Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 889 : Một Lần Nữa Tỏ Thái Độ
Ngày đăng: 00:53 02/08/20
Lúc Diệp Trạch Đào trở lại nhà của Lưu Đống Lưu, liếc mắt đã thấy người của Lưu gia toàn bộ đều đang ở đây, thấy tình hình như vậy, Diệp Trạch Đào liền biết, vì Lưu Đống Lưu sắp lên chức, đám người nhà Lưu gia lại muốn làm một trận náo loạn.
- Trạch Đào, xong việc rồi sao?
Lưu Mộng Y bước tới nhỏ giọng nói với Diệp Trạch Đào.
- Ừ, vốn là về từ sớm rồi, ai ngờ Phùng lão lại kéo tới nhà ăn chén cháo!
Lưu Mộng Y vui lên, Phùng lão này cũng là một người thú vị.
- Ham vui mà thôi!
Diệp Trạch Đào nhỏ giọng nói.
Lưu Mộng Y nghĩ tới chuyện mọi người vừa mới bàn luận, cũng không có thiện cảm với mấy người Lưu gia này, nhỏ giọng nói:
- Mấy người này tới tìm bố, còn nói này nọ về anh.
Cô cũng không tiện nói nhiều lời không hay về Lưu gia, chỉ có thể nói một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào vốn cũng đã hiểu về Lưu gia, nghe thấy Lưu Mộng Y nói vậy, nhìn lại vẻ mặt của Lưu Mộng Y, trong lòng hiểu rõ, xem ra đám người của Lưu gia này lại có ý gì đây.
Ôi, đây thật là một gia đình không thể nào đỡ nổi!
Nếu không phải là còn có bố vợ, Diệp Trạch Đào cũng sẽ chẳng quan tâm tới cái gia tộc mục nát này.
Diệp Trạch Đào của hiện tại đã khác hẳn với Diệp Trạch Đào trước kia, trước kia hắn thật là không có nhân duyên với thành phố này, nhưng bây giờ thì khác, Diệp Trạch Đào vốn đã có nhiều mạng lưới quan hệ, cho dù tách rời khói Lưu gia, hắn vẫn có thể phát triển lớn mạnh. - Trạch Đào, bất kể như thế nào, em với bố cũng đều đứng về phía anh!
Lưu Mộng Y nhỏ giọng nói một câu.
Siết chặt tay Lưu Mộng Y một chút, Diệp Trạch Đào vẫn luôn vừa ý với người vợ này của mình, người như vậy thật đúng là đốt đèn cũng khó lòng tìm thấy.
Trong lòng suy nghĩ, Diệp Trạch Đào cũng không biểu lộ ra mặt, vẫn mỉm cười bước tới chào hỏi mọi người, sau đó mới nói với Lưu Đống Lưu:
- Bố, chuyện ở thành phố lần này rất phức tạp, chưa có chuyện gì chắc chắn cả!
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại lại thấy người của Lưu gia lại vui mừng quá đáng, Diệp Trạch Đào cũng muốn tạt một chút nước lạnh.
Lưu Đống Lưu hốt hoảng, hắn biết là nếu như theo lời nói của Diệp Trạch Đào, cho dù mình được đề bạt, cùng được Hội Đồng nhân dân ủng hộ, nhưng chưa tới thời điểm cuối cùng cũng chưa thể nói rõ ràng được.
Lưu Đống Lưu cũng là một người hiểu chuyện, vừa thấy dáng vẻ náo nhiệt của đám người Lưu gia, liền hiểu lời nói của Diệp Trạch Đào. Trước khi hết tháy thật sự được định đoạt, Lưu gia đã huênh hoang như vậy, cũng không phải là chuyện tốt với mình, đây là cách nghĩ của Diệp Trạch Đào!
Đám người của Lưu gia vừa mới gây chuyện, hiện tại Lưu Đống Lưu đúng là không có chút nào chào đón đám người này của Lưu gia, liền nói với mọi người:
- Trạch Đào nói đúng, mọi chuyện còn chưa có kết quả, ai nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi, mọi người cũng trở về đi!
Hắn đây chính là đuổi người mà!
Vốn đám người Lưu gia đang ngồi đó bàn chuyện phát triển Lưu gia vô cùng hưng phấn, bị Diệp Trạch Đào vừa tới đã làm thành như vậy, tất cả đều thấy khó chịu.
Lúc nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Hùng là người trước tiên đứng lên nói:
- Được, chúng tôi đi trước!
Nếu không phải là vì biết Diệp Trạch Đào còn có quan hệ gần gũi với Phùng gia, Lưu Đống Hùng đã muốn nổi giận với Diệp Trạch Đào, nhưng bây giờ lại không dám làm ra chuyện như vậy.
Hắn vừa đi, Lưu Đống Vũ cũng ngồi không yên, đứng lên nói:
- Được, tôi cũng đi đây.
Lưu Vũ Lộ nhìn nhìn Diệp Trạch Đào, nói với Lưu Mộng Y:
- Mộng Y, cháu cũng phải nghỉ ngơi nhiều mới được, đang có bầu phải chú ý thân thể.
Nói xong liền đi ra ngoài.
Một đám người này rời đi, lúc này nhà Lưu Đống Lưu mới yên tĩnh trở lại.
Thở dài một hơi, Lưu Đống Lưu đúng là không có cách nào với đám em trai, em gái của mình, Lưu gia sở dĩ bị suy bại như vậy, hắn biết mấu chốt chính là đám em của mình không chịu làm người hẳn hoi, nếu chịu tu thân một chút, Lưu gia cũng sẽ không đến mức này.
Chỉ vào ghế sô pha, Lưu Đống Lưu bảo Diệp Trạch Đào ngồi xuống nói:
- Tính họ là vậy, con cũng biết đấy, đừng so đo làm gì!
Diệp Trạch Đào thật đúng là không muốn so đo việc này, nói với Lưu Đống Lưu:
- Bố, bố nuôi con làm chuyện này nhất định sẽ đắc tội với nhiều người, phỏng chừng càng có nhiều người hơn có ý đồ với con, trong tình trạng như vậy, tốt nhất vẫn là nên khiêm tốn một chút.
Gật gật đầu, Lưu Đống Lưu nói:
- Còn không phải sao, chuyện này đúng là đánh vào rất nhiều gia đình, nếu không có Phùng lão trấn áp mấy trường hợp, mấy nhân vật trọng yếu lại liên kết lại, còn thật không biết là còn có thể tiếp tục thi hành hay không. Chuyện mấy người Hô Diên Ngạo Bác làm tuy rằng là chuyện tốt, nhưng cũng đắc tội rất nhiều người!
Vừa nghĩ vậy, Lưu Đống Lưu chỉ có thể cười khổ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Trong thời điểm mấu chốt này, người của Lưu gia ngàn vạn lần không thể để xảy ra chuyện gì, nếu để có chuyện, rất nhiều họng súng sẽ chĩa vào bố rồi.
Hai người bàn luận về chuyện chốn quan trường đều là dùng phương thức nghiên cứu thảo luận, Lưu Đống Lưu biết con rể mình tuy rằng cấp bậc không cai, nhưng cái nhìn cũng rất độc đáo, rất để ý tới suy nghĩ của Diệp Trạch Đào. - Trạch Đào à, bố có một lo lắng, cho dù là bố thượng vị, nhưng cũng rất khó nắm chắc chừng mực.
- Bố, bố cũng không có con đường khác để lựa chọn.
Lưu Đống Lưu chỉ có thể cười khổ, mình chính là dựa vào con thuyền lớn là Bí thư Hạo Vũ. Mấy người Hô Diên Ngạo Bác đã làm ra những chuyện như vậy, chính là để dọn sạch đường cho Bí thư Hạo Vũ, mình cũng là người nhân cơ hội này mà thăng tiến, là hoàn toàn theo phe của Bí thư Hạo Vũ, không đi theo cũng không thể được, hơn nữa còn nhất định phải xung phong lên đầu, độ khó tương đối lớn. - Trạch Đào, bố nghe lão Trịnh nói, con sẽ rời Ninh Hải, việc này con thấy sao?
Lưu Đống Lưu kỳ thật quan tâm nhất chính là sự trưởng thành của Diệp Trạch Đào, hắn biết mình sở dĩ phát triển thật tốt mấu chốt chính là kết quả do Diệp Trạch Đào đi liên hệ khắp nơi, không có Diệp Trạch Đào đứng giữa phối hợp, cũng không có hắn ngày hôm nay, cho nên, nhất định phải đảm bảo cho Diệp Trạch Đào có thể phát triển vững vàng.
Chuyện đã định hết rồi, Diệp Trạch Đào cũng biết là bản thân mình cũng không thể thay đổi gì.
- Mấy người bố nuôi con đã làm ra một chuyện lớn như vậy, mắt thấy công tác của huyện Lục Thương sẽ có thành tích, nếu con ở lại huyện Lục Thương sẽ hoàn toàn nắm vững chiến tích này trong tay, việc này cũng hơi khó nghĩ rồi!
Lưu Đống Lưu nói:
- Đúng vậy, đây là một chuyện khó làm, mấu chốt chính là Bí thư Hạo Vũ cần có thời gian cân bằng.
Lưu Mộng Y khó hiểu nói:
- Mọi người đang nói chuyện gì thế? Trạch Đào ở huyện Lục Thương không tốt sao? Nếu huyện Lục Thương lập được thành tích, Trạch Đào không phải càng có thể tiến thêm một bước sao?
Lưu Đống Lưu lắc đầu nói:
- Con không hiểu đâu, bản thân Bí thư Hạo Vũ thúc đấy phát triển sản nghiệp dân tộc vốn gặp rất nhiều rào cản, nếu không có chuyện này xảy ra, Trạch Đào có thể ở huyện Lục Thương tiếp tục phát triển, nhưng đã có đủ loại chuyện này, bên trên lo lắng mọi người chỉ trích sự tồn tại của Diệp Trạch Đào, đến lúc đó có thể ảnh hưởng tới công tác của huyện Lục Thương, đây là chuyện Bí thư Hạo Vũ không muốn.
Lúc này Lưu Mộng Y mới bất bình nói:
- Trạch Đào vất vả làm nhiều chuyện như vậy, trái cũng đã sắp chín, lại để cho người khác hái mất hay sao?
Trạch Đào cuối cùng cũng có thể nghĩ thông, mỉm cười nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, mục đích của chúng ta là thống nhất, chính là hy vọng sản nghiệp dân tộc của Trung Quốc có thể phát triển, cho dù là đổi người khác cũng phải làm chuyện này, tin rằng người mà Bí thư Hạo Vũ đổi tới cũng sẽ thật sự làm việc!
Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:
- Đừng lo lắng vấn đề thành quả thắng lợi, lần này công tác thí điểm ở huyện Lục Thương tuy rằng chưa hoàn thành, nhưng ai cũng biết là chuyện do một tay Diệp Trạch Đào làm ra, đây vốn là chiến tích của Diệp Trạch Đào. Nhưng Diệp Trạch Đào còn trẻ, cho dù là có chiến tích cũng chỉ có thể để đó, tạm thời là không thể mong được đề bạt, đổi tới địa phương khác, phát triển địa phương đó được thật tốt, thành tích cộng lại mới thật sự tới lúc, thanh danh của Diệp Trạch Đào lớn mạnh mới có thể càng tiến thêm một bậc.
Diệp Trạch Đào cũng đồng ý với quan điểm của bố vợ, mình hiện tại cũng không thể tiến thêm nữa.
Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới chuyện từng bí mật bàn bạc tới Trịnh Thành Trung, mình chính là người trên danh sách, theo quy củ, người trong danh sách nhất định phải trải qua bao nhiêu địa phương, nếu chỉ làm tốt công tác của một chỗ, điều này cũng không có nghĩa là có năng lực, chỉ có làm thật tốt mấy địa phương mới có kinh nghiệm chính trị phong phú. Lần này mấy người Trịnh Thành Trung đưa mình tới địa phương mới cũng chính là có lý riêng của họ, chính là muốn làm cho mình trải qua nhiều kinh nghiệm chính trị.
Diệp Trạch Đào nói xong mọi chuyện, Lưu Đống Lưu nói:
- Lần này là một đợt thanh tẩy mạnh mẽ, sẽ náo loạt một trận đấy!
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Bố, con cũng biết có không ít người lún saauv ào, không biết lần này bên trên sẽ có chuyện gì xảy ra?
- Chính là ngoài lỏng trong chặt!
Lưu Đống Lưu cảm thán nói.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu nói:
- Chuyện lần này giống như đột nhiên, nhưng thật ra là đã ủ mưu một thời gian rất dài rồi, tình hình như cũng như súng đã được nạp đạn, thứ mà con lấy ra chỉ là một ngòi nổ mà thôi. Chính là vì có mấy thứ kia của con mới khiến sự việc thật sự Xem ra rất nhiều chuyện cũng không giống với tình hình bên ngoài.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bố, hiện tại đừng sờ tới những thứ khác trước, quan trọng nhất chính là phải bảo đảm bố lên chức, tin rằng có sự ủng hộ của Bí thư Hạo Vũ, Phùng gia cũng sẽ ủng hộ, chuyện bố thượng vị hẳn là vấn đề không lớn, con hiện giờ chính là lo lắng đám người chú hai, nếu lại làm ra chuyện gì, liền sẽ ảnh hưởng tới đại cục.
Lưu Đống Lưu thở dài:
- Trạch Đào, nói thật, nếu không có con, bố cũng không có ngày hôm nay, việc này trong lòng bố thật sự hiểu rõ, hiện tại bố đứng về phía con, bất kể là sau này phát triển tới đâu, chỉ cần một ngày còn có bố, tài nguyên Lưu gia trước tiên là nghĩ tới con!
Lưu Đống Lưu nói câu này cũng khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy trong lòng ấm áp, nói:
- Con hiểu được.
Rất nhiều lời không cần nói cũng hiểu, có thái độ này của Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào đương nhiên tận tâm trợ giúp ông bố vợ này!
Lưu Mộng Y bước tới nhỏ giọng nói với Diệp Trạch Đào.
- Ừ, vốn là về từ sớm rồi, ai ngờ Phùng lão lại kéo tới nhà ăn chén cháo!
Lưu Mộng Y vui lên, Phùng lão này cũng là một người thú vị.
- Ham vui mà thôi!
Diệp Trạch Đào nhỏ giọng nói.
Lưu Mộng Y nghĩ tới chuyện mọi người vừa mới bàn luận, cũng không có thiện cảm với mấy người Lưu gia này, nhỏ giọng nói:
- Mấy người này tới tìm bố, còn nói này nọ về anh.
Cô cũng không tiện nói nhiều lời không hay về Lưu gia, chỉ có thể nói một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào vốn cũng đã hiểu về Lưu gia, nghe thấy Lưu Mộng Y nói vậy, nhìn lại vẻ mặt của Lưu Mộng Y, trong lòng hiểu rõ, xem ra đám người của Lưu gia này lại có ý gì đây.
Ôi, đây thật là một gia đình không thể nào đỡ nổi!
Nếu không phải là còn có bố vợ, Diệp Trạch Đào cũng sẽ chẳng quan tâm tới cái gia tộc mục nát này.
Diệp Trạch Đào của hiện tại đã khác hẳn với Diệp Trạch Đào trước kia, trước kia hắn thật là không có nhân duyên với thành phố này, nhưng bây giờ thì khác, Diệp Trạch Đào vốn đã có nhiều mạng lưới quan hệ, cho dù tách rời khói Lưu gia, hắn vẫn có thể phát triển lớn mạnh. - Trạch Đào, bất kể như thế nào, em với bố cũng đều đứng về phía anh!
Lưu Mộng Y nhỏ giọng nói một câu.
Siết chặt tay Lưu Mộng Y một chút, Diệp Trạch Đào vẫn luôn vừa ý với người vợ này của mình, người như vậy thật đúng là đốt đèn cũng khó lòng tìm thấy.
Trong lòng suy nghĩ, Diệp Trạch Đào cũng không biểu lộ ra mặt, vẫn mỉm cười bước tới chào hỏi mọi người, sau đó mới nói với Lưu Đống Lưu:
- Bố, chuyện ở thành phố lần này rất phức tạp, chưa có chuyện gì chắc chắn cả!
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại lại thấy người của Lưu gia lại vui mừng quá đáng, Diệp Trạch Đào cũng muốn tạt một chút nước lạnh.
Lưu Đống Lưu hốt hoảng, hắn biết là nếu như theo lời nói của Diệp Trạch Đào, cho dù mình được đề bạt, cùng được Hội Đồng nhân dân ủng hộ, nhưng chưa tới thời điểm cuối cùng cũng chưa thể nói rõ ràng được.
Lưu Đống Lưu cũng là một người hiểu chuyện, vừa thấy dáng vẻ náo nhiệt của đám người Lưu gia, liền hiểu lời nói của Diệp Trạch Đào. Trước khi hết tháy thật sự được định đoạt, Lưu gia đã huênh hoang như vậy, cũng không phải là chuyện tốt với mình, đây là cách nghĩ của Diệp Trạch Đào!
Đám người của Lưu gia vừa mới gây chuyện, hiện tại Lưu Đống Lưu đúng là không có chút nào chào đón đám người này của Lưu gia, liền nói với mọi người:
- Trạch Đào nói đúng, mọi chuyện còn chưa có kết quả, ai nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi, mọi người cũng trở về đi!
Hắn đây chính là đuổi người mà!
Vốn đám người Lưu gia đang ngồi đó bàn chuyện phát triển Lưu gia vô cùng hưng phấn, bị Diệp Trạch Đào vừa tới đã làm thành như vậy, tất cả đều thấy khó chịu.
Lúc nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Hùng là người trước tiên đứng lên nói:
- Được, chúng tôi đi trước!
Nếu không phải là vì biết Diệp Trạch Đào còn có quan hệ gần gũi với Phùng gia, Lưu Đống Hùng đã muốn nổi giận với Diệp Trạch Đào, nhưng bây giờ lại không dám làm ra chuyện như vậy.
Hắn vừa đi, Lưu Đống Vũ cũng ngồi không yên, đứng lên nói:
- Được, tôi cũng đi đây.
Lưu Vũ Lộ nhìn nhìn Diệp Trạch Đào, nói với Lưu Mộng Y:
- Mộng Y, cháu cũng phải nghỉ ngơi nhiều mới được, đang có bầu phải chú ý thân thể.
Nói xong liền đi ra ngoài.
Một đám người này rời đi, lúc này nhà Lưu Đống Lưu mới yên tĩnh trở lại.
Thở dài một hơi, Lưu Đống Lưu đúng là không có cách nào với đám em trai, em gái của mình, Lưu gia sở dĩ bị suy bại như vậy, hắn biết mấu chốt chính là đám em của mình không chịu làm người hẳn hoi, nếu chịu tu thân một chút, Lưu gia cũng sẽ không đến mức này.
Chỉ vào ghế sô pha, Lưu Đống Lưu bảo Diệp Trạch Đào ngồi xuống nói:
- Tính họ là vậy, con cũng biết đấy, đừng so đo làm gì!
Diệp Trạch Đào thật đúng là không muốn so đo việc này, nói với Lưu Đống Lưu:
- Bố, bố nuôi con làm chuyện này nhất định sẽ đắc tội với nhiều người, phỏng chừng càng có nhiều người hơn có ý đồ với con, trong tình trạng như vậy, tốt nhất vẫn là nên khiêm tốn một chút.
Gật gật đầu, Lưu Đống Lưu nói:
- Còn không phải sao, chuyện này đúng là đánh vào rất nhiều gia đình, nếu không có Phùng lão trấn áp mấy trường hợp, mấy nhân vật trọng yếu lại liên kết lại, còn thật không biết là còn có thể tiếp tục thi hành hay không. Chuyện mấy người Hô Diên Ngạo Bác làm tuy rằng là chuyện tốt, nhưng cũng đắc tội rất nhiều người!
Vừa nghĩ vậy, Lưu Đống Lưu chỉ có thể cười khổ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Trong thời điểm mấu chốt này, người của Lưu gia ngàn vạn lần không thể để xảy ra chuyện gì, nếu để có chuyện, rất nhiều họng súng sẽ chĩa vào bố rồi.
Hai người bàn luận về chuyện chốn quan trường đều là dùng phương thức nghiên cứu thảo luận, Lưu Đống Lưu biết con rể mình tuy rằng cấp bậc không cai, nhưng cái nhìn cũng rất độc đáo, rất để ý tới suy nghĩ của Diệp Trạch Đào. - Trạch Đào à, bố có một lo lắng, cho dù là bố thượng vị, nhưng cũng rất khó nắm chắc chừng mực.
- Bố, bố cũng không có con đường khác để lựa chọn.
Lưu Đống Lưu chỉ có thể cười khổ, mình chính là dựa vào con thuyền lớn là Bí thư Hạo Vũ. Mấy người Hô Diên Ngạo Bác đã làm ra những chuyện như vậy, chính là để dọn sạch đường cho Bí thư Hạo Vũ, mình cũng là người nhân cơ hội này mà thăng tiến, là hoàn toàn theo phe của Bí thư Hạo Vũ, không đi theo cũng không thể được, hơn nữa còn nhất định phải xung phong lên đầu, độ khó tương đối lớn. - Trạch Đào, bố nghe lão Trịnh nói, con sẽ rời Ninh Hải, việc này con thấy sao?
Lưu Đống Lưu kỳ thật quan tâm nhất chính là sự trưởng thành của Diệp Trạch Đào, hắn biết mình sở dĩ phát triển thật tốt mấu chốt chính là kết quả do Diệp Trạch Đào đi liên hệ khắp nơi, không có Diệp Trạch Đào đứng giữa phối hợp, cũng không có hắn ngày hôm nay, cho nên, nhất định phải đảm bảo cho Diệp Trạch Đào có thể phát triển vững vàng.
Chuyện đã định hết rồi, Diệp Trạch Đào cũng biết là bản thân mình cũng không thể thay đổi gì.
- Mấy người bố nuôi con đã làm ra một chuyện lớn như vậy, mắt thấy công tác của huyện Lục Thương sẽ có thành tích, nếu con ở lại huyện Lục Thương sẽ hoàn toàn nắm vững chiến tích này trong tay, việc này cũng hơi khó nghĩ rồi!
Lưu Đống Lưu nói:
- Đúng vậy, đây là một chuyện khó làm, mấu chốt chính là Bí thư Hạo Vũ cần có thời gian cân bằng.
Lưu Mộng Y khó hiểu nói:
- Mọi người đang nói chuyện gì thế? Trạch Đào ở huyện Lục Thương không tốt sao? Nếu huyện Lục Thương lập được thành tích, Trạch Đào không phải càng có thể tiến thêm một bước sao?
Lưu Đống Lưu lắc đầu nói:
- Con không hiểu đâu, bản thân Bí thư Hạo Vũ thúc đấy phát triển sản nghiệp dân tộc vốn gặp rất nhiều rào cản, nếu không có chuyện này xảy ra, Trạch Đào có thể ở huyện Lục Thương tiếp tục phát triển, nhưng đã có đủ loại chuyện này, bên trên lo lắng mọi người chỉ trích sự tồn tại của Diệp Trạch Đào, đến lúc đó có thể ảnh hưởng tới công tác của huyện Lục Thương, đây là chuyện Bí thư Hạo Vũ không muốn.
Lúc này Lưu Mộng Y mới bất bình nói:
- Trạch Đào vất vả làm nhiều chuyện như vậy, trái cũng đã sắp chín, lại để cho người khác hái mất hay sao?
Trạch Đào cuối cùng cũng có thể nghĩ thông, mỉm cười nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, mục đích của chúng ta là thống nhất, chính là hy vọng sản nghiệp dân tộc của Trung Quốc có thể phát triển, cho dù là đổi người khác cũng phải làm chuyện này, tin rằng người mà Bí thư Hạo Vũ đổi tới cũng sẽ thật sự làm việc!
Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:
- Đừng lo lắng vấn đề thành quả thắng lợi, lần này công tác thí điểm ở huyện Lục Thương tuy rằng chưa hoàn thành, nhưng ai cũng biết là chuyện do một tay Diệp Trạch Đào làm ra, đây vốn là chiến tích của Diệp Trạch Đào. Nhưng Diệp Trạch Đào còn trẻ, cho dù là có chiến tích cũng chỉ có thể để đó, tạm thời là không thể mong được đề bạt, đổi tới địa phương khác, phát triển địa phương đó được thật tốt, thành tích cộng lại mới thật sự tới lúc, thanh danh của Diệp Trạch Đào lớn mạnh mới có thể càng tiến thêm một bậc.
Diệp Trạch Đào cũng đồng ý với quan điểm của bố vợ, mình hiện tại cũng không thể tiến thêm nữa.
Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới chuyện từng bí mật bàn bạc tới Trịnh Thành Trung, mình chính là người trên danh sách, theo quy củ, người trong danh sách nhất định phải trải qua bao nhiêu địa phương, nếu chỉ làm tốt công tác của một chỗ, điều này cũng không có nghĩa là có năng lực, chỉ có làm thật tốt mấy địa phương mới có kinh nghiệm chính trị phong phú. Lần này mấy người Trịnh Thành Trung đưa mình tới địa phương mới cũng chính là có lý riêng của họ, chính là muốn làm cho mình trải qua nhiều kinh nghiệm chính trị.
Diệp Trạch Đào nói xong mọi chuyện, Lưu Đống Lưu nói:
- Lần này là một đợt thanh tẩy mạnh mẽ, sẽ náo loạt một trận đấy!
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Bố, con cũng biết có không ít người lún saauv ào, không biết lần này bên trên sẽ có chuyện gì xảy ra?
- Chính là ngoài lỏng trong chặt!
Lưu Đống Lưu cảm thán nói.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu nói:
- Chuyện lần này giống như đột nhiên, nhưng thật ra là đã ủ mưu một thời gian rất dài rồi, tình hình như cũng như súng đã được nạp đạn, thứ mà con lấy ra chỉ là một ngòi nổ mà thôi. Chính là vì có mấy thứ kia của con mới khiến sự việc thật sự Xem ra rất nhiều chuyện cũng không giống với tình hình bên ngoài.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bố, hiện tại đừng sờ tới những thứ khác trước, quan trọng nhất chính là phải bảo đảm bố lên chức, tin rằng có sự ủng hộ của Bí thư Hạo Vũ, Phùng gia cũng sẽ ủng hộ, chuyện bố thượng vị hẳn là vấn đề không lớn, con hiện giờ chính là lo lắng đám người chú hai, nếu lại làm ra chuyện gì, liền sẽ ảnh hưởng tới đại cục.
Lưu Đống Lưu thở dài:
- Trạch Đào, nói thật, nếu không có con, bố cũng không có ngày hôm nay, việc này trong lòng bố thật sự hiểu rõ, hiện tại bố đứng về phía con, bất kể là sau này phát triển tới đâu, chỉ cần một ngày còn có bố, tài nguyên Lưu gia trước tiên là nghĩ tới con!
Lưu Đống Lưu nói câu này cũng khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy trong lòng ấm áp, nói:
- Con hiểu được.
Rất nhiều lời không cần nói cũng hiểu, có thái độ này của Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào đương nhiên tận tâm trợ giúp ông bố vợ này!