Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 987 : Sợi Dây Xích Lợi Ích
Ngày đăng: 00:54 02/08/20
- Chủ tịch thành phố Diệp, chiều ông Trần nhà chúng tôi mới tới được.
Vừa ra khỏi sân bay, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy vợ của Trần Hỉ Toàn, Lâm Tinh U nghênh đón. Thật may là người phụ nữ này phụ trách khu kinh tế mới Giáp Hà lại đang ở Gia Đảo. - Cảm ơn mọi người!
Sau khi Diệp Trạch Đào và Lâm Tinh U nói với nhau vài câu khách sáo, cũng không nhiều lời nữa, ngồi vào chiếc xe Lamborghini mà Lâm Tinh U lái tới. Phía sau còn có hai chiếc BMW.
Sau khi ngồi vào xe, Diệp Trạch Đào lập tức gọi điện cho chị cả Diệp Oánh, hỏi han tình hình của bố.
Gọi điện một lúc, nhìn về phía Lâm Tinh U nói:
- Nếu không phải mọi người giúp đỡ thì lần này bố tôi gặp nguy hiểm rồi!
Lâm Tinh U nói:
- Cơ thể ông cụ khỏe, bác sĩ nói chắc có thể hồi phục rất nhanh.
Diệp Trạch Đào biết, sau khi Trần Hỉ Toàn biết tình hình liền tiến hành sắp xếp ngay, mời bác sĩ giỏi nhất làm phẫu thuật, lúc này mới bảo toàn tính mạng của bố.
Đúng lúc này thì điện thoại của Diệp Trạch Đào reo lên.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn là điện thoại của văn phòng Trịnh Thành Trung, vội vàng nghe máy.
- Trạch Đào, xảy ra chuyện lớn gì vậy, sao không nói một tiếng? Nếu không phải Tiểu Nhu nói thì tôi đã không biết rồi.
Trịnh Thành Trung cũng nổi giận. Không ngờ chuyện này mà Diệp Trạch Đào cũng không nói với ông ta.
- Bí thư Trịnh, tôi nghĩ chuyện này không cần làm kinh động đến ông. Tôi đã đến Gia Đảo rồi.
- Làm cái gì vậy! Tôi lại muốn xem bọn họ xử lý như thế nào! Cậu cứ nắm bắt tình hình ở đó trước đi, Tiểu Nhu và Thiến Ảnh đều đã đến rồi!
Dù không thể nói rõ ràng nhưng trong lòng Trịnh Thành Trung, Diệp Hằng Thành chính là thông gia, bị người ta đánh trọng thương, chuyện này cũng không thể không hỏi han.
Vừa mới tắt điện thoại thì Hô Diên Ngạo Bác cũng gọi điện tới. Hô Diên Ngạo Bác cũng quan tâm chuyện của Diệp Hằng Thành, trầm giọng nói:
- Chính quyền địa phương có thái độ gì? Xảy ra chuyện lớn như vậy, cảnh sát mặc kệ không hỏi han sao?
- Bây giờ tôi cũng không biết tình hình, vừa mới xuống máy bay. Tôi xem xét đã rồi mới biết được.
- Trạch Đào, có tình hình gì thì báo cáo ngay cho tôi!
Suốt dọc đường, mọi người thấy Diệp Trạch Đào không ngừng nhận điện thoại.
Người thông minh ở đây có lẽ là Lâm Tinh U. Ngồi trong xe nghe Diệp Trạch Đào nói chuyện điện thoại, tuy không hề biết những người này là những nhân vật như thế nào, nhưng bà rất thông minh, ghi nhớ hết tất cả những cách xưng hô của Trạch Đào, đặc biệt là cách gọi Bí thư Trịnh đầu tiên khiến bà thầm kinh ngạc. Nếu là ở thủ đô thì có thể là Bí thư Thành ủy Trịnh Thành Trung rồi!
Lâm Tinh U đang suy nghĩ chuyện này thì Diệp Trạch Đào không ngờ lại nhận được điện thoại của ông Phùng.
Dường như ông Phùng rất để ý đến hành tung của Diệp Trạch Đào, hỏi:
- Trạch Đào, sao cậu lại đến Gia Đảo vậy?
Bây giờ là thời điểm mấu chốt của khu kinh tế mới Giáp Hà, được biết Diệp Trạch Đào rời Giáp Hà, ông Phùng cũng quan tâm hỏi han một chút.
- Ông Phùng, bố tôi bị đánh trọng thương, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện.
- Cái gì?
Ông Phùng cũng kinh ngạc.
Diệp Trạch Đào liền kể lại tình hình một lượt.
Ông Phùng liền nổi giận, trầm giọng nói:
- Cậu đi xem xét một chút cũng tốt!
Tuy không nói nhiều lời nhưng cũng có thể cảm nhận được cơn tức giận của ông một cách rõ ràng.
Ông Phùng?
Lâm Tinh U lại một lần nữa kinh ngạc. Nhà họ Phùng ở thủ đô chỉ có một, người có thể được xưng là ông Phùng có lẽ là một nhân vật lớn. Không ngờ Diệp Trạch Đào cũng có mối quan hệ thân thiết như vậy với ông Phùng.
Nghĩ đến việc Trần Hỉ Toàn toàn tâm toàn lực giúp đỡ, Lâm Tinh U vô cùng khâm phục người đàn ông của mình. Ở Trung Quốc này có mấy người có quan hệ sâu rộng như nhân vật Diệp Trạch Đào này?
Lâm Tinh U muốn nói hết tình hình mình tìm hiểu được cho Trần Hỉ Toàn ngay lập tức.
Lúc Điền Lâm Hỉ gọi điện thoại tới thì xe cũng đã sắp đến bệnh viện. Điền Lâm Hỉ lớn tiếng nói:
- Ta đã sắp xếp rồi, sẽ có đồng chí quân khu tới đón bố mẹ cậu và mọi người tới bệnh viện quân khu ngay. Điều kiện ở đó tốt hơn một chút.
Diệp Trạch Đào cũng không ngờ là chuyện của nhà mình trong phút chốc lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, vội vàng nói:
- Thưa thầy, chuyện này bọn con có thể giải quyết được.
- Trong chuyện nhỏ, ẩn chứa chuyện lớn. Xem ra chính quyền của Gia Đảo kia có vấn đề rồi, quản lý địa phương kiểu gì vậy?
Nói chuyện điện thoại xong, xe cũng dừng lại.
Diệp Trạch Đào đang định xuống xe thì cảm thấy tình hình nơi đây đã hoàn toàn khác. Trong chốc lát mà có nhiều xe con chạy tới như vậy, còn thấy một vài nhân vật có vẻ như là cán bộ lục tục xuống xe.
Động tĩnh đúng là hơi lớn rồi!
- Chủ tịch thành phố Diệp, xem ra có không ít người đã nhận được tin tức!
Thấy xe đậu đầy, Lâm Tinh U cũng kinh ngạc.
Diệp Trạch Đào cũng biết từ hôm qua đến giờ, sau khi gọi mấy cuộc điện thoại thì rất có thể tin tức đã truyền ra ngoài.
Diệp Trạch Đào chưa gặp được bố mẹ, thật sự là không muốn chào hỏi những cán bộ này. Xe chưa tiến lại gần, Diệp Trạch Đào liền nói với Lâm Tinh U:
- Dừng xe ở đây đi, tôi đi bộ vào.
Xe vừa dừng, Diệp Trạch Đào liền xuống xe, dẫn theo Lý Duy và Cố Minh Trung đi vào bên trong.
Dưới sự dẫn đường của Lâm Tinh U, Diệp Trạch Đào đã nhanh chóng đến một phòng bệnh hạng sang.
Đến đây rồi mới phát hiện không ít cán bộ cũng đang tụ tập bên ngoài.
Lúc này Diệp Trạch Đào liền nhíu mày. Động tĩnh cũng hơi quá rồi!
Thấy Diệp Trạch Đào tới, những cán bộ ở bên ngoài phòng bệnh kia đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Lúc người đi đầu định nói chuyện thì Diệp Trạch Đào đã vào phòng bệnh.
Lúc vào phòng bệnh, Diệp Trạch Đào liền thấy chị cả, mẹ đang băng băng bó bó ngồi trước giường. Bố Diệp Hằng Thành đang nằm trên giường bệnh, con trai của chị cả cũng ở đây, nhưng không bị thương. - Trạch Đào!
Nhìn thấy Trạch Đào tới, Diệp Oánh dường như tìm được người chỗ dựa, bỗng òa lên khóc lớn.
Trong phòng còn có hai nhân vật có dáng vẻ cán bộ đang ngồi, sắc mặt lúc này có chút khó coi.
Lúc Diệp Trạch Đào vội rảo bước về phía bố lại nhìn thấy ông Diệp Hằng Thành đang nhìn hắn, không hề bị hôn mê mà tinh thần rất tốt.
- Bố, bây giờ bố sao rồi?
- Lo lắng cái gì? Con vẫn là lãnh đạo, tuyệt đối không được mất bình tĩnh.
Ngược lại, Diệp Hằng Thành lại phê bình Diệp Trạch Đào một câu.
Nghe thấy bố nói chuyện, lúc này Diệp Trạch Đào mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra tình hình của bố cũng không tệ.
- Sao mọi người lại xảy ra chuyện như thế này chứ?
Lúc Diệp Trạch Đào đang hỏi, hai vị lãnh đạo đang ngồi đã đứng dậy, trong đó có một người trung niên mập mạp, nét mặt tươi cười nói:
- Anh chính là đồng chí Diệp Trạch Đào phải không?
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nhìn về phía hai người.
Bà Tôn Trí Phương vội vàng nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào. Họ là Bí thư Lâm và Chủ tịch thành phố Lục của thành phố Gia Đảo này.
Thì ra là lãnh đạo của Gia Đảo đã đến rồi. Diệp Trạch Đào đành phải bắt tay Bí thư Lâm kia nói:
- Cảm ơn mọi người đến thăm hỏi người nhà tôi.
Khuôn mặt Bí thư Lâm kia tràn đầy xấu hổ, nói:
- Đều là chúng tôi không làm tốt công tác mới xảy ra chuyện như thế này!
Diệp Trạch Đào nhìn về phía chị cả, nói:
- Chị cả, nhân lúc lãnh đạo của Gia Đảo đang ở đây, chị kể lại mọi chuyện đi.
Nhân vật quan trọng của đối phương cũng đã đến rồi, đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng muốn làm rõ sự việc.
Diệp Oánh thấy Diệp Trạch Đào đã tới, cũng lập tức có dũng khí, liền nói:
- Trạch Đào, sự việc là thế này. Bố thích ra ngoài đi dạo, lúc mọi người đang định đi bộ vào thành phố thì không tìm được đường, nên đi lung tung trên phố, vô tình nhìn thấy một đám người đang dựng ra chuyện đụng xe. Bố đã nói với mọi người, đó là đang cố ý đụng xe để lừa tiền bảo hiểm.
Lúc này Diệp Hằng Thành nói với Diệp Trạch Đào:
- Đám người đó làm việc rất lộ liễu, bố nhìn cái là biết. Bọn chúng đụng hư chiếc xe Mercedes Benz kia trước rồi sau đó lừa tiền bảo hiểm!
Vị Chủ tịch thành phố Lục kia nghe đến đây không hiểu liền nhìn về phía Diệp Hằng Thành nói:
- Ông Diệp, sao tôi chưa hiểu chuyện ông nói nhỉ, đụng hư xe rồi làm sao lừa tiền bảo hiểm?
Diệp Trạch Đào cũng không hiểu.
Diệp Hằng Thành liền cười nói:
- Một chuyện rất đơn giản. Thực ra đây là một hành vi cấu kết lừa tiền bảo hiểm của người bên trong và bên ngoài công ty bảo hiểm. Đương nhiên, rất có thể còn có không ít người cùng làm những việc như thế này.
Bây giờ Diệp Hằng Thành lại rất tỉnh táo. Nhưng lúc nói chuyện vẫn có chút khó khăn.
Vừa thấy vậy, bà Tôn Trí Phương liền nói:
- Ông dưỡng thương đi, tôi giúp ông nói chuyện này là được rồi.
Bà Tôn Trí Phương nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Bố con không nói thì mẹ cũng không nghĩ tới. Những người đó mua một chiếc xe Mercedes Benz mới trước, sau đó lại đến một cửa hàng bán đồ cũ mua lại một chiếc xe Mercedes Benz cũ y hệt như vậy. Bọn chúng cố ý tạo ra một vụ đụng xe, cố gắng đụng hư chiếc xe Mercedes Benz cũ đó, sau đó tìm cách đổi những thứ như biển số, động cơ của chiếc xe Mercedes Benz mới, lấy chiếc xe Mercedes Benz cũ này đi lừa tiền bảo hiểm.
Đám người Diệp Trạch Đào nghe đến đây thì đều kinh ngạc. Chuyện này thật sự là không nói thì không biết được. Nói như vậy thì rõ rồi. Giá cả của hai chiếc xe chênh lệch nhau quá lớn, trong vài ngày là mấy chục vạn có thể tới tay, tiền đến rất nhanh!
Diệp Trạch Đào nhìn bố đang nằm trên giường bệnh, hắn đã hiểu. Trong chuyện này, có thể không phải chỉ có một hai người mà là một nhóm người cùng nhúng tay vào. Bố đã vạch trần chuyện của bọn chúng, không đánh chết bố coi như chúng cũng đã nhẹ tay lắm rồi. Đây là chuyện chặn đường làm ăn của người ta!
Lúc này Cố Minh Trung đã lên tiếng. Dường như là cố ý muốn nói cho lãnh đạo của Gia Đảo nghe:
- Thật là chuyện lạ, ông cụ bị đánh, cảnh sát cũng không chủ trì công lý. Nghe nói mấy tên đánh người kia bây giờ cũng chưa bắt được. Tôi không hiểu, chẳng lẽ đây là một dây xích lợi ích cực kỳ lớn, người hưởng lợi từ bên trong không chỉ có một vài người?
Lời nói có chút nghiêm trọng!
Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy sắc mặt của hai vị lãnh đạo Thành ủy Gia Đảo biến đổi. Nếu chuyện này chọc phải người dân bình thường thì cũng rất dễ giải quyết. Bây giờ lại đụng đến gia đình Diệp Trạch Đào có lai lịch to lớn. Vấn đề này nghiêm trọng rồi.
Hai người đều nhận được điện thoại nên tới, không hiểu rõ chuyện gia đình Diệp Trạch Đào lắm. Lúc nhìn thấy Diệp Trạch Đào chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, trong lòng cũng có không ít nghi hoặc. - Chủ tịch thành phố Diệp, cậu phải tin chính quyền Gia Đảo chúng tôi sẽ điều tra rõ sự việc này, cũng sẽ cho ông Diệp một câu trả lời thỏa đáng!
Bí thư Lâm liền nói một câu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Vậy thì tốt, tôi cũng hi vọng có thể như vậy!
Lúc nói chuyện, chỉ thấy mấy người có dáng vẻ quân nhân đã đến. Sau khi hỏi rõ thân phận Diệp Trạch Đào, người dẫn đầu liền chào Diệp Trạch Đào theo nghi lễ nhà binh, nói: - Chúng tôi tuân theo mệnh lệnh đến đón người!
Vừa ra khỏi sân bay, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy vợ của Trần Hỉ Toàn, Lâm Tinh U nghênh đón. Thật may là người phụ nữ này phụ trách khu kinh tế mới Giáp Hà lại đang ở Gia Đảo. - Cảm ơn mọi người!
Sau khi Diệp Trạch Đào và Lâm Tinh U nói với nhau vài câu khách sáo, cũng không nhiều lời nữa, ngồi vào chiếc xe Lamborghini mà Lâm Tinh U lái tới. Phía sau còn có hai chiếc BMW.
Sau khi ngồi vào xe, Diệp Trạch Đào lập tức gọi điện cho chị cả Diệp Oánh, hỏi han tình hình của bố.
Gọi điện một lúc, nhìn về phía Lâm Tinh U nói:
- Nếu không phải mọi người giúp đỡ thì lần này bố tôi gặp nguy hiểm rồi!
Lâm Tinh U nói:
- Cơ thể ông cụ khỏe, bác sĩ nói chắc có thể hồi phục rất nhanh.
Diệp Trạch Đào biết, sau khi Trần Hỉ Toàn biết tình hình liền tiến hành sắp xếp ngay, mời bác sĩ giỏi nhất làm phẫu thuật, lúc này mới bảo toàn tính mạng của bố.
Đúng lúc này thì điện thoại của Diệp Trạch Đào reo lên.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn là điện thoại của văn phòng Trịnh Thành Trung, vội vàng nghe máy.
- Trạch Đào, xảy ra chuyện lớn gì vậy, sao không nói một tiếng? Nếu không phải Tiểu Nhu nói thì tôi đã không biết rồi.
Trịnh Thành Trung cũng nổi giận. Không ngờ chuyện này mà Diệp Trạch Đào cũng không nói với ông ta.
- Bí thư Trịnh, tôi nghĩ chuyện này không cần làm kinh động đến ông. Tôi đã đến Gia Đảo rồi.
- Làm cái gì vậy! Tôi lại muốn xem bọn họ xử lý như thế nào! Cậu cứ nắm bắt tình hình ở đó trước đi, Tiểu Nhu và Thiến Ảnh đều đã đến rồi!
Dù không thể nói rõ ràng nhưng trong lòng Trịnh Thành Trung, Diệp Hằng Thành chính là thông gia, bị người ta đánh trọng thương, chuyện này cũng không thể không hỏi han.
Vừa mới tắt điện thoại thì Hô Diên Ngạo Bác cũng gọi điện tới. Hô Diên Ngạo Bác cũng quan tâm chuyện của Diệp Hằng Thành, trầm giọng nói:
- Chính quyền địa phương có thái độ gì? Xảy ra chuyện lớn như vậy, cảnh sát mặc kệ không hỏi han sao?
- Bây giờ tôi cũng không biết tình hình, vừa mới xuống máy bay. Tôi xem xét đã rồi mới biết được.
- Trạch Đào, có tình hình gì thì báo cáo ngay cho tôi!
Suốt dọc đường, mọi người thấy Diệp Trạch Đào không ngừng nhận điện thoại.
Người thông minh ở đây có lẽ là Lâm Tinh U. Ngồi trong xe nghe Diệp Trạch Đào nói chuyện điện thoại, tuy không hề biết những người này là những nhân vật như thế nào, nhưng bà rất thông minh, ghi nhớ hết tất cả những cách xưng hô của Trạch Đào, đặc biệt là cách gọi Bí thư Trịnh đầu tiên khiến bà thầm kinh ngạc. Nếu là ở thủ đô thì có thể là Bí thư Thành ủy Trịnh Thành Trung rồi!
Lâm Tinh U đang suy nghĩ chuyện này thì Diệp Trạch Đào không ngờ lại nhận được điện thoại của ông Phùng.
Dường như ông Phùng rất để ý đến hành tung của Diệp Trạch Đào, hỏi:
- Trạch Đào, sao cậu lại đến Gia Đảo vậy?
Bây giờ là thời điểm mấu chốt của khu kinh tế mới Giáp Hà, được biết Diệp Trạch Đào rời Giáp Hà, ông Phùng cũng quan tâm hỏi han một chút.
- Ông Phùng, bố tôi bị đánh trọng thương, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện.
- Cái gì?
Ông Phùng cũng kinh ngạc.
Diệp Trạch Đào liền kể lại tình hình một lượt.
Ông Phùng liền nổi giận, trầm giọng nói:
- Cậu đi xem xét một chút cũng tốt!
Tuy không nói nhiều lời nhưng cũng có thể cảm nhận được cơn tức giận của ông một cách rõ ràng.
Ông Phùng?
Lâm Tinh U lại một lần nữa kinh ngạc. Nhà họ Phùng ở thủ đô chỉ có một, người có thể được xưng là ông Phùng có lẽ là một nhân vật lớn. Không ngờ Diệp Trạch Đào cũng có mối quan hệ thân thiết như vậy với ông Phùng.
Nghĩ đến việc Trần Hỉ Toàn toàn tâm toàn lực giúp đỡ, Lâm Tinh U vô cùng khâm phục người đàn ông của mình. Ở Trung Quốc này có mấy người có quan hệ sâu rộng như nhân vật Diệp Trạch Đào này?
Lâm Tinh U muốn nói hết tình hình mình tìm hiểu được cho Trần Hỉ Toàn ngay lập tức.
Lúc Điền Lâm Hỉ gọi điện thoại tới thì xe cũng đã sắp đến bệnh viện. Điền Lâm Hỉ lớn tiếng nói:
- Ta đã sắp xếp rồi, sẽ có đồng chí quân khu tới đón bố mẹ cậu và mọi người tới bệnh viện quân khu ngay. Điều kiện ở đó tốt hơn một chút.
Diệp Trạch Đào cũng không ngờ là chuyện của nhà mình trong phút chốc lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, vội vàng nói:
- Thưa thầy, chuyện này bọn con có thể giải quyết được.
- Trong chuyện nhỏ, ẩn chứa chuyện lớn. Xem ra chính quyền của Gia Đảo kia có vấn đề rồi, quản lý địa phương kiểu gì vậy?
Nói chuyện điện thoại xong, xe cũng dừng lại.
Diệp Trạch Đào đang định xuống xe thì cảm thấy tình hình nơi đây đã hoàn toàn khác. Trong chốc lát mà có nhiều xe con chạy tới như vậy, còn thấy một vài nhân vật có vẻ như là cán bộ lục tục xuống xe.
Động tĩnh đúng là hơi lớn rồi!
- Chủ tịch thành phố Diệp, xem ra có không ít người đã nhận được tin tức!
Thấy xe đậu đầy, Lâm Tinh U cũng kinh ngạc.
Diệp Trạch Đào cũng biết từ hôm qua đến giờ, sau khi gọi mấy cuộc điện thoại thì rất có thể tin tức đã truyền ra ngoài.
Diệp Trạch Đào chưa gặp được bố mẹ, thật sự là không muốn chào hỏi những cán bộ này. Xe chưa tiến lại gần, Diệp Trạch Đào liền nói với Lâm Tinh U:
- Dừng xe ở đây đi, tôi đi bộ vào.
Xe vừa dừng, Diệp Trạch Đào liền xuống xe, dẫn theo Lý Duy và Cố Minh Trung đi vào bên trong.
Dưới sự dẫn đường của Lâm Tinh U, Diệp Trạch Đào đã nhanh chóng đến một phòng bệnh hạng sang.
Đến đây rồi mới phát hiện không ít cán bộ cũng đang tụ tập bên ngoài.
Lúc này Diệp Trạch Đào liền nhíu mày. Động tĩnh cũng hơi quá rồi!
Thấy Diệp Trạch Đào tới, những cán bộ ở bên ngoài phòng bệnh kia đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Lúc người đi đầu định nói chuyện thì Diệp Trạch Đào đã vào phòng bệnh.
Lúc vào phòng bệnh, Diệp Trạch Đào liền thấy chị cả, mẹ đang băng băng bó bó ngồi trước giường. Bố Diệp Hằng Thành đang nằm trên giường bệnh, con trai của chị cả cũng ở đây, nhưng không bị thương. - Trạch Đào!
Nhìn thấy Trạch Đào tới, Diệp Oánh dường như tìm được người chỗ dựa, bỗng òa lên khóc lớn.
Trong phòng còn có hai nhân vật có dáng vẻ cán bộ đang ngồi, sắc mặt lúc này có chút khó coi.
Lúc Diệp Trạch Đào vội rảo bước về phía bố lại nhìn thấy ông Diệp Hằng Thành đang nhìn hắn, không hề bị hôn mê mà tinh thần rất tốt.
- Bố, bây giờ bố sao rồi?
- Lo lắng cái gì? Con vẫn là lãnh đạo, tuyệt đối không được mất bình tĩnh.
Ngược lại, Diệp Hằng Thành lại phê bình Diệp Trạch Đào một câu.
Nghe thấy bố nói chuyện, lúc này Diệp Trạch Đào mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra tình hình của bố cũng không tệ.
- Sao mọi người lại xảy ra chuyện như thế này chứ?
Lúc Diệp Trạch Đào đang hỏi, hai vị lãnh đạo đang ngồi đã đứng dậy, trong đó có một người trung niên mập mạp, nét mặt tươi cười nói:
- Anh chính là đồng chí Diệp Trạch Đào phải không?
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nhìn về phía hai người.
Bà Tôn Trí Phương vội vàng nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào. Họ là Bí thư Lâm và Chủ tịch thành phố Lục của thành phố Gia Đảo này.
Thì ra là lãnh đạo của Gia Đảo đã đến rồi. Diệp Trạch Đào đành phải bắt tay Bí thư Lâm kia nói:
- Cảm ơn mọi người đến thăm hỏi người nhà tôi.
Khuôn mặt Bí thư Lâm kia tràn đầy xấu hổ, nói:
- Đều là chúng tôi không làm tốt công tác mới xảy ra chuyện như thế này!
Diệp Trạch Đào nhìn về phía chị cả, nói:
- Chị cả, nhân lúc lãnh đạo của Gia Đảo đang ở đây, chị kể lại mọi chuyện đi.
Nhân vật quan trọng của đối phương cũng đã đến rồi, đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng muốn làm rõ sự việc.
Diệp Oánh thấy Diệp Trạch Đào đã tới, cũng lập tức có dũng khí, liền nói:
- Trạch Đào, sự việc là thế này. Bố thích ra ngoài đi dạo, lúc mọi người đang định đi bộ vào thành phố thì không tìm được đường, nên đi lung tung trên phố, vô tình nhìn thấy một đám người đang dựng ra chuyện đụng xe. Bố đã nói với mọi người, đó là đang cố ý đụng xe để lừa tiền bảo hiểm.
Lúc này Diệp Hằng Thành nói với Diệp Trạch Đào:
- Đám người đó làm việc rất lộ liễu, bố nhìn cái là biết. Bọn chúng đụng hư chiếc xe Mercedes Benz kia trước rồi sau đó lừa tiền bảo hiểm!
Vị Chủ tịch thành phố Lục kia nghe đến đây không hiểu liền nhìn về phía Diệp Hằng Thành nói:
- Ông Diệp, sao tôi chưa hiểu chuyện ông nói nhỉ, đụng hư xe rồi làm sao lừa tiền bảo hiểm?
Diệp Trạch Đào cũng không hiểu.
Diệp Hằng Thành liền cười nói:
- Một chuyện rất đơn giản. Thực ra đây là một hành vi cấu kết lừa tiền bảo hiểm của người bên trong và bên ngoài công ty bảo hiểm. Đương nhiên, rất có thể còn có không ít người cùng làm những việc như thế này.
Bây giờ Diệp Hằng Thành lại rất tỉnh táo. Nhưng lúc nói chuyện vẫn có chút khó khăn.
Vừa thấy vậy, bà Tôn Trí Phương liền nói:
- Ông dưỡng thương đi, tôi giúp ông nói chuyện này là được rồi.
Bà Tôn Trí Phương nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Bố con không nói thì mẹ cũng không nghĩ tới. Những người đó mua một chiếc xe Mercedes Benz mới trước, sau đó lại đến một cửa hàng bán đồ cũ mua lại một chiếc xe Mercedes Benz cũ y hệt như vậy. Bọn chúng cố ý tạo ra một vụ đụng xe, cố gắng đụng hư chiếc xe Mercedes Benz cũ đó, sau đó tìm cách đổi những thứ như biển số, động cơ của chiếc xe Mercedes Benz mới, lấy chiếc xe Mercedes Benz cũ này đi lừa tiền bảo hiểm.
Đám người Diệp Trạch Đào nghe đến đây thì đều kinh ngạc. Chuyện này thật sự là không nói thì không biết được. Nói như vậy thì rõ rồi. Giá cả của hai chiếc xe chênh lệch nhau quá lớn, trong vài ngày là mấy chục vạn có thể tới tay, tiền đến rất nhanh!
Diệp Trạch Đào nhìn bố đang nằm trên giường bệnh, hắn đã hiểu. Trong chuyện này, có thể không phải chỉ có một hai người mà là một nhóm người cùng nhúng tay vào. Bố đã vạch trần chuyện của bọn chúng, không đánh chết bố coi như chúng cũng đã nhẹ tay lắm rồi. Đây là chuyện chặn đường làm ăn của người ta!
Lúc này Cố Minh Trung đã lên tiếng. Dường như là cố ý muốn nói cho lãnh đạo của Gia Đảo nghe:
- Thật là chuyện lạ, ông cụ bị đánh, cảnh sát cũng không chủ trì công lý. Nghe nói mấy tên đánh người kia bây giờ cũng chưa bắt được. Tôi không hiểu, chẳng lẽ đây là một dây xích lợi ích cực kỳ lớn, người hưởng lợi từ bên trong không chỉ có một vài người?
Lời nói có chút nghiêm trọng!
Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy sắc mặt của hai vị lãnh đạo Thành ủy Gia Đảo biến đổi. Nếu chuyện này chọc phải người dân bình thường thì cũng rất dễ giải quyết. Bây giờ lại đụng đến gia đình Diệp Trạch Đào có lai lịch to lớn. Vấn đề này nghiêm trọng rồi.
Hai người đều nhận được điện thoại nên tới, không hiểu rõ chuyện gia đình Diệp Trạch Đào lắm. Lúc nhìn thấy Diệp Trạch Đào chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, trong lòng cũng có không ít nghi hoặc. - Chủ tịch thành phố Diệp, cậu phải tin chính quyền Gia Đảo chúng tôi sẽ điều tra rõ sự việc này, cũng sẽ cho ông Diệp một câu trả lời thỏa đáng!
Bí thư Lâm liền nói một câu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Vậy thì tốt, tôi cũng hi vọng có thể như vậy!
Lúc nói chuyện, chỉ thấy mấy người có dáng vẻ quân nhân đã đến. Sau khi hỏi rõ thân phận Diệp Trạch Đào, người dẫn đầu liền chào Diệp Trạch Đào theo nghi lễ nhà binh, nói: - Chúng tôi tuân theo mệnh lệnh đến đón người!