Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 884 : Tình Yêu Vô Biên
Ngày đăng: 00:53 02/08/20
Nhìn thấy Hô Diên Ngạo Bác từ bên trong đi ra, lại thấy Trịnh Thành Trung cũng đi ra, và còn có thêm không ít các nhân vật lớn từ trong đó đi ra, Diệp Trạch Đào đang ngồi đó đợi liền đứng dậy nghênh đón.
Lúc này, Phương Quốc Quân và Vi Hoành Thạch cũng đi ra.
Bất chợt Diệp Trạch Đào có một loại cảm giác, trong tưởng tượng của mình không ngờ những tư liệu mà mình mang đến lại có tác dụng lớn đến như vậy.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào chạy đến nghênh đón, Hô Diên Ngạo Bác hướng về phía hắn gật đầu nói:
- Đợi một chút, Bí thư muốn nói chuyện với con một chút.
Lúc này Trịnh Thành Trung bước đến trước mặt Diệp Trạch Đào, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Con xong chuyện thì về nhà một chuyến.
Nói xong câu đó, Trịnh Thành Trung liền đi ra ngoài.
Lúc này Phương Quốc Quân cũng đi thẳng về phía Diệp Trạch Đào, nhìn quanh người Diệp Trạch Đào, trên mặt không để lộ vẻ gì nói:
- Được lắm, được lắm!
Nói xong liền đi ra ngoài.
Kì lạ!
Diệp Trạch Đào cảm thấy chuyện hôm nay càng kì lạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?
Lúc Diệp Trạch Đào cùng với Hô Diên Ngạo Bác đến giao tài liệu cho Bí thư Hạo Vũ, sau khi Bí thư Hạo Vũ xem xong vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, nói là nhân lúc mọi người còn đang ở thành phố mở một cuộc họp, có thể nhất thời gia tăng một cuộc họp hội nghị.
Lúc nói câu nói này, Bí thư Hạo Vũ gọi điện thoại cho Trương Minh Viễn đang ở Mỹ.
Các lãnh đạo lớn đều bị gọi đến họp, Diệp Trạch Đào ở lại đó đợi tin tức.
Diệp Trạch Đào còn phát hiện thêm một tình huống mới, một số lãnh đạo đã về hưu cũng đều vội vàng đến tham gia cuộc hội nghị.
Cuộc họp diễn ra có chút lâu, Diệp Trạch Đào không trở về nhà, ăn cơm cũng ăn tuỳ tiện một quán nào đó gần đấy.
Sau khi chờ đợi trong một thời gian dài, cuối cùng cuộc họp cũng đã họp xong.
Nhìn thấy sự việc đang xảy ra, Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Hô Diên Ngạo Bác.
Nhìn thấy ánh mắt nhìn qua của Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác:
- Lấy đại cục làm trọng!
Đại cục!
Diệp Trạch Đào có chút không hiểu, rốt cuộc là đại cục như thế nào chứ?
Việc này giống như là sự chiến tranh của hai phe, tình hình trước mắt đã thắng lợi mang tính áp đảo, đột nhiên phát hiện cuộc chiến đang phát triển theo chiều hướng không như mình dự đoán, làm cho Diệp Trạch Đào có chút không hiểu rõ.
Muốn từ sắc mặt của các nhân vật lớn này nhìn ra một số chuyện trong lòng họ suy nghĩ, căn bản là không được, Diệp Trạch Đào đành nhìn những nhân vật lớn này bước nhanh rời khỏi.
Nhìn thấy cũng đã đi khỏi khá nhiều, Diệp Trạch Đào nhỏ tiếng nói:
- Cha nuôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lấy tay vỗ vỗ lên vai Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Cũng không có chuyện gì ghê gớm cả đâu, vì bước phát triển tiếp theo mà quét dọn một số chướng ngại vật mà thôi.
Lời nói này vẫn chưa cởi bỏ được hoài nghi của Diệp Trạch Đào.
- Đi thôi, hẳn là Bí thư Hạo Vũ đang chờ bên trong.
Theo Hô Diên Ngạo Bác đi vào bên trong, Diệp Trạch Đào đã thấy Bí thư Hạo Vũ sớm đã đứng dậy, tiến lên vài bước nắm chặt tay của Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Đồng chí Ngạo Bác, cậu hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Như vậy không phải rất tốt sao, có chuyện này rồi, sẽ có thể quét dọn chướng ngại vật cho bước phát triển tiếp theo!
Lúc Bí thư Hạo Vũ nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác lại nói:
- Đối với Diệp Trạch Đào cũng là việc tốt, quá kiêu ngạo không tốt lắm, nhân cơ hội này kiềm chế một chút vậy.
Diệp Trạch Đào âm thầm nhìu mày, nghe ý nghĩa trong câu nói này, mình không chỉ không có công, ngược lại còn có chuyện nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây? - Xin chào thủ trưởng!
Tuy rằng có suy nghĩ như thế này thế kia, Diệp Trạch Đào cũng nói một câu như vậy.
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, làm tốt lắm!
Lần này Bí thư Hạo Vũ tiến về phía trước nắm chặt tay Diệp Trạch Đào.
- Đều ngồi xuống cả đi, ngồi xuống rồi nói chuyện.
Sau khi Bí thư Hạo Vũ yêu cầu mọi người ngồi xuống, liền nói với Hô Diên Ngạo Bác:
- Ông nói với đồng chí Diệp Trạch Đào một chút đi, làm cho cậu ta chẳng hiểu đầu đuôi gì cả!
Nhìn thấy ánh mắt nhìn qua của Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Trạch Đào, những tư liệu mà con có được rất quan trọng, cũng rất đúng lúc!
Trong lòng Diệp Trạch Đào suy nghĩ, nếu là như vậy, thế vì sao nhìn mọi người dường như ai ai cũng có tâm sự vậy, rốt cuộc là thế nào?
- Trạch Đào, những tư liệu mà con có được lần này rất quan trọng, tuy nhiên, mặt liên luỵ quá nhiều rồi, liên luỵ quá nhiều người, kết quả làm cho sự việc chạy theo hướng phản diện!
Càng không hiểu rõ đây!
Diệp Trạch Đào chỉ có thể nhìn Hô Diên Ngạo Bác, hy vọng đối phương có thể giải thích rõ ràng chuyện này.
- Ông cứ nói thẳng ra cho cậu ta nghe đi
Bí thư Hạo Vũ nói.
Lúc này Hô Diên Ngạo Bác mới nói với Diệp Trạch Đào:
- Hẳn là con cũng biết đấy, Bí thư vẫn luôn thúc đẩy một số cải cách, đó là gia tăng thêm một số cải cách lúc trước. Nếu nói những cải cách lúc trước là muốn người dân trong nước trở nên giàu có, từ đó mà tìm ra một con đường. Những việc mà Bí thư hiện thời đang làm đó chính là hy vọng có thể giải quyết nhiều vấn đề đang tồn tại trong cuộc cải cách, phát triển sản nghiệp dân tộc chính là hy vọng Trung Quốc có thể thoát khỏi sự trói buộc của nền kinh tế nước ngoài, có rất nhiều chuyện xảy ra trong quá trình công tác, cũng gặp không ít trở ngại. Những trở ngại đó cũng không hoàn toàn là các hành vi đầu quân về phía địch, bán nước như mọi người thường nghĩ, chủ yếu vẫn là quan điểm trên một số vấn đề!
Những việc mà Hô Diên Ngạo Bác nói, lúc trước Diệp Trạch Đào cũng đã nghiên cứu qua, hắn ta cũng biết theo sự phát triển của quốc gia vấn đề càng ngày càng nhiều. - Việc này tôi hiểu rõ, bây giờ người trong nước rất quan tâm để ý đối với vấn đề của Đảng chúng ta, tôi cũng thấy được rất nhiều tình huống đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Gật gật đầu, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Đúng vậy, con cũng thấy đấy, hay là mượn chuyện sử dụng xe công đi làm việc tư đi, bây giờ đã có rất nhiều người dám như lúc trước ngang nhiên dùng xe công để làm việc tư, đó là một loại chuyển biến.
Bí thư Hạo Vũ ngồi đó không lên, có thể nhìn ra, vẻ mặt của ông ta trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Vấn đề không phải nhỏ đây!
Diệp Trạch Đào không biết những tư liệu mình có được rốt cuộc có tác dụng gì.
Hô Diên Ngạo Bác lại nói thêm:
- Những tư liệu con có được rất tốt, cũng rất hữu dụng, nhưng nếu đem những tư liệu đó để lộ ra ngoài, sau đó triển khai hoạt động ở diện rộng, con đã từng nghĩ đến hậu quả của nó chưa?
Diệp Trạch Đào thật sự chưa từng nghĩ qua việc này, hắn ta chỉ nghĩ rằng dùng những tư liệu này giúp đỡ Hô Diên Ngạo Bác vượt qua cửa ải này, bây giờ nghe thấy Hô Diên Ngạo Bác hỏi một câu như vậy, Diệp Trạch Đào liền trầm tư.
Cũng không muốn khiến Diệp Trạch Đào hao tổn tâm trí, Hô Diên Ngạo Bác tiếp tục nói:
- Con cũng đừng suy nghĩ nữa, cấp bậc của con dù sao cũng quá thấp, có rất nhiều chuyện cũng không thể nào thấy được!
Lời nói này rất thực tế, tuy rằng Diệp Trạch Đào biết được một chút ít chuyện của cấp trên, nội tình như thế nào cũng thật sự không rõ lắm.
Lúc này Bí thư Hạo Vũ mới nói:
- Đồng chí Ngạo Bác trong cuộc họp hôm nay có một đề nghị, các cán bộ cấp bậc tỉnh bộ trở lên hễ có con cái ở nước ngoài có quốc tịch ngoại quốc, toàn bộ đều phải rời khỏi cương vị lãnh đạo, vì để thông qua chuyện này, ông ta đã chủ động rời khỏi cương vị lãnh đạo.
A!
Diệp Trạch Đào có chút giật mình, việc này cũng có thể xảy ra sao?
Bí thư Hạo Vũ còn nói thêm:
- Trong việc này, đồng chí Trịnh Thành Trung cũng tán thành, và cũng tỏ ra nếu việc này được thông qua, ông ta cũng sẽ xin về hưu!
Diệp Trạch Đào chỉ có thể dùng từ khiếp sợ để hình dung cảm nhận bây giờ của mình.
Hô Diên Ngạo Bác lạnh nhạt nói:
- Nếu muốn khiến cho quần chúng có cảm nhận tự hào về dân tộc, trước tiên các cán bộ lãnh đạo phải có được cảm nhận tự hào về dân tộc, nếu như các cán bộ lãnh đạo chúng ta cũng không lấy thân làm gương, thì làm sao có thể chỉ đạo người dân của chúng ta! Xem xem tình trạng hiện tại khiến cho con người đau lòng, đại đa số con cái của các cán bộ lãnh đạo đều có quốc tịch nước ngoài, rất nhiều người vì có quốc tịch ngoại quốc mà tự đắc, như thế thì làm sao có thể khiến cho người dân của chúng ta tin tưởng vào chúng ta.
Lúc này trên người Hô Diên Ngạo Bác phát ra một loại cảm giác tự hào dân tộc mãnh liệt, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào cảm thấy được loại giác đó trên người Hô Diên Ngạo Bác.
Lúc ngẫm nghĩ kết quả về chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng kinh sợ, nếu như chuyện này thật sự trở thành sự thật, như vậy trên quan trường nhất định sẽ trấn động lớn một trận!
Những người đó đồng ý sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào nghĩ đến những tài liệu mình cung cấp.
Lúc này Hô Diên Ngạo Bác lại nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Người Mỹ không có lòng tốt như thế đâu, lần này đưa toàn bộ tư liệu cho con, chính là hy vọng các tầng lớp trên của Trung Quốc sẽ tiến hành một cuộc nội chiến, bất kể cuộc chiến này cuối cùng có kết quả như thế nào, cũng sẽ làm cho cục diện của Trung Quốc trở nên rối loạn. Nếu như cục diện ở Trung Quốc bị rối loạn, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng, điều đó rất không tốt cho cục diện bên ngoài, chúng tôi vừa muốn làm chuyện đó, cũng không thể khiến cho quốc gia rối loạn, vì thế, vì quốc gia của chúng ta, trả giá một ít cũng không phải thiệt thòi gì!
Đã hiểu rõ rồi!
Bây giờ Diệp Trạch Đào đã hoàn toàn hiểu rõ rồi.
Những tư liệu mà mình nhận được có lực sát thương mạnh mẽ như thế, tin rằng nếu để lộ ra ngoài, dẫn đến sự rối loạn trên toàn quốc cũng không ít, chọn cách cùng rời khỏi chức vị lãnh đạo để ép một số người có quyền thế rời khỏi chức vị, nhìn sơ qua chuyện này thì có vẻ như mọi người đều không có lợi. Nhưng, thông qua chuyện này, có thể giúp dọn sạch chướng ngại vật cho công tác của Bí thư Hạo Vũ ở bước tiếp theo.
Xem ra là vì Hô Diên Ngạo Bác cũng tốt, Trịnh Thành Trung cũng tốt, mục đích chỉ có một, đó chính là hy vọng có thể giúp Bí thư Hạo Vũ tiến xa hơn, hy vọng Trung Quốc có thể vươn cao.
Lúc trước Diệp Trạch Đào cũng có một số cách nhìn về Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác, cảm thấy bọn họ cũng có một số ít tư lợi, nhưng bây giờ xem ra trên cục diện của quốc gia, bọn họ lại không chùn bước trước giấc mộng đưa quốc gia thành một cường quốc.
Từ trước đến giờ mình đều dựa vào Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác, bây giờ hai người họ đều quyết tâm đồng quy vu tận với một số người, đối với mình mà nói chuyện này thật sự không phải một việc tốt!
Vất vả đem những tài liệu này về, không ngờ lại làm cho hai chỗ dựa vững chắc nhất của mình phải về hưu, điều này làm cho Diệp Trạch Đào có chút ít buồn bực.
Có lẽ đây là lý do Bí thư Hạo Vũ muốn đích thân gặp mình một lần, điều này chẳng khác gì Bí thư Hạo Vũ đã thiếu mình một ân tình rồi.
Tuy nhiên, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng không ngừng kích động, đây mới là lãnh đạo mà mình kính nể, có một số lãnh đạo như vậy, Trung Quốc mới có hy vọng!
Lúc này Bí thư Hạo Vũ nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, có phải trong lòng không được thoải mái phải không?
Đương nhiên là không thoải mái rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Thực sự là vẫn chưa nghĩ thông chuyện này!
Lúc này Hô Diên Ngạo Bác nghiêm túc nói:
- Chúng ta đều có cùng một mơ ước, đó chính là hy vọng tổ quốc của chúng ta có thể càng ngày càng lớn mạnh. Vì mong ước đó, có rất nhiều người làm quá nhiều công việc, cũng có rất nhiều người không có tiếng tăm gì dâng hiến cả thanh xuân và sinh mạng của mình, không phải chỉ là vì một chức vị quan chức mà thôi!
Lúc này Bí thư Hạo Vũ nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Tuy rằng đồng chí Ngạo Bác và đồng chí Thành Trung cũng đều về hưu, nhưng việc mà họ làm vì Đảng chúng ta sẽ vĩnh viễn được ghi vào sách sử!
Dùng những tư liệu đó để kiềm chế một số người, làm cho bọn họ đều thoái vị, vì sự công bằng, Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác cũng đều tỏ ra sẽ thoái vị. Cứ như vậy, điều mà nước Mỹ hy vọng Trung Quốc rối loạn sẽ không xuất hiện, cũng biểu hiện rõ một loại quyết tâm với người dân trong nước, cũng vì giúp sức cho công tác bước tiếp theo của Bí thư Hạo Vũ, đây là một cục diện thắng lợi. Diệp Trạch Đào hoàn toàn tin tưởng, ngoại trừ mấy người Phương Quốc Quân, Vi Hoành Thạch đó rời khỏi chức vị lãnh đạo, cũng có không ít người rời khỏi, sắp tới đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, một cục diện mới sẽ được hình thành!
Lúc này, Phương Quốc Quân và Vi Hoành Thạch cũng đi ra.
Bất chợt Diệp Trạch Đào có một loại cảm giác, trong tưởng tượng của mình không ngờ những tư liệu mà mình mang đến lại có tác dụng lớn đến như vậy.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào chạy đến nghênh đón, Hô Diên Ngạo Bác hướng về phía hắn gật đầu nói:
- Đợi một chút, Bí thư muốn nói chuyện với con một chút.
Lúc này Trịnh Thành Trung bước đến trước mặt Diệp Trạch Đào, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Con xong chuyện thì về nhà một chuyến.
Nói xong câu đó, Trịnh Thành Trung liền đi ra ngoài.
Lúc này Phương Quốc Quân cũng đi thẳng về phía Diệp Trạch Đào, nhìn quanh người Diệp Trạch Đào, trên mặt không để lộ vẻ gì nói:
- Được lắm, được lắm!
Nói xong liền đi ra ngoài.
Kì lạ!
Diệp Trạch Đào cảm thấy chuyện hôm nay càng kì lạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?
Lúc Diệp Trạch Đào cùng với Hô Diên Ngạo Bác đến giao tài liệu cho Bí thư Hạo Vũ, sau khi Bí thư Hạo Vũ xem xong vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, nói là nhân lúc mọi người còn đang ở thành phố mở một cuộc họp, có thể nhất thời gia tăng một cuộc họp hội nghị.
Lúc nói câu nói này, Bí thư Hạo Vũ gọi điện thoại cho Trương Minh Viễn đang ở Mỹ.
Các lãnh đạo lớn đều bị gọi đến họp, Diệp Trạch Đào ở lại đó đợi tin tức.
Diệp Trạch Đào còn phát hiện thêm một tình huống mới, một số lãnh đạo đã về hưu cũng đều vội vàng đến tham gia cuộc hội nghị.
Cuộc họp diễn ra có chút lâu, Diệp Trạch Đào không trở về nhà, ăn cơm cũng ăn tuỳ tiện một quán nào đó gần đấy.
Sau khi chờ đợi trong một thời gian dài, cuối cùng cuộc họp cũng đã họp xong.
Nhìn thấy sự việc đang xảy ra, Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Hô Diên Ngạo Bác.
Nhìn thấy ánh mắt nhìn qua của Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác:
- Lấy đại cục làm trọng!
Đại cục!
Diệp Trạch Đào có chút không hiểu, rốt cuộc là đại cục như thế nào chứ?
Việc này giống như là sự chiến tranh của hai phe, tình hình trước mắt đã thắng lợi mang tính áp đảo, đột nhiên phát hiện cuộc chiến đang phát triển theo chiều hướng không như mình dự đoán, làm cho Diệp Trạch Đào có chút không hiểu rõ.
Muốn từ sắc mặt của các nhân vật lớn này nhìn ra một số chuyện trong lòng họ suy nghĩ, căn bản là không được, Diệp Trạch Đào đành nhìn những nhân vật lớn này bước nhanh rời khỏi.
Nhìn thấy cũng đã đi khỏi khá nhiều, Diệp Trạch Đào nhỏ tiếng nói:
- Cha nuôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lấy tay vỗ vỗ lên vai Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Cũng không có chuyện gì ghê gớm cả đâu, vì bước phát triển tiếp theo mà quét dọn một số chướng ngại vật mà thôi.
Lời nói này vẫn chưa cởi bỏ được hoài nghi của Diệp Trạch Đào.
- Đi thôi, hẳn là Bí thư Hạo Vũ đang chờ bên trong.
Theo Hô Diên Ngạo Bác đi vào bên trong, Diệp Trạch Đào đã thấy Bí thư Hạo Vũ sớm đã đứng dậy, tiến lên vài bước nắm chặt tay của Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Đồng chí Ngạo Bác, cậu hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Như vậy không phải rất tốt sao, có chuyện này rồi, sẽ có thể quét dọn chướng ngại vật cho bước phát triển tiếp theo!
Lúc Bí thư Hạo Vũ nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác lại nói:
- Đối với Diệp Trạch Đào cũng là việc tốt, quá kiêu ngạo không tốt lắm, nhân cơ hội này kiềm chế một chút vậy.
Diệp Trạch Đào âm thầm nhìu mày, nghe ý nghĩa trong câu nói này, mình không chỉ không có công, ngược lại còn có chuyện nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây? - Xin chào thủ trưởng!
Tuy rằng có suy nghĩ như thế này thế kia, Diệp Trạch Đào cũng nói một câu như vậy.
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, làm tốt lắm!
Lần này Bí thư Hạo Vũ tiến về phía trước nắm chặt tay Diệp Trạch Đào.
- Đều ngồi xuống cả đi, ngồi xuống rồi nói chuyện.
Sau khi Bí thư Hạo Vũ yêu cầu mọi người ngồi xuống, liền nói với Hô Diên Ngạo Bác:
- Ông nói với đồng chí Diệp Trạch Đào một chút đi, làm cho cậu ta chẳng hiểu đầu đuôi gì cả!
Nhìn thấy ánh mắt nhìn qua của Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Trạch Đào, những tư liệu mà con có được rất quan trọng, cũng rất đúng lúc!
Trong lòng Diệp Trạch Đào suy nghĩ, nếu là như vậy, thế vì sao nhìn mọi người dường như ai ai cũng có tâm sự vậy, rốt cuộc là thế nào?
- Trạch Đào, những tư liệu mà con có được lần này rất quan trọng, tuy nhiên, mặt liên luỵ quá nhiều rồi, liên luỵ quá nhiều người, kết quả làm cho sự việc chạy theo hướng phản diện!
Càng không hiểu rõ đây!
Diệp Trạch Đào chỉ có thể nhìn Hô Diên Ngạo Bác, hy vọng đối phương có thể giải thích rõ ràng chuyện này.
- Ông cứ nói thẳng ra cho cậu ta nghe đi
Bí thư Hạo Vũ nói.
Lúc này Hô Diên Ngạo Bác mới nói với Diệp Trạch Đào:
- Hẳn là con cũng biết đấy, Bí thư vẫn luôn thúc đẩy một số cải cách, đó là gia tăng thêm một số cải cách lúc trước. Nếu nói những cải cách lúc trước là muốn người dân trong nước trở nên giàu có, từ đó mà tìm ra một con đường. Những việc mà Bí thư hiện thời đang làm đó chính là hy vọng có thể giải quyết nhiều vấn đề đang tồn tại trong cuộc cải cách, phát triển sản nghiệp dân tộc chính là hy vọng Trung Quốc có thể thoát khỏi sự trói buộc của nền kinh tế nước ngoài, có rất nhiều chuyện xảy ra trong quá trình công tác, cũng gặp không ít trở ngại. Những trở ngại đó cũng không hoàn toàn là các hành vi đầu quân về phía địch, bán nước như mọi người thường nghĩ, chủ yếu vẫn là quan điểm trên một số vấn đề!
Những việc mà Hô Diên Ngạo Bác nói, lúc trước Diệp Trạch Đào cũng đã nghiên cứu qua, hắn ta cũng biết theo sự phát triển của quốc gia vấn đề càng ngày càng nhiều. - Việc này tôi hiểu rõ, bây giờ người trong nước rất quan tâm để ý đối với vấn đề của Đảng chúng ta, tôi cũng thấy được rất nhiều tình huống đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Gật gật đầu, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Đúng vậy, con cũng thấy đấy, hay là mượn chuyện sử dụng xe công đi làm việc tư đi, bây giờ đã có rất nhiều người dám như lúc trước ngang nhiên dùng xe công để làm việc tư, đó là một loại chuyển biến.
Bí thư Hạo Vũ ngồi đó không lên, có thể nhìn ra, vẻ mặt của ông ta trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Vấn đề không phải nhỏ đây!
Diệp Trạch Đào không biết những tư liệu mình có được rốt cuộc có tác dụng gì.
Hô Diên Ngạo Bác lại nói thêm:
- Những tư liệu con có được rất tốt, cũng rất hữu dụng, nhưng nếu đem những tư liệu đó để lộ ra ngoài, sau đó triển khai hoạt động ở diện rộng, con đã từng nghĩ đến hậu quả của nó chưa?
Diệp Trạch Đào thật sự chưa từng nghĩ qua việc này, hắn ta chỉ nghĩ rằng dùng những tư liệu này giúp đỡ Hô Diên Ngạo Bác vượt qua cửa ải này, bây giờ nghe thấy Hô Diên Ngạo Bác hỏi một câu như vậy, Diệp Trạch Đào liền trầm tư.
Cũng không muốn khiến Diệp Trạch Đào hao tổn tâm trí, Hô Diên Ngạo Bác tiếp tục nói:
- Con cũng đừng suy nghĩ nữa, cấp bậc của con dù sao cũng quá thấp, có rất nhiều chuyện cũng không thể nào thấy được!
Lời nói này rất thực tế, tuy rằng Diệp Trạch Đào biết được một chút ít chuyện của cấp trên, nội tình như thế nào cũng thật sự không rõ lắm.
Lúc này Bí thư Hạo Vũ mới nói:
- Đồng chí Ngạo Bác trong cuộc họp hôm nay có một đề nghị, các cán bộ cấp bậc tỉnh bộ trở lên hễ có con cái ở nước ngoài có quốc tịch ngoại quốc, toàn bộ đều phải rời khỏi cương vị lãnh đạo, vì để thông qua chuyện này, ông ta đã chủ động rời khỏi cương vị lãnh đạo.
A!
Diệp Trạch Đào có chút giật mình, việc này cũng có thể xảy ra sao?
Bí thư Hạo Vũ còn nói thêm:
- Trong việc này, đồng chí Trịnh Thành Trung cũng tán thành, và cũng tỏ ra nếu việc này được thông qua, ông ta cũng sẽ xin về hưu!
Diệp Trạch Đào chỉ có thể dùng từ khiếp sợ để hình dung cảm nhận bây giờ của mình.
Hô Diên Ngạo Bác lạnh nhạt nói:
- Nếu muốn khiến cho quần chúng có cảm nhận tự hào về dân tộc, trước tiên các cán bộ lãnh đạo phải có được cảm nhận tự hào về dân tộc, nếu như các cán bộ lãnh đạo chúng ta cũng không lấy thân làm gương, thì làm sao có thể chỉ đạo người dân của chúng ta! Xem xem tình trạng hiện tại khiến cho con người đau lòng, đại đa số con cái của các cán bộ lãnh đạo đều có quốc tịch nước ngoài, rất nhiều người vì có quốc tịch ngoại quốc mà tự đắc, như thế thì làm sao có thể khiến cho người dân của chúng ta tin tưởng vào chúng ta.
Lúc này trên người Hô Diên Ngạo Bác phát ra một loại cảm giác tự hào dân tộc mãnh liệt, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào cảm thấy được loại giác đó trên người Hô Diên Ngạo Bác.
Lúc ngẫm nghĩ kết quả về chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng kinh sợ, nếu như chuyện này thật sự trở thành sự thật, như vậy trên quan trường nhất định sẽ trấn động lớn một trận!
Những người đó đồng ý sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào nghĩ đến những tài liệu mình cung cấp.
Lúc này Hô Diên Ngạo Bác lại nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Người Mỹ không có lòng tốt như thế đâu, lần này đưa toàn bộ tư liệu cho con, chính là hy vọng các tầng lớp trên của Trung Quốc sẽ tiến hành một cuộc nội chiến, bất kể cuộc chiến này cuối cùng có kết quả như thế nào, cũng sẽ làm cho cục diện của Trung Quốc trở nên rối loạn. Nếu như cục diện ở Trung Quốc bị rối loạn, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng, điều đó rất không tốt cho cục diện bên ngoài, chúng tôi vừa muốn làm chuyện đó, cũng không thể khiến cho quốc gia rối loạn, vì thế, vì quốc gia của chúng ta, trả giá một ít cũng không phải thiệt thòi gì!
Đã hiểu rõ rồi!
Bây giờ Diệp Trạch Đào đã hoàn toàn hiểu rõ rồi.
Những tư liệu mà mình nhận được có lực sát thương mạnh mẽ như thế, tin rằng nếu để lộ ra ngoài, dẫn đến sự rối loạn trên toàn quốc cũng không ít, chọn cách cùng rời khỏi chức vị lãnh đạo để ép một số người có quyền thế rời khỏi chức vị, nhìn sơ qua chuyện này thì có vẻ như mọi người đều không có lợi. Nhưng, thông qua chuyện này, có thể giúp dọn sạch chướng ngại vật cho công tác của Bí thư Hạo Vũ ở bước tiếp theo.
Xem ra là vì Hô Diên Ngạo Bác cũng tốt, Trịnh Thành Trung cũng tốt, mục đích chỉ có một, đó chính là hy vọng có thể giúp Bí thư Hạo Vũ tiến xa hơn, hy vọng Trung Quốc có thể vươn cao.
Lúc trước Diệp Trạch Đào cũng có một số cách nhìn về Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác, cảm thấy bọn họ cũng có một số ít tư lợi, nhưng bây giờ xem ra trên cục diện của quốc gia, bọn họ lại không chùn bước trước giấc mộng đưa quốc gia thành một cường quốc.
Từ trước đến giờ mình đều dựa vào Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác, bây giờ hai người họ đều quyết tâm đồng quy vu tận với một số người, đối với mình mà nói chuyện này thật sự không phải một việc tốt!
Vất vả đem những tài liệu này về, không ngờ lại làm cho hai chỗ dựa vững chắc nhất của mình phải về hưu, điều này làm cho Diệp Trạch Đào có chút ít buồn bực.
Có lẽ đây là lý do Bí thư Hạo Vũ muốn đích thân gặp mình một lần, điều này chẳng khác gì Bí thư Hạo Vũ đã thiếu mình một ân tình rồi.
Tuy nhiên, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng không ngừng kích động, đây mới là lãnh đạo mà mình kính nể, có một số lãnh đạo như vậy, Trung Quốc mới có hy vọng!
Lúc này Bí thư Hạo Vũ nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, có phải trong lòng không được thoải mái phải không?
Đương nhiên là không thoải mái rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Thực sự là vẫn chưa nghĩ thông chuyện này!
Lúc này Hô Diên Ngạo Bác nghiêm túc nói:
- Chúng ta đều có cùng một mơ ước, đó chính là hy vọng tổ quốc của chúng ta có thể càng ngày càng lớn mạnh. Vì mong ước đó, có rất nhiều người làm quá nhiều công việc, cũng có rất nhiều người không có tiếng tăm gì dâng hiến cả thanh xuân và sinh mạng của mình, không phải chỉ là vì một chức vị quan chức mà thôi!
Lúc này Bí thư Hạo Vũ nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Tuy rằng đồng chí Ngạo Bác và đồng chí Thành Trung cũng đều về hưu, nhưng việc mà họ làm vì Đảng chúng ta sẽ vĩnh viễn được ghi vào sách sử!
Dùng những tư liệu đó để kiềm chế một số người, làm cho bọn họ đều thoái vị, vì sự công bằng, Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác cũng đều tỏ ra sẽ thoái vị. Cứ như vậy, điều mà nước Mỹ hy vọng Trung Quốc rối loạn sẽ không xuất hiện, cũng biểu hiện rõ một loại quyết tâm với người dân trong nước, cũng vì giúp sức cho công tác bước tiếp theo của Bí thư Hạo Vũ, đây là một cục diện thắng lợi. Diệp Trạch Đào hoàn toàn tin tưởng, ngoại trừ mấy người Phương Quốc Quân, Vi Hoành Thạch đó rời khỏi chức vị lãnh đạo, cũng có không ít người rời khỏi, sắp tới đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, một cục diện mới sẽ được hình thành!