Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 898 : Cố Tìm Cái Chung, Gác Lại Cái ...
Ngày đăng: 00:53 02/08/20
Công việc trong thành phố làm xong rồi, Diệp Trạch Đào vội quay về huyện Lục Thương, ở huyên Lục Thương còn không ít việc cần hắn ta xử lý.
Lần này không chỉ có Diệp Trạch Đào, mà động tác của Trần Đại Tường cũng cực nhanh, hai người cũng đều tranh thủ trong thời gian ngắn nhất điều chỉnh lại toàn bộ công việc ở thành phố Kênh Dương một chút. - Chủ tịch thành phố Diệp, về huyện rồi sao?
Xe vừa vào đến huyện ủy, Diệp Trạch Đào liền nhận được điện thoại của Tôn Lôi.
Xem ra Tôn Lôi cũng đang chú ý hành động của mình!
Tôn Lôi đó vẫn luôn tỏ ra rất khiêm tốn, cũng không gây sự, Diệp Trạch Đào thấy thái độ của anh ta đã thay đổi rất nhiều.
Không thể không nói Tôn Lôi này tiến bộ cực nhanh, dưới sự áp chế của mình, chí ít cũng thấy được trình độ chịu đựng của anh ta!
- Chủ tịch thành phố Diệp, cũng đã khuya rồi, tôi mời ăn cơm tối, anh có thời gian chứ?
Mời ăn cơm tối?
Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến chuyện của Tôn Tường Quân, lần này hai bên đấu đá nhau một trận, đến cuối cùng mọi người đều lùi xuống, xem ra Tôn gia cũng có vẻ không bị ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng cũng mất đi sự trợ giúp hùng mạnh, cũng không biết Tôn gia sẽ có một số ý tưởng gì.
Diệp Trạch Đào cũng muốn đi xem xem tình hình của Tôn Lôi.
- Được đấy, tôi cũng đang đói bụng đây.
Tôn Lôi liền nói địa điểm dùng cơm.
Lúc Diệp Trạch Đào vội chạy qua đó, Lý Duy và Trần Vũ Tường tự mình sắp xếp dùng cơm với thư ký của Tôn Lôi, Diệp Trạch Đào liền đi đến một căn phòng nhỏ mang phong cách tao nhã lịch sự.
Đây là nơi Tôn Lôi rất thích đến dùng cơm, món ăn ở đây không tệ, Diệp Trạch Đào cũng đã tới đây vài lần.
Lúc vừa bước vào cửa, Tôn Lôi liền chạy ra đón.
- Chủ tịch Diệp đi đường vất vả rồi!
Hai người bắt tay nhau.
Lúc Diệp Trạch Đào nhìn qua, thấy trong phòng chỉ có mỗi mình Tôn Lôi, tình hình cũng có vẻ như không để cho người khác đến đây.
Nhìn thấy tình hình này, trong lòng Diệp Trạch Đào liền hiểu rõ, đoán chừng hôm này Tôn Lôi có chút chuyện muốn nói riêng với mình.
- Chủ tịch thành phố Diệp, không có người ngoài, hôm nay tôi muốn cùng anh uống vài ly!
- Được lắm, tôi cũng muốn cùng Chủ tịch huyện Tôn uống vài ly.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tôn Lôi đổ đầy rượu cho Diệp Trạch Đào nói:
- Gần đây tôi suy nghĩ rất nhiều chuyện, cảm thấy cuộc sống thật vô vị, mọi người vì một chút chuyện nhỏ mà đi đấu đá với nhau, thật đúng là không bằng kiếm chút tiền để hưởng thụ cuộc sống!
Ồ!
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Tôn Lôi.
Nâng ly rượu lên kính Diệp Trạch Đào, sau khi cụng ly với Diệp Trạch Đào, liền uống một hơi.
Có chút đặc biệt đây!
Tôn Lôi này, sau khi đến huyện Lục Thương thực sự có sự thay đổi lớn, lúc trước còn mang tính khí của một công tử bột, nhưng bây giờ thì trầm tĩnh chút rồi!
Nếu như Tôn Lôi không có sự thay đổi, Diệp Trạch Đào cũng sẽ không để mắt đến anh ta, bây giờ thấy được sự thay đổi ở anh ta, Diệp Trạch Đào cũng trở nên xem trọng anh ta. - Tôi mời Chủ tịch huyện Tôn.
Diệp Trạch Đào cũng nâng ly lên kính Tôn Lôi.
Sau khi uống một hớp rượu lớn, Tôn Lôi nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch Diệp, thật ra mọi người cũng đều sai lầm cả rồi, không cần thiết phải tranh giành nhau như vậy, nếu để chuyện đó qua một bên, tất cả mọi người cũng đều có một sự phát triển lớn. Tôi biết anh luôn đề phòng tôi, nói thật lòng, tôi cũng sẽ không giở trò, cùng làm việc với anh ở đây, tôi thật sự không thể nào ngủ ngon giấc được!
Lời nói này nói rất thẳng thắn, làm cho Diệp Trạch Đào cũng có chút trở nên ngượng ngùng, mình quả thật có đề phòng Tôn Lôi, cũng tiến hành chèn ép anh ta.
Lại tự mình uống một ly rượu, Tôn Lôi nói:
- Lúc trước không có cơ hội, muốn nói một chút chuyện với anh cũng không có cơ hội. Hôm nay tôi mời anh đến đây, chính là muốn nói vài câu trong tận đấy lòng.
Diệp Trạch Đào nhìn Tôn Lôi, muốn nói vài lời khách sáo trong quan trường, nhưng lại không tiện để nói, cũng nâng ly rượu lên uống cạn rượu trong ly.
- Người khác không biết tình hình điều chỉnh lần này của Thành ủy, tôi thì biết rõ, anh chính là muốn trước khi đi tiến hành sắp xếp một chút!
Quả nhiên là Tôn Lôi biết chuyện mình sắp phải rời khỏi, chuyện này đối với Tôn gia mà nói thì không phải là một chuyện bí mật gì.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng vậy, lần này rất có thể tôi sẽ được điều đến một tỉnh khác.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Tôn Lôi nói:
- Chúng ta đã làm việc một thời gian, nhưng cuối cùng nơi này lại biến thành địa bàn của người khác, tin rằng anh cũng không can tâm đúng không?
Trong lòng Diệp Trạch Đào kích động, hỏi lại:
- Cậu cũng phải rời khỏi sao?
Thở dài một tiếng, Tôn Lôi nói:
- Trong thành phố xảy ra chuyện lớn như vậy, làm cho nhiều người phải từ chức, trong chuyện lần này, tôi biết rằng, bên phía ba tôi cũng không có lợi ích gì, tỉnh Tây Giang sẽ rất nhanh có sự thay đổi lớn, nếu như tôi vẫn ở lại đây, đối với sự phát triển của tôi nhất định sẽ không thuận lợi, cho nên cũng sẽ rất nhanh rời khỏi nơi này.
Hóa ra là như vậy!
Chẳng trách hôm nay Tôn Lôi mời mình ăn cơm, nói qua nói lại nữa ngày anh ta cũng giống như mình sẽ rời khỏi Tây giang.
- Cậu được điều đến nơi nào?
Nếu đối phương cũng sẽ được điều đi, Diệp Trạch Đào cũng muốn hỏi tình hình điều động của Tôn Lôi một chút.
Cười khổ một tiếng, Tôn Lôi nói:
- Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không điều đến gần chổ anh nữa, anh đến tỉnh Cam Ninh, tôi đi đến tỉnh Nam Điền.
Diệp Trạch Đào vui mừng, thật sự Tôn Lôi cũng không hy vọng ở quá gần với mình!
- Nam Điền cũng không tệ, là thị trấn quan trọng trong sự khai thác của Tây Bộ, nếu như đến nơi đó hành động một chút, hẳn là cũng có thể làm ra một ít thành tích.
Nói thật lòng, nếu so sanh tỉnh Cam Ninh và tỉnh Nam Điền, Diệp Trạch Đào cũng hy vọng đến tỷ Nam Điền công tác hơn, tài nguyên ở đó so với với tỉnh Cam Ninh tốt hơn nhiều.
Tôn Lôi gật đầu nói:
- Lần này sau khi tôi rời khỏi tỉnh Tây Giang, nếu đến tỉnh Nam Điền, sẽ nhậm chức Bí thư huyện ủy, tôi cũng muốn xem xem năng lực của mình.
- Cậu cũng là người có năng lực, chỉ cần bình tĩnh công tác, tin rằng cậu cũng có thể làm ra thành tích.
Thông qua khoảng thời gian áp chế này, vị trí Chủ tịch huyện của Tôn Lôi cũng có chút ít trưởng thành, đối với việc này Diệp Trạch Đào có thể nhìn ra được.
- Chủ tịch thành phố Diệp, nói thật lòng, tôi vốn rất khinh thường anh, cứ cho rằng anh dựa vào một vài hậu thuẫn mạnh mẽ phía sau lưng để gây sự, từ sau khi đến huyện Lục Thương, tôi mới phát hiện, có rất nhiều điểm đích thực là tôi không bằng anh. - Chủ tịch huyện Tôn quá khen rồi!
- Những lời tôi nói đều là sự thật, hôm nay tôi thực sự có một vài lời muốn nói với anh, nêu không sẽ không thoải mái đâu! Tôi không biết anh nhìn tôi với anh mắt gì, dù sao tôi cũng hiểu rõ, chủ yếu cùng nhau phát triển mới mới phải, không nhất thiết phải đấu đá nhau. Tôi sẽ không đấu đá với anh nữa, tôi cho rằng nói như thế nào đi nữa, có thể ở huyện làm chung với nhau một thời gian, cũng coi như đó là duyện phận, hy vọng sau khi tôi đến một nơi mới, chúng ta có thể dựa vào duyên phận này tăng cường giao lưu.
Tầng cấp này lập tức được đề cao lên rất nhiều!
Nhìn Tôn Lôi, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy mình cũng có chút không bình thường, Tôn Lôi này trưởng thành thật sự rất nhanh.
Diệp Trạch Đào thực sự cũng cảm thấy rất phiền toái về những kiểu tranh đấu nội bộ như vậy, lúc này cũng rất thành khẩn nói:
- Chủ tịch huyện Tôn, lời nói của cậu cũng là những gì tôi muốn nói. Nên tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, tuy rằng suy nghĩ của mọi người không giống nhau. Nhưng một điểm giống nhau, đó chính là trên cương vị của mình làm ra một vài thành tích.
Tôn Lôi lại nâng ly rượu lên mời Diệp Trạch Đào một ly rồi nói:
- Coi như là tôi đã hiểu rõ, mọi người cũng đã đấu đá nhau một thời gian rồi. Kết quả cuối cùng là hai bên điều bại trận, thực ra Trung Quốc rất lớn, phía đông không sáng thì phía tay sáng, chúng ta căn bản không cần thiết phải làm cùng nhau một chỗ, mọi người tách xa nhau một chút, phát triển bằng những tài nguyên có sẵn trong tay, tin rằng cũng sẽ giống nhau tạo ra thành tích cực lớn. - Nói rất hay, Chủ tịch huyện Tôn, ly rượu này tôi mời cậu!
Diệp Trạch Đào giơ ly lên.
Hai người uống cạn ly rượu, Tôn Lôi có chút ít cảm giác say rồi, nói:
- Chủ tịch Diệp, hôm nay mời anh đến đây uống rượu, không có ý gì khác đâu, chính là tôi muốn nói hết những suy nghĩ trong tôi, tôi sẽ không lưu luyến gì huyện Lục Thương này đâu, tin rằng trước khi anh đi, anh sẽ tiến hành một vài sự sắp xếp. Chỉ cần chuyện gì do anh quyết định, tôi cũng sẽ tích cực ủng hộ, đây cũng có thể coi như là tôi thật tâm giúp anh một việc trước khi đi.
Thái độ rất thấp đấy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch huyện Tôn còn suy nghĩ gì cứ nói ra hết đi!
- Chủ tịch Diệp, ở trước mắt anh tôi thực sự không thể nào giấu nỗi suy nghĩ của mình, vậy thì tôi nói thẳng ra vậy. Anh sẽ đến tỉnh Cam Ninh công tác, còn tôi sẽ đến Nam Điền làm việc, vậy thì sau này chúng ta sẽ không có quá nhiều cơ hội vì lợi ích mà xung đột nhau. Cứ như vậy, giữa chúng ta sẽ có một nền tảng hợp tác, con người tôi chắc có lẽ anh cũng đã hiểu quá rõ rồi, nếu muốn tôi thăng tiến lên địa vị cao hơn khả năng có lẽ không cao. Nhưng Tôn gia lại nhất định muốn tôi là người nối nghiệp, lúc trước tôi đã đắc tội gì với anh cũng mong anh bỏ qua, sau này chỉ cần anh cần tôi giúp đỡ, tôi cũng sẽ tích cực ủng hộ, đương nhiên, nếu có thể cũng mong anh hãy chiếu cố tôi một chút.
Đây là ý gì đây?
Diệp Trạch Đào rơi vào trạng thái trầm tư, suy nghĩ của Tôn Lôi chính là hi vọng mọi người có thể bỏ qua chuyện giữa mình và Tôn gia, sau đó hai bên có thể cùng nhau phát triển. - Ý của Bí thư Tôn là?
Diệp Trạch Đào không tin được vẻ mặt trở nên nghiêm túc, những lời này có thể nghe được từ chính miệng của Tôn Lôi, nếu chỉ là suy nghĩ của anh ta, thì trọng lượng vẫn chưa đủ.
Khẽ gật đầu, Tôn Lôi nói:
- Đúng vậy, thông qua việc này, mọi người cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, không nhất thiết phải làm tới nổi anh chết tôi sống!
Diệp Trạch Đào cũng khẽ gật đầu một cái, Tôn Tường Quân là một người quyết đoán, tình hình phát triển trước mắt, tinh thần và nghị lực của ông ta rất có thể sẽ đặt vào sự ổn định trước mắt của Tôn gia, sẽ không cho Tôn gia tuột dốc như tình hình trước mắt. Dưới tình hình như thế này, nếu cứ nhắm vào một kẻ địch như mình hiện này thì đó chính là một hành vi, cử chỉ không khôn ngoan chút nào, dưới sự cân nhắc kĩ càng, ông ta có thể lựa chọn đó chính là buông xuống ân oán với mình.
Điều này cần rất nhiều sự quyết đoán đấy!
Thực ra, Diệp Trạch Đào cũng nhìn rõ, sự thay đổi hiện tại ở thành phố tuy rằng bên phía mình chiếm ưu thế một chút, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Trịnh Thành Trung bọn họ đặc tội với các nhân viên càng ngày càng nhiều, thật sự cũng không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu người xử lý mình nữa, nếu có thể hóa giải với Tôn gia vào lúc này, đây cũng là một chuyện tốt.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng hiểu được, chuyện của Tôn gia không phải nói hóa giải thì có thể hóa giải, có thể đạt được tình hình như bây giờ hai bên không chủ động công kích nhau là tốt lắm rồi. - Chủ tịch huyện Tôn, cậu nói không sai, chúng ta thực sự có một số điểm không hợp tác lắm!
Sau khi Diệp Trạch Đào cân nhắc, cũng cảm thấy đây là một con đường tốt.
Tôn Lôi nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng thầm than một tiếng, Diệp Trạch Đào cũng là một người hiểu chuyện, nếu như bây giờ mọi người vẫn tiếp tục đấu đá nhau, vậy thì thật sự có lợi cho những người khác rồi. - Chủ tịch thành phố Diệp, ba của tôi cũng nhờ tôi kính anh một ly.
Hai người lại uống cạn ly rượu.
Lần này không chỉ có Diệp Trạch Đào, mà động tác của Trần Đại Tường cũng cực nhanh, hai người cũng đều tranh thủ trong thời gian ngắn nhất điều chỉnh lại toàn bộ công việc ở thành phố Kênh Dương một chút. - Chủ tịch thành phố Diệp, về huyện rồi sao?
Xe vừa vào đến huyện ủy, Diệp Trạch Đào liền nhận được điện thoại của Tôn Lôi.
Xem ra Tôn Lôi cũng đang chú ý hành động của mình!
Tôn Lôi đó vẫn luôn tỏ ra rất khiêm tốn, cũng không gây sự, Diệp Trạch Đào thấy thái độ của anh ta đã thay đổi rất nhiều.
Không thể không nói Tôn Lôi này tiến bộ cực nhanh, dưới sự áp chế của mình, chí ít cũng thấy được trình độ chịu đựng của anh ta!
- Chủ tịch thành phố Diệp, cũng đã khuya rồi, tôi mời ăn cơm tối, anh có thời gian chứ?
Mời ăn cơm tối?
Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến chuyện của Tôn Tường Quân, lần này hai bên đấu đá nhau một trận, đến cuối cùng mọi người đều lùi xuống, xem ra Tôn gia cũng có vẻ không bị ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng cũng mất đi sự trợ giúp hùng mạnh, cũng không biết Tôn gia sẽ có một số ý tưởng gì.
Diệp Trạch Đào cũng muốn đi xem xem tình hình của Tôn Lôi.
- Được đấy, tôi cũng đang đói bụng đây.
Tôn Lôi liền nói địa điểm dùng cơm.
Lúc Diệp Trạch Đào vội chạy qua đó, Lý Duy và Trần Vũ Tường tự mình sắp xếp dùng cơm với thư ký của Tôn Lôi, Diệp Trạch Đào liền đi đến một căn phòng nhỏ mang phong cách tao nhã lịch sự.
Đây là nơi Tôn Lôi rất thích đến dùng cơm, món ăn ở đây không tệ, Diệp Trạch Đào cũng đã tới đây vài lần.
Lúc vừa bước vào cửa, Tôn Lôi liền chạy ra đón.
- Chủ tịch Diệp đi đường vất vả rồi!
Hai người bắt tay nhau.
Lúc Diệp Trạch Đào nhìn qua, thấy trong phòng chỉ có mỗi mình Tôn Lôi, tình hình cũng có vẻ như không để cho người khác đến đây.
Nhìn thấy tình hình này, trong lòng Diệp Trạch Đào liền hiểu rõ, đoán chừng hôm này Tôn Lôi có chút chuyện muốn nói riêng với mình.
- Chủ tịch thành phố Diệp, không có người ngoài, hôm nay tôi muốn cùng anh uống vài ly!
- Được lắm, tôi cũng muốn cùng Chủ tịch huyện Tôn uống vài ly.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tôn Lôi đổ đầy rượu cho Diệp Trạch Đào nói:
- Gần đây tôi suy nghĩ rất nhiều chuyện, cảm thấy cuộc sống thật vô vị, mọi người vì một chút chuyện nhỏ mà đi đấu đá với nhau, thật đúng là không bằng kiếm chút tiền để hưởng thụ cuộc sống!
Ồ!
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Tôn Lôi.
Nâng ly rượu lên kính Diệp Trạch Đào, sau khi cụng ly với Diệp Trạch Đào, liền uống một hơi.
Có chút đặc biệt đây!
Tôn Lôi này, sau khi đến huyện Lục Thương thực sự có sự thay đổi lớn, lúc trước còn mang tính khí của một công tử bột, nhưng bây giờ thì trầm tĩnh chút rồi!
Nếu như Tôn Lôi không có sự thay đổi, Diệp Trạch Đào cũng sẽ không để mắt đến anh ta, bây giờ thấy được sự thay đổi ở anh ta, Diệp Trạch Đào cũng trở nên xem trọng anh ta. - Tôi mời Chủ tịch huyện Tôn.
Diệp Trạch Đào cũng nâng ly lên kính Tôn Lôi.
Sau khi uống một hớp rượu lớn, Tôn Lôi nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch Diệp, thật ra mọi người cũng đều sai lầm cả rồi, không cần thiết phải tranh giành nhau như vậy, nếu để chuyện đó qua một bên, tất cả mọi người cũng đều có một sự phát triển lớn. Tôi biết anh luôn đề phòng tôi, nói thật lòng, tôi cũng sẽ không giở trò, cùng làm việc với anh ở đây, tôi thật sự không thể nào ngủ ngon giấc được!
Lời nói này nói rất thẳng thắn, làm cho Diệp Trạch Đào cũng có chút trở nên ngượng ngùng, mình quả thật có đề phòng Tôn Lôi, cũng tiến hành chèn ép anh ta.
Lại tự mình uống một ly rượu, Tôn Lôi nói:
- Lúc trước không có cơ hội, muốn nói một chút chuyện với anh cũng không có cơ hội. Hôm nay tôi mời anh đến đây, chính là muốn nói vài câu trong tận đấy lòng.
Diệp Trạch Đào nhìn Tôn Lôi, muốn nói vài lời khách sáo trong quan trường, nhưng lại không tiện để nói, cũng nâng ly rượu lên uống cạn rượu trong ly.
- Người khác không biết tình hình điều chỉnh lần này của Thành ủy, tôi thì biết rõ, anh chính là muốn trước khi đi tiến hành sắp xếp một chút!
Quả nhiên là Tôn Lôi biết chuyện mình sắp phải rời khỏi, chuyện này đối với Tôn gia mà nói thì không phải là một chuyện bí mật gì.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng vậy, lần này rất có thể tôi sẽ được điều đến một tỉnh khác.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Tôn Lôi nói:
- Chúng ta đã làm việc một thời gian, nhưng cuối cùng nơi này lại biến thành địa bàn của người khác, tin rằng anh cũng không can tâm đúng không?
Trong lòng Diệp Trạch Đào kích động, hỏi lại:
- Cậu cũng phải rời khỏi sao?
Thở dài một tiếng, Tôn Lôi nói:
- Trong thành phố xảy ra chuyện lớn như vậy, làm cho nhiều người phải từ chức, trong chuyện lần này, tôi biết rằng, bên phía ba tôi cũng không có lợi ích gì, tỉnh Tây Giang sẽ rất nhanh có sự thay đổi lớn, nếu như tôi vẫn ở lại đây, đối với sự phát triển của tôi nhất định sẽ không thuận lợi, cho nên cũng sẽ rất nhanh rời khỏi nơi này.
Hóa ra là như vậy!
Chẳng trách hôm nay Tôn Lôi mời mình ăn cơm, nói qua nói lại nữa ngày anh ta cũng giống như mình sẽ rời khỏi Tây giang.
- Cậu được điều đến nơi nào?
Nếu đối phương cũng sẽ được điều đi, Diệp Trạch Đào cũng muốn hỏi tình hình điều động của Tôn Lôi một chút.
Cười khổ một tiếng, Tôn Lôi nói:
- Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không điều đến gần chổ anh nữa, anh đến tỉnh Cam Ninh, tôi đi đến tỉnh Nam Điền.
Diệp Trạch Đào vui mừng, thật sự Tôn Lôi cũng không hy vọng ở quá gần với mình!
- Nam Điền cũng không tệ, là thị trấn quan trọng trong sự khai thác của Tây Bộ, nếu như đến nơi đó hành động một chút, hẳn là cũng có thể làm ra một ít thành tích.
Nói thật lòng, nếu so sanh tỉnh Cam Ninh và tỉnh Nam Điền, Diệp Trạch Đào cũng hy vọng đến tỷ Nam Điền công tác hơn, tài nguyên ở đó so với với tỉnh Cam Ninh tốt hơn nhiều.
Tôn Lôi gật đầu nói:
- Lần này sau khi tôi rời khỏi tỉnh Tây Giang, nếu đến tỉnh Nam Điền, sẽ nhậm chức Bí thư huyện ủy, tôi cũng muốn xem xem năng lực của mình.
- Cậu cũng là người có năng lực, chỉ cần bình tĩnh công tác, tin rằng cậu cũng có thể làm ra thành tích.
Thông qua khoảng thời gian áp chế này, vị trí Chủ tịch huyện của Tôn Lôi cũng có chút ít trưởng thành, đối với việc này Diệp Trạch Đào có thể nhìn ra được.
- Chủ tịch thành phố Diệp, nói thật lòng, tôi vốn rất khinh thường anh, cứ cho rằng anh dựa vào một vài hậu thuẫn mạnh mẽ phía sau lưng để gây sự, từ sau khi đến huyện Lục Thương, tôi mới phát hiện, có rất nhiều điểm đích thực là tôi không bằng anh. - Chủ tịch huyện Tôn quá khen rồi!
- Những lời tôi nói đều là sự thật, hôm nay tôi thực sự có một vài lời muốn nói với anh, nêu không sẽ không thoải mái đâu! Tôi không biết anh nhìn tôi với anh mắt gì, dù sao tôi cũng hiểu rõ, chủ yếu cùng nhau phát triển mới mới phải, không nhất thiết phải đấu đá nhau. Tôi sẽ không đấu đá với anh nữa, tôi cho rằng nói như thế nào đi nữa, có thể ở huyện làm chung với nhau một thời gian, cũng coi như đó là duyện phận, hy vọng sau khi tôi đến một nơi mới, chúng ta có thể dựa vào duyên phận này tăng cường giao lưu.
Tầng cấp này lập tức được đề cao lên rất nhiều!
Nhìn Tôn Lôi, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy mình cũng có chút không bình thường, Tôn Lôi này trưởng thành thật sự rất nhanh.
Diệp Trạch Đào thực sự cũng cảm thấy rất phiền toái về những kiểu tranh đấu nội bộ như vậy, lúc này cũng rất thành khẩn nói:
- Chủ tịch huyện Tôn, lời nói của cậu cũng là những gì tôi muốn nói. Nên tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, tuy rằng suy nghĩ của mọi người không giống nhau. Nhưng một điểm giống nhau, đó chính là trên cương vị của mình làm ra một vài thành tích.
Tôn Lôi lại nâng ly rượu lên mời Diệp Trạch Đào một ly rồi nói:
- Coi như là tôi đã hiểu rõ, mọi người cũng đã đấu đá nhau một thời gian rồi. Kết quả cuối cùng là hai bên điều bại trận, thực ra Trung Quốc rất lớn, phía đông không sáng thì phía tay sáng, chúng ta căn bản không cần thiết phải làm cùng nhau một chỗ, mọi người tách xa nhau một chút, phát triển bằng những tài nguyên có sẵn trong tay, tin rằng cũng sẽ giống nhau tạo ra thành tích cực lớn. - Nói rất hay, Chủ tịch huyện Tôn, ly rượu này tôi mời cậu!
Diệp Trạch Đào giơ ly lên.
Hai người uống cạn ly rượu, Tôn Lôi có chút ít cảm giác say rồi, nói:
- Chủ tịch Diệp, hôm nay mời anh đến đây uống rượu, không có ý gì khác đâu, chính là tôi muốn nói hết những suy nghĩ trong tôi, tôi sẽ không lưu luyến gì huyện Lục Thương này đâu, tin rằng trước khi anh đi, anh sẽ tiến hành một vài sự sắp xếp. Chỉ cần chuyện gì do anh quyết định, tôi cũng sẽ tích cực ủng hộ, đây cũng có thể coi như là tôi thật tâm giúp anh một việc trước khi đi.
Thái độ rất thấp đấy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch huyện Tôn còn suy nghĩ gì cứ nói ra hết đi!
- Chủ tịch Diệp, ở trước mắt anh tôi thực sự không thể nào giấu nỗi suy nghĩ của mình, vậy thì tôi nói thẳng ra vậy. Anh sẽ đến tỉnh Cam Ninh công tác, còn tôi sẽ đến Nam Điền làm việc, vậy thì sau này chúng ta sẽ không có quá nhiều cơ hội vì lợi ích mà xung đột nhau. Cứ như vậy, giữa chúng ta sẽ có một nền tảng hợp tác, con người tôi chắc có lẽ anh cũng đã hiểu quá rõ rồi, nếu muốn tôi thăng tiến lên địa vị cao hơn khả năng có lẽ không cao. Nhưng Tôn gia lại nhất định muốn tôi là người nối nghiệp, lúc trước tôi đã đắc tội gì với anh cũng mong anh bỏ qua, sau này chỉ cần anh cần tôi giúp đỡ, tôi cũng sẽ tích cực ủng hộ, đương nhiên, nếu có thể cũng mong anh hãy chiếu cố tôi một chút.
Đây là ý gì đây?
Diệp Trạch Đào rơi vào trạng thái trầm tư, suy nghĩ của Tôn Lôi chính là hi vọng mọi người có thể bỏ qua chuyện giữa mình và Tôn gia, sau đó hai bên có thể cùng nhau phát triển. - Ý của Bí thư Tôn là?
Diệp Trạch Đào không tin được vẻ mặt trở nên nghiêm túc, những lời này có thể nghe được từ chính miệng của Tôn Lôi, nếu chỉ là suy nghĩ của anh ta, thì trọng lượng vẫn chưa đủ.
Khẽ gật đầu, Tôn Lôi nói:
- Đúng vậy, thông qua việc này, mọi người cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, không nhất thiết phải làm tới nổi anh chết tôi sống!
Diệp Trạch Đào cũng khẽ gật đầu một cái, Tôn Tường Quân là một người quyết đoán, tình hình phát triển trước mắt, tinh thần và nghị lực của ông ta rất có thể sẽ đặt vào sự ổn định trước mắt của Tôn gia, sẽ không cho Tôn gia tuột dốc như tình hình trước mắt. Dưới tình hình như thế này, nếu cứ nhắm vào một kẻ địch như mình hiện này thì đó chính là một hành vi, cử chỉ không khôn ngoan chút nào, dưới sự cân nhắc kĩ càng, ông ta có thể lựa chọn đó chính là buông xuống ân oán với mình.
Điều này cần rất nhiều sự quyết đoán đấy!
Thực ra, Diệp Trạch Đào cũng nhìn rõ, sự thay đổi hiện tại ở thành phố tuy rằng bên phía mình chiếm ưu thế một chút, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Trịnh Thành Trung bọn họ đặc tội với các nhân viên càng ngày càng nhiều, thật sự cũng không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu người xử lý mình nữa, nếu có thể hóa giải với Tôn gia vào lúc này, đây cũng là một chuyện tốt.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng hiểu được, chuyện của Tôn gia không phải nói hóa giải thì có thể hóa giải, có thể đạt được tình hình như bây giờ hai bên không chủ động công kích nhau là tốt lắm rồi. - Chủ tịch huyện Tôn, cậu nói không sai, chúng ta thực sự có một số điểm không hợp tác lắm!
Sau khi Diệp Trạch Đào cân nhắc, cũng cảm thấy đây là một con đường tốt.
Tôn Lôi nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng thầm than một tiếng, Diệp Trạch Đào cũng là một người hiểu chuyện, nếu như bây giờ mọi người vẫn tiếp tục đấu đá nhau, vậy thì thật sự có lợi cho những người khác rồi. - Chủ tịch thành phố Diệp, ba của tôi cũng nhờ tôi kính anh một ly.
Hai người lại uống cạn ly rượu.