Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 985 : Hỗn Loạn
Ngày đăng: 00:54 02/08/20
Lực thật lớn!
Nghe tuyên bố của tổ công tác Trung ương, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy kinh ngạc.
Lần này Trung ương đã nhanh chóng xử lý sự việc xảy ra ở tỉnh Cam Ninh. Mới trong hai ngày đã có quyết định rồi.
Hà Kim Nghiêu điều đến Mặt trận Tổ quốc làm việc. Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy không đảm nhận chức vụ ban đầu nữa mà có phân công khác. Đoạn Vũ Lâm thì về hưu luôn.
Diệp Trạch Đào cũng biết chút ít nội tình về sự thay đổi tình hình của những thành viên này. Có thể Hà Kim Nghiêu sẽ không còn việc gì quá lớn nữa, nhưng hai Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kia thì lại khó nói. Bốn chữ “có phân công khác” rất lịch sự. Nếu họ không có chuyện gì thì có phân công. Nếu có chuyện thì vấn đề lớn rồi. Thực ra, lúc nói ra bốn chữ này, mọi người đều biết vấn đề của họ vô cùng nghiêm trọng.
Diệp Trạch Đào còn biết, trong tỉnh đã có mấy vị lãnh đạo cấp Sở bị điều tra. Lực lượng này vô cùng lớn.
Điều khiến người ta nghi ngờ là, chuyện Dương Thăng Hải vốn phải rời chức lại không hề được nói tới, hay là anh ta lại tiếp tục duy trì công tác ở tỉnh Cam Ninh.
Đặc biệt là sau khi điều chỉnh những người này lại không hề bổ nhiệm người khác lên ngay, khiến cho toàn bộ tỉnh Cam Ninh trống không trong một thời gian.
Kỳ lạ quá!
Đừng nói là Diệp Trạch Đào, những người khác cũng không hiểu gì cả.
Lúc nhìn về phía Dương Thăng Hải ngồi ở phía trên, tinh thần thoải mái, Diệp Trạch Đào cảm thấy, có thể lần này Dương Thăng Hải đã giở vài trò gì đó rồi.
Lại nhìn về phía Thành Quy Hán đang ngồi bên kia, nét mặt không biểu lộ chút tình cảm nào, Diệp Trạch Đào cảm thấy Thành Quy Hán không hề bĩnh tĩnh như những gì biểu hiện trên nét mặt.
Tan họp, Diệp Trạch Đào lên xe về thẳng khu kinh tế mới Giáp Hà.
Càng nghĩ càng không hiểu tình hình lần này, liền gọi điện cho Điền Lâm Hỉ. Có lẽ chỉ có mình Điền Lâm Hỷ mới có thể giải thích được chuyện này cho mình.
- Ta biết ngay là con sẽ gọi điện thoại tới mà. Sao, không hiểu à?
- Dạ, cảm thấy rất kỳ lạ. Quyết định lần này của Trung ương khiến cho người ta thật khó đoán!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Sau này con giữ chút khoảng cách với cậu Dương Thăng Hải đó đi!
- Sao vậy ạ?
- Trạch Đào à, lần này Dương Thăng Hải đã làm ra một chuyện có mưu đồ sẵn!
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy Dương Thăng Hải có ý đồ, nhưng lại không ngờ là quá thâm hiểm. Bây giờ nghe Điền Lâm Hỉ nói như vậy, Diệp Trạch Đào mới tỉnh ngộ ra một chút. Nhưng, dù sao nội tình cụ thể cũng có trình tự, thứ bậc, nên không thể biết được.
Điền Lâm Hỉ cũng không đợi Diệp Trạch Đào suy nghĩ, nói:
- Dương Thăng Hải không phải tới Hội đồng nhân dân sao? Nếu tới Hội đồng nhân dân rồi, toàn bộ tiền đồ của cậu ta chỉ có thể dừng lại ở đây. Bây giờ nhìn lại, cậu Dương Thăng Hải này tuyệt đối không định dừng lại ở đây. Cậu ta muốn có cơ hội để vật lộn một chút. Để tạo ra cơ hội như vậy, cậu ta cần lợi dụng ít lực lượng của các bên.
Thì ra là vậy !
Diệp Trạch Đào cảm thấy mình còn hiểu thêm một chút nội tình, nói:
- Như vậy xem ra, anh ta cho rằng đi theo Bí thư Trịnh không an toàn, muốn dùng một vài thủ đoạn nhưng không đến mức để Bí thư Trịnh ra tay với anh ta, sau đó có được sự ủng hộ của một vài lực lượng khác, từ đó bảo vệ vị trí trước mắt, thậm chí còn tiến thêm một bước?
Nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, Điền Lầm Hỉ khen ngợi, nói:
- Con nói rất đúng, gần như là như vậy! Lần này Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác đã đắc tội với không ít người. Trịnh Thành Trung có thể giữ được vị trí nhưng cũng có không ít người muốn xem trò cười của ông ta. Trong lúc này, Dương Thăng Hải đã nhảy ra, làm một vài việc trái ý Trịnh Thành Trung, một số người rất mong được nhìn thấy tình hình này xảy ra, thế là lực lượng ủng hộ Dương Thăng Hải tăng lên. Đây chính là điểm mấu chốt mà dù trong cuộc họp lần trước, Dương Thăng Hải đã có quyết định đi nhưng bây giờ vẫn ở lại.
Diệp Trạch Đào nghi ngờ nói:
- Đối với Bí thư Trịnh mà nói thì kết quả những việc anh ta làm là một hành vi phản bội. Chẳng lẽ đám người Bí thư Trịnh không có chút hành động gì với anh ta sao?
Điền Lâm Hỉ liền cười nói:
- Đây là chỗ thông minh của Dương Thăng Hải. Cậu ta hứa với Bí thư Hạo Vũ sẽ nhường một bước trong chuyện khu kinh tế mới Giáp Hà, từ nay về sau sẽ không gây khó dễ trong việc xây dựng của khu kinh tế mới Giáp Hà, còn dốc sức giúp đỡ cho sự phát triển của khu kinh tế mới Giáp Hà nữa. Nếu không, các con gây ra động tĩnh lớn như vậy mà Dương Thăng Hải không nhúng tay vào sao?
Diệp Trạch Đào cũng suy nghĩ cẩn thận về chuyện này. Sự phát triển của khu kinh tế mới Giáp Hà là việc mà Bí thư Hạo Vũ vô cùng coi trọng, cũng là việc mà Trịnh Thành Trung cần phải để tâm tới. Dương Thăng Hải đã bắt trúng mạch của hai người, biết là chỉ cần tỏ chút thái độ ủng hộ chuyện này thì hai người sẽ không động đến anh ta vào lúc này.
Hơn nữa, dù tỉnh Cam Ninh có thay đổi như thế nào, đám người Bí thư Hạo Vũ đều cần một người có thể duy trì sự phát triển. Đám người Bí thư Hạo Vũ hiểu rõ những thủ đoạn đó của Dương Thăng Hải. Nếu động vào anh ta, cũng đồng nghĩa với việc làm trò cười cho đối thủ, đối thủ lại ủng hộ Dương Thăng Hải. Ngược lại, Dương Thăng Hải cũng không thể phản bội được. Đã như vậy, sao không giữ anh ta lại. - Thầy, Dương Thăng Hải làm như vậy, về căn bản anh ta không có lực lượng ủng hộ từ trên rồi! Không có lực lượng ủng hộ, vị trí của anh ta cũng không được lâu dài đâu!
Nghĩ đến thủ đoạn này của Dương Thăng Hải, Diệp Trạch Đào cảm thán sự quyết liệt, mạnh mẽ trong thủ đoạn của anh ta.
Lần này, Điền Lâm Hỉ lại vô cùng nghiêm túc nói:
- Sự việc không thể nhìn theo chiều hướng như vậy được. Ở thủ đô, vẫn có một vài người sẽ đứng ra kéo Dương Thăng Hải lên. Con chờ xem đi, chắc chắn Dương Thăng Hải vẫn còn thủ đoạn! nguồn truyenyy.com Diệp Trạch Đào lại suy nghĩ một hồi, trong lòng khẽ động, nói:
- Thưa thầy, con cảm thấy có thể Dương Thăng Hải sẽ dựa thế, tự biến mình thành một hình tượng đấu sĩ chống tham nhũng, hối lộ.
Điền Lâm Hỉ liền cười nói:
- Con nói đúng rồi đó. Con xem, bây giờ Dương Thăng Hải muốn mượn sức mạnh của quần chúng để đi lên. Đến lúc này rồi, cậu ta không còn nghĩ đến việc trợ lực nữa, mà suy nghĩ sâu hơn một chút. Bây giờ, ý dân cũng là một điều rất quan trọng, ở tỉnh Cam Ninh, chỉ cần cậu ta triển khai tốt, thì coi như cậu ta đã có được sự ủng hộ mạnh mẽ từ ý dân. Đúng là đến lúc đó, chỉ cần có người đụng vào cậu ta, cậu ta cũng có ô dù của nhân dân bảo vệ!
Ngôn luận có chút cao thâm!
Diệp Trạch Đào thấy mình còn phải học hỏi nhiều.
- Trạch Đào, tình hình ở tỉnh Cam Ninh hơi hỗn loạn, nhìn nhiều làm ít thôi. Dù như thế nào, khu kinh tế mới Giáp Hà tuyệt đối không thể bị lung lay đâu. Dù có người dám động vào, Bí thư Vũ Hạo cũng không thể đáp ứng. Dương Thăng Hải đã có thái độ như thế này, con cứ gọi điện trực tiếp cho Bí thư Hạo Vũ, xem ý kiến của ông ta như thế nào! - Con gọi điện trực tiếp cho Bí thư Hạo Vũ có thích hợp không?
- Ha ha, có gì mà không thích hợp. Con phải tỏ vẻ dù chịu ảnh hưởng như thế nào cũng kiên định niềm tin, tích cực phát triển. Cũng chỉ có như vậy mới có thể có được sự tín nhiệm của Trung ương. - Con hiểu rồi!
Sau khi Diệp Trạch Đào có được sự chỉ điểm của Điền Lâm Hỉ, càng thêm tin tưởng vào sự phát triển của Giáp Hà.
Vốn dĩ Dương Thăng Hải muốn nhúng tay vào công tác của khu kinh tế mới Giáp Hà, bây giờ lại không thể ngó ngàng tới. Hơn nữa, anh ta đã tỏ thái độ không gây khó dễ cho khu kinh tế mới Giáp Hà nữa. Như vậy thì, đương nhiên mình có thể trực tiếp gọi điện cho Bí thư Hạo Vũ báo cáo công việc rồi.
Gọi điện xong, Diệp Trạch Đào ngồi đó tầm trư suy nghĩ.
Lần này vốn đã định Thành Quy Hán đảm nhiệm chức Bí thư. Dương Thăng Hải chưa đi, Thành Quy Hán lại ít nhiều dính líu đến một vài sự việc, hi vọng được thăng chức lại trở nên nhỏ đi. Như vậy thì, trong lòng Thành Quy Hán nhất định sẽ không chào đón Dương Thăng Hải.
Trong tình huống này, cục diện ở tỉnh Cam Ninh sẽ có thay đổi như thế nào đây?
Bây giờ, Long Bang không có động tĩnh gì. Hội Đồng Tâm bị đánh ngã, Long Bang không hề có chút ảnh hưởng gì!
Việc này luôn là sự quan tâm của Diệp Trạch Đào. Nếu có sự tồn tại của bang nhóm như thế này của Long Bang, thì sau này sự phát triển của tỉnh Cam Ninh vẫn sẽ đem đến rất nhiều điều không thể lường trước được.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng Long Bang vẫn vững như núi Thái Sơn!
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trạch Đào trở nên cẩn thận hơn với Long Bang. Một Bang chủ mà có thể trở thành Ủy viên Mặt trận tổ quốc, còn bí mật có được một khu biệt thự rộng lớn như vậy. Ở đó, có không ít quan chức sống một cuộc sống sa đọa, hủ bại. Không ngờ ở nơi đó, dưới sự bảo hộ của một vài người nào đó, một nơi mang danh là trại điều dưỡng tồn tại ở đó. Chuyện này thật khiến người ta giật mình hoảng hốt!
Diệp Trạch Đào có cảm giác tỉnh Cam Ninh không hề yên bình như vẻ ngoài của nó. Ngoài nhóm người hội Đồng Tâm bị loại bỏ, còn có một thế thực to lớn hơn tồn tại ở đó.
Là Thành Quy Hán?
Diệp Trạch Đào chợt nghĩ đến Thành Quy Hán vẫn ngồi ở cái vị trí Chủ tịch tỉnh này.
Tỉnh Cam Ninh xảy ra nhiều chuyện như vậy, thực ra đều là do sự triển khai của Diệp Trạch Đào mà ra cả. Thấy dưới sự âm thầm vận tác của mình, một mảnh đất bền chắc như Cam Ninh cũng biến thành thế này, Diệp Trạch Đào cũng có một cảm giác thành tựu.
Cũng không biết chuyện Trần Đại Tường nhằm vào Long Bang đã làm như thế nào rồi. Nếu cũng có thể giải quyết được chuyện của Long Bang thì toàn bộ tỉnh Cam Ninh sẽ có sự thay đổi lớn. Đến lúc đó, mọi người trước đây đến đầu tư phát triển mới có một môi trường xã hội an toàn.
Lúc Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ về chuyện này, Lỗ Nghệ Tiên mở cửa phòng bước vào.
Bây giờ, Lỗ Nghệ Tiên là chuyên viên văn phòng khu kinh tế mới Giáp Hà, chuyên phục vụ cho Diệp Trạch Đào. Công việc chủ yếu là hỗ trợ công tác của Trần Vũ Tường, phụ trách những công việc về cuộc sống của Diệp Trạch Đào.
Vốn dĩ, Diệp Trạch Đào không cần một người như thế này đến làm việc, Cố Minh Trung cho rằng Diệp Trạch Đào cứ phải đi đây đi đó. Tên Trần Vũ Tường đó là người bám sát Diệp Trạch Đào, không thể ở khu kinh tế mới lâu, cho nên phải có một người đến giúp xử lý văn kiện, dọn dẹp văn phòng. Để Lỗ Nghệ Tiên phụ trách một vài công việc khác, kiêm luôn công việc này là được rồi.
Không ngờ Ôn Phương cũng làm chuyện này, cô cho rằng trong công việc Lỗ Nghệ Tiên rất cẩn thận, hoàn toàn có thể đảm nhận công việc này.
Cố Minh Trung đúng là rất biết gây chuyện, tuyển vài nữ sinh viên trong văn phòng. Những cô gái này, ngoài công việc của mình ra, còn giao thêm một nhiệm vụ cho họ, chính là quét dọn văn phòng của các vị Phó chủ nhiệm, Chủ nhiệm. Các phòng ban, gần như văn phòng của mỗi một vị Phó chủ nhiệm đều có một người giúp việc như thế này. Đã như vậy, nếu Diệp Trạch Đào không có một người giúp việc như vậy, thì không hòa đồng cho lắm. Vì chuyện này mà mọi người đã mở một cuộc họp thảo luận.
Đã lâu rồi Diệp Trạch Đào không về, vừa nãy đang suy nghĩ chuyện trong lòng, không hề đi xem xét tình hình trong phòng, bây giờ nghe tiếng mở cửa mới nhớ tới. Lỗ Nghệ Tiên luôn phụ trách công việc quét dọn ở phòng này. Ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy Lỗ Nghệ Tiên mặc trang phục công sở bước vào.
Nghe tuyên bố của tổ công tác Trung ương, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy kinh ngạc.
Lần này Trung ương đã nhanh chóng xử lý sự việc xảy ra ở tỉnh Cam Ninh. Mới trong hai ngày đã có quyết định rồi.
Hà Kim Nghiêu điều đến Mặt trận Tổ quốc làm việc. Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy không đảm nhận chức vụ ban đầu nữa mà có phân công khác. Đoạn Vũ Lâm thì về hưu luôn.
Diệp Trạch Đào cũng biết chút ít nội tình về sự thay đổi tình hình của những thành viên này. Có thể Hà Kim Nghiêu sẽ không còn việc gì quá lớn nữa, nhưng hai Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kia thì lại khó nói. Bốn chữ “có phân công khác” rất lịch sự. Nếu họ không có chuyện gì thì có phân công. Nếu có chuyện thì vấn đề lớn rồi. Thực ra, lúc nói ra bốn chữ này, mọi người đều biết vấn đề của họ vô cùng nghiêm trọng.
Diệp Trạch Đào còn biết, trong tỉnh đã có mấy vị lãnh đạo cấp Sở bị điều tra. Lực lượng này vô cùng lớn.
Điều khiến người ta nghi ngờ là, chuyện Dương Thăng Hải vốn phải rời chức lại không hề được nói tới, hay là anh ta lại tiếp tục duy trì công tác ở tỉnh Cam Ninh.
Đặc biệt là sau khi điều chỉnh những người này lại không hề bổ nhiệm người khác lên ngay, khiến cho toàn bộ tỉnh Cam Ninh trống không trong một thời gian.
Kỳ lạ quá!
Đừng nói là Diệp Trạch Đào, những người khác cũng không hiểu gì cả.
Lúc nhìn về phía Dương Thăng Hải ngồi ở phía trên, tinh thần thoải mái, Diệp Trạch Đào cảm thấy, có thể lần này Dương Thăng Hải đã giở vài trò gì đó rồi.
Lại nhìn về phía Thành Quy Hán đang ngồi bên kia, nét mặt không biểu lộ chút tình cảm nào, Diệp Trạch Đào cảm thấy Thành Quy Hán không hề bĩnh tĩnh như những gì biểu hiện trên nét mặt.
Tan họp, Diệp Trạch Đào lên xe về thẳng khu kinh tế mới Giáp Hà.
Càng nghĩ càng không hiểu tình hình lần này, liền gọi điện cho Điền Lâm Hỉ. Có lẽ chỉ có mình Điền Lâm Hỷ mới có thể giải thích được chuyện này cho mình.
- Ta biết ngay là con sẽ gọi điện thoại tới mà. Sao, không hiểu à?
- Dạ, cảm thấy rất kỳ lạ. Quyết định lần này của Trung ương khiến cho người ta thật khó đoán!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Sau này con giữ chút khoảng cách với cậu Dương Thăng Hải đó đi!
- Sao vậy ạ?
- Trạch Đào à, lần này Dương Thăng Hải đã làm ra một chuyện có mưu đồ sẵn!
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy Dương Thăng Hải có ý đồ, nhưng lại không ngờ là quá thâm hiểm. Bây giờ nghe Điền Lâm Hỉ nói như vậy, Diệp Trạch Đào mới tỉnh ngộ ra một chút. Nhưng, dù sao nội tình cụ thể cũng có trình tự, thứ bậc, nên không thể biết được.
Điền Lâm Hỉ cũng không đợi Diệp Trạch Đào suy nghĩ, nói:
- Dương Thăng Hải không phải tới Hội đồng nhân dân sao? Nếu tới Hội đồng nhân dân rồi, toàn bộ tiền đồ của cậu ta chỉ có thể dừng lại ở đây. Bây giờ nhìn lại, cậu Dương Thăng Hải này tuyệt đối không định dừng lại ở đây. Cậu ta muốn có cơ hội để vật lộn một chút. Để tạo ra cơ hội như vậy, cậu ta cần lợi dụng ít lực lượng của các bên.
Thì ra là vậy !
Diệp Trạch Đào cảm thấy mình còn hiểu thêm một chút nội tình, nói:
- Như vậy xem ra, anh ta cho rằng đi theo Bí thư Trịnh không an toàn, muốn dùng một vài thủ đoạn nhưng không đến mức để Bí thư Trịnh ra tay với anh ta, sau đó có được sự ủng hộ của một vài lực lượng khác, từ đó bảo vệ vị trí trước mắt, thậm chí còn tiến thêm một bước?
Nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, Điền Lầm Hỉ khen ngợi, nói:
- Con nói rất đúng, gần như là như vậy! Lần này Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác đã đắc tội với không ít người. Trịnh Thành Trung có thể giữ được vị trí nhưng cũng có không ít người muốn xem trò cười của ông ta. Trong lúc này, Dương Thăng Hải đã nhảy ra, làm một vài việc trái ý Trịnh Thành Trung, một số người rất mong được nhìn thấy tình hình này xảy ra, thế là lực lượng ủng hộ Dương Thăng Hải tăng lên. Đây chính là điểm mấu chốt mà dù trong cuộc họp lần trước, Dương Thăng Hải đã có quyết định đi nhưng bây giờ vẫn ở lại.
Diệp Trạch Đào nghi ngờ nói:
- Đối với Bí thư Trịnh mà nói thì kết quả những việc anh ta làm là một hành vi phản bội. Chẳng lẽ đám người Bí thư Trịnh không có chút hành động gì với anh ta sao?
Điền Lâm Hỉ liền cười nói:
- Đây là chỗ thông minh của Dương Thăng Hải. Cậu ta hứa với Bí thư Hạo Vũ sẽ nhường một bước trong chuyện khu kinh tế mới Giáp Hà, từ nay về sau sẽ không gây khó dễ trong việc xây dựng của khu kinh tế mới Giáp Hà, còn dốc sức giúp đỡ cho sự phát triển của khu kinh tế mới Giáp Hà nữa. Nếu không, các con gây ra động tĩnh lớn như vậy mà Dương Thăng Hải không nhúng tay vào sao?
Diệp Trạch Đào cũng suy nghĩ cẩn thận về chuyện này. Sự phát triển của khu kinh tế mới Giáp Hà là việc mà Bí thư Hạo Vũ vô cùng coi trọng, cũng là việc mà Trịnh Thành Trung cần phải để tâm tới. Dương Thăng Hải đã bắt trúng mạch của hai người, biết là chỉ cần tỏ chút thái độ ủng hộ chuyện này thì hai người sẽ không động đến anh ta vào lúc này.
Hơn nữa, dù tỉnh Cam Ninh có thay đổi như thế nào, đám người Bí thư Hạo Vũ đều cần một người có thể duy trì sự phát triển. Đám người Bí thư Hạo Vũ hiểu rõ những thủ đoạn đó của Dương Thăng Hải. Nếu động vào anh ta, cũng đồng nghĩa với việc làm trò cười cho đối thủ, đối thủ lại ủng hộ Dương Thăng Hải. Ngược lại, Dương Thăng Hải cũng không thể phản bội được. Đã như vậy, sao không giữ anh ta lại. - Thầy, Dương Thăng Hải làm như vậy, về căn bản anh ta không có lực lượng ủng hộ từ trên rồi! Không có lực lượng ủng hộ, vị trí của anh ta cũng không được lâu dài đâu!
Nghĩ đến thủ đoạn này của Dương Thăng Hải, Diệp Trạch Đào cảm thán sự quyết liệt, mạnh mẽ trong thủ đoạn của anh ta.
Lần này, Điền Lâm Hỉ lại vô cùng nghiêm túc nói:
- Sự việc không thể nhìn theo chiều hướng như vậy được. Ở thủ đô, vẫn có một vài người sẽ đứng ra kéo Dương Thăng Hải lên. Con chờ xem đi, chắc chắn Dương Thăng Hải vẫn còn thủ đoạn! nguồn truyenyy.com Diệp Trạch Đào lại suy nghĩ một hồi, trong lòng khẽ động, nói:
- Thưa thầy, con cảm thấy có thể Dương Thăng Hải sẽ dựa thế, tự biến mình thành một hình tượng đấu sĩ chống tham nhũng, hối lộ.
Điền Lâm Hỉ liền cười nói:
- Con nói đúng rồi đó. Con xem, bây giờ Dương Thăng Hải muốn mượn sức mạnh của quần chúng để đi lên. Đến lúc này rồi, cậu ta không còn nghĩ đến việc trợ lực nữa, mà suy nghĩ sâu hơn một chút. Bây giờ, ý dân cũng là một điều rất quan trọng, ở tỉnh Cam Ninh, chỉ cần cậu ta triển khai tốt, thì coi như cậu ta đã có được sự ủng hộ mạnh mẽ từ ý dân. Đúng là đến lúc đó, chỉ cần có người đụng vào cậu ta, cậu ta cũng có ô dù của nhân dân bảo vệ!
Ngôn luận có chút cao thâm!
Diệp Trạch Đào thấy mình còn phải học hỏi nhiều.
- Trạch Đào, tình hình ở tỉnh Cam Ninh hơi hỗn loạn, nhìn nhiều làm ít thôi. Dù như thế nào, khu kinh tế mới Giáp Hà tuyệt đối không thể bị lung lay đâu. Dù có người dám động vào, Bí thư Vũ Hạo cũng không thể đáp ứng. Dương Thăng Hải đã có thái độ như thế này, con cứ gọi điện trực tiếp cho Bí thư Hạo Vũ, xem ý kiến của ông ta như thế nào! - Con gọi điện trực tiếp cho Bí thư Hạo Vũ có thích hợp không?
- Ha ha, có gì mà không thích hợp. Con phải tỏ vẻ dù chịu ảnh hưởng như thế nào cũng kiên định niềm tin, tích cực phát triển. Cũng chỉ có như vậy mới có thể có được sự tín nhiệm của Trung ương. - Con hiểu rồi!
Sau khi Diệp Trạch Đào có được sự chỉ điểm của Điền Lâm Hỉ, càng thêm tin tưởng vào sự phát triển của Giáp Hà.
Vốn dĩ Dương Thăng Hải muốn nhúng tay vào công tác của khu kinh tế mới Giáp Hà, bây giờ lại không thể ngó ngàng tới. Hơn nữa, anh ta đã tỏ thái độ không gây khó dễ cho khu kinh tế mới Giáp Hà nữa. Như vậy thì, đương nhiên mình có thể trực tiếp gọi điện cho Bí thư Hạo Vũ báo cáo công việc rồi.
Gọi điện xong, Diệp Trạch Đào ngồi đó tầm trư suy nghĩ.
Lần này vốn đã định Thành Quy Hán đảm nhiệm chức Bí thư. Dương Thăng Hải chưa đi, Thành Quy Hán lại ít nhiều dính líu đến một vài sự việc, hi vọng được thăng chức lại trở nên nhỏ đi. Như vậy thì, trong lòng Thành Quy Hán nhất định sẽ không chào đón Dương Thăng Hải.
Trong tình huống này, cục diện ở tỉnh Cam Ninh sẽ có thay đổi như thế nào đây?
Bây giờ, Long Bang không có động tĩnh gì. Hội Đồng Tâm bị đánh ngã, Long Bang không hề có chút ảnh hưởng gì!
Việc này luôn là sự quan tâm của Diệp Trạch Đào. Nếu có sự tồn tại của bang nhóm như thế này của Long Bang, thì sau này sự phát triển của tỉnh Cam Ninh vẫn sẽ đem đến rất nhiều điều không thể lường trước được.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng Long Bang vẫn vững như núi Thái Sơn!
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trạch Đào trở nên cẩn thận hơn với Long Bang. Một Bang chủ mà có thể trở thành Ủy viên Mặt trận tổ quốc, còn bí mật có được một khu biệt thự rộng lớn như vậy. Ở đó, có không ít quan chức sống một cuộc sống sa đọa, hủ bại. Không ngờ ở nơi đó, dưới sự bảo hộ của một vài người nào đó, một nơi mang danh là trại điều dưỡng tồn tại ở đó. Chuyện này thật khiến người ta giật mình hoảng hốt!
Diệp Trạch Đào có cảm giác tỉnh Cam Ninh không hề yên bình như vẻ ngoài của nó. Ngoài nhóm người hội Đồng Tâm bị loại bỏ, còn có một thế thực to lớn hơn tồn tại ở đó.
Là Thành Quy Hán?
Diệp Trạch Đào chợt nghĩ đến Thành Quy Hán vẫn ngồi ở cái vị trí Chủ tịch tỉnh này.
Tỉnh Cam Ninh xảy ra nhiều chuyện như vậy, thực ra đều là do sự triển khai của Diệp Trạch Đào mà ra cả. Thấy dưới sự âm thầm vận tác của mình, một mảnh đất bền chắc như Cam Ninh cũng biến thành thế này, Diệp Trạch Đào cũng có một cảm giác thành tựu.
Cũng không biết chuyện Trần Đại Tường nhằm vào Long Bang đã làm như thế nào rồi. Nếu cũng có thể giải quyết được chuyện của Long Bang thì toàn bộ tỉnh Cam Ninh sẽ có sự thay đổi lớn. Đến lúc đó, mọi người trước đây đến đầu tư phát triển mới có một môi trường xã hội an toàn.
Lúc Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ về chuyện này, Lỗ Nghệ Tiên mở cửa phòng bước vào.
Bây giờ, Lỗ Nghệ Tiên là chuyên viên văn phòng khu kinh tế mới Giáp Hà, chuyên phục vụ cho Diệp Trạch Đào. Công việc chủ yếu là hỗ trợ công tác của Trần Vũ Tường, phụ trách những công việc về cuộc sống của Diệp Trạch Đào.
Vốn dĩ, Diệp Trạch Đào không cần một người như thế này đến làm việc, Cố Minh Trung cho rằng Diệp Trạch Đào cứ phải đi đây đi đó. Tên Trần Vũ Tường đó là người bám sát Diệp Trạch Đào, không thể ở khu kinh tế mới lâu, cho nên phải có một người đến giúp xử lý văn kiện, dọn dẹp văn phòng. Để Lỗ Nghệ Tiên phụ trách một vài công việc khác, kiêm luôn công việc này là được rồi.
Không ngờ Ôn Phương cũng làm chuyện này, cô cho rằng trong công việc Lỗ Nghệ Tiên rất cẩn thận, hoàn toàn có thể đảm nhận công việc này.
Cố Minh Trung đúng là rất biết gây chuyện, tuyển vài nữ sinh viên trong văn phòng. Những cô gái này, ngoài công việc của mình ra, còn giao thêm một nhiệm vụ cho họ, chính là quét dọn văn phòng của các vị Phó chủ nhiệm, Chủ nhiệm. Các phòng ban, gần như văn phòng của mỗi một vị Phó chủ nhiệm đều có một người giúp việc như thế này. Đã như vậy, nếu Diệp Trạch Đào không có một người giúp việc như vậy, thì không hòa đồng cho lắm. Vì chuyện này mà mọi người đã mở một cuộc họp thảo luận.
Đã lâu rồi Diệp Trạch Đào không về, vừa nãy đang suy nghĩ chuyện trong lòng, không hề đi xem xét tình hình trong phòng, bây giờ nghe tiếng mở cửa mới nhớ tới. Lỗ Nghệ Tiên luôn phụ trách công việc quét dọn ở phòng này. Ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy Lỗ Nghệ Tiên mặc trang phục công sở bước vào.