưởng đến bố nuôi con có lớn không?
Nghe câu hỏi của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ thở dài:
- Trạch Đào à, con cũng biết rồi, tranh đoạt ở cấp trên vô cùng kịch liệt, việc này dù là mầm họa do người tiền nhiệm để lại, nhưng lại xảy ra dưới trướng Hô Diên Ngạo Bác. Con nghĩ những kẻ có dụng tâm sẽ bỏ qua sao?
Vấn đề này xem ra nghiêm trọng rồi!
Nhận cú điện thoại này, tâm trạng vui vẻ của Diệp Trạch Đào chợt tan biến. Sự việc vô cùng nghiêm trọng, thậm chí Diệp Trạch Đào còn có thể tưởng tượng ra các thế lực khác đang mài sẵn dao, xem ra bố nuôi gặp rắc rối thật rồi!
Biết lúc này Hô Diên Ngạo Bác hẳn đang rất bận, Diệp Trạch Đào cũng ngại không gọi cho ông, mà gọi cho Triệu Hương Lăng.
- Mẹ nuôi, chuyện của bố nuôi thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào hỏi ngay lập tức.
Triệu Hương Lăng không còn đủ bình tĩnh như thường nữa, xảy ra chuyện như vậy, bà cũng lo lắng không kém, nhưng tìm không ra người để nhờ vả. Muốn gọi điện thông báo cho Diệp Trạch Đào, nhưng Diệp Trạch Đào căn bản không thể giúp gì được trong chuyện này. - Trạch Đào, nghiêm trọng lắm!
- Có người bắt đầu chĩa vào rồi phải không ạ?
Đây cũng là tính nhạy cảm chính trị của Diệp Trạch Đào, hắn làm chính trị bao nhiêu lâu, quá hiểu chốn quan trường rồi, không có gì thì cũng bị kẻ khác dựng lên thêm. Hiện giờ sự tình lớn đến mức này, vị trí bí thư thành ủy Tân Cảng phải nói là rất hấp dẫn, không ai không động lòng tham.
Triệu Hương Lăng thở dài:
- Con cũng nghe nói rồi à! Vốn mẹ cũng định gọi cho con, nhưng sợ ảnh hưởng đến công việc của con, hơn nữa, chuyện này con có can dự cũng không ích gì, nên mẹ không gọi nữa. - Mẹ nuôi, sao mẹ lại nói vậy, chuyện của cả nhà có thể nào cũng nên nói với con một tiếng chứ.
Triệu Hương Lăng tỏ ra vui mừng với lòng quan tâm của Diệp Trạch Đào. Đúng là không nhận nhầm cậu con nuôi này.
- Trạch Đào, vụ việc hóa chất đó vẫn luôn là mối lo của thành ủy Tân Cảng, sớm đã có người đề nghị cho di dời rồi, bố nuôi con cũng đang định làm, không ngờ vẫn chưa bắt đầu thì đã vỡ lở hết rồi. Diện tích ô nhiễm rất rộng, áp lực thực sự quá lớn!
Có rất nhiều sự việc đều như vậy. Những gì dân chúng thấy chỉ là mặt ngoài, còn bản chân bên trong thì không ai cũng thấy được.
Hiện giờ Diệp Trạch đã có thể nhìn vấn đề từ góc nhìn cao hơn và rất rõ ràng, đối với sự việc lần này, Hô Diên Ngạo Bác không phải đối diện với vấn đề giải quyết ô nhiễm, mà là dối diện với đối thủ chính trị mới đúng.
Xảy ra chuyện này, nhân dân không hài lòng, thì bắt buộc phải có một người gánh trách nhiệm, người này đương nhiên chỉ có thể là Hô Diên Ngạo Bác thôi.
- Trạch Đào, con là người hiểu chuyện, con nói xem phải làm sao đây? Bố nuôi con nói ông thấy rất hổ thẹn, phải cho nhân dân một câu trả lời thỏa đáng.
Hết rồi!
Diệp Trạch Đào vừa nghe đã hiểu ngay, với tâm lý cổ hủ của Hô Diên Ngạo Bác, rất có thể ông sẽ tự nhận sai lầm và rút lui.
Nếu thật là như vậy thì vấn đề nghiêm trọng rồi!
- Mẹ nuôi, cũng không trách bố nuôi được, dù gì ông cũng mới tiếp quản không lâu mà!
- Tính khí bố nuôi con biết rồi đấy, cho dù không có ai công kích ông, ông cũng sẽ tự nhận sai lầm!
- Mẹ cứ thử tác động tới ông một chút, đừng để ông hành động theo cảm tính nữa!
Diệp Trạch Đào cũng chỉ biết nói vậy.
Đều là người một nhà, Triệu Hương Lăng cũng không giấu giếm suy nghĩ:
- Trạch Đào, thật ra, về việc này mẹ có thể khuyên được bố nuôi con, nhưng quan trọng là có người không cho!
Diệp Trạch Đào hiểu ý Triệu Hương Lăng, về chuyện này, không chỉ có một hai phe phái nhắm vào đâu, và có lẽ lực lượng của mỗi bên cũng vô cùng lớn nữa.
Sao đột nhiên lại xảy ra chuyện lớn đến vậy!
Diệp Trạch Đào đang trong thời kỳ thăng tiến, Hô Diên Ngạo Bác là nhân vật vô cùng lớn ủng hộ hắn, nếu Hô Diên Ngạo Bác rút lui thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn, tuy nhiên, có thêm một lực lượng ủng hộ thì phát triển vẫn nhanh hơn. - Mẹ nuôi, mẹ gọi bố nuôi lại một lát, con muốn đích thân nói chuyện với ông.
- Bố nuôi con đang bận rối tinh rối mù đây này!
Sau cuộc gọi này, Diệp Trạch Đào càng thêm rối bời. Nếu Hô Diên Ngạo Bác thoái lui thật thì không phải chuyện nhỏ đối với nhiều phía.
Suy nghĩ thêm một chút, Diệp Trạch Đào bấm số gọi Trịnh Thành Trung.
Lần này rất thuận lợi, chưa gì đã có người nghe máy.
Không đợi Diệp Trạch Đào mở lời, Trịnh Thành Trung đã nói trước:
- Con gọi vì chuyện của bố nuôi con đúng không?
- Vâng ạ, con nghe thầy nói, cũng vừa gọi cho mẹ nuôi, nghe nói bố nuôi con muốn từ chức?
Diệp Trạch Đào nói thẳng ra.
Trịnh Thành Trung yên lặng một lúc rồi đáp:
- Trạch Đào, vấn đề này cực kỳ lớn, bố cũng mới nghe bí thư Hạo Vũ vừa từ đó trở về nói, có một số người đang làm rất căng!
Hô Diên Ngạo Bác và Trịnh Thành Trung đều thuộc người của bí thư Hạo Vũ. Hiện giờ Hô Diên Ngạo Bác xảy ra chuyện như vậy, có một số kẻ sẽ sục sôi lên, mục đích là phá hủy thế lực của Hô Diên Ngạo Bác, thảo nào mà Trịnh Thành Trung lại đến chỗ bí thư Hạo Vũ bàn chuyện. - Có phải là phía Phương, Vi không?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Trịnh Thành Trung gật đầu nói:
- Phe lão Phương công kích dữ dội lắm, con cũng biết bọn họ rồi, không dễ gì mà có được cơ hội này.
Quả nhiên là như vậy!
Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu trầm tư:
- Nhất định phải khuyên bố nuôi đã.
Trịnh Thành Trung nói:
- Kỳ thực bố nuôi con hiểu rất rõ, đây không phải là vấn đề của ông ấy, mà là vấn đề đưa ra câu trả lời cho dân chúng, tuy việc là do người tiền nhiệm làm, nhưng cũng xảy ra trong thời của ông ấy.
Làm sao đây?
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ cách giải quyết.
- Trạch Đào, chuyện này con cứ mặc đi, dù là có vấn đề thì cũng phải chờ đợi, hiện tại là thời điểm quan trọng để giải quyết sự việc, có mấy người chúng ta lo liệu rồi.
Có thể nghe ra, Trịnh Thành Trung cũng lo lắng không ít.
- Nếu, con nói là nếu, nếu con ở đây thu thập được vài thứ liên quan đến bọn họ, liệu có giúp ích gì không?
Diệp Trạch Đào liền nghĩ ngay đến tài liệu liên quan đến phía lão Phương và những tên khác mà mình đã lấy được, nếu bây giờ dùng nó để trao đổi, có thể sẽ giải quyết được nguy cơ của Hô Diên Ngạo Bác.
Tuy dùng số tư liệu này để trao đổi thì hơi phí, nhưng dù sao chuyện này cũng có liên quan đến tương lai của Hô Diên Ngạo Bác.
Trịnh Thành Trung vui mừng, vội hỏi:
- Con có thứ gì à?
- Vâng, lần này con cũng may mắn lấy được vài thứ, vốn dĩ muốn dùng để công kích, nhưng giờ xem ra, chỉ có thể dùng để trao đổi thôi!
Trịnh Thành Trung thở dài, sau chuyện xảy ra ở Tân Cảng này, Vi Hoành Thạch và Phương Quốc Quân, và một số thế lực các bắt tay nhau, cùng công kích Hô Diên Ngạo Bác, lại còn lợi dụng truyền thông, rêu rao chính phủ Tân Cảng không quan tâm dân chúng, đổ dồn mọi tiêu điểm lên Hô Diên Ngạo Bác.
Dưới tình hình như thế, phía dưới có truyền thông thêm dầu vào lửa, ở trên có đòn công kích liên thủ của bọn chúng, ồn ào đến mức bí thư Hạo Vũ đau cả đầu. Hôn nay mọi người đã bàn luận hồi lâu, cũng không tìm ra cách giải quyết nào ổn thỏa, chỉ biết cố gắng áp chế, làm nhẹ dịu chuyện này.
Tuy nhiên, Trịnh Thành Trung và những người khác hiểu rõ, lần này Hô Diên Ngạo Bác đã bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió rồi.
- Uy thế bao lớn?
Trịnh Thành Trung chợt nghĩ đến vấn đề giao dịch có thể tồn tại giữa Diệp Trạch Đào và đảng Cộng Hòa lần này, ông biết rất có khả năng là thứ mà đảng Cộng Hòa có được. - Uy thế thì đừng bàn nữa!
Diệp Trạch Đào lộ rõ vẻ tự tin.
Trịnh Thành Trung cũng hơi phấn chấn rồi, nếu dùng số tư liệu này để hành sự, vậy thì có thể bảo đảm được cho Hô Diên Ngạo Bác.
Cái thằng Diệp Trạch Đào này!
Trịnh Thành Trung cuối cùng cũng nở nụ cười trên môi, thầm nghĩ, Diệp Trạch Đào đúng là phúc tinh.